Nhìn thấy trên thuyền chuẩn bị một cây đàn Diệp Doanh biết là chuẩn bị cho mình, cạnh bên là bàn mực với giấy và màu phía trên. Nàng vô tình đưa mắt liếc nhìn Kỳ Lạc, y cũng bắt gặp ánh mắt đó như hiểu như không bước lên phía trước nhìn khung cảnh.
“Thật hiếm khi có thể cũng thất đệ dạo quanh thế này! Thường đệ khộng thích chỗ đông người!” – Thái tử Kỳ Song ngồi vào bàn vẽ tranh một cách tự nhiên, nhàn nhạt nói.
“Những nơi đó rất ồn ào!” – Kỳ Lạc cũng tự nhiên ngồi vào chiếc ghế trống mới được chuẩn bị thêm trong đình trên thuyền. Diệp Dung có chút luống cuống nàng không biết mình nên làm gì, tay khẽ nắm vạt áo tay áo của Diệp Doanh.
“Muội muội tiểu nữ rất thích thi họa! Hôm nay quả thực là một diệp may mắn cho muội ấy được học hỏi từ Thái tử!” – Nói đoạn nàng đẩy Diệp Dung nhẹ nhàng đến đứng bên cạnh thái tử điện hạ, còn mình nghiễm nhiên ngồi vào vị trí của chiếc đàn.
Không nói lời nào nữa Diệp Doanh đặt tay lên dây đàn chậm rãi dạo một bản nhạc êm dịu.
“Hồng đậu sinh nam quốc
là chuyện rất xa xôi.
Tương tư tính là chi.
Sớm không người để ý.
Say gục chốn hồng trần
Muôn ánh hồng ngàn tía
Lả lơi phong tình sóng sánh tràn chén rượu
Muốn quên nhất là vần thơ cổ nhân
Không nỡ quay đầu nhìn tương tư
Một lòng một dạ lại sợ người cười chê
Rồi còn sợ người thấu rõ
Xuân về vẫn thấy hồng đậu nở
Nhưng không thấy người tình đến hái.
Phong lưu chốn yên hoa, chân tình không giữ lại.” – Kỳ Lạc khe khẽ ngâm một bài thơ trong tiếng đàn ngâm nga của Diệp Doanh, nghe y ngâm nàng có chút giật mình ngước nhìn, nhưng đáp lại là ánh mắt vô định nhìn xa xâm của Kỳ Lạc.
Nói đoạn y lấy trong thắt lưng cây sáo bạch ngọc hòa cùng khúc nhạc của Diệp Doanh, cùng như lần hòa tấu trước đây, hai người đuổi chạy phối hợp với nhau vô cùng ưng ý, như đang dùng âm nhạc để đối đáp với nhau nói thay lời của nhau. Khi khúc nhạc kết thúc cả hai cùng nhìn nhau hồi lâu, trong ánh mắt đó không thể cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào của y.
“Hay! Quả thật bản hợp tấu hay nhất ta có thể nghe!” – Kỳ Song ngồi bên cạnh vỗ tay tán thưởng, ánh mắt có chút ngưỡng mộ có chút tán dương nhìn Diệp Doanh, Diệp Dung nhìn thấy ánh mắt đó bực tức dằn khăn tay trong tay nhàu nát.
“Thái tử quá khen, tiếu nữ xin phép!” – Nói đoạn nàng bước ra khỏi đình đi về phía sau mạng thuyền. Nhớ lại kiếp trước nàng cũng cùng thái tự đi du thuyền như thế này, nàng đàn còn y vẽ tranh cả suốt một chặn đường. Tim nàng đa từng cảm thấy vô cùng ấm áp, lúc đó cảm nhận rất rõ tình cảm Kỳ Song dành cho mình. Sau khi về phủ Diệp Dung đã đón nàng tại cửa, vui vẻ cười nói tỏ ý ngưỡng mộ đối với Diệp Doanh, sao lúc đó nàng không nhận ra nàng ta đang diễn cho Kỳ Song xem, càng không nhận ra ý tứ ganh ghét trong giọng nói của Diệp Dung cơ chứ. Rồi lại nhớ đến khi nàng bị đày vào lãnh cung đã từng hỏi y rằng có từng thương nàng hay không nhưng lúc đó câu trã lời của nàng nhận được chính là nụ cười vô cùng mỉa mai chưa từng.
“Nhan tiểu thư có vẻ trầm mạc nhỉ?” – Thất hoàng tử Kỳ Lạc đến gần cất giọng nói khiến Diệp Doanh có chút bất ngờ lúng túng.
“À tiểu nữ bận suy nghĩ đôi chuyện!” – Diệp Doanh bị giọng nói của Lãnh Kỳ Lạc mang ra khỏi dòng ký ức nên có chút lúng túng nói.
“Thái tử điện hạ đã làm gì tiểu thư phật ý sao?” – Vẫn thái độ lạnh lùng đó Kỳ Lạc hỏi. Diệp Doanh hới ngớ người nhìn y tự hỏi trên đời này có ai lại dùng cái thái độ đó mà đi thăm dò tâm ý người khác cơ chứ.
“Không ạ!” – Có chút ngạc nhiên Nhan Diệp Doanh ngước nhìn Kỳ Lạc.
“Vậy sao ta lại không cảm thấy như vậy! Thái độ chán ghét của tiểu thư luôn hiện hữu trên gương mặt cố tỏ ra thân thiện của mình!” – Kỳ lạc lạnh lùng cười nhếch khóe miệng nhìn xa xâm như độ không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của Diệp Doanh đang hướng mình.
“Còn thất hoàng tử cũng cảm thấy chán ngắt dù cố tỏ ra hào hứng thế này!” – Diệp Doanh cũng nhanh miệng đối đáp lại, nàng cảm thấy có chút khó xử, có chút sợ sệt khi tâm ý của mình bị người khác nắm bắt được như vậy.
“Ha ha ha!” – Nói đoạn y quay người bước lại vào trong đình. Diệp Doanh chần chừ đôi chút rồi cũng thuận bước đi theo vào sau.
Bên trong đình Nhan Diệp Dung tận dụng thời gian một mình với Lãnh Kỳ Song khiến y chú ý đến mình bằng cách nói về hội họa, trưng lên nụ cười vô cùng hoàn mỹ của mình dưới mắt của Lãnh Kỳ Song.
“Thái tử ca ca thật sự cắt ngang nhã hứng của huynh! Ta cáo từ trước! Không cần quay về chỉ cần tấp gần bờ là được!” – Diệp Doanh vừa vào liền nghe câu nói của Kỳ lạc có chút ngỡ ngàng.
“Vậy thật tiếc! Người đâu cho thuyền tấp gần bờ để Thất hoàng tử xuống thuyền!” – Nghe giọng Kỳ Song tuy nói tiếc nuối nhưng lại tỏ ra vô cùng vui mừng. Diệp Doanh chớp mắt ngỡ ngàng nhìn Thất hoàng tử. Thuyền nhanh chóng tấp sát bờ đề Thất Hoàng tử xuống thuyền, mọi người đứng lên tiễn biệt.
“Ta cần phải nhờ Nhan đại tiểu thư đi cùng một chuyến mới được! Không biết ý tiểu thư như thế nào?” – Thất hoàng tử Kỳ Lạc lên tiếng làm mọi người ngỡ ngàng ngay cả Diệp Doanh cũng không tin được vào tai của mình. Mọi ánh mắt điều đỗ dòn về phái Diệp Doanh.
“Ta… Tiểu nữ không biết có giúp được thất hoàng tử hay không! Nhưng nếu là chuyện gấp thì xin góp chút sức!” – Diệp Doanh có chút ngập ngừng thưa.
“Được! Xin cáo từ! Xin phép thất lễ!” – Nói đoạn thất Hoàng tử đưa tay vịn eo của Diệp Doanh sau đó nâng người cô nhẹ nhàng đạp lên thành thuyền phi vào bờ, có chút bất ngờ hốt hoảng nên Diệp Doanh tình túm chặt lấy cổ áo ngay trước ngực của Kỳ Lạc. Kỳ Song nhìn 2 người nhanh như chớp đã vào bờ. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến y không kịp trở tay ngăn trở, mỹ nhân bị đưa đi ngay trước mắt mà y vẫn chỉ biết đứng đơ ra. Sự tức giận nhanh chóng khiến mặt Kỳ Song biến sắc.
“Thái tử!” – Diệp Dung bên cạnh yêu kiều đưa ánh mắt vui mừng có chút diễm lễ, nhu tình e ấp nhìn Thái Tử. Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng cơn gió mùa thu đã mang tâm trí Kỳ Song quay trở lại.
“Nhan nhị tiểu thư! Chúng ta vào trong nhé!” – Nói đoạn y xoay người hướng vào đình tiếp tục thưởng cảnh vẽ tranh! Dù không còn Nhan Diệp Doanh bên nhung thay vào đó Diệp Dung cũng vô cùng mỹ mìu mặt khác Diệp Dung còn có vẻ yêu kiều như nước mùa thu hơn Diệp Doanh nên cũng không làm y quá đỗi mất hứng thú!
Kỳ Lạc gấp gáp cứ thế nắm eo Diệp Doanh dùng kinh công đi thật nhanh khuất tầm mắt Kỳ Song mới thả cô xuống.
“Tiểu thư nợ ta một ân tình!!” – Khi đến gần với đường lớn có thể trở về nhà Kỳ Lạc lạnh nhạt nói rồi quay người đi.
“Tại sao người lại giúp tiểu nữ!” – Diệp Doanh nhanh chóng lên tiếng, đáp lai nàng vẫn là tấm lưng không cảm xúc đó.
“Vì để nàng nợ ta ân tình!” – Nói đoạn người thẳng tấp bước đi.
Sau đó thái tử đích thân đưa Diệp Dung về đến phủ, gương mặt nàng ta hồng hào vô cùng đáng yêu, ánh mắt nhìn Kỳ Song chan chưa rất niều cảm xúc, e dè. Diệp Doanh báo mệt không thể ra tiếp đại được khiến cho Nhan tướng quân có chút không vui.
<dr.meohoang>
“Thật hiếm khi có thể cũng thất đệ dạo quanh thế này! Thường đệ khộng thích chỗ đông người!” – Thái tử Kỳ Song ngồi vào bàn vẽ tranh một cách tự nhiên, nhàn nhạt nói.
“Những nơi đó rất ồn ào!” – Kỳ Lạc cũng tự nhiên ngồi vào chiếc ghế trống mới được chuẩn bị thêm trong đình trên thuyền. Diệp Dung có chút luống cuống nàng không biết mình nên làm gì, tay khẽ nắm vạt áo tay áo của Diệp Doanh.
“Muội muội tiểu nữ rất thích thi họa! Hôm nay quả thực là một diệp may mắn cho muội ấy được học hỏi từ Thái tử!” – Nói đoạn nàng đẩy Diệp Dung nhẹ nhàng đến đứng bên cạnh thái tử điện hạ, còn mình nghiễm nhiên ngồi vào vị trí của chiếc đàn.
Không nói lời nào nữa Diệp Doanh đặt tay lên dây đàn chậm rãi dạo một bản nhạc êm dịu.
“Hồng đậu sinh nam quốc
là chuyện rất xa xôi.
Tương tư tính là chi.
Sớm không người để ý.
Say gục chốn hồng trần
Muôn ánh hồng ngàn tía
Lả lơi phong tình sóng sánh tràn chén rượu
Muốn quên nhất là vần thơ cổ nhân
Không nỡ quay đầu nhìn tương tư
Một lòng một dạ lại sợ người cười chê
Rồi còn sợ người thấu rõ
Xuân về vẫn thấy hồng đậu nở
Nhưng không thấy người tình đến hái.
Phong lưu chốn yên hoa, chân tình không giữ lại.” – Kỳ Lạc khe khẽ ngâm một bài thơ trong tiếng đàn ngâm nga của Diệp Doanh, nghe y ngâm nàng có chút giật mình ngước nhìn, nhưng đáp lại là ánh mắt vô định nhìn xa xâm của Kỳ Lạc.
Nói đoạn y lấy trong thắt lưng cây sáo bạch ngọc hòa cùng khúc nhạc của Diệp Doanh, cùng như lần hòa tấu trước đây, hai người đuổi chạy phối hợp với nhau vô cùng ưng ý, như đang dùng âm nhạc để đối đáp với nhau nói thay lời của nhau. Khi khúc nhạc kết thúc cả hai cùng nhìn nhau hồi lâu, trong ánh mắt đó không thể cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào của y.
“Hay! Quả thật bản hợp tấu hay nhất ta có thể nghe!” – Kỳ Song ngồi bên cạnh vỗ tay tán thưởng, ánh mắt có chút ngưỡng mộ có chút tán dương nhìn Diệp Doanh, Diệp Dung nhìn thấy ánh mắt đó bực tức dằn khăn tay trong tay nhàu nát.
“Thái tử quá khen, tiếu nữ xin phép!” – Nói đoạn nàng bước ra khỏi đình đi về phía sau mạng thuyền. Nhớ lại kiếp trước nàng cũng cùng thái tự đi du thuyền như thế này, nàng đàn còn y vẽ tranh cả suốt một chặn đường. Tim nàng đa từng cảm thấy vô cùng ấm áp, lúc đó cảm nhận rất rõ tình cảm Kỳ Song dành cho mình. Sau khi về phủ Diệp Dung đã đón nàng tại cửa, vui vẻ cười nói tỏ ý ngưỡng mộ đối với Diệp Doanh, sao lúc đó nàng không nhận ra nàng ta đang diễn cho Kỳ Song xem, càng không nhận ra ý tứ ganh ghét trong giọng nói của Diệp Dung cơ chứ. Rồi lại nhớ đến khi nàng bị đày vào lãnh cung đã từng hỏi y rằng có từng thương nàng hay không nhưng lúc đó câu trã lời của nàng nhận được chính là nụ cười vô cùng mỉa mai chưa từng.
“Nhan tiểu thư có vẻ trầm mạc nhỉ?” – Thất hoàng tử Kỳ Lạc đến gần cất giọng nói khiến Diệp Doanh có chút bất ngờ lúng túng.
“À tiểu nữ bận suy nghĩ đôi chuyện!” – Diệp Doanh bị giọng nói của Lãnh Kỳ Lạc mang ra khỏi dòng ký ức nên có chút lúng túng nói.
“Thái tử điện hạ đã làm gì tiểu thư phật ý sao?” – Vẫn thái độ lạnh lùng đó Kỳ Lạc hỏi. Diệp Doanh hới ngớ người nhìn y tự hỏi trên đời này có ai lại dùng cái thái độ đó mà đi thăm dò tâm ý người khác cơ chứ.
“Không ạ!” – Có chút ngạc nhiên Nhan Diệp Doanh ngước nhìn Kỳ Lạc.
“Vậy sao ta lại không cảm thấy như vậy! Thái độ chán ghét của tiểu thư luôn hiện hữu trên gương mặt cố tỏ ra thân thiện của mình!” – Kỳ lạc lạnh lùng cười nhếch khóe miệng nhìn xa xâm như độ không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của Diệp Doanh đang hướng mình.
“Còn thất hoàng tử cũng cảm thấy chán ngắt dù cố tỏ ra hào hứng thế này!” – Diệp Doanh cũng nhanh miệng đối đáp lại, nàng cảm thấy có chút khó xử, có chút sợ sệt khi tâm ý của mình bị người khác nắm bắt được như vậy.
“Ha ha ha!” – Nói đoạn y quay người bước lại vào trong đình. Diệp Doanh chần chừ đôi chút rồi cũng thuận bước đi theo vào sau.
Bên trong đình Nhan Diệp Dung tận dụng thời gian một mình với Lãnh Kỳ Song khiến y chú ý đến mình bằng cách nói về hội họa, trưng lên nụ cười vô cùng hoàn mỹ của mình dưới mắt của Lãnh Kỳ Song.
“Thái tử ca ca thật sự cắt ngang nhã hứng của huynh! Ta cáo từ trước! Không cần quay về chỉ cần tấp gần bờ là được!” – Diệp Doanh vừa vào liền nghe câu nói của Kỳ lạc có chút ngỡ ngàng.
“Vậy thật tiếc! Người đâu cho thuyền tấp gần bờ để Thất hoàng tử xuống thuyền!” – Nghe giọng Kỳ Song tuy nói tiếc nuối nhưng lại tỏ ra vô cùng vui mừng. Diệp Doanh chớp mắt ngỡ ngàng nhìn Thất hoàng tử. Thuyền nhanh chóng tấp sát bờ đề Thất Hoàng tử xuống thuyền, mọi người đứng lên tiễn biệt.
“Ta cần phải nhờ Nhan đại tiểu thư đi cùng một chuyến mới được! Không biết ý tiểu thư như thế nào?” – Thất hoàng tử Kỳ Lạc lên tiếng làm mọi người ngỡ ngàng ngay cả Diệp Doanh cũng không tin được vào tai của mình. Mọi ánh mắt điều đỗ dòn về phái Diệp Doanh.
“Ta… Tiểu nữ không biết có giúp được thất hoàng tử hay không! Nhưng nếu là chuyện gấp thì xin góp chút sức!” – Diệp Doanh có chút ngập ngừng thưa.
“Được! Xin cáo từ! Xin phép thất lễ!” – Nói đoạn thất Hoàng tử đưa tay vịn eo của Diệp Doanh sau đó nâng người cô nhẹ nhàng đạp lên thành thuyền phi vào bờ, có chút bất ngờ hốt hoảng nên Diệp Doanh tình túm chặt lấy cổ áo ngay trước ngực của Kỳ Lạc. Kỳ Song nhìn 2 người nhanh như chớp đã vào bờ. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến y không kịp trở tay ngăn trở, mỹ nhân bị đưa đi ngay trước mắt mà y vẫn chỉ biết đứng đơ ra. Sự tức giận nhanh chóng khiến mặt Kỳ Song biến sắc.
“Thái tử!” – Diệp Dung bên cạnh yêu kiều đưa ánh mắt vui mừng có chút diễm lễ, nhu tình e ấp nhìn Thái Tử. Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng cơn gió mùa thu đã mang tâm trí Kỳ Song quay trở lại.
“Nhan nhị tiểu thư! Chúng ta vào trong nhé!” – Nói đoạn y xoay người hướng vào đình tiếp tục thưởng cảnh vẽ tranh! Dù không còn Nhan Diệp Doanh bên nhung thay vào đó Diệp Dung cũng vô cùng mỹ mìu mặt khác Diệp Dung còn có vẻ yêu kiều như nước mùa thu hơn Diệp Doanh nên cũng không làm y quá đỗi mất hứng thú!
Kỳ Lạc gấp gáp cứ thế nắm eo Diệp Doanh dùng kinh công đi thật nhanh khuất tầm mắt Kỳ Song mới thả cô xuống.
“Tiểu thư nợ ta một ân tình!!” – Khi đến gần với đường lớn có thể trở về nhà Kỳ Lạc lạnh nhạt nói rồi quay người đi.
“Tại sao người lại giúp tiểu nữ!” – Diệp Doanh nhanh chóng lên tiếng, đáp lai nàng vẫn là tấm lưng không cảm xúc đó.
“Vì để nàng nợ ta ân tình!” – Nói đoạn người thẳng tấp bước đi.
Sau đó thái tử đích thân đưa Diệp Dung về đến phủ, gương mặt nàng ta hồng hào vô cùng đáng yêu, ánh mắt nhìn Kỳ Song chan chưa rất niều cảm xúc, e dè. Diệp Doanh báo mệt không thể ra tiếp đại được khiến cho Nhan tướng quân có chút không vui.
<dr.meohoang>
Danh sách chương