Tu Tiên giới, tại một bí cảnh ở Bắc Châu
Bạch Vi, Độ Chân, Vinh Mặc Hi đang đi cùng với các tu sĩ của Tứ đại tông phái và Liên minh tán tu khác.
“Để Ngũ Sắc Tước làm thần thú bảo vệ liên minh thì thật là hoành tráng nhưng đã hơn một ngàn năm rồi nó chưa xuất hiện, rất khó tìm.” Khương Trạch Lan nói.
Độ Chân mỉm cười đáp: “Dù không tìm được Ngũ Sắc Tước thì bí cảnh Vĩnh Sinh này cũng là một bí cảnh siêu lớn, rèn luyện ở trong đó cũng rất tốt.”
Bạch Vi và những người khác đều gật đầu đồng ý.
Ngay lúc này, xung quanh bỗng xuất hiện khí tức ma khí, đám đông vội vàng im lặng rồi lén lút tiến lại gần.
Chỉ thấy phía trước có một thiếu niên ăn mặc giản dị đang vung đao lớn c.h.é.m mạnh về phía ma tu ở đối diện, ra tay vừa nhanh vừa mạnh, gió đao xé gió, vang lên rì rào.
Trong lúc nghiêng người né tránh, thiếu niên đã tạo khoảng cách với đám ma tu đang tấn công từ phía sau, một người một đao dựa vào sức mạnh mạnh mẽ của mình, luân phiên đối phó qua lại giữa hai ba tên ma tu.
Bạch Vi nheo mắt nhìn kỹ, dễ dàng dễ dàng nhận ra chiêu thức của người này
Khi tiểu thiếu niên bị người phía sau tấn công bất ngờ, một thanh kiếm đã được rút ra.
“Phập…”
Kiếm dài hóa thành linh lực lướt qua mặt thiếu niên, chỉ làm ma tu kia bay ra ngoài, thanh kiếm xuyên qua tim, đóng chặt ma tu đó vào cây.
Chỉ sau hai nhịp thở, thanh kiếm liền tiêu tán thành linh lực, biến mất không còn dấu vết.
Dưới sự giúp đỡ của Bạch Vi, hai ma tu còn lại nhanh chóng bị giải quyết.
Tiểu thiếu niên vội vàng chắp tay cảm ơn: “Cảm ơn đạo hữu đã giúp đỡ.”
Ngẩng đầu thấy sau lưng nàng ấy còn có một đám đông, chắc hẳn là đệ tử của tông môn nào đó.
Bạch Vi vẫy tay thu kiếm, hỏi: “Ngươi là Chu Châu của Thiên Thành Cốc phải không?”
Chu Châu ngẩn ra một chút: “Ngài… làm sao ngài biết?”
“Ngươi vừa sử dụng chiêu thức của Quan gia, ta là bạn của sư phụ ngươi, ta tên là Bạch Vi.”
Ánh mắt Chu Châu sáng lên: “Ta biết ta biết, hóa ra ngài là tiền bối Bạch Vi, một trong mười ba thiên tài, sư phụ nói kiếm pháp của ngài rất lợi hại, còn nói nếu có cơ hội thì có thể quan sát một chút nữa.”
Cậu bé lại nhìn về phía Độ Chân và Vinh Mặc Hi, lần lượt hành lễ.
Những người này chắc hẳn cũng là những thiên tài nổi tiếng.
Bạch Vi mỉm cười: “Không cần khách sáo như vậy, trước hết ngươi hãy nói cho ta biết tại sao những ma tu này lại muốn bắt ngươi, và ngươi đã ra ngoài được bao lâu rồi, không phải sư phụ ngươi nói ngươi phải bảo vệ thôn làng sao, sao lại lặng lẽ chạy đến đây?”
“Ta ra ngoài được hai tháng rồi, vừa nghe nói bí cảnh Vĩnh Sinh là một bí cảnh lớn nên muốn đến xem thử. À, còn về thôn làng thì ta đã bố trí kết giới bảo vệ rồi, tiền bối không cần lo lắng. Còn về những ma tu này… không phải là họ muốn bắt ta mà là họ muốn thứ trong tay ta.”
Chu Châu lấy một miếng ngọc bài đưa tới, nói: “Miếng ngọc bài này là một pháp khí không gian, chắc chắn bên trong có rất nhiều bảo vật. Nhưng ta đã thử nhiều cách mà không thể mở ra được, tiền bối, ta không có kiến thức gì, ngài xem thử đây có phải là bảo vật của một đại gia tộc thượng cổ nào không?”
Bạch Vi nhận lấy ngọc bài, nhìn thấy trên đó khắc một chữ Dung.
Đây rõ ràng là ngọc bài gia tộc của Dung gia!
“Ngươi tìm thấy thứ này ở đâu?”
“Ngay bên kia vách núi đó, ta dẫn ngài qua xem nhé?”
Cả đoàn vội vàng chạy đến vách núi bị nổ tung, vách đá đã sụp đổ một nửa, không khó để nhận ra nơi đây từng diễn ra một trận chiến lớn.
Chu Châu dẫn họ chen vào một khe đá, chỉ tay nói: “Đây, đây chính là chỗ mà ta tìm thấy nó. Nếu không phải ta trốn con đại ưng Nguyên Anh kỳ thì ta cũng không thể tìm ra nơi này.”
Trong hang đá chật hẹp chỉ có vài vết m.á.u khô gần như đã thấm vào tường đá, trên đống cỏ còn có một đống xương trắng quấn trong quần áo rách nát.
Bạch Vi nhắm mắt lại: “Chu Châu, ngọc bài này là của một đệ tử trong gia tộc, gia đình hắn ta vẫn đang chờ hắn ta trở về, chúng ta tìm bảo vật khác bồi thường cho ngươi, được không?”
Chu Châu nghe xong thì lập tức lắc đầu, ngượng ngùng sờ đầu: “Ồ, vậy à, vậy thì thôi, cũng không cần bồi thường, đưa vật trở về với chủ cũ là được.”
Độ Chân quay đầu nhìn về phía đống cỏ, chỉ thấy xác c.h.ế.t đã biến dạng, xương cốt cũng không còn nguyên vẹn.
Thu Vũ Miên Miên
Trung Châu, Hoàng Thành
“Chiêu thức này đã hòa nhập với ảo cảnh, đầu tiên phải đảm bảo tâm trí của mình minh mẫn, rồi lại thực hiện một lần nữa.”
Dung Tri Hạ và Dung Tri Thu đồng thời gật đầu, cầm roi đứng ở hai đầu đài tỷ thí.
Một thị vệ từ bên ngoài nhanh chóng đi vào.
“Trưởng lão, Vô Cực Kiếm Tông đã phái người gửi đến một vật, nói là tìm thấy trong bí cảnh Vĩnh Sinh.”
Dung Bạch Phượng vẫy tay ra hiệu cho hai tỷ muội tiếp tục luyện tập nhưng khi quay lại nhìn thấy ngọc bài thì khóe miệng bà lập tức căng thẳng.
Ngọc bài trên đó có phong ấn đặc trưng của Dung gia, chỉ có m.á.u của người Dung gia mới có thể mở ra.
Nghe thấy động tĩnh bên cạnh, Dung Tri Hạ và Dung Tri Thu cũng vô thức dừng lại, tiến lại gần.
Khoảnh khắc phong ấn được giải đó, tất cả mọi thứ bên trong đều rơi ra, trong đó có không ít những thiên tài địa bảo cực kỳ quý giá.
Lập tức, linh khí trong cả sân tăng vọt lên mấy lần.
Đồng thời, còn có một bóng hình hiện ra, chính là người thừa kế trước đã không xuất hiện nhiều năm của Dung gia—Dung Nhược Nam.
Ba người ngây ngốc nhìn về phía trước, chỉ nghe thấy bóng hình đó thều thào:
“Khi người của gia tộc thấy được bóng hình này thì ta đã chết. Vốn định cảm ngộ Thiên Bia, dùng thân mình dẫn động thiên lực, vừa có thể bảo vệ Tu Tiên giới lại vừa có thể cho Dung gia thêm một phần tự tin. Thế nhưng đời người khó đoán, trên đường bắc tiến không may bị nhốt trong bí cảnh rồi gặp linh thú tấn công. Vì dẫn dụ thú triều mà Thiếu chủ Ân gia Ân Xuyên đã bị ăn thịt sạch sẽ, không còn xương cốt, nhi tử của Mộ Dung gia là Mộ Dung Tín bị trọng thương, hai ngày sau c.h.ế.t đi, ta thật xấu hổ, mạo hiểm mà chỉ tìm được hai bộ y phục rách nát. Tình nghĩa bạn đồng hành vẫn còn, xin người của gia tộc trả lại hai bộ y phục này cho hai gia tộc, để họ được vào mồ tổ.”
Dung Tri Hạ hồi phục tinh thần, nhìn về phía đống đồ thì quả thật thấy bên trong có hai bộ y phục tả tơi.
“Ta bị thương lâu mà không thể chữa trị, tự biết thời gian không còn nhiều, đặc biệt để lại linh hồn này thông báo cho người của gia tộc về nguyên do. Dù ba chúng ta đã c.h.ế.t nhưng thật không dám quên vinh quang của gia tộc, những vật thu được trong bí cảnh xin dâng tặng ba gia tộc Dung, Ân, Mộ Dung, đặc biệt là hai gia tộc Dung và Ân, mong rằng người của hai gia tộc dựa vào ngọc bài này, chọn ra thiếu chủ, khôi phục vinh quang cho gia tộc…”
Bóng hình chưa kịp tan biến, Dung Bạch Phượng đã ngã khuỵu xuống đất, nắm chặt ngọc bài khóc không thành tiếng.
Dung Tri Hạ và Dung Tri Thu cũng đỏ mắt, nước mắt rơi xuống từng giọt, nổ tung trên mặt đất thành những điểm sáng lạnh.
Ngoại vực, một năm sau.
Trong sâu thẳm của Hư linh đại đạo có Thần Thạch rơi xuống, tất cả Thiên Mệnh giả lập tức chạy đến.
“Phụng Thiên, hay là chúng ta hợp tác đi, thế nào?”
“Chúng ta không dám hợp tác với Sa Huyền ngươi, Phần Cửu hợp tác với ngươi tìm Long Tâm Cốt và Long Tâm nhưng rồi chẳng phải cuối cùng lại bị các ngươi liên kết lại g.i.ế.c c.h.ế.t sao?”
Ánh mắt Sa Huyền tối lại: “Đó là do hắn ta tự tìm đường chết, hắn ta độc chiếm Long Tâm, đưa cái giả cho chúng ta. Chúng ta quá tức giận nên mới ra tay với hắn ta.”
“Thôi đi, viên La Thiên Thần Thạch này cũng không kém Long Tâm là bao, chúng ta vẫn nên dựa vào thực lực của mình thì hơn.”
Khi vài người đang chuẩn bị đánh nhau thì bỗng từ xa có một nhóm người khác lao tới, ngay tức khắc, La Thiên Thần Thạch của Hư linh đại đạo đã thiếu đi vài viên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trương Đồng cầm viên đá xem xét từ trái sang phải: “Đây chính là viên La Thiên Thần Thạch mà họ nói đến sao?”
Chỉ thấy Khương Trúc đang phồng má, viên Thần Thạch trong tay nàng đã bị cắn chỉ còn lại một nửa.
Nàng nói lẫn lộn: “Vị ngon phết, chỉ là có quá nhiều niệm lực, hơi nghẹn một chút.”
“Wow, Trúc Tử ngươi lại ăn sống nữa hả!”
Trương Đồng túm cổ nàng lắc mạnh: “Ngươi mau nhả ra đi, ăn như thế này sớm muộn gì cũng bị nghẹn c.h.ế.t đấy.”
Khương Trúc bị lắc đến choáng váng, suýt không thở nổi: “Ngươi bóp cổ ta thì ta mới bị nghẹn c.h.ế.t á!”
Sau khi nhìn rõ diện mạo của họ, sắc mặt Sa Huyền biến đổi rõ rệt: “Là các ngươi!”
Thế mà nhóm người này lại không chết!
Khương Trúc nâng mí mắt, một tay bẻ tay Trương Đồng đang bóp cổ mình, miệng nói với giọng châm chọc: “Ỏ, không phải là bạn cũ Sa Huyền sao, lâu rồi không gặp, sống thế nào rồi?”
Thấy nàng thản nhiên như vậy, Sa Huyền càng tức đến nghiến răng.
Hắn ta vẫn nhớ họ - đám người đã nhét những con niệm thú non vào không gian của hắn ta khiến hắn ta bị thương nặng, khiến hắn ta không dám vào rừng đen tìm bảo vật, chỉ có thể dưỡng thương mà thôi.
Nhớ đến đây, Sa Huyền không thể nhịn thêm được nữa, vận dụng niệm lực tấn công về phía đối diện.
Khương Trúc dùng tay phải nắm không khí, một thanh kiếm cốt hiện ra trong không gian, niệm lực màu vàng nhanh chóng bộc phát, ánh sáng kiếm chói mắt lóe lên giữa không trung.
Hai luồng niệm lực va chạm vào nhau, phát ra âm thanh trong trẻo.
Sa Huyền bị luồng kiếm khí mạnh mẽ đánh bật trở lại, chân hắn ta phải dồn lực mạnh mới đứng vững được, trong lòng kinh hoàng không thôi.
Mới chưa đến hai năm mà nàng đã đạt đến thất giai đỉnh phong!
Khương Trúc nhanh chóng nhai nốt viên Thần Thạch trong tay, vung thanh kiếm cốt, nói: “Lão Sa, ngươi không có bản lĩnh gì cả, lâu như vậy mà vẫn chưa đến bát giai trung kỳ, xem ra cho dù có Long tâm thì cũng chẳng có tiến bộ gì.”
Sa Huyền tức giận, đột nhiên nhìn về phía người bên cạnh nói: “Thiên Hưu, chính nhóm người này đã g.i.ế.c c.h.ế.t Kỳ Thuật.”
Người được gọi là Thiên Hưu nheo mắt, nhìn về phía đám người Khương Trúc, ánh mắt trở nên tối tăm.
Không phải là hắn ta muốn báo thù cho Kỳ Thuật, dù sao thì cái c.h.ế.t của Kỳ Thuật cũng là do một tay hắn ta thúc đẩy, chỉ là trông có vẻ như bọn họ có rất nhiều bảo vật.
Hơn nữa nếu Sa Huyền nói thật thì tốc độ thăng cấp của nhóm người này thật quá đáng sợ. Để sau này được thuận lợi thì loại bỏ bọn họ trước đi sẽ tốt hơn.
“Giết đồng bọn của ta, vậy hãy dùng mạng mà đền!”
Nói xong, một bóng đen lập tức lao ra.
Người tên Thiên Hưu này là Bán bộ bát giai hậu kỳ, Sa Huyền là Bán bộ bát giai trung kỳ. Trong khi đó nhóm người Khương Trúc có tám người thất giai hậu kỳ và một người thất giai đỉnh phong.
Dù thực lực có chênh lệch một chút nhưng chín người vẫn khó đối phó hơn hai người, hơn nữa họ đã cùng vào sinh ra tử nhiều lần, kết hợp vô cùng ăn ý.
Hai người Khương Trúc và Tiêu Trường Phong lần lượt cầm kiếm tiến lên, kiếm khí c.h.é.m thẳng vào ngân hà, ánh sáng bạc lấp lánh.
Hai tay Thiên Hưu chắn trước người, niệm lực màu đen tạo thành một lớp bảo vệ, hoàn toàn tiếp nhận một kiếm này.
Thân hình Mục Trì bay vụt ra, một côn đập xuống đầu, ánh mắt Thiên Hưu chợt lạnh, muốn nghiêng người tránh khỏi một côn này nhưng Khương Trúc và Tiêu Trường Phong đã hoàn toàn chặn hết đường trái phải khiến hắn ta buộc phải đối mặt tiếp nhận tất cả công kích của ba người.
Kiếm trong không trung chống lại niệm lực phát ra âm thanh chói tai, hai ánh sáng bạc đan xen lẫn với bóng gậy và các loại niệm lực, bốn người nhanh chóng tách ra, bóng kiếm thoáng qua trước mắt, không cho một cơ hội thở dốc nào.
Minh Nhã Quân nhảy lên, vượt qua những tảng đá lơ lửng, nhẹ nhàng lộn một vòng giữa không trung rồi hạ xuống một tảng đá khác, theo sát phía sau là Sa Huyền đang không ngừng dùng sức mạnh phá vỡ mọi chướng ngại vật, giữa đường thì bị Trương Đồng và Bạch Tử Mục hợp lực đá trở lại phía Huyền Tịch và Thiền Tâm.
Minh Nhã Quân tranh thủ khoảng thời gian này, lật tay lấy ra bút phù, lập tức vẽ hai phù tăng tốc và phù trọng lực dán cho họ, sau đó cùng với Cung Tiêu Tiêu di chuyển giữa các tảng đá lơ lửng một cách uyển chuyển.
Thoáng cái bóng dáng hai người đã biến mất, sau đó chớp mắt lại xuất hiện ở một nơi khác, lặng lẽ hạ xuống. Nhưng chỉ trong chốc lát đó, trong tay đám người Khương Trúc đã có thêm vài tấm phù và đan dược.
Thiên Hưu nhận ra hai người này khó đối phó dùng khinh công muốn đuổi theo. Nhưng mấy người kia cứ quấn lấy hắn ta như ma quỷ, khi hắn ta ngẩng đầu lên lần nữa thì hai người kia đã nhẹ nhàng điểm mũi chân, bay lên không trung và hạ xuống ở xa.
Đúng lúc Khương Trúc ở bên cạnh còn hỏi một cách khiêu khích: “Á à, đánh không trúng kìa, không tức sao?”
Lần này Thiên Hưu thật sự bị chọc tức.
Ánh mắt hắn ta sắc lạnh nói: “Các ngươi thật sự nghĩ rằng ta không có cách đối phó với các người sao? Thật nực cười!”
Nói xong, đột nhiên hắn ta vung một thanh hắc kiếm khổng lồ ra. Hắc kiếm vẽ ra một vệt ánh sáng lạnh trong không gian, phía sau hắn ta cũng tụ tập vô số thanh kiếm.
Hắc kiếm hấp thụ vô số kiếm khí và kiếm hồn khiến Hư linh đại đạo hoàn toàn chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh sáng lấp lánh của kiếm.
Sức mạnh của niệm bảo bát giai khiến những Thiên Mệnh giả xung quanh không còn dám quan tâm đến Thần Thạch nữa, chỉ có thể lùi ra xa để quan sát.
Sa Huyền vui mừng thấy rõ.
Thiên Hưu này giấu không ít bảo bối, tốt nhất là hắn ta và nhóm người này có thể đánh nhau đến hai bên đều thương vong.
Thần mặt vui vẻ của hắn ta còn chưa kịp lan rộng thì đã thấy Khương Trúc thong dong lấy ra Kim Chú Tháp.
Vô số thanh kiếm lao tới nhưng tất cả đều bị Kim Tháp chặn lại.
???
Sắc mặt Sa Huyền khó coi đến mức như vừa ăn phải phân.
Đây không phải là thứ hắn ta đưa cho sao?!
“Có một niệm bảo bát giai thì có gì ghê gớm, làm như chỉ có mình có vậy. Còn chiêu thức gì thì cứ việc thi triển hết đi.”
Trước đó, vì để chạy trốn trong thú triều mà Khương Trúc đã dùng bảo vật này hai lần, chỉ còn một lần cuối cùng nhưng bây giờ cũng đã phát huy tác dụng đúng lúc. Thấy Khương Trúc điềm tĩnh thong dong, Sa Huyền tức giận không biết trút vào đâu.
Biết sớm như vậy thì thà c.h.ế.t cũng không cho nàng!
Sắc mặt Thiên Hưu càng thêm khó coi.
Hắn ta nghĩ rằng dùng hắc kiếm cộng thêm tu vi bát giai là đã đủ để tiêu diệt nhóm người này. Kết quả loại bảo bối như Kim Chú Tháp này lại ở trong tay họ?
“Tôm tép thất giai mà cũng dám lớn tiếng, ta không tin Kim Chú Tháp của ngươi có thể bảo vệ các ngươi mãi!”
Thiên Hưu lật tay lại lấy ra một lá cờ và một thú cốt có thú hồn.
Từ trong lá cờ, vô số oan hồn và thú hồn bay ra, dày đặc đặc, mỗi một thú hồn đều có thực lực lục giai, thậm chí trong thú cốt còn có khí tức của đại thú thời hoang cổ.
Dưới áp lực như vậy, toàn bộ không gian của Hư linh đại đạo đều rung chuyển, khiến những người quan sát lại lùi xa thêm một chút.
“Lần này nguy rồi, không biết Thiên Hưu này có bao nhiêu bảo bối, dù nhóm người này có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể đấu lại hắn ta được.”
“Đúng vậy, Thiên Hưu này mạnh hơn Sa Huyền nhiều, nhưng chín người đối diện cũng không thể khinh thường, hơn nữa bọn họ còn có được bảo bối như Kim Chú Tháp.”
Mọi người còn chưa nói xong, chỉ thấy từng người trong chín người kia lấy ra một cái ngọc bài lóng lánh ánh kim.
Chín khối ngọc bài hợp thể, một đạo thần binh ảo ảnh tản ra thần uy hiện ra trong hư không. Tay thần binh kia cầm một thanh đao khổng lồ, một đao c.h.é.m tới, cờ và toàn bộ thú hồn lập tức tiêu tán không còn một mảnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương