Đông Tảo đứng soi gương cả nửa ngày, cẩn thận chải chuốt bộ lông của mình, cuối cùng cảm thấy mình không còn xấu lắm mởi ngâm nga một tiếng, nhảy từ trước gương ra cạnh bàn nhỏ, vỗ vỗ hai cánh.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại mình nó, mặc kệ nó nhảy nhót thế nào, bên ngoài cũng không có chút động tĩnh.
Đông Tảo hơi phiền lòng.
Nó đứng trước cửa sổ ngẩn ngơ. Bởi vì sắp đến Tết, nên thời gian này tỳ nữ béo và tỳ nữ gầy rất bận, lại cộng thêm việc Tiêu Tuy hạ lệnh không cho các nàng đọc truyện nữa, nên khi ở cùng nhau, cả hai cũng chỉ thêu thùa may vá, nói vài ba chuyện trên trời dưới đất.
Đông Tảo hoàn toàn mất đi nguồn kiến thức, có chút không biết phải làm sao để cầu yêu với Tiêu Tuy cho chính xác.
Không chỉ thế, nó còn hơi sợ. Nó đã nhận ra dị thường mấy ngày gần đây. Cả người cứ lúc nóng lúc lạnh không nói, có đôi khi còn nháy mắt liền gục đầu ngủ mất. Lúc ở cùng Tiêu Tuy còn đỡ, hắn có thể nhanh tay đỡ lấy Đông Tảo. Tuy nhiên, cũng có những lúc không được may như thế, một mình nó lăn lông lốc từ trên bàn xuống đất, đau hết cả eo.
Nhưng rốt cuộc là vì sao lại dị thì Đông Tảo không nghĩ ra được.
Tỳ nữ béo và tỳ nữ gầy ăn xong bữa trưa, quay về phòng thêu thùa may vá. Vừa đẩy cửa ra, nhìn thấy bóng lưng tịch liêu của Đông Tảo, tỳ nữ béo mím môi cười “Mập Mập cả ngày như có tâm sự ấy nhỉ, trầm lắng quá.”
Đông Tảo nghe thế, không vui lắm mà quay đầu nhìn tỳ nữ béo một lúc.
Nó nghĩ, ta vốn vẫn trầm lắng! Đừng có mà coi thường chim nhé!
Tỳ nữ gầy cầm rổ đồ thêu ngồi trên ghế, nói “Ai bảo Mập Mập không thể có tâm sự chứ? Người hay chim thì đều có chuyện phiền lòng của mình, chúng ta không hiểu được đâu.”
Đông Tảo có chút đồng ý với câu này, cảm thấy tỳ nữ gầy rất biết suy nghĩ, chíp chíp kêu lên hai tiếng bày tỏ thái độ.
Tỳ nữ béo nói “Chuyện đời khó lường, haiz, nghe nói bên viện bên cạnh lại vừa có một ma ma qua đời, chẳng còn mấy ngày nữa là Tết rồi, ngươi nói xem… Haiz…”
“Mấy hôm trước ta còn gặp ma ma đó, nhưng không thấy có gì bất thường, bà chỉ nói dạo này không thoải mái lắm, vừa lạnh vừa nóng. Ai ngờ ngủ một giấc, người đã không còn nữa…”
Đông Tảo đang định cuộn tròn bên cạnh các nàng đánh một giấc, trong lúc mơ mơ màng màng nghe thấy câu này, lông tơ cả người liền dựng đứng cả lên, mở to mắt, đến động cũng không dám động.
Vừa nóng vừa lạnh mấy ngày, sau đó ngủ một giấc thì chết? Đông Tảo không ngừng suy sụp.
Bởi vì những trải nghiệm trong đời một con chim thật sự quá khó để nắm bắt. Nó không biết sau này mình sẽ già đi, hay là sẽ hóa thành hình người, sau đó không già, không chết. Thậm chí, bản thân mình là tiên hay là yêu nó cũng không biết luôn!
Đông Tảo không tu luyện là một, không hút nhân khí là hai, sống ba mươi lăm đều mơ mơ hồ hồ. Bây giờ đột nhiên có chút thay đổi lại nói có thể sẽ chết ư?
Thật sự nó khó mà không sợ cho được.
Cơn buồn ngủ vốn như lũ quét tràn xuống, bị Đông Tảo mạnh mẽ đẩy lùi. Nó chớp mắt mấy cái, lại chớp mắt mấy cái. Nhưng cơn buồn ngủ vẫn cuốn trọn lấy nó, khiến nó giống như một chiếc lá bơ vơ giữa biển lớn, bị đùa bỡn đẩy tới đẩy lui.
Đông Tảo dốc toàn lực đứng lên, xiêu vẹo đi lại trên bàn. Nó cắm đầu vào một chén trà nhỏ ở bên cạnh, hòng lấy nước trà nguội lạnh làm mình tỉnh táo lại. Có như vậy nó mới đỡ hơn một chút, mới có thể kiên cường chống đỡ bay đến thư phòng.
Tiêu Tuy đang ngồi sau bàn xem một quyển sách cũ nát, thấy Đông Tảo bay vào thì đặt sách trong tay xuống. Hắn nhìn Đông Tảo đứng không vững nói “Buồn ngủ như thế sao lại không đi ngủ đi.”
Hai mắt Đông Tảo rưng rưng, sợ không chịu nổi nói “Ta… Ta sắp chết rồi.”
Tiêu Tuy ngạc nhiên “Gì cơ?” Hắn sờ khuôn mặt ướt đẫm của Đông Tảo, không phải là khóc ướt đấy chứ?
Hắn lập tức đẩy “Yêu vật chí” sang một bên, ôm Đông Tảo vào lòng bàn tay, cẩn thận nhìn nó. Mật thám nhỏ vẫn trắng trắng mập mập như cũ, đâu giống như sắp chết đâu?
Lúc này, Tiêu Tuy mới thoáng yên tâm lại.
Đông Tảo khóc nấc kể lại cho hắn nghe chuyện tỳ nữ gầy nói.
“Sinh lão bệnh tử là chuyện bình thường của đời người.” Tiêu Tuy nói “Nhưng ngươi chỉ mới sống có ba bốn năm, có gì mà phải sợ chứ?”
Tiêu Tuy đã đọc sách cả ngày, “Yêu vật chí” là một quển sách ghi chép lại đủ loại yêu quái bao gồm quá trình tu luyện, luân hồi và nhân quả chúng. Nó được nhét trong góc tàng thư các của Tĩnh Vương phủ không biết bao nhiêu năm. Cho đến giờ, Tiêu Tuy vẫn coi nó giống như một thứ vô căn cứ. Có điều, sau khi gặp được Đông Tảo, hắn không thể không bắt đầu nghiêm túc đọc loại sách này.
Đặc biệt là những dị trạng gần đây xuất hiện trên người Đông Tảo càng làm hắn thêm nghi ngờ.
Liên quan đến việc này, trong sách có một chương viết về “Biến hóa”.
“Lúc biến hóa, yêu vật thường có triệu chứng phát nhiệt. Đây là do chân khí toát ra trong lúc lưu thông khắp cơ thể. Đến giai đoạn biến hóa, yêu vật sẽ đạt được năng lực tự do chuyển đổi hình thái…”
Lại nói thêm, phương pháp tu luyện của yêu vật rất nhiều, thế nhưng chung quy lại thì vẫn được chia làm hai loại.
Một loại là trốn trong núi sâu hấp thu linh khí của thiên địa, tu luyện ngày đêm.
Một loại khác chính là len lén ẩn nấp bên cạnh con người, hút nhân khí để tăng nhanh tốc độ tu luyện.
Loại thứ nhất tốn sức tốn giờ, thế nhưng do không hại người nên sau khi lịch kiếp có thể từ yêu hóa tiên. Còn loại thứ hai thì khó hơn, vì hại người thì không sao, có sao là sau khi hại xong, đến lúc lịch kiếp, sẽ thống khổ giống như muốn chết đi!
Tuy Tiêu Tuy phát hiện Đông Tảo ở trong núi, nhưng nhìn nó gật gù không dám ngủ, hắn nghĩ, nếu tên mật thám nhỏ này thực sự là yêu quái, thì cũng là loại yêu quái ngu ngốc nhất trong đời!
“Ta… Ta…” Đông Tảo ấp úng, không dám nói cho Tiêu Tuy biết mình đã sống ba mươi năm, lúc trước chỉ là lừa hắn. Nó hít mũi, nói ra một khả năng khác trong lòng “Có thể ta bị trúng độc rồi.”
“Trúng độc á?” Tiêu Tuy nhíu mày “Độc ở đâu ra?”
“Ngươi chính là độc!” Đông Tảo nức nở, nói như kiểu nó là vua bị mỹ sắc làm cho vong quốc. “Đều tại ta quá mức mê luyến tư sắc của ngươi, nên hôm nay mới trúng độc mà chết! Nhưng việc này cũng không thể trách ngươi được, chỉ có thể trách ta mà thôi, toàn bộ đều trách ta hết. Híc!”
Trong “Yêu vật chí” nói, có một loại yêu vật, đại diện là hồ li, không chỉ có ngoại hình đẹp mà còn biết ăn nói, chỉ cần vài câu cũng có thể khiến cho người ta vui vẻ, quên mất lí trí.
Tiêu Tuy thầm nghĩ, tuy tên mật thám nhỏ trước mắt này chẳng phải hồ li, nhưng cũng không kém cạnh là bao. Xưa nay, Đông Tảo chỉ cần mở miệng là ngọt hơn cả đường, có khi còn khiến người ta líu lưỡi. Cho dù nó làm gì, nói gì cũng đều rất chân thành. Cứ cho là nó miệng lưỡi trơn tru, thì nó cũng hoàn toàn có thể vở như: ta nói thật, ta thề có trời đất chứng giám!
Ví với lúc này, Tiêu Tuy cũng suýt chút thì cho rằng mình có độc thật!
Dáng vẻ hối lỗi của Đông Tảo khiến Tiêu Tuy muốn bật cười. Hắn cầm khăn ở bên cạnh lên lau mặt cho Đông Tảo, nói “Đừng nói ngốc thế, ngủ một lát đi, ta phải ra ngoài rồi.”
Tiêu Tuy nói xong thì ôm Đông Tảo lên, đặt nó vào một hộp gỗ nhỏ được chuẩn bị sẵn ở thư phòng, bên trong có lót chăn mềm. Đông Tảo vốn chỉ gắng gượng chống đỡ, nên khi thân thể vừa tiếp xúc với mặt chăn, nó liền díp chặt mắt lại không mở nổi.
Tiêu Tuy đứng cạnh bàn, ngón tay vuốt vuốt trán Đông Tảo. Hắn nhìn thoáng qua “Yêu vật chí” ở bên.
Mật thám nhỏ này là yêu quái thì sao chứ? Tiêu Tuy thật sự chẳng để tâm.
Cửa thư phòng mở rồi lại đóng, bên trong chỉ còn lại duy nhất một mình Đông Tảo.
Thuận theo giấc ngủ sâu, tâm trạng bất an của Đông Tảo cũng dần bình tĩnh lại. Nó nằm trong hộp gỗ, hô hấp bình ổn, chỉ có điều càng ngủ lại càng cảm thấy nóng.
Nó muốn lật mình, nhưng thân thể giống như nặng ngàn cân, không thể không gồng mình mở mắt để ra ngoài hóng gió. Không ngờ, vừa mở mắt, nó lại thấy bản thân đang lập lòe phát sáng. Lông chim biến thành trong suốt, chậm chạp biến mất.
Đông Tảo bị biến hóa này dọa cho choáng váng, kinh ngạc nhìn.
Đến tận khi ánh sáng bừng lóe lên, nó mới nhớ ra việc phải bay lên. Nhưng vừa bay đến giữa không trung thì bỗng nhiên “rầm” một tiếng.
Ánh sáng tán đi, một thiếu niên cả người không có sợi lông nào, mê man ngồi trên bàn. Thiếu niên kia có khuôn mặt tròn tròn, con mắt trong suốt đen nháy, mũi cao anh tuấn, miệng màu đỏ son, thân hình cân đối, tỉ lệ thon dài mà vừa đủ.
Đông Tảo biến hóa xong, âm thanh đập vào bàn không nhỏ, bên ngoài lập tức truyền đến tiếng thì thầm của thị vệ “Bên trong có tiếng gì vậy?”
Nó sợ hãi nấc cục liên hồi, vội vã nhảy xuống khỏi bàn đọc sách. Tiếng người bên ngoài càng lúc càng gần, cách một khung cửa cũng có thể nhìn thấy có người đang đặt tay lên phía trên…
Trong phòng lúc này chỉ còn lại mình nó, mặc kệ nó nhảy nhót thế nào, bên ngoài cũng không có chút động tĩnh.
Đông Tảo hơi phiền lòng.
Nó đứng trước cửa sổ ngẩn ngơ. Bởi vì sắp đến Tết, nên thời gian này tỳ nữ béo và tỳ nữ gầy rất bận, lại cộng thêm việc Tiêu Tuy hạ lệnh không cho các nàng đọc truyện nữa, nên khi ở cùng nhau, cả hai cũng chỉ thêu thùa may vá, nói vài ba chuyện trên trời dưới đất.
Đông Tảo hoàn toàn mất đi nguồn kiến thức, có chút không biết phải làm sao để cầu yêu với Tiêu Tuy cho chính xác.
Không chỉ thế, nó còn hơi sợ. Nó đã nhận ra dị thường mấy ngày gần đây. Cả người cứ lúc nóng lúc lạnh không nói, có đôi khi còn nháy mắt liền gục đầu ngủ mất. Lúc ở cùng Tiêu Tuy còn đỡ, hắn có thể nhanh tay đỡ lấy Đông Tảo. Tuy nhiên, cũng có những lúc không được may như thế, một mình nó lăn lông lốc từ trên bàn xuống đất, đau hết cả eo.
Nhưng rốt cuộc là vì sao lại dị thì Đông Tảo không nghĩ ra được.
Tỳ nữ béo và tỳ nữ gầy ăn xong bữa trưa, quay về phòng thêu thùa may vá. Vừa đẩy cửa ra, nhìn thấy bóng lưng tịch liêu của Đông Tảo, tỳ nữ béo mím môi cười “Mập Mập cả ngày như có tâm sự ấy nhỉ, trầm lắng quá.”
Đông Tảo nghe thế, không vui lắm mà quay đầu nhìn tỳ nữ béo một lúc.
Nó nghĩ, ta vốn vẫn trầm lắng! Đừng có mà coi thường chim nhé!
Tỳ nữ gầy cầm rổ đồ thêu ngồi trên ghế, nói “Ai bảo Mập Mập không thể có tâm sự chứ? Người hay chim thì đều có chuyện phiền lòng của mình, chúng ta không hiểu được đâu.”
Đông Tảo có chút đồng ý với câu này, cảm thấy tỳ nữ gầy rất biết suy nghĩ, chíp chíp kêu lên hai tiếng bày tỏ thái độ.
Tỳ nữ béo nói “Chuyện đời khó lường, haiz, nghe nói bên viện bên cạnh lại vừa có một ma ma qua đời, chẳng còn mấy ngày nữa là Tết rồi, ngươi nói xem… Haiz…”
“Mấy hôm trước ta còn gặp ma ma đó, nhưng không thấy có gì bất thường, bà chỉ nói dạo này không thoải mái lắm, vừa lạnh vừa nóng. Ai ngờ ngủ một giấc, người đã không còn nữa…”
Đông Tảo đang định cuộn tròn bên cạnh các nàng đánh một giấc, trong lúc mơ mơ màng màng nghe thấy câu này, lông tơ cả người liền dựng đứng cả lên, mở to mắt, đến động cũng không dám động.
Vừa nóng vừa lạnh mấy ngày, sau đó ngủ một giấc thì chết? Đông Tảo không ngừng suy sụp.
Bởi vì những trải nghiệm trong đời một con chim thật sự quá khó để nắm bắt. Nó không biết sau này mình sẽ già đi, hay là sẽ hóa thành hình người, sau đó không già, không chết. Thậm chí, bản thân mình là tiên hay là yêu nó cũng không biết luôn!
Đông Tảo không tu luyện là một, không hút nhân khí là hai, sống ba mươi lăm đều mơ mơ hồ hồ. Bây giờ đột nhiên có chút thay đổi lại nói có thể sẽ chết ư?
Thật sự nó khó mà không sợ cho được.
Cơn buồn ngủ vốn như lũ quét tràn xuống, bị Đông Tảo mạnh mẽ đẩy lùi. Nó chớp mắt mấy cái, lại chớp mắt mấy cái. Nhưng cơn buồn ngủ vẫn cuốn trọn lấy nó, khiến nó giống như một chiếc lá bơ vơ giữa biển lớn, bị đùa bỡn đẩy tới đẩy lui.
Đông Tảo dốc toàn lực đứng lên, xiêu vẹo đi lại trên bàn. Nó cắm đầu vào một chén trà nhỏ ở bên cạnh, hòng lấy nước trà nguội lạnh làm mình tỉnh táo lại. Có như vậy nó mới đỡ hơn một chút, mới có thể kiên cường chống đỡ bay đến thư phòng.
Tiêu Tuy đang ngồi sau bàn xem một quyển sách cũ nát, thấy Đông Tảo bay vào thì đặt sách trong tay xuống. Hắn nhìn Đông Tảo đứng không vững nói “Buồn ngủ như thế sao lại không đi ngủ đi.”
Hai mắt Đông Tảo rưng rưng, sợ không chịu nổi nói “Ta… Ta sắp chết rồi.”
Tiêu Tuy ngạc nhiên “Gì cơ?” Hắn sờ khuôn mặt ướt đẫm của Đông Tảo, không phải là khóc ướt đấy chứ?
Hắn lập tức đẩy “Yêu vật chí” sang một bên, ôm Đông Tảo vào lòng bàn tay, cẩn thận nhìn nó. Mật thám nhỏ vẫn trắng trắng mập mập như cũ, đâu giống như sắp chết đâu?
Lúc này, Tiêu Tuy mới thoáng yên tâm lại.
Đông Tảo khóc nấc kể lại cho hắn nghe chuyện tỳ nữ gầy nói.
“Sinh lão bệnh tử là chuyện bình thường của đời người.” Tiêu Tuy nói “Nhưng ngươi chỉ mới sống có ba bốn năm, có gì mà phải sợ chứ?”
Tiêu Tuy đã đọc sách cả ngày, “Yêu vật chí” là một quển sách ghi chép lại đủ loại yêu quái bao gồm quá trình tu luyện, luân hồi và nhân quả chúng. Nó được nhét trong góc tàng thư các của Tĩnh Vương phủ không biết bao nhiêu năm. Cho đến giờ, Tiêu Tuy vẫn coi nó giống như một thứ vô căn cứ. Có điều, sau khi gặp được Đông Tảo, hắn không thể không bắt đầu nghiêm túc đọc loại sách này.
Đặc biệt là những dị trạng gần đây xuất hiện trên người Đông Tảo càng làm hắn thêm nghi ngờ.
Liên quan đến việc này, trong sách có một chương viết về “Biến hóa”.
“Lúc biến hóa, yêu vật thường có triệu chứng phát nhiệt. Đây là do chân khí toát ra trong lúc lưu thông khắp cơ thể. Đến giai đoạn biến hóa, yêu vật sẽ đạt được năng lực tự do chuyển đổi hình thái…”
Lại nói thêm, phương pháp tu luyện của yêu vật rất nhiều, thế nhưng chung quy lại thì vẫn được chia làm hai loại.
Một loại là trốn trong núi sâu hấp thu linh khí của thiên địa, tu luyện ngày đêm.
Một loại khác chính là len lén ẩn nấp bên cạnh con người, hút nhân khí để tăng nhanh tốc độ tu luyện.
Loại thứ nhất tốn sức tốn giờ, thế nhưng do không hại người nên sau khi lịch kiếp có thể từ yêu hóa tiên. Còn loại thứ hai thì khó hơn, vì hại người thì không sao, có sao là sau khi hại xong, đến lúc lịch kiếp, sẽ thống khổ giống như muốn chết đi!
Tuy Tiêu Tuy phát hiện Đông Tảo ở trong núi, nhưng nhìn nó gật gù không dám ngủ, hắn nghĩ, nếu tên mật thám nhỏ này thực sự là yêu quái, thì cũng là loại yêu quái ngu ngốc nhất trong đời!
“Ta… Ta…” Đông Tảo ấp úng, không dám nói cho Tiêu Tuy biết mình đã sống ba mươi năm, lúc trước chỉ là lừa hắn. Nó hít mũi, nói ra một khả năng khác trong lòng “Có thể ta bị trúng độc rồi.”
“Trúng độc á?” Tiêu Tuy nhíu mày “Độc ở đâu ra?”
“Ngươi chính là độc!” Đông Tảo nức nở, nói như kiểu nó là vua bị mỹ sắc làm cho vong quốc. “Đều tại ta quá mức mê luyến tư sắc của ngươi, nên hôm nay mới trúng độc mà chết! Nhưng việc này cũng không thể trách ngươi được, chỉ có thể trách ta mà thôi, toàn bộ đều trách ta hết. Híc!”
Trong “Yêu vật chí” nói, có một loại yêu vật, đại diện là hồ li, không chỉ có ngoại hình đẹp mà còn biết ăn nói, chỉ cần vài câu cũng có thể khiến cho người ta vui vẻ, quên mất lí trí.
Tiêu Tuy thầm nghĩ, tuy tên mật thám nhỏ trước mắt này chẳng phải hồ li, nhưng cũng không kém cạnh là bao. Xưa nay, Đông Tảo chỉ cần mở miệng là ngọt hơn cả đường, có khi còn khiến người ta líu lưỡi. Cho dù nó làm gì, nói gì cũng đều rất chân thành. Cứ cho là nó miệng lưỡi trơn tru, thì nó cũng hoàn toàn có thể vở như: ta nói thật, ta thề có trời đất chứng giám!
Ví với lúc này, Tiêu Tuy cũng suýt chút thì cho rằng mình có độc thật!
Dáng vẻ hối lỗi của Đông Tảo khiến Tiêu Tuy muốn bật cười. Hắn cầm khăn ở bên cạnh lên lau mặt cho Đông Tảo, nói “Đừng nói ngốc thế, ngủ một lát đi, ta phải ra ngoài rồi.”
Tiêu Tuy nói xong thì ôm Đông Tảo lên, đặt nó vào một hộp gỗ nhỏ được chuẩn bị sẵn ở thư phòng, bên trong có lót chăn mềm. Đông Tảo vốn chỉ gắng gượng chống đỡ, nên khi thân thể vừa tiếp xúc với mặt chăn, nó liền díp chặt mắt lại không mở nổi.
Tiêu Tuy đứng cạnh bàn, ngón tay vuốt vuốt trán Đông Tảo. Hắn nhìn thoáng qua “Yêu vật chí” ở bên.
Mật thám nhỏ này là yêu quái thì sao chứ? Tiêu Tuy thật sự chẳng để tâm.
Cửa thư phòng mở rồi lại đóng, bên trong chỉ còn lại duy nhất một mình Đông Tảo.
Thuận theo giấc ngủ sâu, tâm trạng bất an của Đông Tảo cũng dần bình tĩnh lại. Nó nằm trong hộp gỗ, hô hấp bình ổn, chỉ có điều càng ngủ lại càng cảm thấy nóng.
Nó muốn lật mình, nhưng thân thể giống như nặng ngàn cân, không thể không gồng mình mở mắt để ra ngoài hóng gió. Không ngờ, vừa mở mắt, nó lại thấy bản thân đang lập lòe phát sáng. Lông chim biến thành trong suốt, chậm chạp biến mất.
Đông Tảo bị biến hóa này dọa cho choáng váng, kinh ngạc nhìn.
Đến tận khi ánh sáng bừng lóe lên, nó mới nhớ ra việc phải bay lên. Nhưng vừa bay đến giữa không trung thì bỗng nhiên “rầm” một tiếng.
Ánh sáng tán đi, một thiếu niên cả người không có sợi lông nào, mê man ngồi trên bàn. Thiếu niên kia có khuôn mặt tròn tròn, con mắt trong suốt đen nháy, mũi cao anh tuấn, miệng màu đỏ son, thân hình cân đối, tỉ lệ thon dài mà vừa đủ.
Đông Tảo biến hóa xong, âm thanh đập vào bàn không nhỏ, bên ngoài lập tức truyền đến tiếng thì thầm của thị vệ “Bên trong có tiếng gì vậy?”
Nó sợ hãi nấc cục liên hồi, vội vã nhảy xuống khỏi bàn đọc sách. Tiếng người bên ngoài càng lúc càng gần, cách một khung cửa cũng có thể nhìn thấy có người đang đặt tay lên phía trên…
Danh sách chương