Nghe được lời nói của Chung Tình, Quách đạo vô cùng mừng rỡ.
Lúc này có thể nói là Quách đạo đã lao lực quá độ rồi.
Nửa đời trước của ông không hề suôn sẻ, khi nhóm đạo diễn cùng thời đã có tiếng tăm, thậm chí vươn ra trường quốc tế, chỉ còn mỗi mình ông là truân chuyên, vẫn không có lấy một tác phẩm được đại chúng yêu thích.
”Nhạc khúc cát vàng” là tác phẩm tâm huyết nhất của ông, cũng là tác phẩm ông đặt nhiều kỳ vọng nhất.
Để quay bộ phim này, Quách đạo đã cầm cố hết nhà cửa, đặt mình trong tâm thế được ăn cả ngã về không, không thành công thì thành nhân.
Những tưởng mời được tiểu sinh đang lên Trương Hằng, còn có sự góp mặt bất ngờ của nữ hoàng phòng vé Đào Yêu, thì vất vả của Quách đạo được đền đáp rồi, thành công sắp đến rồi…
Nhưng vai nam chính lại xảy ra chuyện.
Vào thời điểm mấu chốt như thế này, ông không thể nào tìm được người thế vai!
Mà bây giờ, đạo cụ thiết bị đều ở đây cả, kéo dài một ngày thôi cũng tiêu phí không biết bao nhiêu tiền!
Quách đạo đã nhiều đêm mất ngủ. Tối qua, nhìn vầng trăng sáng hết mọc rồi lặn qua ô cửa, Quách đạo còn cảm thấy, có phải ông trời đang nhắc khéo rằng mình không có số làm đạo diễn nổi tiếng? Giờ nghe được đề nghị của Chung Tình, ông mừng hết biết.
”Anh ta là ai cơ?” Tuy nghe được cái tên Chung Tình nói ra, nhưng mãi mà Quách đạo chưa thể tìm được đúng người.
Chung Tình không lấy làm ngạc nhiên. Tên của Thường Tranh, trong đoàn phim trừ cô ra, e rằng chẳng ai biết.
Cô thực thà: “Là diễn viên đóng thế của Trương Hằng, Thường Tranh.”
Quách đạo nhíu mày, nhớ ra được thân ảnh trầm tĩnh kiên nghị mình từng nhìn qua trước lúc Trương Hằng bị thương.
Là anh ta à?
Ông không nói gì.
Chung Tình cũng đoán được, Thường Tranh lúc này chỉ là một diễn viên đóng thế vô danh; dù là đích thân cô tiến cử, nhưng Quách đạo có suy tính của riêng mình.
Cô lẳng lặng bước ra, để lại không gian này cho người đàn ông trung niên mặt mày đầy râu này.
Rồi đi tìm Thường Tranh.
Vì sự cố của vai nam chính, tiến độ quay của đoàn phim đã chậm lại. Nhất là với diễn viên đóng thế như Thường Tranh, rỗi rãi rảnh rang hơn nhiều.
Nhưng với anh, đây không phải là một tin tốt – số tiền anh kiếm được tính trên số lần anh diễn xuất, rảnh rỗi đối với anh chính là không có thu nhập.
Khi Chung Tình tìm được anh, Thường Tranh đang ngồi ở khoảnh đất trống ít người biết xem kịch bản.
Cô nhìn lướt qua, đây là vai nam chính.
Nhìn thấy cô, Thường Tranh khựng người, thấp giọng nói: “Sau hôm đó, anh nghe theo em, hôm nay thử xem qua.”
Chung Tình nhìn anh, khẽ thở dài, người đàn ông này, vẫn còn tự ti quá, có lẽ vì đường đời không thuận mà thiếu đi sự tự tin?
Cô mỉm cười: “Vậy là tốt rồi. Em tin là ở thì tương lai anh Thường Tranh sẽ cùng em tranh tài đọ sức.”
Mí mắt Thường Tranh giật giật: “Thực sự có một ngày như vậy?”
Chung Tình gật đầu khẳng định: “Đương nhiên rồi, em chờ anh.”
Cô đứng dậy, trỏ vào kịch bản trong tay Thường Tranh: “Anh hãy nghiên cứu vai nam chính thật kỹ. Anh mà không có ước vọng sắm vai chính thì sao có thể tròn vai được?”
Ngừng một chốc, cô nhấn mạnh: “Không chỉ là nam chính trong kịch bản, còn là nam chính trong cuộc sống nữa.”
Lúc này có thể nói là Quách đạo đã lao lực quá độ rồi.
Nửa đời trước của ông không hề suôn sẻ, khi nhóm đạo diễn cùng thời đã có tiếng tăm, thậm chí vươn ra trường quốc tế, chỉ còn mỗi mình ông là truân chuyên, vẫn không có lấy một tác phẩm được đại chúng yêu thích.
”Nhạc khúc cát vàng” là tác phẩm tâm huyết nhất của ông, cũng là tác phẩm ông đặt nhiều kỳ vọng nhất.
Để quay bộ phim này, Quách đạo đã cầm cố hết nhà cửa, đặt mình trong tâm thế được ăn cả ngã về không, không thành công thì thành nhân.
Những tưởng mời được tiểu sinh đang lên Trương Hằng, còn có sự góp mặt bất ngờ của nữ hoàng phòng vé Đào Yêu, thì vất vả của Quách đạo được đền đáp rồi, thành công sắp đến rồi…
Nhưng vai nam chính lại xảy ra chuyện.
Vào thời điểm mấu chốt như thế này, ông không thể nào tìm được người thế vai!
Mà bây giờ, đạo cụ thiết bị đều ở đây cả, kéo dài một ngày thôi cũng tiêu phí không biết bao nhiêu tiền!
Quách đạo đã nhiều đêm mất ngủ. Tối qua, nhìn vầng trăng sáng hết mọc rồi lặn qua ô cửa, Quách đạo còn cảm thấy, có phải ông trời đang nhắc khéo rằng mình không có số làm đạo diễn nổi tiếng? Giờ nghe được đề nghị của Chung Tình, ông mừng hết biết.
”Anh ta là ai cơ?” Tuy nghe được cái tên Chung Tình nói ra, nhưng mãi mà Quách đạo chưa thể tìm được đúng người.
Chung Tình không lấy làm ngạc nhiên. Tên của Thường Tranh, trong đoàn phim trừ cô ra, e rằng chẳng ai biết.
Cô thực thà: “Là diễn viên đóng thế của Trương Hằng, Thường Tranh.”
Quách đạo nhíu mày, nhớ ra được thân ảnh trầm tĩnh kiên nghị mình từng nhìn qua trước lúc Trương Hằng bị thương.
Là anh ta à?
Ông không nói gì.
Chung Tình cũng đoán được, Thường Tranh lúc này chỉ là một diễn viên đóng thế vô danh; dù là đích thân cô tiến cử, nhưng Quách đạo có suy tính của riêng mình.
Cô lẳng lặng bước ra, để lại không gian này cho người đàn ông trung niên mặt mày đầy râu này.
Rồi đi tìm Thường Tranh.
Vì sự cố của vai nam chính, tiến độ quay của đoàn phim đã chậm lại. Nhất là với diễn viên đóng thế như Thường Tranh, rỗi rãi rảnh rang hơn nhiều.
Nhưng với anh, đây không phải là một tin tốt – số tiền anh kiếm được tính trên số lần anh diễn xuất, rảnh rỗi đối với anh chính là không có thu nhập.
Khi Chung Tình tìm được anh, Thường Tranh đang ngồi ở khoảnh đất trống ít người biết xem kịch bản.
Cô nhìn lướt qua, đây là vai nam chính.
Nhìn thấy cô, Thường Tranh khựng người, thấp giọng nói: “Sau hôm đó, anh nghe theo em, hôm nay thử xem qua.”
Chung Tình nhìn anh, khẽ thở dài, người đàn ông này, vẫn còn tự ti quá, có lẽ vì đường đời không thuận mà thiếu đi sự tự tin?
Cô mỉm cười: “Vậy là tốt rồi. Em tin là ở thì tương lai anh Thường Tranh sẽ cùng em tranh tài đọ sức.”
Mí mắt Thường Tranh giật giật: “Thực sự có một ngày như vậy?”
Chung Tình gật đầu khẳng định: “Đương nhiên rồi, em chờ anh.”
Cô đứng dậy, trỏ vào kịch bản trong tay Thường Tranh: “Anh hãy nghiên cứu vai nam chính thật kỹ. Anh mà không có ước vọng sắm vai chính thì sao có thể tròn vai được?”
Ngừng một chốc, cô nhấn mạnh: “Không chỉ là nam chính trong kịch bản, còn là nam chính trong cuộc sống nữa.”
Danh sách chương