p class="watch-page-fiction-content">"Tôi về xử lý công việc ở căn cứ trước."

Lục Tiến cười nói, bàn tay nâng một bên gương mặt Doãn Linh, ngón tay cái xoa xoa nơi khoé miệng còn vươn ướt át, ánh mắt anh đăm chiêu nhìn vào làn môi ướt một cách mê muội, trong đáy mắt ẩn chứa tâm tình tiếc nuối muốn hôn thêm một lần nữa.



"Xử lý công việc xong lại đến đây theo đuổi em."



Doãn Linh vẫn còn đang thẹn bừng bừng, hai gò má cứ phát nóng lại bị anh nhìn, cô thêm thẹn bậm môi, ngượng ngùng cúi thấp mặt xuống như một cái gật đầu.



"Ừm..."



Cô đã ngoan ngoãn đồng thuận rồi, Lục Tiến giãn ra lông mày, ý cười tràn đầy trên mi mắt.



"Vậy em ngoan ngoãn ở đây đi, vài hôm nữa tôi lại đến."



Nói rồi, ngón tay cái còn trên gò má thuận tiện hai ngón tay véo lấy má thịt của Doãn Linh. Anh véo má cô một cái, gương mặt tuấn tú mang theo phong trần ngạo nghễ cười khẽ rồi xoay người rời đi.



Bước chân uy lãm từng bước rời đi xa dần, đến khi Lục Tiến đi khuất bóng, Doãn Linh mới dám thở phào ra một hơi, cơ thể thả lỏng liền muốn ngã khụy xuống.



Ôi a, người đàn ông này thật là nguy hiểm a.



Lục Tiến trở về tiệm bánh, Trịnh Kiệt Luân cũng không có lý do ở lại, hai người họ trở về với công việc của bản thân. Lục Tiến ở căn cứ xử lý công việc trong những ngày vắng mặt, sau đó giải quyết với Nhị bang, Trịnh Kiệt Luân trở về quân khu, bận bịu với công việc của một đại tá chuẩn đô đốc hải quân.



Trịnh Kiệt Luân đã nhận được lệnh thăng hàm, chỉ vài tháng nữa anh sẽ được thăng lên hàm tướng, đồng nghĩa với khối lượng công việc của Trịnh Kiệt Luân ngày một nhiều, những ngày ở tiệm bánh ít ra còn có thời gian rãnh rỗi chợp mắt. Ngay khi anh trở về quân khu, Trịnh Kiệt Luân bận bịu đến nổi không có thời gian nghỉ ngơi, anh cũng quên mất câu chuyện cô nàng ngày hôm đó.



Vốn dĩ anh định nhờ Lục Tiến điều tra về cô gái kia, anh có chút hứng thú với cô nàng ấy, nhưng Lục Tiến không may gặp tai nạn, bận bịu chăm sóc Lục Tiến và bây giờ đến lúc bận bịu cho công việc, anh đã quên mất đi cô nàng hôm ấy.



Trong lúc Trịnh Kiệt Luân làm việc, đôi khi anh lại nhớ đến một chuyện gì đó, anh đã bỏ qua chuyện gì đó, thế nhưng anh lại chẳng thể nhớ rõ bản thân đã quên đi thứ gì.



Đại tá quân phục hải quân màu xanh đen uy quyền, trên vai áo là quân hàm màu vàng rực, ngồi giữa bàn thạch anh màu đen uy nghiêm, đã mấy ngày không ngủ, sắc mặt anh có chút không tốt. Cánh tay chống lên tay cầm ghế dựa, bàn tay chống đỡ thái dương, xoa xoa ấn đường giữa chán.



Chà... Hình như anh đã bỏ qua chuyện gì rồi.



...



Một tuần sau...



Sáng sớm, Doãn Linh đang bày hàng bánh lên những chiếc kệ.



Leng keng, chuông gió treo trên cánh cửa vang lên, báo hiệu người đi vào, theo thói quen, Doãn Linh xoay đầu nhìn về phía cửa với nụ cười tươi tắn.



"Chào quý khách..." Âm thanh tươi tắn bị đình lại, bởi xuất hiện trước mặt Doãn Linh không phải một vị khách đến mua bánh mà là Lục Tiến.



Hôm nay Lục tiên sinh ăn vận tây âu vô cùng chỉnh tề, trên tay cầm đó hoa hồng xanh xinh đẹp, anh đứng trước mặt cô giống như một chàng hoàng tử. Không nhìn ra nét kêu ngạo ngông cuồng trước kia nữa, tây âu chỉnh tề cùng bó hoa hồng xanh trong anh thật thanh lịch, thậm chí có thể nói là trang nhã.



"..." Doãn Linh tròn xoe mắt, bất ngờ trước diện mạo rất lạ của anh, nói không phải ngoa, trông anh chỉ kém ông Phàm một chút vì đường nét gương mặt anh không quá hoà nhã, mà có phần ngạo nghễ.



Giây phút nhìn thấy anh trong tướng mạo như thế, trái tim Doãn Linh lệch đi một nhịp đập, bởi vì trông anh thật giống như trong những giấc mộng, cô đã từng ao ước có một hoàng tử của riêng mình, bất ngờ làm sao, anh giờ đây lại thật giống.



Doãn Linh nhìn Lục Tiến đến mức không chớp mắt, cho đến khi anh bước đến trước mặt cô, dung nhan tuấn tú ngự ở trước mặt, Doãn Linh mới lấy lại hồn phách của bản thân.



"Chào anh... Hôm nay anh... Có chút lạ đó."



Doãn Linh hì hì cười, hai gò má bỗng ấm lên, cố gắng đình lại trái tim trong ngực.



"Chỉ có chút lạ thôi sao?" Lục Tiến tự nhìn lại bản thân, mặt mày nhăn nhíu lại xoa tan đi trang nhã, bộ mặt lại ngạo nghễ nghệch ra.



"Nói em biết, tôi đã phải vất vả lắm để mặc như thế này đấy, em xem, đã mặc cái áo này còn phải mặc thêm cái áo này, lại còn phải khoác cái áo này."



Lục Tiến chỉ vào chiếc áo sơ mi trắng ở trong, tiếp đến là áo ghi lê bên ngoài, tiếp đến là khoác dạ dài chống mùa mưa gió lạnh lẽo.



Trang phục này quả thật không hợp với anh, mọi khi anh chỉ đơn giản mặc một chiếc áo sơ mi màu đen.



"Doãn Linh, em nhìn xem tôi đã phải rất chịu đựng để đẹp mã thế này đấy, em còn không thèm động lòng sao?"



"Xùy" Doãn Linh không nhịn được chúm chím môi cười, tay phất đi.



"Tôi đâu có bắt anh mặc như thế, đây là do anh tự mặc mà."



Là anh đang theo đuổi cô mà, anh tự mình mặc thì tự chịu đi a, làm gì có cái lý nào mà tự vận như thế rồi than thở đòi cô động lòng?

"Hầy dà, là do họ Phàm nói nên mặc như thế" Lục Tiến khổ sở lắc lắc đầu.



"Phàm Dương nói phụ nữ rất thích đàn ông ăn vận chỉnh chu như thế này, phải mặc như thế này mới lấy được lòng em."



"Xùy" Doãn Linh lại phất tay, mặt hất đi một hướng, phũ phàng nói nhanh.



"Còn lâu mới động lòng."



Nhìn gương mặt khả ái hất đi một hướng, Lục Tiến không cảm thấy bị hất hủi, đổi ngược lại anh còn cảm thấy trong lòng rất thích thú, Lục Tiến đưa ra bó hoa hồng xanh.



"Tặng em" Lục Tiến không quên giải thích.





"Hôm trước thấy em từ tiệm hoa phía đối diện trở về cầm mấy cành hồng xanh, tôi đoán em thích hồng xanh."



Đúng rồi đó, cô thích hoa hồng xanh nha, xem như anh cũng tinh tế đấy!



Vậy thì cô cũng động lòng mà nhận lấy thôi, Doãn Linh đưa hai tay nhận lấy đoá hoa to, nhìn đoá hoa toa xanh biếc còn có mùi hương dịu nhẹ của hoa hồng, trái tim hồi hộp xao xuyến đến lạ, Doãn Linh ngước mặt nhìn anh, cô ôm đoá hồng trong lòng mím ra nụ cười tươi tắn.



"Cảm ơn anh."



Nhìn thấy ý trung nhân tươi cười rạng rỡ, giây phút ấy cô ôm đoá hoa trong lòng, nụ cười của cô trong đôi mắt anh rạng rỡ đến nỗi anh còn chẳng để ý đến những bông hoa, chỉ đắm say nhìn cô nàng nhỏ.



Anh phì cười, trái tim cũng vội vàng đập nhanh, trò chuyện cùng cô bằng câu chuyện sáng hôm nay.



"Dự là sẽ đến mua hoa ở cửa tiệm đối diện, em nói chỗ đối diện là một người chị của em, sáng nay tôi định đến mua hoa ở đó ủng hộ, sẵn tiện hỏi thăm chị về sở thích của em đó. Thế nhưng mà đến giờ tiệm hoa Lạc Lạc kia vẫn chưa mở cửa, cho nên tôi phải chạy một vòng đi tìm tiệm hoa khác."



Nghe anh nói thế, Doãn Linh cũng nghiêng người nhìn xuyên qua cửa kính, ngó nhìn cửa tiệm hoa bên kia quả thật vẫn chưa mở cửa, Doãn Linh nhúng nhẹ đôi vai đáp.



"Dạo này chị Lạc mở cửa trễ lắm, có khi còn không mở cửa."



Có vẻ như Tinh Lạc vẫn chưa thể ổn định lại, Doãn Linh thật lo lắng cho chị, cơ mà vừa rồi anh nói là... Doãn Linh hỏi.



"Anh định thăm dò chị về sở thích của tôi á, haha, chị Lạc sẽ không rành tôi bằng bà Ninh đâu, mà thôi, đứng đây nói chuyện làm gì a, anh đến ghế mà ngồi."



"Uây, em vẫn phải làm việc mà, chuyện xếp bánh này tôi cũng làm qua vài lần, tôi làm cùng em" Lục Tiến nói, hai tay cầm lấy khây bánh tai heo trên bàn, ba ngày trước ở chỗ này anh đã học hỏi được tên và hình dạng các loại bánh, cũng như biết được công việc sáng sớm của Doãn Linh cần phải làm gì.



Thay vì ngồi một chỗ chờ cô nói chuyện, anh cùng cô sắp bánh lên kệ, cùng nói chuyện sẽ tốt hơn.



Cầm khây bánh tai heo, nhìn những chiếc bánh nhỏ hình tròn có hai màu kia, Lục Tiến nhớ đến ngày hôm trước, không khỏi buồn cười.



Ôi trời đất, các loại bánh thôi cũng đủ làm anh và Trịnh Kiệt Luân hoảng loạn một ngày.



Thấy Lục Tiến xếp bánh lên kệ, Doãn Linh đặt đoá hoa lên bàn thanh toán, cầm khây bánh khác đứng bên cạnh anh sắp xếp.



"Anh muốn hỏi về sở thích của tôi thì hỏi thẳng tôi đây nè, tôi trả lời cho anh, người hiểu tôi nhất chỉ có bà Ninh thôi, chị Lạc vẫn chưa hiểu rõ về tôi đâu."



"Ha..." Lục Tiến cười cười, kéo theo một hơi thở dài.



"Hôm trước cũng định hỏi Phàm phu nhân, mà khổ nổi họ Phàm kia thù dai quá, không chịu cho tôi gặp phu nhân của cậu ta."



Nghe đến chuyện đó, Doãn Linh cũng không nhịn được nhe răng cười.



"Ông Phàm vẫn còn thù anh sao? Haha đáng đời anh."



Bị ghim là đúng a, nhớ lại chuyện mấy năm trước xem, người đàn ông này còn đáng phải đi xuống địa ngục.



"Ôi trời, cậu ta thù dai phát khiếp, chuyện từ năm nào rồi mà vẫn không bỏ qua, tôi chẳng qua là muốn gặp Phàm phu nhân hỏi chút chuyện về em thôi, thế mà cậu ta nhất định không cho" Lục Tiến thở hắc, đây chỉ một phần của câu chuyện thù dai của họ Phàm hắc dịch kia thôi a.



"Đáng đời anh" Doãn Linh lại cảm thấy vô cùng hài lòng.



Vừa vặn xếp xong bánh, Lục Tiến đặt khây bánh lên kệ, xoay sang nhìn Doãn Linh, hai bàn tay bưng lên gương mặt cô.



"Cái gì mà đáng đời, em cũng hùa theo họ Phàm đấy à?"



"Đúng chứ bộ" Doãn Linh vểnh cao gương mặt đối kháng với anh, bộ dạng không hề kiên nể nói.



"Anh nhớ lại hai năm trước anh chia rẽ ông bà Phàm đi, người ta thù anh là phải rồi, lúc đó bà Ninh còn mang thai nữa, anh đem hết vợ con người ta đi giấu, ông Phàm không bắn bỏ anh là may lắm rồi."



"Ơ hay" Cô còn dám bênh vực họ Phàm để trì chiếc anh a, Lục Tiến nhéo lấy hai má thịt của Doãn Linh, biến nó thành miếng thịt đàn hồi kéo dãn ra.



"Em hay lắm, hay lắm, biết hùa theo người khác chống chế tôi rồi."



"U oa, đau đau đau đau."



Ối ối da mặt của cô a, anh dám kéo da mặt của cô aaa!



"Em ha em ha, dám theo phe họ Phàm, sao em không nghĩ lúc đó nếu tôi không làm thế, người trong Phàm gia bắt đi Phàm phu nhân thì làm sao hả? Mẹ con họ có bình an không hửm? Sao không nghĩ đến? Lại còn hùa theo họ Phàm!"



Lục Tiến nắm chặt hai cục thịt trên hai bên gò má Doãn Linh kéo mạnh ra, làm cho cái miệng nhỏ của cô oai oái méo mó, mặt mũi đỏ ửng nhăn nhúm oái lên.



"Đáng nhéo lắm, đáng nhéo!"



"Ú oá!"



Bớ thánh thần ơi cái gò má của cô áaa!!!



"Chin... Chin nhỗi mà..." Doãn Linh không dám trêu anh nữa, mếu máo đầu hàng.



"Chin nhỗi... Hong theo ông Phàm nữa..."



Lục Tiến nghe thế mới phì cười, buông ra hai cục thịt gò má, hai ngón tay cái xoa xoa hai chiếc má vừa bị véo.



"Biết vậy thì tốt."



"Da mặt mà anh kéo như vậy đó hả?" Doãn Linh trừng trừng mắt nhìn anh, vừa thẹn vừa giận xụ mặt xuống.





Lục Tiến phì cười, cưng chiều ôm lấy hai gò má cưng nựng xoa xoa.



"Được rồi được rồi, sáng sớm vẫn chưa ăn gì đúng không? Tôi đưa em đi ăn sáng."



"Nhưng mà cửa hàng..."



Cửa hàng này mở ra để bán bánh mì ăn sáng cho mọi người kia mà, cô không thể bỏ bê cửa hàng mà đi ăn sáng được.



Lục Tiến cũng chẳng thèm nghe cô, nắm tay cô kéo đi ra khỏi cửa hàng.



...



Câu chuyện hai ngày trước.



Phàm Dương và Trịnh Kiệt Luân đến Đài Cát Trắng theo thông báo của Lục Tiến, nghe bác sĩ nói tình hình của anh Mộ có chuyển biến tốt, thế nên ba người họ vui mừng không hết, ba anh em hí ha hí hửng vây quanh giường bệnh của anh cả, thật mong chờ đến ngày anh cả khoẻ mạnh trở lại.



Quay quần trong phòng anh cả xong, cả ba người ngồi ở phòng rượu, Lục Tiến đề cập đến.



"Này ông Phàm, ngày mai tôi đến Hoa Viên một chuyến, tôi muốn gặp phu nhân hỏi chút chuyện."



"Chuyện gì?" Đột nhiên lại nhắc đến phu nhân nhà anh, Phàm Dương nghi hoặc.



"Bà nhỏ nhà tôi thì có chuyện gì để nói với cậu? Có chuyện gì thì cậu nói với tôi được rồi."



"Tôi hỏi chuyện về cô Doãn, cậu có biết gì về cô Doãn không mà nói?" Thái độ họ Phàm ấy là gì nha? Làm như Lục Tiến anh ăn tươi nuốt sống phu nhân nhà cậu ta vậy.



"Cô Doãn?" Phàm Dương nhiu mi, không khỏi khó hiểu.



Trịnh Kiệt Luân ngồi một bên nhanh chóng phụ đề thêm.



"Lão Lục cậu ta để ý cô Doãn."



"Ô" Phàm Dương hô lên, mắt đẹp liếc sang Lục Tiến.



"Để ý Doãn Linh à?"



"Ừ" Lục Tiến không ngại thừa nhận.



"Ối chà" Phàm Dương đột nhiên hô lên, giọng nói mang theo vô vàng chanh chua.



"Ối chà chà, hạng người như ai kia không được yêu đương đó nha, chỉ được xem phụ nữ là công cụ làm ấm giường thôi đó nha, yêu đương là hại thân đó nha."



"Phụt..." Trịnh Kiệt Luân vừa vặn ngậm một ngụm rượu, bị giọng nói chanh chua đanh đá của Phàm Dương làm cho sặc sụa.



Phàm Dương đang gợi nhớ lại về Lục Tiến hồi xưa đây mà, cơ mà lão Lục lại trắng mặt cứng ngắt rồi.



Ôi ôi ôi, Trịnh Kiệt Luân than trong lòng, anh muốn cười quá, cơ mà cười lên thì thật không nể mặt lão Lục, nhưng mà cái điệu chảy nước của ông Phàm kia a, anh đỡ không nổi.



"Ối a, phụ nữ gất là mưu mô đóoo, chỉ được đem lên giường ủ ấm thoi, hõng có được yêu, yêu vào là thân bại danh liệt, là thân tàn ma dại, là ma dỗi quỷ hờn đó, cho nên là hõng có được yêu."



"Hạng người như ai kia đó, hõng có được yêu, hõng có được yêu bất kỳ ai hết trơn đó, hõng được yêu bất kỳ thứ gì luôn đó, chỉ nên yêu bản thân mình hoi, phụ nữ hả, phụ nữ chỉ cần quăng tiền ra lên giường thoi chứ hõng có nên yêu đương."



"Í í í, còn nữa, trên đời này nàm gì mà có người phụ nữ nào tốt, nàm gì mà có người phụ nữ nào hong ham tiền, cứ quăng tiền ra là phụ nữ trèo lên giường hà, cho nên hong có được để tâm trí phiền muộn vì phụ nữ, không được vì phụ nữ làm hỏng đại sự."



Giọng nói Phàm Dương càng lúc càng chanh chua chảy nước, ỏng ẹo hệt như những nàng nhiều chuyện buông dưa lên bán chuối hột, mặt Lục Tiến thì lại càng tái méc, không khác gì lão Lục đang bôi vôi trên mặt.



Trịnh Kiệt Luân ngồi cúi đầu, tay còn cầm cốc rượu, cốc rượu trong tay Trịnh Kiệt Luân cứ run lên, rượu trong cốc theo run rẩy của Trịnh Kiệt Luân tạo thành sóng nước, mặt mũi Trịnh đại hịp đỏ bừng, khoé miệng cứ méo mó vểnh tận mang tai.



Phàm Dương càng lúc càng lấn, hai bã vai lắc lắc, cái miệng nhọn hoắc ra.



"Tui là tui hõng có yêu đương đâu, tui hõng có thèm yêu đương, phụ nữ á hả, tui quăng lên giường làm ấm con chim sẻ của tui thôi chứ tui hõng có yêu đương nha, hõng hõng hõng có yêu đương."



"Phụt..." Trịnh Kiệt Luân không nhịn nổi nữa, phá lên tiếng cười.



"Á há... Con mẹ nó há há... Há há há đỉnh... Ông Phàm đỉnh quá há há há!"



"Cười cái gì mà cười" Phàm Dương bĩu môi, lắc lắc đôi vai lần nữa.



"Người ta nói là người ta hõng có yêu đương mà."



"Thôi... Thôi mà Phàm Dương cậu... Á há... Nể mặt lão Lục chút đi... Ựm há há há!"



Thặc xin lỗi lão Lục nhưng mà anh nhịn không nổi, anh nể mặt không nổi nữa rồi.



Đêm mưa giông hôm đó có nụ cười ha hả, xuyên tạc màn đêm giông tố của Trịnh đại ka!



Còn tiếp...



(P/s Ông Phàm ở gần cái mỏ nhọn của Ninh Nọng riết lây Ninh Nọng luôn rồi, đouma, cười rụng cái hàm răng luôn á há há há.)



_ThanhDii
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện