Đám lâu la bên ngoài xôn xao, Lãnh Kỳ Lạc trấn an Diệp Doảnh rồi bước nhanh ra bên ngoài.
“Các ngươi cũng thật to gan nhỉ? Vị hôn thê của Lãnh Kỳ Lạc ta các ngươi cũng dám khi dễ quả thật gan các ngươi cũng lớn lắm!” – Lãnh Kỳ Lạc lạnh lùng nói, y đứng trên cao dùng ánh mắt lặng như mặt hồ nói. Khí chất bức người khiến những người đối diện có chút rùng mình.
Đám người lâu la bên dưới xôn xao, chúng không ngờ trên xe đột ngột xuất hiện một Lãnh Kỳ Lạc, theo như kế hoạch chúng chỉ cần bắt vị tiểu thư trên xe đi một ngày ngày hôm sau đưa nàng trở về là được như vậy dù có bị bắt cũng không làm gì nên tội cũng không quá nặng nhưng nay mọi chuyện lại có chút thay đổi như vậy quả thật không biết phải làm sao.
“Chúng ta trong giới giang hồ lăn lộn cũng lâu chưa bao giờ nghe đến danh của ngươi!” – Người đứng đầu đám hỗn độn nói, cái tên Lãnh kỳ Lạc quả thật y chưa bao giờ nghe qua danh tiếng, dù y có chút lợi hại nhưng lúc đó bản thân không phòng hờ nên bị phản công cũng là chuyện thường mà thôi.
“Vậy thì bây giờ các ngươi biết cũng không muộn! Ra đi!” – Lãnh Kỳ Lạc lạnh lùng quay người vào bên trong xe ngựa, chậm giọng nói. Dứt lời nói của y một đám hắc y nhân không biết từ chỗ nào đột ngột bay ra trong một loáng đã áp đảo được đám lâu la.
“Tình nhi em có sao không?” – Ngồi bên trong xe ngựa Nhan Diệp Doanh nghe mọi diễn tiến bên ngoài, sau một thoáng ồn ào thì mọi chuyện trở nên yên tĩnh, nàng sau khi trấn an mình vội lên tiếng.
“Tiểu thư em ở ngay bên ngoài, mọi chuyện đã không sao rồi!” – Tình nhi thút thít bên ngoài nghẹn ngào nói. Nàng tưởng rằng mình không còn có thể gặp lại tiểu thư nữa rồi nên vô cùng xúc động.
“Không sao thì tốt rồi!” – Nhan Diệp Doanh thở phào nhẹ nhõm ngồi tựa vào thành xe ngựa. Lãnh Kỳ Lạc bước vào bên trong ánh mắt nhìn qua biểu cảm trên gương mặt Diệp Doanh gương mặt y không biểu lộ chút suy nghĩ nào trên đó nhẹ nhàng ngồi xuống lại chỗ ban nãy của mình tựa đầu vào đệm dựa nhắm mắt như chưa hề có bất kỳ chuyejn gì xảy ra. Xe ngựa lại bắt đầu lọc cọc chạy về phái trước..
……
“Đến rồi! Các tiểu thư về rồi!” – Một tiếng nói của ai đó rất to thông báo. Đình quán bên bờ hồ đồng loạt nhìn về hướng hai chiếc xe ngựa đang đi đến. Lý di nương thấp thõm đứng ngồi không yên nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa của Nhan Diệp Doanh, nếu theo đúng kế hoạch Nhan Diệp Dung sẽ từ xe mình bước xuống khóc lóc kể lại cảnh hỗn loạn ban nãy. Nhan Diệp Doanh bị những tên hỗn đãng mang đi một ngày một đêm thì thanh danh của nàng cho dù nhảy xuống sông hoàng hà cũng rửa mãi chẳng sạch được.
Nhưng ngoài dự đoán của bà rèm xe ngựa của Diệp Doanh mở lên, một người nam tử cao to bên trong bước ra bên ngoài khoan thai nhảy xuống xe ngựa rồi quay trở lại dìu một vị cô nương thanh thanh cao cao yểu điệu bước xuống xe, nhìn họ hoàn toàn không có dấu hiệu gì của xây sát hay đã qua ẩu đã. Sự xuất hiện của Lãnh Kỳ Lạc khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên không ngờ y lại bước ra từ xe ngựa của đại tiểu thư Nhan gia. Bên kia xe ngựa Nhan Diệp Dung cũng được nô tỳ dìu xuống xe, nàng nhìn quanh tìm Lý di nương, bắt gặp ánh mắt vô cùng ngạc nhiên kèm kinh hãi của bà nàng lắc đầu ngụ ý mọi chuyện đã không thành.
“Thất điện hạ không ngờ người lại di chung với tiểu nữ! Nên ta gửi bái thiếp đến phủ không có người ở đó!” – Nhan tướng quân ôn tồn cúi người hành lễ nói.
“Ta có dịp đi ra ngoài tình cờ gặp Nhan tiểu thư nên đánh lễ đi nhờ xe!” – Lãnh Kỳ Lạc điềm đạm đáp – “Thái tử người đến cũng thật sớm!”
“Ta cũng vừa mới đến!” – Thái tử nãy giờ ngồi nhìn mọi diễn biến trước mặt âm trầm tối sầm sắc diện, - “Hai vị tiểu thư đi đường chắc rất vất vã rồi!”
“Đa tạ thái tử đã quan tâm! Đường xa có chút vất vã nhưng cũng rất đáng!” – Nhan Diệp Doanh cười nói.
“Thái tử!” – Nhan Diệp Dung vừa nói như miếu máo nhìn y, nàng ta cảm thấy tủi thân khi thấy Thất điện hạ Lãnh Kỳ Lạc đi chung với tỷ tỷ của mình còn nàng thì đơn thân một mình.
“Nàng chắc cũng vất vả rồi!” – Thái tử nhìn sắc diện xinh đẹp của Diệp Dung lại có đôi mắt ngấn lệ lại có chút đau lòng.
“Thiếp….” – Nàng ta có chút ngập ngừng nhưng lời nói nhanh chóng bị Lý di nương ngăn cản lại, sợ nàng hớ lời nói ra chuyện nếu Nhan Diệp Doanh đã không muốn nói đến thì tốt nhất không nên tự mình nói ra.
“Dung nhi chắc mệt rồi đến đây với nương một chút!” – Lý di nương nói.
“Vâng!” – Diệp Dung chưa phản ứng kiệp đã bị Lý di nương lôi kéo đi!
Nhan Diệp Doanh cũng như thất điện hạ Lãnh Kỳ Lạc đều không muốn nói ra chuyện đó. Mọi người vui vẻ hàng thuyên tâm sự rồi thả đèn xuống sông.
“Diệp Doanh!” – Nhan Diệp Doanh đang cằm trong tay chiếc đèn lồng của mình muốn thả đèn xuống sông thì bất ngờ nghe người gọi quay phắt người lại. Giọng nói này có lẻ đến thêm kiếp sau nữa nàng cũng không tài nào quên được.
“Thái tử điện hạ sao người lại ở đây! Diệp Dung có lẽ thả đèn phía kia của bờ rồi!” – Nhan Diệp Doanh nói, nơi này có phần hơi vắng vẻ không có người đến mặc khác còn khuất tầm nhìn nàng không muốn ai quấy rầy mình cầu nguyện nên đến đây.
“Ta không tìm nàng ấy, ta tìm nàng!” – Thái tử điện hạ nói.
“Tìm ta! Ta không nghĩ ta và Ngài có chuyện gì phải nói với nhau, càng không có lý do nên gặp nhau như thế này! Xin cáo từ!” – Nhan diệp Doanh nhanh chóng nói rồi xoay người rời đi, bất ngờ cánh tay của nàng bị y bắt lại kéo ngược mất thăng bằng ngã vào lòng y.
“Tại sao nàng lại cự tuyệt ta, tại sao nàng lại chọn lão Thất làm vợ ta không phải tốt hơn hay sao!” – Chống lại sự giãy giụa không ngừng của Diệp Doanh, Kỳ Song càng siết chặt vòng tay hơn.
“Thả ta ra ngài hãy tự trọng ngài nghĩ vì sao! Làm vợ ngài có chết ta cũng không cần!” – Nhan Diệp Doanh ra sức chống cự lại.
“Được lắm! Thứ ta muốn không được người khác cũng đừng hồng!” – Lãnh Kỳ Song giận dữ gầm giọng ép sát cơ thể Nhan Diệp Doanh vào góc tường, dùng sức cố gắng xé đi áo bên ngoài của Diệp Doanh.
“Thả ta ra nếu không ta cắn lưỡi chết trước mặt ngài!” – Nhan Diệp Doanh chống cự quyết liệt, mở đôi mắt thật to nhìn người đang điên loạn trước mặt mình, lớn giọng nói.
“Nàng dám!” – Lãnh Kỳ Song trừng mắt nhìn Diệp Doanh.
“Ngươi nghĩ ta không dám sao!” – Nhan Diệp Doanh trừng mắt lại nói.
Nghe diệp Doanh nói, y chỉ nghĩ nàng đang hâm dọa y nhưng nhìn ánh mắt quả quyết đó của nàng thì y nghĩ nếu là Diệp Doanh chắc chắn có gan để làm. Vừa nghe nàng nói y áp chặt mặt lại muốn hôn nàng để tránh cho nàng cắn lưỡi chính mình, Diệp Doanh ra sức né trãnh nụ hôn đó, nàng cảm thấy buồn nôn, buồn nôn chính người nam nhân trước mặt nàng, cảm thấy buồn cho kiếp trước mình đã yêu đã chết vì con người này.
“Lãnh Kỳ Song, huynh nên buông nàng ấy ra!” – Một giọng nói lạnh lùng nhưng đầy vẻ cương nghị phát ra, khiến cả người Lãnh Kỳ Song cứng lại. Y thu lại sức lực nơi cánh tay, Nhan Diệp Doanh ngay lúc này thoát ra được dùng sức tát thẳng lên mặt của y. Lãnh Kỳ Song lẫn Kỳ Lạc bất ngờ trước cái tát của Diệp Doanh, không nghĩ nàng dám đánh lên mặt thái tử như vậy. Còn về phần Diệp Doanh quần áo xốc xếch tóc tai bung xõa môi rỉ cả máu nơi khóe miệng, toàn thân đang rung lên bất động. Lãnh Kỳ Lạc thấy vậy đến gần nàng dùng áo choàng choàng lên người nàng ôm người con gái đang rung rẫy trước mặt vào lòng mình. Như thể thoát ra từ chỗ chết Nhan Diệp Doanh bắt đầu khóc, khóc như môt đứa trẻ nhỏ trong lòng Lãnh Kỳ Lạc, nàng khóc không biết vì nguyên nhân gì, có thể khóc vì chính bản thân mình kiếp trước, khóc vì bản thân mình kiếp này hay khóc cho số phận trớ truê này.
Lãnh Kỳ Lạc không nói lời nào nhìn Lãnh Kỳ Song lạnh lùng rồi ôm Nhan Diệp Doanh rời đi.
<dr.meohoang>
“Các ngươi cũng thật to gan nhỉ? Vị hôn thê của Lãnh Kỳ Lạc ta các ngươi cũng dám khi dễ quả thật gan các ngươi cũng lớn lắm!” – Lãnh Kỳ Lạc lạnh lùng nói, y đứng trên cao dùng ánh mắt lặng như mặt hồ nói. Khí chất bức người khiến những người đối diện có chút rùng mình.
Đám người lâu la bên dưới xôn xao, chúng không ngờ trên xe đột ngột xuất hiện một Lãnh Kỳ Lạc, theo như kế hoạch chúng chỉ cần bắt vị tiểu thư trên xe đi một ngày ngày hôm sau đưa nàng trở về là được như vậy dù có bị bắt cũng không làm gì nên tội cũng không quá nặng nhưng nay mọi chuyện lại có chút thay đổi như vậy quả thật không biết phải làm sao.
“Chúng ta trong giới giang hồ lăn lộn cũng lâu chưa bao giờ nghe đến danh của ngươi!” – Người đứng đầu đám hỗn độn nói, cái tên Lãnh kỳ Lạc quả thật y chưa bao giờ nghe qua danh tiếng, dù y có chút lợi hại nhưng lúc đó bản thân không phòng hờ nên bị phản công cũng là chuyện thường mà thôi.
“Vậy thì bây giờ các ngươi biết cũng không muộn! Ra đi!” – Lãnh Kỳ Lạc lạnh lùng quay người vào bên trong xe ngựa, chậm giọng nói. Dứt lời nói của y một đám hắc y nhân không biết từ chỗ nào đột ngột bay ra trong một loáng đã áp đảo được đám lâu la.
“Tình nhi em có sao không?” – Ngồi bên trong xe ngựa Nhan Diệp Doanh nghe mọi diễn tiến bên ngoài, sau một thoáng ồn ào thì mọi chuyện trở nên yên tĩnh, nàng sau khi trấn an mình vội lên tiếng.
“Tiểu thư em ở ngay bên ngoài, mọi chuyện đã không sao rồi!” – Tình nhi thút thít bên ngoài nghẹn ngào nói. Nàng tưởng rằng mình không còn có thể gặp lại tiểu thư nữa rồi nên vô cùng xúc động.
“Không sao thì tốt rồi!” – Nhan Diệp Doanh thở phào nhẹ nhõm ngồi tựa vào thành xe ngựa. Lãnh Kỳ Lạc bước vào bên trong ánh mắt nhìn qua biểu cảm trên gương mặt Diệp Doanh gương mặt y không biểu lộ chút suy nghĩ nào trên đó nhẹ nhàng ngồi xuống lại chỗ ban nãy của mình tựa đầu vào đệm dựa nhắm mắt như chưa hề có bất kỳ chuyejn gì xảy ra. Xe ngựa lại bắt đầu lọc cọc chạy về phái trước..
……
“Đến rồi! Các tiểu thư về rồi!” – Một tiếng nói của ai đó rất to thông báo. Đình quán bên bờ hồ đồng loạt nhìn về hướng hai chiếc xe ngựa đang đi đến. Lý di nương thấp thõm đứng ngồi không yên nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa của Nhan Diệp Doanh, nếu theo đúng kế hoạch Nhan Diệp Dung sẽ từ xe mình bước xuống khóc lóc kể lại cảnh hỗn loạn ban nãy. Nhan Diệp Doanh bị những tên hỗn đãng mang đi một ngày một đêm thì thanh danh của nàng cho dù nhảy xuống sông hoàng hà cũng rửa mãi chẳng sạch được.
Nhưng ngoài dự đoán của bà rèm xe ngựa của Diệp Doanh mở lên, một người nam tử cao to bên trong bước ra bên ngoài khoan thai nhảy xuống xe ngựa rồi quay trở lại dìu một vị cô nương thanh thanh cao cao yểu điệu bước xuống xe, nhìn họ hoàn toàn không có dấu hiệu gì của xây sát hay đã qua ẩu đã. Sự xuất hiện của Lãnh Kỳ Lạc khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên không ngờ y lại bước ra từ xe ngựa của đại tiểu thư Nhan gia. Bên kia xe ngựa Nhan Diệp Dung cũng được nô tỳ dìu xuống xe, nàng nhìn quanh tìm Lý di nương, bắt gặp ánh mắt vô cùng ngạc nhiên kèm kinh hãi của bà nàng lắc đầu ngụ ý mọi chuyện đã không thành.
“Thất điện hạ không ngờ người lại di chung với tiểu nữ! Nên ta gửi bái thiếp đến phủ không có người ở đó!” – Nhan tướng quân ôn tồn cúi người hành lễ nói.
“Ta có dịp đi ra ngoài tình cờ gặp Nhan tiểu thư nên đánh lễ đi nhờ xe!” – Lãnh Kỳ Lạc điềm đạm đáp – “Thái tử người đến cũng thật sớm!”
“Ta cũng vừa mới đến!” – Thái tử nãy giờ ngồi nhìn mọi diễn biến trước mặt âm trầm tối sầm sắc diện, - “Hai vị tiểu thư đi đường chắc rất vất vã rồi!”
“Đa tạ thái tử đã quan tâm! Đường xa có chút vất vã nhưng cũng rất đáng!” – Nhan Diệp Doanh cười nói.
“Thái tử!” – Nhan Diệp Dung vừa nói như miếu máo nhìn y, nàng ta cảm thấy tủi thân khi thấy Thất điện hạ Lãnh Kỳ Lạc đi chung với tỷ tỷ của mình còn nàng thì đơn thân một mình.
“Nàng chắc cũng vất vả rồi!” – Thái tử nhìn sắc diện xinh đẹp của Diệp Dung lại có đôi mắt ngấn lệ lại có chút đau lòng.
“Thiếp….” – Nàng ta có chút ngập ngừng nhưng lời nói nhanh chóng bị Lý di nương ngăn cản lại, sợ nàng hớ lời nói ra chuyện nếu Nhan Diệp Doanh đã không muốn nói đến thì tốt nhất không nên tự mình nói ra.
“Dung nhi chắc mệt rồi đến đây với nương một chút!” – Lý di nương nói.
“Vâng!” – Diệp Dung chưa phản ứng kiệp đã bị Lý di nương lôi kéo đi!
Nhan Diệp Doanh cũng như thất điện hạ Lãnh Kỳ Lạc đều không muốn nói ra chuyện đó. Mọi người vui vẻ hàng thuyên tâm sự rồi thả đèn xuống sông.
“Diệp Doanh!” – Nhan Diệp Doanh đang cằm trong tay chiếc đèn lồng của mình muốn thả đèn xuống sông thì bất ngờ nghe người gọi quay phắt người lại. Giọng nói này có lẻ đến thêm kiếp sau nữa nàng cũng không tài nào quên được.
“Thái tử điện hạ sao người lại ở đây! Diệp Dung có lẽ thả đèn phía kia của bờ rồi!” – Nhan Diệp Doanh nói, nơi này có phần hơi vắng vẻ không có người đến mặc khác còn khuất tầm nhìn nàng không muốn ai quấy rầy mình cầu nguyện nên đến đây.
“Ta không tìm nàng ấy, ta tìm nàng!” – Thái tử điện hạ nói.
“Tìm ta! Ta không nghĩ ta và Ngài có chuyện gì phải nói với nhau, càng không có lý do nên gặp nhau như thế này! Xin cáo từ!” – Nhan diệp Doanh nhanh chóng nói rồi xoay người rời đi, bất ngờ cánh tay của nàng bị y bắt lại kéo ngược mất thăng bằng ngã vào lòng y.
“Tại sao nàng lại cự tuyệt ta, tại sao nàng lại chọn lão Thất làm vợ ta không phải tốt hơn hay sao!” – Chống lại sự giãy giụa không ngừng của Diệp Doanh, Kỳ Song càng siết chặt vòng tay hơn.
“Thả ta ra ngài hãy tự trọng ngài nghĩ vì sao! Làm vợ ngài có chết ta cũng không cần!” – Nhan Diệp Doanh ra sức chống cự lại.
“Được lắm! Thứ ta muốn không được người khác cũng đừng hồng!” – Lãnh Kỳ Song giận dữ gầm giọng ép sát cơ thể Nhan Diệp Doanh vào góc tường, dùng sức cố gắng xé đi áo bên ngoài của Diệp Doanh.
“Thả ta ra nếu không ta cắn lưỡi chết trước mặt ngài!” – Nhan Diệp Doanh chống cự quyết liệt, mở đôi mắt thật to nhìn người đang điên loạn trước mặt mình, lớn giọng nói.
“Nàng dám!” – Lãnh Kỳ Song trừng mắt nhìn Diệp Doanh.
“Ngươi nghĩ ta không dám sao!” – Nhan Diệp Doanh trừng mắt lại nói.
Nghe diệp Doanh nói, y chỉ nghĩ nàng đang hâm dọa y nhưng nhìn ánh mắt quả quyết đó của nàng thì y nghĩ nếu là Diệp Doanh chắc chắn có gan để làm. Vừa nghe nàng nói y áp chặt mặt lại muốn hôn nàng để tránh cho nàng cắn lưỡi chính mình, Diệp Doanh ra sức né trãnh nụ hôn đó, nàng cảm thấy buồn nôn, buồn nôn chính người nam nhân trước mặt nàng, cảm thấy buồn cho kiếp trước mình đã yêu đã chết vì con người này.
“Lãnh Kỳ Song, huynh nên buông nàng ấy ra!” – Một giọng nói lạnh lùng nhưng đầy vẻ cương nghị phát ra, khiến cả người Lãnh Kỳ Song cứng lại. Y thu lại sức lực nơi cánh tay, Nhan Diệp Doanh ngay lúc này thoát ra được dùng sức tát thẳng lên mặt của y. Lãnh Kỳ Song lẫn Kỳ Lạc bất ngờ trước cái tát của Diệp Doanh, không nghĩ nàng dám đánh lên mặt thái tử như vậy. Còn về phần Diệp Doanh quần áo xốc xếch tóc tai bung xõa môi rỉ cả máu nơi khóe miệng, toàn thân đang rung lên bất động. Lãnh Kỳ Lạc thấy vậy đến gần nàng dùng áo choàng choàng lên người nàng ôm người con gái đang rung rẫy trước mặt vào lòng mình. Như thể thoát ra từ chỗ chết Nhan Diệp Doanh bắt đầu khóc, khóc như môt đứa trẻ nhỏ trong lòng Lãnh Kỳ Lạc, nàng khóc không biết vì nguyên nhân gì, có thể khóc vì chính bản thân mình kiếp trước, khóc vì bản thân mình kiếp này hay khóc cho số phận trớ truê này.
Lãnh Kỳ Lạc không nói lời nào nhìn Lãnh Kỳ Song lạnh lùng rồi ôm Nhan Diệp Doanh rời đi.
<dr.meohoang>
Danh sách chương