Đông Tảo cảm thấy mình đúng là một kẻ biết toan tính.
Nó lấy mình đền cho Tiêu Tuy, biến tướng chính là đang yêu cầu Tiêu Tuy làm bạn đời của nó. Còn nếu đào sâu hơn nữa, Tiêu Tuy mà đồng ý, thì bản thân nó lại là người được lợi.
Đông Tảo cẩn thận ngước mắt lên, muốn quan sát phản ứng của Tiêu Tuy. Tiêu Tuy lấy ngón tay chọc chọc vào trán nó.
Cái loại cảm giác kì lạ cứ luôn quấn quýt lấy Tiêu Tuy từ sau khi tên mật thám này xuất hiện rốt cuộc đến giờ phút này đã được tháo gỡ rồi. Mặc dù, chuyện chim có thể nói tiếng người là chuyện quái lạ nhất mà Tiêu Tuy từng gặp dưới vòm trời này, nhưng khi được đặt lên người Đông Tảo, hắn lại cảm thấy cũng tốt.
“Lấy ngươi đền cho ta?” Tiêu Tuy cười “Ngươi cũng có mắt nhìn đấy.”
Quả nhiên…
Sắc mặt Đông Tảo ủ rũ. Nó sợ Tiêu Tuy nghĩ nó giở thói khôn vặt, vội vàng muốn ôm lấy hắn. Nhưng Tiêu Tuy lại nói “Ngươi vốn là chim của ta rồi, cái này không tính.”
A Tuy nói mình là chim của hắn! Đông Tảo giống như được cho một giọt mật, cả người tràn đầy tư vị ngọt ngào.
Nhưng cũng vì thế mà Đông Tảo không biết phải làm sao.
“Vậy… Vậy…” Nó do dự nghẹn lời, sợ nói ra cái gì không đúng, đạo sĩ ở ngoài sẽ chạy đến bắt nó đi.
“Không thì vậy đi.” Tiêu Tuy quyết định giải vây cho Đông Tảo “Chuyện này cứ nhớ đấy đã, nhớ là ngươi còn nợ ta một nguyện vọng, bao giờ ta nói ra thì ngươi nhất định phải đồng ý. Chỉ một nguyện vọng thôi, có được không?”
Đông Tảo không ngừng gật đầu “Được, được.”
Sau đó, hai người lại hỏi sang những chuyện khác.
Đông Tảo nghiêm túc đứng trên giá bút trên bàn, ra sức nhìn Tiêu Tuy. Tiêu Tuy hỏi gì thì đáp nấy.
“Ngươi có tên không?”
“Có, có.” Đông Tảo gật đầu “Ta là Đông Tảo, Đông là mùa đông, Tảo là sáng sớm. Tên này là A Hồ đặt cho ta, vì ta sinh ra vào một sáng mùa đông.”
“A Hồ?” Một cái tên khác xuất hiện trong lời nói của Đông Tảo khiến Tiêu Tuy có chút bất ngờ. Hắn hiểu kì hỏi “A Hồ là ai?”
“Là bạn của ta.” Đông Tảo thấy thái độ hòa nhã của Tiêu Tuy, không giống như kiêng dè yêu quái, nên bay từ trên giá bút xuống. Thế nhưng, nó vẫn không thể nói quá nhiều về A Hồ. “Ta không thể nói cho ngươi nghe thêm những thứ khác được.”
“Nhưng A Hồ rất tốt với ta.” Đông Tảo chậm rãi bổ sung thêm một câu.
Nó rất bảo vệ người bạn duy nhất này của mình.
Từ trước đến nay, Tiêu Tuy đều cho rằng mình là người thân thiết nhất với Đông Tảo. Ai ngờ, khi nói đến A Hồ, giọng nó lại càng mềm mại hơn, càng khiến người ta thương yêu hơn.
Sự chênh lệch giữa hai người làm Tiêu Tuy khó chịu. Nhưng hắn đoán, A Hồ này rất có thể là người chủ đầu tiên của Đông Tảo, nên nó mới bảo vệ hắn ta như vậy.
Đối với chuyện này, Tiêu Tuy thật sự không thể đào bới được cái gì, chỉ đành tạm thời đè nén xuống đáy lòng.
“Vậy ngươi thật sự là yêu quái à?”
“Ta không phải yêu quái.” Đông Tảo vội nói “Ta chưa từng tu luyện, tự nhiên có một ngày, ta đột nhiên hiểu chuyện. A Hồ nói đây là do tốt số, ta cũng nghĩ là như vậy.”
Lại là A Hồ.
Tiêu Tuy lấy tay chọc chọc thân thể béo tròn của Đông Tảo, chuyển trọng tâm câu chuyện “Vậy đến bây giờ, ngươi trải qua bao nhiêu mùa đông rồi?”
Đông Tảo tính toán. Nó vừa hay bằng tuổi Tiêu Tuy. Nhưng một con chim nhỏ như nó, thọ nhất thì sống được bảy tám năm, còn không, sẽ vì đủ các loại nguyên nhân, như bị bắt chẳng hạn, thì chỉ sống được không quá ba năm. Nếu nó nói mình đã sống ba mươi năm, vậy còn không phải tự nhận mình là yêu quái sao? Trong lòng Đông Tảo không muốn Tiêu Tuy nghĩ mình là yêu quái lắm.
Hồ li đã từng nói với nó, con người rất sợ yêu quái. Nhẹ thì cả đời không qua lại với nhau, nặng thì mời đạo sĩ đến bắt. Ví dụ như lúc này đây, đạo sĩ vẫn còn đang ở ngoài kia, Đông Tảo thì không dám yên lòng chút nào.
“Ba, ba mùa.” Đông Tảo líu lưỡi, nói xong còn đánh bạo, khẳng định gật gật “Đúng, đúng là như thế.”
Tiêu Tuy không nghi ngờ gì, tự mình tính một chút, có lẽ Đông Tảo cũng sẽ không làm bạn với mình được bao lâu nữa. Trong lòng hắn không khỏi sinh ra chút muộn phiền “Đừng sợ, sau này, ta sẽ tự mình chăm sóc ngươi.”
Có lời hứa của Tiêu Tuy, sự lo lắng và sợ hãi của Đông Tảo bay mất sạch. Lát sau, nó phấn chấn đứng trên vai Tiêu Tuy, theo hắn ra ngoài. Lúc nhìn thấy vị đạo sĩ phía trước, nó cũng không cảm thấy ông ta có thể làm gì mình.
“Có thu hoạch gì không?” Tiêu Tuy từ trên bậc thang nhìn xuống.
Cử chỉ và lời nói của hắn rất uy nghiêm và khí thế. Đông Tảo thấy mình lúc này như Chúa Sơn Lâm trong rừng sâu.
Đạo sĩ kia không dám chậm trễ, vội vàng tiến lên khom người hành lễ “Tiểu viện nơi đây không có điều dị thường gì. Vương Gia cứ yên tâm. Chỉ là những chỗ khác thì không biết thế nào.”
Lúc ông ta nói chuyện, hình như có phát hiện ánh nhìn khác hướng đến người mình. Vị đạo sĩ ngẩng đầu lên, phát hiện có một con chim đang đứng trên đầu vai Vương Gia, đôi mắt đen láy, theo động tác cúi đầu mà trong veo như nước.
Ha ha, Đông Tảo thầm nghĩ, tên đạo sĩ này quan sát lâu như vậy mà vẫn không nhìn ra, quả nhiên là một tên lừa đảo không sai!
Nhất thời, cả người nó thoải mái hẳn. Tâm trạng căng thẳng từ sáng sớm cũng buông lỏng.
Mà vị đạo sĩ kia, từ sau khi bước vào cửa, ông ta vẫn luôn quan sát thái độ của Tiêu Tuy. Nhận ra hắn có chút thân thiết với Đông Tảo hơn người bình thường, tuy rất ngạc nhiên, nhưng vẫn không bỏ qua cơ hội để nịnh nọt. Bản thân ông ta là một người không có quá nhiều bản lĩnh, chỉ là động tác võ thuật có chút đẹp mắt. Có thể qua mắt Thái Hậu, hơn phân nửa là do công phu múa mép của ông ta rất giỏi. Giờ cơ hội nằm ngay trước mắt, lí nào lại không mở miệng đây?
Ôm thêm cái đùi lớn Tĩnh Vương, sau này hai bên đều có thể lưu chút đường lui.
Đạo sĩ cân nhắc từ ngữ một chút, mở miệng nói “Con chim trên vai Vương Gia quả thực không tầm thường!”
Đông Tảo nguyên bản còn đang ngốc nghếch nhảy qua nhảy lại trên vai Tiêu Tuy, nghe thấy câu này, nó hơi cứng người lại.
Không… Không phải nói không có gì bất thường sao? Đông Tảo sợ hãi, nghĩ mình khi nãy quá vênh váo rồi! Nó còn đang sợ, Tiêu Tuy đã đưa tay đè lại động tác giương cánh bay lên của nó, hỏi “Không tầm thường thế nào?”
Hắn cũng không muốn đạo sĩ phát hiện Đông Tảo là yêu quái.
Đạo sĩ thấy Tiêu Tuy có hứng thú, trong lòng vui vẻ, ngựa theo đường cũ nói “Đây là một con chim cực kì có linh tính, cũng rất có duyên với Vương Gia, nếu nuôi bên người, sẽ rất thịnh vượng. Sau này, không chỉ mang phúc đến cho ngài, mà còn cho cả Vương Phi và Thế Tử.”
Đông Tảo nghe vậy, như lạc vào sương mù. Có rất nhiều từ nó nghe không hiểu, nhưng sợ hãi nên tạm thời nghẹn xuống.
Đạo sĩ còn ba hoa thêm một hồi.
Nhưng những lời ông ta nói, Đông Tảo nghe không hiểu, Tiêu Tuy cũng lười tin.
Ngoại trừ tỳ nữ gầy và tỳ nữ béo muốn ở lại thảo luận pháp lực với đạo sĩ, Đông Tảo theo chân Tiêu Tuy quay về thư phòng, cũng không quá để tâm đến chuyện này nữa.
Đông Tảo rốt cuộc lại có thể mở miệng nói chuyện trước mặt Tiêu Tuy, lập tức lộ ra vẻ hiếu học.
“A Tuy, Vương Phi là cái gì?”
Tiêu Tuy đang lật sách, tùy ý trả lời “Là thê tử của Vương Gia.”
“Thế Vương Gia là cái gì?”
Vương Gia không phải là cái gì mà là người! Lời này đảo qua đầu Tiêu Tuy một vòng, cảm thấy không được ổn thỏa lắm “Ta chính là Vương Gia.”
Đông Tảo kinh ngạc kêu lên một tiếng, nhưng thật ra nó vẫn chưa hiểu.
Nhưng bản thân mình chính là Vương Phi, điều này thì nó hiểu.
“Vậy còn Thế Tử là cái gì?”
Tiêu Tuy không khó hiểu lắm khi thấy Đông Tảo hỏi câu này. Hắn khép sách lại, chú tâm nói chuyện với Đông Tảo. “Thế Tử là con trưởng của Vương Gia và Vương Phi, có thể thừa kế tước vị Vương Gia ở thời điểm thích hợp.”
“Ừm, cái này ta nhớ rồi.” Đông Tảo trịnh trọng gật đầu.
Không phải chỉ là con trưởng thôi sao? Khi nó đến thời kì sinh sản, nó sẽ sinh cho A Tuy cả ổ trứng ba bốn quả.
Nhưng mẹ của Đông Tảo đã quên dạy nó rằng, chim đực, thì không thể sinh sản!
Nó lấy mình đền cho Tiêu Tuy, biến tướng chính là đang yêu cầu Tiêu Tuy làm bạn đời của nó. Còn nếu đào sâu hơn nữa, Tiêu Tuy mà đồng ý, thì bản thân nó lại là người được lợi.
Đông Tảo cẩn thận ngước mắt lên, muốn quan sát phản ứng của Tiêu Tuy. Tiêu Tuy lấy ngón tay chọc chọc vào trán nó.
Cái loại cảm giác kì lạ cứ luôn quấn quýt lấy Tiêu Tuy từ sau khi tên mật thám này xuất hiện rốt cuộc đến giờ phút này đã được tháo gỡ rồi. Mặc dù, chuyện chim có thể nói tiếng người là chuyện quái lạ nhất mà Tiêu Tuy từng gặp dưới vòm trời này, nhưng khi được đặt lên người Đông Tảo, hắn lại cảm thấy cũng tốt.
“Lấy ngươi đền cho ta?” Tiêu Tuy cười “Ngươi cũng có mắt nhìn đấy.”
Quả nhiên…
Sắc mặt Đông Tảo ủ rũ. Nó sợ Tiêu Tuy nghĩ nó giở thói khôn vặt, vội vàng muốn ôm lấy hắn. Nhưng Tiêu Tuy lại nói “Ngươi vốn là chim của ta rồi, cái này không tính.”
A Tuy nói mình là chim của hắn! Đông Tảo giống như được cho một giọt mật, cả người tràn đầy tư vị ngọt ngào.
Nhưng cũng vì thế mà Đông Tảo không biết phải làm sao.
“Vậy… Vậy…” Nó do dự nghẹn lời, sợ nói ra cái gì không đúng, đạo sĩ ở ngoài sẽ chạy đến bắt nó đi.
“Không thì vậy đi.” Tiêu Tuy quyết định giải vây cho Đông Tảo “Chuyện này cứ nhớ đấy đã, nhớ là ngươi còn nợ ta một nguyện vọng, bao giờ ta nói ra thì ngươi nhất định phải đồng ý. Chỉ một nguyện vọng thôi, có được không?”
Đông Tảo không ngừng gật đầu “Được, được.”
Sau đó, hai người lại hỏi sang những chuyện khác.
Đông Tảo nghiêm túc đứng trên giá bút trên bàn, ra sức nhìn Tiêu Tuy. Tiêu Tuy hỏi gì thì đáp nấy.
“Ngươi có tên không?”
“Có, có.” Đông Tảo gật đầu “Ta là Đông Tảo, Đông là mùa đông, Tảo là sáng sớm. Tên này là A Hồ đặt cho ta, vì ta sinh ra vào một sáng mùa đông.”
“A Hồ?” Một cái tên khác xuất hiện trong lời nói của Đông Tảo khiến Tiêu Tuy có chút bất ngờ. Hắn hiểu kì hỏi “A Hồ là ai?”
“Là bạn của ta.” Đông Tảo thấy thái độ hòa nhã của Tiêu Tuy, không giống như kiêng dè yêu quái, nên bay từ trên giá bút xuống. Thế nhưng, nó vẫn không thể nói quá nhiều về A Hồ. “Ta không thể nói cho ngươi nghe thêm những thứ khác được.”
“Nhưng A Hồ rất tốt với ta.” Đông Tảo chậm rãi bổ sung thêm một câu.
Nó rất bảo vệ người bạn duy nhất này của mình.
Từ trước đến nay, Tiêu Tuy đều cho rằng mình là người thân thiết nhất với Đông Tảo. Ai ngờ, khi nói đến A Hồ, giọng nó lại càng mềm mại hơn, càng khiến người ta thương yêu hơn.
Sự chênh lệch giữa hai người làm Tiêu Tuy khó chịu. Nhưng hắn đoán, A Hồ này rất có thể là người chủ đầu tiên của Đông Tảo, nên nó mới bảo vệ hắn ta như vậy.
Đối với chuyện này, Tiêu Tuy thật sự không thể đào bới được cái gì, chỉ đành tạm thời đè nén xuống đáy lòng.
“Vậy ngươi thật sự là yêu quái à?”
“Ta không phải yêu quái.” Đông Tảo vội nói “Ta chưa từng tu luyện, tự nhiên có một ngày, ta đột nhiên hiểu chuyện. A Hồ nói đây là do tốt số, ta cũng nghĩ là như vậy.”
Lại là A Hồ.
Tiêu Tuy lấy tay chọc chọc thân thể béo tròn của Đông Tảo, chuyển trọng tâm câu chuyện “Vậy đến bây giờ, ngươi trải qua bao nhiêu mùa đông rồi?”
Đông Tảo tính toán. Nó vừa hay bằng tuổi Tiêu Tuy. Nhưng một con chim nhỏ như nó, thọ nhất thì sống được bảy tám năm, còn không, sẽ vì đủ các loại nguyên nhân, như bị bắt chẳng hạn, thì chỉ sống được không quá ba năm. Nếu nó nói mình đã sống ba mươi năm, vậy còn không phải tự nhận mình là yêu quái sao? Trong lòng Đông Tảo không muốn Tiêu Tuy nghĩ mình là yêu quái lắm.
Hồ li đã từng nói với nó, con người rất sợ yêu quái. Nhẹ thì cả đời không qua lại với nhau, nặng thì mời đạo sĩ đến bắt. Ví dụ như lúc này đây, đạo sĩ vẫn còn đang ở ngoài kia, Đông Tảo thì không dám yên lòng chút nào.
“Ba, ba mùa.” Đông Tảo líu lưỡi, nói xong còn đánh bạo, khẳng định gật gật “Đúng, đúng là như thế.”
Tiêu Tuy không nghi ngờ gì, tự mình tính một chút, có lẽ Đông Tảo cũng sẽ không làm bạn với mình được bao lâu nữa. Trong lòng hắn không khỏi sinh ra chút muộn phiền “Đừng sợ, sau này, ta sẽ tự mình chăm sóc ngươi.”
Có lời hứa của Tiêu Tuy, sự lo lắng và sợ hãi của Đông Tảo bay mất sạch. Lát sau, nó phấn chấn đứng trên vai Tiêu Tuy, theo hắn ra ngoài. Lúc nhìn thấy vị đạo sĩ phía trước, nó cũng không cảm thấy ông ta có thể làm gì mình.
“Có thu hoạch gì không?” Tiêu Tuy từ trên bậc thang nhìn xuống.
Cử chỉ và lời nói của hắn rất uy nghiêm và khí thế. Đông Tảo thấy mình lúc này như Chúa Sơn Lâm trong rừng sâu.
Đạo sĩ kia không dám chậm trễ, vội vàng tiến lên khom người hành lễ “Tiểu viện nơi đây không có điều dị thường gì. Vương Gia cứ yên tâm. Chỉ là những chỗ khác thì không biết thế nào.”
Lúc ông ta nói chuyện, hình như có phát hiện ánh nhìn khác hướng đến người mình. Vị đạo sĩ ngẩng đầu lên, phát hiện có một con chim đang đứng trên đầu vai Vương Gia, đôi mắt đen láy, theo động tác cúi đầu mà trong veo như nước.
Ha ha, Đông Tảo thầm nghĩ, tên đạo sĩ này quan sát lâu như vậy mà vẫn không nhìn ra, quả nhiên là một tên lừa đảo không sai!
Nhất thời, cả người nó thoải mái hẳn. Tâm trạng căng thẳng từ sáng sớm cũng buông lỏng.
Mà vị đạo sĩ kia, từ sau khi bước vào cửa, ông ta vẫn luôn quan sát thái độ của Tiêu Tuy. Nhận ra hắn có chút thân thiết với Đông Tảo hơn người bình thường, tuy rất ngạc nhiên, nhưng vẫn không bỏ qua cơ hội để nịnh nọt. Bản thân ông ta là một người không có quá nhiều bản lĩnh, chỉ là động tác võ thuật có chút đẹp mắt. Có thể qua mắt Thái Hậu, hơn phân nửa là do công phu múa mép của ông ta rất giỏi. Giờ cơ hội nằm ngay trước mắt, lí nào lại không mở miệng đây?
Ôm thêm cái đùi lớn Tĩnh Vương, sau này hai bên đều có thể lưu chút đường lui.
Đạo sĩ cân nhắc từ ngữ một chút, mở miệng nói “Con chim trên vai Vương Gia quả thực không tầm thường!”
Đông Tảo nguyên bản còn đang ngốc nghếch nhảy qua nhảy lại trên vai Tiêu Tuy, nghe thấy câu này, nó hơi cứng người lại.
Không… Không phải nói không có gì bất thường sao? Đông Tảo sợ hãi, nghĩ mình khi nãy quá vênh váo rồi! Nó còn đang sợ, Tiêu Tuy đã đưa tay đè lại động tác giương cánh bay lên của nó, hỏi “Không tầm thường thế nào?”
Hắn cũng không muốn đạo sĩ phát hiện Đông Tảo là yêu quái.
Đạo sĩ thấy Tiêu Tuy có hứng thú, trong lòng vui vẻ, ngựa theo đường cũ nói “Đây là một con chim cực kì có linh tính, cũng rất có duyên với Vương Gia, nếu nuôi bên người, sẽ rất thịnh vượng. Sau này, không chỉ mang phúc đến cho ngài, mà còn cho cả Vương Phi và Thế Tử.”
Đông Tảo nghe vậy, như lạc vào sương mù. Có rất nhiều từ nó nghe không hiểu, nhưng sợ hãi nên tạm thời nghẹn xuống.
Đạo sĩ còn ba hoa thêm một hồi.
Nhưng những lời ông ta nói, Đông Tảo nghe không hiểu, Tiêu Tuy cũng lười tin.
Ngoại trừ tỳ nữ gầy và tỳ nữ béo muốn ở lại thảo luận pháp lực với đạo sĩ, Đông Tảo theo chân Tiêu Tuy quay về thư phòng, cũng không quá để tâm đến chuyện này nữa.
Đông Tảo rốt cuộc lại có thể mở miệng nói chuyện trước mặt Tiêu Tuy, lập tức lộ ra vẻ hiếu học.
“A Tuy, Vương Phi là cái gì?”
Tiêu Tuy đang lật sách, tùy ý trả lời “Là thê tử của Vương Gia.”
“Thế Vương Gia là cái gì?”
Vương Gia không phải là cái gì mà là người! Lời này đảo qua đầu Tiêu Tuy một vòng, cảm thấy không được ổn thỏa lắm “Ta chính là Vương Gia.”
Đông Tảo kinh ngạc kêu lên một tiếng, nhưng thật ra nó vẫn chưa hiểu.
Nhưng bản thân mình chính là Vương Phi, điều này thì nó hiểu.
“Vậy còn Thế Tử là cái gì?”
Tiêu Tuy không khó hiểu lắm khi thấy Đông Tảo hỏi câu này. Hắn khép sách lại, chú tâm nói chuyện với Đông Tảo. “Thế Tử là con trưởng của Vương Gia và Vương Phi, có thể thừa kế tước vị Vương Gia ở thời điểm thích hợp.”
“Ừm, cái này ta nhớ rồi.” Đông Tảo trịnh trọng gật đầu.
Không phải chỉ là con trưởng thôi sao? Khi nó đến thời kì sinh sản, nó sẽ sinh cho A Tuy cả ổ trứng ba bốn quả.
Nhưng mẹ của Đông Tảo đã quên dạy nó rằng, chim đực, thì không thể sinh sản!
Danh sách chương