So với quẫn cảnh Aldrich bị bẫy tức giận đến giơ chân, tình huống của Chu Cẩn liền ắt phải tốt hơn nhiều. Cơ giáp của Hoàng Duy Tân vừa về tới liên bang liền lập tức khởi động nghiên cứu. Cậu vốn cho rằng mình không có cơ hội gia nhập, chỉ có thể phân tích dựa theo chi tiết Ngân Dực quét hình cho cậu xem. Kết quả hai ngày sau, lão đầu Michelson liền tìm được cậu trong phòng lắp ráp.
"Có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe cái nào trước?"
"... Tin xấu đi."
Michelson nở nụ cười, lộ ra tám chiếc răng trắng khiến lông tơ của Chu Cẩn dựng lên: "Học kỳ này có lẽ con sẽ trượt."
"Tại sao?" Đùa giỡn, học kỳ này mới qua một phần ba, sớm như vậy liền muốn đánh rớt cậu, lão đầu lại muốn bắt cậu làm con thiêu thân gì nữa đây!
"Vậy phải nói đến tin tốt một chút." Michelson thưởng thức vẻ tạc mao của Chu Cẩn, chậm rãi nói, "Tống Tinh Viễn đang nghiên cứu cái chân cậu mang về kia, Dịch Minh cũng tham gia, cậu ấy chỉ tên muốn cậu đi."
Chu Cẩn quả thực mừng rỡ, nhưng mây đen bị trượt bao phủ cậu làm cho cậu không có cách nào bật cười, cậu không hiểu hỏi: "Chuyện này có liên quan gì đến chuyện con sẽ trượt?"
"Xác suất đi học. Chu Cẩn tiên sinh, học kỳ này đã qua một phần ba, cậu xem một chút cậu lên lớp được mấy ngày." Michelson nói nhiều mấy câu, người không biết nhìn vào còn cho rằng Chu Cẩn thật sự trốn tiết không có lý do mà ông lại hoàn toàn không biết.
"... Giáo sư, người muốn làm gì?"
Michelson trầm tư: "Cũng không có gì, ta chỉ có vài vấn đề với Dịch Minh thôi."
Chu Cẩn một mặt đầy hắc tuyến, cho nên nghe nói cậu sắp sửa hợp tác với Dịch Minh, liền muốn giận chó đánh mèo với cậu hả?
"Người là muốn đánh rớt con để làm màu với Dịch Minh ạ?"
"Làm sao lại vậy được chứ? Cậu tại sao lại có loại suy nghĩ này?" Michelson kinh ngạc nhìn Chu Cẩn, "Ta chỉ muốn làm màu cho cậu xem một chút thôi mà."
"..." Mặt Chu Cẩn không hề có cảm xúc: "Giáo sư, con có chỗ nào đắc tội với ngài ạ?"
"Trước mắt không có." Michelson phi thường vô liêm sỉ, "Bất quá rất nhanh sẽ có."
Đầu óc của Chu Cẩn cấp tốc chuyển hướng, trước đây không có nhưng rất nhanh sẽ có, xét thấy mới vừa bị thông báo sẽ phải cùng Dịch Minh nghiên cứu cơ giáp — -- -- suy đoán lớn mật hình thành trong đầu, một giây sau Chu Cẩn liền không khỏi cảm thấy chính mình có thể là chuyện gì cũng có thể nghĩ được khi đã tuyệt vọng, sự thật cũng không thể hoang đường như thế. Nhưng tựa hồ lại không có lý do nào càng hợp lý hơn cả, cậu không thể làm gì khác hơn là thử thăm dò hỏi: "Giáo sư, con thật sự không có suy nghĩ đặc biệt gì với Dịch Minh đại sư cả..."
Cư nhiên một lời vừa nói ra, Michelson thoáng nhướn mi: "Cậu còn muốn có suy nghĩ đặc biệt gì hả?" Dấm chua quanh thân cháy rực mãnh liệt, phảng phất Chu Cẩn đã làm việc gì không thể tha thứ.
Chu Cẩn lùi lại một bước, quả thực muốn hô oan: "Giáo sư, người bình tĩnh một chút, một Omega như con có thể làm gì Dịch Minh đại sư đâu!"
"Có suy nghĩ cũng đã rất quá đáng, cậu còn muốn làm gì hả?" Ánh mắt của Michelson như đao nhìn Chu Cẩn.
Chu Cẩn cảm thấy bản thân hôm nay mới chính thức nhận thức vị Michelson giáo sư này, ngoài là một ác thú tham tài, ông còn quấy nhiễu đến khó mà tin nổi!
"... Như vậy giáo sư, người cảm thấy con phải làm thế nào ạ? Xin người chỉ giáo."
Mắt thấy Chu Cẩn rốt cuộc quẹo vào đường đúng, Michelson thoả mãn gật gật đầu: "Một không nên nhắc về ta với cậu ấy, hai là báo hành tung của cậu ấy cho ta."
"..." Chu Cẩn nằm mơ cũng không nghĩ tới chính mình có một ngày lại bị buộc đi làm chuyện như vậy, Chu Cẩn cảm thấy nguyên tắc của mình vẫn còn, do dự nghĩ không nên đáp ứng, "Giáo sư, vừa nãy người có nói, người có chút vấn đề với Dịch Minh..."
Michelson không chút khách khí hạ thuốc mạnh: "Đó là vấn đề giữa ta và cậu ấy, thế nhưng đối với cậu mà nói, không đáp ứng liền trượt, đáp ứng liền nhìn thành tích của cậu."
Đứa bé từ nhỏ được nuôi dưỡng tốt đến nỗi chưa có người thứ hai có thể nắm bắt được lập tức bỏ qua thứ gọi là nguyên tắc, như đinh chém sắt nói: "Dạ!"
Michelson rốt cuộc lộ ra nụ cười từ ái: "Như vậy, ta sẽ chờ tin tức của cậu. Nếu như không phiền toái, tốt nhất tỉ mỉ một ít."
Vì Michelson người này không để ý thân phận giáo sư của mình chút nào, lại càng không muốn nói đến chuyện tiết tháo, Chu Cẩn thức thời lại một lần nữa nuốt mất nguyên tắc của mình, yên lặng gật đầu.
Michelson thoả mãn gật đầu, gửi một phần thông báo cho Chu Cẩn, thông báo được gửi từ trường học, báo cho Dịch Minh giáo sư cần cậu tham dự một hạng mục, điểm danh sẽ được Dịch Minh giáo sư phụ trách, còn lại linh hoạt xử lý.
Chu Cẩn lúc này mới phát hiện bản thân mắc mưu, Michelson phi thường ngay thẳng đón lấy ánh mắt lên án Chu Cẩn quăng tới, vô liêm sỉ biện hộ cho mình: "Ý tứ của linh hoạt xử lý chính là ta có thể đánh rớt cậu, cho nên vừa nãy ta cũng không có lừa cậu. Hứa rồi phải tuân thủ ước định, báo cáo mỗi ngày."
Dịch Minh một đầu toàn tóc cong, râu quai nón, miễn cưỡng có thể nhìn thấy một đôi mắt. Từ khi Chu Cẩn biết ông tới nay thậm chí không biết dung mạo đằng sau mái tóc trường kỳ không cắt và chòm râu dày đặc ra sao, tướng mạo vừa thô lỗ vừa mơ hồ như thế dĩ nhiên có thể lọt vào mắt xanh của Michelson —— vị giáo sư tính cách quái lạ này thực sự là mắt thẩm mỹ cũng rất rõ ràng.
Tâm trạng không rõ này khiến Chu Cẩn lúc nhìn thấy Dịch Minh liền đánh giá đối phương thật kỹ, cuối cùng chỉ có thể hiểu được mắt thẩm mỹ đặc biệt của Michelson, cũng thuận tiện đồng tình với Dịch Minh, bị vị đại tiên keo kiệt này coi trọng, thực sự là... ừm, chắc đã làm rất nhiều chuyện xui xẻo rồi đi?
Dịch Minh bị Chu Cẩn nhìn đến có chút sợ hãi: "Cậu nhìn cái gì?"
Chu Cẩn lòng mang áy náy bảo trì trầm mặc với Dịch Minh: "Phi thường cảm ơn ngài, có thể để con gia nhập nghiên cứu."
Dịch Minh ngờ vực nhìn cậu: "Điều này thì không cần." Ông bất động thanh sắc nhìn bốn phía, dựa sát vào Chu Cẩn thấp giọng nói, "Là Aldrich nhờ ta, huống chi ấn tượng của Tống Tinh Viễn đối với cậu rất không tồi, bằng không ta nói phá miệng cũng không có lợi ích gì."
"Aldrich?"
"Ừ, từ khi chúng ta trở về liên bang, hắn liền dặn ta chuyện này."
Trên thực tế nguyên văn của Aldrich là: "Nhất định phải nghĩ biện pháp để Chu Cẩn tiến vào đội nghiên cứu, bằng không ta hủy đi phòng công tác của ông."
Phòng làm việc của Dịch Minh được dựng thành là ước nguyện ban đầu khi thiết kế Ngân Dực cho Aldrich, Aldrich lúc đó tiền tài phi thường giàu có cũng không keo kiệt chút nào, một mình gánh chịu hết thảy phí dụng. Thứ Dịch Minh mua đều là thiết bị hàng đầu, xém chút đã lấy sạch vốn riêng của Aldrich.
Aldrich trước tiên cứu Dịch Minh, sau đó liền bỏ tiền cho ông xây dựng phòng làm việc tiên tiến nhất, tuy rằng ước nguyện ban đầu là để ông thiết kế cơ giáp cho mình, nhưng trả giá cao hơn mấy lần chi phí của Ngân Dực, huống chi phí thiết kế của Ngân Dực anh cũng đã đưa ra không ít, cho nên qua nhiều năm như vậy, trong lòng của Dịch Minh vẫn luôn có chút áy náy.
Bây giờ Aldrich muốn cầu cạnh ông, Dịch Minh định vén tay áo lên làm một vố lớn. Vốn dưới cái nhìn của ông, muốn cho Chu Cẩn, một sinh viên, còn là Omega, gia nhập nghiên cứu cơ giáp là một chuyện phi thường khó, dù sao ông đã sống chín mươi năm, biết qua bất quá chỉ có một người là Tiền Quân.
Nhưng khi đó Tiền Quân đã tiêm thuốc ức chế, toàn thế giới đều cho rằng y là Beta, căn bản không thể so với tình huống của Chu Cẩn.
Dịch Minh chuẩn bị một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy lý do, từ khách quan đến chủ quan, từ dùng lý phục người đến cưỡng chế bức bách, cuối cùng liền ngay cả uy hiếp bỏ gánh không làm đều đã chuẩn bị xong. Nhưng không nghĩ tới lúc ông vừa mới nhắc đến, Tống Tinh Viễn bất quá là nhíu mày nhưng lại đáp ứng. Trình bày và phân tích dài bị Dịch Minh nén ở trong lòng, tích lũy một bụng hoang dại không có chỗ phát tiết, không thể làm gì khác hơn là một mạch toàn bộ đổ lên người Chu Cẩn, dốc hết sức lực giúp Aldrich kéo hảo cảm.
"Thật đấy, Aldrich biết cậu muốn gia nhập, cho nên trái phải xin nhờ ta. Cậu biết thân phận của hắn không tiện nhúng tay mà."
Chu Cẩn nghe Dịch Minh tận tình khuyên nhủ, sâu sắc liếc nhìn râu quai nón của ông, rõ ràng mình đã đang trong cơn nguy cấp, còn muốn vội vàng kéo điểm hảo cảm cho Aldrich... Thực sự là một lời khó nói hết.
Cậu đến cùng không đem Michelson nói ra, chỉ là uyển chuyển hỏi: "Dịch Minh đại sư, ngài có bạn cũ ở liên bang không?"
Dịch Minh mang theo cậu đi tới phòng làm việc, vừa đi vừa nghĩ: "Bạn cũ? Ba của cậu được tính là một người."
"Còn nữa không?"
Dịch Minh kỳ quái nói: "Làm sao, có người nhắc qua với cậu hắn là bạn của ta?"
"Không phải." Chu Cẩn vội vàng phủ nhận, "Kẻ địch thì sao? Đối thủ một mất một còn gì đó."
Dịch Minh chỉ cảm thấy hôm nay Chu Cẩn kỳ quái hơn so với thường ngày, nhưng khi cửa phòng làm việc mở ra, chân phải to đùng của chiếc cơ giáp màu tím đậm đang bị treo cao cao đã xuất hiện ở trước mắt, máu cả người Dịch Minh đều hưng phấn sôi trào lên, quên hết vẻ khác thường của Chu Cẩn hôm nay.
"Há, xem như có một tên đi, tên gì nhỉ, hình như gọi là Eriksson..." Ông không hề hay biết thời điểm Chu Cẩn nghe được mấy chữ Eriksson quanh thân đột nhiên căng thẳng, ngẩng đầu chà chà nhìn kim loại màu tím đậm, không thèm để ý nói, "Không nhớ rõ tên, chắc chừng hai mươi năm đã không thấy rồi, đại khái cũng chết quách mất rồi đi. Ha ha!"
Chu Cẩn xoắn xuýt nhìn ông, nghĩ thầm người kia không chỉ không chết còn phái đi một tên nằm vùng... Cậu đầy cõi lòng áy náy nhìn Dịch Minh, thành tích của con còn nằm trong nắm tay của ông ta, không thể làm gì khác ngoài xin lỗi ngài.
Dịch Minh không hề phát hiện trong đôi mắt của người bên cạnh mình đã có nhiều hơn một chút thâm ý không nên tồn tại. Tràn đầy phấn khởi bắt đầu cùng Chu Cẩn bắt tay vào nghiên cứu dữ liệu.
Chu Cẩn vừa đem cơ giáp tháo xuống vừa đem từng nghi điểm mình đã phát hiện liệt kê ra: "Dịch Minh đại sư, chỗ này của con..."
Dịch Minh vừa nối dây vừa đánh gãy cậu: "Không được gọi đại sư, trực tiếp gọi tên ta là được rồi."
Chu Cẩn ngẩn người, nói: "Vẫn nên gọi đại sư ạ."
Dịch Minh khom người ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Chu Cẩn một cái: "Vậy thì gọi giáo sư đi."
"Vâng, giáo sư, nơi này có mấy điểm nghi vấn, lúc đó con có chú ý, cơ giáp có thể bị Thiết Giáp độc ngao nhận ra, đồng thời có thể bị hệ thống định vị khóa chặt. Con hoài nghi có phải đã xử lý sinh học hóa với cơ giáp rồi không ạ."
"Điều thứ hai, chuyện nó có thể biến hình này là không cần hoài nghi. Nhưng năng lượng biến hình đến cùng đạt tới trình độ nào thì còn cần làm thí nghiệm phân tích."
"Thứ ba, hệ thống điều khiển của nó, muốn xác định điểm này tạm thời e rằng rất phiền phức."
Dịch Minh nhanh chóng nối liền với điều cuối cùng: "Điều cuối cùng không cần phải gấp gáp, sẽ không vượt quá hai phạm vi là dây thần kinh hoặc là thao tác thủ động. Mục tiêu của chúng ta là giải quyết hai vấn đề trước đó."
"Hoặc là cho dù không có cách nào biết rõ đối phương có liên hệ gì với Thiết Giáp độc ngao, chỉ cần có thể biết rõ hệ số tăng cao của thành phần kim loại, chúng ta coi như thành công."
Chu Cẩn đột nhiên ý thức được một vấn đề: "Con để Ngân Dực quét hình dữ liệu của nó, dữ liệu giống với chiếc cơ giáp màu đen trước kia. Thế nhưng lúc đó tụi con đưa ra phán đoán rằng hệ số ký ức quá thấp, cho dù là biến hình cũng chỉ có thể biến một lần. Nhưng cũng rất hiển nhiên, cơ giáp này không phải như vậy. Có phải tụi con lần đầu đã phán đoán sai lầm rồi không, hay là, đối phương có bố trí gì không để chúng ta phát hiện được?"
Dịch Minh suy tư gật gật đầu, ông kiểm tra hết thảy dây nối, nhấn nút bắt đầu. Ánh đèn màu xanh lục quét hai lần trên chân phải của cơ giáp, sau đó bắt đầu quét từ phần đùi, từng chút quét hình xuống, lượng lớn dữ liệu bắt đầu xuất ra.
Sau đó Dịch Minh mở quang não, điều video lúc đó mình quay được ra, tìm đoạn có cơ giáp của Hoàng Duy Tân khi thu nhỏ kia: "Cậu xem, tuy rằng cơ giáp có quá trình khuếch đại thu nhỏ, nhưng trong lúc nó thay đổi cũng không có ngừng lại, mãi đến tận lúc thu nhỏ tới đây." Ngón tay ông nhấn tạm dừng, hình ảnh như ngừng lại trước khi Hoàng Duy Tân phá vòng vây.
Trên màn ảnh lập tức xuất hiện chiều cao của cơ giáp thu nhỏ.
"Bốn mét. Độ cao của phòng nghỉ ngơi trong chiếc phi thuyền chúng ta ngồi hôm đó là bốn mét hai, nói cách khác Hoàng Duy Tân từ lúc bắt đầu đã thả cơ giáp ra với cao độ như vậy rồi."
"Nhưng khi đó tình huống vừa chật lại vừa gấp, nếu như là ta, không, nếu như là Aldrich, hắn nhất định sẽ thu nhỏ đến khoảng mười mét liền bắt đầu phá vòng vây, chiếc cơ giáp này so với cơ giáp thu nhỏ bình thường đã phi thường nhỏ bé. Thế nhưng Hoàng Duy Tân trong lúc này vẫn luôn không có động tác lớn gì, nếu như không phải thời gian biến hóa phi thường ngắn mà nói, động tác phá vòng vây này của hắn cũng không thể thành công."
"Với những điều này, chúng ta có thể suy đoán, kỳ thực cơ giáp này có hai kích cỡ, một là độ cao bình thường khoảng năm mươi mét, một là độ cao bốn mét. Nó không có thể tùy ý cắt đổi thành bất cứ kích cỡ nào khác trong phạm vi này, hoặc là hạn mức tối đa hoặc là hạn mức thấp nhất. Đây đối với khái niệm biến hình mà nói, bất quá chỉ là một mô hình trong mô hình. Nghiêm chỉnh mà nói, ta cho rằng nó chỉ có thể gọi là "rút rồi thả" thôi!"
Dịch Minh đơn giản đưa ra kết luận, nhìn cái chân lớn co giật, đầy chí nói: "Không sao, từng chút thôi, chúng ta nhất định sẽ làm rõ chuyện này rốt cuộc là như thế nào."
"Có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe cái nào trước?"
"... Tin xấu đi."
Michelson nở nụ cười, lộ ra tám chiếc răng trắng khiến lông tơ của Chu Cẩn dựng lên: "Học kỳ này có lẽ con sẽ trượt."
"Tại sao?" Đùa giỡn, học kỳ này mới qua một phần ba, sớm như vậy liền muốn đánh rớt cậu, lão đầu lại muốn bắt cậu làm con thiêu thân gì nữa đây!
"Vậy phải nói đến tin tốt một chút." Michelson thưởng thức vẻ tạc mao của Chu Cẩn, chậm rãi nói, "Tống Tinh Viễn đang nghiên cứu cái chân cậu mang về kia, Dịch Minh cũng tham gia, cậu ấy chỉ tên muốn cậu đi."
Chu Cẩn quả thực mừng rỡ, nhưng mây đen bị trượt bao phủ cậu làm cho cậu không có cách nào bật cười, cậu không hiểu hỏi: "Chuyện này có liên quan gì đến chuyện con sẽ trượt?"
"Xác suất đi học. Chu Cẩn tiên sinh, học kỳ này đã qua một phần ba, cậu xem một chút cậu lên lớp được mấy ngày." Michelson nói nhiều mấy câu, người không biết nhìn vào còn cho rằng Chu Cẩn thật sự trốn tiết không có lý do mà ông lại hoàn toàn không biết.
"... Giáo sư, người muốn làm gì?"
Michelson trầm tư: "Cũng không có gì, ta chỉ có vài vấn đề với Dịch Minh thôi."
Chu Cẩn một mặt đầy hắc tuyến, cho nên nghe nói cậu sắp sửa hợp tác với Dịch Minh, liền muốn giận chó đánh mèo với cậu hả?
"Người là muốn đánh rớt con để làm màu với Dịch Minh ạ?"
"Làm sao lại vậy được chứ? Cậu tại sao lại có loại suy nghĩ này?" Michelson kinh ngạc nhìn Chu Cẩn, "Ta chỉ muốn làm màu cho cậu xem một chút thôi mà."
"..." Mặt Chu Cẩn không hề có cảm xúc: "Giáo sư, con có chỗ nào đắc tội với ngài ạ?"
"Trước mắt không có." Michelson phi thường vô liêm sỉ, "Bất quá rất nhanh sẽ có."
Đầu óc của Chu Cẩn cấp tốc chuyển hướng, trước đây không có nhưng rất nhanh sẽ có, xét thấy mới vừa bị thông báo sẽ phải cùng Dịch Minh nghiên cứu cơ giáp — -- -- suy đoán lớn mật hình thành trong đầu, một giây sau Chu Cẩn liền không khỏi cảm thấy chính mình có thể là chuyện gì cũng có thể nghĩ được khi đã tuyệt vọng, sự thật cũng không thể hoang đường như thế. Nhưng tựa hồ lại không có lý do nào càng hợp lý hơn cả, cậu không thể làm gì khác hơn là thử thăm dò hỏi: "Giáo sư, con thật sự không có suy nghĩ đặc biệt gì với Dịch Minh đại sư cả..."
Cư nhiên một lời vừa nói ra, Michelson thoáng nhướn mi: "Cậu còn muốn có suy nghĩ đặc biệt gì hả?" Dấm chua quanh thân cháy rực mãnh liệt, phảng phất Chu Cẩn đã làm việc gì không thể tha thứ.
Chu Cẩn lùi lại một bước, quả thực muốn hô oan: "Giáo sư, người bình tĩnh một chút, một Omega như con có thể làm gì Dịch Minh đại sư đâu!"
"Có suy nghĩ cũng đã rất quá đáng, cậu còn muốn làm gì hả?" Ánh mắt của Michelson như đao nhìn Chu Cẩn.
Chu Cẩn cảm thấy bản thân hôm nay mới chính thức nhận thức vị Michelson giáo sư này, ngoài là một ác thú tham tài, ông còn quấy nhiễu đến khó mà tin nổi!
"... Như vậy giáo sư, người cảm thấy con phải làm thế nào ạ? Xin người chỉ giáo."
Mắt thấy Chu Cẩn rốt cuộc quẹo vào đường đúng, Michelson thoả mãn gật gật đầu: "Một không nên nhắc về ta với cậu ấy, hai là báo hành tung của cậu ấy cho ta."
"..." Chu Cẩn nằm mơ cũng không nghĩ tới chính mình có một ngày lại bị buộc đi làm chuyện như vậy, Chu Cẩn cảm thấy nguyên tắc của mình vẫn còn, do dự nghĩ không nên đáp ứng, "Giáo sư, vừa nãy người có nói, người có chút vấn đề với Dịch Minh..."
Michelson không chút khách khí hạ thuốc mạnh: "Đó là vấn đề giữa ta và cậu ấy, thế nhưng đối với cậu mà nói, không đáp ứng liền trượt, đáp ứng liền nhìn thành tích của cậu."
Đứa bé từ nhỏ được nuôi dưỡng tốt đến nỗi chưa có người thứ hai có thể nắm bắt được lập tức bỏ qua thứ gọi là nguyên tắc, như đinh chém sắt nói: "Dạ!"
Michelson rốt cuộc lộ ra nụ cười từ ái: "Như vậy, ta sẽ chờ tin tức của cậu. Nếu như không phiền toái, tốt nhất tỉ mỉ một ít."
Vì Michelson người này không để ý thân phận giáo sư của mình chút nào, lại càng không muốn nói đến chuyện tiết tháo, Chu Cẩn thức thời lại một lần nữa nuốt mất nguyên tắc của mình, yên lặng gật đầu.
Michelson thoả mãn gật đầu, gửi một phần thông báo cho Chu Cẩn, thông báo được gửi từ trường học, báo cho Dịch Minh giáo sư cần cậu tham dự một hạng mục, điểm danh sẽ được Dịch Minh giáo sư phụ trách, còn lại linh hoạt xử lý.
Chu Cẩn lúc này mới phát hiện bản thân mắc mưu, Michelson phi thường ngay thẳng đón lấy ánh mắt lên án Chu Cẩn quăng tới, vô liêm sỉ biện hộ cho mình: "Ý tứ của linh hoạt xử lý chính là ta có thể đánh rớt cậu, cho nên vừa nãy ta cũng không có lừa cậu. Hứa rồi phải tuân thủ ước định, báo cáo mỗi ngày."
Dịch Minh một đầu toàn tóc cong, râu quai nón, miễn cưỡng có thể nhìn thấy một đôi mắt. Từ khi Chu Cẩn biết ông tới nay thậm chí không biết dung mạo đằng sau mái tóc trường kỳ không cắt và chòm râu dày đặc ra sao, tướng mạo vừa thô lỗ vừa mơ hồ như thế dĩ nhiên có thể lọt vào mắt xanh của Michelson —— vị giáo sư tính cách quái lạ này thực sự là mắt thẩm mỹ cũng rất rõ ràng.
Tâm trạng không rõ này khiến Chu Cẩn lúc nhìn thấy Dịch Minh liền đánh giá đối phương thật kỹ, cuối cùng chỉ có thể hiểu được mắt thẩm mỹ đặc biệt của Michelson, cũng thuận tiện đồng tình với Dịch Minh, bị vị đại tiên keo kiệt này coi trọng, thực sự là... ừm, chắc đã làm rất nhiều chuyện xui xẻo rồi đi?
Dịch Minh bị Chu Cẩn nhìn đến có chút sợ hãi: "Cậu nhìn cái gì?"
Chu Cẩn lòng mang áy náy bảo trì trầm mặc với Dịch Minh: "Phi thường cảm ơn ngài, có thể để con gia nhập nghiên cứu."
Dịch Minh ngờ vực nhìn cậu: "Điều này thì không cần." Ông bất động thanh sắc nhìn bốn phía, dựa sát vào Chu Cẩn thấp giọng nói, "Là Aldrich nhờ ta, huống chi ấn tượng của Tống Tinh Viễn đối với cậu rất không tồi, bằng không ta nói phá miệng cũng không có lợi ích gì."
"Aldrich?"
"Ừ, từ khi chúng ta trở về liên bang, hắn liền dặn ta chuyện này."
Trên thực tế nguyên văn của Aldrich là: "Nhất định phải nghĩ biện pháp để Chu Cẩn tiến vào đội nghiên cứu, bằng không ta hủy đi phòng công tác của ông."
Phòng làm việc của Dịch Minh được dựng thành là ước nguyện ban đầu khi thiết kế Ngân Dực cho Aldrich, Aldrich lúc đó tiền tài phi thường giàu có cũng không keo kiệt chút nào, một mình gánh chịu hết thảy phí dụng. Thứ Dịch Minh mua đều là thiết bị hàng đầu, xém chút đã lấy sạch vốn riêng của Aldrich.
Aldrich trước tiên cứu Dịch Minh, sau đó liền bỏ tiền cho ông xây dựng phòng làm việc tiên tiến nhất, tuy rằng ước nguyện ban đầu là để ông thiết kế cơ giáp cho mình, nhưng trả giá cao hơn mấy lần chi phí của Ngân Dực, huống chi phí thiết kế của Ngân Dực anh cũng đã đưa ra không ít, cho nên qua nhiều năm như vậy, trong lòng của Dịch Minh vẫn luôn có chút áy náy.
Bây giờ Aldrich muốn cầu cạnh ông, Dịch Minh định vén tay áo lên làm một vố lớn. Vốn dưới cái nhìn của ông, muốn cho Chu Cẩn, một sinh viên, còn là Omega, gia nhập nghiên cứu cơ giáp là một chuyện phi thường khó, dù sao ông đã sống chín mươi năm, biết qua bất quá chỉ có một người là Tiền Quân.
Nhưng khi đó Tiền Quân đã tiêm thuốc ức chế, toàn thế giới đều cho rằng y là Beta, căn bản không thể so với tình huống của Chu Cẩn.
Dịch Minh chuẩn bị một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy lý do, từ khách quan đến chủ quan, từ dùng lý phục người đến cưỡng chế bức bách, cuối cùng liền ngay cả uy hiếp bỏ gánh không làm đều đã chuẩn bị xong. Nhưng không nghĩ tới lúc ông vừa mới nhắc đến, Tống Tinh Viễn bất quá là nhíu mày nhưng lại đáp ứng. Trình bày và phân tích dài bị Dịch Minh nén ở trong lòng, tích lũy một bụng hoang dại không có chỗ phát tiết, không thể làm gì khác hơn là một mạch toàn bộ đổ lên người Chu Cẩn, dốc hết sức lực giúp Aldrich kéo hảo cảm.
"Thật đấy, Aldrich biết cậu muốn gia nhập, cho nên trái phải xin nhờ ta. Cậu biết thân phận của hắn không tiện nhúng tay mà."
Chu Cẩn nghe Dịch Minh tận tình khuyên nhủ, sâu sắc liếc nhìn râu quai nón của ông, rõ ràng mình đã đang trong cơn nguy cấp, còn muốn vội vàng kéo điểm hảo cảm cho Aldrich... Thực sự là một lời khó nói hết.
Cậu đến cùng không đem Michelson nói ra, chỉ là uyển chuyển hỏi: "Dịch Minh đại sư, ngài có bạn cũ ở liên bang không?"
Dịch Minh mang theo cậu đi tới phòng làm việc, vừa đi vừa nghĩ: "Bạn cũ? Ba của cậu được tính là một người."
"Còn nữa không?"
Dịch Minh kỳ quái nói: "Làm sao, có người nhắc qua với cậu hắn là bạn của ta?"
"Không phải." Chu Cẩn vội vàng phủ nhận, "Kẻ địch thì sao? Đối thủ một mất một còn gì đó."
Dịch Minh chỉ cảm thấy hôm nay Chu Cẩn kỳ quái hơn so với thường ngày, nhưng khi cửa phòng làm việc mở ra, chân phải to đùng của chiếc cơ giáp màu tím đậm đang bị treo cao cao đã xuất hiện ở trước mắt, máu cả người Dịch Minh đều hưng phấn sôi trào lên, quên hết vẻ khác thường của Chu Cẩn hôm nay.
"Há, xem như có một tên đi, tên gì nhỉ, hình như gọi là Eriksson..." Ông không hề hay biết thời điểm Chu Cẩn nghe được mấy chữ Eriksson quanh thân đột nhiên căng thẳng, ngẩng đầu chà chà nhìn kim loại màu tím đậm, không thèm để ý nói, "Không nhớ rõ tên, chắc chừng hai mươi năm đã không thấy rồi, đại khái cũng chết quách mất rồi đi. Ha ha!"
Chu Cẩn xoắn xuýt nhìn ông, nghĩ thầm người kia không chỉ không chết còn phái đi một tên nằm vùng... Cậu đầy cõi lòng áy náy nhìn Dịch Minh, thành tích của con còn nằm trong nắm tay của ông ta, không thể làm gì khác ngoài xin lỗi ngài.
Dịch Minh không hề phát hiện trong đôi mắt của người bên cạnh mình đã có nhiều hơn một chút thâm ý không nên tồn tại. Tràn đầy phấn khởi bắt đầu cùng Chu Cẩn bắt tay vào nghiên cứu dữ liệu.
Chu Cẩn vừa đem cơ giáp tháo xuống vừa đem từng nghi điểm mình đã phát hiện liệt kê ra: "Dịch Minh đại sư, chỗ này của con..."
Dịch Minh vừa nối dây vừa đánh gãy cậu: "Không được gọi đại sư, trực tiếp gọi tên ta là được rồi."
Chu Cẩn ngẩn người, nói: "Vẫn nên gọi đại sư ạ."
Dịch Minh khom người ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Chu Cẩn một cái: "Vậy thì gọi giáo sư đi."
"Vâng, giáo sư, nơi này có mấy điểm nghi vấn, lúc đó con có chú ý, cơ giáp có thể bị Thiết Giáp độc ngao nhận ra, đồng thời có thể bị hệ thống định vị khóa chặt. Con hoài nghi có phải đã xử lý sinh học hóa với cơ giáp rồi không ạ."
"Điều thứ hai, chuyện nó có thể biến hình này là không cần hoài nghi. Nhưng năng lượng biến hình đến cùng đạt tới trình độ nào thì còn cần làm thí nghiệm phân tích."
"Thứ ba, hệ thống điều khiển của nó, muốn xác định điểm này tạm thời e rằng rất phiền phức."
Dịch Minh nhanh chóng nối liền với điều cuối cùng: "Điều cuối cùng không cần phải gấp gáp, sẽ không vượt quá hai phạm vi là dây thần kinh hoặc là thao tác thủ động. Mục tiêu của chúng ta là giải quyết hai vấn đề trước đó."
"Hoặc là cho dù không có cách nào biết rõ đối phương có liên hệ gì với Thiết Giáp độc ngao, chỉ cần có thể biết rõ hệ số tăng cao của thành phần kim loại, chúng ta coi như thành công."
Chu Cẩn đột nhiên ý thức được một vấn đề: "Con để Ngân Dực quét hình dữ liệu của nó, dữ liệu giống với chiếc cơ giáp màu đen trước kia. Thế nhưng lúc đó tụi con đưa ra phán đoán rằng hệ số ký ức quá thấp, cho dù là biến hình cũng chỉ có thể biến một lần. Nhưng cũng rất hiển nhiên, cơ giáp này không phải như vậy. Có phải tụi con lần đầu đã phán đoán sai lầm rồi không, hay là, đối phương có bố trí gì không để chúng ta phát hiện được?"
Dịch Minh suy tư gật gật đầu, ông kiểm tra hết thảy dây nối, nhấn nút bắt đầu. Ánh đèn màu xanh lục quét hai lần trên chân phải của cơ giáp, sau đó bắt đầu quét từ phần đùi, từng chút quét hình xuống, lượng lớn dữ liệu bắt đầu xuất ra.
Sau đó Dịch Minh mở quang não, điều video lúc đó mình quay được ra, tìm đoạn có cơ giáp của Hoàng Duy Tân khi thu nhỏ kia: "Cậu xem, tuy rằng cơ giáp có quá trình khuếch đại thu nhỏ, nhưng trong lúc nó thay đổi cũng không có ngừng lại, mãi đến tận lúc thu nhỏ tới đây." Ngón tay ông nhấn tạm dừng, hình ảnh như ngừng lại trước khi Hoàng Duy Tân phá vòng vây.
Trên màn ảnh lập tức xuất hiện chiều cao của cơ giáp thu nhỏ.
"Bốn mét. Độ cao của phòng nghỉ ngơi trong chiếc phi thuyền chúng ta ngồi hôm đó là bốn mét hai, nói cách khác Hoàng Duy Tân từ lúc bắt đầu đã thả cơ giáp ra với cao độ như vậy rồi."
"Nhưng khi đó tình huống vừa chật lại vừa gấp, nếu như là ta, không, nếu như là Aldrich, hắn nhất định sẽ thu nhỏ đến khoảng mười mét liền bắt đầu phá vòng vây, chiếc cơ giáp này so với cơ giáp thu nhỏ bình thường đã phi thường nhỏ bé. Thế nhưng Hoàng Duy Tân trong lúc này vẫn luôn không có động tác lớn gì, nếu như không phải thời gian biến hóa phi thường ngắn mà nói, động tác phá vòng vây này của hắn cũng không thể thành công."
"Với những điều này, chúng ta có thể suy đoán, kỳ thực cơ giáp này có hai kích cỡ, một là độ cao bình thường khoảng năm mươi mét, một là độ cao bốn mét. Nó không có thể tùy ý cắt đổi thành bất cứ kích cỡ nào khác trong phạm vi này, hoặc là hạn mức tối đa hoặc là hạn mức thấp nhất. Đây đối với khái niệm biến hình mà nói, bất quá chỉ là một mô hình trong mô hình. Nghiêm chỉnh mà nói, ta cho rằng nó chỉ có thể gọi là "rút rồi thả" thôi!"
Dịch Minh đơn giản đưa ra kết luận, nhìn cái chân lớn co giật, đầy chí nói: "Không sao, từng chút thôi, chúng ta nhất định sẽ làm rõ chuyện này rốt cuộc là như thế nào."
Danh sách chương