“Chỉ có thể ở một chỗ, cho em sờ.”
Lúc Hoắc Yên trở lại sân vận động, chạy 3000m đã kết thúc.
Trên màn hình di động, cô thấy có hơn 10 cuộc gọi nhỡ, tất cả là của ủy viên thể dục gọi tới, có thể đoán được cậu ta tức đến thế nào.
Hoắc Yên không dám đi vào, nơm nớp lo sợ nhìn Phó Thời Hàn nói: “Xong rồi, chắc chắn sẽ bị một trận phê bình tàn nhẫn.”
Nét mặt Phó Thời Hàn thản nhiên: “Bản thân làm sai, hẳn là nên gánh chịu hậu quả, biết không.”
Từ nhỏ đến lớn, trong các vấn đề nghiêm túc, anh luôn dẫn dắt cô bằng thái độ của một người thầy nghiêm khắc, lại giống như trưởng bối của cô.
Hoắc Yên biết, suy nghĩ của Phó Thời Hàn trưởng thành thành thục hơn rất nhiều so với bạn đồng lứa, bất kể là làm chuyện gì, anh đều cố gắng làm thật hoàn hảo.
Mẫu người con trai hoàn mỹ không có khuyết điểm như này, hiện giờ trở thành bạn trai của cô, Hoắc Yên cảm thấy bản thân cần cố gắng tốt hơn nữa, không thể để anh mất mặt được.
Hoắc Yên lấy dũng khí, đi vào sân vận động.
Chạy 3000m nữ, bởi vì một tuyển thủ của khoa Toán Tin giữa đường bỏ chạy, hiện tại thành tích là 0, lúc ủy viên thể dục nhìn thấy Hoắc Yên, sắc mặt xanh lét.
Hoắc Yên cúi đầu như chim cút, không ngừng nói xin lỗi với anh ta: “Tôi biết bây giờ nói xin lỗi cũng vô dụng, thật sự đặc biệt đặc biệt có lỗi, tôi đích thật là có nỗi khổ tâm trong lòng mới nửa đường rút lui.”
Ủy viên thể dục là một người cao to, tính tình tương đối thẳng thắn, có chuyện nói thẳng: “Hoắc Yên, trước kia cậu không như vậy, không có lý do đột nhiên thất hứa, nếu như cậu không muốn chạy 3000m, nói sớm cho tôi, tôi có thể sắp xếp người thay thế, nhưng cậu nửa đường bỏ chạy là có ý gì hả.”
“Tôi thật sự không phải cố ý không muốn chạy, là có chuyện mới bỏ lỡ, sau này tôi cam đoan sẽ không để xảy ra chuyện như thế nữa.”
“Không có sau này, hạng mục chạy 3000m dành cho nữ khoa chúng ta năm nay bỏ trống là do cậu ban tặng, tự mình xem mà xử lý.”
Ủy viên thể dục nói rất nặng lời, hoàn toàn là do vừa rồi anh ta rất lo lắng, Hoắc Yên lại không chịu nghe máy, còn tưởng cô đã xảy ra chuyện gì.
Hoắc Yên nhíu chặt lông mày, trong lòng tràn đầy áy náy, không biết nên làm thế nào mới tốt. Lúc này, Phó Thời Hàn đợi lâu bên cạnh đột nhiên đi lên phía trước, kéo Hoắc Yên ra phía sau lưng, nói: “Có biện pháp nào có thể khắc phục, cho dù chỉ một chút khả năng, xin cứ mở miệng.”
Ủy viên thể dục kinh ngạc nhìn Phó Thời Hàn, không ngờ anh sẽ ra mặt giải vây cho Hoắc Yên: “Đàn anh Phó, sao anh?”
“Em ấy vì tôi mà làm lỡ cuộc thi, cho nên nếu như cần, xin cứ mở miệng.”
Mặt mũi người khác có thể không cho, nhưng mặt mũi của Phó Thời Hàn anh ta không dám không cho, anh đã ra mặt vì Hoắc Yên, ủy viên thể dục đành thả bậc thang để xuống, bán cho Phó Thời Hàn một nhân tình: “Đã vậy, tối nay ba sân vận động ở trường vốn phân cho khoa chúng ta phụ trách, Hoắc Yên cậu lưu lại hỗ trợ quét dọn vệ sinh nhé.”
**
Xế chiều, học sinh lục tục giải tán, rời khỏi sân vận động, Hoắc Yên một tay cầm túi một tay cầm gậy gỗ nhặt bình nước và khăn giấy vứt lung tung dưới đất lên bỏ vào túi.
Bên cạnh có thêm một người, Hoắc Yên không cần nhìn cũng biết, Phó Thời Hàn đến.
Trong tay anh cũng cầm một túi nilon màu trắng giúp cô nhặt rác.
“Sao anh lại đến đây, lúc này không phải hội sinh viên còn làm báo cáo sao?”
“Làm xong rồi.”
“Nhanh như vậy?”
“Anh tăng tốc, bọn họ báo cáo xong liền cho đi.”
Hoắc Yên biết, Phó Thời Hàn sốt ruột muốn chạy qua đây giúp cô, cho nên mới hoàn thành công việc sớm như vậy.
Khóe miệng cong lên một nụ cười trong veo, trong tim cũng ngọt lịm: “Anh thật tốt.”
“Có phải không?” Phó Thời Hàn nhún vai: “Anh tới nhìn xem em có lười biếng không.”
“Sao trước kia không phát hiện anh cũng mạnh miệng vậy.”
Hoắc Yên nhón chân lên muốn vỗ đầu Phó Thời Hàn, lại bị anh cầm tay: “Đầu con trai, eo con gái, không thể tùy tiện chạm vào.”
“Trước kia anh vẫn cho em sờ tóc.”
Phó Thời Hàn buông cô ta, vừa giúp cô nhặt rác vừa nói: “Trước kia anh là anh trai em, bậy giờ là bạn trai em, không giống.”
“Làm bạn trai lại không thể sờ đầu sao.” Hoắc Yên hơi tiếc nuối: “Anh trai và bạn trai, có gì không giống?”
Phó Thời Hàn cúi đầu nhìn cô, ý vị thâm trường liếc mắt cười cười: “Muốn biết?”
Hoắc Yên gật đầu: “Muốn.”
Phó Thời Hàn tiến gần về tai Hoắc Yên, nhỏ giọng nói: “Lúc làm anh trai, em muốn nghịch tóc anh tùy lúc đều có thể. Hiện giờ lấy thân phận bạn trai, chỉ có thể ở một chỗ, cho em sờ.”
“Ở đâu?”
“Trên giường.”
Khi anh nói hai chữ này, Hoắc Yên sợ ngây người, sắc mặt nháy mắt đỏ bừng, tay cầm túi bắt đầu run rẩy, vẫn cố ra vẻ trấn tĩnh.
“Sao anh lại nói vậy.”
Phó Thời Hàn không chút để ý: “Hoắc Yên, em là ngày đầu tiên quen biết anh sao?”
Từ nhỏ cô đã biết, anh không phải người tốt gì, nhưng đối với cô dù sao cũng quy củ, chưa từng trước mặt cô nói những lời khiến người ta đỏ mặt.
Quả nhiên, thân phận không giống nhau, hình thức ở chung của bọn họ cũng phát sinh thay đổi.
Hoắc Yên có chút sợ hãi, nhưng ngẫm nghĩ, lại có chút chờ mong.
“Anh chờ nhiều năm như vậy, chờ em chậm rãi lớn lên, anh không vội.” Phó Thời Hàn ôn hòa nhã nhặn nói: “Anh không vội, em cũng không cần sợ, tất cả cứ thuận theo tự nhiên.”
Hơi thở của cô hơi dừng lại, lắp bắp nói: “Em em không sợ anh, Hàn ca.”
Phó Thời Hàn vỗ nhẹ gáy cô: “Hiện giờ có phải nên đổi cách gọi không?”
“Hở?”
“Đừng gọi anh là anh trai (gēgē) nữa, không lúc làm chuyện xấu, anh sẽ có loại cảm giác loạn luân.”
“Vậy em nên gọi anh là gì?”
Phó Thời Hàn hơi cau mày: “Tùy em.”
Hoắc Yên cũng cảm thấy, muốn cùng anh xây dựng quan hệ thân mật hơn, xưng hô đúng là cần sửa lại.
Cô suy nghĩ, nói: “Vậy em gọi anh là A Hàn, có được không?”
Nghe hai chữ này từ trong miệng cô, Phó Thời Hàn cảm giác lòng mình như cây kem bị đặt trên ngọn lửa, trong nháy mắt tan chảy thành nước ngọt.
Anh thích nghe cô gọi hai chữ này.
**
Chuyện Hoắc Yên và Phó Thời Hàn ở bên nhau, bạn cùng phòng không mấy kinh ngạc, ngược lại cảm thấy hai người lề mề đến bây giờ mới xác định, phát triển tương đối chậm chạp.
Đại hội thể dục thể thao kết thúc trọn vẹn trong mùa lá rụng cuối thu, người thu nhiều giải nhất trong mùa đại hội này, là Hứa Minh Ý.
Gần như hạng mục nào có thể đăng ký, chỉ cần không xung đột, anh ta đều đăng ký, đồng thời giành được thứ hạng và phần thưởng.
Buổi chiều âm u ẩm ướt, trong phòng tài liệu của hội sinh viên.
Hoắc Yên sắp xếp xong đống tài liệu, đặt trên giá sách cuối cùng dựa vào tường, đang chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên nghe được giọng nói của nữ sinh ở giá sách bên cạnh trong phòng.
Nghe giọng nói, hình như là trưởng Ban và phó Ban, hai người này vẫn luôn đi theo bên cạnh Diêu Vi An, coi cô ta là Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
“Lần trước Vi An bị Phó Thời Hàn từ chối trước mặt mọi người, còn tỏ dáng vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì, thật khiến người khác nhìn mà đau lòng.”
“Từ chối cũng chẳng có gì, chủ yếu bên này vừa từ chối cậu ấy, bên kia liền cùng Hoắc Yên qua lại, đây cũng quá không cho Vi An mặt mũi.”
“Nghe ói phía trước Phó Thời Hàn vừa từ chối Vi An, đằng sau Hoắc Yên liền cùng anh ấy tỏ tình, đây không phải là cố tình ra oai hay sao?”
“Nếu như tớ là Vi An, sớm đã trở mặt với cô ta, có điều người ta còn điềm nhiên như không có chuyện gì, thật hiếm có.”
“Cái này gọi là mặt dày.”
“Tớ thật muốn biết, Hoắc Yên đến cùng dùng thủ đoạn gì mà có thể dỗ Phó Thời Hàn đồng ý cô ta.”
“Đúng vậy, mọi mặt của cô ta đều kém xa Vi An, tớ cũng rất tò mò.”
Một lúc nữa Hoắc Yên còn có việc, cũng không muốn trốn sau giá sách đợi hai người xì xào bát quái xong.
Hai vị trưởng ban nhìn thấy Hoắc Yên đi tới, lập tức ngậm miệng, liếc nhìn nhau, không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể xấu hổ cười cười.
“Hoắc Yên, mới rồi chúng tôi nói cô đều nghe được sao?”
Hoắc Yên đứng trước bàn xử lý xong hóa đơn, quay đầu mỉm cười với hai người kia như gió xuân ấm áp: “À, hai cô nói xấu sau lưng tôi sao?”
Hai nữ sinh vội vàng khoát tay: “Nào có, chúng tôi đang nói chuyện phiếm thôi.”
“Sau này có chuyện gì, cũng nói cho tôi nghe một chút.”
“Được.”
“Vậy tôi đi trước.”
Hai nữ sinh xấu hổ đến cực điểm, chờ Hoắc Yên ra khỏi phòng tài liệu, lúc này mới thở phào một hơi.
“Phòng tài liệu nhỏ như vậy, cô ta chắc chắn nghe thấy.”
“May mà cô ta giả vờ cái gì cũng không biết, nếu không sẽ rất lúng túng, trước kia cô ta làm giúp tớ rất nhiều việc.”
“Đột nhiên cảm thấy áy náy là sao?”
“Hình như có thể hiểu vì sao Phó Thời Hàn thích cô ta, bản thân cô ta thật ra rất tốt, nếu như không phải vì có liên quan đến Vi An, tớ sẽ đứng về phía cô ta.”
“Được rồi được rồi, sau này chúng ta đừng nhắc tới chuyện này nữa, bị người ta nghe được đúng là xấu hổ.”
**
Tâm trạng tốt của Hoắc Yên cũng không bị hai người bọn họ ảnh hưởng, suy bụng ta ra bụng người, trong phòng ngủ cũng không ít lần nghe Lâm Sơ Ngữ và Tô Hoàn bát quái, có đôi khi hai cô nàng nói chuyện còn không nể mặt ai, điều này hoàn toàn bình thường.
Mỗi người đều có lập trường và quan điểm của mình, Hoắc Yên không thể bắt mọi người phải thích mình, cô không phải nhân dân tệ.
Chỉ cần Phó Thời Hàn toàn tâm toàn ý đối xử tốt với cô, cô đã cảm thấy rất thỏa mãn, ai cô cũng không để trong lòng.
Yêu đương khiến người ta nhìn cái gì cũng tốt đẹp.
Hoắc Yên vừa ra khỏi tòa nhà liền gặp được Diêu Vi An, ban đầu cô ta đang nói chuyện cùng người bên cạnh, vừa nhìn thấy Hoắc Yên, sắc mặt lập tức thay đổi.
Oan gia ngõ hẹp.
Lúc này Hoắc Yên lui cũng không lui được, chỉ có thể tiếp tục đi lên phía trước, giống như bình thường mỉm cười với Diêu Vi An, xem như chào hỏi.
Diêu Vi An thấp giọng nói với bạn mấy câu rồi để mấy người họ đi trước.
Hoắc Yên dừng bước, biết Diêu Vi An có chuyện muốn nói với cô.
Quả nhiên, Diêu Vi An đi tới bên cạnh Hoắc Yên nói: “Chuyện hôm đó, không cần một lời giải thích sao?”
Hoắc Yên nhìn cô ta, không hiểu hỏi lại: “Giải thích cái gì?”
“Cô sớm không nói muộn không nói, nhất định đợi sau khi tôi tỏ tình mới nói, chẳng lẽ không phải vì muốn thị uy với tôi, để người khác nhìn thấy chuyện cười của tôi?”
Lời nói của Diêu Vi An rất nặng nề, nhưng sắc mặt không thay đổi chút nào, giống như nói một câu chuyện chẳng liên quan đến mình.
So với Hoắc Tư Noãn, cô ta sẽ càng biết khống chế tâm trạng của bản thân.
“Tôi không phải thị uy với cô, tôi chỉ là…”
Cô chỉ sợ hãi, lo lắng bây giờ không nói, sau này sẽ không còn cơ hội. Chàng trai ưu tú như Phó Thời Hàn, trừ Diêu Vi An, còn có rất nhiều cô gái khác thương nhớ.
Mặc kệ Phó Thời Hàn có thể ở cùng cô hay không, cô chỉ muốn để anh biết tấm lòng mình.
Diêu Vi An chỉ là trùng hợp mà thôi.
Hoắc Yên dừng một chút, nói: “Tóm lại không liên quan đến cô, không phải như cô nghĩ.”
“Cô thật lợi hại.” Diêu Vi An trùng mắt nhìn Hoắc Yên: “Đóng giả thành tiểu bạch thỏ vô tội, khiến đàn ông đau lòng thương hại, cô so với chị cô còn lợi hại hơn nhiều.”
Đôi mắt của Hoắc Yên bình tĩnh, rất thẳng thắn: “Tôi không thẹn với lòng mình, cũng không giả vờ.”
Chỉ là so với những người con gái từ nhỏ cái gì cũng có, quanh người mang đầy hào quang mà nói, cô càng hiểu được quý trọng trước mắt có được tất cả.
Diêu Vi An bị ánh mắt đơn thuần vô hại của Hoắc Yên chọc giận: “Làm ra chuyện như thế, cô hại tôi mất mặt, chẳng lẽ không nên xin lỗi tôi sao?”
Hoắc Yên lắc đầu, nhẩn nha nói: “Thứ nhất, lúc cô tỏ tình, tôi không ngăn cản cô, mà chọn rời đi. Thứ hai, là Phó Thời Hàn tìm tôi, điều này có ý nghĩa gì chắc hẳn cô rõ ràng. Thứ ba, tôi thừa nhận, cô tỏ tình khiến tôi cảm thấy có nguy cơ, nhưng không phải bởi vì tôi mà cô thất bại, Phó Thời Hàn biết anh ấy muốn gì, dù không có tôi, cô cũng không chắc chắn sẽ thành công, cho nên tôi không nghĩ tôi cần phải xin lỗi.”
Ở chung lâu với Phó Thời Hàn, dáng vẻ nói chuyện của Hoắc Yên nghiêm túc đứng đắn, logic rõ ràng, ngữ điệu bình ổn, có mấy phần tương tự cách nói của anh.
Điều này khiến Diêu Vi An càng thêm tức tối: “Hoắc Yên, được, cô chờ đấy.”
Hoắc Yên không nói lời nào, lắc đầu bỏ đi.
Trên đường tới thư viện, cô gửi cho Tô Hoàn một tin nhắn WeChat: “Vì sao những cô gái ưu tú, lệ khí đều nặng vậy?”
Tô Hoàn dùng chân nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì, trả lời: “Bởi vì mấy người đó từ nhỏ đã được nâng niu như công chúa mà lớn lên, mọi thứ đều tốt, chưa từng trải qua sóng gió, lại để cho một con nhóc miệng còn hôi sữa như cậu cho nếm mùi thất bại, có thể không nổi khùng sao? Chỉ sợ thiếu điều muốn xé cậu ra ấy chứ.”
Hoắc Yên gửi một biểu cảm run rẩy qua: “Vừa rồi Diêu Vi An còn nói lời dọa nạt tớ, dáng vẻ rất tức giận.”
“Cô ta tức giận không phải Phó Thời Hàn từ chối lời tỏ tình của cô ta, mà là Phó Thời Hàn ở cùng cậu, nếu là Hoắc Tư Noãn, cô ta sẽ không tức giận như thế, bởi vì Hoắc Tư Noãn ưu tú còn cậu vừa bình thường vừa phổ thông, cô ta không cam lòng bị cậu đánh bại.”
Hoắc Yên không phục: “【chắp tay trước ngực】Tớ cũng ưu tú chứ.”
Tô Hoàn: “Đừng sợ, đánh chính diện.”
Hoắc Yên: “Vậy tớ về ôm chặt đùi Hàn ca nhà tớ thôi. 【thấp thỏm】”
Tô Hoàn: “Đột nhiên không kịp chuẩn bị bị nhét đầy miệng thức ăn cho chó, chạy chạy.”
Lúc Hoắc Yên trở lại sân vận động, chạy 3000m đã kết thúc.
Trên màn hình di động, cô thấy có hơn 10 cuộc gọi nhỡ, tất cả là của ủy viên thể dục gọi tới, có thể đoán được cậu ta tức đến thế nào.
Hoắc Yên không dám đi vào, nơm nớp lo sợ nhìn Phó Thời Hàn nói: “Xong rồi, chắc chắn sẽ bị một trận phê bình tàn nhẫn.”
Nét mặt Phó Thời Hàn thản nhiên: “Bản thân làm sai, hẳn là nên gánh chịu hậu quả, biết không.”
Từ nhỏ đến lớn, trong các vấn đề nghiêm túc, anh luôn dẫn dắt cô bằng thái độ của một người thầy nghiêm khắc, lại giống như trưởng bối của cô.
Hoắc Yên biết, suy nghĩ của Phó Thời Hàn trưởng thành thành thục hơn rất nhiều so với bạn đồng lứa, bất kể là làm chuyện gì, anh đều cố gắng làm thật hoàn hảo.
Mẫu người con trai hoàn mỹ không có khuyết điểm như này, hiện giờ trở thành bạn trai của cô, Hoắc Yên cảm thấy bản thân cần cố gắng tốt hơn nữa, không thể để anh mất mặt được.
Hoắc Yên lấy dũng khí, đi vào sân vận động.
Chạy 3000m nữ, bởi vì một tuyển thủ của khoa Toán Tin giữa đường bỏ chạy, hiện tại thành tích là 0, lúc ủy viên thể dục nhìn thấy Hoắc Yên, sắc mặt xanh lét.
Hoắc Yên cúi đầu như chim cút, không ngừng nói xin lỗi với anh ta: “Tôi biết bây giờ nói xin lỗi cũng vô dụng, thật sự đặc biệt đặc biệt có lỗi, tôi đích thật là có nỗi khổ tâm trong lòng mới nửa đường rút lui.”
Ủy viên thể dục là một người cao to, tính tình tương đối thẳng thắn, có chuyện nói thẳng: “Hoắc Yên, trước kia cậu không như vậy, không có lý do đột nhiên thất hứa, nếu như cậu không muốn chạy 3000m, nói sớm cho tôi, tôi có thể sắp xếp người thay thế, nhưng cậu nửa đường bỏ chạy là có ý gì hả.”
“Tôi thật sự không phải cố ý không muốn chạy, là có chuyện mới bỏ lỡ, sau này tôi cam đoan sẽ không để xảy ra chuyện như thế nữa.”
“Không có sau này, hạng mục chạy 3000m dành cho nữ khoa chúng ta năm nay bỏ trống là do cậu ban tặng, tự mình xem mà xử lý.”
Ủy viên thể dục nói rất nặng lời, hoàn toàn là do vừa rồi anh ta rất lo lắng, Hoắc Yên lại không chịu nghe máy, còn tưởng cô đã xảy ra chuyện gì.
Hoắc Yên nhíu chặt lông mày, trong lòng tràn đầy áy náy, không biết nên làm thế nào mới tốt. Lúc này, Phó Thời Hàn đợi lâu bên cạnh đột nhiên đi lên phía trước, kéo Hoắc Yên ra phía sau lưng, nói: “Có biện pháp nào có thể khắc phục, cho dù chỉ một chút khả năng, xin cứ mở miệng.”
Ủy viên thể dục kinh ngạc nhìn Phó Thời Hàn, không ngờ anh sẽ ra mặt giải vây cho Hoắc Yên: “Đàn anh Phó, sao anh?”
“Em ấy vì tôi mà làm lỡ cuộc thi, cho nên nếu như cần, xin cứ mở miệng.”
Mặt mũi người khác có thể không cho, nhưng mặt mũi của Phó Thời Hàn anh ta không dám không cho, anh đã ra mặt vì Hoắc Yên, ủy viên thể dục đành thả bậc thang để xuống, bán cho Phó Thời Hàn một nhân tình: “Đã vậy, tối nay ba sân vận động ở trường vốn phân cho khoa chúng ta phụ trách, Hoắc Yên cậu lưu lại hỗ trợ quét dọn vệ sinh nhé.”
**
Xế chiều, học sinh lục tục giải tán, rời khỏi sân vận động, Hoắc Yên một tay cầm túi một tay cầm gậy gỗ nhặt bình nước và khăn giấy vứt lung tung dưới đất lên bỏ vào túi.
Bên cạnh có thêm một người, Hoắc Yên không cần nhìn cũng biết, Phó Thời Hàn đến.
Trong tay anh cũng cầm một túi nilon màu trắng giúp cô nhặt rác.
“Sao anh lại đến đây, lúc này không phải hội sinh viên còn làm báo cáo sao?”
“Làm xong rồi.”
“Nhanh như vậy?”
“Anh tăng tốc, bọn họ báo cáo xong liền cho đi.”
Hoắc Yên biết, Phó Thời Hàn sốt ruột muốn chạy qua đây giúp cô, cho nên mới hoàn thành công việc sớm như vậy.
Khóe miệng cong lên một nụ cười trong veo, trong tim cũng ngọt lịm: “Anh thật tốt.”
“Có phải không?” Phó Thời Hàn nhún vai: “Anh tới nhìn xem em có lười biếng không.”
“Sao trước kia không phát hiện anh cũng mạnh miệng vậy.”
Hoắc Yên nhón chân lên muốn vỗ đầu Phó Thời Hàn, lại bị anh cầm tay: “Đầu con trai, eo con gái, không thể tùy tiện chạm vào.”
“Trước kia anh vẫn cho em sờ tóc.”
Phó Thời Hàn buông cô ta, vừa giúp cô nhặt rác vừa nói: “Trước kia anh là anh trai em, bậy giờ là bạn trai em, không giống.”
“Làm bạn trai lại không thể sờ đầu sao.” Hoắc Yên hơi tiếc nuối: “Anh trai và bạn trai, có gì không giống?”
Phó Thời Hàn cúi đầu nhìn cô, ý vị thâm trường liếc mắt cười cười: “Muốn biết?”
Hoắc Yên gật đầu: “Muốn.”
Phó Thời Hàn tiến gần về tai Hoắc Yên, nhỏ giọng nói: “Lúc làm anh trai, em muốn nghịch tóc anh tùy lúc đều có thể. Hiện giờ lấy thân phận bạn trai, chỉ có thể ở một chỗ, cho em sờ.”
“Ở đâu?”
“Trên giường.”
Khi anh nói hai chữ này, Hoắc Yên sợ ngây người, sắc mặt nháy mắt đỏ bừng, tay cầm túi bắt đầu run rẩy, vẫn cố ra vẻ trấn tĩnh.
“Sao anh lại nói vậy.”
Phó Thời Hàn không chút để ý: “Hoắc Yên, em là ngày đầu tiên quen biết anh sao?”
Từ nhỏ cô đã biết, anh không phải người tốt gì, nhưng đối với cô dù sao cũng quy củ, chưa từng trước mặt cô nói những lời khiến người ta đỏ mặt.
Quả nhiên, thân phận không giống nhau, hình thức ở chung của bọn họ cũng phát sinh thay đổi.
Hoắc Yên có chút sợ hãi, nhưng ngẫm nghĩ, lại có chút chờ mong.
“Anh chờ nhiều năm như vậy, chờ em chậm rãi lớn lên, anh không vội.” Phó Thời Hàn ôn hòa nhã nhặn nói: “Anh không vội, em cũng không cần sợ, tất cả cứ thuận theo tự nhiên.”
Hơi thở của cô hơi dừng lại, lắp bắp nói: “Em em không sợ anh, Hàn ca.”
Phó Thời Hàn vỗ nhẹ gáy cô: “Hiện giờ có phải nên đổi cách gọi không?”
“Hở?”
“Đừng gọi anh là anh trai (gēgē) nữa, không lúc làm chuyện xấu, anh sẽ có loại cảm giác loạn luân.”
“Vậy em nên gọi anh là gì?”
Phó Thời Hàn hơi cau mày: “Tùy em.”
Hoắc Yên cũng cảm thấy, muốn cùng anh xây dựng quan hệ thân mật hơn, xưng hô đúng là cần sửa lại.
Cô suy nghĩ, nói: “Vậy em gọi anh là A Hàn, có được không?”
Nghe hai chữ này từ trong miệng cô, Phó Thời Hàn cảm giác lòng mình như cây kem bị đặt trên ngọn lửa, trong nháy mắt tan chảy thành nước ngọt.
Anh thích nghe cô gọi hai chữ này.
**
Chuyện Hoắc Yên và Phó Thời Hàn ở bên nhau, bạn cùng phòng không mấy kinh ngạc, ngược lại cảm thấy hai người lề mề đến bây giờ mới xác định, phát triển tương đối chậm chạp.
Đại hội thể dục thể thao kết thúc trọn vẹn trong mùa lá rụng cuối thu, người thu nhiều giải nhất trong mùa đại hội này, là Hứa Minh Ý.
Gần như hạng mục nào có thể đăng ký, chỉ cần không xung đột, anh ta đều đăng ký, đồng thời giành được thứ hạng và phần thưởng.
Buổi chiều âm u ẩm ướt, trong phòng tài liệu của hội sinh viên.
Hoắc Yên sắp xếp xong đống tài liệu, đặt trên giá sách cuối cùng dựa vào tường, đang chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên nghe được giọng nói của nữ sinh ở giá sách bên cạnh trong phòng.
Nghe giọng nói, hình như là trưởng Ban và phó Ban, hai người này vẫn luôn đi theo bên cạnh Diêu Vi An, coi cô ta là Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
“Lần trước Vi An bị Phó Thời Hàn từ chối trước mặt mọi người, còn tỏ dáng vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì, thật khiến người khác nhìn mà đau lòng.”
“Từ chối cũng chẳng có gì, chủ yếu bên này vừa từ chối cậu ấy, bên kia liền cùng Hoắc Yên qua lại, đây cũng quá không cho Vi An mặt mũi.”
“Nghe ói phía trước Phó Thời Hàn vừa từ chối Vi An, đằng sau Hoắc Yên liền cùng anh ấy tỏ tình, đây không phải là cố tình ra oai hay sao?”
“Nếu như tớ là Vi An, sớm đã trở mặt với cô ta, có điều người ta còn điềm nhiên như không có chuyện gì, thật hiếm có.”
“Cái này gọi là mặt dày.”
“Tớ thật muốn biết, Hoắc Yên đến cùng dùng thủ đoạn gì mà có thể dỗ Phó Thời Hàn đồng ý cô ta.”
“Đúng vậy, mọi mặt của cô ta đều kém xa Vi An, tớ cũng rất tò mò.”
Một lúc nữa Hoắc Yên còn có việc, cũng không muốn trốn sau giá sách đợi hai người xì xào bát quái xong.
Hai vị trưởng ban nhìn thấy Hoắc Yên đi tới, lập tức ngậm miệng, liếc nhìn nhau, không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể xấu hổ cười cười.
“Hoắc Yên, mới rồi chúng tôi nói cô đều nghe được sao?”
Hoắc Yên đứng trước bàn xử lý xong hóa đơn, quay đầu mỉm cười với hai người kia như gió xuân ấm áp: “À, hai cô nói xấu sau lưng tôi sao?”
Hai nữ sinh vội vàng khoát tay: “Nào có, chúng tôi đang nói chuyện phiếm thôi.”
“Sau này có chuyện gì, cũng nói cho tôi nghe một chút.”
“Được.”
“Vậy tôi đi trước.”
Hai nữ sinh xấu hổ đến cực điểm, chờ Hoắc Yên ra khỏi phòng tài liệu, lúc này mới thở phào một hơi.
“Phòng tài liệu nhỏ như vậy, cô ta chắc chắn nghe thấy.”
“May mà cô ta giả vờ cái gì cũng không biết, nếu không sẽ rất lúng túng, trước kia cô ta làm giúp tớ rất nhiều việc.”
“Đột nhiên cảm thấy áy náy là sao?”
“Hình như có thể hiểu vì sao Phó Thời Hàn thích cô ta, bản thân cô ta thật ra rất tốt, nếu như không phải vì có liên quan đến Vi An, tớ sẽ đứng về phía cô ta.”
“Được rồi được rồi, sau này chúng ta đừng nhắc tới chuyện này nữa, bị người ta nghe được đúng là xấu hổ.”
**
Tâm trạng tốt của Hoắc Yên cũng không bị hai người bọn họ ảnh hưởng, suy bụng ta ra bụng người, trong phòng ngủ cũng không ít lần nghe Lâm Sơ Ngữ và Tô Hoàn bát quái, có đôi khi hai cô nàng nói chuyện còn không nể mặt ai, điều này hoàn toàn bình thường.
Mỗi người đều có lập trường và quan điểm của mình, Hoắc Yên không thể bắt mọi người phải thích mình, cô không phải nhân dân tệ.
Chỉ cần Phó Thời Hàn toàn tâm toàn ý đối xử tốt với cô, cô đã cảm thấy rất thỏa mãn, ai cô cũng không để trong lòng.
Yêu đương khiến người ta nhìn cái gì cũng tốt đẹp.
Hoắc Yên vừa ra khỏi tòa nhà liền gặp được Diêu Vi An, ban đầu cô ta đang nói chuyện cùng người bên cạnh, vừa nhìn thấy Hoắc Yên, sắc mặt lập tức thay đổi.
Oan gia ngõ hẹp.
Lúc này Hoắc Yên lui cũng không lui được, chỉ có thể tiếp tục đi lên phía trước, giống như bình thường mỉm cười với Diêu Vi An, xem như chào hỏi.
Diêu Vi An thấp giọng nói với bạn mấy câu rồi để mấy người họ đi trước.
Hoắc Yên dừng bước, biết Diêu Vi An có chuyện muốn nói với cô.
Quả nhiên, Diêu Vi An đi tới bên cạnh Hoắc Yên nói: “Chuyện hôm đó, không cần một lời giải thích sao?”
Hoắc Yên nhìn cô ta, không hiểu hỏi lại: “Giải thích cái gì?”
“Cô sớm không nói muộn không nói, nhất định đợi sau khi tôi tỏ tình mới nói, chẳng lẽ không phải vì muốn thị uy với tôi, để người khác nhìn thấy chuyện cười của tôi?”
Lời nói của Diêu Vi An rất nặng nề, nhưng sắc mặt không thay đổi chút nào, giống như nói một câu chuyện chẳng liên quan đến mình.
So với Hoắc Tư Noãn, cô ta sẽ càng biết khống chế tâm trạng của bản thân.
“Tôi không phải thị uy với cô, tôi chỉ là…”
Cô chỉ sợ hãi, lo lắng bây giờ không nói, sau này sẽ không còn cơ hội. Chàng trai ưu tú như Phó Thời Hàn, trừ Diêu Vi An, còn có rất nhiều cô gái khác thương nhớ.
Mặc kệ Phó Thời Hàn có thể ở cùng cô hay không, cô chỉ muốn để anh biết tấm lòng mình.
Diêu Vi An chỉ là trùng hợp mà thôi.
Hoắc Yên dừng một chút, nói: “Tóm lại không liên quan đến cô, không phải như cô nghĩ.”
“Cô thật lợi hại.” Diêu Vi An trùng mắt nhìn Hoắc Yên: “Đóng giả thành tiểu bạch thỏ vô tội, khiến đàn ông đau lòng thương hại, cô so với chị cô còn lợi hại hơn nhiều.”
Đôi mắt của Hoắc Yên bình tĩnh, rất thẳng thắn: “Tôi không thẹn với lòng mình, cũng không giả vờ.”
Chỉ là so với những người con gái từ nhỏ cái gì cũng có, quanh người mang đầy hào quang mà nói, cô càng hiểu được quý trọng trước mắt có được tất cả.
Diêu Vi An bị ánh mắt đơn thuần vô hại của Hoắc Yên chọc giận: “Làm ra chuyện như thế, cô hại tôi mất mặt, chẳng lẽ không nên xin lỗi tôi sao?”
Hoắc Yên lắc đầu, nhẩn nha nói: “Thứ nhất, lúc cô tỏ tình, tôi không ngăn cản cô, mà chọn rời đi. Thứ hai, là Phó Thời Hàn tìm tôi, điều này có ý nghĩa gì chắc hẳn cô rõ ràng. Thứ ba, tôi thừa nhận, cô tỏ tình khiến tôi cảm thấy có nguy cơ, nhưng không phải bởi vì tôi mà cô thất bại, Phó Thời Hàn biết anh ấy muốn gì, dù không có tôi, cô cũng không chắc chắn sẽ thành công, cho nên tôi không nghĩ tôi cần phải xin lỗi.”
Ở chung lâu với Phó Thời Hàn, dáng vẻ nói chuyện của Hoắc Yên nghiêm túc đứng đắn, logic rõ ràng, ngữ điệu bình ổn, có mấy phần tương tự cách nói của anh.
Điều này khiến Diêu Vi An càng thêm tức tối: “Hoắc Yên, được, cô chờ đấy.”
Hoắc Yên không nói lời nào, lắc đầu bỏ đi.
Trên đường tới thư viện, cô gửi cho Tô Hoàn một tin nhắn WeChat: “Vì sao những cô gái ưu tú, lệ khí đều nặng vậy?”
Tô Hoàn dùng chân nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì, trả lời: “Bởi vì mấy người đó từ nhỏ đã được nâng niu như công chúa mà lớn lên, mọi thứ đều tốt, chưa từng trải qua sóng gió, lại để cho một con nhóc miệng còn hôi sữa như cậu cho nếm mùi thất bại, có thể không nổi khùng sao? Chỉ sợ thiếu điều muốn xé cậu ra ấy chứ.”
Hoắc Yên gửi một biểu cảm run rẩy qua: “Vừa rồi Diêu Vi An còn nói lời dọa nạt tớ, dáng vẻ rất tức giận.”
“Cô ta tức giận không phải Phó Thời Hàn từ chối lời tỏ tình của cô ta, mà là Phó Thời Hàn ở cùng cậu, nếu là Hoắc Tư Noãn, cô ta sẽ không tức giận như thế, bởi vì Hoắc Tư Noãn ưu tú còn cậu vừa bình thường vừa phổ thông, cô ta không cam lòng bị cậu đánh bại.”
Hoắc Yên không phục: “【chắp tay trước ngực】Tớ cũng ưu tú chứ.”
Tô Hoàn: “Đừng sợ, đánh chính diện.”
Hoắc Yên: “Vậy tớ về ôm chặt đùi Hàn ca nhà tớ thôi. 【thấp thỏm】”
Tô Hoàn: “Đột nhiên không kịp chuẩn bị bị nhét đầy miệng thức ăn cho chó, chạy chạy.”
Danh sách chương