Sau khi gia chủ Cái Nhĩ tuyên bố hôn sự của An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ, Nhan gia cũng cọng bố tin tức Nhan Tôn, Nhan Lộc cùng Nhan An Húc bị trục xuất khỏi Nhan gia. Tin tức này so với tin An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ sắp kết hôn còn chấn động hơn. Đây là lần đầu tiên đại gia tộc trực tiếp trục xuất gia chủ như vậy, hơn nữa còn công bố đã phạm vào tội cấu kết với người khác mưu hại trưởng lão gia tộc. Tội này rất lớn a.
Có thể nói, Nhan gia làm vậy chẳng khác nào triệt để phá hỏng đường lui của đám Nhan Tôn. Ở tinh tế này cho dù giết người phóng hỏa cũng không tính là tội lớn, thế nhưng giết hại tộc nhân lại khác. Giết hại trưởng lão gia tộc thì lại càng nghiêm trọng hơn. Ngay cả đồng bào trong gia tộc cũng có thể giết hại thì người này tuyệt đối không thể tin tưởng, cũng không còn ai tin tưởng nữa.
Chẳng qua Nhan gia chỉ công bố nhóm Nhan Tôn bị trục xuất chứ không công bố tin tức Nhan Tử Dạ đã thoát ly gia tộc. Thái độ của Nhan gia thế nào, bọn họ có ý tưởng gì, Nhan Tử Dạ hiểu rất rõ. Nhất định là bọn họ đã nhìn thấy tin tức hôn sự của cậu cùng An Nhĩ Tư ban sáng. Bọn họ cảm thấy cậu còn giá trị lợi dụng để kết giao với gia tộc cái nhĩ, đặc biệt là hiện giờ Nhan gia đang hỗn loạn, nếu có thể dựa dẫm vào một trong tứ đại gia tộc của Ni Lạp Nhĩ đế quốc thì đúng là lời to.
Biết rõ ý tưởng của nhóm trưởng lão Nhan gia, Nhan Tử Dạ biểu thị khinh thường, bọn họ nghĩ nếu làm vậy cậu sẽ trở về Nhan gia à? Đúng là si tâm vọng tưởng.
Hôm sau trở lại học viện, Nhan Tử Dạ liền được mọi người trong ban D chúc mừng.
“Chúc mừng a Nhan Tử Dạ, thật không ngờ cậu cư nhiên ở cùng một chỗ với An Nhĩ Tư.”
“Hôm qua nhìn thấy tin tức tôi vẫn chưa tin, thẳng tới khi gia tộc Cái Nhĩ tuyên bố hôn sự, tôi mới tin a.”
“Cậu mau nói xem, hai người đã sớm ở cùng một chỗ rồi đúng không, trước kia tôi cứ thấy hai người thực thân cận, hóa ra là một đôi a.”
“Này đúng là song hủ lâm môn, vừa chiến thắng giải tranh bá các học viện xong thì chuẩn bị kết hôn với An Nhĩ Tư, thực tuyệt a. Đến khi đó đừng quên mời tụi này uống rượu mừng đó.”
“Chính là, chính là.”
…
Nếu là Nhan Tử Dạ trước kia không hẳn sẽ được nhóm thú nhân ban D chúc mừng như vậy, đại đa số mọi người sẽ nghĩ rằng Nhan Tử Dạ là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, dù sao An Nhĩ Tư rất nổi bật trong học viện, là nhân vật chót vót trên cao. Theo cách nói của địa cầu cổ thì chính là thần đồng a. Mà Nhan Tử Dạ trước kia sức chiến đấu không có, bộ dáng cũng chẳng đặc sắc, bản tính còn yếu đuối, ngay cả một cọng tóc của An Nhĩ Tư cũng không xứng.
Nhưng Nhan Tử Dạ hiện giờ không giống, chẳng những trở thành thú nhân ngụy cấp S như An Nhĩ Tư, tính cách cũng không còn yếu đuối, mặc dù có hơi lười một chút nhưng những lúc quan trọng vẫn rất nghiêm túc. Hơn nữa Nhan Tử Dạ dù sao cũng là thành viên của đại gia tộc, tuy là thú nhân nhưng cũng xứng với An Nhĩ Tư.
Đối mặt với sự nhiệt tình của mọi người, tuy trong lòng vẫn còn chút rối rắm nhưng Nhan Tử Dạ vẫn sảng khoái đáp ứng: “Không thành vấn đề, yên tâm, đến khi đó nhất định sẽ thông báo cho các cậu.”
Kiệt Khắc với mấy thú nhân cùng Nhan Tử Dạ tham gia cuộc thi đấu xếp hạng trong học viện thân thiết với cậu nhất, nhìn bộ dáng hăng hái của Nhan Tử Dạ bây giờ, bọn họ không khỏi cảm thán.
Tái Nhĩ Đặc da dẻ ngăm đen thân hình cao lớn nhưng tính cách lại chân chất trực tiếp vỗ vỗ vai Nhan Tử Dạ: “Này, trước kia tôi quả thực có chút xem thường cậu, bất quá hiện giờ cậu rất tuyệt, thực vĩ đại, chúc mừng cậu cùng An Nhĩ Tư. Đây là chút tâm ý của tôi, mong cậu nhận lấy.” Tái Nhĩ Đặc đưa món quà mình đã chuẩn bị qua.
“Đúng đúng, chúc mừng hai người, tôi cũng không có gì nhiều, biết cậu thích sách nên tặng cậu ba quyển này.” Vưu Lý vẫn luôn đảm nhiệm vai trò đầu não trong nhóm trực tiếp tặng sách cho Nhan Tử Dạ.
“Đây là của tôi, mọi người đều biết tôi nghèo mà, thế nên chỉ có thể tặng thứ này thôi.” Kiệt Khắc có chút ngượng ngùng, trong cả đám thì cậu là người có điều kiện kém nhất, vì thế món quà tặng cho Nhan Tử Dạ chính là một gốc thực vật được gieo trồng từ bùn đất đặc biệt. Bởi vì Kiệt Khắc có dị năng hệ thực vật nên khá thuận buồm xuôi gió trong việc bồi dưỡng thực vật.
“Của tôi đây.” Ban Đặc tặng Nhan Tử Dạ một viên tinh hạch vô thuộc tính cấp B.
“Còn tôi nữa…”
“Này là của tôi…”
Theo nhóm Tái Nhĩ Đặc đi đầu, những người khác cũng lục đục lấy ra món quà mình đã chuẩn bị.
“Cám ơn các cậu.” Khóe miệng Nhan Tử Dạ có chút giật giật nhận quà của mọi người, phản ứng của nhóm thú nhân ban D làm cậu có cảm giác được gả đi. Nhất định là ảo giác.
Lúc này, Hoắc Đức đi tới, nhìn thấy đám học trò đang vây quanh Nhan Tử Dạ thì ho khan hai tiếng. Nhóm thú nhân vừa thấy Hoắc Đức đứng ngoài cửa thì lập tức giải tán quay về chỗ của mình, Nhan Tử Dạ cũng trở lại vị trí ở góc phòng.
Bước lên bục, Hoắc Đức dùng ánh mắt quái dị liếc nhìn Nhan Tử Dạ một cái rồi nói: “Đầu tiên xin chúc mừng học viện chúng ta đã giành được giải quán quân trong cuộc thi tranh bá các học viện. Lần này có thể thắng lợi không thể không kể tới công lao của Nhan Tử Dạ. Mọi người cho một tràng vỗ tay nào.”
Hoắc Đức dẫn đầu vỗ tay, nhóm thú nhân bên dưới lập tức hưng phấn hưởng ứng. Nhan Tử Dạ đại diện ban D bọn họ dự thi, chiến thắng lần này cũng chính là quang vinh của ban D, thế nên nhóm thú nhân ban D mới nhiệt tình với Nhan Tử Dạ tới vậy.
Vỗ tay chấm dứt, Hoắc Đức nói tiếp: “Bất quá, bởi vì sức chiến đấu của Nhan Tử Dạ hiện giờ đã đạt tới ngụy S nên không thể tiếp tục ở ban D chúng ta nữa. Nhan Tử Dạ, trò thu thập đồ đạc một chút, ngoài cửa đã có người bên ban A chờ trò. Trò theo cậu ta tới ban A đi.”
Nga? Người ban A? Nhan Tử Dạ liếc mắt nhìn ra cửa thử, kết quả ngoài cửa xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, An Nhĩ Tư.
“Đạo sư, quấy rầy.” An Nhĩ Tư hướng Hoắc Đức gật đầu một chút, sau đó trực tiếp đi tới chỗ ngồi của Nhan Tử Dạ, vươn tay ôm hết đống quà trên mặt bàn vào lòng, sau đó cười nói: “Tiểu Dạ, đi thôi.”
“Nga.” Nhan Tử Dạ thật không ngờ mình cư nhiên chuyển tới lớp An Nhĩ Tư, đứng dậy chào Hoắc Đức cùng nhóm thú nhân trong lớp một tiếng, sau đó cùng An Nhĩ Tư rời đi.
Đợi bóng dáng Nhan Tử Dạ biến mất ở góc rẽ hành lang, các thú nhân ban D bắt đầu sôi trào.
“Cư nhiên là An Nhĩ Tư, này đúng là tú ân ái trắng trợn mà.”
“Tới đón hôn phu của mình, này không phải thực bình thường à? Chỉ là tôi tưởng tới lúc tan học Nhan Tử Dạ mới qua ban A, không ngờ mới vào học đã đi rồi a.”
“Chính là, tôi còn muốn nghe bát quái a.”
“Ai nha, thực hâm mộ mà, một lúc nào đó có thể tiến vào ban A, tôi có nằm mơ cũng cười tỉnh a.”
…
Nhan Tử Dạ theo An Nhĩ Tư tới ban A, tất cả thú nhân ở ban A thấy Nhan Tử Dạ tiến vào thì đều vỗ tay hoan nghênh. An Nhĩ Tư dẫn Nhan Tử Dạ tới góc phòng học, để mớ quà xuống bàn, sau đó chỉ vị trí cạnh cửa sổ: “Tiểu Dạ, đây là vị trí của em.”
Nhan Tử Dạ còn chưa kịp ngồi xuống thì một quả càu đỏ rực đã bay tới.
“Chi chi chi…” Tiểu thứ cầu dùng móng vuốt bé xíu của mình bấu chặt quần áo trước ngực Nhan Tử Dạ, vẻ mặt ủy khuất tựa hồ đang lên án hành vi vứt bỏ nó của cậu.
Ôm lấy tiểu thứ cấu, Nhan Tử Dạ kéo nó ra khỏi áo mình, sau đó nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn của nó nói: “Ân, thực nặng, xem ra mi ở chỗ Áo Đức Kỳ ăn uống không tồi a.”
Mà Áo Đức Kỳ thì căn bản không kịp phản ứng, nhìn tiểu thứ cầu khẩn cấp lao tới chỗ Nhan Tử Dạ, ánh mắt anh không khỏi tối sầm. Mất đi hơi ấm trong lòng, Áo Đức Kỳ tựa hồ có chút không thích ứng, lại nhìn tiểu thứ cầu đang làm nũng với Nhan Tử Dạ, anh cảm thấy thực chướng mắt.
“Áo Đức Kỳ, cám ơn.” Nhan Tử Dạ mỉm cười thật tươi, người ta chăm sóc thú cưng hộ mình hai ngày, phải cám ơn đàng hoàng a.
“Không có gì.” Áo Đức Kỳ thản nhiên quay mặt đi, giọng điệu hệt như cũ, không ai phát hiện bộ dáng anh có chút gì bất thường.
Áo Đức Kỳ cùng An Nhĩ Tư học cùng lớn, Hải Bác Lạc cùng Ngải Luân ở ban A kế bên. Khóa học của ban A khá tự do, đặc biệt là khoảng thời gian cuối, cơ bản trừ bỏ chương trình học chiến đấu, đạo sư của các môn khác cũng rất ít khi tới lớp. Vì thế sau khi Nhan Tử Dạ tới, những thú nhân khác trong ban liền tục tục tới chào hỏi làm quen.
Sau khi tan học, Hải Bác Lạc cùng Ngải Luân ở lớp bên cạnh chạy qua, Hải Bác Lạc bà tám vừa thấy Nhan Tử Dạ thì lập tức lớn tiếng nói: “Nhan Tử Dạ, cậu thực không có lương tâm a, kết hôn với An Nhĩ Tư mà không chịu thông báo cho tụi này biết trước tiếng nào.”
Nhan Tử Dạ nhún nhún vai, thực vô tội nói: “Tôi cũng chỉ vừa biết thôi a.”
“Bớt gạt tôi đi, hôn kỳ cũng quyết định rồi mà bảo mới biết à. Bất quá cậu cũng lợi hại thật, cư nhiên có thể thu phục gia gia An Nhĩ Tư nhanh như vậy, nói nghe xem cậu làm thế nào vậy hả?” Hôm qua khi nhìn thấy tin tức này, Hải Bác Lạc quả thực chấn động không nhỏ, dụi dụi mắt vài lần, sợ mình đã nhìn nhầm.
Lúc biết Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư ở cùng một chỗ, kỳ thực Hải Bác Lạc cũng không coi trọng lắm. Dù sao cho dù Nhan Tử Dạ xuất sắc thế nào thì vẫn là thú nhân. Đại gia tộc rất coi trọng hậu đại, nếu Nhan Tử Dạ không thể sinh hậu đại cho An Nhĩ Tư thì gia chủ Cái Nhĩ chắc chắn sẽ không đồng ý. Thật không ngờ mới từ Ngải Bố Lỗ đế quốc về không lâu thì gia tộc Cái Nhĩ đã công bố hôn kỳ của hai người. Tin tức vừa hé lộ thì mọi chuyện cũng đã xác định, thế nên Hải Bác Lạc căn bản nhịn không được, vừa thấy Nhan Tử Dạ liền khẩn cấp muốn biết chân tướng.
“Đây là…” Nhan Tử Dạ ngập ngừng một chút, làm Hải Bác Lạc cảm thấy tò mò không chịu nổi mới nói: “Bí mật a.”
Hải Bác Lạc cười ngất, nói như thế thì khác nào không nói a.
“Được rồi, hiện giờ nói chuyện tốt nghiệp sớm đi.” An Nhĩ Tư biết Nhan Tử Dạ không muốn nói về chuyện này, liền khéo léo chuyển chủ đề.
Hải Bác Lạc lập tức phản ứng: “Đúng rồi, chúng ta tới chính là muốn nói chuyện này. Nghe nói nếu bây giờ xin tốt nghiệp thì chúng ta phải vào rừng rậm tinh tế thú hoàn thành nhiệm vụ.”
“Tốt nghiệp sớm? Sao lại phải tốt nghiệp sớm?” Nhan Tử Dạ nghe mà không hiểu gì cả.
Hải Bác Lạc giải thích: “Cậu không biết à? Vốn còn vài tháng nữa tụi tôi mới có thể tốt nghiệp, bất quá bởi vì chương trình học đã hoàn tất, chỉ cần hoàn thành kiểm tra là có thể tốt nghiệp sớm. Tụi này đã bàn trước rồi, hôm nay sẽ xin phép, qua tuần sau có thể tiến hành kiểm tra tốt nghiệp. An Nhĩ Tư chưa nói cho cậu biết à?”
Nhan Tử Dạ lắc đầu, còn chưa kịp nói thì An Nhĩ Tư đã lên tiếng: “Việc này đã quyết định từ hai tháng trước, khi đó vẫn chưa biết Tiểu Dạ có thể tiến vào ban A.” Ngụ ý không phải không muốn nói mà là không kịp nói.
“Đúng a, khi đó sức chiến đấu của Nhan Tử Dạ hình như chỉ mới cấp B đi, khó trách.” Hải Bác Lạc nhớ ra, sau đó quay qua hỏi: “Nhan Tử Dạ, cậu có muốn cùng tụi này tốt nghiệp sớm không? Với sức chiến đấu của cậu bây giờ, có ở lại học viện cũng không có tác dụng gì lớn.”
Vừa mới chuyển vào ban A đã tốt nghiệp, lại còn là tuần sau? Tốc độ này cũng quá nhanh đi, Nhan Tử Dạ nhịn không được nghĩ. Bất quá ngẫm lại thì như vậy cũng tốt, Hải Bác Lạc nói đúng, với tu vi của cậu hiện giờ, ở lại học viện quả thực chỉ lãng phí thời gian.
Suy nghĩ xong, Nhan Tử Dạ nói: “Ừm, kia chúng ta cùng đăng ký đi.”
…
Hoàn Chương 83.
_________________
Có thể nói, Nhan gia làm vậy chẳng khác nào triệt để phá hỏng đường lui của đám Nhan Tôn. Ở tinh tế này cho dù giết người phóng hỏa cũng không tính là tội lớn, thế nhưng giết hại tộc nhân lại khác. Giết hại trưởng lão gia tộc thì lại càng nghiêm trọng hơn. Ngay cả đồng bào trong gia tộc cũng có thể giết hại thì người này tuyệt đối không thể tin tưởng, cũng không còn ai tin tưởng nữa.
Chẳng qua Nhan gia chỉ công bố nhóm Nhan Tôn bị trục xuất chứ không công bố tin tức Nhan Tử Dạ đã thoát ly gia tộc. Thái độ của Nhan gia thế nào, bọn họ có ý tưởng gì, Nhan Tử Dạ hiểu rất rõ. Nhất định là bọn họ đã nhìn thấy tin tức hôn sự của cậu cùng An Nhĩ Tư ban sáng. Bọn họ cảm thấy cậu còn giá trị lợi dụng để kết giao với gia tộc cái nhĩ, đặc biệt là hiện giờ Nhan gia đang hỗn loạn, nếu có thể dựa dẫm vào một trong tứ đại gia tộc của Ni Lạp Nhĩ đế quốc thì đúng là lời to.
Biết rõ ý tưởng của nhóm trưởng lão Nhan gia, Nhan Tử Dạ biểu thị khinh thường, bọn họ nghĩ nếu làm vậy cậu sẽ trở về Nhan gia à? Đúng là si tâm vọng tưởng.
Hôm sau trở lại học viện, Nhan Tử Dạ liền được mọi người trong ban D chúc mừng.
“Chúc mừng a Nhan Tử Dạ, thật không ngờ cậu cư nhiên ở cùng một chỗ với An Nhĩ Tư.”
“Hôm qua nhìn thấy tin tức tôi vẫn chưa tin, thẳng tới khi gia tộc Cái Nhĩ tuyên bố hôn sự, tôi mới tin a.”
“Cậu mau nói xem, hai người đã sớm ở cùng một chỗ rồi đúng không, trước kia tôi cứ thấy hai người thực thân cận, hóa ra là một đôi a.”
“Này đúng là song hủ lâm môn, vừa chiến thắng giải tranh bá các học viện xong thì chuẩn bị kết hôn với An Nhĩ Tư, thực tuyệt a. Đến khi đó đừng quên mời tụi này uống rượu mừng đó.”
“Chính là, chính là.”
…
Nếu là Nhan Tử Dạ trước kia không hẳn sẽ được nhóm thú nhân ban D chúc mừng như vậy, đại đa số mọi người sẽ nghĩ rằng Nhan Tử Dạ là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, dù sao An Nhĩ Tư rất nổi bật trong học viện, là nhân vật chót vót trên cao. Theo cách nói của địa cầu cổ thì chính là thần đồng a. Mà Nhan Tử Dạ trước kia sức chiến đấu không có, bộ dáng cũng chẳng đặc sắc, bản tính còn yếu đuối, ngay cả một cọng tóc của An Nhĩ Tư cũng không xứng.
Nhưng Nhan Tử Dạ hiện giờ không giống, chẳng những trở thành thú nhân ngụy cấp S như An Nhĩ Tư, tính cách cũng không còn yếu đuối, mặc dù có hơi lười một chút nhưng những lúc quan trọng vẫn rất nghiêm túc. Hơn nữa Nhan Tử Dạ dù sao cũng là thành viên của đại gia tộc, tuy là thú nhân nhưng cũng xứng với An Nhĩ Tư.
Đối mặt với sự nhiệt tình của mọi người, tuy trong lòng vẫn còn chút rối rắm nhưng Nhan Tử Dạ vẫn sảng khoái đáp ứng: “Không thành vấn đề, yên tâm, đến khi đó nhất định sẽ thông báo cho các cậu.”
Kiệt Khắc với mấy thú nhân cùng Nhan Tử Dạ tham gia cuộc thi đấu xếp hạng trong học viện thân thiết với cậu nhất, nhìn bộ dáng hăng hái của Nhan Tử Dạ bây giờ, bọn họ không khỏi cảm thán.
Tái Nhĩ Đặc da dẻ ngăm đen thân hình cao lớn nhưng tính cách lại chân chất trực tiếp vỗ vỗ vai Nhan Tử Dạ: “Này, trước kia tôi quả thực có chút xem thường cậu, bất quá hiện giờ cậu rất tuyệt, thực vĩ đại, chúc mừng cậu cùng An Nhĩ Tư. Đây là chút tâm ý của tôi, mong cậu nhận lấy.” Tái Nhĩ Đặc đưa món quà mình đã chuẩn bị qua.
“Đúng đúng, chúc mừng hai người, tôi cũng không có gì nhiều, biết cậu thích sách nên tặng cậu ba quyển này.” Vưu Lý vẫn luôn đảm nhiệm vai trò đầu não trong nhóm trực tiếp tặng sách cho Nhan Tử Dạ.
“Đây là của tôi, mọi người đều biết tôi nghèo mà, thế nên chỉ có thể tặng thứ này thôi.” Kiệt Khắc có chút ngượng ngùng, trong cả đám thì cậu là người có điều kiện kém nhất, vì thế món quà tặng cho Nhan Tử Dạ chính là một gốc thực vật được gieo trồng từ bùn đất đặc biệt. Bởi vì Kiệt Khắc có dị năng hệ thực vật nên khá thuận buồm xuôi gió trong việc bồi dưỡng thực vật.
“Của tôi đây.” Ban Đặc tặng Nhan Tử Dạ một viên tinh hạch vô thuộc tính cấp B.
“Còn tôi nữa…”
“Này là của tôi…”
Theo nhóm Tái Nhĩ Đặc đi đầu, những người khác cũng lục đục lấy ra món quà mình đã chuẩn bị.
“Cám ơn các cậu.” Khóe miệng Nhan Tử Dạ có chút giật giật nhận quà của mọi người, phản ứng của nhóm thú nhân ban D làm cậu có cảm giác được gả đi. Nhất định là ảo giác.
Lúc này, Hoắc Đức đi tới, nhìn thấy đám học trò đang vây quanh Nhan Tử Dạ thì ho khan hai tiếng. Nhóm thú nhân vừa thấy Hoắc Đức đứng ngoài cửa thì lập tức giải tán quay về chỗ của mình, Nhan Tử Dạ cũng trở lại vị trí ở góc phòng.
Bước lên bục, Hoắc Đức dùng ánh mắt quái dị liếc nhìn Nhan Tử Dạ một cái rồi nói: “Đầu tiên xin chúc mừng học viện chúng ta đã giành được giải quán quân trong cuộc thi tranh bá các học viện. Lần này có thể thắng lợi không thể không kể tới công lao của Nhan Tử Dạ. Mọi người cho một tràng vỗ tay nào.”
Hoắc Đức dẫn đầu vỗ tay, nhóm thú nhân bên dưới lập tức hưng phấn hưởng ứng. Nhan Tử Dạ đại diện ban D bọn họ dự thi, chiến thắng lần này cũng chính là quang vinh của ban D, thế nên nhóm thú nhân ban D mới nhiệt tình với Nhan Tử Dạ tới vậy.
Vỗ tay chấm dứt, Hoắc Đức nói tiếp: “Bất quá, bởi vì sức chiến đấu của Nhan Tử Dạ hiện giờ đã đạt tới ngụy S nên không thể tiếp tục ở ban D chúng ta nữa. Nhan Tử Dạ, trò thu thập đồ đạc một chút, ngoài cửa đã có người bên ban A chờ trò. Trò theo cậu ta tới ban A đi.”
Nga? Người ban A? Nhan Tử Dạ liếc mắt nhìn ra cửa thử, kết quả ngoài cửa xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, An Nhĩ Tư.
“Đạo sư, quấy rầy.” An Nhĩ Tư hướng Hoắc Đức gật đầu một chút, sau đó trực tiếp đi tới chỗ ngồi của Nhan Tử Dạ, vươn tay ôm hết đống quà trên mặt bàn vào lòng, sau đó cười nói: “Tiểu Dạ, đi thôi.”
“Nga.” Nhan Tử Dạ thật không ngờ mình cư nhiên chuyển tới lớp An Nhĩ Tư, đứng dậy chào Hoắc Đức cùng nhóm thú nhân trong lớp một tiếng, sau đó cùng An Nhĩ Tư rời đi.
Đợi bóng dáng Nhan Tử Dạ biến mất ở góc rẽ hành lang, các thú nhân ban D bắt đầu sôi trào.
“Cư nhiên là An Nhĩ Tư, này đúng là tú ân ái trắng trợn mà.”
“Tới đón hôn phu của mình, này không phải thực bình thường à? Chỉ là tôi tưởng tới lúc tan học Nhan Tử Dạ mới qua ban A, không ngờ mới vào học đã đi rồi a.”
“Chính là, tôi còn muốn nghe bát quái a.”
“Ai nha, thực hâm mộ mà, một lúc nào đó có thể tiến vào ban A, tôi có nằm mơ cũng cười tỉnh a.”
…
Nhan Tử Dạ theo An Nhĩ Tư tới ban A, tất cả thú nhân ở ban A thấy Nhan Tử Dạ tiến vào thì đều vỗ tay hoan nghênh. An Nhĩ Tư dẫn Nhan Tử Dạ tới góc phòng học, để mớ quà xuống bàn, sau đó chỉ vị trí cạnh cửa sổ: “Tiểu Dạ, đây là vị trí của em.”
Nhan Tử Dạ còn chưa kịp ngồi xuống thì một quả càu đỏ rực đã bay tới.
“Chi chi chi…” Tiểu thứ cầu dùng móng vuốt bé xíu của mình bấu chặt quần áo trước ngực Nhan Tử Dạ, vẻ mặt ủy khuất tựa hồ đang lên án hành vi vứt bỏ nó của cậu.
Ôm lấy tiểu thứ cấu, Nhan Tử Dạ kéo nó ra khỏi áo mình, sau đó nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn của nó nói: “Ân, thực nặng, xem ra mi ở chỗ Áo Đức Kỳ ăn uống không tồi a.”
Mà Áo Đức Kỳ thì căn bản không kịp phản ứng, nhìn tiểu thứ cầu khẩn cấp lao tới chỗ Nhan Tử Dạ, ánh mắt anh không khỏi tối sầm. Mất đi hơi ấm trong lòng, Áo Đức Kỳ tựa hồ có chút không thích ứng, lại nhìn tiểu thứ cầu đang làm nũng với Nhan Tử Dạ, anh cảm thấy thực chướng mắt.
“Áo Đức Kỳ, cám ơn.” Nhan Tử Dạ mỉm cười thật tươi, người ta chăm sóc thú cưng hộ mình hai ngày, phải cám ơn đàng hoàng a.
“Không có gì.” Áo Đức Kỳ thản nhiên quay mặt đi, giọng điệu hệt như cũ, không ai phát hiện bộ dáng anh có chút gì bất thường.
Áo Đức Kỳ cùng An Nhĩ Tư học cùng lớn, Hải Bác Lạc cùng Ngải Luân ở ban A kế bên. Khóa học của ban A khá tự do, đặc biệt là khoảng thời gian cuối, cơ bản trừ bỏ chương trình học chiến đấu, đạo sư của các môn khác cũng rất ít khi tới lớp. Vì thế sau khi Nhan Tử Dạ tới, những thú nhân khác trong ban liền tục tục tới chào hỏi làm quen.
Sau khi tan học, Hải Bác Lạc cùng Ngải Luân ở lớp bên cạnh chạy qua, Hải Bác Lạc bà tám vừa thấy Nhan Tử Dạ thì lập tức lớn tiếng nói: “Nhan Tử Dạ, cậu thực không có lương tâm a, kết hôn với An Nhĩ Tư mà không chịu thông báo cho tụi này biết trước tiếng nào.”
Nhan Tử Dạ nhún nhún vai, thực vô tội nói: “Tôi cũng chỉ vừa biết thôi a.”
“Bớt gạt tôi đi, hôn kỳ cũng quyết định rồi mà bảo mới biết à. Bất quá cậu cũng lợi hại thật, cư nhiên có thể thu phục gia gia An Nhĩ Tư nhanh như vậy, nói nghe xem cậu làm thế nào vậy hả?” Hôm qua khi nhìn thấy tin tức này, Hải Bác Lạc quả thực chấn động không nhỏ, dụi dụi mắt vài lần, sợ mình đã nhìn nhầm.
Lúc biết Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư ở cùng một chỗ, kỳ thực Hải Bác Lạc cũng không coi trọng lắm. Dù sao cho dù Nhan Tử Dạ xuất sắc thế nào thì vẫn là thú nhân. Đại gia tộc rất coi trọng hậu đại, nếu Nhan Tử Dạ không thể sinh hậu đại cho An Nhĩ Tư thì gia chủ Cái Nhĩ chắc chắn sẽ không đồng ý. Thật không ngờ mới từ Ngải Bố Lỗ đế quốc về không lâu thì gia tộc Cái Nhĩ đã công bố hôn kỳ của hai người. Tin tức vừa hé lộ thì mọi chuyện cũng đã xác định, thế nên Hải Bác Lạc căn bản nhịn không được, vừa thấy Nhan Tử Dạ liền khẩn cấp muốn biết chân tướng.
“Đây là…” Nhan Tử Dạ ngập ngừng một chút, làm Hải Bác Lạc cảm thấy tò mò không chịu nổi mới nói: “Bí mật a.”
Hải Bác Lạc cười ngất, nói như thế thì khác nào không nói a.
“Được rồi, hiện giờ nói chuyện tốt nghiệp sớm đi.” An Nhĩ Tư biết Nhan Tử Dạ không muốn nói về chuyện này, liền khéo léo chuyển chủ đề.
Hải Bác Lạc lập tức phản ứng: “Đúng rồi, chúng ta tới chính là muốn nói chuyện này. Nghe nói nếu bây giờ xin tốt nghiệp thì chúng ta phải vào rừng rậm tinh tế thú hoàn thành nhiệm vụ.”
“Tốt nghiệp sớm? Sao lại phải tốt nghiệp sớm?” Nhan Tử Dạ nghe mà không hiểu gì cả.
Hải Bác Lạc giải thích: “Cậu không biết à? Vốn còn vài tháng nữa tụi tôi mới có thể tốt nghiệp, bất quá bởi vì chương trình học đã hoàn tất, chỉ cần hoàn thành kiểm tra là có thể tốt nghiệp sớm. Tụi này đã bàn trước rồi, hôm nay sẽ xin phép, qua tuần sau có thể tiến hành kiểm tra tốt nghiệp. An Nhĩ Tư chưa nói cho cậu biết à?”
Nhan Tử Dạ lắc đầu, còn chưa kịp nói thì An Nhĩ Tư đã lên tiếng: “Việc này đã quyết định từ hai tháng trước, khi đó vẫn chưa biết Tiểu Dạ có thể tiến vào ban A.” Ngụ ý không phải không muốn nói mà là không kịp nói.
“Đúng a, khi đó sức chiến đấu của Nhan Tử Dạ hình như chỉ mới cấp B đi, khó trách.” Hải Bác Lạc nhớ ra, sau đó quay qua hỏi: “Nhan Tử Dạ, cậu có muốn cùng tụi này tốt nghiệp sớm không? Với sức chiến đấu của cậu bây giờ, có ở lại học viện cũng không có tác dụng gì lớn.”
Vừa mới chuyển vào ban A đã tốt nghiệp, lại còn là tuần sau? Tốc độ này cũng quá nhanh đi, Nhan Tử Dạ nhịn không được nghĩ. Bất quá ngẫm lại thì như vậy cũng tốt, Hải Bác Lạc nói đúng, với tu vi của cậu hiện giờ, ở lại học viện quả thực chỉ lãng phí thời gian.
Suy nghĩ xong, Nhan Tử Dạ nói: “Ừm, kia chúng ta cùng đăng ký đi.”
…
Hoàn Chương 83.
_________________
Danh sách chương