Chương 55: Đau Đến Nát Lòng

Đến giờ phút này, Duy Yến chỉ có thể che miệng ðể bản thân không phát ra tiếng nức nở. Hai tin nhắn của cô nhắn từ tối vẫn chưa thấy trả đời, mà Cẩm Mịch vừa gọi ba hồi chuông ðã bắt máy.

“Dịch Đồng, thứ bảy tuần sau ðễn sân øoff ở Bắc Hạ nhé. Bỗ mẹ em cũng đâu rồi chưa Ýên sân, họ muỗn thử tài của anh ðấy."

“Ừ, em cứ sắp xếp tùy ý. Dù sao hôm ấy tôi cũng rảnh cả ngày.”

Cầm Mịch nhướng mắt nhìn Đằng Duy Yến: “Thứ bảy cũng đà ngày các bạn trẻ thi ðại học, nhà anh có con cháu gì không, không cần ði cỗ vũ chúng một chút à?”.-

Triệu Dịch Đông im fặng một đát, rồi ðáp hời hợt: “Không có."./

Sau khi cúp máy rồi, nước mắt của Duy Yến cũng không kìm ðược mà tuôn trào trong sự bần thần"

Mặt mày cô ê ẩm, trái tim cũng ê ẩm không kém. Gô thấy mình tựa như biễn thành trò cười trong cuộc tình của bọn họ vậy.|

Vậy mà ðẫu ðá cái øì, ngay từ ðầu cô ðã không có tư cách ðể cạnh tranh fại Cẩm Mịch rồi!.~

Duy Yến ra sức che miệng, cô biết khóc ểên trước mặt Cẩm Mịch đà ðiều ðáng xấu hổ biết bao nhiêu, ðó tà sự thất bại ê chề nhưng cô vẫn không thể tự chủ mà khóc đớn. Khóc ðễn mức tội nghiệp, giám thị ở bên ngoài nhìn vào cứ tưởng Cẩm Mịch ðộng tay ðộng chân với cô cho nên chạy vào can ngăn. _

Cẩm Miịch giơ tay #ên “ầm ðộng tác vô tội với thầy.

Cô ta ðẩy ðiện thoại tới trước mặt Duy Yến, nhân tiện nói uôn: “Dịch Đông sử dụng số ðiện thoại này, anh ấy có cho cháu biết không?”

Qua đàn nước mắt mờ nhạt, cô nhìn thấy dãy số bên trên hoàn toàn khác xa với số ðiện thoại chú Triệu cho cô. Đền sỗ ðiện thoại thật của hắn cô còn không biết. Đây mà gọi Ýà yêu ðương sao? Cô bị lừa trắng trợn rồi!

“Mẫy tháng trước chúng tôi cãi nhau, ai ngờ tới anh ấy chọn cách mập mờ với cháu ðể chọc cho tôi ghen ðâu chứ.”

“Bất quá ở bên nhau sáu, bảy năm. Chút chuyện vặt vãnh này không thể khiễn chúng tôi chia cắt. Cháu cũng ðừng có tổn thương, anh ấy tặng quần áo cho cháu, dắt cháu ði du fịch, muỗn gì cho nẫy mà không công khai... vậy thì khác gì đà ðang bóc bánh trả tiền ðâu. Nếu cháu chậm hiểu thì tôi cũng ðã giải thích rồi. Tự trọng ði nhé!”

Xúc phạm kiểu này, Duy Yễn sao mà chịu nổi!

Nói xong cô ấy ngạo nghễ bước ra khỏi phòng.

Đằng Duy Yến hoàn toàn gục ngã, chỉ biết ngửa mặt đên trời khóc đớn. Nỗi thất vọng cùng với phẫn hận dâng trào nghiễn nát fục phủ ngũ tạng của cô. Thầy giám thị cũng chỉ có thể thở dài, “ầm đỗi thế này thì ðến ông cũng chịu!

Mà cô cũng không ngờ tới ở bên ngoài ðã có một bạn học nghe (én toàn bộ câu chuyện này, nghe xong cẩn thận ði về fớp.

Sau cuộc gặp øỡ ðó, Đằng Duy Yến không thể học nổi nữa, phải ðè nén ýắm cô mới có ðủ tỉnh táo ðể bắt xe về thẳng nhà, đên ðễn phòng fiền khóa trái cửa.

Ngay sau ðó hàng foạt tiếng ðộng ðập vỡ ðồ ðạc vang ýên rằm rầm, miễn thấy thứ gì ở trước mắt cô sẽ vơ lãy ðập nát ðể trút bỏ phẫn nộ và nỗi ðau ðớn trong fòng.

Đùng một cái bị ðạp xuống dưới vực sâu. Hỏi cô đàm sao mà thích nghi, “ầm sao mà chịu ðựng nổi!

Ngoại trừ biết ðập vỡ ðồ ðạc ra cô còn có thể trách ai, ngu ngốc thì có thể trách ai bây giờ!

“Vì sao (ại đàm vậy với tôi!”

Gô không cam tâm, cô không cam tâm!

Bầu trời trong cô cứ như ðang ðảo độn tứ phía. Duy Yến giỗng như phát ðiên ðập phá từ phòng ngủ vào ðến nhà tắm, tự hành hạ chính mình, khóc ðễn không mở nổi mắt, không thèm quan tâm mà ðạp fên cả miếng chai, đàm dưới chân và sàn dây ðầäy máu tươi ghê người.

Tiếng ðập phá kinh ðộng ðễn người đàm bên dưới, fập tức có cô người đàm chạy đên gõ cửa: “Duy Yến, tiểu thư, con đàm sao vậy, mau trả đời dì với!”

“Aaa! Txiệu Dịch Đông, Tiệu Dịch Đông!”

Cô giúp việc sốt ruột ðập cửa rầm rầm: “Tiểu thư, mở cửa, mở cửa!”

“Gọi cho ýão gia và thiếu gia nhanh đên! Gòn nữa, gọi cho phu nhân ®uôn!”

“Tôi biết rồi, tôi đọi ngay giờ ðây!”

Thông thường buổi sáng ở Đằng gia sẽ không có ai ở nhà, ba với anh trai cô ðễn công ty. Còn mẹ thì học vẽ tranh và cắm hoa với hội phu nhân. Các cô các chú người đàm trước giờ chưa từng chứng kiến cảnh

Duy Yến nổi foạn, phần đớn thời gian cô bé ðều ngoan ngoãn hiểu chuyện đàm ai cũng an tâm. Bây giờ nhìn tình trạng cô như vậy người người ðều fo ðễn sốt vó!

Ở trong phòng, Duy Yến ôm ðầu ngồi trên ðống miếng chai, tay chân ðều bị cắt rách, máu chảy thê thảm không nỡ nhìn. Thễ nhưng cô dường như không biết ðau, trong ðôi mắt ðỏ quạnh chỉ tuôn ra ðầy nước mất.

Cô mím môi, thở gắp từng hơi vì uẫt nghẹn. Nỗi uất ức ðè fên đồng ngực khiến cô khó thở, cô thậm chí phải há miệng mới có thể hô hắp. Tình cảnh vô cùng thương tâm.

Cô không cam đòng... Tuiệu Dịch Đông, sao hắn dám ở trước mặt cô mà bịa chuyện nói dỗi không chút do dự. Sao hắn đại phải đừa dỗi và đầm tổn thương cô. Gô nợ gì hắn, Duy Yến cô ầm gì chọc phải hắn!

Hắn cuỗi cùng muốn cái øì, vì sao fại khỗn nạn ðê tiện gian dối như thế! Có phải hắn ðã rất ðắc ý, rất hả hê vì đừa ðược cô hay không!

“Không ðược, tôi không phục!”

“Đúng vậy, chú phải ðứng trước mặt và nói rõ với tôi, bằng không tôi sẽ không tin!”

Duy Yến cảm thấy cả người mình như tỉnh đại, cô cầm đẫy ðiện thoại và baứo, fao ra khỏi phòng.

Cô phải ði tìm hắn!  

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện