“Có phải em đang thầm thích anh không?”
Toàn bộ khoảng thời gian sau đó của cuộc họp, Diêu Vi An ngồi trên ghế, không tiếp tục nói câu nào.
Phó Thời Hàn mở miệng phản đối, bác bỏ chính là mặt mũi thành viên đoàn chủ tịch cô ta, khiến nội tâm cô ta cự kỳ khó chịu.
Ai bác bỏ cũng không liên quan đến cô ta, chẳng qua người đó là Phó Thời Hàn…
Nữ vương Bát Quái Lâm Sơ Ngữ đột nhiên xích lại gần Hoắc Yên, thấp giọng nói: “Diêu Vi An á, đã sớm nghe người ta nói, cô ta thầm mến Phó Thời Hàn.”
Hoắc Yên kinh ngạc: “Cậu lại ăn dưa ở đâu?”
“Tình báo chuẩn xác, Diêu Vi An vẫn luôn thích Phó Thời Hàn, hội sinh viên ai cũng biết.”
“Tớ không biết mà.”
“Đó là bởi vì cậu và Phó Thời Hàn hay dính lấy nhau, không ai nói cho cậu chuyện này, phía trước lại có Hoắc Tư Noãn cản trở, chuyện này càng không rõ ràng.” Lâm Sơ Ngữ thấp giọng: “Hiện giờ Hoắc Tư Noãn làm sáng tỏ chuyện hôn ước trong vòng bạn bè, Diêu Vi An hẳn là sẽ có hành động rồi.”
Hoắc Yên ngẩng đầu nhìn về phía Diêu Vi An, trùng hợp cô ta cũng đang nhìn mình, ánh mắt của hai người chạm nhau trong không khí đánh giáp lá cà, “keng” một tiếng phát ra tia lửa.
Diêu Vi An nhìn cô cười nhẹ, ngoài cười nhưng trong không cười.
Hoắc Yên vội vàng thu ánh mắt lại, tin tưởng dưa của Lâm Sơ Ngữ tám chín phần là thật, dù sao trong trường xưa nay chưa từng thiếu nữ sinh thầm mềm Phó Thời Hàn.
Buổi họp kết thúc, Hoắc Yên cùng một vị trưởng Ban trao đổi về thời gian trực ban, quay đầu định bụng chờ Phó Thời Hàn cùng ăn cơm tối.
Sau khi tất cả mọi người đều giải tán, trong phòng chỉ còn lại Phó Thời Hàn và Diêu Vi An, Diêu Vi An cầm tài liệu hỏi Phó Thời Hàn: “Lúc các vận động viên tiêu biểu của các khoa thay mặt ra trận trong buổi lễ khai mạc, có vài vấn đề còn cần sắp xếp lại, thế này đi, chúng ta cùng nhau đi ăn, trên đường đi vừa nói…”
Cô ta còn chưa dứt lời, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Yên: “Bạn còn chuyện gì không?”
“Ờ không có.”
“Nếu không có liền rời đi đi.”
Hoắc Yên chần chờ một chút, chuẩn bị ra bên ngoài đợi Phó Thời Hàn, lại không ngờ Phó Thời Hàn lạnh nhạt mở miệng: “Em ấy đợi tôi ăn cơm, không ảnh hưởng, cậu nói tiếp đi.”
Sắc mặt Diêu Vi An hơi trầm xuống.
Vừa mới mời Phó Thời Hàn ăn cơm nói ra miệng, cô ta không muốn lại mang thêm một người.
“Vậy chờ một lúc nữa cùng ăn cơm đi, thảo luận về công việc sắp tới một chút.”
Mặc dù vạn phần không nguyện ý, Diêu Vi An cũng chỉ có thể nói như vậy với Hoắc Yên.
Hoắc Yên đang muốn gật đầu nói được, Phó Thời Hàn cầm tài liệu, vừa nhìn vừa không để ý nói: “Không cần, đợi một lúc nữa tôi còn có việc muốn nói riêng với em ấy, cậu muốn nói gì, bây giờ nói đi.”
Diêu Vi An nhíu mày, giọng nói như thường: “Vậy được, tôi nói vài câu thôi, không chậm trễ hai người ăn cơm.”
Lúc Diêu Vi An rời đi có nhìn Hoắc Yên một cái, rõ ràng sắc mặt lạnh hơn rất nhiều.
Phó Thời Hàn và Hoắc Yên tới nhà ăn số ba, Hứa Minh Ý bưng đồ ăn, mặc quần áo lao động ngồi bên cạnh bọn họ, hết sức chăm chú gặm chân vịt.
Hoắc Yên thỉnh thoảng nghiêng đầu liếc trộm Phó Thời Hàn ngồi đối diện, lúc ăn cơm Phó Thời Hàn ăn không nhanh không chậm, ngón tay thon dài xinh đẹp cầm đũa, ăn từng miếng một, rất chăm chú cũng rất từ tốn.
So với anh, Hứa Minh Ý bên cạnh, phải gọi là ăn như lốc bão.
Hứa Minh Ý vừa ăn cơm vừa thảnh thơi nói: “Hai người ngồi chung một chỗ, một hồi em liếc anh, anh ngắm em, nhàm chán.”
Phó Thời Hàn đáp trả: “Cậu không mời mà tới, nhàm chán.”
“Một tình báo viên đạt chuẩn, cần mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương.” Hứa Minh Ý lại nheo mắt nhìn bọn họ: “Tớ thấy hai người có mờ ám.”
“Có mờ ám cũng không liên quan đến cậu.” Phó Thời Hàn gắp một miếng thịt bò bỏ vào đĩa của Hoắc Yên: “Cơ thể đang phát triển, ăn nhiều một chút.”
Hứa Minh Ý giật giật đuôi mắt: “Bằng đó tuổi rồi còn phát triển gì nữa.”
Hoắc Yên phản bác: “Phát triển ngược, không phục?”
Hứa Minh Ý: “Đúng là không phục.”
Hoắc Yên: “Không phục nghẹn chết đi.”
Hứa Minh Ý cười cười: “Cái tốt không học, lại học được cái tính độc mồm độc miệng không tha ai của lão tứ.”
Phó Thời Hàn: “Biết thì tốt.”
Thấy hai người không chào đón mình, Hứa Minh Ý bưng khay cơm đứng lên, nói: “Được được được, hai người nói chuyện, nhị gia tớ không tham gia nữa, có thời gian quan tâm đến người khác còn bị mắng, tớ vẫn nên đi rửa thêm mấy cái bát để kiếm chút tiền thôi.”
“Nhị gia ngài đi nha.”
Hoắc Yên vẫy tay với anh ta, lúc cô cười lên lộ hai cái răng cửa, cực kỳ đáng yêu.
Phó Thời Hàn gõ đầu Hoắc Yên: “Chăm chú ăn cơm nào.”
“Ừm.” Hoắc Yên phát hiện khay cơm của cô bị Phó Thời Hàn gắp thịt chất thành núi nhỏ.
“Không thích thì đừng gọi, gọi rồi lại không ăn.” Hoắc Yên lầm bầm nói: “Lãng phí.”
Phó Thời Hàn cười nhẹ: “Không phải muốn chạy 3000m sao, không ăn nhiều thịt một chút, không có sức chạy thế nào?”
Hoắc Yên gật đầu, quyết định ăn nhiều một chút.
“Hôm nay cảm ơn anh đã giúp em nói chuyện.”
Phó Thời Hàn dùng khăn giấy lau miệng, nói: “Cũng không hoàn toàn là giúp em, anh không muốn để hội sinh viên biến thành tổ chức quan liêu, nói cái gì làm cái gì đều phải coi sắc mặt người khác.”
Hoắc Yên cũng buông đũa xuống, nhìn anh.
“Trưởng ban và phó ban năm hai mặc dù là chức danh chính thức, nhưng bản chất vẫn là sinh viên, chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của bản thân tự nhiên sẽ phát triển tốt hơn, chứ không phải vì cái chức danh này, từ bỏ những thứ khác để đổi lấy uy tín.”
Hoắc Yên nghe hiểu ý anh, liên tục gật đầu.
Nhiều khi, Hoắc Yên đặc biệt thích dáng vẻ chính trực của Phó Thời Hàn, có nhiều chuyện anh có cách nhìn rất độc đáo, cũng sẽ dùng đạo đức làm thước đo để ràng buộc bản thân.
Có lẽ, đây chính là nguyên nhân khi ở cùng anh luôn có cảm giác yên tâm tuyệt đối.
Đại hội thể dục thể thao năm nay khí thế bừng bừng, từ ngày khai mạc đầu tiên, các ban trong hội sinh viên từ lãnh đạo tới các thành viên, đều triển khai hành động đâu vào đấy.
Trong lúc diễn ra đại hội, mỗi sân vận động đều dựng quầy phục vụ của hội sinh viên, bất kể là vận động viên hay sinh viên có yêu cầu gì, đều có thể tới để nhờ giúp đỡ.
Hoắc Yên cùng một vị trưởng ban khác thay ca, vừa vặn gặp Phó Thời Hàn tham gia chạy nhanh, từng đợt hò hét của các nữ sinh ở bên kia đường chạy truyền tới.
“Đàn anh cố lên!”
“Đẹp trai quá!”
“Giành giải nhất nha!”
Trong lòng Hoắc Yên giống như có mèo cào, cho nên lúc tiếp nước cho sinh viên, nước tràn ra ngoài cô cũng không hề phát hiện.
Nghe từng đám con gái gào thét, chắc anh đã ra sân rồi.
Trong lòng Hoắc Yên thấp thỏm, ngồi xuống ghế nhặt một cái bút ở bàn xoay tròn trên đầu ngón tay.
Vẻ nôn nóng bất an, ngay cả trợ lý nhỏ bên cạnh cũng nhìn ra được.
“Đàn chị Hoắc Yên, có phải chị còn có việc không, nếu như có việc bận, bàn phục vụ bên này bọn em có thể tự xử lý được, chị đi trước đi.”
Hoắc Yên lắc đầu, trước đó cô đã cùng người ta đổi ca, trong lúc trực ban lại chuồn mất gây ảnh hưởng không tốt, hơn nữa còn là trước mặt năm nhất, cô hẳn nên làm tấm gương tốt.
Đường chạy bên kia truyền đến từng đợt reo hò vang dội, anh giống như đã chạy về đích! Hoắc Yên lại nhổm người lên, nhìn xuyên qua đám đông, có điều đường chạy bên kia lít nha lít nhìn toàn người, cô vẫn chẳng nhìn được gì.
Chỉ có thể từ tiếng hét của mọi người mà suy đoán một chút.
Hẳn là giành giải nhất rồi.
Đúng vào lúc này, Hoắc Yên nhìn thấy bên trong đám người có một bóng dáng xinh đẹp thoáng qua, là Diêu Vi An.
Cô ta mặc một áo len hở cổ, phối với một quần Jean phong cách Hàn Quốc, tóc đuôi ngựa buộc lên nhẹ nhàng, nhìn qua xinh đẹp tràn đầy sức sống.
Trong tay cô ta đang cầm một chai Pepsi, vội vàng đi tới điểm cuối của đường chạy.
Hai nữ sinh trợ lý lập tức nhỏ giọng Bát Quái.
“Chị ta đi đưa nước cho Phó Thời Hàn phải không?”
“Khẳng định là vậy.”
“Chị ta thầm mếm Phó Thời Hàn không phải ngày một ngày hai nhỉ.”
“Vẫn luôn kìm nén không thể hiện, có vẻ ngại Hoắc Tư Noãn.”
“Thời gian trước không phải Hoắc Tư Noãn đã giải thích sao, có lẽ đàn chị Diêu Vi An muốn hành động đây.”
“Chị ta sẽ tỏ tình với Phó Thời Hàn à?”
“Hẳn là vậy, thể hiện rất rõ ràng mà.”
Hoắc Yên dựa vào bàn nhỏ, không yên lòng viết báo cáo trực ban hôm nay, bên tai nghe được hai trợ lý bàn tán mà trong lòng nóng nảy.
Cộc cộc cộc, có người gõ mặt bàn.
Hoắc Yên ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Hoàn mỉm cười nhìn mình: “Nhìn cậu uể oải không có tinh thần thế này, mất cái gì vậy.”
“Không sao, cậu ở chỗ này làm gì?” Hoắc Yên đứng dậy, rót cho cô bạn cốc nước.
“Đợi chút nữa hòa thượng muốn tham gia nhảy xa, tớ tới cổ vũ anh ấy.”
“Hòa thượng muốn nhảy xa?”
Tô Hoàn cười cười: “Không chỉ thế, nhảy cao, bốn trăm tám trăm, còn có ném tạ, chương trình mỗi ngày của anh ấy đều xếp kín.”
Hoắc Yên khó tin nói: “Anh ta điên rồi sao, đăng ký nhiều như vậy?”
Tô Hoàn bất đắc dĩ nói: “Giải nhất tiền mặt 500, giải nhì giải ba đều có đồ thưởng.”
“Khó trách.”
Thật ra ngẫm lại, mỗi ngày Hứa Minh Ý trải qua cũng không hề dễ dàng, Hoắc Yên từng nghe Thẩm Ngộ Nhiên nói khi Hứa Minh Ý còn rất nhỏ ba mẹ anh ta ra ngoài làm công, không may xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ở quê chỉ còn một bà nội lớn tuổi, anh ta ăn cơm trăm nhà lớn lên, sau này được đi học là dựa vào một phú thương giàu có giúp đỡ, lúc này mới có thể thuận lợi lên được đại học.
“Nhảy xa bên đó sắp bắt đầu rồi, không tán gẫu nữa.” Tô Hoàn nói xong lôi di động ra, mở cho Hoắc Yên một đoạn video: “Tặng cho cậu món quà nhỏ.”
Hoắc Yên cầm điện thoại, tò mò mở video của Tô Hoàn, ra là video cô bạn quay lại cảnh Phó Thời Hàn thi chạy!
Hoắc Yên mừng rỡ, vội vàng ngồi xuống, mở loa di động tới mức tối đa.
Trong video chàng trai mặc áo thể thao màu đen và quần đùi, lộ ra cánh tay rắn chắc, da thịt trắng nõn mịn màng, đường cong cơ bắp trôi chảy mang theo một loại cảm giác co dãn đàn hồi.
Mấy sợi tóc trên trán anh che đi đôi đồng tử sâu thẳm, gương mặt tuấn tú được ánh mặt trời buổi sáng chiếu đến rực rỡ.
Anh đứng ở vị trí đường chạy số ba, ngồi xổm người làm tư thế chuẩn bị chạy cực kỳ đẹp mắt.
Theo tiếng còi vàng lên, anh đột nhiên phóng đi như viên đạn, không bao lâu sau đã bỏ xa các tuyển thủ còn lại, một đường chạy thẳng tới đích.
Trong chớp mắt anh đã chạy về đích, nữ sinh xung quanh không ngừng hò hét, đơn giản muốn làm rách màng nhĩ của người khác.
Mắt thường cũng có thể thấy sức khỏe rất tốt.
Phó Thời Hàn về đích, hơi thở hơi dồn dập, trên mặt nổi một tầng hồng nhàn nhạt.
Bên cạnh có rất nhiều nữ sinh đi tới, ngượng ngùng đưa nước và khăn tay cho anh, trong đó bao gồm cả Diêu Vi An, cô ta cầm chai Pepsi, thoải mái tươi cườ với anh.
Trái tim Hoắc Yên nhảy vọt lên cổ họng, hình ảnh trong video rung lắc, lại nghe Phó Thời Hàn lịch sự từ chối: “Tôi không uống đồ ngọt.”
Hoắc Yên thở phào, khóe miệng không tự giác nở nụ cười, ngay lúc này nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền tới: “Ai mà đẹp trai vậy?”
Giật mình ngẩng đầu lên, Phó Thời Hàn chống tay bên cạnh bàn, cúi người nhìn vào video trong điện thoại, đầu cúi xuống để lộ biểu cảm cực kỳ dịu dàng.
Hoắc Yên hét lên một tiếng, điện thoại bị văng ra ngoài, Phó Thời Hàn giơ tay tiếp được.
Giọng nói của anh trầm thấp mà gợi cảm, hô hấp ấm áp phả bên tai cô: “Hửm, đang xem trộm ai?”
Hoắc Yên: “Dù sao cũng không xem anh.”
Phó Thời Hàn ấn mở video, lắc lư trước mặt: “Vậy xóa nhé.”
“Không được!” Hoắc Yên nghiêng người qua, muốn đoạt lại điện thoại di động, Phó Thời Hàn giơ cao tay không cho cô với được.
“Không được liền cướp, đây là đạo lý gì?”
Hoắc Yên kiễng chân không ngừng với tay anh, thở hổn hển nói: “Không khen anh đẹp trai anh liền xóa video của người ta, ai không nói đạo lý.”
Phó Thời Hàn liếc mắt nhìn cô, khóe miệng cười cười: “Hoắc Yên, có phải em đang thầm thích anh không?”
Editor: Ô chương này ngắn ghê:))
Toàn bộ khoảng thời gian sau đó của cuộc họp, Diêu Vi An ngồi trên ghế, không tiếp tục nói câu nào.
Phó Thời Hàn mở miệng phản đối, bác bỏ chính là mặt mũi thành viên đoàn chủ tịch cô ta, khiến nội tâm cô ta cự kỳ khó chịu.
Ai bác bỏ cũng không liên quan đến cô ta, chẳng qua người đó là Phó Thời Hàn…
Nữ vương Bát Quái Lâm Sơ Ngữ đột nhiên xích lại gần Hoắc Yên, thấp giọng nói: “Diêu Vi An á, đã sớm nghe người ta nói, cô ta thầm mến Phó Thời Hàn.”
Hoắc Yên kinh ngạc: “Cậu lại ăn dưa ở đâu?”
“Tình báo chuẩn xác, Diêu Vi An vẫn luôn thích Phó Thời Hàn, hội sinh viên ai cũng biết.”
“Tớ không biết mà.”
“Đó là bởi vì cậu và Phó Thời Hàn hay dính lấy nhau, không ai nói cho cậu chuyện này, phía trước lại có Hoắc Tư Noãn cản trở, chuyện này càng không rõ ràng.” Lâm Sơ Ngữ thấp giọng: “Hiện giờ Hoắc Tư Noãn làm sáng tỏ chuyện hôn ước trong vòng bạn bè, Diêu Vi An hẳn là sẽ có hành động rồi.”
Hoắc Yên ngẩng đầu nhìn về phía Diêu Vi An, trùng hợp cô ta cũng đang nhìn mình, ánh mắt của hai người chạm nhau trong không khí đánh giáp lá cà, “keng” một tiếng phát ra tia lửa.
Diêu Vi An nhìn cô cười nhẹ, ngoài cười nhưng trong không cười.
Hoắc Yên vội vàng thu ánh mắt lại, tin tưởng dưa của Lâm Sơ Ngữ tám chín phần là thật, dù sao trong trường xưa nay chưa từng thiếu nữ sinh thầm mềm Phó Thời Hàn.
Buổi họp kết thúc, Hoắc Yên cùng một vị trưởng Ban trao đổi về thời gian trực ban, quay đầu định bụng chờ Phó Thời Hàn cùng ăn cơm tối.
Sau khi tất cả mọi người đều giải tán, trong phòng chỉ còn lại Phó Thời Hàn và Diêu Vi An, Diêu Vi An cầm tài liệu hỏi Phó Thời Hàn: “Lúc các vận động viên tiêu biểu của các khoa thay mặt ra trận trong buổi lễ khai mạc, có vài vấn đề còn cần sắp xếp lại, thế này đi, chúng ta cùng nhau đi ăn, trên đường đi vừa nói…”
Cô ta còn chưa dứt lời, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Yên: “Bạn còn chuyện gì không?”
“Ờ không có.”
“Nếu không có liền rời đi đi.”
Hoắc Yên chần chờ một chút, chuẩn bị ra bên ngoài đợi Phó Thời Hàn, lại không ngờ Phó Thời Hàn lạnh nhạt mở miệng: “Em ấy đợi tôi ăn cơm, không ảnh hưởng, cậu nói tiếp đi.”
Sắc mặt Diêu Vi An hơi trầm xuống.
Vừa mới mời Phó Thời Hàn ăn cơm nói ra miệng, cô ta không muốn lại mang thêm một người.
“Vậy chờ một lúc nữa cùng ăn cơm đi, thảo luận về công việc sắp tới một chút.”
Mặc dù vạn phần không nguyện ý, Diêu Vi An cũng chỉ có thể nói như vậy với Hoắc Yên.
Hoắc Yên đang muốn gật đầu nói được, Phó Thời Hàn cầm tài liệu, vừa nhìn vừa không để ý nói: “Không cần, đợi một lúc nữa tôi còn có việc muốn nói riêng với em ấy, cậu muốn nói gì, bây giờ nói đi.”
Diêu Vi An nhíu mày, giọng nói như thường: “Vậy được, tôi nói vài câu thôi, không chậm trễ hai người ăn cơm.”
Lúc Diêu Vi An rời đi có nhìn Hoắc Yên một cái, rõ ràng sắc mặt lạnh hơn rất nhiều.
Phó Thời Hàn và Hoắc Yên tới nhà ăn số ba, Hứa Minh Ý bưng đồ ăn, mặc quần áo lao động ngồi bên cạnh bọn họ, hết sức chăm chú gặm chân vịt.
Hoắc Yên thỉnh thoảng nghiêng đầu liếc trộm Phó Thời Hàn ngồi đối diện, lúc ăn cơm Phó Thời Hàn ăn không nhanh không chậm, ngón tay thon dài xinh đẹp cầm đũa, ăn từng miếng một, rất chăm chú cũng rất từ tốn.
So với anh, Hứa Minh Ý bên cạnh, phải gọi là ăn như lốc bão.
Hứa Minh Ý vừa ăn cơm vừa thảnh thơi nói: “Hai người ngồi chung một chỗ, một hồi em liếc anh, anh ngắm em, nhàm chán.”
Phó Thời Hàn đáp trả: “Cậu không mời mà tới, nhàm chán.”
“Một tình báo viên đạt chuẩn, cần mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương.” Hứa Minh Ý lại nheo mắt nhìn bọn họ: “Tớ thấy hai người có mờ ám.”
“Có mờ ám cũng không liên quan đến cậu.” Phó Thời Hàn gắp một miếng thịt bò bỏ vào đĩa của Hoắc Yên: “Cơ thể đang phát triển, ăn nhiều một chút.”
Hứa Minh Ý giật giật đuôi mắt: “Bằng đó tuổi rồi còn phát triển gì nữa.”
Hoắc Yên phản bác: “Phát triển ngược, không phục?”
Hứa Minh Ý: “Đúng là không phục.”
Hoắc Yên: “Không phục nghẹn chết đi.”
Hứa Minh Ý cười cười: “Cái tốt không học, lại học được cái tính độc mồm độc miệng không tha ai của lão tứ.”
Phó Thời Hàn: “Biết thì tốt.”
Thấy hai người không chào đón mình, Hứa Minh Ý bưng khay cơm đứng lên, nói: “Được được được, hai người nói chuyện, nhị gia tớ không tham gia nữa, có thời gian quan tâm đến người khác còn bị mắng, tớ vẫn nên đi rửa thêm mấy cái bát để kiếm chút tiền thôi.”
“Nhị gia ngài đi nha.”
Hoắc Yên vẫy tay với anh ta, lúc cô cười lên lộ hai cái răng cửa, cực kỳ đáng yêu.
Phó Thời Hàn gõ đầu Hoắc Yên: “Chăm chú ăn cơm nào.”
“Ừm.” Hoắc Yên phát hiện khay cơm của cô bị Phó Thời Hàn gắp thịt chất thành núi nhỏ.
“Không thích thì đừng gọi, gọi rồi lại không ăn.” Hoắc Yên lầm bầm nói: “Lãng phí.”
Phó Thời Hàn cười nhẹ: “Không phải muốn chạy 3000m sao, không ăn nhiều thịt một chút, không có sức chạy thế nào?”
Hoắc Yên gật đầu, quyết định ăn nhiều một chút.
“Hôm nay cảm ơn anh đã giúp em nói chuyện.”
Phó Thời Hàn dùng khăn giấy lau miệng, nói: “Cũng không hoàn toàn là giúp em, anh không muốn để hội sinh viên biến thành tổ chức quan liêu, nói cái gì làm cái gì đều phải coi sắc mặt người khác.”
Hoắc Yên cũng buông đũa xuống, nhìn anh.
“Trưởng ban và phó ban năm hai mặc dù là chức danh chính thức, nhưng bản chất vẫn là sinh viên, chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của bản thân tự nhiên sẽ phát triển tốt hơn, chứ không phải vì cái chức danh này, từ bỏ những thứ khác để đổi lấy uy tín.”
Hoắc Yên nghe hiểu ý anh, liên tục gật đầu.
Nhiều khi, Hoắc Yên đặc biệt thích dáng vẻ chính trực của Phó Thời Hàn, có nhiều chuyện anh có cách nhìn rất độc đáo, cũng sẽ dùng đạo đức làm thước đo để ràng buộc bản thân.
Có lẽ, đây chính là nguyên nhân khi ở cùng anh luôn có cảm giác yên tâm tuyệt đối.
Đại hội thể dục thể thao năm nay khí thế bừng bừng, từ ngày khai mạc đầu tiên, các ban trong hội sinh viên từ lãnh đạo tới các thành viên, đều triển khai hành động đâu vào đấy.
Trong lúc diễn ra đại hội, mỗi sân vận động đều dựng quầy phục vụ của hội sinh viên, bất kể là vận động viên hay sinh viên có yêu cầu gì, đều có thể tới để nhờ giúp đỡ.
Hoắc Yên cùng một vị trưởng ban khác thay ca, vừa vặn gặp Phó Thời Hàn tham gia chạy nhanh, từng đợt hò hét của các nữ sinh ở bên kia đường chạy truyền tới.
“Đàn anh cố lên!”
“Đẹp trai quá!”
“Giành giải nhất nha!”
Trong lòng Hoắc Yên giống như có mèo cào, cho nên lúc tiếp nước cho sinh viên, nước tràn ra ngoài cô cũng không hề phát hiện.
Nghe từng đám con gái gào thét, chắc anh đã ra sân rồi.
Trong lòng Hoắc Yên thấp thỏm, ngồi xuống ghế nhặt một cái bút ở bàn xoay tròn trên đầu ngón tay.
Vẻ nôn nóng bất an, ngay cả trợ lý nhỏ bên cạnh cũng nhìn ra được.
“Đàn chị Hoắc Yên, có phải chị còn có việc không, nếu như có việc bận, bàn phục vụ bên này bọn em có thể tự xử lý được, chị đi trước đi.”
Hoắc Yên lắc đầu, trước đó cô đã cùng người ta đổi ca, trong lúc trực ban lại chuồn mất gây ảnh hưởng không tốt, hơn nữa còn là trước mặt năm nhất, cô hẳn nên làm tấm gương tốt.
Đường chạy bên kia truyền đến từng đợt reo hò vang dội, anh giống như đã chạy về đích! Hoắc Yên lại nhổm người lên, nhìn xuyên qua đám đông, có điều đường chạy bên kia lít nha lít nhìn toàn người, cô vẫn chẳng nhìn được gì.
Chỉ có thể từ tiếng hét của mọi người mà suy đoán một chút.
Hẳn là giành giải nhất rồi.
Đúng vào lúc này, Hoắc Yên nhìn thấy bên trong đám người có một bóng dáng xinh đẹp thoáng qua, là Diêu Vi An.
Cô ta mặc một áo len hở cổ, phối với một quần Jean phong cách Hàn Quốc, tóc đuôi ngựa buộc lên nhẹ nhàng, nhìn qua xinh đẹp tràn đầy sức sống.
Trong tay cô ta đang cầm một chai Pepsi, vội vàng đi tới điểm cuối của đường chạy.
Hai nữ sinh trợ lý lập tức nhỏ giọng Bát Quái.
“Chị ta đi đưa nước cho Phó Thời Hàn phải không?”
“Khẳng định là vậy.”
“Chị ta thầm mếm Phó Thời Hàn không phải ngày một ngày hai nhỉ.”
“Vẫn luôn kìm nén không thể hiện, có vẻ ngại Hoắc Tư Noãn.”
“Thời gian trước không phải Hoắc Tư Noãn đã giải thích sao, có lẽ đàn chị Diêu Vi An muốn hành động đây.”
“Chị ta sẽ tỏ tình với Phó Thời Hàn à?”
“Hẳn là vậy, thể hiện rất rõ ràng mà.”
Hoắc Yên dựa vào bàn nhỏ, không yên lòng viết báo cáo trực ban hôm nay, bên tai nghe được hai trợ lý bàn tán mà trong lòng nóng nảy.
Cộc cộc cộc, có người gõ mặt bàn.
Hoắc Yên ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Hoàn mỉm cười nhìn mình: “Nhìn cậu uể oải không có tinh thần thế này, mất cái gì vậy.”
“Không sao, cậu ở chỗ này làm gì?” Hoắc Yên đứng dậy, rót cho cô bạn cốc nước.
“Đợi chút nữa hòa thượng muốn tham gia nhảy xa, tớ tới cổ vũ anh ấy.”
“Hòa thượng muốn nhảy xa?”
Tô Hoàn cười cười: “Không chỉ thế, nhảy cao, bốn trăm tám trăm, còn có ném tạ, chương trình mỗi ngày của anh ấy đều xếp kín.”
Hoắc Yên khó tin nói: “Anh ta điên rồi sao, đăng ký nhiều như vậy?”
Tô Hoàn bất đắc dĩ nói: “Giải nhất tiền mặt 500, giải nhì giải ba đều có đồ thưởng.”
“Khó trách.”
Thật ra ngẫm lại, mỗi ngày Hứa Minh Ý trải qua cũng không hề dễ dàng, Hoắc Yên từng nghe Thẩm Ngộ Nhiên nói khi Hứa Minh Ý còn rất nhỏ ba mẹ anh ta ra ngoài làm công, không may xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ở quê chỉ còn một bà nội lớn tuổi, anh ta ăn cơm trăm nhà lớn lên, sau này được đi học là dựa vào một phú thương giàu có giúp đỡ, lúc này mới có thể thuận lợi lên được đại học.
“Nhảy xa bên đó sắp bắt đầu rồi, không tán gẫu nữa.” Tô Hoàn nói xong lôi di động ra, mở cho Hoắc Yên một đoạn video: “Tặng cho cậu món quà nhỏ.”
Hoắc Yên cầm điện thoại, tò mò mở video của Tô Hoàn, ra là video cô bạn quay lại cảnh Phó Thời Hàn thi chạy!
Hoắc Yên mừng rỡ, vội vàng ngồi xuống, mở loa di động tới mức tối đa.
Trong video chàng trai mặc áo thể thao màu đen và quần đùi, lộ ra cánh tay rắn chắc, da thịt trắng nõn mịn màng, đường cong cơ bắp trôi chảy mang theo một loại cảm giác co dãn đàn hồi.
Mấy sợi tóc trên trán anh che đi đôi đồng tử sâu thẳm, gương mặt tuấn tú được ánh mặt trời buổi sáng chiếu đến rực rỡ.
Anh đứng ở vị trí đường chạy số ba, ngồi xổm người làm tư thế chuẩn bị chạy cực kỳ đẹp mắt.
Theo tiếng còi vàng lên, anh đột nhiên phóng đi như viên đạn, không bao lâu sau đã bỏ xa các tuyển thủ còn lại, một đường chạy thẳng tới đích.
Trong chớp mắt anh đã chạy về đích, nữ sinh xung quanh không ngừng hò hét, đơn giản muốn làm rách màng nhĩ của người khác.
Mắt thường cũng có thể thấy sức khỏe rất tốt.
Phó Thời Hàn về đích, hơi thở hơi dồn dập, trên mặt nổi một tầng hồng nhàn nhạt.
Bên cạnh có rất nhiều nữ sinh đi tới, ngượng ngùng đưa nước và khăn tay cho anh, trong đó bao gồm cả Diêu Vi An, cô ta cầm chai Pepsi, thoải mái tươi cườ với anh.
Trái tim Hoắc Yên nhảy vọt lên cổ họng, hình ảnh trong video rung lắc, lại nghe Phó Thời Hàn lịch sự từ chối: “Tôi không uống đồ ngọt.”
Hoắc Yên thở phào, khóe miệng không tự giác nở nụ cười, ngay lúc này nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền tới: “Ai mà đẹp trai vậy?”
Giật mình ngẩng đầu lên, Phó Thời Hàn chống tay bên cạnh bàn, cúi người nhìn vào video trong điện thoại, đầu cúi xuống để lộ biểu cảm cực kỳ dịu dàng.
Hoắc Yên hét lên một tiếng, điện thoại bị văng ra ngoài, Phó Thời Hàn giơ tay tiếp được.
Giọng nói của anh trầm thấp mà gợi cảm, hô hấp ấm áp phả bên tai cô: “Hửm, đang xem trộm ai?”
Hoắc Yên: “Dù sao cũng không xem anh.”
Phó Thời Hàn ấn mở video, lắc lư trước mặt: “Vậy xóa nhé.”
“Không được!” Hoắc Yên nghiêng người qua, muốn đoạt lại điện thoại di động, Phó Thời Hàn giơ cao tay không cho cô với được.
“Không được liền cướp, đây là đạo lý gì?”
Hoắc Yên kiễng chân không ngừng với tay anh, thở hổn hển nói: “Không khen anh đẹp trai anh liền xóa video của người ta, ai không nói đạo lý.”
Phó Thời Hàn liếc mắt nhìn cô, khóe miệng cười cười: “Hoắc Yên, có phải em đang thầm thích anh không?”
Editor: Ô chương này ngắn ghê:))
Danh sách chương