Túc Bảo yếu ớt, mỏng manh gật đầu: “Dạ, dạ, dạ! Cảm ơn sư phụ!”
Bé ghé lên lưng Kỷ Trường, quỷ dựa người, chạy nhanh như bay.
Một bước của Kỷ Trường là bước đi cả hai cây số.
Diêu Linh Nguyệt: “?”
Chỉ có thể liều mạng đuổi theo.
Túc Bảo vội vàng nói: “Sư phụ dừng lại! Ôi, mợ cả…”
Cái đùi bị gãy kia của mợ cả được bé cố định giúp rồi nhưng vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, đi đứng vẫn còn khập khiễng, lúc chạy càng rõ hơn.
“Chúng ta chờ mợ cả ở đây chút đi…” Mặc dù Túc Bảo đói bụng nhưng không thể nào vứt bỏ mợ cả lại.
Ban đầu Kỷ Trường còn định nói cõng bé về nhà họ Tô trước rồi quay lại đón Diêu Linh Nguyệt, nhưng ngậm miệng luôn.
Lỡ như trong thời gian đó Diêu Linh Nhạt đi lạc, Tô Tử Du chả liều mạng với hắn à.
Bên khu Tiên Hồ này có một khu ổ chuột rộng lớn, vẫn chưa khai phá, bất động sản chưa bao phủ hết.
Khoảng thời gian này rất nhiều người nên đi làm thì đã đi làm, người buôn bán thì đã đi buôn bán, rất ít người ở nhà, chỉ có một vài ông cụ bà cụ, bác gái, bà thím.
Túc Bảo hỏi mượn điện thoại mấy người liền nhưng bọn họ thấy dáng vẻ bẩn thỉu, tóc tai rối bời của Túc Bảo và Diêu Linh Nguyệt, người lớn hơn thần kinh còn không bình thường, trắng bệch tái xanh, vừa nhìn đã làm người ta kinh hãi, vội xua tay đuổi mấy người họ đi.
Kỷ Trường cạn lời luôn.
Không ngờ đã thời đại này rồi… Muốn liên lạc với người nhà mà cũng có lúc khó khăn như thế.
“Đi thôi, đi tìm chú cảnh sát thôi!” Kỷ Trường nói.
Túc Bảo đành phải đi theo sư phụ, vừa mới đi được không xa thì thấy có người lén lén lút lút quan sát xung quanh.
“Ô, người này là kẻ trộm sao?” Túc Bảo khó hiểu nhìn.
Kẻ trộm chui vào trong hẻm nhỏ của khu ổ chuột, nhìn xung quanh không có ai lập tức lôi ra một sợi dây sắt, bắt đầu cạy ổ khóa.
“Đúng là kẻ trộm kìa!” Túc Bảo mở to hai mắt: “Này! Giữa thanh thiên bạch nhật…”
Ánh mắt tiểu gia hỏa xoay tít, kéo quỷ xui xẻo ra ngoài.
“Chú xui xẻo, mau bám lên hắn.” Túc Bảo nói.
Mặc dù Túc Bảo muốn đi tìm chú cảnh sát gọi điện thoại nhưng nhìn thấy kẻ trộm, không làm gì mà đi luôn thì hình như hơi không cam tâm.
Quỷ xui xẻo đưa tay ra hiệu ok: “Không thành vấn đề!”
Cuối cùng lại được nhìn thấy ánh mặt trời, muốn nó làm gì cũng được hết!
Bên này, tên trộm lách vào trong tường rào chung cư từ cửa hông.
“Mở hàng đầu năm!” Gã không nhịn được xoa xoa tay: “Thần tài phù hộ!”
Đây là một tòa nhà chung cư nhỏ cải cách xây dựng tự sửa chữa, cũng khá lớn.
Kế bên có một trường đại học, có vài sinh viên đã yêu đương, bạn bè trai gái thuê phòng ở chung ở bên ngoài.
Cặp tình nhân kiểu thế này không hiếm, bọn họ không đi làm, dựa vào tiền sinh hoạt trong nhà tiêu xài phung phí.
Bé ghé lên lưng Kỷ Trường, quỷ dựa người, chạy nhanh như bay.
Một bước của Kỷ Trường là bước đi cả hai cây số.
Diêu Linh Nguyệt: “?”
Chỉ có thể liều mạng đuổi theo.
Túc Bảo vội vàng nói: “Sư phụ dừng lại! Ôi, mợ cả…”
Cái đùi bị gãy kia của mợ cả được bé cố định giúp rồi nhưng vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, đi đứng vẫn còn khập khiễng, lúc chạy càng rõ hơn.
“Chúng ta chờ mợ cả ở đây chút đi…” Mặc dù Túc Bảo đói bụng nhưng không thể nào vứt bỏ mợ cả lại.
Ban đầu Kỷ Trường còn định nói cõng bé về nhà họ Tô trước rồi quay lại đón Diêu Linh Nguyệt, nhưng ngậm miệng luôn.
Lỡ như trong thời gian đó Diêu Linh Nhạt đi lạc, Tô Tử Du chả liều mạng với hắn à.
Bên khu Tiên Hồ này có một khu ổ chuột rộng lớn, vẫn chưa khai phá, bất động sản chưa bao phủ hết.
Khoảng thời gian này rất nhiều người nên đi làm thì đã đi làm, người buôn bán thì đã đi buôn bán, rất ít người ở nhà, chỉ có một vài ông cụ bà cụ, bác gái, bà thím.
Túc Bảo hỏi mượn điện thoại mấy người liền nhưng bọn họ thấy dáng vẻ bẩn thỉu, tóc tai rối bời của Túc Bảo và Diêu Linh Nguyệt, người lớn hơn thần kinh còn không bình thường, trắng bệch tái xanh, vừa nhìn đã làm người ta kinh hãi, vội xua tay đuổi mấy người họ đi.
Kỷ Trường cạn lời luôn.
Không ngờ đã thời đại này rồi… Muốn liên lạc với người nhà mà cũng có lúc khó khăn như thế.
“Đi thôi, đi tìm chú cảnh sát thôi!” Kỷ Trường nói.
Túc Bảo đành phải đi theo sư phụ, vừa mới đi được không xa thì thấy có người lén lén lút lút quan sát xung quanh.
“Ô, người này là kẻ trộm sao?” Túc Bảo khó hiểu nhìn.
Kẻ trộm chui vào trong hẻm nhỏ của khu ổ chuột, nhìn xung quanh không có ai lập tức lôi ra một sợi dây sắt, bắt đầu cạy ổ khóa.
“Đúng là kẻ trộm kìa!” Túc Bảo mở to hai mắt: “Này! Giữa thanh thiên bạch nhật…”
Ánh mắt tiểu gia hỏa xoay tít, kéo quỷ xui xẻo ra ngoài.
“Chú xui xẻo, mau bám lên hắn.” Túc Bảo nói.
Mặc dù Túc Bảo muốn đi tìm chú cảnh sát gọi điện thoại nhưng nhìn thấy kẻ trộm, không làm gì mà đi luôn thì hình như hơi không cam tâm.
Quỷ xui xẻo đưa tay ra hiệu ok: “Không thành vấn đề!”
Cuối cùng lại được nhìn thấy ánh mặt trời, muốn nó làm gì cũng được hết!
Bên này, tên trộm lách vào trong tường rào chung cư từ cửa hông.
“Mở hàng đầu năm!” Gã không nhịn được xoa xoa tay: “Thần tài phù hộ!”
Đây là một tòa nhà chung cư nhỏ cải cách xây dựng tự sửa chữa, cũng khá lớn.
Kế bên có một trường đại học, có vài sinh viên đã yêu đương, bạn bè trai gái thuê phòng ở chung ở bên ngoài.
Cặp tình nhân kiểu thế này không hiếm, bọn họ không đi làm, dựa vào tiền sinh hoạt trong nhà tiêu xài phung phí.
Danh sách chương