Vương Vũ rất nhanh đã tìm ra từ đống sách chất đầy trên giá một quyển sách dày có bìa vàng, bên ngoài đề bốn chữ lớn màu đen: 《Phong Tương Ngữ Lục》.

Vương Vũ mở sách ra, mắt quét một lượt mười dòng, lật nhanh qua từng trang.

Đừng nhìn quyển sách dày như thế mà lầm, thực ra mười phần thì tám chín phần là ghi chép về kiến văn dị thú của một tu sĩ Trúc Cơ tên Phong Tương Tử mấy trăm năm trước từng chu du khắp nước Ngu, phần còn lại mới là đôi chút tâm đắc của lão về việc thuần dưỡng linh thú.

Khác với nước Ngô phần lớn là đồng bằng, nước Ngu lại phần nhiều là núi cao vực hiểm, là những nơi hiểm ác mà nhiều tu sĩ cấp thấp cũng không muốn đặt chân đến.

Cho nên vị Phong Tương Tử này sau khi ở nước Ngu gần như nửa đời người, quả thật đã phát hiện không ít dị thú kỳ lạ, nhưng đồng thời cũng nhiều lần suýt chết dưới móng vuốt yêu thú cường đại.

Vương Vũ rất nhanh đã tìm đến phần giữa sách, thấy có ghi chép về linh thú dị biến liền chăm chú xem kỹ.

Phần này ghi lại sự việc Phong Tương Tử từng gặp ở một nơi tên gọi Hoa Ngữ Lâm trong nước Ngu, tại đó lão gặp phải một bầy Thổ Vĩ Viên. Trong lúc giao chiến với bầy yêu viên ấy, lão tận mắt chứng kiến một con Thổ Vĩ Viên đột nhiên lặn sâu xuống đất rồi bắt đầu dị biến. Kết quả, khi con yêu viên ấy từ dưới đất nhảy lên trở lại thì đã mọc thêm một cái đuôi và hai cánh tay, biến thành dạng song vĩ tứ thủ, thực lực tăng vọt khiến một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ như lão cũng phải lui lại ba thước, vội vã thoát thân.

Phía sau đoạn ấy là phần ghi chép cảm ngộ và nhận xét của vị Trúc Cơ tu sĩ này sau khi thoát hiểm, về sức mạnh kỳ dị của yêu thú sau khi dị biến.

Theo lời Phong Tương Tử, việc yêu thú dị biến là một chuyện có xác suất rất thấp, cách dị biến cũng biến hóa khó lường, có khi tăng cường thực lực trực tiếp, có khi chỉ cải biến tư chất và tiềm lực, hoàn toàn không thể đoán trước, mà một khi dị biến xảy ra sẽ dẫn đến ba kết quả:

Thứ nhất là dị biến thất bại, yêu thú trong quá trình đó sẽ tử vong.

Thứ hai là dị biến thành công, nhưng kết quả lại không như mong muốn, ngược lại khiến yêu thú yếu hơn.

Thứ ba mới là dạng như Thổ Vĩ Viên kia, thành công dị biến theo hướng tích cực, thực lực đại tăng.

Nhưng theo kinh nghiệm nhiều năm của Phong Tương Tử, lão còn đưa ra suy đoán rằng...

Lão lại tiếp tục liệt kê một vài loại yêu thú dễ phát sinh dị biến, đồng thời nhắc đến một vài loại dị biến có quy luật cố định, trong đó có đề cập đến một loài Thạch Nham Mãng.

Loài yêu mãng này khi dị biến sẽ phun ra một loại dịch thể đặc biệt, tự bao lấy thân mình thành hình quả trứng, sau đó trong thời gian cực ngắn sẽ cứng lại, đến khi phá vỏ chui ra lần nữa thì quá trình dị biến xem như hoàn thành.

“Cự Noãn”! Vương Vũ đọc đến đây, trong lòng khẽ chấn động.

Tuy Thiết Đầu Ngạc và Thạch Nham Mãng là hai loài yêu thú hoàn toàn khác biệt, nhưng kiểu dị biến liệu có điểm tương đồng hay không thì chưa rõ. Dù sao đọc đến đoạn miêu tả này, trong lòng hắn cũng đã có một vài suy đoán.

Nếu thật muốn xác định Tiểu Bạch có phải đang dị biến hay không, vẫn nên đến Linh Thú Điện tìm người có kinh nghiệm để xác nhận mới yên tâm, tốt nhất là có thể mời người đến tận nơi quan sát.

Nghĩ tới đây, Vương Vũ không chần chừ nữa, liền đặt sách lại chỗ cũ, rời khỏi động phủ, trực chỉ hướng Linh Thú Điện.

Khoảng hai khắc sau, Vương Vũ đã cùng một vị lão giả lông mày trắng như tuyết, thân mặc đạo bào rộng rãi bằng vải thô, xuất hiện tại ao nước trước cửa động phủ.

“Vương sư điệt, ngươi nói con Thôn Thiết Ngạc dị biến đó ở ngay dưới ao này?” Vị lão giả đi đến bên ao, trước tiên đưa mũi ngửi ngửi, sau đó cúi đầu nhìn xuống ao, lập tức không kìm nổi hỏi ngay.

“Lý sư thúc, con Thôn Thiết Ngạc ấy đích xác ở đáy ao, chờ tiểu điệt nghĩ cách dọn sạch nước ao thì sư thúc sẽ thấy rõ thôi.” Vương Vũ cung kính nói.

Vị lão giả này chính là Lý sư thúc, người năm xưa đã bán con Thôn Thiết Ngạc ấy cho hắn. Tuy mới chỉ mấy năm không gặp, nhưng gương mặt ông đã già thêm vài phần, chỉ có điều lúc này tràn đầy vẻ hưng phấn.

“Muốn dọn nước ao thì cần chi phiền toái vậy, ta có một món pháp khí, chứa hết chỗ nước này là chuyện dễ như trở bàn tay.” Lý sư thúc nghe vậy, không chút do dự đáp lời, đoạn đưa tay vào tay áo lôi ra một cái hồ lô bằng đồng xanh, chỉ nhẹ nhàng ném lên trên ao, đồng thời kết ấn niệm chú.

Ngay sau đó, hồ lô đồng xanh liền xoay ngược, miệng hồ lô hướng xuống, phun ra một mảng hào quang vàng nhạt, trực tiếp xuyên vào mặt nước ao.

“Rầm rầm rầm…”

Mặt nước ao bắt đầu cuộn trào dữ dội, kế đó bị một luồng lực lượng mạnh mẽ khuấy động, từng cột nước to bằng miệng bát phun vọt lên không trung, rồi nhanh chóng thu nhỏ lại giữa đường, từng tia một bị hút thẳng vào trong miệng hồ lô.

Mặt nước ao tụt xuống với tốc độ cực nhanh, chỉ trong thời gian hơn mười hơi thở, toàn bộ nước ao đã bị pháp khí hồ lô hút sạch, để lộ ra bên dưới là một ụ đất đen và Đại Lục có vằn xanh đen đang nằm phủ phục bên trên.

Đại Lục ban đầu vì nước ao đột nhiên biến mất, tỏ ra vô cùng bực dọc, há miệng nhe nanh với hồ lô đồng xanh đang lơ lửng trên không, nhưng khi thấy thân ảnh Vương Vũ ở bên bờ ao, lại thấp giọng kêu rên đầy thân thiết.

Vương Vũ lập tức nhảy xuống ao, dưới chân được một tầng sương mù màu vàng nhạt bao phủ, ngăn không để cho bùn lầy dính bẩn nửa phần, vài bước đã đi đến trước ụ đất, nhẹ nhàng vỗ lưng Đại Lục hai cái để trấn an, sau đó ra hiệu cho linh thú này tạm tránh sang một bên.

Đại Lục rõ ràng có chút không cam lòng, cái đuôi to quẫy nhẹ hai lần đầy vẻ ấm ức, rồi mới uể oải nhảy xuống khỏi ụ đất, đi sang một bên.

“Linh thú đang dị biến kia ở trong vật này sao? Đây chính là quả trứng mà ngươi nhắc đến?” Lý sư thúc lúc này đã thu hồi hồ lô, cũng đi tới giữa ao, hai mắt nhìn chằm chằm vào ụ đất đen trước mặt, hỏi đầy nóng ruột.

“Vâng, thưa sư thúc, Tiểu Bạch đang ở trong đó, lớp bùn đen bên ngoài chỉ là lớp bao phủ bên ngoài vỏ trứng mà thôi.” Vương Vũ giải thích mấy câu.

Người mà hắn quen biết trong Linh Thú Điện cũng chỉ có Lý sư thúc thường xuyên bán thức ăn linh thú cho hắn, cho nên rất tự nhiên liền tìm đến vị này.

Vị Lý sư thúc này khi vừa nghe đến linh thú mình từng bán có khả năng phát sinh dị biến lần nữa thì mừng rỡ, lập tức chủ động yêu cầu đến tận nơi xem xét.

Vương Vũ còn đang mong như vậy, đương nhiên liền đồng ý ngay không chút do dự.

“Thôn Thiết Ngạc vốn là yêu thú có thuộc tính Thủy và Thổ, nay dưới đáy ao dùng bùn đất bao lấy vỏ trứng, xem ra rất phù hợp với thuộc tính bản thể. Nhưng ngươi vừa nhắc đến chuyện điều khiển cả hồ nước, đó có lẽ chính là điểm dị biến trọng yếu, bởi loài yêu thú này vốn dĩ lấy Thổ làm chủ, Thủy làm phụ, để ta kiểm tra kỹ một chút đã, rồi mới kết luận.” Vị lão giả mặc đạo bào vừa nói vừa đưa tay vào ngực áo lôi ra một khối tinh thạch trắng trong suốt, to cỡ quả trứng gà, thoạt nhìn có vẻ giống linh thạch cỡ lớn, nhưng nhìn kỹ thì hoàn toàn khác biệt.

Bởi bề mặt khối tinh thạch này tựa như được cấu thành từ vô số lăng kính nhỏ li ti, khác hẳn với sự trơn láng sáng trong thường thấy của linh thạch.

“Đây là khối Trắc Linh Thạch chuyên dùng để thăm dò linh thú, chỉ cần đặt gần linh thú là có thể cảm ứng được đại khái thuộc tính yêu đan, nhưng vô dụng đối với nhân loại, cũng tuyệt đối không gây tổn thương gì đến linh thú.” Lý sư thúc giải thích thêm vài câu, rồi lấy ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau sạch một phần nhỏ bùn đất trên ụ đen, lộ ra lớp vỏ trứng trắng muốt bên trong.

Lý sư thúc trước tiên nghiêng đầu áp tai lên mặt vỏ trứng, lắng nghe một hồi, sau đó mới ngẩng đầu lên, đem khối Trắc Linh Thạch cỡ nắm tay áp sát lên mặt trứng, đồng thời truyền pháp lực vào trong.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện