“Nhan tướng quân!” – Tâm phúc của Thái tử bên ngoài tiểu viện cúi đầu chào Nhan tướng quân, khi ông đằng đằng sát khi đi đến.
“Tránh ra chỗ khác!” – Nhan tướng quân trong lòng vô cùng tức giận. Chuyện ông bàn với Thái tử chỉ là hai người có tình ý với nhau cầu xin được thành thân thôi nhưng không nghĩ đến Thái tử lại làm càng đến mức khiến ông mất mặt xấu hổ như vậy, càng ngày ông càng giận, giận đến tím tái mặt mày.
“Sao nhà ngươi lại đứng đây!” – Nhan Diệp Minh nhíu mày nhìn tâm phúc của Thế tử trong lòng đánh hồi trống lo lắng.
“Dạ…” – Tùy tùng của thế tử ầm ừ không biết giải thích như thế nào.
Mọi người nhanh chóng dời bước vừa đi vừa chạy vào bên trong, do tiệc cũng đã tàn nên khách khứa cũng đã về hết chỉ còn lại những người trong Nhan gia đến, đến gần cửa phòng nghe âm thanh hào nhốn từ bên trong truyền ra bên ngoài mà đỏ mặt.
“Chuyện này là sao?” – Nhan phu nhân ôm ngực như muốn gục xuống. Nhan Diệp Minh nhanh chóng tiến đến đỡ lấy bà cũng không tin vào những gì trước mặt đang nghe thấy.
“Hứ thật không uổng công tài nữ bật nhất Nhan đại tiểu thư!” – Lý di nương, mẹ của Diệp Dung cười cười lớn tiếng nói, sắc mặt Nhan phu nhân cùng Diệp Minh càng khó coi hơn.
“Thật quá quắc làm nhục Nhan gia như vậy! Trời ơi! Đi vào trong lôi những kẻ bên trong ra đây!” – Nhan tướng quân hét lên. Hai người bên trong chuyện cũng đã thành thuốc cũng chỉ là một lượng ít nên cũng đã tan đi rất nhiều, do đã tiếp xúc thân mật cho nên cũng đã giải được phần nào nhục vọng do thuốc tạo nên.
“Mọi người tập trung lại đây như vậy để làm gì?” – Nhan Diệp Doanh lửng thửng không biết từ đâu đi đến nhẹ giọng hỏi khiến mọi người nhanh chóng tập trung sự chú ý lại nhìn nàng.
“Diệp Doanh sao con ở đây… Vậy bên trong kia là ai?” – Nhan đại tướng quân quay lại nhìn thấy Diệp Doanh đang ung dung đứng bên cạnh có chút ngạc nhiên ngưng giọng nói.
“Tiểu nữ có chút say nên đi ra bên ngoài đi dạo một vòng… Quay về thì thấy mọi người thế này!” – Nhìn thái độ ngạc nhiên của Nhan tướng quân trong lòng Diệp Doanh khẽ lạnh, nàng thấp giọng nói như vô tôi.
“Ôi thật quá may mắn!” – Nhan phu nhân nhìn thấy Diệp Doanh như hồi sinh lại, bà thở phào nhẹ nhõm. Nhan Diệp Minh mặt hầm hực mở toang cửa phòng… Đặp vào mắt mọi người là cảnh xuân sắc không thôi của Lạc Kỳ Song cùng Diệp Dung.
“Á” – Nhan Diệp Dung hét toáng lên rồi dùng chăn che đi cơ thể lõa lồ của mình, cố gắng núp sau lưng thế tử điện hạ.
“Thế tử chuyện này là như thế nào?” – Nhan tướng quân gằng giọng nói.
“Sao hai người lại trong tẩm viện của ta?” – Nhan Diệp Doanh làm bộ mặt khó hiểu lên tiếng. Nghe tiếng hỏi theo thói quen nhìn về nơi phát ra tiếng Lãnh Kỳ Song như không tin vào mắt mình Nhan Diệp Doanh thanh thanh cao cao đứng đó dùng ánh mắt ghê tơm nhìn y vậy người thiếu nữ đang rung sợ nép ngay sau lưng y là ai, Kỳ Song quay quắc lại nhìn, thấy gương mặt e lệ thanh tú ửng hồng của Diệp Dung mà trong lòng y vang lên một tiếng chói tai.
“Sao lại là nàng!” – Lãnh Kỳ Song ngạc nhiên hét lên đứng phắt dậy.
“Thái tử!” – Diệp Dung dùng ánh mắt e thẹn gương mặt hồng đỏ nhìn Lãnh Kỳ Song.
“Hai người làm cái trò gì vậy còn ra cái thể thống gì nữa!” – Nhan Diệp Minh lên tiếng, biết không phải tiểu muội của mình thì y không còn quan trọng vì sao hai người họ ở đây.
“Ta chỉ là quá chén nhất thời không tỉnh táo!” – Lãnh Kỳ Song khoác lại áo ngoài, thân cận bên cạnh nhanh chóng giúp y chỉnh trang lại y phục.
“Thế tử một câu nói quá chén của người không thể trã lại thanh danh cho tiểu nữ được!” – Lý di nương nước mắt ngắn, nước mắt dài nói. Bà thật không ngờ người đang làm cái chuyện động trời bên trong căn phòng này lại chính là con gái của mình!
“Nhan tướng quân ta không nghỉ một di nương lại có thể nói chuyện như vậy!” – Lãnh Kỳ Song liếc mắt nhìn Lý di nương cảm thấy khó chịu. Gương mặt có chút hung ác nói.
“Lý di nương người nên lùi xuống!” – Nhan Diệp Minh nhanh chóng lên tiếng.
“Ta không hiểu vì sao tiểu thư lại ở trong viện của Diệp Doanh?” – Lãnh Kỳ Song nhướng mắt nhìn người con gái đang ngồi trên giường im lặng, cảm giác bức bối trong y càng dâng lên cao. Đã tốn công bầy mưu như vậy rồi không hiểu sao cuối cùng lại lọt ra một Nhan Diệp Dung như vậy.
“Thiệp… Cũng không biết tại sao…” – Nhan Diệp Dung e thẹn cúi đầu nói, trí nhớ hoàn toàn mờ mịt nàng ta cũng không biết vì sao mình lại ở nơi này.
“Vô lý thay nếu ta đến đây cũng là muốn gặp Nhan đại tiểu thư chứ nào phải nàng!” – Lãnh Kỳ Song mày càng nhíu chặt hơn.
“Chuyện đó không phải chyện quan trọng bây giờ! Cái quan trọng là nên tìm cách giải quyết tình hình này!” – Lãnh Kỳ Lạc không biết xuất hiện bao giờ cũng không biết nãy giờ y ở đâu, đột ngột lên tiếng trong đám người đang đứng xung quanh.
“Thất điện hạ người vẫn còn ở đây?” – Nhan Diệp Minh lên tiếng. Đáp lại câu hỏi cảu Diệp Minh là cái gật đầu nhẹ của Lãnh Kỳ Lạc.
“Đúng ta nghĩ dù Diệp Dung chỉ là con dòng thứ nhưng ta cũng cần người cho ta một câu trã lời đích đáng!” – Nhan tướng quân nãy giờ vẫn chưa nuốt được cơn giận này nói.
“Nhan Diệp Doanh tiểu thư!” – Bỗng nhiên Lãnh Kỳ Song lại quay sang nhìn Diệp Doanh gọi khiến nàng có chút bất ngờ.
“Thái tử có gì dạy bảo!” – Đóng vai trò như người đang đứng bên cạnh coi diễn nên khi được gọi tên có chút giật mình thoáng qua.
“Thái tử! Thần đệ nghĩ rằng chuyện cũng đã đành dù chỉ là chút hiểu lầm! Đã vậy chi bằng đợi ngày Thái tử phi vào cửa thì Nhan tiểu thư đây cũng Đông cung theo!” – Lãnh Kỳ lạc nhanh chóng lên tiếng cắt ngang câu nói chưa kịp nói ra khỏi cửa miệng của Lãnh Kỳ Song.
Thấy Thất điện hạ lên tiếng nên mọi người không ai dám nói thêm lời nào nữa, sự sắp xếp này cũng cảm thấy hài lòng cho người nhà họ Nhan. Nói đi cũng phải nói lại trên người vị thất điện hạ này tuy không phải con trưởng của Hoàng hậu cũng không phải người con của ái phi hoàng thượng thương nhất nhưng lại là vị Hoàng tử được Hoàng thượng cảm thấy hài lòng. Tính cách trầm ổn có phần hơi cổ quái nhưng lại không thích giao du cũng như quan tâm đến mọi chuyện. Nhưng khi thất điện hạ nói chuyện vẫn tỏa ra một cái gì đó rất cượng bạo rất uy hiếp người khác.
“Dù sao cũng chỉ là con gái một di nương làm nô tỳ thông phòng cho ta cũng được!” – Lãnh Kỳ Song trầm ngâm rồi vội nói.
“Thái tử!” – Nhan Diệp Dung nghe vậy ngước mắt nhìn Lãnh Kỳ Song, nàng không nghĩ thái tử lại đối xử với mình như vậy.
Lãnh Kỳ Song không đáp lại, phẩy áo đi ra bên ngoài, đi ngang qua Nhan Diệp Doanh nhìn thấy nụ cười như có như không trên mặt cô khiến lòng y có chút bức bối. Y không biết vì sao y có cảm giác Diệp Doanh và Kỳ Lạc như đang tung hứng qua lại chuyện này, y càng không hiểu tại sao Nhan Diệp Doanh lại bị đổi thành Nhan Diệp Dung rõ ràng mật thám quay về nói Nhan Diệp Doanh đã quay trở lại thư phòng rồi.
Chuyện lùm xùm sau đó mọi người nhanh chóng tản đi, cung tiễn Thái tử và Thất điện hạ rời đi. Người Nhan gia người vui người buồn, buồn là Nhan tướng quân, mặt mũi ông không biết để đâu cho hết chuyện này ban bố lệnh không ai được nói ra ngoài nếu không chém đầu nên chuyện cũng coi như không quá ồn ào. Về phần mẹ con Lý di nương tuy con gái thất thân trước khi vào cửa nhưng cũng là chuyện vui với thân phận của mình con gái bà được vào Đông cung hầu hạ thái tử nếu sau này thái tử lên ngôi được yêu thích có thể thành phi thành Tần, không mơ đến Hoàng hậu nhiêu đó thôi cùng đủ để bà nở mày nở mặt không cần phải kiêng dè Nhan phu nhân nữa.
<dr.meohoang>
“Tránh ra chỗ khác!” – Nhan tướng quân trong lòng vô cùng tức giận. Chuyện ông bàn với Thái tử chỉ là hai người có tình ý với nhau cầu xin được thành thân thôi nhưng không nghĩ đến Thái tử lại làm càng đến mức khiến ông mất mặt xấu hổ như vậy, càng ngày ông càng giận, giận đến tím tái mặt mày.
“Sao nhà ngươi lại đứng đây!” – Nhan Diệp Minh nhíu mày nhìn tâm phúc của Thế tử trong lòng đánh hồi trống lo lắng.
“Dạ…” – Tùy tùng của thế tử ầm ừ không biết giải thích như thế nào.
Mọi người nhanh chóng dời bước vừa đi vừa chạy vào bên trong, do tiệc cũng đã tàn nên khách khứa cũng đã về hết chỉ còn lại những người trong Nhan gia đến, đến gần cửa phòng nghe âm thanh hào nhốn từ bên trong truyền ra bên ngoài mà đỏ mặt.
“Chuyện này là sao?” – Nhan phu nhân ôm ngực như muốn gục xuống. Nhan Diệp Minh nhanh chóng tiến đến đỡ lấy bà cũng không tin vào những gì trước mặt đang nghe thấy.
“Hứ thật không uổng công tài nữ bật nhất Nhan đại tiểu thư!” – Lý di nương, mẹ của Diệp Dung cười cười lớn tiếng nói, sắc mặt Nhan phu nhân cùng Diệp Minh càng khó coi hơn.
“Thật quá quắc làm nhục Nhan gia như vậy! Trời ơi! Đi vào trong lôi những kẻ bên trong ra đây!” – Nhan tướng quân hét lên. Hai người bên trong chuyện cũng đã thành thuốc cũng chỉ là một lượng ít nên cũng đã tan đi rất nhiều, do đã tiếp xúc thân mật cho nên cũng đã giải được phần nào nhục vọng do thuốc tạo nên.
“Mọi người tập trung lại đây như vậy để làm gì?” – Nhan Diệp Doanh lửng thửng không biết từ đâu đi đến nhẹ giọng hỏi khiến mọi người nhanh chóng tập trung sự chú ý lại nhìn nàng.
“Diệp Doanh sao con ở đây… Vậy bên trong kia là ai?” – Nhan đại tướng quân quay lại nhìn thấy Diệp Doanh đang ung dung đứng bên cạnh có chút ngạc nhiên ngưng giọng nói.
“Tiểu nữ có chút say nên đi ra bên ngoài đi dạo một vòng… Quay về thì thấy mọi người thế này!” – Nhìn thái độ ngạc nhiên của Nhan tướng quân trong lòng Diệp Doanh khẽ lạnh, nàng thấp giọng nói như vô tôi.
“Ôi thật quá may mắn!” – Nhan phu nhân nhìn thấy Diệp Doanh như hồi sinh lại, bà thở phào nhẹ nhõm. Nhan Diệp Minh mặt hầm hực mở toang cửa phòng… Đặp vào mắt mọi người là cảnh xuân sắc không thôi của Lạc Kỳ Song cùng Diệp Dung.
“Á” – Nhan Diệp Dung hét toáng lên rồi dùng chăn che đi cơ thể lõa lồ của mình, cố gắng núp sau lưng thế tử điện hạ.
“Thế tử chuyện này là như thế nào?” – Nhan tướng quân gằng giọng nói.
“Sao hai người lại trong tẩm viện của ta?” – Nhan Diệp Doanh làm bộ mặt khó hiểu lên tiếng. Nghe tiếng hỏi theo thói quen nhìn về nơi phát ra tiếng Lãnh Kỳ Song như không tin vào mắt mình Nhan Diệp Doanh thanh thanh cao cao đứng đó dùng ánh mắt ghê tơm nhìn y vậy người thiếu nữ đang rung sợ nép ngay sau lưng y là ai, Kỳ Song quay quắc lại nhìn, thấy gương mặt e lệ thanh tú ửng hồng của Diệp Dung mà trong lòng y vang lên một tiếng chói tai.
“Sao lại là nàng!” – Lãnh Kỳ Song ngạc nhiên hét lên đứng phắt dậy.
“Thái tử!” – Diệp Dung dùng ánh mắt e thẹn gương mặt hồng đỏ nhìn Lãnh Kỳ Song.
“Hai người làm cái trò gì vậy còn ra cái thể thống gì nữa!” – Nhan Diệp Minh lên tiếng, biết không phải tiểu muội của mình thì y không còn quan trọng vì sao hai người họ ở đây.
“Ta chỉ là quá chén nhất thời không tỉnh táo!” – Lãnh Kỳ Song khoác lại áo ngoài, thân cận bên cạnh nhanh chóng giúp y chỉnh trang lại y phục.
“Thế tử một câu nói quá chén của người không thể trã lại thanh danh cho tiểu nữ được!” – Lý di nương nước mắt ngắn, nước mắt dài nói. Bà thật không ngờ người đang làm cái chuyện động trời bên trong căn phòng này lại chính là con gái của mình!
“Nhan tướng quân ta không nghỉ một di nương lại có thể nói chuyện như vậy!” – Lãnh Kỳ Song liếc mắt nhìn Lý di nương cảm thấy khó chịu. Gương mặt có chút hung ác nói.
“Lý di nương người nên lùi xuống!” – Nhan Diệp Minh nhanh chóng lên tiếng.
“Ta không hiểu vì sao tiểu thư lại ở trong viện của Diệp Doanh?” – Lãnh Kỳ Song nhướng mắt nhìn người con gái đang ngồi trên giường im lặng, cảm giác bức bối trong y càng dâng lên cao. Đã tốn công bầy mưu như vậy rồi không hiểu sao cuối cùng lại lọt ra một Nhan Diệp Dung như vậy.
“Thiệp… Cũng không biết tại sao…” – Nhan Diệp Dung e thẹn cúi đầu nói, trí nhớ hoàn toàn mờ mịt nàng ta cũng không biết vì sao mình lại ở nơi này.
“Vô lý thay nếu ta đến đây cũng là muốn gặp Nhan đại tiểu thư chứ nào phải nàng!” – Lãnh Kỳ Song mày càng nhíu chặt hơn.
“Chuyện đó không phải chyện quan trọng bây giờ! Cái quan trọng là nên tìm cách giải quyết tình hình này!” – Lãnh Kỳ Lạc không biết xuất hiện bao giờ cũng không biết nãy giờ y ở đâu, đột ngột lên tiếng trong đám người đang đứng xung quanh.
“Thất điện hạ người vẫn còn ở đây?” – Nhan Diệp Minh lên tiếng. Đáp lại câu hỏi cảu Diệp Minh là cái gật đầu nhẹ của Lãnh Kỳ Lạc.
“Đúng ta nghĩ dù Diệp Dung chỉ là con dòng thứ nhưng ta cũng cần người cho ta một câu trã lời đích đáng!” – Nhan tướng quân nãy giờ vẫn chưa nuốt được cơn giận này nói.
“Nhan Diệp Doanh tiểu thư!” – Bỗng nhiên Lãnh Kỳ Song lại quay sang nhìn Diệp Doanh gọi khiến nàng có chút bất ngờ.
“Thái tử có gì dạy bảo!” – Đóng vai trò như người đang đứng bên cạnh coi diễn nên khi được gọi tên có chút giật mình thoáng qua.
“Thái tử! Thần đệ nghĩ rằng chuyện cũng đã đành dù chỉ là chút hiểu lầm! Đã vậy chi bằng đợi ngày Thái tử phi vào cửa thì Nhan tiểu thư đây cũng Đông cung theo!” – Lãnh Kỳ lạc nhanh chóng lên tiếng cắt ngang câu nói chưa kịp nói ra khỏi cửa miệng của Lãnh Kỳ Song.
Thấy Thất điện hạ lên tiếng nên mọi người không ai dám nói thêm lời nào nữa, sự sắp xếp này cũng cảm thấy hài lòng cho người nhà họ Nhan. Nói đi cũng phải nói lại trên người vị thất điện hạ này tuy không phải con trưởng của Hoàng hậu cũng không phải người con của ái phi hoàng thượng thương nhất nhưng lại là vị Hoàng tử được Hoàng thượng cảm thấy hài lòng. Tính cách trầm ổn có phần hơi cổ quái nhưng lại không thích giao du cũng như quan tâm đến mọi chuyện. Nhưng khi thất điện hạ nói chuyện vẫn tỏa ra một cái gì đó rất cượng bạo rất uy hiếp người khác.
“Dù sao cũng chỉ là con gái một di nương làm nô tỳ thông phòng cho ta cũng được!” – Lãnh Kỳ Song trầm ngâm rồi vội nói.
“Thái tử!” – Nhan Diệp Dung nghe vậy ngước mắt nhìn Lãnh Kỳ Song, nàng không nghĩ thái tử lại đối xử với mình như vậy.
Lãnh Kỳ Song không đáp lại, phẩy áo đi ra bên ngoài, đi ngang qua Nhan Diệp Doanh nhìn thấy nụ cười như có như không trên mặt cô khiến lòng y có chút bức bối. Y không biết vì sao y có cảm giác Diệp Doanh và Kỳ Lạc như đang tung hứng qua lại chuyện này, y càng không hiểu tại sao Nhan Diệp Doanh lại bị đổi thành Nhan Diệp Dung rõ ràng mật thám quay về nói Nhan Diệp Doanh đã quay trở lại thư phòng rồi.
Chuyện lùm xùm sau đó mọi người nhanh chóng tản đi, cung tiễn Thái tử và Thất điện hạ rời đi. Người Nhan gia người vui người buồn, buồn là Nhan tướng quân, mặt mũi ông không biết để đâu cho hết chuyện này ban bố lệnh không ai được nói ra ngoài nếu không chém đầu nên chuyện cũng coi như không quá ồn ào. Về phần mẹ con Lý di nương tuy con gái thất thân trước khi vào cửa nhưng cũng là chuyện vui với thân phận của mình con gái bà được vào Đông cung hầu hạ thái tử nếu sau này thái tử lên ngôi được yêu thích có thể thành phi thành Tần, không mơ đến Hoàng hậu nhiêu đó thôi cùng đủ để bà nở mày nở mặt không cần phải kiêng dè Nhan phu nhân nữa.
<dr.meohoang>
Danh sách chương