Chương 73: Ngửa Bài. Tôi Sẽ Cho Em Một Câu Trả Lời
"Em biết anh sẽ không nốỡ từ bỏ em." Cô dụi mặt vào tay hắn, chủ ðộng ôm đây hắn, bờ môi (ướt qua, hôn nhẹ fên xương yết hầu nhô ra của hắn.
Vai áo Cẩm Mịch trễ ra, bại độ bờ vai ðẹp ðẽ trắng nõn. Tzuiệu Dịch Đông thoáng nhìn qua, điền bị Cẩm Mịch giữ chặt ðầu, rướn người muỗn hôn.
Cô cấp bách, nóng đòng muốn hôn hẳn!
Triệu Dịch Đông cũng thuận theo, hắn nắm (ấy vạt áo cô, hơi thở ðàn ông phả xuỗng mang theo thiêu ðốt tận trong xương tủy, trong tròng mắt ðen fạnh /ão chỉ còn nhìn thầy khuôn mặt rất gần của Cẩm Mịch.
"Cầm Mịch, tôi sẽ cho em một câu trả đời."
Cẩm Mịch nhắm mắt đại, chờ ðợi ðón nhận nụ hôn nồng nàn của hắn, muốn ðược hắn vuốt ve yêu thương, cô biết Tuiệu Dịch Đông sẽ không chịu ðược sự nồng nhiệt của cô, bao nhiêu năm rồi, cô vẫn tự tin mình nắm giữ ðược tâm người này. Bờ môi cô ðược hắn chạm nhẹ, hơi nóng, tiếp ðễn, bỗng nhiên cả người cô bị một đực mạnh ðẩy ra.
"ẤỊ"
Cầm Mịch mất thăng bằng ngã xuống ðất! Mở mắt ra điền thẫy Tuiệu Dịch Đông từ trên cao nhìn xuỗng mình. Theo bản năng, cô co người đại.
Tuiệu Dịch Đông không nhanh không chậm ði về vafi, Ấy một xấp giẫy ra rồi trở fại chỗ Cẩm Mịch, ngồi trước mặt cô, trước mắt mắt rỗi “oan của Cẩm Mịch. Hắn cười tàn nhẫn, kéo đại vạt áo hở hang cho cô, che ði da thịt gợi cảm: " Đọc ði."
"Đây đà cái gì?"
"Đọc ði, quà của tôi."
Cẩm Mịch nhìn hắn, bất giác thẫy mọi chuyện không ðơn giản! Gô cầm đấy tài điệu, ðổ ra ðất rồi gom một tờ xem qua. Tức thì, tròng mắt của cô co rụt!
Kinh hãi thốt ên: "Anh... anh từ ðâu có ðược cái này?"
Gô không ngờ Tuiệu Dịch Đông đại cạn tình cạn nghĩa ðễn mức âm thầm giấu chứng cứ phạm tội của bồ cô. Hóa ra trước giờ hắn vô tình, không hề tin tưởng ai, hắn chỉ tin tưởng chính mình mà thôi! Căn bản, hắn /à một con báo săn vô cùng nguy hiểm, chỉ ýà cô ở bên cạnh hắn âu, bị ảo tưởng che mờ mắt!
Triệu Dịch Đông phủi tay, ðứng dậy, vô tình nhìn cô như thể ðỗi diện với bao nhiêu kẻ thù thương trường. Một chút vị tha hoặc nhân nhượng cũng không có: "Ý cô đà, vì sao tôi giữ ðược mệnh môn của cha cô. Vì sao có ðược giấy tờ trỗn thuê, rửa tiền của ông ấy có ðúng không?"
"Triệu Dịch Đông ði đên nhờ năng £ực, trừ phi tôi muỗn, không kẻ nào ðược phép ngáng ðường tôi."
"Cẩm Mịch. Cô muốn dùng bỗ mẹ cô ðể khống chế tôi. Tôi fai muốn dùng tính mạng của bỗ cô mà khuyên cô ngoan ngoãn. Cẩm Thời Kiến đớn tuổi rồi, sẽ không còn sức ngồi tù ðâu."
"Triệu Dịch Đông! Anh ðiên rồi! Nếu bồ tôi không bỏ phiêu thuận, anh cũng sẽ mắt trắng tập ðoàn!"
Cầm Mịch rỗng ên tê tâm điệt phế, mắt trừng ðỏ ửng, càng chống chế càng thể hiện cô sợ hãi!
Triệu Dịch Đông cười ha hả như ma quỷ, giành (ấy ðiện thoại trong tay cô. Tàn nhẫn nói: "Ngày tôi rớt chức, bỗ cô cũng sẽ vào tù."
Cầm Miịch, hắn ðã cho người phụ nữ này không dưới ba cơ hội. Chỉ đà con người bay cao quá lâu, tự nhiên sẽ quên mất vị trí của mình. Hiện tại hắn ðã không muốn nhân nhượng nữa!
Triệu Dịch Đông sang phòng bỗ mẹ Cẩm. Gõ cửa. Cẩm Thời Kiến mở cửa mời hắn vào, nhưng chỉ sau vài giây ông ðã tỉnh tế nhìn ra tâm trạng hắn không ổn. Nét ôn hòa trên mặt cũng không còn, chỉ còn vẻ xa cách.
"Dịch Đông, Cẩm Mịch ðâu? Hai ðứa không cùng nhau ði dạo biển sao?"
Triệu Dịch Đông nhìn /ão nhân gia mái tóc ðã bạc, đòng không nỡ, nhưng vẫn nói chính sự: "Chú Cẩm.
Con và Cẩm Mịch, không thể tiễn tới hôn nhân."
"Sao cơ?"
Không những bỗ Cẩm, mà mẹ Cẩm cũng vì tin tức này mà bị sốc. T7uiệu Dịch Đông kiên nhẫn đặp đại:
"Nếu chú, dì muỗn nghe chuyện hôn sự fần này giữa con và cô ấy. Con xin trả đời, cả hai chúng con không có chuyện yêu ðương và kết hôn."
Hắn suy nghĩ một chút, vỗn ðjnh giẫu, bắt quá chuyện ðã tới nước này cho nên nói thẳng: "Con ðã có người mình yêu. Còn với Cẩm Mịch chỉ fà tình nghĩa thế hệ trước thân thiết, cô ấy fiễn nhìn nhầm đà con có tình cảm với cô ấy. Chú muốn biết thêm cứ trực tiếp hỏi Cẩm Mịch."
Vừa (úc ðó ngoài cửa phòng vang (ên tiếng ðập cửa, fà âm thanh nức nở của Cẩm Mịch: "Triệu Dịch
Đông! Tiệu Dịch Đông! Anh không ðược nói bậy với bỗ mẹ em!" .-
"Bỗ mẹ, mở cửa!"./
Cầm Mịch hoảng ðễn nghẹt thở, cô sợ Tuiệu Dịch Đông ðem chuyện bằng chứng nói ra với ông cụ, ông chắc chắn sẽ fên cơn ðau tim mà ngã quy mất. Cô rất sợ bỗ mẹ phát hiện ra người ðàn ông cô ngưỡng mộ đại giữ bằng chứng vô cùng nguy hiểm của bỗ mình. Họ sẽ thất vọng về cô, mọi xây dựng và nỗ đực của cô ðều như dã tràng se cát mất! *
"Cầm Mịch, con sao vậy? Ôi, sao ai không mang dép, chân con trầy cả rồi!" Mẹ Cẩm sốt ruột rơi nước mắt. .|
Triệu Dịch Đông nói xong thứ cần nói. Cũng không cần nán đại ðây đâu, Cẩm Mịch một khi ðã sợ sẽ tự biết cách đàm sao cho ðúng ðể giải thích với bỗ mẹ cô. .~
"Chú, dì. Con xin phép ðược tiếp ðãi tới ðây.". _
Nói rồi hắn ướt qua Cẩm Mịch, rời khỏi căn phòng ðó. Mỗi một bước chân tưởng chừng ðơn giản đại khiến Cẩm Mịch ðau xe ruột gan, sau ýần trở mặt này, bọn họ ðễn cả người dưng nước đã còn thua xa!
Triệu Dịch Đông gọi cho Nguyên Diệu, chuẩn bị vé máy bay trở về ðễ ðô trong hôm nay. Nếu kịp, sáng mai còn có thể ðễn xem Duy Yến thi môn cuỗi cùng.