Tuy Thượng Quan Hồng chết đi nhưng trên gương mặt lại không hề có nét oán hận. Xét cho cùng, một kẻ kiêu hùng như hắn coi trọng nhất chính là lý tưởng, chứ không phải tính mạng. Kể từ lúc thất bại hắn đã hiểu ra điều này. Tranh đoạt thiên hạ, bại có nghĩa là chết.
Lục nhãn nhân vẫn nhìn Trang Quân chăm chăm, sát ý hoàn toàn tập trung vào Trang Quân. Hắn hiểu rằng Trang Quân là đối thủ cường mãnh, cần phải nhất kích tất sát.
Bỗng nhiên …
"Có thích khách, có thích khách!"
Trang Quân đột nhiên cao giọng la lớn, đồng thời một chưởng tự đánh lên tay trái của mình, toàn thân bay ngược đập mạnh vào cửa phòng. Toàn thể thân vệ ở phòng ngoài dường như đều hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, hai đạo nỏ tiễn liên tiếp bắn về phía người mắt xanh.
Những thân vệ này hẳn là do Trang Quân đã an bài, cũng là nhân mã của Tần Đức.
Tần Đức có thể giết Thượng Quan Hồng bất cứ lúc nào, nhưng một mực đợi đến thời khắc này. Tần Đức lão sao lại không biết Thượng Quan Hồng và Hạng gia đã bố trí cạm bẫy chờ lão nhảy vào. Tuy nhiên, Tần Đức lão tương kế tựu kế, khi quân đội của Tần gia tiến vào Bắc vực nhị quận, Thượng Quan Hồng tất nhiên phải tuyên bố trước quân đội của mình -- Thượng Quan gia ủng hộ Tần gia.
Ngoài mặt tuyên bố như vậy, nhưng một số người ở địa vị cao vẫn bí mật được biết Thượng Quan gia là cùng một phe với Hạng gia. Chỉ là bố trí kế hoạch như vậy, trước mắt bọn chúng không dám cẩu thả tiết lộ tin tức này cho quan quân bậc trung, càng không thể tiết lộ với binh lính thông thường.
Ngoại trừ một số người ở địa vị cao, hầu như nhân mã Bắc vực nhị quận đều tin rằng Thượng Quan gia ở cùng một phe với Tần gia. Kế hoạch Phi Ưng vì thế có thể phát động, mục tiêu - một cái cất tay khống chế cả Bắc vực nhị quận.
"Chết!"
Lục nhãn nhân lách người né tránh, đồng thời trong tay cầm một loại vũ khí bề ngoài giống như đoản đao chủy thủ vung lên, gạt đỡ tên nỏ. Cả người hắn giống như thiên thạch hướng thẳng về phía Trang Quân vọt tới. Cho dù có chết, hắn cũng phải giết Trang Quân.
Lục nhãn nhân này là tử sĩ của Hạng gia, từ lâu đã ẩn thân nơi bí mật bên cạnh Thương Quan Hồng. Hắn biết Trang Quân là con cờ quan trọng của Tần gia trong việc nắm giữ Bắc vực lưỡng quận, tất nhiên phải giết đi.
"Thời khắc đã đến, phát tín hiệu!"
Xung quanh phạm vi nơi bí mật này cũng có một vài hộ vệ. Lúc này bọn chúng vì bị tiếng quát to khi nãy của Trang Quân gây chú ý nên tiến lại. Vào tới bên trong lạc viện, nhìn thấy Thượng Quan Hồng nằm chết trong phòng, bọn chúng liền lập tức phát tín hiệu. Một đạo tên rít gió bay vút lên trời. Trang Quân nhìn thấy cảnh này, khóe miệng lộ nét cười lạnh. Nhưng sau đó gã thảm thiết gào lên: "Các vị, tên thích khách này đã giết Vương gia. Chư vị hãy theo sau ta cùng giết hắn báo thù cho Vương gia." Đồng thời, Trang Quân nắm chặt chuôi chiến đao, xông thẳng về phía trước.
Trong mắt lục nhãn nhân mục quang màu xanh chớp lóe, cả người hắn cũng nhằm hướng Trang Quân phóng tới.
"Giết, vì Vương gia báo thù!"
Tất cả hộ về đồng loạt xông vào. Những hộ vệ này đều là cao thủ bảo hộ vòng ngoài trang viện này của Thượng Quan Hồng, nhằm ngăn cấm ngoại nhân tiến vào. Lúc này, bọn chúng trông thấy lục nhãn nhân xuất hiện một cách khó hiểu như thế, tự nhiên đều nhận định kẻ này là thích khách.
Vương gia chết, những hộ vệ này kẻ nào cũng khó thoát khỏi trách nhiệm, vì thế họ đều nỗ lực giết thích khách.
"Choang!"
Đao quang kiếm ảnh. Động tác của Trang Quân và người mắt xanh cực nhanh, hai người trong nháy mắt đã giao thủ hơn mười chiêu. Mấy hộ vệ, kẻ nào cũng là hảo thủ, ngấm ngầm bắn tiễn gây khó khăn cho người mắt xanh. Theo tín hiệu được phát ra khi nãy, người kéo tới càng lúc càng nhiều.
"Hừ!" Người mắt xanh hừ lạnh một tiếng. Lưng hắn lúc này đã bị một phi đao cắm vào, cương khí hộ thể không ngăn chặn được. Hiển nhiên kẻ phóng phi đao cũng là một cao thủ.
Mắt Trang Quân sáng lên.
"Vù!"
Một ngọn phi đao từ trong tay Trang Quân bay ra, cự ly giữa hai người rất gần. lục nhãn nhân vừa mới bị thương nên có chút phân thần, vì thế ngay lập tức bị một đao xuyên qua bụng. Đồng thời còn có một phi đao từ phía sau hắn công kích đến.
Phía sau lục nhãn nhân có một hán tử trung niên. Thân hình người trung niên này cùng Trang Quân cơ hồ cùng một lúc mạnh mẽ phát động, vọt qua như ánh chớp. Đến khi trung niên nhân này cùng Trang Quân dừng lại, lục nhãn nhân ánh mắt ảm đạm, cả người vô lực gục xuống đất. Đồng thời, nữa thân trên và nữa thân dưới không ngờ phân thành hai khúc.
"Roạt …"
Y phục ở tay của lục nhãn nhân đã chết bị xé toạc ra. Trên tay trái của hắn có một ấn ký hình Điêu Long. Trang Quân nhếch miệng cười lạnh, sau đó điên cuồng hô to: "A, là tử sĩ Phách Long quân, Phách Long quân của Hạng gia."
Theo thời gian, một vài đại nhân vật đã vội vàng đến, trông thấy cảnh tượng ở hiện trường tất cả đều ngây ngốc ngẩn người.
"Vương gia lần này ủng hộ Tần gia, Hạng gia nhất định ghi hận trong lòng. Nhất định là như thế." Một lão giả giận dữ nói.
Trang Quân đột ngột chạy tới bên cạnh thi thể Thượng Quan Hồng - "Binh!" một tiếng – quỵ xuống khóc: "Vương gia! Trang Quân ta theo ngài đã nhiều năm. Ngài ngày hôm nay bị địch nhân ám sát mà thiệt mạng. Trang Quân ta lập thệ tại đây, nhất định phải mang binh Bắc vực nhị quận tiêu diệt Hạng gia, vì Vương gia ngài báo thù!!!"
Nói xong Trang Quân liên tiếp dập đầu ba cái.
Đột nhiên …
"Không hay rồi, đại Điện hạ vừa rồi ở Yến Tầm lâu đã bị người ám sát!" - Bên ngoài có một người chạy nhanh vào, ngay lập tức hướng về Trang Quân bẩm báo. Xét cho cùng, phần lớn các việc trong Bắc vực nhị quận đều là do Thượng Quan Hồng hạ lệnh, Trang Quân chấp hành.
Trang Quân nghe được tin này đột nhiên mắt đỏ hoe: "A! Hạng gia! Quân chó má! Chúng hiện tại đúng là đang điên cuồng tiến hành báo phục. Ta đưa di thể Vương gia trở về Vương phủ, các ngươi vài người đi theo ta. Những người còn lại cấp tốc đi bảo vệ các vị Thế tử." Trang Quân quát lên.
"Vâng, đại nhân!"
Thân vệ có mặt xung quanh đều lập tức quỳ xuống hô.
… …
Bắc vực nhị quận đã hoàn toàn hỗn loạn. Những vụ ám sát liên tiếp phát sinh, không ít đại nhân vật của Thượng Quan gia đã chết, Trang Quân cũng thụ trọng thương. Đồng thời, trong tình trạng mang trọng thương, Trang Quân vẫn lãnh binh tiêu diệt một phân nhánh bí mật của Phách Long quân ở Bắc vực nhị quận.
Sát phạt!
Cả Bắc vực nhị quận hoàn toàn ở trong trạng thái điên cuồng, lần lượt từng người có liên quan tới Hạng gia đều bị xử tử. Thậm chí còn có mấy đại nhân vật bị phát hiện, nguyên lai là những kẻ được Hạng gia gài vào. Tuy những đại nhân vật này đều không thừa nhận, nhưng mật tín âm thầm gửi đi bị tra ra đã là chứng cớ rành rành.
Trong tứ đại tướng quân của Bắc vực nhị quận, một người bị ám sát, một người thân thể không khỏe nên được thay bằng một tướng quân khác. Hai vị tướng quân còn lại không có thay đổi gì, Trang Quân chính là một trong hai vị tướng quân này.
Nhân vật trọng yếu của Thượng Quan gia, địa vị thấp hơn thế tử, đã bị giết mất không ít người. Thượng Quan gia chỉ còn lại một huyết mạch, một hài tử ba tuổi. Thượng Quan gia từ nay trở đi hoàn toàn suy sụp, mọi sự đều do Trang Quân nắm giữ. Sau đó, Trang Quân dùng danh nghĩa báo thù, lấy ra bốn mươi vạn quân binh của Bắc vực nhị quận, ba mươi vạn trong số đó cùng quân binh Tần gia chuẩn bị hợp lực tấn công Hạng gia.
Hạng Quảng cả người vô lực tê liệt ngồi phịch xuống ghế, đầu óc một phen rối loạn.
"Sao lại có thể như thế? Sao lại có thể như thế? Rốt cuộc việc này là thế nào, ai có thể cho trẫm biết, rốt cuộc việc gì đã xảy ra, mới vài ngày trước, cục thế vốn là hoàn hảo, hiện tại......" Hạng Quảng chỉ cảm thấy đau đầu, vô cùng đau đầu.
Kế hoạch ban đầu có thể xem là hoàn mỹ. Nhưng dù có sao đi nữa thì cũng chỉ là một kế hoạch mà thôi. Kế hoạch có được thực hiện rồi mới tính là chân thực, không thực hiện thì chỉ có thể xem như là việc hão huyền vậy.
"Phách Long quân, ha ha.....Dịch Ngôn, ngươi nói xem, tử sĩ Phách Long quân có thể giết Thượng Quan Hồng sao? Có thể sao?" Hạng Quảng nhìn Dịch Ngôn cúi người bên cạnh, run run hỏi quẩn quanh.
Dịch Ngôn khẳng định đáp: "Không thể, lục nhãn nhân là tử sĩ trung thành nhất, ưu tú nhất của Phách Long quân chúng ta, tuyệt đối không thể giết Thượng Quan Hồng. Huống chi, hắn ở bên Thượng Quan Hồng nhiều năm như thế, muốn giết thì đã sớm giết rồi, sao lại chờ tới bây giờ chứ?"
Hạng Quảng nhìn đám người trước mặt, tâm tình để nổi giận cũng không còn nữa.
"Cút, tất cả cút hết cho trẫm!"
Hạng Quảng chợt vẫy tay mệt mỏi quát lên, lúc này trong lòng hắn đã hoàn toàn rối loạn. Hắn chỉ biết cái ngai vàng và cái tiểu mệnh của hắn đang bị nguy hiểm.
Đám người Dịch Ngôn lần lượt từng người nhanh chóng rời khỏi ngự thư phòng. Sau đó thân vệ nghiêm cẩn đóng cửa lớn của ngự thư phòng lại. Hạng Quảng buông mình ngồi xuống ghế, yên tĩnh ngồi, cũng không biết trong đầu hắn rốt cuộc đang nghĩ gì. Một lúc rất lâu sau .....
…
"Bùng!"
Cửa ngự thư phòng không người đẩy đã tự động mở ra, một trận kình phong thổi vào ngự thư phòng làm Hạng Quảng không khỏi nheo mắt lại.
"Đóng cửa, mau đóng cửa cho trẫm..." Còn chưa nói hết lời, Hạng Quảng đã không dám nói tiếp nữa.
Chỉ thấy một lão giả với khí thế lăng lệ từ bên ngoài theo cửa lớn đi thẳng vào, mái tóc đen dài của lão bay phất phơ, trên thân khoác trường bào rộng tay, trường bào giống như một loại áo chắn gió bị gió thổi tung lên. Hai mắt lão giả như hai mũi tên lạnh lẽo sắc bén.
Ở phía sau lão giả có bốn người, chia làm hai hàng. Khí chất của bốn người này kỳ dị vô bì, vị lam tiên sinh chính là một trong bốn người. Bốn người ở phía sau lão giả sắc mặt không có chú biểu tình gì. Năm người một trước một sau như thế đi vào ngự thư phòng. Thủ vệ ngự thư phòng dường như đều chết lặng cả.
"Lão........lão tổ tông!" Hạng Quảng nhìn lão giả trước mặt sững sờ. Lão tổ tông đã bao nhiêu năm không ra khỏi Vị Ương cung, dù có đi ra ngoài chắc hẳn Hạng Quảng hắn cũng không biết được, chí ít lão tổ tông đã không hề rời Vị Ương cung đến gặp hắn một lần.
Hạng Quảng đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng quỳ thụp xuống nói: "Quảng nhi tham kiến Lão tổ tông!"
"Giỏi, giang sơn của Hạng gia ta, truyền đời đã gần ngàn năm, nhưng chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi, đã mất đi nửa giang sơn. Ngươi rốt cuộc là Hoàng đế kiểu gì vậy?" Lão giả lạnh lẽo nhìn Hạng Quảng khiển trách, căn bản không chút lưu tình.
Hạng Quảng ngay lập tức đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, chỉ cần lão giả hạ lệnh một tiếng, cái ngôi vị Hoàng đế của hắn sẽ biến mất. Ở Hạng gia, lão giả này chính là thần trong lòng mọi người!
"Lão tổ tông, không thể trách ta à. Ngài cũng biết Tần gia thực lực rất mạnh, hơn nữa việc Hắc Thủy sơn tặc hiển nhiên đã được chuẩn bị vài trăm năm, còn nữa lần này không biết tử sĩ đó có phải là đầu óc vấn đề không, bất ngờ lại đi ám sát Thượng Quan Hồng....." Hạng Quảng hấp tấp nói, giờ phút này đầu óc hắn đã hoàn toàn hỗn loạn, hắn chỉ còn biết trốn tránh trách nhiệm.
"Câm miệng!" Hàn quang trong mắt lão giả chớp lên. Cả ngự thư phòng dường như trở nên lạnh lẽo. Hạng Quảng lập tức trong lòng phát run, một lời cũng không thể nói ra được.
"Không trách ngươi, việc ngươi làm năm đó ở Trấn Đông vương phủ, ngươi nghĩ ta không biết sao? Nếu như không phải vì việc năm đó khiến vương phi của Tần gia chết đi, sự việc làm sao có thể phát triển tới hoàn cảnh này?" Lão giả giận dữ trách mắng.
Hạng Quảng trong lòng hoảng sợ nhưng trên miệng vẫn còn nói thêm một câu: "Không lẽ Tần gia hắn không phải đã có chuẩn bị vài trăm năm rồi sao?"
"Chuẩn bị vài trăm năm à. Nếu như hắn muốn tạo phản thì đã tạo phản từ lâu rồi, vì sao phải chờ tới bây giờ. Hừm, nhiều năm trước, cuộc sống của Tần gia hắn rất thư thản, đã trải qua mấy trăm năm, dĩ nhiên là không muốn tạo phản. Nếu như không phải tại ngươi, bọn chúng há có cơ hội tạo phản sao?" Lão giả lạnh lùng nói.
Hạng Quảng không dám nói tiếp nữa.
"Không nói chuyện này nữa. Tần gia đã có lòng phản bội, việc ngươi làm chỉ như cái ngòi nổ. Bất quá, chọn ngươi làm Hoàng đế, phụ thận ngươi thật là có mắt không tròng. Ngươi nghĩ tử sĩ đó giết Thượng Quan Hồng thật sao? Hừm, hiện tại Bắc vực lưỡng quận nằm trong tay Trang Quân, thậm chí ngay cả quân binh Bắc vực lưỡng quận cũng nghe theo sự phân phó của Tần gia. Hiển nhiên, tất cả những việc này đều là âm mưu của Tần gia, Trang Quân cũng là người của Tần gia! Một chút mưu kế nhỏ nhoi này mà ngươi cũng không nhìn ra, ngươi làm Hoàng đế của Hạng gia, chính thật là làm hại giang sơn của Hạng gia mà." Lão giả tức giận mắng.
Hạng Quảng sợ hãi câm như hến.
"Từ bây giờ trở đi, tất cả những việc có liên quan đến chiến tranh sẽ do ta tự mình quyết định. Trong khoảng thời gian này, ngươi tốt nhất là nên phản tỉnh, cút về tẩm cung của ngươi mà nghĩ lại cho tốt." Lão giả một tiếng hạ lệnh đã trực tiếp tước quyền hoàng đế của Hạng Quảng.
Hạng Quảng trong lòng hết sức kinh hãi, Lão tổ tông trước mặt bao nhiêu năm không quản lý đến việc của hoàng gia, rõ ràng với tình hình hiện tại, Lão tổ tông này đã không thể ngồi yên được nữa.
Tuy vậy, sau đó trong lòng Hạng Quảng lại vô cùng vui mừng, cái chính sự rối bời này, hiện tại hắn không có tâm tình để giải quyết, giao hết cho Lão tổ tông quản lý, hắn cũng được vui vẽ thoải mái. Hắn bèn nói: "Quảng nhi xin lập tức trở về phản tỉnh."
Nói xong, Hạng Quảng liền đi thẳng ra khỏi ngự thư phòng. Từ lúc này trở đi, hắn đã trở thành một Hoàng đế hữu danh vô thực.
Lão giả chuyển mình, nhìn chăm chăm ra bên ngoài, ánh mắt dường như xuyên qua cả không gian.
"Tần gia, ta sẽ nhìn xem ngươi có bao nhiêu thủ đoạn. Đừng bức bách ta phải sử dụng phương pháp tối hậu. Nếu phải dùng tới bước đường cùng đó thì dù có thắng cũng không thú vị gì." Lão giả nhếch mép cười lạnh lùng, tóc dài tung bay, trường bào cuộn lên, cả người toát ra một loại khí thế ngạo thị thiên hạ.
Lam tiên sinh, rồi cả bốn đại cao thủ bên cạnh, đều không dám lên tiếng quấy rầy vị lão tổ tông này.
…
Không quản lúc này ngũ triều rối loạn tới mức nào, Tần Vũ và Tiểu Hắc ở bên trong Hồng Hoang thực tế là đang chuyên tâm tu luyện. Dựa vào ký ức của Tần Vũ, hiện nay vẫn còn cách ngày Tần gia phát động khởi binh hai năm, gã tất nhiên không gấp, trên đường về vừa đi vừa khổ tu luyện tập.
Tần Vũ và Tiểu Hắc đang vượt qua giữa một vùng rừng tùng vô tận. Lúc này, nửa thân dưới của Tần Vũ vấn trường khố, thân trên mặc chiếc áo ngắn không tay, cơ bắp thân trên đều hoàn toàn lộ ra. Y phục này là do Tần Vũ tìm thấy trong phòng ngủ tầng thứ hai tại Lôi Sơn cư. Trước đây, khi Tần Vũ đặt chân đến Lôi Sơn cư, y phục trên người đã bị rách nát. Về sau, hắn đã phát hiện ra bên trong ngọa thất có không ít y phục, trường khố và áo ngắn này cũng có ở Tiềm Long đại lục.
Chỉ là chất liệu của bộ y phục này rất kỳ quái. Không ngờ cùng là linh khí như nhau có thể trích huyết nhận chủ. Sức phòng ngự cũng cực cao, Tần Vũ bèn trích huyết thu lấy. Mặc y phục này trên người thay đổi, xác thực trở nên rất thoải mái. Tần Vũ cũng không muốn lúc người nào cũng trần truồng hoặc giả khoác một lớp da thú.
Chân Tần Vũ hầu như không chạm đất, giống như ánh sáng lung linh chớp lên qua lại giữa rừng tùng. Đột nhiên, thân hình Tần Vũ đang từ tốc độ cực nhanh tiến về phía trước bỗng đứng phắt lại, Tiểu Hắc cũng lập tức dừng lại.
"Có khí tức yêu thú, là Kim Đan kỳ."
Một người một ưng nhìn thẳng về một phương trước mặt. Một người một ưng này căn bản không tránh né, chỉ thấy một tử y nữ tử kiều mỵ xuất hiện trong tầm nhìn của hai người. Tử y nữ tử ấy tựa hồ rất kinh ngạc, đưa cánh tay nhỏ nhắn che chiếc miệng anh đào của nàng.
Danh sách chương