Anh là một gã đàn ông, hệt như một con thú dữ trông chờ cô sập bẫy, cô là con nai nhỏ, thản nhiên mà vô tư cứ tung tăng qua lại trước cái bẫy của anh, như thế thì thật là quá mức chịu đựng của họ Lục anh rồi.

Nói là thế, Lục Tiến cũng sẽ không đi quá giới hạn, bất quá chỉ là...

Hôn cô một chút, chạm cô một chút, chỉ một chút.

Hai bên đồi mềm mại của Doãn Linh bị hôn đỏ, từ đồi mềm đến xương quai xanh hay cổ đều đầy vết hôn, là vì ai đó rất khó mới có cơ hội cho nên rất tích cực tận dụng, nụ hôn của anh in lên da thịt cô thành dấu ấn. Phía dưới, quần dài bị kéo xuống giữa đùi, quần con cũng bị đẩy xuống, mắc giữa hai đùi ngọc.

Tay anh chen giữa tư mật, anh vẫn còn đang nhét vào một ngón tay. Tư mật bị anh làm loạn, ướt đẫm thành nhớp nháp, **** *** chảy ra đều dính vào bàn tay Lục Tiến.

Ngón tay anh được tư mật vây hãm nuốt lấy, thịt nộn thi nhau cắn nút ngón tay Lục Tiến. Lục Tiến thật sự chỉ ước chính mình được thay vào chỗ của ngón tay, như thế sẽ sảng khoái đến mức anh có thể phung trào đến tận bầu trời.

Chỉ tiếc một điều rằng, đến tận lúc này anh vẫn chẳng thể nhìn được gương mặt cô.

Ngay khi anh đưa tay xuống, Doãn Linh dường như đoán được hành động tiếp theo của anh, thế là cô đưa hai tay bịch chặt mắt anh lại, mếu mếu máo máo thỉnh anh.

"Đừng... Đừng nhìn..."

Thế là cả đoạn đường từ khi thả tay xuống tư mật, Lục Tiến đều bị cô dùng tay che mắt, chẳng nhìn được biểu hiện yêu kiều của tiểu bé bỏng, Lục Tiến có chút không phục.

Mày Lục Tiến chau lại, môi bạc mím chặt, nuốt ực xuống một ngụm, nảy ra ý định muốn nhìn tiểu bé bỏng.

Gương mặt Doãn Linh đã đỏ bừng, tay chân mềm ngoặt như sợi bún thiểu, cố gắng dùng hai tay yểu lả che đậy đôi mắt anh.

Phía dưới bị ngón tay anh thao túng, hiện tại ướt nhầy, không ngừng tiết mật, có bao nhiêu xấu hổ kia chứ?! Nghĩ đến vừa rồi ngón tay anh thao thao trong người cô, khoái cảm tuông trào, tâm trí Doãn Linh vứt ở xứ sở thần tiên, cô run rẩy, hai chân bần bật run rẩy một cái, còn không ngừng rên rỉ kiều mị. Đã mấy lần như thế trôi qua, cô không muốn rên rỉ kỳ lạ cũng không nhịn được, cứ run rẩy rồi lại rên rỉ, bây giờ chỉ thấy...

Ôi... Xấu hổ chết mất!

Doãn Linh mới không muốn bị anh nhìn thấy, mặt mũi cô lúc này đỏ như cà chua chín muồi rồi a, lại còn bị anh hôn loạn, chỗ nào cũng có dấu hôn đỏ.

Lục Tiến bỗng nghĩ một hồi, tư mật không ngừng xoắn lấy ngón tay anh, anh cử động nhẹ ngón tay trỏ, chỉ khiều nhẹ vào thịt nộn, sau mấy lần cao trào, Doãn Linh mẫn cảm thổi ra thành hơi thở nóng hổi.

"Ô..."

Lục Tiến nhếch cao khéo môi, hai người đang nằm nghiêng, anh lật người đè cô xuống dưới thân, chính mình ngự trị trên người cô.

Doãn Linh nằm ngửa lại, hai tay mềm nhũng vẫn chặn trên mi mắt anh, hệt như cái cách mà ngón tay anh vẫn cứng đầu ở trong người cô, dù cô đã che tay, cái lật người cũng làm cho cô hoảng lên.

"Anh anh... Đừng nhìn..."

Lục Tiến bỗng cười, rất tuân thủ nhắm mắt mặc cho cô đã chặn tay, khoé môi ma mị gợi mở.

"Ừ nha, anh không nhìn, anh làm."

Anh cười tà, giọng trầm thấp lên xuống dụ hoặc.

"Nếu em cứ không cho anh nhìn, anh không biết anh sẽ làm tới cái gì đâu."

Ngừng một chút, Lục Tiến đưa ra trao đổi.

"Hoặc là cho anh nhìn, hoặc là chúng ta vui vẻ đến bước cuối cùng."

Doãn Linh trừng trừng mắt đẹp, thẹn quá hoá giận thét lên.

"Anh dám sao?"

Người này hôm nay là ăn trúng cái gì rồi, quả thật là gan dạ.

Nụ cười trên khoé môi Lục Tiến thu lại, không nhanh không chậm phản hồi.

"Em cứ thử xem."

Thử rồi xem anh có dám hay không dám, Lục Tiến nhếch miệng, khoé môi tà đạo giễu lên nói thêm.

"Đã như thế này rồi, còn cái gì mà không dám?"

Doãn Linh trừng trừng mắt liền mếu máo, bởi lẽ nếu anh muốn, anh hoàn toàn có thể vật tay cô xuống mà nhìn ngắm thoả thích, và nếu anh muốn, anh hoàn toàn có thể vừa cắm vừa ngắm chẳng bề gì.

Dù sao thì anh cũng đã làm tới mức này rồi, câu hỏi của anh chẳng qua là cho cô một chút mặt mũi trở thành người nắm bắt tình hình, thực tế mọi quyền điều khiển đã rõ ràng trên tay anh.

Doãn Linh bỗng nhiên cảm thấy oan ức, người này mọi khi chẳng ra dáng ông trùm là bao, lúc này uy lực ức hiếp đến đáng sợ đi.

"Anh... Anh thật sự sẽ... Nhìn rồi xong?"

Lục Tiến giễu lên nụ cười tựa như không.

"Ừ."

Vẫn không đáng tin một chút nào! Doãn Linh mím môi, mặc cả thêm.

"Tay... Anh lấy tay ra trước đi."

Lục Tiến không chấp nhận yêu cầu của Doãn Linh, khẩu khí nóng vội quả quyết.

"Không nhìn, anh tiếp tục!"

"Ấy ấy..."

Doãn Linh vội ngăn, cô không muốn lần đầu tiên của hai người ở cái tình thế đến con chó cũng phải cười như thế này, lần đầu tiên dành dụm ít ra cũng nên lãng mạn một chút, không phải lãng xẹt như thế này.

Doãn Linh hít sâu một ngụm, sau đó thu hai tay về, hai tay nhỏ nhanh chóng kéo chiếc áo phủ xuống ngực, cố gắng che đậy bản thân.

Tay cô dời đi, Lục Tiến bình thản mở mắt ra.

Lọt vào mắt là gương mặt yêu kiều đỏ ửng, diễm lệ hớp hồn anh trong một tích tắc, cô e thẹn đôi má đỏ hồng hồng, cái miệng nhỏ có chút bất mãn bậm lại, đôi môi nhìn qua ươn ướt, đôi mắt long lanh hạt nước nhìn chằm chằm anh.

Đồi nhũ căng tròn bị che lại, chỉ thấy được cổ đến vai cô ẩn ẩn hiện hiển vết hôn đỏ hồng, chỉ bây nhiêu cũng đủ khiến cho anh mãn nhãn.

Phía dưới là bụng nhỏ hông đầy, vùng tư mật nơi tay anh đang chen vào xinh xắn lọt vào mắt, khoé môi Lục Tiến càng nhếch cao thành nụ cười gian tà, ngạo nghễ ngông cuồng cười cười.

Thấy biểu hiện ngày càng tà nịnh của Lục Tiến, Doãn Linh càng thêm không ổn, mặt cô đỏ bừng, mắt đẹp thẹn đỏ nhìn anh.

"Anh cười cái gì? Còn không mau lấy cái tay thối của anh ra đi!"

Lục Tiến cử động ngón tay, di chuyển đi ra, Doãn Linh vui mừng trong lòng, thế nhưng chỉ một khắc sau đó, ngón tay anh lui ra nửa chừng lại cắm vào, đầu ngón tay cong lại niết vào thịt nộn bên trong, làm cho phía dưới ướt đẫm phát thành tiếng nhớp nháp.

Doãn Linh thất kinh, mặt mũi đỏ bừng từ há hốc chuyển sang mềm nhũng, tay cô nhanh vội đưa lên ôm lấy gương mặt, muốn đem mặt mình giấu đi, Lục Tiến liền nắm lấy một cánh tay của cô ấn xuống một bên giường.

"... Đừng..."

Doãn Linh chỉ còn một tay, cô xấu hổ không thôi, bối rối không biết phải làm gì, cơ thể dần dần phát lên cơn nóng nửa lạ nửa quen.

Hạ thân anh ách tiếng nước, ngón tay anh không ngừng trào phúng trong hạ thể, bụng dưới nóng rang, tư mật không ngừng siết lấy ngón tay kia.

"A... Lục... Lục Tiến..."

Cao trào lại sắp nuốt lấy, Doãn Linh mếu máo nhăn nhó, từng đầu ngón chân co rúm lại, đôi chân cũng dần run rẩy.

Tay nhỏ tiến lên muốn chắn lấy gương mặt, cô muốn tránh khỏi ánh mắt như thiêu đốt đang nhìn mình, giọng Lục Tiến khàn khàn ồ ồ ngăn lại.

"Tốt nhất là em để cho anh nhìn."

Ánh mắt anh như có tia lửa, thiêu đốt trên từng tất da tất thịt của Doãn Linh, ở tình trạng như thế này, khẩu khí anh lớn như thế, Doãn Linh đương nhiên không dám kháng nữa.

Tay cô khựng lại, hạ xuống bấu bám ga giường, cơ thể ***** ****, rên rỉ ra thành âm kiều mị bần bật run rẩy.

"Ưn... Ứm..."

Doãn Linh ở trước mặt anh cao trào, diễm lệ như đoá hoa hồng không ẩn giấu mà nhiễm dục, cô hoàn toàn ở trước mặt anh, thân thể mềm mại đầy mê hoặc để cho anh ngắm nhìn.

Chật.

Cái bà Lục này đúng thật là mê người mà.

Lục Tiến rút ngón tay đẫm nhầy nhụa đi ra, hướng tới hôn lên đôi môi nhỏ, anh đè nặng trên người cô, tham lam hôn hấp cái miệng nhỏ nhắn.

Cao trào đi qua, nụ hôn lấn tới, thần trí Doãn Linh loạn lạc vẫn chưa thể hoàn về, nụ hôn mê luyến gặm mút không rời, hôn hấp đến khi môi miệng cô đều là hơi thở của anh, anh mới cam chịu mà ngừng lại.

An phận nằm xuống giường, đem cô nhỏ bé bỏng đang run rẩy ôm vào lòng, bàn tay to lướt qua người cô, anh kéo quần nhỏ của cô ngay ngắn lại, sau đó đến lớp quần bên ngoài, áo cũng đem chúng mặc lại chỉnh tề cho cô.

Mặc xong, Lục Tiến ôm cô trong lòng, tay vuốt qua lau đi mồ hôi ướt đẫm trên vần trán, vừa buồn cười lại vừa xót nói.

"Cũng biết sợ anh thế à? Anh còn nghĩ em không xem anh ra cái gì rồi."

Anh chỉ mới cà lơ phất phơ với cô một chút thôi, cô đã xem anh thành cái đuôi nhỏ, hoàn toàn không biết sợ là gì, vừa rồi doạ cô một chút mới lấy lại được một chút danh dự.

Doãn Linh bậm môi, lẩm bẩm mắng thầm.

"Anh quá đáng..."

Khí thế hừng hực lửa như vừa rồi của anh, nhìn như anh sắp nghẹn chết mà chỉ muốn nhanh nhanh nhét vào, cô không sợ mới lại chuyện lạ. Mà hơn nữa, ai lại muốn đêm đầu tiên tình nhân ân ái lại ở cái tình huống đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn như thế này, nói ra đến con chó cũng phải cười.

Lục Tiến tựa càm lên mái đầu nhỏ than thở.

"Người quá đáng là em nha, theo đuổi em lâu như vậy, ít ra cũng phải quan tâm anh một chút đi, anh có phải hoà thượng đâu chứ."

Doãn Linh phì phì một cái.

"Xùy..."

Anh nằm ôm cô một lát, rất nhanh, chỉ tầm mười phút liền ngồi dậy.

Doãn Linh nhìn thấy anh ngồi dậy muốn đi liền có chút bất mãn, anh vừa bắt nạt cô xong, chỉ ôm chưa qua mười phút đã ngồi dậy.

"Anh đi đâu vậy? Anh ức hiếp em như vậy, ôm còn chưa đủ đã muốn đi đâu?"

Lục Tiến ngồi bên mép giường, chân vừa thả xuống, mặt đen kịt xoay lại nhìn cô.

"Đi tắm!"

"Ai đó không cho anh động, cũng không an ủi anh, anh phải đi tắm tự an ủi mình chứ."

Nói rồi Lục Tiến cau mày, khoé môi giật giật.

"Hay là... Em muốn đi tắm với anh?"

Doãn Linh ngưng lại đòi hỏi, bèn nằm ì xuống, kéo chăn phủ kín người, chỉ chừa đôi mắt tròn xoe ló ra nhìn anh.

Á à, thì ra là thế, Doãn Linh hì hì cười.

"Anh tắm mát ha."

"Ừ..."

Mát lắm! Mẹ kiếp!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện