Mạnh Bà Cấm Văn sửng sốt một chút, phản ứng lại: “Đại nhân vừa rồi nói uống no rồi là muốn để lại sữa cho chúng ta uống sao?”

Tiểu Tê Vô dừng động tác một chút, nâng hai mắt ngập nước còn chưa nói mặt đã đỏ lên: “Ta, bổn vương no rồi.”

Hôm nay tiểu Diêm Vương chỉ mới uống một chút đã kêu no, nghĩ lại lúc tiểu Diêm Vương vừa sinh ra, cách vài giờ đã là bộ dáng khóc đòi ăn, ba quỷ thần bảo trì trầm mặc.

Nhưng lúc này bọn họ mới phát hiện, tiểu Diêm Vương càng lớn tần suất nàng kêu đói cũng bắt đầu giảm bớt.

Bình thường Cấm Văn là người chăm sóc tiểu Diêm Vương nhiều nhất, rất nhanh nàng phải ứng lại: “Đại nhân, ngài có phải là thường xuyên uống không no?”

Tiểu Tê Vô treo mình trên bàn, lặng lẽ nâng tay ý đồ che mặt, hai chân nâng lên hạ xuống trên không, không đủ tự tin nhỏ giọng nói: “Bình thường bổn vương cũng không cần uống sữa nhiều lắm.”

Bé vừa nói xong, bụng nhỏ không biết cố gắng kêu cô cô một tiếng.

Tiểu Tê Vô nhanh chóng ôm lấy bụng, mọi người rất vất vả bé không thể mang thêm phiền phức được.

Tô Văn thấy thế thở ra một ngụm trọc khí trong lòng, ôm tiểu Diêm Vương xuống đất, từ trước đến nay tính tình của hắn không tốt, hàng năm lại cùng ác quỷ tiếp xúc xuống tay không biết nặng nhẹ, tiểu Diêm Vương bị đau kêu lên một tiếng.

Tô Văn mới ý thức được lực tay mình mạnh, sao tiểu Diêm Vương này lại yếu ớt như vậy, hắn nhịn, sau đó cầm bình sữa trên bàn nhét vào trong lòng bé.



Tiểu Tê Vô không hiểu ngẩng đầu.

Tô Văn là một người tính tình nhàm chán, đánh nhau thì hắn biết nhưng ở cùng trẻ con thì lại đau đầu.

Vẫn là Khổng Lẫm thay hắn giải thích: “Đại nhân, ngài uống no rồi thì những quỷ hồn Địa phủ mới trật tự.”

Thật ra lời này không phải là giả, vốn dĩ tiểu Diêm Vương chính là sinh ra để khôi phục linh khí Địa phủ, trạng thái của bé ảnh hưởng trực tiếp với Địa phủ, có thể nói bé là “Định hải thần châm” của Địa phủ.

Tiểu Tê Vô yên tĩnh một lát, lại lặng lẽ uống ngụm sữa, sau đó trầm giọng nói: “Bổn vương sẽ nhanh chóng lớn lên.”

Nói xong nàng lại uống mạnh thêm mấy ngụm: “Trưởng thành rồi, là các ngươi không cần cực khổ như vậy nữa.”

Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng như lông vũ dừng lại ở trong lòng ba vị quỷ thần, Tô Văn rũ mắt, nhìn tiểu Diêm Vương hận không thể uống hết sữa thì lập tức lớn lên, bức tường trong lòng bỗng sụp xuống một góc.

Bé đã lớn lên rất nhanh rồi, bởi vì là trời đất tạo thành, sinh ra đã mang theo sứ mệnh Diêm Vương, tốc độ hiểu biết cùng học tập của bé rất mạnh, hiện tại tốc độ nói chuyện so với những đứa trẻ bình thường lưu loát hơn rất nhiều.

Dù có lớn nhanh như thế nào, thì vẫn là đứa trẻ.

Nhìn xem, tiểu Diêm Vương đã uống hết sữa trong bình, còn đưa bình sữa lại cho mọi người xem, đáng yêu nói: “Các ngươi xem, bổn vương đã uống xong sữa rồi, như vậy Địa phủ có phải là, ừ....Sẽ trật tự hơn không.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện