“A, rốt cuộc cũng thu phục được gia gia anh, giờ có thể thoải mái một chút rồi.” Nhan Tử Dạ về tới nhà liền ngồi phịch xuống sô pha, bộ dáng như kiệt sức. Thật là, gia chủ Cái Nhĩ tuy thẳng tính nhưng không phải nhân vật dễ học. Chỉ ăn bữa cơm thôi mà suýt chút nữa đã dò hỏi ra toàn bộ gốc gác của cậu.

“Tiểu Dạ không nên thả lỏng sớm như vậy a.” An Nhĩ Tư buồn cười nhìn bộ dáng ỉu xìu như không có xương cốt của Nhan Tử Dạ.

Ngẩng đầu nhìn An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ khó hiểu: “Có ý gì?”

“Gặp gia gia rồi nhưng vẫn còn cha mẹ a, Tiểu Dạ quên rồi à? Khoảng thời gian này sức khỏe mỗ ba tựa hồ không tốt lắm, muốn tôi về một chuyến. Đợi kỳ thi tốt nghiệp chấm dứt, chúng ta cùng về thăm mỗ ba, thuận tiện nói việc hôn sự luôn.” An Nhĩ Tư đã chuẩn bị hết thảy, chỉ chờ Nhan Tử Dạ gật đầu đáp ứng.

“Gặp cha mẹ?” Nhan Tử Dạ ngồi dậy, nghĩ nghĩ: “Cũng tốt, dù sao gia gia anh cũng gặp rồi, cũng nên gặp cha mẹ. Chỉ là chuyện hôn sự của chúng ta không cần trưng cầu ý kiến của bọn họ à?”

“Không cần, hôn sự của tôi chỉ cần tôi tự quyết định.” An Nhĩ Tư chính là người phóng khoáng như vậy.

“Được rồi, anh quyết định thì tốt rồi.” Cùng An Nhĩ Tư ở cùng một chỗ, Nhan Tử Dạ phát hiện mình đỡ phiền não hơn rất nhiều, bởi vì An Nhĩ Tư đã an bài hết thảy, không cần cậu quan tâm tới. Có lẽ mới đầu sẽ cảm thấy An Nhĩ Tư quá bá đạo, thế nhưng chậm rãi Nhan Tử Dạ phát giác, nếu An Nhĩ Tư không như vậy thì chưa chắc hai bọn họ có thể ở bên nhau.

Nhan Tử Dạ thuộc mẫu người bị động, An Nhĩ Tư chính vì nhìn ra điểm này mới chủ động như vậy, Nhan Tử Dạ rất lười, nếu không ép buộc cậu một chút thì không biết phải chờ tới năm nào tháng nào cậu mới thông suốt.

Buổi tối, Nhan Tử Dạ lên vườn rau trên lầu hai hấp thu linh khí, bên cạnh cậu là Tiểu Hoa cùng tiểu thứ cầu. Linh khí theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy tiến vào cơ thể bọn họ, An Nhĩ Tư lẳng lặng ngồi một bên quan sát, số rau cải được gieo trồng cũng nhanh chóng sinh trưởng, An Nhĩ Tư nhất thời cảm thấy thực thú vị.

“Chi chi…” Đột nhiên, tiểu thứ cầu đang hấp thu linh khí bắt đầu kêu to đau đớn, sau đó nó liều mạng lăn lộn trên mặt đất, hồng quang từ người nó tỏa ra sáng rực. Tiểu Hoa đang tu luyện ở bên cạnh cũng giật mình khó hiểu nhìn tiểu thứ cầu, tựa hồ không hiểu tiểu thứ cầu xảy ra chuyện gì. An Nhĩ Tư phát hiện trạng huống, lập tức tiến tới, chính là anh chỉ đứng bên cạnh quan sát chứ không chạm vào tiểu thứ cầu, bởi vì anh cũng không biết nó bị làm sao.

“Chi chi chi…” Hồng quang trên người tiểu thứ cầu càng lúc càng mạnh, bản thân nó cũng càng lúc càng thống khổ. Tiểu Hoa vươn cành lá muốn chọt chọt tiểu thứ cầu nhưng bị Nhan Tử Dạ ngăn lại.

“Tiểu Hoa, không nên đụng vào tiểu thứ cầu.”

Tiểu Hoa hơi khựng lại một chút, sau đó vội vàng thu hồi lá cây, mờ mịt hỏi Nhan Tử Dạ: “Chủ nhân, tiểu thứ cầu có vẻ rất đau đớn, nó bị sao vậy?”

“Cải tạo.” Nhan Tử Dạ ngồi dưới đất chống cằm nhìn tiểu thứ cầu: “Tuy ta đã ký khế ước chủ tớ với nó nhưng tựa hồ vẫn chưa cải tạo hoàn toàn, hiện giờ nó đã hấp thu đầu đủ linh khí, chỉ cần vượt qua cửa này thì có thể trở thành tu yêu giả chân chính. Sau khi trở thành tu yêu giả, tu vi của nó sẽ tăng mạnh. Tiểu Hoa, mi phải cố gắng, bằng không tiểu thứ cầu sẽ lợi hại hơn mi rất nhiều a.”

“Hừ, Tiểu Hoa mới không thua tiểu thứ cầu, Tiểu Hoa phải cố gắng tu luyện, Tiểu Hoa cũng muốn biến thành người như chủ nhân.” Nói xong, Tiểu Hoa nhún nhảy chạy về góc phòng cố gắng tu luyện.

Bởi vì Nhan Tử Dạ đã giải thích chuyện tu yêu nên An Nhĩ Tư cũng biết đại khái, nghe thấy tiểu thứ cầu sau khi tiến hóa tu vi sẽ tăng mạnh, An Nhĩ Tư nhịn không được hỏi: “Nếu tiểu thứ cầu luyện thành yêu đan thì có thể biến thành hình người đi?”

Nhan Tử Dạ gật gật đầu: “Đúng vậy, sẽ biến thành hình người, đây là chỗ tương tự của yêu tu giả cùng thú nhân. Yêu tu giả chúng ta chỉ cần cố gắng tu luyện, khi có đủ tu vi thì có thể hóa thành hình người. Mà các người thì dựa vào tiến hóa, từng bước từng bước tiến hóa, từ động vật vô tri biến thành thú nhân có giá trị vũ lực cùng trí tuệ siêu cường.

“Phải không? Có thể biến thành hình người nhưng không thể biến thành bán thú nhân đi?” An Nhĩ Tư nghĩ, nếu tiểu thứ cầu thật sự biến thành bán thú nhân, với tính cách hoạt bát của nó, không muốn bị người ta phát hiện cũng khó.

“Sẽ không.” Nhan Tử Dạ thực bình tĩnh nói: “Cũng không phải tất cả tu yêu giả đều xui xẻo như tôi, chỉ cần ngưng tụ ra yêu đan thì có thể tự do biến hóa giữa hai hình thái người và thú. Rất ít người gặp phải tình huống giống tôi.”

“Vậy là tốt rồi.” Không biết vì cái gì, lúc biết tiểu thứ cầu có thể biến thành hình người, An Nhĩ Tư đột nhiên nghĩ tới Áo Đức Kỳ. Áo Đức Kỳ tựa hồ rất thích tiểu thứ cầu.

Rốt cục khoảng nửa tiếng sau, ánh sáng trên người tiểu thứ cầu hoàn toàn biến mất, chính xác hơn là bị hấp thu vào cơ thể. Màu lông đỏ của tiểu thứ cậu lại càng tươi đẹp hơn, đôi mắt bé xíu như hạt châu đỏ linh hoạt xoay chuyển, chẳng qua lúc tiểu thứ cầu muốn bò dậy thì ‘bịch’ một tiếng ngã xuống, trong người không còn chút sức lực. Tiểu thứ cầu ủy khuất chớp chớp mắt nhìn Nhan Tử Dạ.

Nhan Tử Dạ buồn cười ôm tiểu thứ cầu lên, để nó nằm trong lòng bàn tay trái, tay phải áp lên trên truyền một tia linh lực vào cơ thể nó. Tiểu thứ cầu nháy mắt khôi phục thể lực, bắt đầu hoạt bát trở lại.

“Chủ nhân chủ nhân, tiểu thứ cầu được khai sâm rồi, có thể nói chuyện.” Tu yêu giả khi đạt tới mức tu vi nhất định có thể mở miệng nói chuyện, tựa như Tiểu Hoa vậy. Thế nhưng bởi vì trước đó tiểu thứ cầu chưa được cải tạo hoàn toàn thành yêu thể nên mới không nói chuyện được.

Âm thanh của tiểu thứ cầu thực nhỏ, non nớt hệt như âm thanh của con nít. Phát hiện mình có thể nói chuyện tiểu thứ cầu thực hưng phấn, chốc thì nhảy lên vai Nhan Tử Dạ, chốc lại nhảy lên đầu cậu.

“Đừng quấy rối, mày tìm Tiểu Hoa chơi đi.” Ngay lúc đầu tóc Nhan Tử Dạ sắp bị tiểu thứ cầu biến thành ổ gà, An Nhĩ Tư liền túm tiểu thứ cậu xuống, đặt nó xuống đất.

“Ưm.” Tiểu thứ cầu học theo bộ dáng Tiểu Hoa cúi chào An Nhĩ Tư rồi mới nhí nhảnh chạy tới góc phòng. Trừ bỏ Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư chính là người tiểu thứ cầu nghe lời nhất, bởi vì nó biết An Nhĩ Tư rất mạnh, nó không thể chống đối.

“Đã khuya rồi, Tiểu Dạ, quay về nghỉ ngơi đi, tốc độ tu luyện ban ngày tuy hơi chậm một chút nhưng nếu cứ tu luyện hằng đêm thế này, thân thể em sẽ không chịu nổi.” Nhìn quầng mắt thâm đen trên mặt Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư không khỏi đau lòng.

“Cũng được, dù sao ngày mai cũng không cần lên lớp.” Với lại Nhan Tử Dạ biết, nếu mình thức trắng đêm tu luyện, An Nhĩ Tư nhất định sẽ ngồi bồi. Kia quả thực làm Nhan Tử Dạ áy náy.

Từ khi cùng Nhan Tử Dạ đồng giường cộng chẩm, An Nhĩ Tư liền không thể thay đổi. Mà Nhan Tử Dạ cũng dần dần tập thành thói quen, hơn nữa hiện giờ cũng bắt đầu tiến vào mùa đông, thời tiết khá rét lạnh, tuy không có tuyết rơi nhưng loài rắn như Nhan Tử Dạ vẫn thích tới gần những nơi ấm áp. Mà An Nhĩ Tư trực tiếp bị Nhan Tử Dạ xem là lò sưởi ban đêm.

Một tuần đảo mắt đã qua, kỳ thi tốt nghiệp mà nhóm Nhan Tử Dạ xin tiến hành sớm cũng chính thức bắt đầu. Tin tức Hải Bác Lạc hỏi được không sai, kỳ thi tốt nghiệp lần này quả nhiên tiến hành trong rùng rậm tinh tế. Không biết có phải bị nhóm An Nhĩ Tư ảnh hưởng hay không, lần này toàn bộ thành viên ban A đều đăng ký tham gia.

Kỳ kiểm tra tốt nghiệp, mỗi người sẽ nhận được đề mục tương ứng, trong thời gian ba ngày phải tiến vào rừng rậm tinh tế thú hoàn thành nhiệm vụ. Thú nhân thuận lợi hoàn thành sẽ nhận được giấy chứng nhận tốt nghiệp của học viện Cách Lạp Tư. Nếu như thất bại thì phải chờ vài tháng sau tham gia kỳ thi tốt nghiệp cuối cùng. Nếu lại thất bại thì học viện sẽ cắt bỏ học tịch, nói cách khác, thú nhân đó không còn là học trò của Cách Lạp Tư học viện nữa.

Không có giấy chứng nhận tốt nghiệp, thực lực sẽ không được thừa nhận, đồng dạng sẽ bị mọi người xem thường. Một thú nhân học tập trong học viện hơn mười hai năm cư nhiên ngay cả giấy tốt nghiệp cũng không có, đại biểu thú nhân này chính là phế vật. Cho nên khi tham gia kỳ thi tốt nghiệp này, bọn họ phải tung ra toàn bộ thực lực.

Lúc tất cả thú nhân ngồi phi hành khí tới tập trung ở bên ngoài rừng rậm tinh tế thú, trong kỳ thi tốt nghiệp này, viện trưởng sẽ có mặt.

Nhìn chín mươi chín thú nhân cấp A (Nhan An Húc đã bị học viện khai trừ), Cách Lạp Tư viện trưởng vừa tự hào lại vừa cảm thán đứng trên đài cao lớn tiếng nói: “Kỳ thi này so với trước kia càng gian nan nguy hiểm hơn, các trò phải lắng nghe thật kỹ, tuy hiện giờ không phải kỳ thú triều, vùng bìa rừng sẽ không xuất hiện tinh tế thú cao cấp nhưng tinh tế thú cấp bậc thấp hơn lại có không ít, các trò phải tập trung tinh thần. Nếu xuất hiện tình huống ngoài ý muốn thì lập tức dùng thông tấn khí cầu cứu, đừng ngoan cố chống đỡ. Các trò đều là thú nhân xuất sắc của học viện, tôi không hi vọng các trò chết uất ức như vậy. Muốn chết thì phải chết một cách quang vinh trên chiến trường. Có nghe thấy không?”

“Rõ.” Chín mươi chín thú nhân đồng thanh đáp, tiếng vang đinh tai nhức óc.

“Tốt lắm, trừ bỏ năm trò tham gia giải tranh bá học viện, toàn bộ học viên hãy tới chỗ phó viện trưởng lấy đề mục kiểm tra. Năm trò tham gia tranh bá tới chỗ tôi.”

Viện trưởng vừa nói xong, Hải Bác Lạc lập tức suy sụp: “Thảm rồi, viện trưởng nhất định sẽ giao nhiệm vụ khó khăn nhất cho chúng ta.”

“Sợ cái gì, cái gì tới sẽ tới thôi.” Nhan Tử Dạ không chút lo lắng, bởi vì cậu biết cho dù đề mục khó hơn người khác nhưng chắc chắn sẽ không vượt qua phạm vi năng lực của bọn họ. Cho dù vượt qua thì cũng không thành vấn đề, Nhan Tử Dạ cậu bây giờ chính là thú nhân cấp S hàng thật giá thật. Với lại, cho dù cậu không được thì không phải vẫn còn An Nhĩ Tư à? Bất tri bất giác, Nhan Tử Dạ vẫn chưa phát hiện bản thân đã bắt đầu ỷ lại An Nhĩ Tư.



Hoàn Chương 86.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện