Vân Anh cùng lão bộc lập tức càng sợ hãi hơn, quay sang nhìn nhau. Bây giờ chẳng nhẽ họ chỉ có thể bỏ mạng ở đây sao? Tử Thiên bị mù, không thể trông chờ vào hắn.

- Lão bộc, kiếm! – Hắn nói nhỏ – Trong lúc còn có thể, ngươi nhanh chóng dẫn nữ nhi này đi!

Gương mặt hắn không hề lay chuyển, hắn tính gì chứ, hắn định ứng phó một mình sao. Lão bộc nghe vậy xúc động không đành lòng:

- Vương gia, lão bộc xin ở lại sống chết liều mạng cho ngài, cô nương, xin bảo trọng!

Cái gì? Họ muốn nàng một mình bỏ trốn? Nàng thực sự sợ hãi, nhưng nếu bỏ trốn một mình, thực sự cắn rứt lương tâm, hơn nữa có dám chắc cũng sẽ trốn thoát đâu.

- Ta… ta không đi đâu!

Vậy mà hắn lạnh lùng quát nàng:

- Ngươi đã làm ta mất thị giác, lần này ngươi thực sự mong ta chết sao? Nàng giật mình. Hắn, hắn coi nàng là vật ngáng chân, đúng như vậy, lần trước cũng là tại nàng đứng đó, nàng bây giờ ở lại cũng không giúp gì được hắn, chỉ nộp thêm một mạng.

- Xem ra các người đang tính chuyện trốn khỏi đây sao? Sao, Tử Thiên lạnh lùng, ngươi không muốn có người liên lụy hay có người chứng kiến sự thảm bại và cái chết của ngươi? – Bạch Duẫn cười sảng khoái – Hay tự kiêu của ngươi không muốn có ai giúp đỡ mình? Nhưng rất tiếc, các ngươi, một kẻ cũng không thoát khỏi vòng vây này.

Tử Thiên im lặng, trong đầu cố dùng mọi giác quan để cảm nhận. Trong rừng rõ ràng có gió, hắn nhất định phải nghe được tiếng gió mà phán đoán, nhưng cơ hồ đám sát thủ đã bao vây mọi phía…

Việc hắn lo ngại nhất bao lâu cũng xảy ra. Nữ nhi này cũng bị lôi vào sự nguy hiểm, chính vì vậy hắn đã từng quyết tâm gạt bỏ nàng, cũng là tránh cho nàng liên lụy hay tránh một điểm yếu chí mạng cho mình, vậy mà cuối cùng cũng xảy ra chuyện này.

Bạch Duẫn nắm chắc phần thắng, bình tĩnh thu hẹp vòng vây, đằng nào với hắn, một Tử Thiên mù lòa và hai kẻ không biết võ công kia chỉ như lũ chuột rơi vào bẫy, hắn có thể tha hồ vờn.

Vân Anh trong lúc hỗn loạn, không biết làm sao chỉ biết cầu nguyện. Nàng rất sợ, quả thật rất sợ…

Tử Thu… tại sao y không xuất hiện cứu nàng và ca ca…

Không có y bên cạnh, kể từ ngày y đi, bao chuyện xảy đến, nàng quả thực nhận ra thế giới này đáng sợ đến thế nào…

Lão bộc bỗng nhiên giật lấy kiếm trong tay Tử Thiên, hét lớn rồi lao lên:

- Vương gia, lão nô này cả nhà từng chịu ơn Lưu quý phi, nhất định hôm nay vì ngài không tiếc!

Cả nàng và Tử Thiên cùng bất ngờ kinh hãi. Tử Thiên quát lên:

- Ta bảo ngươi lui lại!

Lão không nghe, như một con thiêu thân rút kiếm lao lên, vung chém loạn xạ. Vân Anh nhất thời hoảng hốt, chẳng biết làm gì, vừa định lao lên ngăn lão uổng mạng, đã thấy ba lưỡi kiếm sát thủ tàn nhẫn đâm xuyên qua lão. Lão chỉ kịp kêu lên một tiếng bi thảm

Đôi mắt nàng mở to vô cùng bi hãi và kinh sợ. Khắp mình nàng bắt đầu run rẩy, những cảnh máu me giết chóc này…

Gương mặt Tử Thiên lúc này cũng đã một phen biến sắc, hắn cắn chặt răng. Sát thủ tàn nhẫn ném lão nô bộc lại chỗ nàng, lão người bê bết máu, đôi mắt còn mở to trắng dã. Nàng không khỏi hoảng loạn rơi nước mắt.

Vừa rồi lão liều mình chém bị thương hai sát thủ. Bạch Duẫn bắt đầu bực mình, quyết định kết thúc trò chơi sớm.

- Được, Tử Thiên, ta sẽ để ngươi chết cuối cùng! – Bạch Duẫn nhanh chóng cầm kiếm lao đến chỗ nàng.

Nàng có lẽ lần này sẽ chết ở đây.

Chợt cả không gian như ngưng lại, thời gian cũng như đóng băng. Bao nhiêu con mắt ở đó đều mở to ngạc nhiên, hướng về phía Tử Thiên.

Tử Thiên luôn luôn lạnh lùng lạnh đạm đang căm phẫn ư?

Nàng cơ hồ cảm thấy khắp người hắn vô cùng kì lạ, toát lên một luồng khí lạnh giá cùng cực, mỗi lúc một lạnh lẽo dồn dập. Dưới ánh trăng non, cảm giác thân hình của hắn như dát một lớp hào quang màu bạc mỏng… Đôi mắt vô hồn của hắn mở to, nhưng đầy bi thương, u uẩn….

Cái khí lạnh này, đối chọi với tất cả mọi vật, dường như mọi vật xung quanh đều có thân nhiệt, còn hắn thì không…

Vân Anh thoáng nhìn thấy bàn tay trái của hắn, dường như chữ “ Thiên” đó cũng đang phát ra bạch quang nhàn nhạt.

Hắn, dường như có sự khác biệt…

Bạch Duẫn sao một hồi kinh hãi cũng trấn tĩnh. Tử Thiên trước mặt hắn, quả thật không tầm thường, có hay thực sự hắn chính là thiên tử, chính là người cõi trời đầu thai xuống để thống nhất thiên hạ? Không, nhất định không nên tin vào mấy chuyện đó!

Hắn bèn ra lệnh đám sát thủ lập tức lao vào tấn công Tử Thiên. Nhanh trong một chớp mắt, Tử Thiên thu lấy thanh kiếm trong tay lão bộc, cả thanh kiếm dường như cũng được hắn truyền vào cái khí giá băng kia.

Tử Thiên thân thể cũng mơ hồ, nhưng cảm nhận rất rõ từng chiêu của sát thủ, bởi cái khí nóng, thân nhiệt của bọn chúng như những điểm mà hắn có thể cảm nhận rõ trong không gian u tối, đối lập với luồng hàn khí vô hình bao quanh hắn.

Chỉ trong nháy mắt, thật không ngờ đến, toàn bộ đám sát thủ đã trọng thương, Bạch Duẫn cũng không ngờ được tình thế thay đổi nhanh như vậy, Tử Thiên kia đột nhiên như trở thành một kẻ vô cùng lợi hại, kiếm thuật vượt qua cảnh giới con người.

Biết không là đối thủ, Bạch Duẫn tay ôm vết thương khá nặng trên mình, vội vã cùng mấy tên sát thủ còn sống sốt rút lui, đành tính kế sau vậy.

….

….

Vầng trăng mỗi lúc một lên cao, ánh trăng vàng ảm đạm chiếu xuống mảnh rừng…

Đã một lúc lâu yên tĩnh như vậy, đám sát thủ đã bỏ đi một hồi. Vân Anh vẫn đầy ngạc nhiên, xen lẫn sự bi thương trong lòng, nàng ngồi cạnh lão bộc.

Lúc nãy còn cùng nhau trò chuyện vui vẻ cơ mà…

Quay sang Tử Thiên, một lúc lâu hắn vẫn đứng lặng lẽ như thế, đôi mắt vô hồn. Khí lạnh bất thường nào đó của hắn đã tiêu tan, nhưng cảm giác nhìn hắn, vẫn rất cô độc, nàng không dám lại gần hay lên tiếng.

Ánh trăng dát lên người hắn, nhìn hắn ở góc này, tà áo trắng đã vấy máu, cảm giác thê lương, chỉ nhìn bóng dáng hắn bây giờ, nàng lại thấy u uẩn như ngày nào.

Chẳng hiểu sao nàng có cảm giác, nhìn bóng hắn với bạch y trong bóng tối mờ ảo như vậy, như một thiên thần cô độc xa xăm…

Bây giờ tất cả trước mắt nàng rối ren, nàng không biết phải làm sao, không biết phải đi tiếp như thế nào… giữa bóng tối mờ mịt trong khu rừng hoang vu này, chỉ có nàng và Tử Thiên, hay kẻ lặng lẽ, có lẽ đều trầm tư suy nghĩ riêng.

Có phải hắn đang đau lòng, có phải quá khứ ảm đạm của hắn đã bị khơi lên, sự phẫn nộ khi nãy của hắn, đó là lần đầu tiên nàng thấy…

Nhưng trước sau gì, tại sao đến giờ hắn vẫn đứng, băng lãnh như vậy?

Dường như trước giờ nàng chưa từng hiểu hắn, cũng không có cơ hội để hiểu, vì hắn không cho phép…

Tử Thiên dù ở ngay sát nàng, bao giờ cũng như cách xa ngàn dặm như vậy sao?

……….

Lại nói đến đám người của Bạch Duẫn, vô cùng kinh hãi xen lẫn tức tối cố gắng tháo chạy ra khỏi khu rừng, hắn định trở về bàn bạc với phụ thân hắn, rõ ràng Tử Thiên kia không dễ đối phó, khí chất của hắn không phải người thường, nếu không diệt được hắn, e rằng thiên hạ này Bạch gia không bao giờ có nổi.

Đang phóng ngựa vội vã ra khỏi rừng, đám người của Bạch Duẫn chợt một phen kinh ngạc hơn, có bóng người đứng chắn trước đường hắn, dường như là đợi sẵn.

Khi lại gần, Bạch Duẫn không khỏi kinh hồn vạt vía. Kẻ đứng trước mặt hắn, Tử Thiên ư, không thể nào!

Ngoại hình, gương mặt dường như y hệt Tử Thiên, nhưng hình như không phải, khí chất hoàn toàn khác biệt.

- Ngươi… là ai…? – Bạch Duẫn thất kinh hỏi.

- Bạch gia, nếu ngươi còn sai người làm hại họ… – Giọng nói của y trầm trầm vang lên – Các người nhất định sẽ không yên ổn.

- Ngươi là ai chứ? – Bạch Duẫn vẫn chưa tin vào mắt mình.

- Các ngươi vốn không nên biết ta là ai… còn bây giờ, nếu ngươi không lập tức đi, e rằng các ngươi sẽ không toàn mạng được…

Lời đe dọa của y khiến Bạch Duẫn trong lòng tức tối, hơn nữa kẻ này hành vi bất minh, lại có thể đột ngột xuất hiện trước mặt hắn như vậy, có thể là ai chứ.

Y không nói không rằng, quay lưng bỏ đi, chợt trong đầu lóe lên một suy nghĩ, thốt lên:

- Ngươi nhất định là đứa trẻ song sinh!

Y dừng lại, buông một câu, chợt làm đối phương có chút hoảng sợ:

- Bạch gia, tốt hơn hết là nên đi ngay để bảo toàn mạng…

- Cái gì? Ngươi đe dọa ta sao? – Bạch thiếu gia cười khẩy – Thiên tử chỉ có một người, nếu Tử Thiên có khí chất và năng lực riêng biệt, ngươi ắt không có những thứ đó, để ta xem bản lĩnh của ngươi đến đâu!

Bạch Duẫn tuy bị thương, đám người còn sót lại ba bốn tên của hắn thương tích cũng không nhẹ, nhưng vẫn phải theo lệnh hắn, tức thì rút ra kiếm, phi tiêu, nhanh lẹ phi theo y tấn công. Bạch Duẫn vốn háo thắng, khó chấp nhận bị xem thường, nhất định hắn phải xem xem tên kia là gì mà dám coi thường hắn đến thế, dù sao hắn cũng là đại tướng quân, võ công trong thiên hạ cũng hàng đầu, ít người bì kịp.

Khi đám người vừa lao đến gần y, chợt thêm một phen kinh hãi, so với lúc nãy đối mặt với Tử Thiên, càng hoảng sợ tột cùng hơn.

Đám phi tiêu chưa chạm đến y, đã bị một luồng như sát khí kinh hồn bạt vía đẩy bật trở lại, ghim vào người đám sát thủ của hắn. Bọn chúng thét lên gục xuống, thoi thóp thở dốc.

Bạch Duẫn lúc này vẫn trên ngựa, hai đôi mắt trợn to.

Kẻ trước mặt hắn khi quay lưng lại.

Đôi mắt ánh lên màu đỏ thẫm quỷ dị, tia nhìn đáng sợ khiến đối phương kinh hồn. Trên trán dường như ánh lên dấu hiệu gì đó, từ khoảng cách này nhìn không rõ.

Khắp người y, một luồng khí đỏ cam xen ánh tím nóng bỏng, ma quái, giống như một ánh lửa đang cháy…

“ Yêu ma sao?”

Trong đầu hắn chỉ định hình hai chữ này. Người trước mặt hắn, tuyệt nhiên tràn ngập ma khí hắm ám dị thường đáng sợ. Không phải người sao?

Y khẽ cười mỉa mai, từng bước đến gần Bạch Duẫn, hướng ánh mắt đỏ thẫm nhìn hắn. Mỗi bước y đến gần càng thấy rõ sự quỷ dị, không khí nóng dần và ngột ngạt.

- Ngươi… rốt cuộc là ai?

- Để ta nói cho ngươi biết, giết được Tử Thiên, chỉ có thể là ta, giết được ta, cũng chỉ có thể là hắn! – Y không đáp câu trả lời của Bạch Duẫn, vẫn tiến lại gần.

Bạch Duẫn mình mẩy run bắn, chưa bao giờ sợ như vậy.

- Sao? Không phải đã cảnh báo các ngươi nên đi thì hơn… – Y lại sát bên ngựa của Bạch Duẫn.

- Ngươi rốt cuộc là ai chứ? Ngươi… có phải là người không? – Bạch Duẫn mặt cắt không còn giọt máu.

- Trước đây thì có, nhưng ta đã tỉnh dậy rồi… một ngàn năm… đã thật vất vả, các ngươi đã giết những đứa trẻ song sinh, thật vất vả cho ta để tái sinh… – Giọng y trầm khàn quái dị.

- Ngươi… nói linh tinh gì chứ?

Bạch Duẫn mở to đôi mắt kinh hãi lần cuối cùng, trước khi thấy bản thân mình dường như bị thiêu đốt bởi ngọn lửa màu đỏ thẫm.

Chỉ trong nháy mắt người hóa thành tro bụi…

Một lát sau, khi lửa tàn lụi, xung quanh người y quỷ khí cũng dần biến mất, đôi mắt đỏ thẫm lại hóa thành màu đen, vệt trên trán cũng nhạt dần rồi biến mất.

- Ta… đúng là đứa trẻ bị nguyền rủa… – Y nhìn hai bàn tay mình, quay sang nhìn cả đám thi thể dưới đất.

Y lại bước trong đêm tối, đôi mắt ngước lên nhìn mặt trăng:

- Anh Nhi, đừng đến Nam Cương nữa, đừng tìm ta… – Y chưa nói dứt câu, chợt đôi mắt lại ánh lên sắc đỏ thẫm – Ồ không, nàng hãy cùng hắn đến đi, ta đã đợi các người… đợi khi ta hoàn toàn hồi phục, nhất định cũng sẽ giành lại thiên hạ này! Người đàn bà nhẫn tâm, ta không thể tha thứ…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện