Dưới người là mặt đất lạnh băng cứng ngắc, trên người là trọng lượng nặng trĩu. Thứ đè trên bụng kia, là cái mông mềm mại ấm áp ngồi lên. Nhất thời Diệp Duệ Thăng có chút hoảng hốt.

Anh ngã đúng vào chỗ nắng chiều chiếu xuống qua cửa sổ, nửa khuôn mặt của thiếu niên ngồi ở trên người anh cũng được hoàng hôn hắt vào xán lạn ấm áp. Cậu cười trông rất đắc ý, không biết là mình đã hoàn thành một trò đùa dai rất thú vị, hay là cảm thấy bất ngờ đánh lén người khác thật vui. Tóm lại là cao hứng cực kỳ.

Cậu ấy còn cúi người xuống vỗ vỗ trên ngực anh. Diệp Duệ Thăng cảm thấy trái tim chỗ ngực mình bị vỗ cứ như mất hết cả nhịp.

Đôi tay Diệp Duệ Thăng bị trói, bị lôi kéo, cứ như vậy, cách mặt Cẩn Sơ thật sự càng gần hơn. Anh không tự chủ được vươn qua, chạm vào mặt Cẩn Sơ.

Cẩn Sơ ngẩn ra, chỗ mặt bị đụng nóng lên. Cậu mở to đôi mắt nhìn Diệp Duệ Thăng. Lúc này đôi mắt cậu là màu xanh lục, thuần khiết sáng lấp lánh, hoàng hôn từ bên cạnh chiếu xuyên qua, đẹp không thể tưởng tượng, lúc này hơi hiện ra chút vẻ mờ mịt và mê hoặc.

Diệp Duệ Thăng cũng đang nhìn cậu, đôi mắt đen nhánh thâm sâu không thấy đáy, phảng phất như lắng đọng lại rất nhiều cảm xúc không thể miêu tả.

Sau đó, Diệp Duệ Thăng có chút co quắp mà dời mắt, hai mảng hồng nhạt hiện trên má: “Cậu……”

“Ừm?”

Diệp Duệ Thăng nhắm mắt lại: “Quần áo.”

Cẩn Sơ cúi đầu thì thấy.... Chếtttt tiệtttt aaaa! Sao cậu lại trần truồng thế này! Mỗi lần hóa hình người không phải vẫn luôn mặc quần áo sao? Hơn nữa trong nháy mắt từ sốc đến hoảng sợ, cậu bỗng nhiên ý thức được tư thế của mình cũng là xấu hổ chết mất. Dưới mông không chỉ có thể cảm nhận được các múi cơ bụng rõ ràng của Diệp Duệ Thăng, thậm chí còn có thể cảm thụ được từng chút từng chút một nhịp đập trong người cậu.

Cẩn Sơ lập tức như dẫm trên đống lửa nhảy dựng lên, gương mặt như thiêu đốt mà đỏ rực lên, luống cuống tay chân hóa ra một bộ quần áo trùm trên người.

“Anh, anh, anh, anh có thể mở mắt được rồi.” Cậu nói lắp bắp.

Diệp Duệ Thăng mở mắt ra, cười nhìn cậu.

“Tôi nói với anh nè, trước kia lúc tôi biến thành người đều trực tiếp mặc quần áo, lần này có chút sai sót thôi!” Cẩn Sơ vì mình giải thích, không phải cậu nhiều lần lõa thể đâu! Sau đó nhìn Diệp Duệ Thăng: “Anh còn nằm đó làm gì?”

Diệp Duệ Thăng cử động hai tay của anh, trên đó còn bị trói mà.

Mặt Cẩn Sơ càng đỏ hơn, vội vàng tháo mảnh vải như lá cây trên cổ tay ra cho Diệp Duệ Thăng. Lá cây dài to bản hóa thành năng lượng trở lại thân thể cậu, sau đó thuận tay kéo Diệp Duệ Thăng lên.

Khi Diệp Duệ Thăng đứng dậy động tác còn chần chờ một chút, khẽ cau mày, sau đó đứng lên còn thoáng mượn lực cái bàn đỡ thân người.

Nhưng Cẩn Sơ không phát hiện hành động đó, cậu chỉ đang lo không được tự nhiên đây nè.

Diệp Duệ Thăng nhìn mặt cậu đỏ lên thấy rất hiếm lạ: “Sao mặt cậu đỏ vậy? Tôi chưa thấy gì cả đâu, mà toàn thân trên dưới tôi cũng bị cậu thấy gần hết rồi, cũng đâu xấu hổ lắm.”

“Anh còn nói!” Cẩn Sơ trừng mắt nhìn anh, liếc mắt một cái, nghe câu đó liền nghĩ đến chuyện trước đó. Cái gì mà “gần” bị thấy hết, chữ “gần” kia cũng có thể bỏ đi rồi ấy!

Vì muốn lảng sang chuyện khác, ánh mắt Cẩn Sơ chuyển tới đồ ăn trên bàn: “A, mấy món này thoạt nhìn khá ngon đấy, không ăn thì nguội mất.”

Đặt mông ngồi xuống, trên mâm đồ ăn còn đặt một đôi đũa, cậu cầm lấy rồi gắp ăn luôn, kiểu như trong mắt trừ bàn mỹ thực này thì không còn gì khác.

Diệp Duệ Thăng nâng cái ghế dựa bị xô đổ xuống đất lúc trước dậy, chậm rãi ngồi bên cạnh nhìn Cẩn Sơ ăn.

“A, món này ăn ngon ghê, món này thơm quá, ớt trong món này cay thật đó.”

Diệp Duệ Thăng nhìn cậu không ngừng giơ đũa lên xuống. Không biết có phải vừa nãy mặt còn đỏ chưa hết, hay là do ăn cay, trên mặt cậu ấy vẫn còn hồng hồng, hai mắt cũng ngập nước, còn nói với Diệp Duệ Thăng: “Anh cũng ăn đi, nếu không tôi ăn sạch luôn đó.”

Nhưng mắt lại không nhìn thẳng vào Diệp Duệ Thăng.

Diệp Duệ Thăng như suy tư gì mà nhìn cậu, nảy ra suy nghĩ không có khả năng lắm... nhưng hình như cũng không phải không có khả năng: “Cẩn Sơ, có phải cậu đang thẹn thùng không?”

“Khụ khụ!” Cẩn Sơ bị sặc ho luôn, “Ai, ai thẹn thùng? Trông tôi giống người thẹn thùng lắm sao?”

Đúng vậy, trừ phi ngẫu nhiên cảm thấy xấu hổ gì đó, sẽ hơi thấy thẹn thùng. Đối với việc tiếp xúc thân thể linh tinh, cậu có thể điều chỉnh cảm xúc thẹn thùng cũng là một kỳ tích. Con người sẽ cảm thấy thẹn hay xấu hổ với việc gì đó, nhưng cậu hoàn toàn vô cảm mà?

Nhưng nếu không phải bởi vì cảm thấy xấu hổ hoặc thẹn thùng, thì sao lại có phản ứng như vậy nhỉ?

Diệp Duệ Thăng nhìn chằm chằm cậu. Cẩn Sơ nhìn chằm chằm bát cơm, rũ mắt điên cuồng ăn cơm, hai chữ chột dạ cũng sắp trực tiếp viết trên mặt luôn rồi.

Diệp Duệ Thăng nhìn cái bồn nhỏ không còn đất kia, lại nhìn Cẩn Sơ, do dự một phen, rồi vẫn kiềm chế kích động trong lòng kia, quyết định từ từ mà tiến tới. Anh nói: “Hai ngày này cậu vẫn luôn ở trong bồn đó đấy à?”

Cẩn Sơ gật gật đầu: “Đúng vậy.”

“Vì sao?”

“Bởi vì lúc đó tôi muốn ngủ á. Ở trong bồn so với trên giường thoải mái hơn, nhưng mà cái bồn này nhỏ quá.” Cẩn Sơ còn ngậm cơm, nói mơ hồ không rõ. Cậu bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, vội vàng làm sáng tỏ: “Vừa rồi dáng vẻ cọng cỏ đó cũng không phải là bộ dáng thật của tôi đâu, chỉ là biến nhỏ như vậy ở trong bồn khá thuận tiện, tôi mới biến thành như vậy thôi.”

“Phải không đó?” Diệp Duệ Thăng cười hỏi, “Bộ dáng thực sự của cậu là gì?”

“Rất lớn, rất lớn, cực kỳ lớn, ờm…… So với quân doanh này còn lớn hơn ý, có cơ hội thì để anh coi thử.” Cẩn Sơ tự đắc khoe.

Diệp Duệ Thăng khẽ gật đầu, thấp giọng nói: “Khó trách.”

“Anh nói cái gì?” Cẩn Sơ tiếp lời anh, “Anh đừng thất thần nữa, cũng ăn đi. Đây không phải cơm trưa của anh à? Sắp bị tôi ăn hết rồi nè.”

Diệp Duệ Thăng nâng tay lên, lại chậm rãi buông xuống, ấn lên bụng, một tay chống lên bàn, trên mặt tỏ ra vẻ cố nhịn đau đớn.

Cẩn Sơ ngẩn ngơ: “Anh, anh sao vậy?”

Diệp Duệ Thăng nhắm mắt, sau đó chậm rãi mở ra, nhìn Cẩn Sơ, cười khổ hỏi: “Vậy, rất lớn, rất lớn của cậu…… Rốt cuộc nặng bao nhiêu?”

“Tôi nào có nặng lắm, tôi rất nhẹ đó nha!” Cẩn Sơ há mồm đáp luôn, sau đó ý thức được có gì đó không đúng. Cậu vẫn luôn biến mình dựa theo cân nặng bình thường của con người, điểm này có trong trí nhớ truyền thừa, cho nên dù cậu có là hình người đi nữa, đều giữ ở cân nặng hơn 55 kg, này đã là bản năng của cậu. Còn như nguyên hình Tiểu Miêu Miêu cũng nặng đến đáng sợ, nhưng sau khi thu nhỏ có thể duy trì trên dưới 100 kg thôi.

100 kg là cực hạn của Tiểu Miêu Miêu. Nhưng còn đối với Cẩn Sơ mà nói, chỉ cần cậu nguyện ý, cậu có thể biến nhẹ như một cọng lông vũ vậy.

Nhưng vừa rồi hình như cậu, hình như là, mơ hồ quên vụ này rồi á. Có lẽ quá kích động, cả không mặc quần áo cũng không phát hiện ra.

Vậy khi nãy đặt mông ngồi xuống thì…… Tuy cũng không nặng khủng khiếp bằng chân thân của cậu, nhưng lúc đó chưa được khống chế, khi nháy mắt biến trở về hình người thì trọng lượng đó cũng rất khủng!

Cậu thật cẩn thận chọc chọc bụng Diệp Duệ Thăng: “Không phải tôi ngồi hư bụng luôn rồi chứ? Anh đau lắm à?”

Diệp Duệ Thăng toát ra mồ hôi lấm tấm, sắc mặt hơi tái nhợt, không cần hỏi cũng biết chắc là đau muốn chết rồi.

Cẩn Sơ có hơi nóng nảy: “Vậy anh sớm nói thì có làm sao, làm gì phải nhịn đến bây giờ?” Cậu vội vàng mở lòng bàn tay, hóa ra một cành cây nhỏ, hái hai chiếc lá xuống: “Anh mau ăn cái này đi.”

Diệp Duệ Thăng lại cầm tay cậu: “Không cần phải làm thế, xíu nữa sẽ ổn thôi. Năng lực khôi phục của tôi khá lắm.”

“Mà vì sao phải đợi nó chậm rãi khôi phục làm gì? Ăn nó đi thì tốt lên nhanh thôi.”

Diệp Duệ Thăng nhìn hai chiếc lá quen mắt đưa đến bên miệng mình, hỏi Cẩn Sơ: “Thỉnh thoảng cậu hái hai cái, rồi không hái sạch luôn chứ?”

“Sẽ không đâu.” Cẩn Sơ tính tính, “Vốn tôi có tổng cộng có hơn mười nghìn chiếc, bây giờ còn có hơn 8000 thôi.”

Diệp Duệ Thăng không biết nói gì lại có chút bất đắc dĩ mà nhìn cậu, chỉ chỉ ngăn tủ: “Có thuốc chữa trị, giúp tôi lấy một chút.”

“Ừm.” Cẩn Sơ thành thật mà đi đến cạnh ngăn tủ, ôm một hòm thuốc, vừa mở ra, một loạt thuốc sắp xếp chỉnh tề ngăn nắp. Diệp Duệ Thăng cầm một lọ lên uống, vừa uống xong sắc mặt lập tức tốt hơn rất nhiều. Anh nói với Cẩn Sơ: “Giờ yên tâm chưa?”

Cẩn Sơ nhìn sắc mặt anh, gật đầu, nhưng vẫn đặt hai lá cây vào tay anh: “À ừm, cái này để lại cho anh bồi bổ, dù sao cũng hái xuống rồi, cũng không dính lại được.”

Diệp Duệ Thăng nhìn lá cây bị ép để lại, tâm trạng phức tạp: “Sau này đừng lại tùy tiện hái lá của mình nữa, vết thương tầm thường căn bản không nên dùng cái này đâu, quá lãng phí.”

Cẩn Sơ liên tục gật đầu: “Ưm ưm, tôi biết rồi, hơn nữa tôi chỉ hái cho anh thôi.”

Diệp Duệ Thăng giật mình. Cẩn Sơ tiếp tục đi ăn gà Cung Bảo* của cậu, vừa ngắm nhìn bụng Diệp Duệ Thăng, vừa lẩm nhẩm lầm nhầm nói: “May mắn không ngồi trúng vị trí quan trọng, bằng không tội lỗi của tôi có thể lớn lắm.”

*Gà Cung Bảo: Món ăn nổi tiếng của vùng Tứ Xuyên với vị cay đặc trưng và màu sắc hết sức bắt mắt nhờ sự kết hợp của nhiều nguyên liệu. Đây cũng là món ăn có mặt trong bàn tiệc ngày Tết của người Trung Hoa. Gà cung bảo làm từ thịt gà được tẩm ướp đậm đà, xào chung với ớt, lạc rang hoặc hạt điều. Là món gà cay nhắc từ chương trước với chương này.

Ý tứ của cậu là trong bụng không có quá nhiều nội tạng quan trọng, lỡ ngồi trúng đầu hay tim hay chỗ quan trọng, hậu quả cũng khó nói.

Nhưng mà những lời này nghe vào tai Diệp Duệ Thăng, hoàn toàn là một ý tứ khác.

Anh ho nhẹ một tiếng, trên mặt lại hiện lên một chút hồng nhạt, xoa xoa đầu Cẩn Sơ: “Nói cái gì thế!”

“Tôi đâu có nói sai đâu.” Cẩn Sơ lẩm bẩm một tiếng, tiếp tục ăn cơm.

Diệp Duệ Thăng thở dài, như vậy xem ra, vẫn còn chưa thông suốt rồi.

“Anh cũng ăn đi nè.”

“Rồi…… Mà đừng ăn hết thịt, đồ ăn khác cũng ăn một chút đi.”

Cẩn Sơ nhìn nhìn hai đĩa màu xanh lá, ghét bỏ dời ánh mắt. Cậu không ăn cỏ, cậu thích ăn thịt.

Cơm nước xong, trời cũng tối. Cẩn Sơ chơi một hồi chán chê với người máy màu trắng hình trứng có đôi mắt có thể loé lóe, và có tiếng nói cực đáng yêu, rồi nói ra suy nghĩ muốn ra ngoài.

Nhưng do cậu được Diệp Duệ Thăng lặng lẽ mang về, người khác đều cho rằng cậu còn ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ gì đó, tóm lại là không thể nghênh ngang mà đi ra ngoài được.

Diệp Duệ Thăng liền để cậu về lại bồn hoa nhỏ. Anh đưa cậu ra ngoài.

“Không cần phiền toái vậy đâu, tôi cứ trực tiếp biến thành cỏ, không cần cái bồn đó.” Cẩn Sơ sảng khoái nói, sau đó rất nhanh cậu đã thấy hối hận.

Cẩn Sơ lại biến thành một cọng cỏ được Diệp Duệ Thăng bỏ vào trong túi trước ngực. Cách một tầng vải chính là thịt, tiếng tim đập “thịch thịch thịch” gần như khiến cậu chấn động cả người. Sức nóng cuồn cuộn không ngừng, còn có hơi thở giống đực của con người tràn ngập tất cả các giác quan càng khiến cậu hơi thấy đầu váng mắt hoa.

Nhiệt độ trên người cậu do cọ sát nên tăng lên, cả cây lại chậm rãi đổi màu.

Diệp Duệ Thăng còn chưa đi xa lắm nên không thể không dừng lại, vén nắp túi lên nhìn vào trong thử. Một cọng cỏ đỏ rực cuộn tròn bên trong, đỏ như vậy, khó trách thấy rất nóng. Anh hơi lo lắng, hỏi: “Sao cậu lại biến đỏ rồi?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện