Trên thực tế công chúa nhỏ cũng không thích những con tôm con cá kia cho lắm, nhỏ như vậy thì làm sao mà đủ để cô nhét kẽ răng.

Cô hoàn toàn quên mất mình hiện tại chỉ như một bánh bao nhỏ, không phải là Kim Long oai phong lẫm liệt. 

Cho dù như vậy, lúc ăn cơm, lượng cơm của cô vẫn khiến người nhà họ Chu khiếp sợ: "Ngày thường con bé có thể ăn nhiều như vậy sao?”

Một đứa trẻ dưới bốn tuổi, ăn nhiều hơn cháu trai sáu tuổi của họ!

Chu Chiêu Đệ vừa gắp thịt cho cháu gái nhỏ, vừa thuận miệng đáp: "Đúng vậy, cục cưng ngoan từ nhỏ đã ăn tốt lắm.”

Chị dâu cả của cô ta liền vẻ mặt bất mãn nói: "Một con nhóc thì ăn nhiều như vậy làm gì, lãng phí lương thực!”

Nhất là em gái của chồng còn không ngừng gắp thịt cho con bé chết tiệt này, cũng không phải do cô ta sinh ra, sợ là điên rồi sao! 

Chu Chiêu Đệ lại hợp tình hợp lý dùng lời của mẹ chồng phản bác: "Có thể ăn là phúc, bảo bối ngoan của chúng ta có phúc khí lớn! Hơn nữa, cục cưng ngoan ăn lương thực của nhà họ Trần chúng ta, đâu có ăn lương thực của nhà họ Chu đâu.”

Con dâu cả nhà họ Chu há miệng muốn nói bọn nó hiện tại chính là ăn lương thực của nhà họ Chu, đã thấy mẹ chồng Trương Thị nghiêm mặt nhìn cô ta một cái: "Được rồi, im lặng ăn cơm đi.”

Trương Thị cũng là một bà mẹ chồng lợi hại, cho nên chị dâu Chu bị bà ta nhìn thoáng qua liền nghe lời ngậm miệng lại. 

Trương Thị tuy rằng cũng không hiểu con gái út sao lại che chở cho cháu gái nhỏ như vậy, nhưng nhìn thịt khô ở trước mặt cũng mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua. 

Hách Liên Kiều cũng không bị ảnh hưởng chút nào, một tay cầm bánh bao hoa quế thật lớn, một tay cầm đũa gắp thịt kho tàu, vui vẻ ăn cơm.

Chu Chiêu Đệ sợ cô bị nghẹn, còn dùng chén nhỏ múc cho cô một chén canh rau xanh.

Mấy người con gái nhà họ Chu thấy cô ăn miệng đầy dầu mỡ, đều hâm mộ nuốt nước miếng.



Mặc dù hôm nay là ngày sinh nhật của bà nội, trong nhà nấu đầy một nồi thịt kho tàu, nhưng mấy bé gái như bọn chúng cũng không dám ăn nhiều, ngay cả màn thầu hoa quế cũng chỉ dám chia đôi. Bọn chúng chẳng những hâm mộ em gái nhỏ này có thể ăn nhiều thịt kho tàu cùng bánh màn thầu như vậy, còn hâm mộ cô bé có quần áo mới xinh đẹp để mặc.

Mà từ nhỏ, bọn chúng đã phải mặc lại quần áo cũ của người lớn hoặc các chị gái lớn hơn, chẳng những cũ kỹ mà còn xám xịt. 

Vì thế sau khi ăn cơm xong, có một cô bé trạc tuổi Hách Liên Kiều liền đi tới chỗ Hách Liên Kiều, miễn cưỡng, rụt rè nói: "Quần áo của bạn xinh đẹp quá. Đó là quần áo mới phải không?”

Hách Liên Kiều cúi đầu nhìn quần áo của mình, nhớ lại một chút, mềm mại nói: "Không có nha, là quần áo cũ năm ngoái.”

Chiếc áo khoác nhỏ màu xanh lá cây này là do Mã Tú Liên mua vải về làm cho cô vào mùa thu năm ngoái, còn mặc thành quần áo ngủ mấy đêm. 

Cô bé kia nghe xong lại sững sờ, cái miệng nhỏ nhắn há to, vẻ mặt khiếp sợ: Quần áo đẹp như vậy mà lại không phải là quần áo mới sao? 

Lúc này, một đứa bé hơn một chút đi tới hung hăng trừng mắt nhìn Hách Liên Kiều một cái, sau đó kéo em gái đi.

Hách Liên Kiều bị con bé kia trừng đến không hiểu ra sao, vì sao oắt con loài người này lại trừng mình? Cô công chúa nhỏ được ông bà nội thiên vị cũng không biết lời nói thật của cô đã trở thành sự khoe khoang và đắc ý ở trong đầu mấy đứa nhỏ chưa từng được mặc quần áo mới.

Dù sao công chúa nhỏ là một con Rồng nhỏ rộng lượng, không so đo với oắt con loài người bình thường, vui vẻ chạy đi xem cá tôm trong thùng nước.

Tuy rằng tôm cá nhỏ thì nhỏ thật đấy, nhưng muỗi tuy nhỏ cũng vẫn có thịt nha, trở về sẽ bảo bà nội chiên cùng bột mì cho cô ăn.

Hơn nữa bọn cô may mắn, buổi chiều lúc trở về, gặp một chiếc máy kéo ở công xã của mình đi lên thị trấn mua hạt giống. 

Cho nên Hách Liên Kiều không mệt mỏi một chút nào, còn chưa đi tới cửa nhà mình, liền dùng giọng sữa gọi: "Bà ơi, ông ơi, cháu trở về rồi!”

 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện