Lê Nam bấy giờ mới cầm hai ly rượu thở hồng hộc chạy tới, nhìn nước mắt đã khô trên mặt cô, cậu không biết chuyện gì đã xảy ra, lo lắng hỏi: "Cậu làm sao thế, bên kia pha chế đông quá, tới phải đợi hồi lâu mới có. Cái áo vest này của cậu là..."

Đằng Duy Yến buồn bã bước đi như một u hồn: "Đi thôi, tôi muốn về."

"Được, để tôi đưa cậu về."

***

Từ hôm ở bữa tiệc trở về, Đằng Duy Yến trở nên ít nói hẳn đi, cô cứ nghĩ đến sự việc diễn ra tối hôm đó và những lời đánh giá độc địa của Triệu Dịch Đông dành cho mình, toàn thân chỗ nào cũng bứt rứt khó chịu.

Nhưng hôm đó hắn cũng đã cho cô mượn áo khoác để che đi thân thể... Bù qua xớt lại, xem như hắn độc miệng nhưng vẫn không xấu xa cho lắm.

"Duy Yến, em ngẩn người ra đó làm gì? Cầm gì trên tay đấy?"

Đằng Duy Yến có tật giật mình, lập tức giấu chiếc áo vest đã gấp gọn ra phía sau lưng. Cô gượng cười với Đằng Nghị: "Có gì đâu anh, hôm nay cứ để em bắt taxi đi học nhóm, anh không cần đưa đón đâu."

"Có an toàn không? Sự việc ngày hôm đó tốt nhất không nên xảy ra lần hai, để anh đưa em đi."

"Không cần mà, lát nữa em còn có hẹn với Tư Tinh, anh đi chung thì sao tụi em có thể tự nhiên được?"

Đằng Nghị nghĩ thấy cũng đúng, hai thiếu nữ có hẹn với nhau, bỗng nhiên anh chen vào cũng rất khó coi. Dù sao anh cũng đã lén lút cài đặt định vị trong máy của Duy Yến, dù cô có đi đâu anh và ba đều có thể kiểm soát được, cho nên yên tâm hơn phần nào.

"Thôi được rồi, đi sớm về sớm nhé, có gì cứ gọi điện thoại cho anh."

Đằng Duy Yến thở phào, đem áo vest của Triệu Dịch Đông gấp gọn bỏ vào balo rồi đeo lên vai.

Thật ra cô nói dối Đằng Nghị, cô không có hẹn với bạn mà là muốn đến một nơi.

Áo vest của Triệu Dịch Đông có vẻ rất đắt tiền nên cô không dám vứt tùy tiện, cũng không thể để lung tung trong nhà kẻo ba mẹ thấy.

Một người con gái 18 tuổi giữ áo của đàn ông, lại là đàn ông đáng tuổi chú mình, người đó còn là đối thủ của bố... Không phải quá mờ ám hay sao? Sự việc tối hôm đó người nhà cô chưa ai biết, giải thích thì dài dòng, cô lại không muốn anh hai biết chuyện rồi cứ tụng niệm bên tai mấy câu "tránh xa Triệu Dịch Đông" gì gì đó... Tóm lại, Đằng Duy Yến quyết định tới tập đoàn Trung Đỉnh tìm hắn để trả đồ.

Trả cho hắn xong, cô không muốn dính dáng chút gì tới con người ấy nữa.

Đằng Duy Yến ra ngoài bắt một chiếc taxi, đọc địa chỉ tập đoàn Trung Đỉnh cho tài xế. Đang giấc nghỉ trưa nên tòa cao ốc tấp nập người ra vào.

Đến nơi, cô đưa túi đồ cho thư kí, dáng vẻ muốn nói lại thôi: "Tôi có món đồ muốn trả lại cho chủ tịch Triệu, phiền chị chuyển lời Đằng Duy Yến trả đồ cho ngài ấy giúp ạ."

"Chủ tịch Triệu đang họp, tôi có thể sắp xếp phòng chờ cho cô, không biết cô có muốn chờ gặp ngài ấy hay không?" Thư ký nhìn đồng hồ: "Giờ này chắc ngài ấy họp sắp xong rồi!"

Đằng Duy Yến vốn định từ chối, cô mà gặp Triệu Dịch Đông thì biểu cảm không còn gì khác ngoài xấu hổ và khó xử, vậy thì gặp làm gì? Triệu Dịch Đông chắc cũng không mong gặp lại cô đâu.

Nhưng ngày hôm đó hắn nặng lời với cô quá mức, nếu không gặp để nói rõ thì tâm bệnh trong lòng càng nặng hơn.

Cô gái cắn môi đắn đo, cuối cùng cũng hạ quyết tâm: "Vậy tôi đợi ạ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện