Trời vừa tảng sáng, lộ ra chút ánh sáng nhàn nhạt. Bên trong chính điện, đứng đầy văn võ bá quan. Hoàng Đế đứng một mình ở chỗ cao nhất, chắp tay nhìn xuống. Dù chỉ cách một khoảng, nhưng y vẫn không thấy bóng dáng Tiêu Tuy đâu.
Mùng một đầu năm, thần tử phải đến chúc tụng Đế Vương, đây đã là lễ nghi mấy trăm năm. Vị trí của Tiêu Tuy trống không. Đương nhiên, do chẳng ai dám đi lên đứng tranh, nên lúc này, lại càng hiển lộ rõ ràng.
Sau khi Tĩnh Vương bị ám sát, hành động bên phía Hoàng Đế phải nói là khiến cho hết thảy quan viên thân cận đều nở mày nở mặt, lật đổ không ít những vị trí quan trọng bên người Tiêu Tuy. Lúc này, trong tay Tiêu Tuy chỉ còn một vài thứ Hoàng Đế không thể động đến được là binh quyền. Nhưng mà, coi tình hình này, Hoàng Đế mà đi thêm mấy bước, tính hiệu lực của đống quyền lực của Tiêu Tuy có khi cũng trở thành cái vỏ trống không mà thôi.
Đến lúc ấy, cho dù là binh quyền hay là gì đi chăng nữa, thì chỉ cần giam chặt Tiêu Tuy trong chốn Kinh Thành, Hoàng Đế hoàn toàn có thể khống chế hắn.
Hướng đi đại cục đã rõ ràng. Rất nhiều người đều bàn luận về việc Tiêu Tuy không đến chúc tụng. Có người nói hắn như này là muốn tỏ thái độ cho Hoàng Đế xem, lại có người nói, đây là biểu hiện của việc Tiêu Tuy đã sa cơ lỡ vận.
Thế nhưng, Hoàng Đế lại không nhắc đến Tiêu Tuy. Cho dù đó là một cơ hội để phán tội vô cùng tuyệt vời.
Hồ ly một lòng tính kế cho Tiêu Diễm đến ngày hôm nay, bình thường rất hay bất đắc dĩ với cái tính nhẹ dạ này của y.
“Vừa nãy đáng ra phải hỏi sao hắn không tới.”
Tiêu Diễm cúi đầu bước đi, ngữ khí né tránh “Nhỡ hắn thật sự bị thương chưa khỏi thì sao.”
Tính tình y nhìn thì có chút kiêu căng, nhưng chỉ cần ở chung, sẽ nhận ra, y kỳ thực là một người cực kì ấm áp dịu dàng. Mặc dù y luôn canh cánh trong lòng về Tiêu Tuy, nhưng chưa bao giờ y muốn ra tay thật sự. Có thể nói Tiêu Diễm vốn không thích hợp làm Hoàng Đế. Có điều, hết lần này đến lần khác, y lại bị thứ gọi là huyết thống ném đến trước Ngai Vàng.
Nói chính ra thì, A Hồ biết rất rõ việc Tiêu Tuy mới là người được chỉ định cho ngôi Hoàng Đế. Thế nhưng, có một việc hắn càng rõ hơn. Chính là, với tính cách của Tiêu Tuy, hoặc là không làm, hoặc là làm cho sạch sẽ mới thôi. Vậy thì, ngày đó, Tiêu Tuy nhất định sẽ không tha cho Tiêu Diễm một con đường sống.
Gió buổi sớm hãy còn lạnh. Tiêu Diễm không muốn ngồi kiệu, mà muốn tự mình đi bộ qua khoảng sân rộng lớn quay về tẩm cung. Y nhíu mày không nói, không nhìn ra là đang nghĩ cái gì.
Hồ ly ẩn thân đi cạnh y, gió lạnh luồn vào tay áo hắn. Mùa đông lạnh như thế này, đã cách đây hơn hai mươi năm rồi. Chính là vào cái ngày hắn quyết định xuống núi kia.
A Hồ còn nhớ rất rõ, sáng hôm ấy, Đông Tảo bị con chim khác mắng là đồ quái dị, hai mắt đẫm lệ ngậm sâu bay về mách với hắn.
“Bọn chúng thật xấu xa.” Đông Tảo vừa nói, một lưỡi kiếm đã bay tới từ phía sau hồ ly.
Hồ ly phản ứng nhanh, bắt lấy Đông Tảo nhảy lên trên cây. Đông Tảo sợ đến mức làm rơi cả con sâu đang ngậm trong miệng. Nó nhìn theo ánh mắt của hồ ly, thấy phía dưới là một người trung niên mặc đồ đạo sĩ, hai mắt sáng như đuốc mà nhìn bọn nó.
“Cái đồ yêu quái nhà ngươi! Hôm nay ta sẽ chém chết ngươi, miễn cho sau này ngươi tới làm hại nhân gian!”
Hồ ly cả ngày ở trên núi tu luyện, đến cả đỉnh núi cũng không ló đầu lên, cảm thấy vô cùng khó hiểu, vừa trốn tránh vừa hỏi “Sao ta lại phải làm hại nhân gian?”
Hắn thành tâm tu luyện, vì muốn không nhiễm phải tà niệm, bước vào con đường thành tiên gian khổ, bình thường còn cẩn thận bảo vệ cả hoa hoa cỏ cỏ.
Nhưng đạo sĩ không tin, một nhát lại một nhát chém xuống, khiến cho cả người lẫn cáo đều bị thương. Đạo sĩ trong lòng biết không đánh lại được A Hồ, cho nên dừng tay hẹn năm sau tới tái chiến. Hồ ly sợ ông ta, chỉ đành vội vàng từ biệt Đông Tảo, chạy xuống núi tránh né.
Hắn không muốn hại người chút nào đâu! A Hồ lúc đó nghĩ. Hắn ngửa đầu nhìn Đông Tảo còn đứng trên cây mê man “Chờ ta xuống núi làm quen sẽ về đón đệ đi xem. Đệ ở lại trên núi phải chăm chỉ tu luyện đấy.”
Đông Tảo gật đầu với hồ ly “Được, ừm, huynh cũng lên đường bình an.”
Giờ nhớ lại suy nghĩ lúc ấy, hồ ly lộ ra vẻ cười khổ. Thế sự khó lường, đến nay, hắn đã hại biết bao nhiêu người rồi? A Hồ cũng không nhớ rõ nữa. Có khi hắn cảm thấy, nếu lúc đầu cứ để cho vị đạo sĩ kia chém hết sạch tu vi của hắn đi, nói không chừng lại là chuyện tốt.
Trong trúc viện tại Tĩnh Vương phủ.
Lúc Đông Tảo tỉnh lại, mặt trời đã chiếu rọi khắp phòng từ lâu. Bên ngoài mơ hồ truyền đến giọng nói khe khẽ của các tiểu tỳ nữ.
Đông Tảo dụi mắt ngồi dậy, phát hiện mình đã mặc xong quần áo. Nó hãy còn hơi ngái ngủ, cúi đầu nhìn giày được đặt sẵn dưới giường, vô thức khom lưng đi vào.
Tiểu tỳ nữ bên ngoài nghe thấy động tĩnh, cẩn thận ngó vào. Thấy Đông Tảo đã dậy, nàng vô cùng cẩn thận mà nhỏ giọng hỏi nó “Ngài, ngài có muốn ăn sáng không?”
Đông Tảo gật đầu, đứng dậy hỏi “A Tuy đi đâu rồi?”
Tiểu tỳ nữ ngây người mất một lúc mới nhớ ra “Tuy” là tục danh của chủ tử nhà mình. Bộ dạng nàng lại càng trở nên cẩn thận hơn “Nô tỳ không biết ạ.”
Nói xong thì quay đầu chạy ra ngoài.
Đông Tảo có chút mê man, nhớ tới việc đêm qua Tiêu Tuy đột nhiên bỏ đi, nó ở trong phòng chờ mãi mà vẫn không thấy hắn quay về. Lúc sau, hình như có lờ mờ thấy Tiêu Tuy về, nhưng lúc ấy, nó đã buồn ngủ díp hết cả mắt rồi, không mở ra nổi nữa.
Đêm qua…
Đông Tảo vội vã kéo áo, vạch quần ra, đứng sau tấm bình phong len lén quan sát. Qua một đêm, con sâu thịt đã bé đi rất nhiều, thật là kỳ lạ! Đông Tảo thò tay gảy cái kia ngã trái ngã phải, mềm nhũn không có phản ứng gì.
Nó tập trung nghịch trong chốc lát, đám tiểu tỳ nữ đã lại tới hầu nó rửa mặt ăn sáng.
Đông Tảo ngoan ngoãn đứng cho các nàng chải đầu, mặc y phục. Trong gương đồng chiếu ra một gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn, một đôi mắt hạnh tròn xoe ướt nước. Đông Tảo nhìn chằm chằm vào gương, tự cảm thấy trong lòng mĩ mãn. Nó còn hỏi tiểu tỳ nữ chải đầu cho mình “Ta có đẹp không?”
Nó chỉ thuần túy muốn tìm thêm bằng chứng thứ ba, ngoài Tiêu Tuy ra, để chứng minh lời nói của Tiêu Tuy là thật mà thôi. Nhưng lời này đến tai đám tiểu tỳ nữ, lại giống như thị thiếp được sủng ái cố tình hỏi để làm khó người khác. Không biết phía sau còn có bao nhiêu toan tính.
Tỳ nữ béo len lén trốn sau cửa cũng nghe thấy câu này của Đông Tảo. Nàng nghiến răng nghĩ thầm, tên tiểu yêu tinh này quả nhiên không phải loại chủ nhân dễ hầu.
“Công tử rất đẹp.” Tiểu tỳ nữ kính cẩn đáp.
Đông Tảo cảm thấy vừa lòng, quay đầu mỉm cười thật tươi với tiểu tỳ nữ, kéo tay nàng nói “A Hương, ngươi đúng là tốt quá đi.”
Tỳ nữ được gọi là A Hương đột nhiên đỏ ửng mặt, hoang mang không hiểu sao Đông Tảo biết tên mình. Nhưng Đông Tảo cười rộ lên quả là rất đẹp. Tim nàng thình thịch đập loạn, tay chân luống cuống chải xong tóc cho Đông Tảo rồi vội vã rời đi.
Tỳ nữ béo trốn trong góc líu lưỡi. Yêu tinh kia đến cả A Hương mà cũng không tha. Đúng là khiến người giận sôi mà! Bởi thế mới thấy, tâm cơ của y cũng sâu lắm!
Không biết Mập Mập bị y vứt đi nơi nào rồi? Tỳ nữ béo rất sầu lo.
Đông Tảo chuẩn bị xong, ra ngoài tìm một vòng quanh trúc viện, nhưng vẫn không thấy Tiêu Tuy. Nó hỏi mấy người thị vệ cũng không thấy. Tâm trạng thoải mái dần dần biến thành lo lắng vô cùng.
Nó hóa thành hình người vốn không có nhiều cảm giác an toàn. Lúc ở cạnh Tiêu Tuy còn đỡ, hắn vừa đi, cả người Đông Tảo liền cảm thấy không ổn.
Mà Tiêu Tuy, lúc này đang đứng trong Tàng Thư Lâu nghi ngờ cuộc đời!
Đêm qua, sau khi rời khỏi phòng ngủ, hắn phải đợi đến tận khi Đông Tảo ngủ lại lần nữa, và bản thân hắn không còn thất thố mới quay về. Nhưng chẳng được bao lâu, hắn chỉ cần liếc mắt nhìn con chim béo trắng trẻo tươi ngon mọng nước nằm trên giường kia là cả người hắn lại nóng bừng lên.
Tiêu Tuy đợi trời ửng sáng liền đến thẳng đây đốt nến tìm sách. Hắn xem một mạch hơn hai canh giờ, rốt cuộc cũng rút ra được rất nhiều điều mà trước nay hắn chưa từng biết.
Cao bôi trơn là không thể thiếu, phần khuếch trương cũng rất cần thiết, mà chăm sóc chỗ đó sau khi xong chuyện lại càng quan trọng. Tiêu Tuy nhớ kĩ từng bước một. Xem tranh xem chữ khá là ổn, nhưng hắn chỉ cần liên hệ tới Đông Tảo một chút thôi, là dục vọng trong lòng lại khó mà kiềm nén được.
Hơn mười năm qua, hắn đã gặp không biết bao nhiêu trai xinh gái đẹp, mặt mày còn tinh xảo hơn cả Đông Tảo, dáng vẻ đẹp đẽ thì lại càng không biết là bao nhiêu. Trong đó, người yêu thương nhớ nhung hắn lại càng nhiều. Thế nhưng, Tiêu Tuy chưa bao giờ có cái cảm giác đặc biệt gì mà không kiềm nén được.
Giống như có một chỗ ngứa từng đưa tay ra gãi nhưng không ăn thua. Sau đó, Đông Tảo bỗng nhiên giơ tay gãi gãi một cái, liền thấy vô cùng dễ chịu, không thể thiếu đi.
Tiêu Tuy làm việc mạnh mẽ dứt khoát, sau khi quyết định sẽ không do dự nữa. Hắn lập tức cho người mang cao bôi trơn đến trúc viện. Chính mình thì bước chậm quay về, xem xem Đông Tảo đã dậy hay chưa.
Trong trúc viện, Đông Tảo tìm một vòng xong, đứng ở trong sân ngẩng đầu nhìn trời, nghĩ xem mình mà biến thành chim thì có thể tìm được nhanh hơn không.
Nó cảm thấy có một ánh mắt vô cùng nóng nảy dính trên người mình.
Đông Tảo quay đầu, phát hiện tỳ nữ béo đang nấp trong góc nhỏ len lén nhìn nó.
Tỳ nữ béo bị Đông Tảo bắt quả tang, có chút quẫn bách, cúi đầu rời đi không dám nhìn nữa. Nhưng Đông Tảo lại rất nhiệt tình gọi nàng lại “A Xuân, ngươi ở đó làm gì vậy?”
Lúc nó còn ở hình chim, nó có rất nhiều điều muốn nói với tỳ nữ béo, nhưng lại không dám nói. Cho nên, giờ thấy nàng, nó liền tự nhiên bắt chuyện.
Tỳ nữ béo đột ngột bị gọi tên, giống như bị điểm huyệt, không dám không đến. Vì thế, nàng cứng ngắc bước chậm qua “Công tử, ngài, ngài có chuyện gì không?”
“Ngươi có biết A Tuy ở đâu không?” Đông Tảo hỏi.
Tỳ nữ béo dùng khóe mắt âm thầm quan sát vẻ mặt của Đông Tảo, thấy trên khuôn mặt mềm mại của y không có thái độ sắc bén gì, khiến nàng nhớ đến Mập Mập của nàng, nhịn không được cả gan nói “Nô tỳ có biết ạ.”
Nàng nhỏ giọng nói, sau đó ngẩng đầu lên hỏi Đông Tảo “Ngài, ngài có thấy qua một con chim béo trăng trắng không? Đuôi màu đen, rất dễ thương.”
Đông Tảo sửng sốt một lúc mới kịp nhận ra là tỳ nữ béo đang nói mình. Rất dễ thương?
Trong lòng nó vui vẻ, đang định nói gì đó.
Tỳ nữ béo nhớ tới tác phong thường ngày của Mập Mập, sợ nó không thấy đâu có khi là do đắc tội với tên yêu tinh này, nàng mà khen thì không được hay cho lắm, nên vội vàng bồi thêm một câu “Nhưng mà hành động có hơi ngốc một chút.”
Nụ cười trên mặt Đông Tảo tắt lịm, mồm méo xệch.
Cái này hơi bị làm chim giận đấy! Nó nghĩ.
Mùng một đầu năm, thần tử phải đến chúc tụng Đế Vương, đây đã là lễ nghi mấy trăm năm. Vị trí của Tiêu Tuy trống không. Đương nhiên, do chẳng ai dám đi lên đứng tranh, nên lúc này, lại càng hiển lộ rõ ràng.
Sau khi Tĩnh Vương bị ám sát, hành động bên phía Hoàng Đế phải nói là khiến cho hết thảy quan viên thân cận đều nở mày nở mặt, lật đổ không ít những vị trí quan trọng bên người Tiêu Tuy. Lúc này, trong tay Tiêu Tuy chỉ còn một vài thứ Hoàng Đế không thể động đến được là binh quyền. Nhưng mà, coi tình hình này, Hoàng Đế mà đi thêm mấy bước, tính hiệu lực của đống quyền lực của Tiêu Tuy có khi cũng trở thành cái vỏ trống không mà thôi.
Đến lúc ấy, cho dù là binh quyền hay là gì đi chăng nữa, thì chỉ cần giam chặt Tiêu Tuy trong chốn Kinh Thành, Hoàng Đế hoàn toàn có thể khống chế hắn.
Hướng đi đại cục đã rõ ràng. Rất nhiều người đều bàn luận về việc Tiêu Tuy không đến chúc tụng. Có người nói hắn như này là muốn tỏ thái độ cho Hoàng Đế xem, lại có người nói, đây là biểu hiện của việc Tiêu Tuy đã sa cơ lỡ vận.
Thế nhưng, Hoàng Đế lại không nhắc đến Tiêu Tuy. Cho dù đó là một cơ hội để phán tội vô cùng tuyệt vời.
Hồ ly một lòng tính kế cho Tiêu Diễm đến ngày hôm nay, bình thường rất hay bất đắc dĩ với cái tính nhẹ dạ này của y.
“Vừa nãy đáng ra phải hỏi sao hắn không tới.”
Tiêu Diễm cúi đầu bước đi, ngữ khí né tránh “Nhỡ hắn thật sự bị thương chưa khỏi thì sao.”
Tính tình y nhìn thì có chút kiêu căng, nhưng chỉ cần ở chung, sẽ nhận ra, y kỳ thực là một người cực kì ấm áp dịu dàng. Mặc dù y luôn canh cánh trong lòng về Tiêu Tuy, nhưng chưa bao giờ y muốn ra tay thật sự. Có thể nói Tiêu Diễm vốn không thích hợp làm Hoàng Đế. Có điều, hết lần này đến lần khác, y lại bị thứ gọi là huyết thống ném đến trước Ngai Vàng.
Nói chính ra thì, A Hồ biết rất rõ việc Tiêu Tuy mới là người được chỉ định cho ngôi Hoàng Đế. Thế nhưng, có một việc hắn càng rõ hơn. Chính là, với tính cách của Tiêu Tuy, hoặc là không làm, hoặc là làm cho sạch sẽ mới thôi. Vậy thì, ngày đó, Tiêu Tuy nhất định sẽ không tha cho Tiêu Diễm một con đường sống.
Gió buổi sớm hãy còn lạnh. Tiêu Diễm không muốn ngồi kiệu, mà muốn tự mình đi bộ qua khoảng sân rộng lớn quay về tẩm cung. Y nhíu mày không nói, không nhìn ra là đang nghĩ cái gì.
Hồ ly ẩn thân đi cạnh y, gió lạnh luồn vào tay áo hắn. Mùa đông lạnh như thế này, đã cách đây hơn hai mươi năm rồi. Chính là vào cái ngày hắn quyết định xuống núi kia.
A Hồ còn nhớ rất rõ, sáng hôm ấy, Đông Tảo bị con chim khác mắng là đồ quái dị, hai mắt đẫm lệ ngậm sâu bay về mách với hắn.
“Bọn chúng thật xấu xa.” Đông Tảo vừa nói, một lưỡi kiếm đã bay tới từ phía sau hồ ly.
Hồ ly phản ứng nhanh, bắt lấy Đông Tảo nhảy lên trên cây. Đông Tảo sợ đến mức làm rơi cả con sâu đang ngậm trong miệng. Nó nhìn theo ánh mắt của hồ ly, thấy phía dưới là một người trung niên mặc đồ đạo sĩ, hai mắt sáng như đuốc mà nhìn bọn nó.
“Cái đồ yêu quái nhà ngươi! Hôm nay ta sẽ chém chết ngươi, miễn cho sau này ngươi tới làm hại nhân gian!”
Hồ ly cả ngày ở trên núi tu luyện, đến cả đỉnh núi cũng không ló đầu lên, cảm thấy vô cùng khó hiểu, vừa trốn tránh vừa hỏi “Sao ta lại phải làm hại nhân gian?”
Hắn thành tâm tu luyện, vì muốn không nhiễm phải tà niệm, bước vào con đường thành tiên gian khổ, bình thường còn cẩn thận bảo vệ cả hoa hoa cỏ cỏ.
Nhưng đạo sĩ không tin, một nhát lại một nhát chém xuống, khiến cho cả người lẫn cáo đều bị thương. Đạo sĩ trong lòng biết không đánh lại được A Hồ, cho nên dừng tay hẹn năm sau tới tái chiến. Hồ ly sợ ông ta, chỉ đành vội vàng từ biệt Đông Tảo, chạy xuống núi tránh né.
Hắn không muốn hại người chút nào đâu! A Hồ lúc đó nghĩ. Hắn ngửa đầu nhìn Đông Tảo còn đứng trên cây mê man “Chờ ta xuống núi làm quen sẽ về đón đệ đi xem. Đệ ở lại trên núi phải chăm chỉ tu luyện đấy.”
Đông Tảo gật đầu với hồ ly “Được, ừm, huynh cũng lên đường bình an.”
Giờ nhớ lại suy nghĩ lúc ấy, hồ ly lộ ra vẻ cười khổ. Thế sự khó lường, đến nay, hắn đã hại biết bao nhiêu người rồi? A Hồ cũng không nhớ rõ nữa. Có khi hắn cảm thấy, nếu lúc đầu cứ để cho vị đạo sĩ kia chém hết sạch tu vi của hắn đi, nói không chừng lại là chuyện tốt.
Trong trúc viện tại Tĩnh Vương phủ.
Lúc Đông Tảo tỉnh lại, mặt trời đã chiếu rọi khắp phòng từ lâu. Bên ngoài mơ hồ truyền đến giọng nói khe khẽ của các tiểu tỳ nữ.
Đông Tảo dụi mắt ngồi dậy, phát hiện mình đã mặc xong quần áo. Nó hãy còn hơi ngái ngủ, cúi đầu nhìn giày được đặt sẵn dưới giường, vô thức khom lưng đi vào.
Tiểu tỳ nữ bên ngoài nghe thấy động tĩnh, cẩn thận ngó vào. Thấy Đông Tảo đã dậy, nàng vô cùng cẩn thận mà nhỏ giọng hỏi nó “Ngài, ngài có muốn ăn sáng không?”
Đông Tảo gật đầu, đứng dậy hỏi “A Tuy đi đâu rồi?”
Tiểu tỳ nữ ngây người mất một lúc mới nhớ ra “Tuy” là tục danh của chủ tử nhà mình. Bộ dạng nàng lại càng trở nên cẩn thận hơn “Nô tỳ không biết ạ.”
Nói xong thì quay đầu chạy ra ngoài.
Đông Tảo có chút mê man, nhớ tới việc đêm qua Tiêu Tuy đột nhiên bỏ đi, nó ở trong phòng chờ mãi mà vẫn không thấy hắn quay về. Lúc sau, hình như có lờ mờ thấy Tiêu Tuy về, nhưng lúc ấy, nó đã buồn ngủ díp hết cả mắt rồi, không mở ra nổi nữa.
Đêm qua…
Đông Tảo vội vã kéo áo, vạch quần ra, đứng sau tấm bình phong len lén quan sát. Qua một đêm, con sâu thịt đã bé đi rất nhiều, thật là kỳ lạ! Đông Tảo thò tay gảy cái kia ngã trái ngã phải, mềm nhũn không có phản ứng gì.
Nó tập trung nghịch trong chốc lát, đám tiểu tỳ nữ đã lại tới hầu nó rửa mặt ăn sáng.
Đông Tảo ngoan ngoãn đứng cho các nàng chải đầu, mặc y phục. Trong gương đồng chiếu ra một gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn, một đôi mắt hạnh tròn xoe ướt nước. Đông Tảo nhìn chằm chằm vào gương, tự cảm thấy trong lòng mĩ mãn. Nó còn hỏi tiểu tỳ nữ chải đầu cho mình “Ta có đẹp không?”
Nó chỉ thuần túy muốn tìm thêm bằng chứng thứ ba, ngoài Tiêu Tuy ra, để chứng minh lời nói của Tiêu Tuy là thật mà thôi. Nhưng lời này đến tai đám tiểu tỳ nữ, lại giống như thị thiếp được sủng ái cố tình hỏi để làm khó người khác. Không biết phía sau còn có bao nhiêu toan tính.
Tỳ nữ béo len lén trốn sau cửa cũng nghe thấy câu này của Đông Tảo. Nàng nghiến răng nghĩ thầm, tên tiểu yêu tinh này quả nhiên không phải loại chủ nhân dễ hầu.
“Công tử rất đẹp.” Tiểu tỳ nữ kính cẩn đáp.
Đông Tảo cảm thấy vừa lòng, quay đầu mỉm cười thật tươi với tiểu tỳ nữ, kéo tay nàng nói “A Hương, ngươi đúng là tốt quá đi.”
Tỳ nữ được gọi là A Hương đột nhiên đỏ ửng mặt, hoang mang không hiểu sao Đông Tảo biết tên mình. Nhưng Đông Tảo cười rộ lên quả là rất đẹp. Tim nàng thình thịch đập loạn, tay chân luống cuống chải xong tóc cho Đông Tảo rồi vội vã rời đi.
Tỳ nữ béo trốn trong góc líu lưỡi. Yêu tinh kia đến cả A Hương mà cũng không tha. Đúng là khiến người giận sôi mà! Bởi thế mới thấy, tâm cơ của y cũng sâu lắm!
Không biết Mập Mập bị y vứt đi nơi nào rồi? Tỳ nữ béo rất sầu lo.
Đông Tảo chuẩn bị xong, ra ngoài tìm một vòng quanh trúc viện, nhưng vẫn không thấy Tiêu Tuy. Nó hỏi mấy người thị vệ cũng không thấy. Tâm trạng thoải mái dần dần biến thành lo lắng vô cùng.
Nó hóa thành hình người vốn không có nhiều cảm giác an toàn. Lúc ở cạnh Tiêu Tuy còn đỡ, hắn vừa đi, cả người Đông Tảo liền cảm thấy không ổn.
Mà Tiêu Tuy, lúc này đang đứng trong Tàng Thư Lâu nghi ngờ cuộc đời!
Đêm qua, sau khi rời khỏi phòng ngủ, hắn phải đợi đến tận khi Đông Tảo ngủ lại lần nữa, và bản thân hắn không còn thất thố mới quay về. Nhưng chẳng được bao lâu, hắn chỉ cần liếc mắt nhìn con chim béo trắng trẻo tươi ngon mọng nước nằm trên giường kia là cả người hắn lại nóng bừng lên.
Tiêu Tuy đợi trời ửng sáng liền đến thẳng đây đốt nến tìm sách. Hắn xem một mạch hơn hai canh giờ, rốt cuộc cũng rút ra được rất nhiều điều mà trước nay hắn chưa từng biết.
Cao bôi trơn là không thể thiếu, phần khuếch trương cũng rất cần thiết, mà chăm sóc chỗ đó sau khi xong chuyện lại càng quan trọng. Tiêu Tuy nhớ kĩ từng bước một. Xem tranh xem chữ khá là ổn, nhưng hắn chỉ cần liên hệ tới Đông Tảo một chút thôi, là dục vọng trong lòng lại khó mà kiềm nén được.
Hơn mười năm qua, hắn đã gặp không biết bao nhiêu trai xinh gái đẹp, mặt mày còn tinh xảo hơn cả Đông Tảo, dáng vẻ đẹp đẽ thì lại càng không biết là bao nhiêu. Trong đó, người yêu thương nhớ nhung hắn lại càng nhiều. Thế nhưng, Tiêu Tuy chưa bao giờ có cái cảm giác đặc biệt gì mà không kiềm nén được.
Giống như có một chỗ ngứa từng đưa tay ra gãi nhưng không ăn thua. Sau đó, Đông Tảo bỗng nhiên giơ tay gãi gãi một cái, liền thấy vô cùng dễ chịu, không thể thiếu đi.
Tiêu Tuy làm việc mạnh mẽ dứt khoát, sau khi quyết định sẽ không do dự nữa. Hắn lập tức cho người mang cao bôi trơn đến trúc viện. Chính mình thì bước chậm quay về, xem xem Đông Tảo đã dậy hay chưa.
Trong trúc viện, Đông Tảo tìm một vòng xong, đứng ở trong sân ngẩng đầu nhìn trời, nghĩ xem mình mà biến thành chim thì có thể tìm được nhanh hơn không.
Nó cảm thấy có một ánh mắt vô cùng nóng nảy dính trên người mình.
Đông Tảo quay đầu, phát hiện tỳ nữ béo đang nấp trong góc nhỏ len lén nhìn nó.
Tỳ nữ béo bị Đông Tảo bắt quả tang, có chút quẫn bách, cúi đầu rời đi không dám nhìn nữa. Nhưng Đông Tảo lại rất nhiệt tình gọi nàng lại “A Xuân, ngươi ở đó làm gì vậy?”
Lúc nó còn ở hình chim, nó có rất nhiều điều muốn nói với tỳ nữ béo, nhưng lại không dám nói. Cho nên, giờ thấy nàng, nó liền tự nhiên bắt chuyện.
Tỳ nữ béo đột ngột bị gọi tên, giống như bị điểm huyệt, không dám không đến. Vì thế, nàng cứng ngắc bước chậm qua “Công tử, ngài, ngài có chuyện gì không?”
“Ngươi có biết A Tuy ở đâu không?” Đông Tảo hỏi.
Tỳ nữ béo dùng khóe mắt âm thầm quan sát vẻ mặt của Đông Tảo, thấy trên khuôn mặt mềm mại của y không có thái độ sắc bén gì, khiến nàng nhớ đến Mập Mập của nàng, nhịn không được cả gan nói “Nô tỳ có biết ạ.”
Nàng nhỏ giọng nói, sau đó ngẩng đầu lên hỏi Đông Tảo “Ngài, ngài có thấy qua một con chim béo trăng trắng không? Đuôi màu đen, rất dễ thương.”
Đông Tảo sửng sốt một lúc mới kịp nhận ra là tỳ nữ béo đang nói mình. Rất dễ thương?
Trong lòng nó vui vẻ, đang định nói gì đó.
Tỳ nữ béo nhớ tới tác phong thường ngày của Mập Mập, sợ nó không thấy đâu có khi là do đắc tội với tên yêu tinh này, nàng mà khen thì không được hay cho lắm, nên vội vàng bồi thêm một câu “Nhưng mà hành động có hơi ngốc một chút.”
Nụ cười trên mặt Đông Tảo tắt lịm, mồm méo xệch.
Cái này hơi bị làm chim giận đấy! Nó nghĩ.
Danh sách chương