“Tại sao phòng làm việc lại bừa bộn như vậy! Không có ai quét dọn à?”
Mới sáng sớm, trong lầu ba khoa văn truyền đến một tiếng chất vấn đầy bén nhọn.
Tính tình cô giáo Tưởng Như không được tốt lắm, trong giờ tự học còn xảy ra mâu thuẫn với học sinh nên trong bụng đầy lửa giận, đến phòng làm việc thấy hai thực tập sinh trẻ tuổi đang ngồi chấm bài tập thì bắt đầu giận cá chém thớt quở trách hai cô.
“Hai người không có mắt nhìn à, đến sớm cũng không biết dọn dẹp phòng làm việc! Hai cô chờ tôi tới dọn đúng không?”
Sở Chiêu ngẩng đầu lên khỏi đống bài văn, khàn giọng nói: “Phần bài tập này phải phát lại sau khi kết thúc giờ tự học buổi sáng, phải chấm nhanh ạ.”
“Hôm qua các cô đã làm gì, bây giờ mới tới sớm để sửa bài?”
Kim Tịch hơi tức giận, buồn bực nói: “Hôm qua bọn em đã giúp cô làm bài thuyết trình.”
“Vậy tôi sai rồi sao?”
“Cô Tưởng, tôi cảm thấy cô phân việc cho bọn tôi nhiều quá.” Sở Chiêu lấy dũng khí nói: “Những thực tập sinh khác có thể lên bụt giảng để giảng bài thử, còn bọn em mỗi ngày đều ngồi trong phòng làm việc sửa bài tập.”
Tưởng Như hơi thay đổi sắc mặt, quát mắng: “Cô có tài nghệ gì mà đòi lên giảng bài, ngay cả đi còn chưa học đã muốn chạy à!”
“Thì…do cô bảo bọn em sửa bài cho những lớp khác, ngay cả thời gian nghe giảng để học hỏi bọn em cũng chẳng có.”
Kim Tịch kéo kéo tay áo Sở Chiêu, bảo cô không nên nói nữa.
Người hướng dẫn thực tập cho bọn cô sẽ tiến hành chấm điểm đánh giá, chỉ những thực tập sinh có điểm cao mới được giữ lại, nên lúc này phát sinh mâu thuẫn với cô ta không phải là lựa chọn sáng suốt.
“Sao nào, các cô không phục, ngay cả bài tập cũng không muốn sửa, vậy thì sau này sao làm cô giáo được!”
Sở Chiêu bĩu môi, tuy trong lòng rất không vui nhưng vẫn nhịn xuống.
Trong giờ học, cô ấy tìm một nơi vắng vẻ gọi điện với Kinh Trì.
“Anh ở bên đó có khỏe không, em nghe nói người mới đến dễ bị bắt nạt, anh nhất định phải cơ trí lên, không nên lấy cứng chọi cứng với người ta.”
“Em nghĩ nhiều rồi.” Giọng nói Kinh Trì rất nhẹ nhàng: “Đội trưởng rất chăm sóc người mới, còn thoải mái hơn lúc huấn luyện ở trường nữa.”
“Thật không, anh đừng gạt em nha.”
“Trái lại anh càng lo cho em hơn đó, công việc mới sao rồi, tính tình của em là nhanh mồn nhanh miệng, lúc tham gia cũng không biết lấy lòng.”
Ánh mắt Sở Chiêu lập tức đỏ lên, cô cố gắng nuốt xuống sự chua xót trong lòng: “Em…em nhanh mồm nhanh miệng hồi nào, em chỉ khá thẳng thắn mà thôi.”
“Tự mình khen mình, vui lắm hả?”
“Em nói thật mà.”
“Chiêu Chiêu, rốt cuộc em có bị oan ức gì không? Đừng lừa anh, em nên nói anh biết mọi chuyện.”
“Không có, thật sự không có.” Sở Chiêu cố gắng khắc chế ưu tư của mình: “Tuy có mấy chuyện không vui nhưng em có thể đối phó được, Kinh Trì, anh đừng lo lắng cho em, không chỉ anh đang cố gắng mà em cũng đang cố gắng!”
Đầu bên kia điện thoại, Kinh Trì ngồi xuống một hòn đá trong rừng, khạc ra một ngụm máu, xoa đôi môi đang tụ máu.
“Chiêu Chiêu, em chờ anh nhé, anh sẽ mang vinh quang về cưới em.”
“Anh chỉ cần bình an quay về là tốt rồi.”
Tán gẫu với Kinh Trì một lúc, Sở Chiêu cảm thấy tâm tình của mình tốt lên không ít, sau đó quay về phòng làm việc lần nữa, tiếp tục sửa một đống bài tập.
Nhất Trung là trường cấp ba trọng điểm, mỗi ngày các học sinh đều ra sức học tập, cô giáo Tưởng Như cho các lớp thay phiên nhau, bài tập này phát xong sẽ có bài mới nộp lên, hai thực tập sinh cả ngày đều ở trong phòng làm việc sửa bài tập.
Mắt thấy ba tháng thực tập đã trôi qua hơn phân nửa, nhưng hai người Kim Tịch và Sở Chiêu không được đi nghe giảng mấy lần, kết thúc kỳ thực tập sẽ có bài kiểm tra lên giảng dạy, cộng thêm điểm đánh giá sẽ tính vào tổng điểm, quyết định việc các cô có được giữ lại hay không.
Nhìn các thực tập sinh khác hòa hợp với người hướng dẫn, lại nhìn cô giáo Tưởng Như ngày nào cũng quát mắng bọn cô, Kim Tịch đoán chừng cô ta sẽ không cho mình điểm cao.
Cô hơi rầu rỉ.
“Anh ơi! Em nên làm gì đây!” Kim Tịch ngã người trên chiếc ghế salon mềm mại trong phòng làm việc của Thẩm Bình Xuyên, đầu nghiêng xuống, đôi chân gác lên lưng ghế: “Em thấy lần thực tập này toang rồi.”
Thẩm Bình Xuyên mặc âu phục mang giày da đang ngồi trước bàn làm việc bằng gỗ đỏ, trong tay cầm một phần tài liệu báo cáo, cà vạt được thắt ngay ngắn, áo sơ mi vừa người, khí chất trưởng thành hơn lúc đi học nhiều.
“Sắp đến sinh nhật chị dâu của em rồi, chút nữa đi chọn quà với anh nhé.”
“Anh à, em đang nói công việc với anh đó, anh lại nói chị dâu với em, rốt cuộc anh có nghe em nói không hả.”
“Anh có nghe mà, không vào được Nhất Trung thì còn Tam Trung hoặc Ngũ Trung, đều là trường học như nhau cả thôi.”
“Tam Trung hay Ngũ Trung sao so được với Nhất Trung, Nhất Trung là trường học trọng điểm, từ cơ sở vật chất đến tiền lương cũng cao hơn nhiều.” Kim Tịch khẽ buông tiếng thở dài: “Được rồi, nói chuyện này với anh cũng vô ích, anh chả giúp được gì.”
“Nếu em muốn anh giúp cũng được thôi, chỉ cần đừng cho ông Thẩm biết.”
Kim Tịch lập tức ngồi thẳng người, nửa nằm nửa quỳ trên ghế salon, giả vờ ngoan ngoãn: “Anh, anh có cách sao?”
“Anh có thể rút một phần tiền lời quý này ra làm vốn, đi đầu tư vào trường của em.”
“…”
“Anh nghĩ lại đi! Anh mà làm vậy thì em chắc chắn sẽ bị những bạn thực tập sinh khác khinh bỉ đến chết, em tình nguyện đến trường khác dạy còn hơn.”
Thẩm Bình Xuyên nhún nhún vai: “Mọi chuyện có thể dùng tiền giải quyết thì không phải là vấn đề, chỉ chút chuyện nhỏ này cũng đáng giá để em buồn rầu à.”
“Anh, em cảm thấy hình như anh thay đổi rồi.”
“Anh thay đổi thế nào?”
“Không nói được, chắc do trưởng thành.”
Không hiểu sao Kim Tịch cảm thấy Thẩm Bình Xuyên không giống như anh trước đây nữa, trước đây Thẩm Bình Xuyên là chủ tịch hội sinh viên, tuy có nhiều người ghét nhưng rất chính trực, tuyệt đối sẽ không lạm dụng tư quyền.
Không chỉ như vậy, tính cách của Thẩm Bình Xuyên bây giờ dễ nóng nảy hơn nhiều, ngồi trong phòng làm việc thỉnh thoảng không đạp ghế cũng lật bàn…Tuy ở nhà không có thế, Thẩm Bình Xuyên trước đây rất có kiên nhẫn, mỗi ngày đều cười hi hi ha ha, không có tính tình nóng nảy.
Là đã bắt đầu từ khi nào? Kim Tịch nhớ đến chị dâu mình, một cô gái dịu dàng giống như chú cừu nhỏ.
Hình như chị ấy cũng thay đổi, trong ấn tượng của Kim Tịch, Hạ Khinh là một cô gái lạnh lùng, còn Hạ Khinh của bây giờ luôn nghe lời Thẩm Bình Xuyên.
Chắc có lẽ do chị nuông chiều anh ấy, Kim Tịch cảm thấy việc này không làm hại đến ai.
Chị dâu thương yêu anh mình, đây là chuyện tốt.
Buổi tối, Kim Tịch và Thẩm Bình Xuyên rời khỏi công ty, hai anh em gặp Tưởng Như ở bãi giữ xe.
Tưởng Như nắm tay một người đàn ông trung niên mặc âu phục, hai người chuẩn bị lên xe.
Kim Tịch thấy Tưởng Như tựa như chuột gặp mèo, vội trốn sau lưng Thẩm Bình Xuyên: “Má ơi, nếu bị cô ta phát hiện em không ở lại trường tăng ca nhất định sẽ mắng chết em!”
Ở bãi đậu xe trống rỗng, Tưởng Như dễ dàng nhìn thấy Kim Tịch, giống như giáo viên chủ nhiệm gặp học sinh trốn học, cô ta nhíu mày, thét lên với cô: “Kim Tịch, tại sao cô lại ở đây!”
Kim Tịch đành lúng rúng đi ra từ sau lưng Thẩm Bình Xuyên, chột dạ nói: “Cô giáo Tưởng, tôi….tôi có hẹn đi ăn với anh trai, nên…”
“Tôi bảo cô làm cho xong việc còn cô lại đi ăn sao!”
Kim Tịch thấp giọng lầm bầm: “Cô phân việc nhiều như vậy, nào là sửa bài rồi quét dọn phòng làm việc, còn phải làm bài thuyết trình cho cô, ai có thể làm xong hết được chứ.”
“Cô còn tranh luận với tôi!”
Tưởng Như là một người nóng nảy, thường ngày bị lãnh đạo chèn ép thì không dám nói lời nào, bây giờ vất vả mới có người dưới trướng, hiểu nhiên cần phải phát tiết gấp đôi ra ngoài.
“Nhanh chóng lết về làm việc cho tôi! Sáng mai nếu các cô chưa làm xong việc thì đừng mong nhận được điểm thực tập từ tôi!”
“Chúng tôi không phải người máy!” Kim Tịch lấy can đảm nói: “Chúng tôi cũng cần ăn cơm.”
“Chỉ biết ăn ăn, nhịn một bữa thì cô chết à! Gặp cô là tức chết tôi.”
Thẩm Bình Xuyên chợt đóng cửa xe lại, tức giận nói: “Cô nói chuyện kiểu gì với em gái tôi thế!”
“Ôi chàng trai à, cậu đừng có chen vào, đi đi!”
Kim Tịch vẫn sợ sệt như bình thường, rất sợ Thẩm Bình Xuyên phát sinh mâu thuẫn với Tưởng Như, rất sợ kỳ thực tập vất vả của mình sẽ thành giỏ trúc tát nước mọi thứ đều thành công không.
Ngay tại lúc Thẩm Bình Xuyên bước ra, người đàn ông đang nnắm tay Tưởng Như mở to hai mắt, lắp bắp nói: “Thẩm, Thẩm tổng..sao sao cậu lại ở đây?”
Thẩm Bình Xuyên lạnh lùng nhìn ông ta: “Tần Phong, người phụ nữ này là vợ ông à?”
Tần Phong lập tức ý thức được vấn đề, sắc mặt lập tức trở nên ảm đạm, duỗi tay kéo Tưởng Như qua, hung hăng đẩy về phía trước: “Tiện nhân, mau xin lỗi Thẩm tổng đi!”
Tưởng Như bị ông ta đẩy khiến cả người lảo đảo, vẫn chưa phát hiện ra gì: “Ông Tần, anh nói gì vậy, tại sao em phải nói xin lỗi với hai đứa nhóc này.”
“Cô còn nói bậy nữa thì ông đây đánh cô!” Người đàn ông tên Tần Phong đỏ mặt, nói chuyện mà nước bọt văng tung tóe: “Vị này là tiểu Thẩm tổng ở công ty tôi, là lãnh đạo trực tiếp của tôi!”
Ngay lúc này sắc mặt Tưởng Như lúc đỏ lúc trắng, ngây ngốc nhìn Kim Tịch và Thẩm Bình Xuyên: “Kim Tịch…hai người…hai người có quan hệ gì.”
“Cô Tưởng, đây là anh trai tôi.”
Không đợi Tưởng Như lên tiếng, Tần Phong lập tức đi lên, cúi người nói xin lỗi với cô: “Thật xin lỗi, xin lỗi Kim tiểu thư, tính tình của người này nóng nảy, nhưng cô ấy không có ác ý gì, tôi xin lỗi cô, cô đại nhân đại lượng đừng nên so đo với cô ấy nhé!”
Vừa nói ông ta vừa kéo Tưởng Như tới: “Mau xin lỗi Kim tiểu thư đi.”
Mặt mũi của Tưởng Như đều dựa vào người chồng lương cao đi làm ở tập đoàn Thẩm thị, nên cô ta không quá ương bướng với chồng, giờ phút này chỉ đành thấp giọng nơm nớp nói: “Thật xin lỗi Kim thiểu thư, đều là lỗi của tôi, cô tuyệt đối đừng so đo.”
Kim Tịch không quen thấy mấy tình cảnh như này, cô nói đối phó vài câu sau đó kéo anh trai mình rời đi.
Ngày hôm sau, Tưởng Như tựa như đã thay đổi thành một người khác, không chỉ lấy lại hết bài tập giao cho Kim Tịch và Sở Chiêu mà còn để hai cô lên giảng bài, tan lớp còn châm trà, pha cà phê cho hai cô, thái dộ ân cần khiến hai người không thích ứng được.
Sở Chiêu hỏi Kim Tịch: “Cậu nói xem điểm đánh giá thực tập của bọn mình chắc sẽ đủ mà nhỉ?”
Kim Tịch nghĩ ngợi một lúc, gật đầu nói: “Chắc thế.”
Buổi tối, Kim Tịch kéo Bạc Diên qua ghế salon, kể anh nghe chuyện này.
“Mấy hôm trước còn hò hét với bọn em, bây giờ thì pha cà phê cho bọn em uống đó! Anh biết không lúc cô ta bưng cà phê đến trước mặt em, em khẩn trương đến nỗi uống bị bỏng luôn.”
Bạc Diên bị cô chọc cười, xem vết thương trong miệng cô, phần môi bên trong bị bỏng một vết nhỏ.
Anh cười xoa đầu cô: “Ngốc ngếch.”
Kim Tịch ôm cổ Bạc Diên, làm nũng với anh: “Anh nói xem, con người sao lại biến thành như vậy! Giống y như thay đổi sắc mặt.”
“Ai rồi cũng sẽ thay đổi.” Lúc Bạc Diên nói những lời này, nụ cười của anh dần dần trầm đi: “Anh của em cũng thay đổi rồi.”
“Vậy anh có thay đổi không ạ?” Đôi mắt đen láy của Kim Tịch nhìn anh.
“Anh cũng sẽ thay đổi.” Bạc Diên hôn lên trán Kim Tịch, dịu dàng nói: “Nhưng anh sẽ thay đổi thành dáng vẻ mà em yêu thích.”
“Dáng vẻ của anh hiện tại chính là kiểu em thích.”
Kim Tịch cúi đầu suy nghĩ một lát, nói với Bạc Diên: “Nhưng em không thấy vui với con người của Thẩm Bình Xuyên lúc bấy giờ.”
“Thật không.”
“Không phải em nói chị dâu không tốt! Em chỉ cảm thấy…chị ấy quá nghe lời anh em.”
Bạc Diên trầm mặc, chuyện ban đầu xảy ra thế nào…từ đầu đến cuối chỉ có anh và Thẩm Bình Xuyên biết, Thẩm Bình Xuyên từ từ thay đổi thành dáng vẻ như bây giờ, tuy không thể trách Hạ Khinh hoàn toàn nhưng cô ấy chính là chất xúc tác lớn nhất.
“Chị dâu của em rất biết ơn anh em.” Bạc Diên đành an ủi Kim Tịch: “Đừng nghĩ lung tung nữa, lúc đầu anh em đã cứu mạng cha cô ấy, cô ấy luôn đối xử tốt với anh em.”
“Mà…em cứ có linh cảm, tới giờ chưa từng nói với ai, em nói anh nghe nhé, anh đừng nói ai nghe nha, chỉ xem như em nghĩ lung tung thôi.”
“Hửm?”
Kim Tịch vịn vai Bạc Diên ngồi dậy, nhích lại gần bên tai anh, thấp giọng nói: “Em luôn cảm thấy quan hệ giữa anh em và chị dâu không bình thường, nhưng chắc do em nghĩ nhiều thôi, em luôn cảm thấy anh em đối xử với chị Hạ Khinh như đang bao dưỡng ý.”
Hai chữ kia Kim Tịch không nói ra thành lời, mà chỉ làm khẩu hình miệng với Bạc Diên.
“…”
Hô hấp Bạc Diên hơi ngừng lại.
Ngay cả một người chậm tiêu như Kim Tịch cũng đã loáng thoáng nhìn ra, vậy mà Thẩm Bình Xuyên còn tự lừa mình dối người ức hiếp con gái người ta tới khi nào.
Mới sáng sớm, trong lầu ba khoa văn truyền đến một tiếng chất vấn đầy bén nhọn.
Tính tình cô giáo Tưởng Như không được tốt lắm, trong giờ tự học còn xảy ra mâu thuẫn với học sinh nên trong bụng đầy lửa giận, đến phòng làm việc thấy hai thực tập sinh trẻ tuổi đang ngồi chấm bài tập thì bắt đầu giận cá chém thớt quở trách hai cô.
“Hai người không có mắt nhìn à, đến sớm cũng không biết dọn dẹp phòng làm việc! Hai cô chờ tôi tới dọn đúng không?”
Sở Chiêu ngẩng đầu lên khỏi đống bài văn, khàn giọng nói: “Phần bài tập này phải phát lại sau khi kết thúc giờ tự học buổi sáng, phải chấm nhanh ạ.”
“Hôm qua các cô đã làm gì, bây giờ mới tới sớm để sửa bài?”
Kim Tịch hơi tức giận, buồn bực nói: “Hôm qua bọn em đã giúp cô làm bài thuyết trình.”
“Vậy tôi sai rồi sao?”
“Cô Tưởng, tôi cảm thấy cô phân việc cho bọn tôi nhiều quá.” Sở Chiêu lấy dũng khí nói: “Những thực tập sinh khác có thể lên bụt giảng để giảng bài thử, còn bọn em mỗi ngày đều ngồi trong phòng làm việc sửa bài tập.”
Tưởng Như hơi thay đổi sắc mặt, quát mắng: “Cô có tài nghệ gì mà đòi lên giảng bài, ngay cả đi còn chưa học đã muốn chạy à!”
“Thì…do cô bảo bọn em sửa bài cho những lớp khác, ngay cả thời gian nghe giảng để học hỏi bọn em cũng chẳng có.”
Kim Tịch kéo kéo tay áo Sở Chiêu, bảo cô không nên nói nữa.
Người hướng dẫn thực tập cho bọn cô sẽ tiến hành chấm điểm đánh giá, chỉ những thực tập sinh có điểm cao mới được giữ lại, nên lúc này phát sinh mâu thuẫn với cô ta không phải là lựa chọn sáng suốt.
“Sao nào, các cô không phục, ngay cả bài tập cũng không muốn sửa, vậy thì sau này sao làm cô giáo được!”
Sở Chiêu bĩu môi, tuy trong lòng rất không vui nhưng vẫn nhịn xuống.
Trong giờ học, cô ấy tìm một nơi vắng vẻ gọi điện với Kinh Trì.
“Anh ở bên đó có khỏe không, em nghe nói người mới đến dễ bị bắt nạt, anh nhất định phải cơ trí lên, không nên lấy cứng chọi cứng với người ta.”
“Em nghĩ nhiều rồi.” Giọng nói Kinh Trì rất nhẹ nhàng: “Đội trưởng rất chăm sóc người mới, còn thoải mái hơn lúc huấn luyện ở trường nữa.”
“Thật không, anh đừng gạt em nha.”
“Trái lại anh càng lo cho em hơn đó, công việc mới sao rồi, tính tình của em là nhanh mồn nhanh miệng, lúc tham gia cũng không biết lấy lòng.”
Ánh mắt Sở Chiêu lập tức đỏ lên, cô cố gắng nuốt xuống sự chua xót trong lòng: “Em…em nhanh mồm nhanh miệng hồi nào, em chỉ khá thẳng thắn mà thôi.”
“Tự mình khen mình, vui lắm hả?”
“Em nói thật mà.”
“Chiêu Chiêu, rốt cuộc em có bị oan ức gì không? Đừng lừa anh, em nên nói anh biết mọi chuyện.”
“Không có, thật sự không có.” Sở Chiêu cố gắng khắc chế ưu tư của mình: “Tuy có mấy chuyện không vui nhưng em có thể đối phó được, Kinh Trì, anh đừng lo lắng cho em, không chỉ anh đang cố gắng mà em cũng đang cố gắng!”
Đầu bên kia điện thoại, Kinh Trì ngồi xuống một hòn đá trong rừng, khạc ra một ngụm máu, xoa đôi môi đang tụ máu.
“Chiêu Chiêu, em chờ anh nhé, anh sẽ mang vinh quang về cưới em.”
“Anh chỉ cần bình an quay về là tốt rồi.”
Tán gẫu với Kinh Trì một lúc, Sở Chiêu cảm thấy tâm tình của mình tốt lên không ít, sau đó quay về phòng làm việc lần nữa, tiếp tục sửa một đống bài tập.
Nhất Trung là trường cấp ba trọng điểm, mỗi ngày các học sinh đều ra sức học tập, cô giáo Tưởng Như cho các lớp thay phiên nhau, bài tập này phát xong sẽ có bài mới nộp lên, hai thực tập sinh cả ngày đều ở trong phòng làm việc sửa bài tập.
Mắt thấy ba tháng thực tập đã trôi qua hơn phân nửa, nhưng hai người Kim Tịch và Sở Chiêu không được đi nghe giảng mấy lần, kết thúc kỳ thực tập sẽ có bài kiểm tra lên giảng dạy, cộng thêm điểm đánh giá sẽ tính vào tổng điểm, quyết định việc các cô có được giữ lại hay không.
Nhìn các thực tập sinh khác hòa hợp với người hướng dẫn, lại nhìn cô giáo Tưởng Như ngày nào cũng quát mắng bọn cô, Kim Tịch đoán chừng cô ta sẽ không cho mình điểm cao.
Cô hơi rầu rỉ.
“Anh ơi! Em nên làm gì đây!” Kim Tịch ngã người trên chiếc ghế salon mềm mại trong phòng làm việc của Thẩm Bình Xuyên, đầu nghiêng xuống, đôi chân gác lên lưng ghế: “Em thấy lần thực tập này toang rồi.”
Thẩm Bình Xuyên mặc âu phục mang giày da đang ngồi trước bàn làm việc bằng gỗ đỏ, trong tay cầm một phần tài liệu báo cáo, cà vạt được thắt ngay ngắn, áo sơ mi vừa người, khí chất trưởng thành hơn lúc đi học nhiều.
“Sắp đến sinh nhật chị dâu của em rồi, chút nữa đi chọn quà với anh nhé.”
“Anh à, em đang nói công việc với anh đó, anh lại nói chị dâu với em, rốt cuộc anh có nghe em nói không hả.”
“Anh có nghe mà, không vào được Nhất Trung thì còn Tam Trung hoặc Ngũ Trung, đều là trường học như nhau cả thôi.”
“Tam Trung hay Ngũ Trung sao so được với Nhất Trung, Nhất Trung là trường học trọng điểm, từ cơ sở vật chất đến tiền lương cũng cao hơn nhiều.” Kim Tịch khẽ buông tiếng thở dài: “Được rồi, nói chuyện này với anh cũng vô ích, anh chả giúp được gì.”
“Nếu em muốn anh giúp cũng được thôi, chỉ cần đừng cho ông Thẩm biết.”
Kim Tịch lập tức ngồi thẳng người, nửa nằm nửa quỳ trên ghế salon, giả vờ ngoan ngoãn: “Anh, anh có cách sao?”
“Anh có thể rút một phần tiền lời quý này ra làm vốn, đi đầu tư vào trường của em.”
“…”
“Anh nghĩ lại đi! Anh mà làm vậy thì em chắc chắn sẽ bị những bạn thực tập sinh khác khinh bỉ đến chết, em tình nguyện đến trường khác dạy còn hơn.”
Thẩm Bình Xuyên nhún nhún vai: “Mọi chuyện có thể dùng tiền giải quyết thì không phải là vấn đề, chỉ chút chuyện nhỏ này cũng đáng giá để em buồn rầu à.”
“Anh, em cảm thấy hình như anh thay đổi rồi.”
“Anh thay đổi thế nào?”
“Không nói được, chắc do trưởng thành.”
Không hiểu sao Kim Tịch cảm thấy Thẩm Bình Xuyên không giống như anh trước đây nữa, trước đây Thẩm Bình Xuyên là chủ tịch hội sinh viên, tuy có nhiều người ghét nhưng rất chính trực, tuyệt đối sẽ không lạm dụng tư quyền.
Không chỉ như vậy, tính cách của Thẩm Bình Xuyên bây giờ dễ nóng nảy hơn nhiều, ngồi trong phòng làm việc thỉnh thoảng không đạp ghế cũng lật bàn…Tuy ở nhà không có thế, Thẩm Bình Xuyên trước đây rất có kiên nhẫn, mỗi ngày đều cười hi hi ha ha, không có tính tình nóng nảy.
Là đã bắt đầu từ khi nào? Kim Tịch nhớ đến chị dâu mình, một cô gái dịu dàng giống như chú cừu nhỏ.
Hình như chị ấy cũng thay đổi, trong ấn tượng của Kim Tịch, Hạ Khinh là một cô gái lạnh lùng, còn Hạ Khinh của bây giờ luôn nghe lời Thẩm Bình Xuyên.
Chắc có lẽ do chị nuông chiều anh ấy, Kim Tịch cảm thấy việc này không làm hại đến ai.
Chị dâu thương yêu anh mình, đây là chuyện tốt.
Buổi tối, Kim Tịch và Thẩm Bình Xuyên rời khỏi công ty, hai anh em gặp Tưởng Như ở bãi giữ xe.
Tưởng Như nắm tay một người đàn ông trung niên mặc âu phục, hai người chuẩn bị lên xe.
Kim Tịch thấy Tưởng Như tựa như chuột gặp mèo, vội trốn sau lưng Thẩm Bình Xuyên: “Má ơi, nếu bị cô ta phát hiện em không ở lại trường tăng ca nhất định sẽ mắng chết em!”
Ở bãi đậu xe trống rỗng, Tưởng Như dễ dàng nhìn thấy Kim Tịch, giống như giáo viên chủ nhiệm gặp học sinh trốn học, cô ta nhíu mày, thét lên với cô: “Kim Tịch, tại sao cô lại ở đây!”
Kim Tịch đành lúng rúng đi ra từ sau lưng Thẩm Bình Xuyên, chột dạ nói: “Cô giáo Tưởng, tôi….tôi có hẹn đi ăn với anh trai, nên…”
“Tôi bảo cô làm cho xong việc còn cô lại đi ăn sao!”
Kim Tịch thấp giọng lầm bầm: “Cô phân việc nhiều như vậy, nào là sửa bài rồi quét dọn phòng làm việc, còn phải làm bài thuyết trình cho cô, ai có thể làm xong hết được chứ.”
“Cô còn tranh luận với tôi!”
Tưởng Như là một người nóng nảy, thường ngày bị lãnh đạo chèn ép thì không dám nói lời nào, bây giờ vất vả mới có người dưới trướng, hiểu nhiên cần phải phát tiết gấp đôi ra ngoài.
“Nhanh chóng lết về làm việc cho tôi! Sáng mai nếu các cô chưa làm xong việc thì đừng mong nhận được điểm thực tập từ tôi!”
“Chúng tôi không phải người máy!” Kim Tịch lấy can đảm nói: “Chúng tôi cũng cần ăn cơm.”
“Chỉ biết ăn ăn, nhịn một bữa thì cô chết à! Gặp cô là tức chết tôi.”
Thẩm Bình Xuyên chợt đóng cửa xe lại, tức giận nói: “Cô nói chuyện kiểu gì với em gái tôi thế!”
“Ôi chàng trai à, cậu đừng có chen vào, đi đi!”
Kim Tịch vẫn sợ sệt như bình thường, rất sợ Thẩm Bình Xuyên phát sinh mâu thuẫn với Tưởng Như, rất sợ kỳ thực tập vất vả của mình sẽ thành giỏ trúc tát nước mọi thứ đều thành công không.
Ngay tại lúc Thẩm Bình Xuyên bước ra, người đàn ông đang nnắm tay Tưởng Như mở to hai mắt, lắp bắp nói: “Thẩm, Thẩm tổng..sao sao cậu lại ở đây?”
Thẩm Bình Xuyên lạnh lùng nhìn ông ta: “Tần Phong, người phụ nữ này là vợ ông à?”
Tần Phong lập tức ý thức được vấn đề, sắc mặt lập tức trở nên ảm đạm, duỗi tay kéo Tưởng Như qua, hung hăng đẩy về phía trước: “Tiện nhân, mau xin lỗi Thẩm tổng đi!”
Tưởng Như bị ông ta đẩy khiến cả người lảo đảo, vẫn chưa phát hiện ra gì: “Ông Tần, anh nói gì vậy, tại sao em phải nói xin lỗi với hai đứa nhóc này.”
“Cô còn nói bậy nữa thì ông đây đánh cô!” Người đàn ông tên Tần Phong đỏ mặt, nói chuyện mà nước bọt văng tung tóe: “Vị này là tiểu Thẩm tổng ở công ty tôi, là lãnh đạo trực tiếp của tôi!”
Ngay lúc này sắc mặt Tưởng Như lúc đỏ lúc trắng, ngây ngốc nhìn Kim Tịch và Thẩm Bình Xuyên: “Kim Tịch…hai người…hai người có quan hệ gì.”
“Cô Tưởng, đây là anh trai tôi.”
Không đợi Tưởng Như lên tiếng, Tần Phong lập tức đi lên, cúi người nói xin lỗi với cô: “Thật xin lỗi, xin lỗi Kim tiểu thư, tính tình của người này nóng nảy, nhưng cô ấy không có ác ý gì, tôi xin lỗi cô, cô đại nhân đại lượng đừng nên so đo với cô ấy nhé!”
Vừa nói ông ta vừa kéo Tưởng Như tới: “Mau xin lỗi Kim tiểu thư đi.”
Mặt mũi của Tưởng Như đều dựa vào người chồng lương cao đi làm ở tập đoàn Thẩm thị, nên cô ta không quá ương bướng với chồng, giờ phút này chỉ đành thấp giọng nơm nớp nói: “Thật xin lỗi Kim thiểu thư, đều là lỗi của tôi, cô tuyệt đối đừng so đo.”
Kim Tịch không quen thấy mấy tình cảnh như này, cô nói đối phó vài câu sau đó kéo anh trai mình rời đi.
Ngày hôm sau, Tưởng Như tựa như đã thay đổi thành một người khác, không chỉ lấy lại hết bài tập giao cho Kim Tịch và Sở Chiêu mà còn để hai cô lên giảng bài, tan lớp còn châm trà, pha cà phê cho hai cô, thái dộ ân cần khiến hai người không thích ứng được.
Sở Chiêu hỏi Kim Tịch: “Cậu nói xem điểm đánh giá thực tập của bọn mình chắc sẽ đủ mà nhỉ?”
Kim Tịch nghĩ ngợi một lúc, gật đầu nói: “Chắc thế.”
Buổi tối, Kim Tịch kéo Bạc Diên qua ghế salon, kể anh nghe chuyện này.
“Mấy hôm trước còn hò hét với bọn em, bây giờ thì pha cà phê cho bọn em uống đó! Anh biết không lúc cô ta bưng cà phê đến trước mặt em, em khẩn trương đến nỗi uống bị bỏng luôn.”
Bạc Diên bị cô chọc cười, xem vết thương trong miệng cô, phần môi bên trong bị bỏng một vết nhỏ.
Anh cười xoa đầu cô: “Ngốc ngếch.”
Kim Tịch ôm cổ Bạc Diên, làm nũng với anh: “Anh nói xem, con người sao lại biến thành như vậy! Giống y như thay đổi sắc mặt.”
“Ai rồi cũng sẽ thay đổi.” Lúc Bạc Diên nói những lời này, nụ cười của anh dần dần trầm đi: “Anh của em cũng thay đổi rồi.”
“Vậy anh có thay đổi không ạ?” Đôi mắt đen láy của Kim Tịch nhìn anh.
“Anh cũng sẽ thay đổi.” Bạc Diên hôn lên trán Kim Tịch, dịu dàng nói: “Nhưng anh sẽ thay đổi thành dáng vẻ mà em yêu thích.”
“Dáng vẻ của anh hiện tại chính là kiểu em thích.”
Kim Tịch cúi đầu suy nghĩ một lát, nói với Bạc Diên: “Nhưng em không thấy vui với con người của Thẩm Bình Xuyên lúc bấy giờ.”
“Thật không.”
“Không phải em nói chị dâu không tốt! Em chỉ cảm thấy…chị ấy quá nghe lời anh em.”
Bạc Diên trầm mặc, chuyện ban đầu xảy ra thế nào…từ đầu đến cuối chỉ có anh và Thẩm Bình Xuyên biết, Thẩm Bình Xuyên từ từ thay đổi thành dáng vẻ như bây giờ, tuy không thể trách Hạ Khinh hoàn toàn nhưng cô ấy chính là chất xúc tác lớn nhất.
“Chị dâu của em rất biết ơn anh em.” Bạc Diên đành an ủi Kim Tịch: “Đừng nghĩ lung tung nữa, lúc đầu anh em đã cứu mạng cha cô ấy, cô ấy luôn đối xử tốt với anh em.”
“Mà…em cứ có linh cảm, tới giờ chưa từng nói với ai, em nói anh nghe nhé, anh đừng nói ai nghe nha, chỉ xem như em nghĩ lung tung thôi.”
“Hửm?”
Kim Tịch vịn vai Bạc Diên ngồi dậy, nhích lại gần bên tai anh, thấp giọng nói: “Em luôn cảm thấy quan hệ giữa anh em và chị dâu không bình thường, nhưng chắc do em nghĩ nhiều thôi, em luôn cảm thấy anh em đối xử với chị Hạ Khinh như đang bao dưỡng ý.”
Hai chữ kia Kim Tịch không nói ra thành lời, mà chỉ làm khẩu hình miệng với Bạc Diên.
“…”
Hô hấp Bạc Diên hơi ngừng lại.
Ngay cả một người chậm tiêu như Kim Tịch cũng đã loáng thoáng nhìn ra, vậy mà Thẩm Bình Xuyên còn tự lừa mình dối người ức hiếp con gái người ta tới khi nào.
Danh sách chương