Tuệ Nương ngồi trong sân một lúc lâu, vẫn không nhúc nhích.
Cho đến khi một cơn gió thổi qua, khiến nàng rùng mình.
Nàng chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị nhảy lò cò về phòng, đột nhiên, ngoài cửa sân vang lên ba tiếng gõ cửa.
Chỉ có một người sẽ gõ cửa như vậy.
Tuệ Nương quay đầu nhìn.
Lại ba tiếng nữa.
Đầu óc của Tuệ Nương hơi chậm chạp, nhưng không ảnh hưởng đến tính khí nóng nảy của nàng.
Trực tiếp nói ra: "Không khóa!"
Người ngoài cửa lại im lặng một thoáng, rồi từ từ đẩy cửa vào.
Bốn mắt nhìn nhau, Tuệ Nương cứ thế lạnh lùng nhìn hắn.
Tên Thạch Đầu thối tha này, giờ này đến đây lại muốn làm gì?
Hiện bây giờ tâm trạng của nàng rất tệ, nếu Ngụy Thạch bây giờ đến đòi tiền, nàng cũng sẽ không đưa!
Tuệ Nương ở trong lòng đã suy tính vô số khả năng, nhưng không thể ngờ rằng, Ngụy Thạch lại lặng lẽ đặt hộp cơm trong tay lên bàn.
"Đáng lẽ lúc ấy đã tới rồi, nhưng nhà nàng có khách..."
Tuệ Nương nhìn tấm bàn đá, biểu cảm thoáng chốc trống rỗng.
Ngụy Thạch đặt thức ăn xuống xong liền chuẩn bị rời đi: "Nhớ ăn, với lại, bôi thuốc rượu."
Hắn chuẩn bị quay người, Tuệ Nương ở phía sau đột nhiên gọi hắn lại.
"Ngụy Thạch!"
Ngụy Thạch ngạc nhiên quay đầu lại.
Tuệ Nương với khuôn mặt nhỏ nhắn, lạnh như băng: "Ta không cần cơm canh của ngươi, ngươi mang đi đi."
Sắc mặt Đỗ Tuệ Nương thay đổi tám trăm lần một ngày, Ngụy Thạch đã sớm nếm trải, nhưng lúc này, hắn không muốn im lặng thuận theo như trước nữa.
Mà hỏi: "Tại sao?"
Tuệ Nương mở to mắt: "Ngươi không biết tại sao ư?!"
Nam nhân mơ hồ lắc đầu.
Trong lòng Tuệ Nương tức tối, tựa như đ.ấ.m vào bông mềm vậy! Có uất ức nhưng không có chỗ trút!
Hóa ra nàng đã bực bội nửa ngày, mà người này thật sự cái gì cũng không biết!
Đúng là một tảng đá cục mịch! Tảng đá thối tha! Còn tệ hơn cả tảng đá thối tha!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tuệ Nương lúc này tức đến nỗi lòng quặn lại, lời nói cũng không thốt ra được nữa, chỉ là đôi mắt lại đỏ hoe.
Nỗi buồn bị đè nén nửa ngày và nỗi khổ sở bị chính đại ca đại tẩu của chính mình tính toán hồi chiều đều tuôn trào, hóa thành những giọt nước mắt lớn.
Ngụy Thạch sững sờ, quay lại.
"Tại sao lại khóc?"
Hắn vẫn không hiểu, nhưng lúc này lại nhìn ra nỗi phiền muộn của Tuệ Nương, theo bản năng muốn đưa tay lau nước mắt cho nàng, nhưng bàn tay lớn lại dừng lại giữa không trung.
"Ngốc c.h.ế.t đi được! Ngụy Thạch ngươi ngốc c.h.ế.t đi được!"
Tuệ Nương hét lớn, cuối cùng cũng nói năng trôi chảy được, lời cũng có thể bật ra khỏi bụng rồi!
"Làm gì mà đến chọc ghẹo ta! Ai, ai cho ngươi làm kẻ tốt bụng quá mức chứ!"
Kẻ tốt bụng quá mức, ngốc c.h.ế.t đi được.
Ngụy Thạch cẩn thận nghiền ngẫm mấy từ này, cuối cùng cũng hơi hiểu ra.
"Không phải tốt bụng quá mức..."
Hắn không dùng tay lau nước mắt cho Tuệ Nương, mà lấy một cái khăn tay, cái khăn tay đã giặt đến bạc màu, sờ vào hơi thô ráp.
Tuệ Nương thút thít: "Sao, sao lại không phải..."
Bóng dáng cao lớn của nam nhân đứng trước Tuệ Nương, bóng của hai người được ánh trăng kéo dài, nhìn từ một góc độ khác, giống như người cao lớn đang giấu nàng vào lòng.
Ngụy Thạch dường như cũng không quen nói những lời như vậy, nhưng do dự một lúc, hắn vẫn nói: "Chỉ đối với nàng như vậy... cho nên, cho nên không phải kẻ tốt bụng quá mức."
Mỗi bước mỗi xa
Não của Tuệ Nương quay rất chậm, nhưng mấy câu này vẫn lọt được vào tai nàng.
Nàng từ từ ngẩng mắt lên, đôi mắt ướt đẫm, ai nhìn thấy cũng sẽ thấy đau lòng.
Trong đôi mắt hạnh phản chiếu đôi mắt nghiêm túc của nam nhân, Tuệ Nương đột nhiên trở nên bạo dạn.
Sáng nay sau khi nam nhân rời đi, nàng đã rất buồn bã, trong giấc mơ cũng tràn ngập nỗi chua xót không kìm được, giờ đây lại chịu ấm ức từ chính người nhà mình, Tuệ Nương quyết định dung túng bản thân một lần –
Nàng đột nhiên nhảy lên một bước, tay kia chống vào mép bàn đá, hai người rất gần nhau, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương phả vào mặt.
"Ngụy Thạch, nói những lời như vậy, là phải chịu trách nhiệm đấy, ngươi có biết không?"
Tuệ Nương đã nín khóc, ánh mắt cũng trở nên táo bạo.
Ngụy Thạch hơi ngạc nhiên, lông mi cũng khẽ run lên, nhìn Tuệ Nương, lại lộ ra vẻ mặt suy nghĩ chuyện đại sự đời người.
"Ta đang hỏi ngươi đó?"
Tuệ Nương lợi dụng màn đêm đã buông xuống, càng trở nên không kiêng nể gì, trong đầu nàng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ hoang đường – khó trách Lý Thu Thu hôm đó dám nhân lúc trời tối trèo tường vào sân nàng.
Bởi vì, bây giờ nàng cũng muốn...
Nàng đột nhiên dùng bàn chân không bị thương giẫm lên chân Ngụy Thạch, nhưng bàn chân kia của nàng vẫn lơ lửng giữa không trung – hiển nhiên, động tác này không khác gì tự dâng mình vào lòng. Động tác của Ngụy Thạch nhanh hơn suy nghĩ, theo bản năng đưa tay ôm lấy eo nàng.
Khoảnh khắc bàn tay lớn đặt lên eo Tuệ Nương, tay của Tuệ Nương cũng rời khỏi bàn đá, nàng như một con tiểu hồ ly đã đạt được mục đích, một nụ cười ranh mãnh thoáng hiện trên môi.
Cho đến khi một cơn gió thổi qua, khiến nàng rùng mình.
Nàng chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị nhảy lò cò về phòng, đột nhiên, ngoài cửa sân vang lên ba tiếng gõ cửa.
Chỉ có một người sẽ gõ cửa như vậy.
Tuệ Nương quay đầu nhìn.
Lại ba tiếng nữa.
Đầu óc của Tuệ Nương hơi chậm chạp, nhưng không ảnh hưởng đến tính khí nóng nảy của nàng.
Trực tiếp nói ra: "Không khóa!"
Người ngoài cửa lại im lặng một thoáng, rồi từ từ đẩy cửa vào.
Bốn mắt nhìn nhau, Tuệ Nương cứ thế lạnh lùng nhìn hắn.
Tên Thạch Đầu thối tha này, giờ này đến đây lại muốn làm gì?
Hiện bây giờ tâm trạng của nàng rất tệ, nếu Ngụy Thạch bây giờ đến đòi tiền, nàng cũng sẽ không đưa!
Tuệ Nương ở trong lòng đã suy tính vô số khả năng, nhưng không thể ngờ rằng, Ngụy Thạch lại lặng lẽ đặt hộp cơm trong tay lên bàn.
"Đáng lẽ lúc ấy đã tới rồi, nhưng nhà nàng có khách..."
Tuệ Nương nhìn tấm bàn đá, biểu cảm thoáng chốc trống rỗng.
Ngụy Thạch đặt thức ăn xuống xong liền chuẩn bị rời đi: "Nhớ ăn, với lại, bôi thuốc rượu."
Hắn chuẩn bị quay người, Tuệ Nương ở phía sau đột nhiên gọi hắn lại.
"Ngụy Thạch!"
Ngụy Thạch ngạc nhiên quay đầu lại.
Tuệ Nương với khuôn mặt nhỏ nhắn, lạnh như băng: "Ta không cần cơm canh của ngươi, ngươi mang đi đi."
Sắc mặt Đỗ Tuệ Nương thay đổi tám trăm lần một ngày, Ngụy Thạch đã sớm nếm trải, nhưng lúc này, hắn không muốn im lặng thuận theo như trước nữa.
Mà hỏi: "Tại sao?"
Tuệ Nương mở to mắt: "Ngươi không biết tại sao ư?!"
Nam nhân mơ hồ lắc đầu.
Trong lòng Tuệ Nương tức tối, tựa như đ.ấ.m vào bông mềm vậy! Có uất ức nhưng không có chỗ trút!
Hóa ra nàng đã bực bội nửa ngày, mà người này thật sự cái gì cũng không biết!
Đúng là một tảng đá cục mịch! Tảng đá thối tha! Còn tệ hơn cả tảng đá thối tha!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tuệ Nương lúc này tức đến nỗi lòng quặn lại, lời nói cũng không thốt ra được nữa, chỉ là đôi mắt lại đỏ hoe.
Nỗi buồn bị đè nén nửa ngày và nỗi khổ sở bị chính đại ca đại tẩu của chính mình tính toán hồi chiều đều tuôn trào, hóa thành những giọt nước mắt lớn.
Ngụy Thạch sững sờ, quay lại.
"Tại sao lại khóc?"
Hắn vẫn không hiểu, nhưng lúc này lại nhìn ra nỗi phiền muộn của Tuệ Nương, theo bản năng muốn đưa tay lau nước mắt cho nàng, nhưng bàn tay lớn lại dừng lại giữa không trung.
"Ngốc c.h.ế.t đi được! Ngụy Thạch ngươi ngốc c.h.ế.t đi được!"
Tuệ Nương hét lớn, cuối cùng cũng nói năng trôi chảy được, lời cũng có thể bật ra khỏi bụng rồi!
"Làm gì mà đến chọc ghẹo ta! Ai, ai cho ngươi làm kẻ tốt bụng quá mức chứ!"
Kẻ tốt bụng quá mức, ngốc c.h.ế.t đi được.
Ngụy Thạch cẩn thận nghiền ngẫm mấy từ này, cuối cùng cũng hơi hiểu ra.
"Không phải tốt bụng quá mức..."
Hắn không dùng tay lau nước mắt cho Tuệ Nương, mà lấy một cái khăn tay, cái khăn tay đã giặt đến bạc màu, sờ vào hơi thô ráp.
Tuệ Nương thút thít: "Sao, sao lại không phải..."
Bóng dáng cao lớn của nam nhân đứng trước Tuệ Nương, bóng của hai người được ánh trăng kéo dài, nhìn từ một góc độ khác, giống như người cao lớn đang giấu nàng vào lòng.
Ngụy Thạch dường như cũng không quen nói những lời như vậy, nhưng do dự một lúc, hắn vẫn nói: "Chỉ đối với nàng như vậy... cho nên, cho nên không phải kẻ tốt bụng quá mức."
Mỗi bước mỗi xa
Não của Tuệ Nương quay rất chậm, nhưng mấy câu này vẫn lọt được vào tai nàng.
Nàng từ từ ngẩng mắt lên, đôi mắt ướt đẫm, ai nhìn thấy cũng sẽ thấy đau lòng.
Trong đôi mắt hạnh phản chiếu đôi mắt nghiêm túc của nam nhân, Tuệ Nương đột nhiên trở nên bạo dạn.
Sáng nay sau khi nam nhân rời đi, nàng đã rất buồn bã, trong giấc mơ cũng tràn ngập nỗi chua xót không kìm được, giờ đây lại chịu ấm ức từ chính người nhà mình, Tuệ Nương quyết định dung túng bản thân một lần –
Nàng đột nhiên nhảy lên một bước, tay kia chống vào mép bàn đá, hai người rất gần nhau, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương phả vào mặt.
"Ngụy Thạch, nói những lời như vậy, là phải chịu trách nhiệm đấy, ngươi có biết không?"
Tuệ Nương đã nín khóc, ánh mắt cũng trở nên táo bạo.
Ngụy Thạch hơi ngạc nhiên, lông mi cũng khẽ run lên, nhìn Tuệ Nương, lại lộ ra vẻ mặt suy nghĩ chuyện đại sự đời người.
"Ta đang hỏi ngươi đó?"
Tuệ Nương lợi dụng màn đêm đã buông xuống, càng trở nên không kiêng nể gì, trong đầu nàng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ hoang đường – khó trách Lý Thu Thu hôm đó dám nhân lúc trời tối trèo tường vào sân nàng.
Bởi vì, bây giờ nàng cũng muốn...
Nàng đột nhiên dùng bàn chân không bị thương giẫm lên chân Ngụy Thạch, nhưng bàn chân kia của nàng vẫn lơ lửng giữa không trung – hiển nhiên, động tác này không khác gì tự dâng mình vào lòng. Động tác của Ngụy Thạch nhanh hơn suy nghĩ, theo bản năng đưa tay ôm lấy eo nàng.
Khoảnh khắc bàn tay lớn đặt lên eo Tuệ Nương, tay của Tuệ Nương cũng rời khỏi bàn đá, nàng như một con tiểu hồ ly đã đạt được mục đích, một nụ cười ranh mãnh thoáng hiện trên môi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương