Đã nhiều ngày trôi qua,Ninh Dư Hạo như phát điên mà lùng sục khắp mọi ngóc ngách của thành phố nhưng vẫn không thể tìm thấy Tiểu Ly, dáng vẻ củahắn trông vô cùng rối bời, mái tóc đen tuyền không còn được cắt tỉa gọngàng chỉn chu như trước đây. Ánh mắt mờ đi sự tươi sáng và năng động .Khuôn mặt hắn nhăn nhó thể hiện sự mệt mỏi và thất vọng. Cảm giác mấtmát và cô đơn đã lấn át tâm trạng của hắn khiến hắn trở thành một hìnhbóng u ám và buồn bã.

Lúc này ở ngoài cửa phòng,hai người đàn ôngto lớn, phong thái lịch lãm cùng hai bộ vest Âu thanh lịch nhưng khôngkém phần sang trọng đang sải bước đến …

-“ Cậu ta thế nào rồi…”

-“ Thiếu gia mấy ngày nay cứ nhốt mình trong căn phòng này, không ra ngoài cũng không màng việc gì cả, tôi thật sự rất lo lắng cho ngài ấy, ……mong hai cậu có thể khuyên nhủ được thiếu gia chứ ngài ấy cứ như thế này mãi thật sự không ổn…”

Lý trung vẻ mặt âu sầu , lo lắng nhìn haingười đàn ông trước mặt mình, trong suốt mấy ngày qua khi không có ôngchủ ,hắn và Tư Minh người thì giải quyết bên này, người thì giải quyếtcông việc bên kia , có những dự án làm ăn vô cùng lớn bọn họ tất nhiênđều có thể giải quyết được nhưng bởi vì sự chắc thắng khiến bọn họ cóphần run sợ và hơn hết đó là lý trí và sự phán đoán quyền lợi đều khôngthể bằng được Ninh Dư Hạo cho nên vẫn là phải tìm cách để ông chủ củamình trở lại….

-“ Được rồi, đừng lo lắng chúng tôi sẽ khuyên cậu ấy..”

Vừa dứt lời Triết Viễn Dương cùng Tống Dựt nhanh chóng mở cửa bước vào cănphòng rộng lớn,một mùi rượu mạnh nồng nặc xộc thẳng vào mũi hai ngườiđàn ông làm cho bọn họ vô cùng khó chịu, nhưng điều khiến hai người bấtngờ hơn đó là hình ảnh Ninh Dư Hạo trên tay cầm một chai rượu, quần áosộc sệch ngồi bệt xuống trong một góc phòng ,thật khiến bọn họ kinh hồnbạt vía bởi lẽ từ trước đến nay chưa bao giờ bọn họ thấy Ninh Dư Hạothảm hại đến mức này…

-“ Này , đó có phải là cậu ta không thế…”

Triết Viễn Dương trố mắt quay sang nhìn Tống Dựt như chắc rằng mình đã nhìn lầm người…

-“ Còn ai ngoài cậu ấy nữa, …”

Tống Dựt thở dài, vội vàng bật đèn cho đến khi ánh đèn bừng sáng khắp cănphòng thì mới tá hỏa , dưới đất trên bàn, trên giường khắp nơi đều lànhững vỏ chai , tàn thuốc lá, sì gà …bầy hầy tạo nên một không gian vôcùng u ám đến tàn tạ, …

-“ Ninh Dư Hạo cậu điên rồi sao chỉ vì một người phụ nữ lại có thể khiến cậu trở thành như thế này.. , cậu muốn chết hả…”

Triết Viễn Dương lao đến túm lấy cổ áo Ninh Dư Hạo mà giật ngược nhưng dườngnhư lại chẳng khiến cho hắn động tâm, ánh mắt lờ đờ nhìn xa xăm, mỏimệt…



-“ Viễn Dương, cứ để cho cậu ta uống, … chúng ta sẽ uống cùng cậu ấy …”

-“ Này Tống Minh Dựt,có phải cậu cũng phát điên giống cậu ta rồi phải không…”

Thấy Viễn Dương nổi cáu, Tống Dựt liền liếc mắt ra hiệu cho hắn ta im lặngsau đó đi lại bàn lấy ra thêm hai chai rượu , mở nắp rồi tu mộthơi..khuôn mặt tươi cười sảng khoái ném một chai cho Triết Viễn Dương…

-“ Này… tới cậu đó uống đi …”

Lúc này Triết Viễn Dương như hiểu ý mà khẽ cười, bắt lấy chai rượu rồi cũng uống cạn , cả ba người trong căn phòng không nói với nhau thêm bất cứcâu nào mà lẳng lặng cùng nhau uống rượu đến say mềm…

-“ Hai cậu về đi , tôi tự biết lo liệu …”

-“ Ninh Tiên Sinh của tôi ơi, cậu thật biết đùa, tôi cứ không đi, cứ muốn uống cùng với cậu đấy…hâhhahah”

Cả ba người nhưng chỉ có mỗi Triết Viễn Dương là say mềm mà bám lấy NinhDư Hạo không buông khiến hai người còn lại tuy ngà ngà say nhưng vẫn giữ được lý trí không khỏi bật cười ,dường như những lúc như thế này lạikhiến tình bạn của bọn họ trở nên khắng khít hơn…

-“ Ninh Dư Hạonếu người đã muốn đi thì cho dù cậu giữ được lại cũng chẳng thể nắm bắtđược trái tim cho nên thay vì đày đọa bản thân tôi hy vọng cậu hãy vựcdậy mà tìm cách thì hay hơn, đừng để ảnh hưởng đến tất cả mọi sự cố gắng của cậu..”

Tống Dựt nhìn Ninh Dư Hạo giãi bày khuyên nhủ, thật sự người đàn ông này không bao giờ có thể đoán được suy nghĩ của hắn nhưng ngoài cách động viên ít ỏi này Tống Dựt cũng không còn cách nào khác,hy vọng hắn có thể lọt tai mà suy nghĩ thấu đáo.…

-“ Tôi đưa Viễn Dương xuống phòng, cậu nghỉ ngơi đi …”

Tống Dựt lúc này loạng choạng đứng dậy dìu Triết Viễn Dương dậy rồi rời khỏi đó ,để lại người đàn ông bần thần khẽ nở một nụ cười gượng gạo nhưngkhuôn mặt lại biểu hiện rõ sự u buồn không dứt , chân tay run lẩy bẩynắm chặt chai rượu cố gắng đánh tan cảm giác cô đơn và nhớ mong tronglòng. Ánh mắt mờ mịt của hắn dường như nhìn xa xăm, nhớ về những kỷ niệm tuyệt đẹp .Cảm giác tiếc nuối và đau đớn thậm chí là sợ hãi luôn trànngập trong tâm trí hắn tạo nên một cảnh tượng đầy đau khổ ,lẻ loi và hơn hết đó là sự bi ai khó có thể tả….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện