Kim Tịch và Bạc Diên có hai người con, chênh nhau ba tuổi, con đầu lòng là con trai, con thứ hai là con gái.
Một trai một gái hợp thành một chữ tốt.
Kim Tịch từ nhỏ được Thẩm Bình Xuyên yêu thương đến lớn cho nên dù đã kết hôn với Bạc Diên cô vẫn là một cô bé chưa lớn, trong đầu luôn hiện ra rất nhiều suy nghĩ kỳ quái, còn thích trêu chọc chồng cô.
Bạc Diên rất giỏi chuyện chăm con, dù sao thời gian Bạc Diên sống một mình rất lâu, tự chăm sóc bản thân, nên kỹ năng sống sẽ nhiều hơn Kim Tịch.
Tuy vậy, lần đầu Bạc Diên làm cha vẫn không có kinh nghiệm gì. Phương thức chăm con của hai người, ở trong mắt người đàn ống của gia đình giỏi giang như Thẩm Bình Xuyên là không thể nhìn nổi, nhìn đã đủ tức.
Hôm đó hai vợ chồng dẫn con đi dạo siêu thị thì gặp Thẩm Bình Xuyên.
Thẩm Bình Xuyên nhìn cô ở xa, cô đang cẩn thận xem từng món hàng trên kệ, Tiểu Đậu Nha đi theo sau.
Trên người Tiểu Dậu Nha có cột một sợi dây, đầu khác của sợi dây được thắt vào cổ tay Bạc Diên, người này dắt con đi như dắt chó đi dạo.
“Nào có ai dẫn con đi như vậy, cậu đang dắt chó đi dạo đó sao?”
Thẩm Bình Xuyên tức giận đi đến, chỉ trích Bạc Diên tham đồ bớt chuyện, chẳng có dáng vẻ người cha gì cả.
“Cậu không biết bế nó sao.”
Ngay sau đó Bạc Diên xoay người lại, trên vai anh đang đeo một cái túi đựng mèo hình tàu vũ trụ, cái đầu tròn trịa của con gái tựa vào ô cửa, đang ngủ say sưa.
Thẩm Bình Xuyên cạn lời, hóa ra cậu dắt chó còn phải cõng thêm mèo à.
“Hôm nào đến nhà tôi, tôi huấn luyện cho cậu vài khóa, cậu không có kinh nghiệp gì, quá đáng sợ.”
Đã thật lâu Kim Tịch không gặp Thẩm Bình Xuyên, cô rất vui, đi tới cho anh một cái ôm thật lớn: “Người bận rộn nhất nhà chúng ta còn có thời gian đi dạo siêu thị à, tháng trước sinh nhật em anh còn không tới đấy.”
“Không phải anh đã tặng quà cho em rồi sao, sinh nhật mười mấy năm của em đều có anh ở cùng, năm nay chế đi.”
Đúng là Thẩm Bình Xuyên rất bận rộn, bây giờ anh đang đi từ tầng thấp nhất đi lên, mỗi ngày dậy còn sớm hơn gà, đêm về ngủ còn trễ hơn chó, nhưng dù vậy vẫn luôn hoàn thành nhiệm vụ đi dạo siêu thị với vợ.
Hạ Khinh đẩy xe đồ ăn đến, cười nói: “Em gái và em rể đều ở đây sao, tối nay đến nhà chị ăn cơm nhé, để anh em xuống bếp nấu cơm.
“Vâng ạ.” Kim Tịch vui vẻ đồng ý.
Thẩm Bình Xuyên cởi dây trong tay Bạc Diên ra, ôm con trai anh lên: “Sò Nhỏ đừng để ý đến cha con nữa, về nhà với cậu nhé.”
Cậu nhóc duỗi tay ra ôm cổ Thẩm Bình Xuyên.
Bọn họ cùng đến nhà Thẩm Bình Xuyên.
Nhà này mới mua trả góp hồi đầu năm, là căn đắt tiền nhất trong khu chung cư Mùa Xuân Paris dưới trướng công ty địa ốc của tập toàn Thẩm thị.
Thẩm Thạch Sơn giảm giá mười phần trăm cho anh, là một cái giá ưu đãi.
Theo ý của Thẩm Bình Xuyên, nếu anh đã quyết định tay trắng dựng nghiệp thì anh không muốn tiếp nhận bất kỳ sự trợ giúp nào từ cha.
Nhưng Thẩm Thạch Sơn rất kiên quyết trong chuyện này.
“Mùa Xuân Paris gần trường học, sau này cháu cha vào Nhất Trung phải ở đây, con cho là ông đây thương con à, con có ở nhà vệ sinh công cộng thì ông đây cũng không quan tâm, nhưng cháu của cha phải ở trong khu này, chuyện này không được thương lượng.”
Thẩm Bình Xuyên không lay chuyển được Thẩm Thạch Sơn, nên nhận giá ưu đãi mua căn nhà trong Mùa Xuân Pais, trừ đều này ra anh không tiếp nhận bất kỳ sự trợ giúp nào từ Thẩm Thạch Sơn nữa.
Trong phòng bếp, Hạ Khinh đeo tạp dề vào, giúp Thẩm Bình Xuyên rửa rau, Thẩm Bình Xuyên không để cô động vào: “Hạ Khinh, em ra ngoài trò chuyện với bọn họ đi, chỗ này của anh không cần em giúp đâu.”
Hạ Khinh nhỏ giọng nói: “Không được, để em giúp anh.”
Thẩm Bình Xuyên biết tính cách của cô hướng nội, không hay trò chuyện với mọi người, sợ bị lúng túng.
“Đó là em gái anh mà, em sợ gì chứ.”
“Không chỉ Tiểu Tịch, học trưởng Bạc Diên cũng ở đây, em nhìn anh ấy sẽ khẩn trương.”
Thẩm Bình Xuyên không miễn cưỡng cô nữa, tính cách Hạ Khinh là vậy, trước đây đi học không có mấy người bạn, người khác cảm thấy cô lạnh lùng, khó gần, nhưng Thẩm Bình Xuyên biết, da mặt cô mỏng, không biết cách giao tiếp với mọi người mà thôi.
Không sao, Thẩm Bình Xuyên sẽ che chở cho cô cả đời này, để cô có được một cuộc sống thoải mái nhất.
Thẩm Bình Xuyên vừa nấu ăn vừa kể chuyện đi làm cho Hạ Khinh nghe.
Giám đốc tiêu thụ cấp thấp thường gặp phải những chuyện bất bình, công việc cũng không hề thuận lợi, Hạ Khinh không biết anh xử lý những mối quan hệ giữa người với người này thế nào, cô chỉ biết an ủi Thẩm Bình Xuyên, nói ai bắt nạt anh thì cứ nói cho cô biết, cô sẽ dạy dỗ kẻ đó.
Thẩm Bình Xuyên nghe cô nói thế bèn cười: “Thương anh vậy sao?”
Hạ Khinh rất thẳng thắn, có sao nói vậy: “Anh đối xử tốt với em, em sẽ đau lòng vì anh, dù sao…anh đừng gạt em cái gì.”
Thẩm Bình Xuyên thật ra rất ít kể khổ với cô, công việc của anh vô cùng áp lực và mệt mỏi, nhưng là một người đàn ông, anh sẽ không mang những thứ áp lực này về nhà.
Khi Thẩm Bình Xuyên về đến nhà, vĩnh viễn luôn cười đùa trêu chọc cô.
Nhưng không có nghĩa Hạ Khinh không biết gì.
Cô biết mỗi lần khi mình chìm vào giấc ngủ, Thẩm Bình Xuyên sẽ lén rời khỏi giường, vào thư phòng mở máy tính lên làm thêm giờ, sửa sang lại tư liệu khách hàng, cô cũng biết Thẩm Bình Xuyên thường một mình lên sân thượng gọi điện thoại cho khách, bị người ta mắng chửi, cô còn biết….Thẩm Bình Xuyên chịu đựng những thứ này, hết thảy là vì cô.
Thái tử gia của tập đoàn Thẩm thị, đời này của anh vốn rất dễ dàng, nhưng anh đã buông tay, lựa chọn một cuộc đời hoàn toàn khác.
Hạ Khinh ôm Thẩm Bình Xuyên từ phía sau, dịu dàng nói: “Bình Xuyên, em yêu anh.”
Bàn tay xào rau cảu Thẩm Bình Xuyên hơi ngừng lại, anh quay đầu nhìn cô gái không muốn rời xa mình, cười nhẹ: “Hôn anh đi.”
Thế là Hạ Khinh nhón chân lên hôn gò má anh một cái.
“Được rồi, em không thể mãi theo anh, đi ra ngoài chơi với em gái của em đi, nếu không người ta sẽ cảm thấy chúng ta không lịch sự, chị dâu thì phải có dáng vẻ của chị dâu, có đúng không nào?”
Hạ Khinh gật đầu.
Lúc này Kim Tịch đang đứng tựa cửa nói: “Ôi, chị dâu của em không thể nào rời khỏi anh được, anh đừng làm khó chị ấy, em chỉ là một đứa em gái thôi, em không cần ai chơi đâu, không cần không cần mà.”
Thẩm Bình Xuyên kích động nói: “Em đứng đó bao lâu rồi?”
“..Mấy phút trước.”
“Nếu đã tới thì giúp anh xào rau đi.”
“Anh làm đi, sao lại sai em gái.” Hạ Khinh đi tới, kéo Kim Tịch ra ngoài: “Để anh của em làm đi, em đừng đi vào.”
“Ôi, đúng là chị dâu của em nha.” Kim Tịch kéo tay Hạ Khinh, quay đầu nói với Bạc Diên: “Bảo bối, anh vào giúp anh ấy đi.”
Bạc Diên đặt con xuống, thoải mái đi vào bếp, mắt to trừng mắt nhỏ với Thẩm Bình Xuyên.
Thẩm Bình Xuyên treo tạp dề trên cổ Bạc Diên: “Nhìn gì, để anh cậu dạy cậu bốn chữ cần kiệm trì gia* viết như thế nào.”
(*Cần kiệm trì gia: biết tiết kiệm, biết lo lắng việc nhà)
Ăn cơm tối xong, Sò Nhỏ ngồi trên ghế salon, nghe mẹ gọi cha là bảo bối, cậu nhóc ghen tị nói: “Con cũng là bảo bối của mẹ!”
Bạc Diên vỗ gáy cậu nhóc: “Con không phải, bảo bối của mẹ chỉ có một người, người đó chính là cha.”
Mắt Sò Nhỏ lập tức đầy nước mắt, tựa như bị cướp mất mẹ, cái miệng nhỏ mếu mó, khóc hu hu nói: “Vậy con không có mẹ nữa rồi.”
Kim Tịch đẩy Bạc Diên ra: “Sao anh lại bắt nạt con.”
Bạc Diên bất đắc dĩ nói: “Nam tử hán đại trượng phu, hễ động một cái là khóc, con là con trai của cha à?”
Cô nhóc ngồi trên ghế em bé không ngừng cười khanh khách, cô nhóc chẳng hiểu gì nhưng cười rất vui vẻ.
Kim Tịch an ủi con trai: “Sò Nhỏ đừng khóc nữa, con nhìn em đang cười kìa.”
Sò Nhỏ nhìn Kim Tịch bằng đôi mắt sũng nước, lẩm bẩm nói: “Bảo bối của mẹ chỉ có mình cha thôi, không có Sò Nhỏ.”
Kim Tịch lau sạch nước mắt cho con trai: “Sò Nhỏ có mẹ, có cha, còn có em gái, nhưng cha chỉ có mình mẹ, Sò Nhỏ không thể ghen với cha, biết chưa.”
Trong lòng Bạc Diên vô cùng xúc động, anh nắm chặt tay Kim Tịch.
Cho đến rất nhiều năm về sau, khi Sò Nhỏ trưởng thành, có gia đình và đứa con cửa mình, cậu nhóc dần dần hiểu được tình yêu thương mà mẹ dành cho cha.
Dường như cô lấy hết tất cả niềm hạnh phúc và sự tốt đẹp cả đời này chia sẽ với anh.
Dù là tóc bạc hoa râm, dần dần già đi, cô vẫn sẽ nắm tay anh như cũ, gọi anh là bảo bối.
Về sau, Kim Tịch lớn tuổi mắc phải căn bệnh Alzheimer, cô đã quên rất nhiều người rất nhiều chuyện, tuy nhiên cô không quên duy nhất hai người, đó là Bạc Diên và Thẩm Bình Xuyên.
Có một lần Sò Nhỏ dẫn con gái về nhà thăm hai ông bà cụ, Kim Tịch chống gậy mờ mịt đứng ở cửa, nhìn cậu một lúc, sau đó ánh mắt chậm rãi dời đến vali hành lý của cậu.
Cô quay đầu nói với Bạc Diên: “Cái vali này nặng lắm đó.”
Bạc Diên không chút do dự đi đến nhấc vali lên.
Sò Nhỏ đang định nói: “Cha, không cần đâu, cha nghỉ ngơi đi.”
Lúc này chợt cậu nghe cha nói với mẹ mình: “Phòng ký túc ở tầng mấy, học trưởng xách lên giúp em.”
Trên khuôn mặt cao tuổi của mẹ cậu lộ ra nụ cười ngọt ngào hạnh phúc ở cái thời thiếu nữ, bà nói: “Em ở phòng 409, phiền học trưởng rồi ạ.”
Một trai một gái hợp thành một chữ tốt.
Kim Tịch từ nhỏ được Thẩm Bình Xuyên yêu thương đến lớn cho nên dù đã kết hôn với Bạc Diên cô vẫn là một cô bé chưa lớn, trong đầu luôn hiện ra rất nhiều suy nghĩ kỳ quái, còn thích trêu chọc chồng cô.
Bạc Diên rất giỏi chuyện chăm con, dù sao thời gian Bạc Diên sống một mình rất lâu, tự chăm sóc bản thân, nên kỹ năng sống sẽ nhiều hơn Kim Tịch.
Tuy vậy, lần đầu Bạc Diên làm cha vẫn không có kinh nghiệm gì. Phương thức chăm con của hai người, ở trong mắt người đàn ống của gia đình giỏi giang như Thẩm Bình Xuyên là không thể nhìn nổi, nhìn đã đủ tức.
Hôm đó hai vợ chồng dẫn con đi dạo siêu thị thì gặp Thẩm Bình Xuyên.
Thẩm Bình Xuyên nhìn cô ở xa, cô đang cẩn thận xem từng món hàng trên kệ, Tiểu Đậu Nha đi theo sau.
Trên người Tiểu Dậu Nha có cột một sợi dây, đầu khác của sợi dây được thắt vào cổ tay Bạc Diên, người này dắt con đi như dắt chó đi dạo.
“Nào có ai dẫn con đi như vậy, cậu đang dắt chó đi dạo đó sao?”
Thẩm Bình Xuyên tức giận đi đến, chỉ trích Bạc Diên tham đồ bớt chuyện, chẳng có dáng vẻ người cha gì cả.
“Cậu không biết bế nó sao.”
Ngay sau đó Bạc Diên xoay người lại, trên vai anh đang đeo một cái túi đựng mèo hình tàu vũ trụ, cái đầu tròn trịa của con gái tựa vào ô cửa, đang ngủ say sưa.
Thẩm Bình Xuyên cạn lời, hóa ra cậu dắt chó còn phải cõng thêm mèo à.
“Hôm nào đến nhà tôi, tôi huấn luyện cho cậu vài khóa, cậu không có kinh nghiệp gì, quá đáng sợ.”
Đã thật lâu Kim Tịch không gặp Thẩm Bình Xuyên, cô rất vui, đi tới cho anh một cái ôm thật lớn: “Người bận rộn nhất nhà chúng ta còn có thời gian đi dạo siêu thị à, tháng trước sinh nhật em anh còn không tới đấy.”
“Không phải anh đã tặng quà cho em rồi sao, sinh nhật mười mấy năm của em đều có anh ở cùng, năm nay chế đi.”
Đúng là Thẩm Bình Xuyên rất bận rộn, bây giờ anh đang đi từ tầng thấp nhất đi lên, mỗi ngày dậy còn sớm hơn gà, đêm về ngủ còn trễ hơn chó, nhưng dù vậy vẫn luôn hoàn thành nhiệm vụ đi dạo siêu thị với vợ.
Hạ Khinh đẩy xe đồ ăn đến, cười nói: “Em gái và em rể đều ở đây sao, tối nay đến nhà chị ăn cơm nhé, để anh em xuống bếp nấu cơm.
“Vâng ạ.” Kim Tịch vui vẻ đồng ý.
Thẩm Bình Xuyên cởi dây trong tay Bạc Diên ra, ôm con trai anh lên: “Sò Nhỏ đừng để ý đến cha con nữa, về nhà với cậu nhé.”
Cậu nhóc duỗi tay ra ôm cổ Thẩm Bình Xuyên.
Bọn họ cùng đến nhà Thẩm Bình Xuyên.
Nhà này mới mua trả góp hồi đầu năm, là căn đắt tiền nhất trong khu chung cư Mùa Xuân Paris dưới trướng công ty địa ốc của tập toàn Thẩm thị.
Thẩm Thạch Sơn giảm giá mười phần trăm cho anh, là một cái giá ưu đãi.
Theo ý của Thẩm Bình Xuyên, nếu anh đã quyết định tay trắng dựng nghiệp thì anh không muốn tiếp nhận bất kỳ sự trợ giúp nào từ cha.
Nhưng Thẩm Thạch Sơn rất kiên quyết trong chuyện này.
“Mùa Xuân Paris gần trường học, sau này cháu cha vào Nhất Trung phải ở đây, con cho là ông đây thương con à, con có ở nhà vệ sinh công cộng thì ông đây cũng không quan tâm, nhưng cháu của cha phải ở trong khu này, chuyện này không được thương lượng.”
Thẩm Bình Xuyên không lay chuyển được Thẩm Thạch Sơn, nên nhận giá ưu đãi mua căn nhà trong Mùa Xuân Pais, trừ đều này ra anh không tiếp nhận bất kỳ sự trợ giúp nào từ Thẩm Thạch Sơn nữa.
Trong phòng bếp, Hạ Khinh đeo tạp dề vào, giúp Thẩm Bình Xuyên rửa rau, Thẩm Bình Xuyên không để cô động vào: “Hạ Khinh, em ra ngoài trò chuyện với bọn họ đi, chỗ này của anh không cần em giúp đâu.”
Hạ Khinh nhỏ giọng nói: “Không được, để em giúp anh.”
Thẩm Bình Xuyên biết tính cách của cô hướng nội, không hay trò chuyện với mọi người, sợ bị lúng túng.
“Đó là em gái anh mà, em sợ gì chứ.”
“Không chỉ Tiểu Tịch, học trưởng Bạc Diên cũng ở đây, em nhìn anh ấy sẽ khẩn trương.”
Thẩm Bình Xuyên không miễn cưỡng cô nữa, tính cách Hạ Khinh là vậy, trước đây đi học không có mấy người bạn, người khác cảm thấy cô lạnh lùng, khó gần, nhưng Thẩm Bình Xuyên biết, da mặt cô mỏng, không biết cách giao tiếp với mọi người mà thôi.
Không sao, Thẩm Bình Xuyên sẽ che chở cho cô cả đời này, để cô có được một cuộc sống thoải mái nhất.
Thẩm Bình Xuyên vừa nấu ăn vừa kể chuyện đi làm cho Hạ Khinh nghe.
Giám đốc tiêu thụ cấp thấp thường gặp phải những chuyện bất bình, công việc cũng không hề thuận lợi, Hạ Khinh không biết anh xử lý những mối quan hệ giữa người với người này thế nào, cô chỉ biết an ủi Thẩm Bình Xuyên, nói ai bắt nạt anh thì cứ nói cho cô biết, cô sẽ dạy dỗ kẻ đó.
Thẩm Bình Xuyên nghe cô nói thế bèn cười: “Thương anh vậy sao?”
Hạ Khinh rất thẳng thắn, có sao nói vậy: “Anh đối xử tốt với em, em sẽ đau lòng vì anh, dù sao…anh đừng gạt em cái gì.”
Thẩm Bình Xuyên thật ra rất ít kể khổ với cô, công việc của anh vô cùng áp lực và mệt mỏi, nhưng là một người đàn ông, anh sẽ không mang những thứ áp lực này về nhà.
Khi Thẩm Bình Xuyên về đến nhà, vĩnh viễn luôn cười đùa trêu chọc cô.
Nhưng không có nghĩa Hạ Khinh không biết gì.
Cô biết mỗi lần khi mình chìm vào giấc ngủ, Thẩm Bình Xuyên sẽ lén rời khỏi giường, vào thư phòng mở máy tính lên làm thêm giờ, sửa sang lại tư liệu khách hàng, cô cũng biết Thẩm Bình Xuyên thường một mình lên sân thượng gọi điện thoại cho khách, bị người ta mắng chửi, cô còn biết….Thẩm Bình Xuyên chịu đựng những thứ này, hết thảy là vì cô.
Thái tử gia của tập đoàn Thẩm thị, đời này của anh vốn rất dễ dàng, nhưng anh đã buông tay, lựa chọn một cuộc đời hoàn toàn khác.
Hạ Khinh ôm Thẩm Bình Xuyên từ phía sau, dịu dàng nói: “Bình Xuyên, em yêu anh.”
Bàn tay xào rau cảu Thẩm Bình Xuyên hơi ngừng lại, anh quay đầu nhìn cô gái không muốn rời xa mình, cười nhẹ: “Hôn anh đi.”
Thế là Hạ Khinh nhón chân lên hôn gò má anh một cái.
“Được rồi, em không thể mãi theo anh, đi ra ngoài chơi với em gái của em đi, nếu không người ta sẽ cảm thấy chúng ta không lịch sự, chị dâu thì phải có dáng vẻ của chị dâu, có đúng không nào?”
Hạ Khinh gật đầu.
Lúc này Kim Tịch đang đứng tựa cửa nói: “Ôi, chị dâu của em không thể nào rời khỏi anh được, anh đừng làm khó chị ấy, em chỉ là một đứa em gái thôi, em không cần ai chơi đâu, không cần không cần mà.”
Thẩm Bình Xuyên kích động nói: “Em đứng đó bao lâu rồi?”
“..Mấy phút trước.”
“Nếu đã tới thì giúp anh xào rau đi.”
“Anh làm đi, sao lại sai em gái.” Hạ Khinh đi tới, kéo Kim Tịch ra ngoài: “Để anh của em làm đi, em đừng đi vào.”
“Ôi, đúng là chị dâu của em nha.” Kim Tịch kéo tay Hạ Khinh, quay đầu nói với Bạc Diên: “Bảo bối, anh vào giúp anh ấy đi.”
Bạc Diên đặt con xuống, thoải mái đi vào bếp, mắt to trừng mắt nhỏ với Thẩm Bình Xuyên.
Thẩm Bình Xuyên treo tạp dề trên cổ Bạc Diên: “Nhìn gì, để anh cậu dạy cậu bốn chữ cần kiệm trì gia* viết như thế nào.”
(*Cần kiệm trì gia: biết tiết kiệm, biết lo lắng việc nhà)
Ăn cơm tối xong, Sò Nhỏ ngồi trên ghế salon, nghe mẹ gọi cha là bảo bối, cậu nhóc ghen tị nói: “Con cũng là bảo bối của mẹ!”
Bạc Diên vỗ gáy cậu nhóc: “Con không phải, bảo bối của mẹ chỉ có một người, người đó chính là cha.”
Mắt Sò Nhỏ lập tức đầy nước mắt, tựa như bị cướp mất mẹ, cái miệng nhỏ mếu mó, khóc hu hu nói: “Vậy con không có mẹ nữa rồi.”
Kim Tịch đẩy Bạc Diên ra: “Sao anh lại bắt nạt con.”
Bạc Diên bất đắc dĩ nói: “Nam tử hán đại trượng phu, hễ động một cái là khóc, con là con trai của cha à?”
Cô nhóc ngồi trên ghế em bé không ngừng cười khanh khách, cô nhóc chẳng hiểu gì nhưng cười rất vui vẻ.
Kim Tịch an ủi con trai: “Sò Nhỏ đừng khóc nữa, con nhìn em đang cười kìa.”
Sò Nhỏ nhìn Kim Tịch bằng đôi mắt sũng nước, lẩm bẩm nói: “Bảo bối của mẹ chỉ có mình cha thôi, không có Sò Nhỏ.”
Kim Tịch lau sạch nước mắt cho con trai: “Sò Nhỏ có mẹ, có cha, còn có em gái, nhưng cha chỉ có mình mẹ, Sò Nhỏ không thể ghen với cha, biết chưa.”
Trong lòng Bạc Diên vô cùng xúc động, anh nắm chặt tay Kim Tịch.
Cho đến rất nhiều năm về sau, khi Sò Nhỏ trưởng thành, có gia đình và đứa con cửa mình, cậu nhóc dần dần hiểu được tình yêu thương mà mẹ dành cho cha.
Dường như cô lấy hết tất cả niềm hạnh phúc và sự tốt đẹp cả đời này chia sẽ với anh.
Dù là tóc bạc hoa râm, dần dần già đi, cô vẫn sẽ nắm tay anh như cũ, gọi anh là bảo bối.
Về sau, Kim Tịch lớn tuổi mắc phải căn bệnh Alzheimer, cô đã quên rất nhiều người rất nhiều chuyện, tuy nhiên cô không quên duy nhất hai người, đó là Bạc Diên và Thẩm Bình Xuyên.
Có một lần Sò Nhỏ dẫn con gái về nhà thăm hai ông bà cụ, Kim Tịch chống gậy mờ mịt đứng ở cửa, nhìn cậu một lúc, sau đó ánh mắt chậm rãi dời đến vali hành lý của cậu.
Cô quay đầu nói với Bạc Diên: “Cái vali này nặng lắm đó.”
Bạc Diên không chút do dự đi đến nhấc vali lên.
Sò Nhỏ đang định nói: “Cha, không cần đâu, cha nghỉ ngơi đi.”
Lúc này chợt cậu nghe cha nói với mẹ mình: “Phòng ký túc ở tầng mấy, học trưởng xách lên giúp em.”
Trên khuôn mặt cao tuổi của mẹ cậu lộ ra nụ cười ngọt ngào hạnh phúc ở cái thời thiếu nữ, bà nói: “Em ở phòng 409, phiền học trưởng rồi ạ.”
Danh sách chương