Hồng hồ tử bước vào phòng khi Thanh Dương đã biến trở về bộ dáng nãi báo đang ngủ đến ngon lành, dù Dịch Trạch thỉnh thoảng lại vuốt vuốt cái đuôi cùng niết niết lỗ tai hắn cũng không để ý, dù hiện giờ có người đang bước vào phòng thì hắn cũng không quan tâm.
Hắn vốn cũng không cần ngủ, tại á không gian này, cả tháng làm việc liên tục không hề nghỉ ngơi hắn cũng không thấy mệt, nhưng Dịch Trạch vừa đến hắn liền ngủ say sưa, ngay cả cảnh giác cùng ngũ quan sắc bén hằng ngày cũng không cần dùng đến. Đây là hoàn toàn tín nhiệm, ở trong thế giới xa lạ này, có một người có thể trở thành chốn bình yên cho hắn. Ở bên cạnh người này, hắn có thể buông xuống hết thảy đề phòng, chỉ nghĩ về người này, chỉ tín niệm người này.
Dịch Trạch đã sớm biết hồng hồ tử đến, nhưng hắn không giấu nãi báo đi. Việc hắn gặp hồng hồ tử ở đây cũng không phải chuyện vui vẻ gì. Lần này đi ni cách mạn tinh hệ hắn phát hiện mọi sự càng ngày càng trở lên phức tạp, nếu hắn muốn đạt được mục đích của mình, chỉ sợ sẽ gặp thêm khá nhiều phiền toái.
Mà việc hồng hồ tử xuất hiện khiến những sự tình này có cơ hội giải quyết nhanh gọn hơn, vì Tư Diệu Tiền đã liên thủ với hắn nên hắn cũng có thể liên thủ được với hồng hồ tử. Thanh Dương đã nói việc thân phận mình bị bại lộ cho Dịch Trạch biết, bất quá nếu tương lai muốn hợp tác thì thân phận nãi báo nhất định sẽ bị lộ. Thay vì khiến hồng hồ tử hoài nghi trong tương lai không bằng hiện tại liền thẳng thắn nói ra, dù sao hồng hồ tử cũng không phải không có nhược điểm đặt trên đầu quả tim.
Quả nhiên hồng hồ tử liếc mắt đã thấy nãi báo nằm thẳng trên giường, lộ ra cái bụng nhỏ, hai móng vuốt khoát lên trước ngực, ghé vào người Dịch Trạch, đây là tư thế ngủ tiêu chuẩn của nãi báo.
Thật giống nhân loại, đáng tiếc hồng hồ tử không phải kẻ bát quái, hơn nữa hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra đó là nãi báo xuất hiện trong cuộc chiến giữa 2 thánh thú.
Ánh mắt Hồng hồ tử trở nên thâm trầm, Dịch Trạch cũng kéo chăn che lại nãi báo, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, còn chính mình lại chắn trước nãi báo, che khuất tầm mắt hồng hồ tử.
“Ta nhớ rõ ngươi là dị năng giả.” Hồng hồ tử nói thẳng vào vấn đề, dị năng giả không thể khế ước thú, đương nhiên cũng không thể khế ước với thánh thú.
Dịch Trạch ngồi ở bên giường, không đầu không đuôi mà nói một câu: “Tư Diệu Tiền đang ngủ?”
Sắc mặt Hồng hồ tử chợt đổi, chợt khôi phục bình thường, cũng không nhìn tiểu nãi báo nữa.
Hai câu này chính là để uy hiếp đối phương, vừa uy hiếp cũng vừa cam đoan, ngươi ta không xung đột.
Hồng hồ tử ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng, nói với Dịch Trạch: “Tư Diệu Tiền đi theo ta.”
Hắn không muốn Tư Diệu Tiền lưu lại, cũng không nói hắn sẽ rời khỏi nơi này, hắn chỉ biểu lộ thái độ duy nhất, hắn sẽ không rời khỏi Tư Diệu Tiền. Hơn nữa lời này cũng ám chỉ với Dịch Trạch rằng, hắn đã nhận ra Dịch Trạch không phải bị ép rơi vào lỗ đen, mà là chủ động tới đây. Mục đích vì sao thì lúc đầu hồng hồ tử cũng không rõ, dù sao cũng không phải vì Dịch Trạch muốn đưa Tư Diệu Tiền đến bên cạnh hắn, hiện tại nhìn thấy nãi báo, hắn đã hiểu.
Có lẽ những người khác sẽ không biết được vì sao Dịch Trạch lại mạo hiểm vì 1 khế ước thú vô dụng với mình như thế, nhưng hồng hồ tử bất đồng, hắn đã nhìn hài tử đó từ nhỏ đến lớn, so bất luận kẻ nào hắn đều hiểu hài tử này hơn bọn họ. Dịch Trạch là độc lang, sống 1 cách quái gở lúc nào cũng có một tầng ngăn cách đối với mọi người, nhưng một khi xuất hiện thứ trọng yếu với hắn thì hắn nhất quyết sẽ không tha, đến chết không rời.
Dịch Trạch biết bọn họ đã thống nhất được quan điểm liền nói: “Có hắn hỗ trợ ta có thể rời khỏi nơi này, nhưng ngươi nếu muốn đi theo bọn ta nhất định phải trả giá đại giới.”
“Muốn hợp tác với ta? Năm đó ngươi nhìn chúng ta tự giết lẫn nhau, không nghĩ tới hiện tại lại cần hợp tác với ta?” Hồng hồ tử nở nụ cười, tươi cười tràn đầy trào phúng. Hắn có đi hay không không hề gì, dù sao hắn cũng có biện pháp khiến Tư Diệu Tiền ở lại bên cạnh mình, bây giờ là Dịch Trạch cầu hắn, nếu không nhân cơ hội vơ vét tài sản thì hắn không phải là hồng hồ tử.
Đây cũng không phải phản ứng ngoài dự đoán của Dịch Trạch, nếu không tranh thủ vơ vét tài sản thì hồng hồ tử không phải tinh tế hải tặc, đáng tiếc…
“Ta nghĩ ngươi hẳn là nên chú ý tới Tư Diệu Tiền 1 chút, hiện tại không phải ta lợi dụng ngươi, là ngươi cần ta.”
Sắc mặt Hồng hồ tử quả nhiên thay đổi, hắn đương nhiên phát hiện ra Tư Diệu Tiền không ổn, chỉ là hắn không muốn nghĩ cũng không dám nghĩ. Năm đó hắn đã xác định Tư Diệu Tiền vô sự mới an tâm xông vào lỗ đen tử chiến đến cùng, tuyệt địa phùng sinh, chính là không ngờ đứa bé kia vẫn không thể tránh thoát? “Cùng ta hợp tác, hoặc là bỏ mặc, ngươi chỉ có hai lựa chọn này.” Dịch Trạch vừa nói, vừa vuốt đầu nãi báo trấn an. Thanh Dương đã tỉnh, cũng nghe cuộc đói thoại của bọn họ, đang dùng ánh mắt mê võng nhìn hắn.
Dịch Trạch chưa bao giờ muốn để Thanh Dương dính vào việc này, hắn càng không muốn mình phải nhìn nãi báo máu tươi đầm đìa thêm 1 lần nữa, nhìn nãi báo rơi vào vực sâu còn chính mình lại không có cách nào cứu được, hắn không muốn phải trải qua cảm giác cốt nhục chia lìa linh hồn xé rách 1 lần nữa. Hắn muốn nãi báo vĩnh viễn sống vui vẻ bồi bên cạnh hắn, không bị làm phiền bởi 1 chút sự tình ghê tởm này. Hắn muốn bảo hộ nãi báo, vĩnh viễn bảo hộ phần chân thành tha thiết kia, không muốn có bất cứ việc gì có thể làm ô nhiễm nãi báo của hắn.
Nhưng mà, sao có thể được. Thanh Dương muốn cùng hắn, muốn bồi hắn vượt qua quãng đời còn lại thì đã vô pháp thoát ly khỏi việc này, bởi vì những điều này cũng là 1 phần của Dịch Trạch, không thể giấu diếm, cũng không thể dứt bỏ. Hắn phải để Thanh Dương biết, lôi kéo Thanh Dương tiến vào vũng bùn cùng hắn, cùng sống cùng chết. Dịch Trạch không thể để Thanh Dương lảng tránh việc này, hắn chỉ có thể âm thầm thề ở trong lòng, vô luận như thế nào, đều phải bảo vệ Thanh Dương, không chỉ là an toàn về thân thể, còn phải bảo vệ trái tim kia không bị hắc ám của thế gian này ô nhiễm.
Cho nên dù nãi báo tỉnh hắn cũng không đổi đề tài, vẫn tiếp tục đàm phán cùng hồng hồ tử, tùy ý để nãi báo nghe, nhìn hắn là dùng cách nào lợi dụng an nguy của Tư Diệu Tiền để uy hiếp hồng hồ tử, thấy rõ ràng hắn - Dịch Trạch không phải người tốt, mà là một kẻ vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn. Tư Diệu Tiền cùng hắn lớn lên, lại giúp hắn nhiều như vậy, hắn vẫn có thể đem người này làm lợi thế để cho hồng hồ tử thỏa hiệp.
Hắn chính là người lãnh huyết vô tình như vậy, chính là Thanh Dương, cho dù em có biết, cũng không thể rời đi ta, ta sẽ không để em rời đi.
Nhưng mà Thanh Dương lại chỉ đoàn đoàn thân mình rúc vào bên người Dịch Trạch, đầu nghênh hợp bàn tay của hắn, thân cận hắn, hoàn toàn không có ý tứ rời đi.
Tâm Dịch Trạch dần dần ấm áp cùng tràn đầy cảm giác thỏa mãn, nếu không phải hồng hồ tử vẫn còn ở trong này, hắn đã sớm đem nãi báo ôm vào trong ngực hảo hảo thân thiết một phen.
Hồng hồ tử cũng không do dự nhiều, phi thường rõ ràng gật đầu: “Ta hợp tác cùng ngươi, nhưng ngươi phải nói cho ta, rốt cuộc bọn họ cần đứa bé kia làm gì, lúc trước ta rõ ràng thấy hắn không có việc gì mới tùy đám người kia xằng bậy, hiện tại vì cái gì lại…”
“gần đây ta mới biết được, bọn họ nhìn trúng đại não của Tư Diệu Tiền, sau đó điều tra ra lý do năm đó ngươi tùy ý để chúng ta phản loạn. Càng không nghĩ tới, vì mục đích đó mà bọn họ đã xuống tay với Tư Diệu Tiền 2 lần. Lần đầu tiên ngươi cứu hắn, lần thứ hai nếu không phải ta trùng hợp lại yêu cầu Tư Diệu Tiền giúp ta tìm ra á không gian này, căn bản ta sẽ không phát hiện bọn họ thế nhưng lại xuống tay 1 lần nữa.”
Trên thực tế, nếu không phải Mạnh Hoài bốc đồng vì để hả giận mà ra tay lần này thì những người đó đã thật sự đạt được mục đích. Mà Dịch Trạch cũng là thông qua Mạnh Hoài mới phát hiện, nguyên lai thứ hắn đối phó cho đến nay cũng không đơn giản như thứ hắn tưởng tượng. Khó trách lúc trước nguyên khải cùng Đổng linh lại táng mạng, nguyên lai là như vậy. Nếu không nhờ sự kiện ngoài ý muốn lần này chỉ sợ kết cục của hắn cũng không khác nguyên khải là bao.
Sau khi Hồng hồ nghe xong lời Dịch Trạch nói mặc dù bên ngoài không có nhiều biến hóa lớn nhưng nội tâm cũng đang gào thét giận dữ không kềm chế được. Hài tử của hắn, hắn phủng ở lòng bàn tay, cầm còn sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, còn không biết phải đối xử như thế nào cho hảo, không biết nên sủng hài tử của hắn như thế nào, cư nhiên hai lần bị những người đó…
“Được rồi!” Hồng hồ tử đột nhiên mở miệng ngăn Dịch Trạch nói tiếp “Ta biết ngươi muốn yêu cầu ta điều gì, cũng biết ngươi muốn làm cái gì. Ta chỉ có một yêu cầu, muốn cho những người đó nhìn thấy địa ngục.”
Muốn đem đồ vật bọn họ tâm tâm niệm niệm hủy diệt, muốn cho bọn họ nhìn thấy cái gì là tuyệt vọng, muốn cho bọn họ cảm nhận được cái gì là sống không bằng chết, muốn gọi bọn họ hối hận vì chính mình đã sinh ra trên đời này!
“Không cần ngươi nói, ta cũng sẽ làm như vậy, bất quá những người đó giao cho ngươi xử lý có lẽ sẽ tốt hơn để ta động thủ.” Dịch Trạch vuốt móng vuốt nãi báo, trong lòng băng giá triệt để hòa tan, có trả thù những người đó hay không, đã không còn quan trọng.
“Vừa có thể báo thù, lại không làm ô uế chính tay mình, ngươi đương nhiên cảm thấy rất tốt.” Hồng hồ tử nói xong liền đi ra ngoài, cái gì cần nói đã nói, chờ đến khi về tới liên minh lại tiếp tục thảo luận.
Sau khi Hồng hồ tử rời đi, Dịch Trạch ôm nãi báo nằm trở lại trên giường, vuốt nãi báo của hắn: “Em không có gì muốn hỏi ta sao?”
Nãi báo nhanh chóng biến thành bộ dáng Thanh Dương, chết tiệt vẫn là lỏa! Hắn ghé sát vào ngực Dịch Trạch,vòng tay ôm lấy thắt lưng thấp giọng nói: “Không.”
“Không hiếu kỳ?” Dịch Trạch vuốt vuốt cái lưng trơn bóng, cảm thấy y phục của mình cũng có chút dư thừa.
“Tò mò, ” Thanh Dương giương mắt, “Chính là ngươi muốn nói thì tự nhiên sẽ nói cho ta biết, ngươi nếu không muốn nói thì dù ta muốn hỏi cũng vô dụng.”
Dịch Trạch ngăn bờ môi Thanh Dương lại, chậm rãi nói: “Ta không muốn em trở thành người giống ta.”
Thanh Dương đáp lại Dịch Trạch bằng 1 nụ hôn, bàn tay vói vào trong quần áo hắn, cảm thụ nhiệt độ cơ thể nóng rực: “Ngươi thực rất tốt.”
“Ta đã từng giết rất nhiều người, đúng tội có, vô tội cũng có.”
“Ngươi thực rất tốt.”
“Ta lợi dụng an nguy của đồng bạn lớn lên cùng ta từ nhỏ để uy hiếp người khác.”
“Ngươi thực rất tốt.”
“Về sau thậm chí ta còn lợi dụng em,… giả mạo thập cấp thánh thú đi gạt người.”
“Ngươi thực rất tốt.”
“Ta… Ta hiện tại muốn đem ngón tay bỏ vào trong cơ thể em.”
“Ngươi thực… Tuyệt không tốt!”
Thanh Dương trừng mắt, đỏ mặt cắn cổ Dịch Trạch, tạo ra một đám dấu răng tiết hận. Từ khi hắn biến thành nãi báo, Thanh Dương càng ngày càng thích dùng móng vuốt cùng răng nanh để diễn tả nội tâm tình cảm của mình.
Dịch Trạch xoay người ngăn chặn Thanh Dương, cởi y phục, vừa hôn thân thể Thanh Dương vừa nói: “Chúng ta làm một lần nữa đi.” ( đã làm cái qué gì đâu mà 1 lần nữa- bĩu môi khinh bỉ)
Không để Thanh Dương trả lời, hắn đã đưa bàn tay xuống giữa 2 chân xoa nắn địa phương bí ẩn nhất.
Thanh Dương rên rỉ một tiếng, không cam yếu thế cũng bắt đầu sờ soạng.
–
Bên kia Tư Diệu Tiền đang ngủ sau cũng bị hồng hồ tử làm cho đứng lên mà tỉnh dậy. Nơi đó vừa mới sử dụng quá, bây giờ vẫn còn có lưu lại1 lượng lớn chất lỏng ái muội, căn bản không cần khai thác lần thứ hai liền có thể sử dụng.
“Khắc… Lai… Thụy, nhẹ… Một chút…” Hắn bắt đầu rên rỉ, chỉ chốc lát sau liền nức nở cầu xin.
Nhưng Hồng hồ tử không dừng tay, hắn không biết làm sao có thể dừng được.
Ta đã dừng bước vậy mà ngươi vẫn bị thương tổn. Phải làm như thế nào mới để ngươi có được tự do chân chính?
(truyện toàn perfect công là seo?)
Hắn vốn cũng không cần ngủ, tại á không gian này, cả tháng làm việc liên tục không hề nghỉ ngơi hắn cũng không thấy mệt, nhưng Dịch Trạch vừa đến hắn liền ngủ say sưa, ngay cả cảnh giác cùng ngũ quan sắc bén hằng ngày cũng không cần dùng đến. Đây là hoàn toàn tín nhiệm, ở trong thế giới xa lạ này, có một người có thể trở thành chốn bình yên cho hắn. Ở bên cạnh người này, hắn có thể buông xuống hết thảy đề phòng, chỉ nghĩ về người này, chỉ tín niệm người này.
Dịch Trạch đã sớm biết hồng hồ tử đến, nhưng hắn không giấu nãi báo đi. Việc hắn gặp hồng hồ tử ở đây cũng không phải chuyện vui vẻ gì. Lần này đi ni cách mạn tinh hệ hắn phát hiện mọi sự càng ngày càng trở lên phức tạp, nếu hắn muốn đạt được mục đích của mình, chỉ sợ sẽ gặp thêm khá nhiều phiền toái.
Mà việc hồng hồ tử xuất hiện khiến những sự tình này có cơ hội giải quyết nhanh gọn hơn, vì Tư Diệu Tiền đã liên thủ với hắn nên hắn cũng có thể liên thủ được với hồng hồ tử. Thanh Dương đã nói việc thân phận mình bị bại lộ cho Dịch Trạch biết, bất quá nếu tương lai muốn hợp tác thì thân phận nãi báo nhất định sẽ bị lộ. Thay vì khiến hồng hồ tử hoài nghi trong tương lai không bằng hiện tại liền thẳng thắn nói ra, dù sao hồng hồ tử cũng không phải không có nhược điểm đặt trên đầu quả tim.
Quả nhiên hồng hồ tử liếc mắt đã thấy nãi báo nằm thẳng trên giường, lộ ra cái bụng nhỏ, hai móng vuốt khoát lên trước ngực, ghé vào người Dịch Trạch, đây là tư thế ngủ tiêu chuẩn của nãi báo.
Thật giống nhân loại, đáng tiếc hồng hồ tử không phải kẻ bát quái, hơn nữa hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra đó là nãi báo xuất hiện trong cuộc chiến giữa 2 thánh thú.
Ánh mắt Hồng hồ tử trở nên thâm trầm, Dịch Trạch cũng kéo chăn che lại nãi báo, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, còn chính mình lại chắn trước nãi báo, che khuất tầm mắt hồng hồ tử.
“Ta nhớ rõ ngươi là dị năng giả.” Hồng hồ tử nói thẳng vào vấn đề, dị năng giả không thể khế ước thú, đương nhiên cũng không thể khế ước với thánh thú.
Dịch Trạch ngồi ở bên giường, không đầu không đuôi mà nói một câu: “Tư Diệu Tiền đang ngủ?”
Sắc mặt Hồng hồ tử chợt đổi, chợt khôi phục bình thường, cũng không nhìn tiểu nãi báo nữa.
Hai câu này chính là để uy hiếp đối phương, vừa uy hiếp cũng vừa cam đoan, ngươi ta không xung đột.
Hồng hồ tử ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng, nói với Dịch Trạch: “Tư Diệu Tiền đi theo ta.”
Hắn không muốn Tư Diệu Tiền lưu lại, cũng không nói hắn sẽ rời khỏi nơi này, hắn chỉ biểu lộ thái độ duy nhất, hắn sẽ không rời khỏi Tư Diệu Tiền. Hơn nữa lời này cũng ám chỉ với Dịch Trạch rằng, hắn đã nhận ra Dịch Trạch không phải bị ép rơi vào lỗ đen, mà là chủ động tới đây. Mục đích vì sao thì lúc đầu hồng hồ tử cũng không rõ, dù sao cũng không phải vì Dịch Trạch muốn đưa Tư Diệu Tiền đến bên cạnh hắn, hiện tại nhìn thấy nãi báo, hắn đã hiểu.
Có lẽ những người khác sẽ không biết được vì sao Dịch Trạch lại mạo hiểm vì 1 khế ước thú vô dụng với mình như thế, nhưng hồng hồ tử bất đồng, hắn đã nhìn hài tử đó từ nhỏ đến lớn, so bất luận kẻ nào hắn đều hiểu hài tử này hơn bọn họ. Dịch Trạch là độc lang, sống 1 cách quái gở lúc nào cũng có một tầng ngăn cách đối với mọi người, nhưng một khi xuất hiện thứ trọng yếu với hắn thì hắn nhất quyết sẽ không tha, đến chết không rời.
Dịch Trạch biết bọn họ đã thống nhất được quan điểm liền nói: “Có hắn hỗ trợ ta có thể rời khỏi nơi này, nhưng ngươi nếu muốn đi theo bọn ta nhất định phải trả giá đại giới.”
“Muốn hợp tác với ta? Năm đó ngươi nhìn chúng ta tự giết lẫn nhau, không nghĩ tới hiện tại lại cần hợp tác với ta?” Hồng hồ tử nở nụ cười, tươi cười tràn đầy trào phúng. Hắn có đi hay không không hề gì, dù sao hắn cũng có biện pháp khiến Tư Diệu Tiền ở lại bên cạnh mình, bây giờ là Dịch Trạch cầu hắn, nếu không nhân cơ hội vơ vét tài sản thì hắn không phải là hồng hồ tử.
Đây cũng không phải phản ứng ngoài dự đoán của Dịch Trạch, nếu không tranh thủ vơ vét tài sản thì hồng hồ tử không phải tinh tế hải tặc, đáng tiếc…
“Ta nghĩ ngươi hẳn là nên chú ý tới Tư Diệu Tiền 1 chút, hiện tại không phải ta lợi dụng ngươi, là ngươi cần ta.”
Sắc mặt Hồng hồ tử quả nhiên thay đổi, hắn đương nhiên phát hiện ra Tư Diệu Tiền không ổn, chỉ là hắn không muốn nghĩ cũng không dám nghĩ. Năm đó hắn đã xác định Tư Diệu Tiền vô sự mới an tâm xông vào lỗ đen tử chiến đến cùng, tuyệt địa phùng sinh, chính là không ngờ đứa bé kia vẫn không thể tránh thoát? “Cùng ta hợp tác, hoặc là bỏ mặc, ngươi chỉ có hai lựa chọn này.” Dịch Trạch vừa nói, vừa vuốt đầu nãi báo trấn an. Thanh Dương đã tỉnh, cũng nghe cuộc đói thoại của bọn họ, đang dùng ánh mắt mê võng nhìn hắn.
Dịch Trạch chưa bao giờ muốn để Thanh Dương dính vào việc này, hắn càng không muốn mình phải nhìn nãi báo máu tươi đầm đìa thêm 1 lần nữa, nhìn nãi báo rơi vào vực sâu còn chính mình lại không có cách nào cứu được, hắn không muốn phải trải qua cảm giác cốt nhục chia lìa linh hồn xé rách 1 lần nữa. Hắn muốn nãi báo vĩnh viễn sống vui vẻ bồi bên cạnh hắn, không bị làm phiền bởi 1 chút sự tình ghê tởm này. Hắn muốn bảo hộ nãi báo, vĩnh viễn bảo hộ phần chân thành tha thiết kia, không muốn có bất cứ việc gì có thể làm ô nhiễm nãi báo của hắn.
Nhưng mà, sao có thể được. Thanh Dương muốn cùng hắn, muốn bồi hắn vượt qua quãng đời còn lại thì đã vô pháp thoát ly khỏi việc này, bởi vì những điều này cũng là 1 phần của Dịch Trạch, không thể giấu diếm, cũng không thể dứt bỏ. Hắn phải để Thanh Dương biết, lôi kéo Thanh Dương tiến vào vũng bùn cùng hắn, cùng sống cùng chết. Dịch Trạch không thể để Thanh Dương lảng tránh việc này, hắn chỉ có thể âm thầm thề ở trong lòng, vô luận như thế nào, đều phải bảo vệ Thanh Dương, không chỉ là an toàn về thân thể, còn phải bảo vệ trái tim kia không bị hắc ám của thế gian này ô nhiễm.
Cho nên dù nãi báo tỉnh hắn cũng không đổi đề tài, vẫn tiếp tục đàm phán cùng hồng hồ tử, tùy ý để nãi báo nghe, nhìn hắn là dùng cách nào lợi dụng an nguy của Tư Diệu Tiền để uy hiếp hồng hồ tử, thấy rõ ràng hắn - Dịch Trạch không phải người tốt, mà là một kẻ vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn. Tư Diệu Tiền cùng hắn lớn lên, lại giúp hắn nhiều như vậy, hắn vẫn có thể đem người này làm lợi thế để cho hồng hồ tử thỏa hiệp.
Hắn chính là người lãnh huyết vô tình như vậy, chính là Thanh Dương, cho dù em có biết, cũng không thể rời đi ta, ta sẽ không để em rời đi.
Nhưng mà Thanh Dương lại chỉ đoàn đoàn thân mình rúc vào bên người Dịch Trạch, đầu nghênh hợp bàn tay của hắn, thân cận hắn, hoàn toàn không có ý tứ rời đi.
Tâm Dịch Trạch dần dần ấm áp cùng tràn đầy cảm giác thỏa mãn, nếu không phải hồng hồ tử vẫn còn ở trong này, hắn đã sớm đem nãi báo ôm vào trong ngực hảo hảo thân thiết một phen.
Hồng hồ tử cũng không do dự nhiều, phi thường rõ ràng gật đầu: “Ta hợp tác cùng ngươi, nhưng ngươi phải nói cho ta, rốt cuộc bọn họ cần đứa bé kia làm gì, lúc trước ta rõ ràng thấy hắn không có việc gì mới tùy đám người kia xằng bậy, hiện tại vì cái gì lại…”
“gần đây ta mới biết được, bọn họ nhìn trúng đại não của Tư Diệu Tiền, sau đó điều tra ra lý do năm đó ngươi tùy ý để chúng ta phản loạn. Càng không nghĩ tới, vì mục đích đó mà bọn họ đã xuống tay với Tư Diệu Tiền 2 lần. Lần đầu tiên ngươi cứu hắn, lần thứ hai nếu không phải ta trùng hợp lại yêu cầu Tư Diệu Tiền giúp ta tìm ra á không gian này, căn bản ta sẽ không phát hiện bọn họ thế nhưng lại xuống tay 1 lần nữa.”
Trên thực tế, nếu không phải Mạnh Hoài bốc đồng vì để hả giận mà ra tay lần này thì những người đó đã thật sự đạt được mục đích. Mà Dịch Trạch cũng là thông qua Mạnh Hoài mới phát hiện, nguyên lai thứ hắn đối phó cho đến nay cũng không đơn giản như thứ hắn tưởng tượng. Khó trách lúc trước nguyên khải cùng Đổng linh lại táng mạng, nguyên lai là như vậy. Nếu không nhờ sự kiện ngoài ý muốn lần này chỉ sợ kết cục của hắn cũng không khác nguyên khải là bao.
Sau khi Hồng hồ nghe xong lời Dịch Trạch nói mặc dù bên ngoài không có nhiều biến hóa lớn nhưng nội tâm cũng đang gào thét giận dữ không kềm chế được. Hài tử của hắn, hắn phủng ở lòng bàn tay, cầm còn sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, còn không biết phải đối xử như thế nào cho hảo, không biết nên sủng hài tử của hắn như thế nào, cư nhiên hai lần bị những người đó…
“Được rồi!” Hồng hồ tử đột nhiên mở miệng ngăn Dịch Trạch nói tiếp “Ta biết ngươi muốn yêu cầu ta điều gì, cũng biết ngươi muốn làm cái gì. Ta chỉ có một yêu cầu, muốn cho những người đó nhìn thấy địa ngục.”
Muốn đem đồ vật bọn họ tâm tâm niệm niệm hủy diệt, muốn cho bọn họ nhìn thấy cái gì là tuyệt vọng, muốn cho bọn họ cảm nhận được cái gì là sống không bằng chết, muốn gọi bọn họ hối hận vì chính mình đã sinh ra trên đời này!
“Không cần ngươi nói, ta cũng sẽ làm như vậy, bất quá những người đó giao cho ngươi xử lý có lẽ sẽ tốt hơn để ta động thủ.” Dịch Trạch vuốt móng vuốt nãi báo, trong lòng băng giá triệt để hòa tan, có trả thù những người đó hay không, đã không còn quan trọng.
“Vừa có thể báo thù, lại không làm ô uế chính tay mình, ngươi đương nhiên cảm thấy rất tốt.” Hồng hồ tử nói xong liền đi ra ngoài, cái gì cần nói đã nói, chờ đến khi về tới liên minh lại tiếp tục thảo luận.
Sau khi Hồng hồ tử rời đi, Dịch Trạch ôm nãi báo nằm trở lại trên giường, vuốt nãi báo của hắn: “Em không có gì muốn hỏi ta sao?”
Nãi báo nhanh chóng biến thành bộ dáng Thanh Dương, chết tiệt vẫn là lỏa! Hắn ghé sát vào ngực Dịch Trạch,vòng tay ôm lấy thắt lưng thấp giọng nói: “Không.”
“Không hiếu kỳ?” Dịch Trạch vuốt vuốt cái lưng trơn bóng, cảm thấy y phục của mình cũng có chút dư thừa.
“Tò mò, ” Thanh Dương giương mắt, “Chính là ngươi muốn nói thì tự nhiên sẽ nói cho ta biết, ngươi nếu không muốn nói thì dù ta muốn hỏi cũng vô dụng.”
Dịch Trạch ngăn bờ môi Thanh Dương lại, chậm rãi nói: “Ta không muốn em trở thành người giống ta.”
Thanh Dương đáp lại Dịch Trạch bằng 1 nụ hôn, bàn tay vói vào trong quần áo hắn, cảm thụ nhiệt độ cơ thể nóng rực: “Ngươi thực rất tốt.”
“Ta đã từng giết rất nhiều người, đúng tội có, vô tội cũng có.”
“Ngươi thực rất tốt.”
“Ta lợi dụng an nguy của đồng bạn lớn lên cùng ta từ nhỏ để uy hiếp người khác.”
“Ngươi thực rất tốt.”
“Về sau thậm chí ta còn lợi dụng em,… giả mạo thập cấp thánh thú đi gạt người.”
“Ngươi thực rất tốt.”
“Ta… Ta hiện tại muốn đem ngón tay bỏ vào trong cơ thể em.”
“Ngươi thực… Tuyệt không tốt!”
Thanh Dương trừng mắt, đỏ mặt cắn cổ Dịch Trạch, tạo ra một đám dấu răng tiết hận. Từ khi hắn biến thành nãi báo, Thanh Dương càng ngày càng thích dùng móng vuốt cùng răng nanh để diễn tả nội tâm tình cảm của mình.
Dịch Trạch xoay người ngăn chặn Thanh Dương, cởi y phục, vừa hôn thân thể Thanh Dương vừa nói: “Chúng ta làm một lần nữa đi.” ( đã làm cái qué gì đâu mà 1 lần nữa- bĩu môi khinh bỉ)
Không để Thanh Dương trả lời, hắn đã đưa bàn tay xuống giữa 2 chân xoa nắn địa phương bí ẩn nhất.
Thanh Dương rên rỉ một tiếng, không cam yếu thế cũng bắt đầu sờ soạng.
–
Bên kia Tư Diệu Tiền đang ngủ sau cũng bị hồng hồ tử làm cho đứng lên mà tỉnh dậy. Nơi đó vừa mới sử dụng quá, bây giờ vẫn còn có lưu lại1 lượng lớn chất lỏng ái muội, căn bản không cần khai thác lần thứ hai liền có thể sử dụng.
“Khắc… Lai… Thụy, nhẹ… Một chút…” Hắn bắt đầu rên rỉ, chỉ chốc lát sau liền nức nở cầu xin.
Nhưng Hồng hồ tử không dừng tay, hắn không biết làm sao có thể dừng được.
Ta đã dừng bước vậy mà ngươi vẫn bị thương tổn. Phải làm như thế nào mới để ngươi có được tự do chân chính?
(truyện toàn perfect công là seo?)
Danh sách chương