Edit: Diệc Linh
Bệ hạ quả nhiên luyến tiếc Ngũ hoàng tử, lúc này có người kiến nghị đem Nhị hoàng tử con phế hậu ra, bệ hạ tất nhiên nguyện ý.
Sắc mặt Yến Việt vẫn luôn tươi cười, đi ra khỏi hàng, quỳ xuống: "Có thể vì phụ hoàng vì Đại Dận phân ưu, nhi thần tự nhiên ..."
"Bệ hạ, thần có lời muốn nói." Một âm thanh hùng hồn truyền ra, đánh gãy lời Yến Việt.
Yến Việt cúi đầu, khoé môi nhếch lên.
Tốt lắm, đúng như sắp xếp của hắn.
Người mở miệng là một lão Vương gia của hoàng tộc Yến thị, tuy chỉ mang chức danh nhàn tản nhưng trong tôn thất có danh vọng cực lớn. Ngay cả Hiển Đức Đế đối với vị trưởng bối này cũng phải tôn kính mấy phần.
"Mong hoàng thúc giảng giải." Hiển Đức Đế nhìn lão nhân ngoan cố bên dưới liền đau đầu.
Lão Vương gia đứng lên, nề nếp nói: "Nhị hoàng tử cùng lắm chỉ là con của một phế hậu, sao có thể đảm đương mệnh cách hai chữ cực quý? Nếu Trương hoàng hậu không bị phế, vì củng cố giang sơn Đại Dận, lão thần đương nhiên không nói hai lời đồng ý để Nhị hoàng tử ra chiến trường."
Ý tứ hắn rõ ràng nói một phế hậu chi tử không gánh nổi mệnh cách cực quý. Tất nhiên không thể thay thế Ngũ hoàng tử.
Ánh mắt các đại thần còn lại nhìn về Yến Việt càng thêm thương hại: Bị hoàng đế từ bỏ để đem làm lá chắn cho Ngũ hoàng tử chưa tính, còn bị lôi ra thân thế đau thương.
Kì thật sự tình Trương hoàng hậu năm đó ai cũng biết, hoàng hậu đang tốt, bị phế là để gánh tội thay người khác mà thôi.
Chỉ tiếc rằng thân phận của Quý phi thật sự không lên được mặt bàn, dù cho hậu cung vô chủ, nàng ta cao nhất cũng chỉ có thể làm Quý phi.
Mấy người bảo thủ của hoàng tộc tôn thất Yến thị buông lời nói: Chỉ cần Hiển Đức Đế lập Quý phi làm hậu, bọn họ đều sẽ đâm cột chết ở Càn Long Cung.
Hiển Đức Đế thật sự đau đầu.
Vốn tưởng rằng chuyện này cứ giải quyết như vậy sẽ ổn thoả, ai biết sẽ có vị này nhảy ra!
Thái dương nổi đầy gân xanh, lão già này không cần làm gì cũng có tước vị cùng bổng lộc, vậy mà cố tình muốn làm trái ý hắn.
Một vị đại thần khác đứng ra: "Thần cho rằng, chi bằng khôi phục danh phận cho phế hậu, Nhị hoàng tử điện hạ thân là con vợ cả, tự nhiên xứng với mệnh cách cực quý."
Không ít đại thần cũng đứng ra sôi nổi tán thành.
Hiển Đức Đế có chút chần chừ, thực ra hắn cũng không để ý một cái danh phận, chỉ là trong cung con vợ cả ... Vậy Bích Nhi của hắn sau này không còn là hoàng tử cao quý nhất nữa.
"Báo ---"
Ở ngoài đại điện có cấp báo truyền đến, nói Tây Bắc lại mất một thành.
Hiển Đức Đế rũ mắt nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của Yến Việt, cuối cùng ra quyết định.
"Nhị hoàng tử Yến Việt, khôi phục thân phận con nguyên hậu, thân phận cao quý, lệnh trong hôm nay lập tức xuất phát đi đến chiến trường Tây Bắc, thay trẫm trấn thủ biên quan."
Trong lòng Yến Việt hạ xuống.
Chỉ cần có lời này, sau này chắc chắn không có ai dám lấy chuyện thân phận hắn ra gây sự.
Mặt hắn không chút biểu cảm tiếp nhận thánh chỉ.
Nhưng trong mắt người ngoài, đó là hồn xiêu phách lạc.
Xưa nay, vị Nhị hoàng tử này đều mang bệnh tật yếu ớt, cho dù có chăm sóc tốt đến mấy cũng không biết có thể sống được bao nhiêu năm.
Thân thể như vậy, tới chiến trường Tây Bắc chịu khổ lạnh ...
Hơn phân nửa, chỉ có đi chứ không có về.
Đương nhiên Hiển Đức Đế cũng nghĩ như vậy.
Sau khi Yến Việt về Khang Ninh Cung liền được ban thưởng vô số trân bảo cùng ý chỉ khen Trương hoàng hậu.
Ha, hoàng đế có ý bồi thường sao? Yến Việt thuận miệng hỏi: "Hiện tại phụ hoàng ở đâu?"
Thái giám truyền chỉ sửng sốt một chút, thấp giọng nói: "Cơ thể Quý phi nương nương có chút không khoẻ ..."
Yến Việt gật gật đầu, cũng không hỏi nữa.
Trơ mắt để nhi tử của mình đi "Chịu chết", vậy mà cũng không tới gặp hắn một lần.
Đúng là một người phụ thân tốt a.