******
Mọi người có mặt đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc, không thể tin vào điều mình thấy. Rốt cuộc là sao a? Mọi người chỉ nhìn thấy An Nhĩ Tư phát ra một luồng sáng bạc, sau đó Tân Địch bắt đầu điên cuồng ngưng tụ dị năng rồi công kích lung tung trong không khí, mà An Nhĩ Tư thì toàn thân lóe sáng ngân quang, lẳng lặng đứng ở góc sân quan sát.
Sau khi công kích lung tung với không khí, Tân Địch vẫn không ngừng lại, thậm chí còn dùng dị năng công kích lồng phòng hộ xung quanh sân thi đấu. Cuối cùng cậu ta giống như bị đóng băng, đứng cứng ngắc trên sân đấu. Tiếp đó là màn cuối cùng, Tân Địch đột nhiên ngã xuống rồi không đứng lên nữa.
Khoảnh khắc trận đấu tuyên bố chấm dứt, An Nhĩ Tư lẳng lặng bước xuống. Mà Cổ Đức Luân của học viên Khắc Lôi Đốn thì lập tức ào lên sân, đỡ Tân Địch dậy.
“Tân Địch, em sao vậy, Tân Địch..” Thế nhưng vô luận Cổ Đức Luân gào to cỡ nào, Tân Địch vẫn mở to mắt bất động, không hề đáp lại.
“Cách Lạp Tư học viện, mày đứng lại đó cho tao, mày đã làm gì Tân Địch hả?” Cổ Đức Luân ôm Tân Địch, lớn tiếng chất vấn An Nhĩ Tư đã bước xuống đài.
An Nhĩ Tư tao nhã nện bước, sau đó tay phải nâng lên, một tiếng búng tai vang lên.
Tân Địch trong lòng Cổ Đức Luân lập tức thở hắt một hơi, sau đó tự mình ngồi dậy, hổn hển hít từng ngụm từng ngụm không khí mới mẻ.
“Tân Địch, em tỉnh rồi, có khó chịu ở đâu không?” Cổ Đức Luân vừa hưng phấn vừa quan tâm hỏi.
“Tôi… không chết?” Nhìn Cổ Đức Luân, lại nhìn nhóm người xung quanh, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên đôi chân cùng đôi tay vẫn hoàn hảo không chút sứt mẻ của mình. Tân Địch tựa hồ vẫn chưa hoàn hồn, cậu thực sự nghĩ rằng mình đã chết.
Vừa nãy cậu tựa hồ đã biến về thú hình, thế nhưng sao có thể chứ, cậu là giống cái, sao có thể biến thân? Chẳng lẽ hết thảy chỉ là ảo giác? Gì mà song hệ băng hỏa, gì mà biến thân, gì mà thú hình, tất cả chưa hề xuất hiện, toàn bộ đều là giả. Chết tiệt, lỗ hổng lớn như vậy thế mà cậu không hề phát hiện có chỗ nào không ổn, dị năng tinh thần của An Nhĩ Tư thật sự quá cường đại.
“Chết? Sao em có thể chết chứ, hiện giờ không phải em vẫn khỏe mạnh à? Không lẽ em bị thương ở đâu?” Cổ Đức Luân cẩn thận xem xét một chút, phát hiện trên người Tân Địch không có miệng vết thương nào.
“Tôi không sao.” Hoàn hồn, Tân Địch đứng dậy, lúc nhìn tới An Nhĩ Tư đã trở về bên cạnh Nhan Tử Dạ thì ánh mắt thoáng hiện lên một tia sợ hãi, sau đó lập tức quay người đi xuống đài.
“Tân Địch…” Cổ Đức Luân muốn đuổi theo, kết quả lại bị trọng tài cản lại.
“Cậu học viên này, trận thi đấu thứ năm đã sắp bắt đầu rồi, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng.”
Cổ Đức Luân bất đắc dĩ, chỉ có thể nhìn Tân Địch đi thẳng tới chỗ ngồi của đội.
Trở lại chỗ ngồi, An Nhĩ Tư lập tức đón nhận ánh mắt quái dị của Nhan Tử Dạ.
“Làm sao vậy?” An Nhĩ Tư cười nhạt.
“Anh làm vậy không sợ người khác phát hiện à?” Giống cái kia hẳn không có thâm cừu đại hận gì với An Nhĩ Tư đi, nhìn bộ dáng cậu ta nổi điên cùng sợ hãi cùng cực như khi nãy, nhất định An Nhĩ Tư đã làm gì đó trong ảo cảnh. An Nhĩ Tư không sợ bại lộ thực lực thật sự của mình sao? Phải biết, hôm nay có ba vị thú nhân SS cùng thú nhân cấp S của các học viện tới xem a.
“Không có việc gì, tôi biết đúng mực.” Sờ sờ đầu Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư nói: “Chỉ còn trận cuối thôi, thắng bại phải xem trận này, Tiểu Dạ, tôi chờ em thắng lợi trở về.”
“Ừm, chờ tôi.” Cởi bỏ áo khoác đặt vào tay An Nhĩ Tư, sau đó Nhan Tử Dạ bước lên đài.
Ánh mắt An Nhĩ Tư vẫn không rời khỏi Nhan Tử Dạ, Áo Đức Kỳ đột nhiên lên tiếng: “Giá trị tinh thần lực của cậu lại tăng lên.”
An Nhĩ Tư không quay lại khẽ gật đầu: “Ừm, tăng lên một chút.”
Hải Bác Lạc ở bên cạnh lập tức kích động: “Kia mà một chút à? An Nhĩ Tư, ngay cả giống cái ngụy S cũng không thoát khỏi lĩnh vực tinh thần của cậu, giá trị tinh thần cậu nhất định đã tăng rất nhiều. Nói nghe xem, mấy ngày nay cậu ăn gì vậy, sao đột nhiên mạnh như vậy a?”
“Thịt tinh tế thú, rau cải.” An Nhĩ Tư trả lời thực chi tiết.
“Tôi cũng ăn mà, sao không thấy tăng lên a?” Hải Bác Lạc nghi hoặc, nghĩ thế nào cũng không ra, rõ ràng cũng ăn thức ăn như nhau, vì sao giá trị tinh thần của An Nhĩ Tư có thể tăng lên nhiều như vậy.
An Nhĩ Tư nhún nhún vai, biểu thị không biết. Áo Đức Kỳ trực tiếp dời tầm mắt, không thèm nhìn tới Hải Bác Lạc. Hải Bác Lạc rối rắm chẳng hiểu gì, cuối cùng chỉ có thể dời lực chú ý lên đài thi đấu.
Trận đấu cuối cùng quyết định học viện Cách Lạp Tư có thể giành được giải quán quân hay không. Tất cả mọi người đều tập trung lực chú ý vào trận này.
“Thật không ngờ tên nhóc kia vận dụng lĩnh vực tinh thần thuần thục như vậy, Khắc Lỗ Tư, thật ngại quá, cậu học viên kia tính tình khá ngay thẳng, không chút nương tay a.” Viện trưởng Cách Lạp Tư cười thực sáng lạn.
Viện trưởng Khắc Lôi Đốn không chút biến sắc nói: “Trong thi đấu không cần khiêm nhượng.”
“Lão quỷ này vẫn công chính liêm minh như thế a, bất quá vậy cũng tốt, nếu trận cuối chúng ta thắng, Cách Lạp Tư giành được quán quân, chắc ông cũng không để ý đâu a.” Viện trưởng Cách Lạp Tư đã nhận định giải quán quân sẽ thuộc về học viện bọn họ.
Viện trưởng Ngải Bố Lỗ ngồi bên cạnh nhĩn không được nói với viện trưởng Cách Lạp Tư: “Lão quỷ này, tôi khuyên ông đừng đắc ý quá sớm. Sức chiến đấu của giống cái kia tuy không tồi nhưng tôi thấy thú nhân cuối cùng kia mới là người mạnh nhất trong đội.”
Viện trưởng Cách Lạp Tư chép miệng: “Phải không? Cứ chờ xem.”
…
“Nhan Tử Dạ, hôm nay có tao ở đây, giải quán quân nhất định thuộc về học viện Khắc Lôi Đốn. Còn nữa, tao khuyên mày tốt nhất đừng đánh chủ ý lên Tân Địch. Chỉ có thú nhân mạnh nhất mới xứng đôi với em ấy, mà tao mới chính là người đó.”
Nhan Tử Dạ vừa mới bước lên đài thi đấu, Cổ Đức Luân đã bắt đầu nói năng lỗ mãng. Nửa phần đầu Nhan Tử Dạ còn hiểu được, chính là nửa phần sau có ý gì? Gì mà giống cái, gì mà Tân Địch, nói cứ hệt như cậu muốn cướp giống cái của anh ta ấy.
Vốn Nhan Tử Dạ không có hứng thú gì với giống cái kia, chẳng qua chỉ trả lời vài vấn đề thôi đã rước lấy phiền phức thế này, cậu quả thật có chút mất kiên nhẫn: “Muốn đánh thì đánh đi, đừng nói nhiều như vậy.”
Nhan Tử Dạ tỏ ra mất kiên nhẫn làm Cổ Đức Luân nghĩ Nhan Tử Dạ không để mình vào mắt, liền tức giận.
“Thế thì mày đừng hối hận.” Cổ Đức Luân vừa dứt lời, trận đấu cũng chính thức bắt đầu.
Tốc độ ngưng tụ dị năng của thú nhân ngụy S rất nhanh, Cổ Đức Luân sớm đã âm thầm chuẩn bị lập tức phát động công kích mãnh liệt về phía Nhan Tử Dạ.
Điện lưu màu bạc trong tay Cổ Đức Luân lóe sáng, gã vung tay, ‘ầm’ một tiếng, vị trí Nhan Tử Dạ vừa đứng bị lôi điện oanh tạc thành một cái hố nhỏ.
Lách mình tránh qua một bên, hồng quang chợt lóe trong mắt Nhan Tử Dạ, tốc độ cùng lực công kích của dị năng hệ lôi quả nhiên mạnh mẽ hơn các hệ dị năng khác. Lam quang lóe sáng quanh thân Nhan Tử Dạ, cậu dậm chân một cái, một đạo lam quang hệt như mũi tên từ mặt đất bắn thẳng tới dưới chân Cổ Đức Luân, tiếp đó có vô số gai băng từ mặt đất đâm lên. Điện quang trong tay Cổ Đức Luân chợt lóe, trực tiếp đánh nát toàn bộ gai băng.
“Lôi trận…” Bàn tay Cổ Đức Luân vươn lên cao, lôi điện bắt đầu ngưng tụ giữa không trung, nháy mắt có hơn mười đạo lôi điện đánh xuống.
Nhan Tử Dạ né trái né phải trên sân thi đấu, lôi điện ở phía trên vẫn không ngừng bổ xuống, từng đạo từng đạo giống như đã nhắm mục tiêu là Nhan Tử Dạ, cậu trốn đến đâu chúng lại bổ xuống đó. Cứ tiếp tục như vậy không phải biện pháp, Nhan Tử Dạ cũng không phải loại người chỉ biết nhẫn nại mà không chịu phản kích.
Điều động linh khí trong cơ thể, Nhan Tử Dạ vốn đang né tránh lôi điện đột nhiên biến mất, lôi vân ở giữa không trung sau khi mất đi mục tiêu lập tức tiêu tán. Cổ Đức Luân sửng sốt, ngay sau đó một luồng hàn khí từ phía sau đánh úp tới. Hai mươi mấy lưỡi dao bay xẹt qua người Cổ Đức Luân, gã còn chưa kịp thở phào thì những lưỡi dao đã bay vòng trở lại.
“Xoẹt xoẹt…” Cổ Đức Luân không kịp phòng bị bị một lưỡi dao cứa bị thương cánh tay, một luồng hàn khí từ miệng vết thương lan ra, máu từ vết thương chảy ra cư nhiên lập tức đông thành những hạt châu đỏ rực.
“Khống chế dị năng?” Trước đó Cổ Đức Luân đã nghe nói qua, thế nhưng thật không ngờ Nhan Tử Dạ thật sự làm được, này chính là kỹ năng đặc biệt của thú nhân cấp S a.
Nhan Tử Dạ cười khẽ, hai mươi mầy lưỡi dao bay lên giữa không trung rồi biến thành một lưỡi kiếm băng khổng lồ từ phía trên đâm thẳng xuống đỉnh đầu Cổ Đức Luân.
Tốc độc phản ứng của Cổ Đức Luân rất nhanh, hai tay chắp lại, một luồng điện lưu hiện lên, tiếp đó gã đưa tay lên đỉnh đầu, luồng điện lưu mang theo ánh sáng chói mắt bắn thẳng lên lưỡi kiếm phía trên.
“Ầm…”
Lưỡi kiếm cấp tốc xoay tròn nhưng bị dòng điện lưu cản lại, Cổ Đức Luân cắn răng chống đỡ, tăng mạnh lực đạo, điện lưu trực tiếp từ mũi kiếm truyền tới chuôi kiếm, ngân quang lóe sáng chói mắt, lưỡi kiếm băng trực tiếp vỡ vụn thành những khối băng.
Sau khi giải quyết lưỡi kiếm, Cổ Đức Luân thu lại số năng lượng thừa rồi phóng về phía Nhan Tử Dạ, hơn mười tia lôi điện hệt như những con rắn bạc đan xen ngăn chặn hết tất cả đường lui của Nhan Tử Dạ.
Nhìn Cổ Đức Luân tiếp tục ngưng tụ dị năng, Nhan Tử Dạ đưa tay trái tới trước phóng ra một quầng sáng màu lam, ngăn cản lôi điện. Tay phải hình thành một quả cầu lửa đỏ rực, sau đó ném về phía Cổ Đức Luân, hỏa cầu bay tới chia ra thành mười quả cầu nhỏ công kích Cổ Đức Luân không chút phòng bị bên kia.
“Ầm…” Cổ Đức Luân đang ngưng tụ dị năng chỉ kịp né tránh vài quả cầu lửa, thế nhưng chúng cư nhiên xoay một vòng đập vào người gã. Cổ Đức Luân bị văng ngược ra ngoài, quần áo bị cầu lửa đốt cháy hơn phân nửa, lộ ra lồng ngực bị tổn thương.
Lực công kích của chiêu này kì thực không lớn, nếu Cổ Đức Luân sớm chuẩn bị thì sẽ không bị thương, đồng dạng cũng không chật vật đến vậy. Thế nhưng gã thật không ngờ Nhan Tử Dạ cư nhiên lại là song hệ dị năng, lại còn có thể đồng thời thao túng hai loại dị năng tương khắc nhau.
Nhóm khán giả trên khán đài cũng bị chiêu thức của Nhan Tử Dạ dọa tới ngây người.
“Tôi không nhìn nhầm đi? Vừa nãy là hỏa dị năng mà, chính là dị năng của thú nhân kia không phải là hệ băng sao? Sao có thể phát ra công kích hỏa dị năng chứ?”
“Nhất định là tôi hoa mắt rồi, tôi cư nhiên nhìn thấy cậu ta đồng thời khống chế dị năng băng cùng hỏa.
“Song hệ băng hỏa? Này sao có thể, hai loại dị năng này không phải tương khắc à? Sao có thể cùng sử dụng.”
“Vốn dị năng băng thôi đã đủ cường đại rồi, hiện giờ cư nhiên là song hệ băng hỏa, thú nhân kia quả thực mạnh tới vô pháp vô thiên mà. Vốn tôi xem trọng thú nhân hệ lôi của Khắc Lôi Đốn, nhưng bây giờ thì tôi thay đổi chủ ý rồi.”
“Song hệ dị năng giả, chết tiệt, lại còn là song hệ dị năng giả ngụy cấp S, này là nghịch thiên a!”
….
Hoàn Chương 64.
Mọi người có mặt đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc, không thể tin vào điều mình thấy. Rốt cuộc là sao a? Mọi người chỉ nhìn thấy An Nhĩ Tư phát ra một luồng sáng bạc, sau đó Tân Địch bắt đầu điên cuồng ngưng tụ dị năng rồi công kích lung tung trong không khí, mà An Nhĩ Tư thì toàn thân lóe sáng ngân quang, lẳng lặng đứng ở góc sân quan sát.
Sau khi công kích lung tung với không khí, Tân Địch vẫn không ngừng lại, thậm chí còn dùng dị năng công kích lồng phòng hộ xung quanh sân thi đấu. Cuối cùng cậu ta giống như bị đóng băng, đứng cứng ngắc trên sân đấu. Tiếp đó là màn cuối cùng, Tân Địch đột nhiên ngã xuống rồi không đứng lên nữa.
Khoảnh khắc trận đấu tuyên bố chấm dứt, An Nhĩ Tư lẳng lặng bước xuống. Mà Cổ Đức Luân của học viên Khắc Lôi Đốn thì lập tức ào lên sân, đỡ Tân Địch dậy.
“Tân Địch, em sao vậy, Tân Địch..” Thế nhưng vô luận Cổ Đức Luân gào to cỡ nào, Tân Địch vẫn mở to mắt bất động, không hề đáp lại.
“Cách Lạp Tư học viện, mày đứng lại đó cho tao, mày đã làm gì Tân Địch hả?” Cổ Đức Luân ôm Tân Địch, lớn tiếng chất vấn An Nhĩ Tư đã bước xuống đài.
An Nhĩ Tư tao nhã nện bước, sau đó tay phải nâng lên, một tiếng búng tai vang lên.
Tân Địch trong lòng Cổ Đức Luân lập tức thở hắt một hơi, sau đó tự mình ngồi dậy, hổn hển hít từng ngụm từng ngụm không khí mới mẻ.
“Tân Địch, em tỉnh rồi, có khó chịu ở đâu không?” Cổ Đức Luân vừa hưng phấn vừa quan tâm hỏi.
“Tôi… không chết?” Nhìn Cổ Đức Luân, lại nhìn nhóm người xung quanh, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên đôi chân cùng đôi tay vẫn hoàn hảo không chút sứt mẻ của mình. Tân Địch tựa hồ vẫn chưa hoàn hồn, cậu thực sự nghĩ rằng mình đã chết.
Vừa nãy cậu tựa hồ đã biến về thú hình, thế nhưng sao có thể chứ, cậu là giống cái, sao có thể biến thân? Chẳng lẽ hết thảy chỉ là ảo giác? Gì mà song hệ băng hỏa, gì mà biến thân, gì mà thú hình, tất cả chưa hề xuất hiện, toàn bộ đều là giả. Chết tiệt, lỗ hổng lớn như vậy thế mà cậu không hề phát hiện có chỗ nào không ổn, dị năng tinh thần của An Nhĩ Tư thật sự quá cường đại.
“Chết? Sao em có thể chết chứ, hiện giờ không phải em vẫn khỏe mạnh à? Không lẽ em bị thương ở đâu?” Cổ Đức Luân cẩn thận xem xét một chút, phát hiện trên người Tân Địch không có miệng vết thương nào.
“Tôi không sao.” Hoàn hồn, Tân Địch đứng dậy, lúc nhìn tới An Nhĩ Tư đã trở về bên cạnh Nhan Tử Dạ thì ánh mắt thoáng hiện lên một tia sợ hãi, sau đó lập tức quay người đi xuống đài.
“Tân Địch…” Cổ Đức Luân muốn đuổi theo, kết quả lại bị trọng tài cản lại.
“Cậu học viên này, trận thi đấu thứ năm đã sắp bắt đầu rồi, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng.”
Cổ Đức Luân bất đắc dĩ, chỉ có thể nhìn Tân Địch đi thẳng tới chỗ ngồi của đội.
Trở lại chỗ ngồi, An Nhĩ Tư lập tức đón nhận ánh mắt quái dị của Nhan Tử Dạ.
“Làm sao vậy?” An Nhĩ Tư cười nhạt.
“Anh làm vậy không sợ người khác phát hiện à?” Giống cái kia hẳn không có thâm cừu đại hận gì với An Nhĩ Tư đi, nhìn bộ dáng cậu ta nổi điên cùng sợ hãi cùng cực như khi nãy, nhất định An Nhĩ Tư đã làm gì đó trong ảo cảnh. An Nhĩ Tư không sợ bại lộ thực lực thật sự của mình sao? Phải biết, hôm nay có ba vị thú nhân SS cùng thú nhân cấp S của các học viện tới xem a.
“Không có việc gì, tôi biết đúng mực.” Sờ sờ đầu Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư nói: “Chỉ còn trận cuối thôi, thắng bại phải xem trận này, Tiểu Dạ, tôi chờ em thắng lợi trở về.”
“Ừm, chờ tôi.” Cởi bỏ áo khoác đặt vào tay An Nhĩ Tư, sau đó Nhan Tử Dạ bước lên đài.
Ánh mắt An Nhĩ Tư vẫn không rời khỏi Nhan Tử Dạ, Áo Đức Kỳ đột nhiên lên tiếng: “Giá trị tinh thần lực của cậu lại tăng lên.”
An Nhĩ Tư không quay lại khẽ gật đầu: “Ừm, tăng lên một chút.”
Hải Bác Lạc ở bên cạnh lập tức kích động: “Kia mà một chút à? An Nhĩ Tư, ngay cả giống cái ngụy S cũng không thoát khỏi lĩnh vực tinh thần của cậu, giá trị tinh thần cậu nhất định đã tăng rất nhiều. Nói nghe xem, mấy ngày nay cậu ăn gì vậy, sao đột nhiên mạnh như vậy a?”
“Thịt tinh tế thú, rau cải.” An Nhĩ Tư trả lời thực chi tiết.
“Tôi cũng ăn mà, sao không thấy tăng lên a?” Hải Bác Lạc nghi hoặc, nghĩ thế nào cũng không ra, rõ ràng cũng ăn thức ăn như nhau, vì sao giá trị tinh thần của An Nhĩ Tư có thể tăng lên nhiều như vậy.
An Nhĩ Tư nhún nhún vai, biểu thị không biết. Áo Đức Kỳ trực tiếp dời tầm mắt, không thèm nhìn tới Hải Bác Lạc. Hải Bác Lạc rối rắm chẳng hiểu gì, cuối cùng chỉ có thể dời lực chú ý lên đài thi đấu.
Trận đấu cuối cùng quyết định học viện Cách Lạp Tư có thể giành được giải quán quân hay không. Tất cả mọi người đều tập trung lực chú ý vào trận này.
“Thật không ngờ tên nhóc kia vận dụng lĩnh vực tinh thần thuần thục như vậy, Khắc Lỗ Tư, thật ngại quá, cậu học viên kia tính tình khá ngay thẳng, không chút nương tay a.” Viện trưởng Cách Lạp Tư cười thực sáng lạn.
Viện trưởng Khắc Lôi Đốn không chút biến sắc nói: “Trong thi đấu không cần khiêm nhượng.”
“Lão quỷ này vẫn công chính liêm minh như thế a, bất quá vậy cũng tốt, nếu trận cuối chúng ta thắng, Cách Lạp Tư giành được quán quân, chắc ông cũng không để ý đâu a.” Viện trưởng Cách Lạp Tư đã nhận định giải quán quân sẽ thuộc về học viện bọn họ.
Viện trưởng Ngải Bố Lỗ ngồi bên cạnh nhĩn không được nói với viện trưởng Cách Lạp Tư: “Lão quỷ này, tôi khuyên ông đừng đắc ý quá sớm. Sức chiến đấu của giống cái kia tuy không tồi nhưng tôi thấy thú nhân cuối cùng kia mới là người mạnh nhất trong đội.”
Viện trưởng Cách Lạp Tư chép miệng: “Phải không? Cứ chờ xem.”
…
“Nhan Tử Dạ, hôm nay có tao ở đây, giải quán quân nhất định thuộc về học viện Khắc Lôi Đốn. Còn nữa, tao khuyên mày tốt nhất đừng đánh chủ ý lên Tân Địch. Chỉ có thú nhân mạnh nhất mới xứng đôi với em ấy, mà tao mới chính là người đó.”
Nhan Tử Dạ vừa mới bước lên đài thi đấu, Cổ Đức Luân đã bắt đầu nói năng lỗ mãng. Nửa phần đầu Nhan Tử Dạ còn hiểu được, chính là nửa phần sau có ý gì? Gì mà giống cái, gì mà Tân Địch, nói cứ hệt như cậu muốn cướp giống cái của anh ta ấy.
Vốn Nhan Tử Dạ không có hứng thú gì với giống cái kia, chẳng qua chỉ trả lời vài vấn đề thôi đã rước lấy phiền phức thế này, cậu quả thật có chút mất kiên nhẫn: “Muốn đánh thì đánh đi, đừng nói nhiều như vậy.”
Nhan Tử Dạ tỏ ra mất kiên nhẫn làm Cổ Đức Luân nghĩ Nhan Tử Dạ không để mình vào mắt, liền tức giận.
“Thế thì mày đừng hối hận.” Cổ Đức Luân vừa dứt lời, trận đấu cũng chính thức bắt đầu.
Tốc độ ngưng tụ dị năng của thú nhân ngụy S rất nhanh, Cổ Đức Luân sớm đã âm thầm chuẩn bị lập tức phát động công kích mãnh liệt về phía Nhan Tử Dạ.
Điện lưu màu bạc trong tay Cổ Đức Luân lóe sáng, gã vung tay, ‘ầm’ một tiếng, vị trí Nhan Tử Dạ vừa đứng bị lôi điện oanh tạc thành một cái hố nhỏ.
Lách mình tránh qua một bên, hồng quang chợt lóe trong mắt Nhan Tử Dạ, tốc độ cùng lực công kích của dị năng hệ lôi quả nhiên mạnh mẽ hơn các hệ dị năng khác. Lam quang lóe sáng quanh thân Nhan Tử Dạ, cậu dậm chân một cái, một đạo lam quang hệt như mũi tên từ mặt đất bắn thẳng tới dưới chân Cổ Đức Luân, tiếp đó có vô số gai băng từ mặt đất đâm lên. Điện quang trong tay Cổ Đức Luân chợt lóe, trực tiếp đánh nát toàn bộ gai băng.
“Lôi trận…” Bàn tay Cổ Đức Luân vươn lên cao, lôi điện bắt đầu ngưng tụ giữa không trung, nháy mắt có hơn mười đạo lôi điện đánh xuống.
Nhan Tử Dạ né trái né phải trên sân thi đấu, lôi điện ở phía trên vẫn không ngừng bổ xuống, từng đạo từng đạo giống như đã nhắm mục tiêu là Nhan Tử Dạ, cậu trốn đến đâu chúng lại bổ xuống đó. Cứ tiếp tục như vậy không phải biện pháp, Nhan Tử Dạ cũng không phải loại người chỉ biết nhẫn nại mà không chịu phản kích.
Điều động linh khí trong cơ thể, Nhan Tử Dạ vốn đang né tránh lôi điện đột nhiên biến mất, lôi vân ở giữa không trung sau khi mất đi mục tiêu lập tức tiêu tán. Cổ Đức Luân sửng sốt, ngay sau đó một luồng hàn khí từ phía sau đánh úp tới. Hai mươi mấy lưỡi dao bay xẹt qua người Cổ Đức Luân, gã còn chưa kịp thở phào thì những lưỡi dao đã bay vòng trở lại.
“Xoẹt xoẹt…” Cổ Đức Luân không kịp phòng bị bị một lưỡi dao cứa bị thương cánh tay, một luồng hàn khí từ miệng vết thương lan ra, máu từ vết thương chảy ra cư nhiên lập tức đông thành những hạt châu đỏ rực.
“Khống chế dị năng?” Trước đó Cổ Đức Luân đã nghe nói qua, thế nhưng thật không ngờ Nhan Tử Dạ thật sự làm được, này chính là kỹ năng đặc biệt của thú nhân cấp S a.
Nhan Tử Dạ cười khẽ, hai mươi mầy lưỡi dao bay lên giữa không trung rồi biến thành một lưỡi kiếm băng khổng lồ từ phía trên đâm thẳng xuống đỉnh đầu Cổ Đức Luân.
Tốc độc phản ứng của Cổ Đức Luân rất nhanh, hai tay chắp lại, một luồng điện lưu hiện lên, tiếp đó gã đưa tay lên đỉnh đầu, luồng điện lưu mang theo ánh sáng chói mắt bắn thẳng lên lưỡi kiếm phía trên.
“Ầm…”
Lưỡi kiếm cấp tốc xoay tròn nhưng bị dòng điện lưu cản lại, Cổ Đức Luân cắn răng chống đỡ, tăng mạnh lực đạo, điện lưu trực tiếp từ mũi kiếm truyền tới chuôi kiếm, ngân quang lóe sáng chói mắt, lưỡi kiếm băng trực tiếp vỡ vụn thành những khối băng.
Sau khi giải quyết lưỡi kiếm, Cổ Đức Luân thu lại số năng lượng thừa rồi phóng về phía Nhan Tử Dạ, hơn mười tia lôi điện hệt như những con rắn bạc đan xen ngăn chặn hết tất cả đường lui của Nhan Tử Dạ.
Nhìn Cổ Đức Luân tiếp tục ngưng tụ dị năng, Nhan Tử Dạ đưa tay trái tới trước phóng ra một quầng sáng màu lam, ngăn cản lôi điện. Tay phải hình thành một quả cầu lửa đỏ rực, sau đó ném về phía Cổ Đức Luân, hỏa cầu bay tới chia ra thành mười quả cầu nhỏ công kích Cổ Đức Luân không chút phòng bị bên kia.
“Ầm…” Cổ Đức Luân đang ngưng tụ dị năng chỉ kịp né tránh vài quả cầu lửa, thế nhưng chúng cư nhiên xoay một vòng đập vào người gã. Cổ Đức Luân bị văng ngược ra ngoài, quần áo bị cầu lửa đốt cháy hơn phân nửa, lộ ra lồng ngực bị tổn thương.
Lực công kích của chiêu này kì thực không lớn, nếu Cổ Đức Luân sớm chuẩn bị thì sẽ không bị thương, đồng dạng cũng không chật vật đến vậy. Thế nhưng gã thật không ngờ Nhan Tử Dạ cư nhiên lại là song hệ dị năng, lại còn có thể đồng thời thao túng hai loại dị năng tương khắc nhau.
Nhóm khán giả trên khán đài cũng bị chiêu thức của Nhan Tử Dạ dọa tới ngây người.
“Tôi không nhìn nhầm đi? Vừa nãy là hỏa dị năng mà, chính là dị năng của thú nhân kia không phải là hệ băng sao? Sao có thể phát ra công kích hỏa dị năng chứ?”
“Nhất định là tôi hoa mắt rồi, tôi cư nhiên nhìn thấy cậu ta đồng thời khống chế dị năng băng cùng hỏa.
“Song hệ băng hỏa? Này sao có thể, hai loại dị năng này không phải tương khắc à? Sao có thể cùng sử dụng.”
“Vốn dị năng băng thôi đã đủ cường đại rồi, hiện giờ cư nhiên là song hệ băng hỏa, thú nhân kia quả thực mạnh tới vô pháp vô thiên mà. Vốn tôi xem trọng thú nhân hệ lôi của Khắc Lôi Đốn, nhưng bây giờ thì tôi thay đổi chủ ý rồi.”
“Song hệ dị năng giả, chết tiệt, lại còn là song hệ dị năng giả ngụy cấp S, này là nghịch thiên a!”
….
Hoàn Chương 64.
Danh sách chương