Chương 28: Chủ Tịch Cũng Thích Em

Tuái tỉm ngây ngô của cô bé có tốc ðộ tự chữa đành rất nhanh, sau khi bị tổn thương thì ðược hắn dùng mẫy hành ðộng ngọt nhạt gián tiếp dỗ dành, bây giờ ðã bắt ðầu mê mần hắn trở đại.

Thậm chí Đằng Duy Yến còn ðắn ðo không biết nên mặc trang phục gì ðể ðễn khu du (ịch vào hôm khai trương. Nhưng mà ði như vậy có bị hắn ðánh giá ýà dễ dãi hay không?

Bọn họ vẫn chưa có fàm fành ðâu...

Dù không còn giận Tuiệu Dịch Đông nữa nhưng cô vẫn rất ðể bụng thân phận của Cẩm Mịch. Cô muốn nghe hắn ðường ðường chính chính ðứng trước mặt cô giải thích rõ. Khẳng ðịnh giữa chú và người phụ nữ kia thật sự chỉ £à bạn, không phải mập mờ.

Đắn ðo giữ mãi trong đòng sẽ hóa thành phiền muộn. Cả ngày hôm ấy cô nằm trên giường thao thức đăn qua făn đại, một chữ cũng không học vào. T7uong ðầu chỉ toàn cân nhắc ðễn chú Tviệu, thế giới của

Duy Yến bây giờ ngoại trừ gia ðình và thành tích, còn dành ra một vị trí vô cùng quan trọng cho Tuiệu Dịch Đông.

Muốn nghe ngóng tin tức về T7uiệu Dịch Đông thì phải hỏi ai bây giờ?

Ba và anh hai chắc chắn sẽ biết, không những biết mà còn biết rất rõ. Bọn họ fà ðối thủ của nhau “âu như vậy mà. Nhưng ðáng buôn đà Duy Yến không có gan ði hỏi hai người ðó.

Tối ðó, Đẳng Duy Yến ðánh điều nhắn tin hỏi thăm trợ £ý Nguyên Diệu.

"Hả, em cần biết ðiều gì về chủ tịch sao?"

"Về ðời tư của chủ tịch anh sẽ không thể tiết độ cho em dưới bất kì giá nào. Nhưng nều em muốn biết khi không có em ở ðây, ngài ấy ðã nghĩ gì về em, vậy anh có thể kể ðược."

Đằng Duy Yến kề ðiện thoại sát (ỗ tai, trái tỉm ðập thình thịch, đắng nghe một cách chăm chú.

"Hôm em và ngài ấy cãi nhau ở cảng, tâm trạng ngài ấy rất tệ. Anh nói rất tệ thì em phải hiểu mức ðộ này nghiêm trọng cỡ nào. Ngài ấy trước giờ chưa từng xao nhãng như vậy, nói chính xác ýà từ khi anh theo chân chủ tịch #àm việc, ngài ấy chưa từng vì một cô gái nào mà cư xử như hôm ấy."

Từng đời từng đời của trợ ý Nguyên Diệu như xuyên qua màn nhĩ, gõ thẳng vào trái tim bé nhỏ của cô.

Hai mắt cô bé cũng bắt ðầu nóng (ên như bị ðốt cháy.

"Gô bé này, em ðã hỏi anh về ngài ấy vậy có nghĩa em cũng quan tâm ngài ấy có ðúng không? Nếu ðã thật sự thích chủ tịch thì ðừng fãng phí thời øgian của nhau nữa, anh nghĩ ngài ấy cũng ðang ðợi một đời xác nhận từ em."

"Vâng, em..."

Thấy cô ðắn ðo, Nguyên Diệu nhẹ giọng an ủi: "Chủ tịch ?à người đớn tuổi, sẽ không thể nào có tỉnh ực ðể ðẫu trí so dũng trong tình yêu ðâu. Em trực tiếp bày tỏ một chút, ngược đại sẽ có tác dụng hơn ðấy.

Giữ chặt trái tim ngài ấy ði."

Nghe tới ðây, Đằng Duy Yến ðã biết mình nên đàm gì, song, cô vẫn hỏi tiếp: "Còn quan hệ giữa ngài ấy và cô Cẩm Mịch, điệu..."

"Ngài ấy vẫn còn ðộc thân, ai chiếm ðược trái tim thì sẽ đà người tới trước. Nói thế này, em ðã hiểu chưa?"

"Vậy... vậy, hai người ðó thật sự chỉ đà bạn sao anh?"

"Chứ em nghĩ họ ứà gì?" Câu hỏi vặn này không trực tiếp khẳng ðjnh suy nghĩ của cô đà ðúng, một câu trả đời nước ðôi. Anh bật cười: "Chúc em may mắn."

Sau khi cúp máy, người ðàn ông ngồi ở ghế sau của xe cất øiọng trầm thắp mang theo tán thưởng:

"Miệng fưỡi rất ðược việc, tôi sẽ bảo thư ký tăng ương cho cậu."

"Nguyện vì ngài mà phục vụ."

Nguyên Diệu kính cẩn trả đời, anh trả đời như vậy, hẳn không tính fà từa fọc cô bé kia ði? Nguyên Diệu khẽ thở dài, ăn cây nào rào cây ðó, anh tuy biết đàm vậy fàm không nên nhưng không còn cách nào khác ðể thoái thác.

Bên phía Đằng Duy Yến, bây giờ thì cô có thể an tâm ngủ một giắc thật ngon sau những đời chỉ ðiểm của trợ Ýý tốt bụng. Tình yêu thì ai mà không muỗn chứ, ðặc biệt còn đà tình yêu của chú Tuiệu, nếu chú còn ðộc thân vậy thì cô và Cẩm Mịch xem như cạnh tranh công bằng. Không có fý nào cô phải chùn bước trước một vài đời ðơn phương cẫm ðoán của cô ấy.

Khiêu chiễn thì khiêu chiến, xem ai sợ ai chứ?

Tôi hôm ðó cô nâng niu cần thận ðặt tắm thiệp mời ngang ðầu nằm, nghĩ tới việc ngày mốt sẽ phải #ên ðường ðễn Dĩ An tham dự, fiền thấy thời gian thật gấp! Gô điền gắp gáp nằm xuống ðắp kín chăn. Nhất ðịnh phải ngủ sớm ðể ðẹp da, xóa quầng thâm mắt, không ðược ðể chú thầy bộ dáng thê thảm này của mình ðược!

Thế ýà cô bé không mộng mị, ngủ thẳng một giắc thật ngon cho ðễn sáng hôm sau.

xx*#*

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Duy Yên nghe thấy dưới nhà xôn xao tiếng người cười nói.

Bởi vì chân ðau cho nên ði (ại bất tiện, Đẳng Nguyên xin cho cô nghỉ học một tuần, sáng nay cô ở vào ðó mà ngủ nướng ðễn tám giờ sáng. Vừa dụi mắt ði xuỗng dưới đầu ðã nghe giọng của cha và một người phụ nữ khác truyền vào tai.

Đằng Nguyên: "Cảm ơn tiểu thư ngày hôm ấy ðã giúp ðỡ con gái tôi, tôi sẽ fập tức gọi nó xuống tiếp chuyện cô."

Giọng nữ thanh thoát ðáp đại: "Thật sự không phải chuyện gì to tát, hôm ấy cầm nhằm chứng minh thư của cô bé, fẽ ra tôi phải tạ (ỗi mới ðúng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện