“Con và Yên Yên làm gì trong phòng vậy?”
Buổi tối, Hoắc Tư Noãn trang phục lộng lẫy vừa xuống lầu, liền gặp được Hoắc Yên vội vàng trở về, trong con ngươi hiện ra vẻ kinh ngạc.
Cô ta đi tới trước mặt Hoắc Yên, đưa tay vén tóc mái rủ xuống, nói: “Khó trách không thấy mặc quần áo mới, tiền đều dùng để làm mặt?”
Mặt mũi rạng rỡ như vậy, ngay cả Hoắc Tư Noãn, cũng không nhịn được nhìn thêm mấy lần, không dời được mắt.
Hoắc Yên không trả lời cô ta, chỉ trả lại đủ số tiền cho Chu Nhã Bình: “Mẹ, con không mua quần áo mới.”
“Tiền giữ lại đi, dù sao cũng thiếu quần áo, sau này từ từ chọn.”
Chu Nhã Bình đánh giá Hoắc Yên, thấy Hoắc Yên quần áo bình thường, tóc tai gọn gàng, làn da trắng nõn, so với Hoắc Tư Noãn đập lên mặt không biết bao nhiêu lớp phấn mà nói, không thua kém chút nào.
Không chỉ có thế, khí chất điềm đạm cùng dung nhan thanh lệ, lại được Hoắc Tư Noãn trang điểm đậm bên cạnh so sánh, ngược lại có thêm mấy phần ý vị phản phác quy chân (điểm cao nhất cũng chính là điểm xuất phát).
Dáng vẻ này tới nhà họ Phó, cho dù mặt quần áo cũ, cũng là tự nhiên hào phóng, không thua ai cả.
Những năm qua không chú ý, con gái nhỏ vậy mà trổ mã động lòng người như vậy.
Âm thầm kinh hãi không chỉ có Chu Nhã Bình.
Đại viện nhà họ Phó đèn đuốc sáng trưng, bắt đầu giây phút Hoắc Yên bước từ trên xe xuống, ánh mắt của Phó Thời Hàn đã không thể rời khỏi cô.
Hoắc Yên hôm nay và trong quá khứ dường như có chút khác biệt, nhưng lại không thể nói rõ ở đâu.
Đôi mắt hạnh trong suốt, cái mũi xinh xắn, đôi môi hồng nhuận như cánh hoa anh đào… rõ ràng vẫn là cô gái nhỏ trong ấn tượng của anh, chỉ là cô gái nhỏ đã búi một búi tóc tinh tế, còn trang điểm một tầng phấn nhẹ nhàng, gương mặt nhìn qua như tỏa sáng.
Khi cô đi qua bên người anh, còn để lại làn hương hoa mai tươi mát.
Phó Thời Hàn hơi nheo mắt, một cơn gió khẽ thổi qua trái tim.
Nhất là khi Hoắc Yên và anh cùng sánh vai, đôi mắt trong suốt nghiêng qua nhìn anh, càng khiến lòng anh bốc lên một trận khô nóng.
Nhưng Phó Thời Hàn suy cho cùng vẫn là Phó Thời Hàn, bất kể trong lòng có suy nghĩ cầm thú thế nào, trên mặt vẫn duy trì dáng vẻ khiêm tốn, trầm ổn ngồi bên cạnh người lớn, quả nhiên là diễn xuất như thần.
Chỉ là trong bữa cơm, người nào đó không an phận dùng chân đùa nghịch với Hoắc Yên, dịch chuyển qua lại.
Lại dùng chiêu cũ! Mũi chân của Phó Thời Hàn chạm vào cẳng chân của Hoắc Yên, thấy cô không để ý, liền chậm rãi di chuyển xuống dưới, vẽ vòng vòng trên mu bàn chân của cô.
Hoắc Yên: “…”
Cô dùng ánh mắt cảnh cáo Phó Thời Hàn, mà khóe miệng anh hơi nhếch lên nở nụ cười nhạt, không có bất cứ chút kì lạ nào, các trưởng bối hỏi chuyện, anh đều trả lời thỏa đáng, ấm áp lễ phép.
Ai biết được dưới bàn là một bộ mặt khác, rất không an phận!
Cô rất muốn vạch trần anh, để tất cả người lớn trong nhà nhìn được khuôn mặt chân chính đằng sau của anh.
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, Hoắc Yên tuyệt đối sẽ không làm thế, cô và Phó Thời Hàn có mối quan hệ khác biệt những người khác, bọn họ lớn lên cùng nhau, trong quãng thời gian đó cất giấu rất nhiều bí mật nhỏ của nhau, không thể nói ra với người ngoài.
Đây cũng là nguyên nhân để Phó Thời Hàn không cần kiêng nể gì, đoán chắc cô có bực mình đến đâu cũng không dám cáo trạng lung tung.
Hoắc Yên tháo dép ra, dùng sức dẵm lên chân anh.
Sau khi Phó Thời Hàn nghịch chán, lại như lấy lòng, nhẹ nhàng chạm vào bàn chân của Hoắc Yên, sau đó thu chân về, an phận không trêu chọc cô nữa.
Trên bàn cơm, anh còn thuận tay gắp cho Hoắc Yên một cái đùi gà, tỏ ra thiện chí.
Hoắc Yên không thể không ăn đùi gà của anh, trả lại khẳng định không tốt, cô dứt khoát gắp một miếng cánh vịt lên bỏ vào trong bát của Phó Thời Hàn.
Có qua có lại, đừng mơ dễ dàng như thế.
Phó Thời Hàn cầm đũa đảo đảo miếng thịt vịt, khóe môi nhuộm ý cười càng sâu: “Cảm ơn em Hoắc Yên.”
Giọng nói của Hoắc Yên giòn vang: “Không cần cảm ơn!”
Bà Đường Uyển Chi nhìn Hoắc Yên và Phó Thời Hàn thường xuyên gắp thức ăn cho nhau, cảm thấy đại khái cũng nắm chắc mấy phần nên bà cẩn thận đánh giá Hoắc Yên.
Đường nét trên mặt Hoắc Yên dù không tinh xảo như họa bằng Hoắc Tư Noãn, nhưng lại có vài phần trong sáng mộc mạc khiến gương mặt cô càng nhìn càng thấy quấn hút.
Cô gái như vậy, dù là ai cũng không thể không thích.
“Đúng rồi, thành tích thi cuối kì có rồi phải không?” Đường Uyển Chi nhìn về hai cô gái trước mặt.
Chu Nhã Bình cười xấu hổ: “Tư Noãn thi vẫn tốt, các môn chuyên ngành đều được trên 80 điểm.”
Về phần thi trượt môn máy tính, bà ta thật sự xấu hổ không dám nói ra miệng.
“Vậy thì tốt.” Đường Uyển Chi cười cười: “Yên Yên thế nào?”
Giống như nhớ tới cái gì, Đường Uyển Chi lập tức nói: “Yên Yên thi tốt, xem chừng có thể nhận được học bổng.”
Từ trong giọng điệu hoàn toàn khác biệt của Chu Nhã Bình, Đường Uyển Chi nghe xong liền hiểu, Hoắc Tư Noãn hẳn là thi không bằng Hoắc Yên.
Bà cười nói: “Tôi cũng nghe Thời Hàn nói qua, bình thường Yên Yên đặc biệt cố gắng học tập.”
Chu Nhã Bình khoác tay: “Nào có, so với Thời Hàn vẫn kém xa.”
Hai bà mẹ bắt đầu khách sáo khen ngợi nhau, Hoắc Yên im lặng ăn cơm, ăn no bụng mới là chuyện quan trọng.
Đường Uyển Chi mỉm cười nhìn về phía con trai: “Thằng nhóc này nhà tôi, tâm tư không đặt vào chuyện học hành, cả ngày chỉ nghĩ đi chơi với nhóm bạn của nó, ngay cả nghỉ đông cũng hai ba ngày chạy đến trường, không chịu yên tĩnh.”
Chu Nhã Bình lập tức nói: “Cũng không thể suốt ngày vùi đầu vào sách vở, bồi dưỡng sở thích của mình, phát triển nhiều phương diện cũng rất tốt.”
Đường Uyển Chi nhìn sang Hoắc Tư Noãn: “Nói đa tài đa nghệ, vẫn là Tư Noãn lợi hại.”
Hoắc Tư Noãn có chút không quen lắm với tình cảnh hiện giờ, nếu là trong quá khứ, lúc mẹ nhắc tới cô ta, có lần nào mà không tràn đầy kiêu ngạo, bây giờ toàn bộ đều bị Hoắc Yên đoạt mất, cô ta đang không cam tâm, vừa lúc được Đường Uyển Chi nhắc tới, cô ta dứt khoát nói —
“Học kỳ sau con muốn tham gia cuộc thi múa toàn trường.” Hoắc Tư Noãn ra vẻ bất đắc dĩ: “Không còn cách nào, nghỉ đông cũng phải tập luyện, chỉ có mấy ngày ăn tết mới được thảnh thơi.”
Đường Uyển Chi vui mừng nói: “Có thật không, là cuộc thi múa gì?”
“Là trường học tổ chức ạ, nếu đoạt giải quán quân, nói không chừng được thi đấu cấp thành phố.” Nét mặt Hoắc Tư Noãn tràn đầy đắc ý nói.
Đường Uyển Chi nói: “Dì nhớ Tư Noãn khi còn bé rất thích nhảy múa, ở trong nhà còn đóng vai thiên nga trắng.”
“Khi còn bé mẹ luôn nói muốn bồi dưỡng chị em con có hứng thú với thứ gì đó, con vẫn luôn rất yêu thích nhảy múa, cũng sẵn sàng kiên trì.”
Đường Uyển Chi gật đầu khen ngợi: “Có thể kiên trì, rất không dễ dàng, Tư Noãn vẫn luôn là đứa trẻ đặc biệt xuất sắc.”
Hoắc Tư Noãn ngượng ngùng cười một tiếng, lại nhìn sang Hoắc Yên, ra vẻ nói đùa: “Lúc đó em gái còn nói muốn học vẽ tranh cơ, chưa được mấy ngày lại nói muốn học đàn dương cầm, cuối cùng lại thích ra ngoài nghịch bẩn.”
Hoắc Yên nắm chặt đũa trong tay.
Khi còn bé đúng là cô đi theo Hoắc Tư Noãn học lớp năng khiếu, nhưng chung quy không học nổi, giáo viên nói với ba mẹ, Hoắc Yên không có tế bào nghệ thuật, chỉ sợ không học được.
Thêm nữa học phí lớp năng khiếu rất đắt, ba mẹ liền quyết định không cho cô đi học, năm tuổi cô mới mở miệng nói chuyện, nhìn qua ngơ ngác đần độn, cho nên tâm huyết của ba mẹ đều dồn lên người chị gái Hoắc Tư Noãn, cũng không đoái hoài gì tới Hoắc Yên, khi mọi người đang bận rộn bồi dưỡng năng khiếu cho Hoắc Tư Noãn, Hoắc Yên lại đang cùng bọn trẻ con trong tiểu viện đi khắp hang cùng ngõ hẻm, cứ thế lớn lên như cây cỏ dại.
Hoắc Yên có ấn tượng sâu sắc nhất là lần sau khi ba đón Hoắc Tư Noãn trở về từ lớp tập múa, Hoắc Tư Noãn mặc bộ váy thiên nga trắng từ trên xe bước xuống, giống như cô công chúa nhỏ, mà Hoắc Yên lại mặc quần áo bẩn thỉu, trên mặt cũng dính bùn, trốn ở phía xa nhìn Hoắc Tư Noãn.
Những đứa trẻ con trước kia luôn bắt nạt Hoắc Yên, giờ phút này hâm mộ vây quanh Hoắc Tư Noãn, muốn nói chuyện với cô ta, còn Hoắc Tư Noãn đầu hếch lên trời, không thèm nhìn bọn chúng một cái.
Khi đó, Hoắc Yên hiểu rõ thế nào là khác nhau một trời một vực.
Bây giờ, Hoắc Tư Noãn thoải mái chế nhạo sự kém cỏi của cô, nói cái gì mà bỏ dở giữa chừng, cũng bởi vì muốn cô mất mặt trước Phó Thời Hàn và ba mẹ anh.
Hoắc Yên làm sao không hiểu suy nghĩ của Hoắc Tư Noãn, cô tức giận nhìn cô ta, Hoắc Tư Noãn chì mỉm cười vô hại.
“Nhắc tới cái này.” Phó Thời Hàn vẫn không lên tiếng, đột nhiên mở miệng: “Hoắc Yên, đợi chút nữa đến phòng anh điền phiếu đăng ký.”
Trong lòng Hoắc Yên giật thót, ngẩng đầu lên, đã thấy Phó Thời Hàn gật nhẹ với mình, con ngươi thâm thúy.
“Thời Hàn, phiếu đăng ký gì vậy?” Đường Uyển Chi tò mò hỏi.
“À, Hoắc Yên chuẩn bị đăng ký tham gia《 Siêu trí tuệ 》” Phó Thời Hàn nói đến bình thản.
Mà tất cả mọi người trong nhà đều lộ vẻ ngạc nhiên, ngay cả bố của Phó Thời Hàn là Phó Dĩnh cũng không nhịn được hỏi một câu: “Là 《 Siêu trí tuệ 》trên truyền hình sao?”
“Vâng, chương trình hỏi nhanh đáp nhanh mà ba và mẹ thường hay xem đó ạ.”
Ánh mắt Phó Dĩnh lộ ra tia khen ngợi: “Có thể lên được chương trình đó, thật không đơn giản.”
Tuyển thủ có thể tiến vào vòng chung kết, đều là những người nổi bật trong nước thậm chí trên thế giới, lý lịch ưu tú đến mức chọc mù mắt người ta.
Hoắc Yên liên tục khoát tay: “Con chỉ đăng ký thử một chút thôi, không nhất định có thể đi sâu.”
Phó Dĩnh nói: “Có ý chí này, đã xứng đáng được khen ngợi.”
Đường Uyển Chi cũng lập tức nói: “Chuyện lớn như vậy, Yên Yên sao còn nói cho chúng ta biết chứ! Có phải định chuẩn bị lên TV mới cho chú dì một sự ngạc nhiên không?”
Phó Thời Hàn cười nhẹ: “Nói không chừng, thật sự đúng là cho mẹ một kinh ngạc đó.”
“Phó Thời Hàn, anh đừng nói nữa.” Hoắc Yên ra sức nháy mắt, anh lại làm như không thấy.
Đường Uyển Chi hòa ái mỉm cười: “Tính cách Yên Yên từ nhỏ đã như vậy, không thích khoe khoang, yên tĩnh, lại có thể làm đến nơi đến chốn, đúng là đứa bé chững chạc.”
Sắc mặt Hoắc Tư Noãn đột biến, câu nói không thích khoe khoang này, có lẽ Đường Uyển Chi vô tâm nói ra, nhưng hung hăng đánh thẳng vào mặt cô ta một cái, đều là cùng chưa tham gia thi đấu như nhau, Hoắc Yên im lặng chưa nói, cô ta lại không đợi được rêu rao ra ngoài.
Hơn nữa cô ta tham gia bất quá chỉ là một cuộc thi cấp trường, Hoắc Yên thông báo cuộc thi này, thế nhưng lại là 《 Siêu trí tuệ 》nổi tiếng.
Bữa cơm này Hoắc Tư Noãn ăn không ra mùi vị gì.
Sau bữa cơm, lúc đầu Hoắc Yên muốn tới phòng bếp hỗ trợ dọn dẹp, lại bị Phó Thời Hàn kéo vào phòng mình.
Phong cách bày trí nhà họ Phó hết sức nghiêm túc, đồ dùng trong nhà đều làm bằng loại gỗ lâu năm, rất khí thế uy phong, thế nhưng phòng ngủ của Phó Thời Hàn lại có diện mạo hoàn toàn khác biệt.
Giấy dán tường mang hoa văn đơn giản, hợp với màu trắng nhạt tổng thể, bàn đọc sách được sắp xếp chỉnh tề, trên giá bày sách vở chuyên ngành được phân theo từng loại. Rất nhiều quyển bị sờn gáy, xem ra đã được anh đọc qua không ít lần.
Trên bàn đặt hay máy vi tính, bàn phím và laptop.
Hoắc Yên đang đánh giá căn phòng, chỉ nghe “cạch” một tiếng, cửa phòng bị Phó Thời Hàn khóa lại.
Cô theo bản năng lui về sau, trong lòng dâng lên chút bất an.
Sau khi Phó Thời Hàn khóa cửa phòng lại, đi tới bên cạnh cô, ánh mắt di chuyển xuống dưới rơi trên gương mặt Hoắc Yên, cẩn thận đưa tay kiểm tra một phen.
Hoắc Yên bị anh nhìn có chút không tự nhiên, xấu hổ cụp mắt, nhỏ giọng hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Phó Thời Hàn tiến sát lại khuôn mặt của Hoắc Yên, nhìn hồi lâu, trong đôi đồng từ đen láy phun trào từng đợt sóng.
“Anh đang nhìn em.” Giọng nói của anh hết sức dịu dàng tỉ mỉ, như muốn thu từng tấc da thịt của cô vào trong tầm mắt.
Hoắc Yên theo bản năng lùi lại hai bước lại bị vướng vào chân giường, trực tiếp ngã thẳng xuống đệm.
Đôi môi mỏng của Phó Thời Hàn cong lên, cúi người, hai tay chống hai bên người Hoắc Yên, đặt cô nằm dưới cơ thể mình, đệm giường lập tức lõm xuống không ít.
Chỉ kém một chút, cơ thể hai người liền dính vào nhau.
Cảm nhận được người phía trên đang phát ra nhiệt độ, hô hấp của Hoắc Yên kìm nén, hoảng sợ hỏi: “Phó Thời Hàn, anh muốn làm gì?”
Tay Phó Thời Hàn rơi xuống cằm của Hoắc Yên, vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp, sờ bên trái lại sờ bên phải.
Làn da của cô gái nhỏ như sứ, trắng nõn hồng hào.
“Nhìn cho rõ.” Ý cười ở đuôi mắt anh càng sâu: “Hôm nay nhóc con rất lạ.”
Trong lòng Hoắc Yên âm thầm oán trách, cho dù muốn nhìn rõ ràng, cũng không cần phải gần như vậy chứ!
Cái tư thế này như lão sói xám đè ép cô bé quàng khăn đỏ, hận không thể nuốt cô bé vào trong bụng.
“Chỉ là trang điểm nhẹ nhàng thôi.” Lúc Hoắc Yên mở miệng giải thích, vẫn không quên trách anh: “Có gì hiếm lạ.”
Phó Thời Hàn cười nhẹ một tiếng, như mưa phùn tháng ba, phong quang tễ nguyệt.
Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa của Đường Uyển Chi: “Thời Hàn, con và Yên Yên làm gì trong phòng vậy, sao lại khóa cửa?”
Phó Thời Hàn cất giọng trả lời: “Yên Yên đang điền phiếu đăng ký.”
“Ừm, điền xong mau ra đây nhé.”
Tiếng bước chân xa dần.
Phó Thời Hàn cúi đầu tiến gần về bên tai Hoắc Yên, nhỏ giọng nói: “Yên Yên, em đoán xem, mẹ đang lo lắng cái gì?”
Hai chữ Yên Yên, hòa cùng hơi thở nóng hổi của anh, tình sinh ý động, hết sức trêu chọc.
Buổi tối, Hoắc Tư Noãn trang phục lộng lẫy vừa xuống lầu, liền gặp được Hoắc Yên vội vàng trở về, trong con ngươi hiện ra vẻ kinh ngạc.
Cô ta đi tới trước mặt Hoắc Yên, đưa tay vén tóc mái rủ xuống, nói: “Khó trách không thấy mặc quần áo mới, tiền đều dùng để làm mặt?”
Mặt mũi rạng rỡ như vậy, ngay cả Hoắc Tư Noãn, cũng không nhịn được nhìn thêm mấy lần, không dời được mắt.
Hoắc Yên không trả lời cô ta, chỉ trả lại đủ số tiền cho Chu Nhã Bình: “Mẹ, con không mua quần áo mới.”
“Tiền giữ lại đi, dù sao cũng thiếu quần áo, sau này từ từ chọn.”
Chu Nhã Bình đánh giá Hoắc Yên, thấy Hoắc Yên quần áo bình thường, tóc tai gọn gàng, làn da trắng nõn, so với Hoắc Tư Noãn đập lên mặt không biết bao nhiêu lớp phấn mà nói, không thua kém chút nào.
Không chỉ có thế, khí chất điềm đạm cùng dung nhan thanh lệ, lại được Hoắc Tư Noãn trang điểm đậm bên cạnh so sánh, ngược lại có thêm mấy phần ý vị phản phác quy chân (điểm cao nhất cũng chính là điểm xuất phát).
Dáng vẻ này tới nhà họ Phó, cho dù mặt quần áo cũ, cũng là tự nhiên hào phóng, không thua ai cả.
Những năm qua không chú ý, con gái nhỏ vậy mà trổ mã động lòng người như vậy.
Âm thầm kinh hãi không chỉ có Chu Nhã Bình.
Đại viện nhà họ Phó đèn đuốc sáng trưng, bắt đầu giây phút Hoắc Yên bước từ trên xe xuống, ánh mắt của Phó Thời Hàn đã không thể rời khỏi cô.
Hoắc Yên hôm nay và trong quá khứ dường như có chút khác biệt, nhưng lại không thể nói rõ ở đâu.
Đôi mắt hạnh trong suốt, cái mũi xinh xắn, đôi môi hồng nhuận như cánh hoa anh đào… rõ ràng vẫn là cô gái nhỏ trong ấn tượng của anh, chỉ là cô gái nhỏ đã búi một búi tóc tinh tế, còn trang điểm một tầng phấn nhẹ nhàng, gương mặt nhìn qua như tỏa sáng.
Khi cô đi qua bên người anh, còn để lại làn hương hoa mai tươi mát.
Phó Thời Hàn hơi nheo mắt, một cơn gió khẽ thổi qua trái tim.
Nhất là khi Hoắc Yên và anh cùng sánh vai, đôi mắt trong suốt nghiêng qua nhìn anh, càng khiến lòng anh bốc lên một trận khô nóng.
Nhưng Phó Thời Hàn suy cho cùng vẫn là Phó Thời Hàn, bất kể trong lòng có suy nghĩ cầm thú thế nào, trên mặt vẫn duy trì dáng vẻ khiêm tốn, trầm ổn ngồi bên cạnh người lớn, quả nhiên là diễn xuất như thần.
Chỉ là trong bữa cơm, người nào đó không an phận dùng chân đùa nghịch với Hoắc Yên, dịch chuyển qua lại.
Lại dùng chiêu cũ! Mũi chân của Phó Thời Hàn chạm vào cẳng chân của Hoắc Yên, thấy cô không để ý, liền chậm rãi di chuyển xuống dưới, vẽ vòng vòng trên mu bàn chân của cô.
Hoắc Yên: “…”
Cô dùng ánh mắt cảnh cáo Phó Thời Hàn, mà khóe miệng anh hơi nhếch lên nở nụ cười nhạt, không có bất cứ chút kì lạ nào, các trưởng bối hỏi chuyện, anh đều trả lời thỏa đáng, ấm áp lễ phép.
Ai biết được dưới bàn là một bộ mặt khác, rất không an phận!
Cô rất muốn vạch trần anh, để tất cả người lớn trong nhà nhìn được khuôn mặt chân chính đằng sau của anh.
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, Hoắc Yên tuyệt đối sẽ không làm thế, cô và Phó Thời Hàn có mối quan hệ khác biệt những người khác, bọn họ lớn lên cùng nhau, trong quãng thời gian đó cất giấu rất nhiều bí mật nhỏ của nhau, không thể nói ra với người ngoài.
Đây cũng là nguyên nhân để Phó Thời Hàn không cần kiêng nể gì, đoán chắc cô có bực mình đến đâu cũng không dám cáo trạng lung tung.
Hoắc Yên tháo dép ra, dùng sức dẵm lên chân anh.
Sau khi Phó Thời Hàn nghịch chán, lại như lấy lòng, nhẹ nhàng chạm vào bàn chân của Hoắc Yên, sau đó thu chân về, an phận không trêu chọc cô nữa.
Trên bàn cơm, anh còn thuận tay gắp cho Hoắc Yên một cái đùi gà, tỏ ra thiện chí.
Hoắc Yên không thể không ăn đùi gà của anh, trả lại khẳng định không tốt, cô dứt khoát gắp một miếng cánh vịt lên bỏ vào trong bát của Phó Thời Hàn.
Có qua có lại, đừng mơ dễ dàng như thế.
Phó Thời Hàn cầm đũa đảo đảo miếng thịt vịt, khóe môi nhuộm ý cười càng sâu: “Cảm ơn em Hoắc Yên.”
Giọng nói của Hoắc Yên giòn vang: “Không cần cảm ơn!”
Bà Đường Uyển Chi nhìn Hoắc Yên và Phó Thời Hàn thường xuyên gắp thức ăn cho nhau, cảm thấy đại khái cũng nắm chắc mấy phần nên bà cẩn thận đánh giá Hoắc Yên.
Đường nét trên mặt Hoắc Yên dù không tinh xảo như họa bằng Hoắc Tư Noãn, nhưng lại có vài phần trong sáng mộc mạc khiến gương mặt cô càng nhìn càng thấy quấn hút.
Cô gái như vậy, dù là ai cũng không thể không thích.
“Đúng rồi, thành tích thi cuối kì có rồi phải không?” Đường Uyển Chi nhìn về hai cô gái trước mặt.
Chu Nhã Bình cười xấu hổ: “Tư Noãn thi vẫn tốt, các môn chuyên ngành đều được trên 80 điểm.”
Về phần thi trượt môn máy tính, bà ta thật sự xấu hổ không dám nói ra miệng.
“Vậy thì tốt.” Đường Uyển Chi cười cười: “Yên Yên thế nào?”
Giống như nhớ tới cái gì, Đường Uyển Chi lập tức nói: “Yên Yên thi tốt, xem chừng có thể nhận được học bổng.”
Từ trong giọng điệu hoàn toàn khác biệt của Chu Nhã Bình, Đường Uyển Chi nghe xong liền hiểu, Hoắc Tư Noãn hẳn là thi không bằng Hoắc Yên.
Bà cười nói: “Tôi cũng nghe Thời Hàn nói qua, bình thường Yên Yên đặc biệt cố gắng học tập.”
Chu Nhã Bình khoác tay: “Nào có, so với Thời Hàn vẫn kém xa.”
Hai bà mẹ bắt đầu khách sáo khen ngợi nhau, Hoắc Yên im lặng ăn cơm, ăn no bụng mới là chuyện quan trọng.
Đường Uyển Chi mỉm cười nhìn về phía con trai: “Thằng nhóc này nhà tôi, tâm tư không đặt vào chuyện học hành, cả ngày chỉ nghĩ đi chơi với nhóm bạn của nó, ngay cả nghỉ đông cũng hai ba ngày chạy đến trường, không chịu yên tĩnh.”
Chu Nhã Bình lập tức nói: “Cũng không thể suốt ngày vùi đầu vào sách vở, bồi dưỡng sở thích của mình, phát triển nhiều phương diện cũng rất tốt.”
Đường Uyển Chi nhìn sang Hoắc Tư Noãn: “Nói đa tài đa nghệ, vẫn là Tư Noãn lợi hại.”
Hoắc Tư Noãn có chút không quen lắm với tình cảnh hiện giờ, nếu là trong quá khứ, lúc mẹ nhắc tới cô ta, có lần nào mà không tràn đầy kiêu ngạo, bây giờ toàn bộ đều bị Hoắc Yên đoạt mất, cô ta đang không cam tâm, vừa lúc được Đường Uyển Chi nhắc tới, cô ta dứt khoát nói —
“Học kỳ sau con muốn tham gia cuộc thi múa toàn trường.” Hoắc Tư Noãn ra vẻ bất đắc dĩ: “Không còn cách nào, nghỉ đông cũng phải tập luyện, chỉ có mấy ngày ăn tết mới được thảnh thơi.”
Đường Uyển Chi vui mừng nói: “Có thật không, là cuộc thi múa gì?”
“Là trường học tổ chức ạ, nếu đoạt giải quán quân, nói không chừng được thi đấu cấp thành phố.” Nét mặt Hoắc Tư Noãn tràn đầy đắc ý nói.
Đường Uyển Chi nói: “Dì nhớ Tư Noãn khi còn bé rất thích nhảy múa, ở trong nhà còn đóng vai thiên nga trắng.”
“Khi còn bé mẹ luôn nói muốn bồi dưỡng chị em con có hứng thú với thứ gì đó, con vẫn luôn rất yêu thích nhảy múa, cũng sẵn sàng kiên trì.”
Đường Uyển Chi gật đầu khen ngợi: “Có thể kiên trì, rất không dễ dàng, Tư Noãn vẫn luôn là đứa trẻ đặc biệt xuất sắc.”
Hoắc Tư Noãn ngượng ngùng cười một tiếng, lại nhìn sang Hoắc Yên, ra vẻ nói đùa: “Lúc đó em gái còn nói muốn học vẽ tranh cơ, chưa được mấy ngày lại nói muốn học đàn dương cầm, cuối cùng lại thích ra ngoài nghịch bẩn.”
Hoắc Yên nắm chặt đũa trong tay.
Khi còn bé đúng là cô đi theo Hoắc Tư Noãn học lớp năng khiếu, nhưng chung quy không học nổi, giáo viên nói với ba mẹ, Hoắc Yên không có tế bào nghệ thuật, chỉ sợ không học được.
Thêm nữa học phí lớp năng khiếu rất đắt, ba mẹ liền quyết định không cho cô đi học, năm tuổi cô mới mở miệng nói chuyện, nhìn qua ngơ ngác đần độn, cho nên tâm huyết của ba mẹ đều dồn lên người chị gái Hoắc Tư Noãn, cũng không đoái hoài gì tới Hoắc Yên, khi mọi người đang bận rộn bồi dưỡng năng khiếu cho Hoắc Tư Noãn, Hoắc Yên lại đang cùng bọn trẻ con trong tiểu viện đi khắp hang cùng ngõ hẻm, cứ thế lớn lên như cây cỏ dại.
Hoắc Yên có ấn tượng sâu sắc nhất là lần sau khi ba đón Hoắc Tư Noãn trở về từ lớp tập múa, Hoắc Tư Noãn mặc bộ váy thiên nga trắng từ trên xe bước xuống, giống như cô công chúa nhỏ, mà Hoắc Yên lại mặc quần áo bẩn thỉu, trên mặt cũng dính bùn, trốn ở phía xa nhìn Hoắc Tư Noãn.
Những đứa trẻ con trước kia luôn bắt nạt Hoắc Yên, giờ phút này hâm mộ vây quanh Hoắc Tư Noãn, muốn nói chuyện với cô ta, còn Hoắc Tư Noãn đầu hếch lên trời, không thèm nhìn bọn chúng một cái.
Khi đó, Hoắc Yên hiểu rõ thế nào là khác nhau một trời một vực.
Bây giờ, Hoắc Tư Noãn thoải mái chế nhạo sự kém cỏi của cô, nói cái gì mà bỏ dở giữa chừng, cũng bởi vì muốn cô mất mặt trước Phó Thời Hàn và ba mẹ anh.
Hoắc Yên làm sao không hiểu suy nghĩ của Hoắc Tư Noãn, cô tức giận nhìn cô ta, Hoắc Tư Noãn chì mỉm cười vô hại.
“Nhắc tới cái này.” Phó Thời Hàn vẫn không lên tiếng, đột nhiên mở miệng: “Hoắc Yên, đợi chút nữa đến phòng anh điền phiếu đăng ký.”
Trong lòng Hoắc Yên giật thót, ngẩng đầu lên, đã thấy Phó Thời Hàn gật nhẹ với mình, con ngươi thâm thúy.
“Thời Hàn, phiếu đăng ký gì vậy?” Đường Uyển Chi tò mò hỏi.
“À, Hoắc Yên chuẩn bị đăng ký tham gia《 Siêu trí tuệ 》” Phó Thời Hàn nói đến bình thản.
Mà tất cả mọi người trong nhà đều lộ vẻ ngạc nhiên, ngay cả bố của Phó Thời Hàn là Phó Dĩnh cũng không nhịn được hỏi một câu: “Là 《 Siêu trí tuệ 》trên truyền hình sao?”
“Vâng, chương trình hỏi nhanh đáp nhanh mà ba và mẹ thường hay xem đó ạ.”
Ánh mắt Phó Dĩnh lộ ra tia khen ngợi: “Có thể lên được chương trình đó, thật không đơn giản.”
Tuyển thủ có thể tiến vào vòng chung kết, đều là những người nổi bật trong nước thậm chí trên thế giới, lý lịch ưu tú đến mức chọc mù mắt người ta.
Hoắc Yên liên tục khoát tay: “Con chỉ đăng ký thử một chút thôi, không nhất định có thể đi sâu.”
Phó Dĩnh nói: “Có ý chí này, đã xứng đáng được khen ngợi.”
Đường Uyển Chi cũng lập tức nói: “Chuyện lớn như vậy, Yên Yên sao còn nói cho chúng ta biết chứ! Có phải định chuẩn bị lên TV mới cho chú dì một sự ngạc nhiên không?”
Phó Thời Hàn cười nhẹ: “Nói không chừng, thật sự đúng là cho mẹ một kinh ngạc đó.”
“Phó Thời Hàn, anh đừng nói nữa.” Hoắc Yên ra sức nháy mắt, anh lại làm như không thấy.
Đường Uyển Chi hòa ái mỉm cười: “Tính cách Yên Yên từ nhỏ đã như vậy, không thích khoe khoang, yên tĩnh, lại có thể làm đến nơi đến chốn, đúng là đứa bé chững chạc.”
Sắc mặt Hoắc Tư Noãn đột biến, câu nói không thích khoe khoang này, có lẽ Đường Uyển Chi vô tâm nói ra, nhưng hung hăng đánh thẳng vào mặt cô ta một cái, đều là cùng chưa tham gia thi đấu như nhau, Hoắc Yên im lặng chưa nói, cô ta lại không đợi được rêu rao ra ngoài.
Hơn nữa cô ta tham gia bất quá chỉ là một cuộc thi cấp trường, Hoắc Yên thông báo cuộc thi này, thế nhưng lại là 《 Siêu trí tuệ 》nổi tiếng.
Bữa cơm này Hoắc Tư Noãn ăn không ra mùi vị gì.
Sau bữa cơm, lúc đầu Hoắc Yên muốn tới phòng bếp hỗ trợ dọn dẹp, lại bị Phó Thời Hàn kéo vào phòng mình.
Phong cách bày trí nhà họ Phó hết sức nghiêm túc, đồ dùng trong nhà đều làm bằng loại gỗ lâu năm, rất khí thế uy phong, thế nhưng phòng ngủ của Phó Thời Hàn lại có diện mạo hoàn toàn khác biệt.
Giấy dán tường mang hoa văn đơn giản, hợp với màu trắng nhạt tổng thể, bàn đọc sách được sắp xếp chỉnh tề, trên giá bày sách vở chuyên ngành được phân theo từng loại. Rất nhiều quyển bị sờn gáy, xem ra đã được anh đọc qua không ít lần.
Trên bàn đặt hay máy vi tính, bàn phím và laptop.
Hoắc Yên đang đánh giá căn phòng, chỉ nghe “cạch” một tiếng, cửa phòng bị Phó Thời Hàn khóa lại.
Cô theo bản năng lui về sau, trong lòng dâng lên chút bất an.
Sau khi Phó Thời Hàn khóa cửa phòng lại, đi tới bên cạnh cô, ánh mắt di chuyển xuống dưới rơi trên gương mặt Hoắc Yên, cẩn thận đưa tay kiểm tra một phen.
Hoắc Yên bị anh nhìn có chút không tự nhiên, xấu hổ cụp mắt, nhỏ giọng hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Phó Thời Hàn tiến sát lại khuôn mặt của Hoắc Yên, nhìn hồi lâu, trong đôi đồng từ đen láy phun trào từng đợt sóng.
“Anh đang nhìn em.” Giọng nói của anh hết sức dịu dàng tỉ mỉ, như muốn thu từng tấc da thịt của cô vào trong tầm mắt.
Hoắc Yên theo bản năng lùi lại hai bước lại bị vướng vào chân giường, trực tiếp ngã thẳng xuống đệm.
Đôi môi mỏng của Phó Thời Hàn cong lên, cúi người, hai tay chống hai bên người Hoắc Yên, đặt cô nằm dưới cơ thể mình, đệm giường lập tức lõm xuống không ít.
Chỉ kém một chút, cơ thể hai người liền dính vào nhau.
Cảm nhận được người phía trên đang phát ra nhiệt độ, hô hấp của Hoắc Yên kìm nén, hoảng sợ hỏi: “Phó Thời Hàn, anh muốn làm gì?”
Tay Phó Thời Hàn rơi xuống cằm của Hoắc Yên, vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp, sờ bên trái lại sờ bên phải.
Làn da của cô gái nhỏ như sứ, trắng nõn hồng hào.
“Nhìn cho rõ.” Ý cười ở đuôi mắt anh càng sâu: “Hôm nay nhóc con rất lạ.”
Trong lòng Hoắc Yên âm thầm oán trách, cho dù muốn nhìn rõ ràng, cũng không cần phải gần như vậy chứ!
Cái tư thế này như lão sói xám đè ép cô bé quàng khăn đỏ, hận không thể nuốt cô bé vào trong bụng.
“Chỉ là trang điểm nhẹ nhàng thôi.” Lúc Hoắc Yên mở miệng giải thích, vẫn không quên trách anh: “Có gì hiếm lạ.”
Phó Thời Hàn cười nhẹ một tiếng, như mưa phùn tháng ba, phong quang tễ nguyệt.
Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa của Đường Uyển Chi: “Thời Hàn, con và Yên Yên làm gì trong phòng vậy, sao lại khóa cửa?”
Phó Thời Hàn cất giọng trả lời: “Yên Yên đang điền phiếu đăng ký.”
“Ừm, điền xong mau ra đây nhé.”
Tiếng bước chân xa dần.
Phó Thời Hàn cúi đầu tiến gần về bên tai Hoắc Yên, nhỏ giọng nói: “Yên Yên, em đoán xem, mẹ đang lo lắng cái gì?”
Hai chữ Yên Yên, hòa cùng hơi thở nóng hổi của anh, tình sinh ý động, hết sức trêu chọc.
Danh sách chương