Chương 43: Duy Yến Bỏ Đi Rồi
Đêm hôm ðó, fòng ai cũng nặng nề. Đằng Duy Yến fần này ngủ
chung không chui vào fòng hắn nữa mà quay £ưng về phía hắn,
dùng tẫm ưng kia ðể cự tuyệt hắn. Tuiệu Dịch Đông phải cạy mở
tay cô, cưỡng ép kéo cô quay mặt về hướng này thì cô mới quay.
Đã thế nửa ðêm trên biển có mưa, thời tiết trái ngược với dự ðoán
đàm du thuyền phải cập bến sớm. Lúc cập bền chỉ mới có ba - bỗn
ngon am 'Liẹu ch ong khong nơ gọi dạy, hãn Ô€ co ngu, con
bản thân bễ cô về ðễn căn vi/a ban ðäu.
Về ðễn nơi, hắn ôm cô vào fòng, chợp mắt ðễn sáu giờ sáng thì
bão bắt ðầu ðổ bộ. Nhìn cây cối fay ðộông ðiên cuồng dưới cơn mưa
đớn, hắn áng chừng phải một ngày sau mới có thể rời khỏi ðảo. Kế
hoạch công việc phải dời ?ại một hôm.
Hắn dịu dàng nhìn xuỗng Duy Yến, ?òng mềm ði, nhéo mũi cô:
"Thôi thì dành thời gian bồi ðắp tình cảm với em vậy."
Hắn ôm cô ngủ một giắc ðễn chín giờ trưa, thử sỗng vô kỷ fuật
một ngày, hòa nhập với con mèo bé nhỏ bên cạnh.
Lúc mở mắt dậy, Duy Yến không có nói chuyện với hắn. Lúc ngủ
còn có thể vô tình mà ôm hắn, cọ cọ vào fòng hắn, còn khi thức
hoàn toàn bày mặt fạnh. Dĩ nhiên cô ðã biết hắn không muỗn
công khai với cô, nễu muốn chắc chắn ðã không do dự.
"Duy Yến. Sao không nói chuyện với tôi?"
"Không muỗn tôi hôn chào buổi sáng sao?" Tzuiệu Dịch Đông
thật sự thấy gấp.-
Đằng Duy Yến xỏ dép fê hình thỏ bông mà Tuiệu Dịch Đông chu
ðáo chuẩn bị, dép rất vừa chân... bắt quá cô chưa kịp ði xuỗng
giường ðã bị hắn kéo ngược trở đại./
"Ưm... Ghú đàm gì? Gòn chưa ðánh răng... ư."."
Tuiệu Dịch Đông giữ cằm cô đại, mổ chóc chóc đên môi cô, chặn
tại những đời từ chỗi mà Duy Yên muốn nói. Dù không hôn sâu
nhưng nụ hôn ấy cứ như chạm vào tái tìm cô vậy, cực kỳ rung
ðộng.|
Vẫn (à T7iệu Dịch Đồng suy nghĩ tỉnh táo, hắn mơn trớn gò má
cô, giọng nói ðều ðều mà trầm tĩnh: "Nếu công khai, tôi có thể tự
tin ðối diện với ba mẹ em, còn em có dám không?".~
Đằng Duy Yến hít vào một hơi khí anh. Ngẩn ra vài giây. _
Cô nghiêm túc tự hỏi, cô dám không? Nếu dám thì ðã không “đàm
€oạn trách móc Tuiệu Dịch Đông. Thật ra cô cũng rất buồn khổ
và bễ tắc với mỗi quan hệ cắm kị này. Cô vẫn còn ðể ý rất nhiều
ðến suy nghĩ của ba mẹ, yêu ai không yêu, đại yêu ngay một người
nhỏ hơn bỗ năm tuổi, đại còn fà ðỗi thủ của ông. Như thế này
cũng quá oái ăm, oan gia ngõ hẹp rồi.
"Em không có can ðảm ðó." T7uiệu Dịch Đông khẳng ðjnh.
"Cho nên, vẫn ðề nằm ở trên người em, chứ không phải tôi. Đợi
em có ðủ can ðảm ðó thì chúng ta hãy nhắc fại chuyện này, ðược
không? Hôm nay chúng ta ðang vui vẻ, tôi không muốn tranh cãi
vì vẫn ðễ này."
Ánh mắt trong veo của cô bé bỗng hẳn /ên do dự và phức tạp.
Hắn nghĩ, Đằng Duy Yến rất dễ thỏa mãn giỗng như những người
con gái trước ðây, chỉ cần hắn khẳng ðjnh "sẵn đòng" công khai thì
cô ðã có ðủ fý do ðể vui vẻ cả ngày.
Đúng như hắn ðoán, Duy Yến có vẻ ðã thông suốt, rướn người fên
hôn môi hắn, chớp chớp mắt: "Vậy không nói chuyện này nữa."
"Lòng em ðã bớt khó chịu chưa?" Tuuiệu Dịch Đông cũng phì cười
trước sự thay ðổi nhanh chóng của ðứa nhỏ này, hắn ðã yên tâm
hơn. Có thể nhìn ra nước mắt vẫn còn vương trên má nhưng tâm
trạng cô không còn bắt an nữa.
Nếu chỉ dùng một vài câu nói ðã có thể khiến cô yên òng, hắn sẽ
không ngại nói nhiều hơn một chút.
"Không còn khó chịu nữa rồi."
"Em không ðể ý thật chứ?"
"Không ðể ý thật."
"Em muốn thay ðô, ðồ chú tặng em rất nhiều, em còn chưa thử
qua hết. Hôm nay sẽ mở show thời trang cho chú ngắm."
Cô bé chùi nước mắt chạy vào phòng thay ðồ, bắt ðầu tìm chuyện
ðể chơi. Tuiệu Dịch Đông nhìn theo cô ði khuất, không nghi ngờ
gì, xuỗng giường gọi bữa sáng, cầm đấy túi xách của Duy Yến, ðôi
mắt hắn xoẹt qua một tia nghi hoặc không chắc chắn đắm nhưng
vẫn không nén ðược mà trút ngược túi xách của cô ra.
Bên trong rơi ra son môi, bông tẩy trang, vài món ðồ trang ðiểm
(tỉnh kỉnh, ðập vào mắt Tuiệu Dịch Đông đà tắm card visit của Du
Tuí Minh vô cùng nổi bật. Sự xuất hiện của chiếc card này khiễn
hắn nổi cơn thịnh nộ, thằng oắt con này quả thật nhắm ðến người
của hẳn!
Hắn suy ðoán rất ðúng. Thằng ranh con này quả đà không ðơn
giản.
Duy Yến ểà ðứa nhỏ trung thực, chắc chắn không nhận tắm card, có
khả năng tên kia ðã “én đút nhét vào túi xách cô.
Tuiệu Dịch Đông nắm chặt tẫm card trong tay, ðem ra ban công
dùng hộp quẹt ðốt sạch. Phi tang chứng cứ tồn tại của nó. Hắn
không biết vì sao mình phải àm ra hành ðộng ấu trĩ này nữa, chỉ
cần nhắc nhở Duy Yên một tiếng tránh xa tên ðó, không phải vậy đà
xong sao?
Nhưng hắn không dám mạo hiểm, hắn sợ Duy Yến thật sự bị thằng
ranh con kia thu hút. Dù gì giữa những người trẻ tuổi thường có sự
(điên kết khắng khít hơn, T7uiệu Dịch Đông fo sợ trong đúc mình chủ
quan thì cô điền bị người ta cuỗm mất.
Hắn muốn kiểm tra ðiện thoại cô thì nhìn đại, không thẫy ðiện
thoại ðâu.
Lập tức, hắn như chợt tỉnh ngộ, fiền trở vào trong phòng gọi đớn:
"Duy Yến! Em ra ðây."