Ngày tốt nghiệp, trên sân trường tràn ngập hương vị buồn man mác.
Trong tiệc chia tay, Hứa Triều Dương uống không ít, đứng cạnh Kinh Trì, dùng sức siết tay Sở Chiêu: “Học muội, em cứ yên tâm, huấn luyện viên Hứa nhất định sẽ để ý tới cậu ấy giúp em! Sẽ không để cậu ấy gặp nguy hiểm gì đâu.”
Nói xong lời này, tên ngốc còn oa oa lên khóc, anh ta nói không nỡ xa mọi người, bốn năm đại học điều vui vẻ nhất là được kết bạn cùng nhóm anh em và chị em gái.
Đơn nhiên Hạ Vưu bị anh ta kéo vào hàng ngũ chị em gái.
Kinh Trì lấy móng vuốt chó của Hứa Triều Dương ra khỏi tay bạn gái mình, dùng thân thể cản Hứa chó con đang táy máy tay chân, không cho phép anh ta chạm vào bạn gái mình.
“Không có gì ghê gớm hết, cũng chả phải sinh ly tử biệt, sau này chắc chắn sẽ thường xuyên gặp nhau, bọn tớ kết hôn nhất định sẽ mời cậu, khi có con cũng cho cậu làm cha nuôi.”
Hứa Triều Dương ôm ngực, cảm thấy ghen tỵ.
Sau đó trưởng khoa đi lên sân khấu, mời rượu tất cả mọi người, phát biểu một bài diễn cảm cảm động dài lê thê, khiến những sinh viên tràn đầy nhiệt huyết chuẩn bị tốt nghiệp khóc ròng.
Kim Tịch nhìn Bạc Diên bên canh, con ngươi đen nhánh của anh luôn yên tĩnh như một đầm nước sâu, rất ít khi xuất hiện ánh sáng dao động của thanh niên.
Anh đã trải qua nhiều thất bại hơn những người khác, sớm nếm trải nỗi bi thương nhất, nên rất khó giống những thanh niên nhiệt huyết này, không dễ dàng bị những lời diễn thuyết mạnh mẽ đánh động.
Trông anh rất thờ ơ, nhưng Kim Tịch biết chỉ khi đi qua sống chết anh mới ung dung như vậy.
Kinh Trì xúi bậy Hứa Triều Dương, bảo nếu hôm nay anh ta có thể chuốc say Bạc gia thì sẽ gọi anh ta một tiếng “anh”.
Hứa Triều Dương lập tức đồng ý, cầm ly rượu đến trước mặt Bạc Diên: “Bạc gia, hôm nay là ngày cuối cùng chúng ta làm sinh viên, cậu không thể cầm mãi như vậy, phải uống hai ly.”
Kim Tịch biết tửu lượng Bạc Diên không tốt, cô định ra mặt cản rượu cho anh thì Bạc Diên dịu dàng cười nói: “Không sao hết.”
Anh cầm rượu lên, nhẹ nhàng chạm vào ly của Hứa Triều Dương, dịu dàng nói: “Đến đó thi hành nhiệm vụ sẽ không phải là những cảnh diễn tập bình thường chúng ta hay làm, nhiệm vụ quan trọng nhưng tính mạng quan trọng hơn.”
Anh vỗ vai Kinh Trì: “Trước nay cậu là người chững chạc, tớ vốn chẳng lo lắng gì, nhưng Kinh Trì, phải nhớ lời tớ nói, bất kỳ con đường tương lai nào cũng không bằng cậu bình an vô sự quay về.”
Kinh Trì im lặng một lát rồi gật đầu mạnh: “Tớ biết rồi.”
Mặc dù Bạc Diên không phải là người lớn tuổi nhất phòng ký túc 409, nhưng suy nghĩ của anh trưởng thành hơn mọi người trong phòng nhiều, họ cùng ở chung một phòng, ai cũng đối xử với anh như anh cả.
Trước đây Bạc Diên bao bọc họ, mạnh dạn trốn học đánh nhau, sau đó thành lập câu lạc bộ Meo Meo, giúp đỡ động vật lang thang, chuyện tốt xấu gì cũng làm, tựa như chỉ cần có anh ở đây, các chàng trai sẽ có chỗ dựa vững chắc, không sợ hãi, dám chọc thủng cả bầu trời.
Bây giờ Bạc Diên ở lại, còn họ phải rời đi, trong lòng đều không muốn, cũng rất khó khăn để tiếp nhận.
Mọi người cười đùa chơi chung với nhau, không cảm nhận được bầu không khí chia ly, sau tiệc rượu, mọi người phải dọn đồ đạc, không khí thương tâm lập túc dâng trào.
Mọi người đi bộ trong sân trường, ánh mắt Hứa Triều Dương đỏ au, nhiều lần hỏi Bạc Diên: “Bạc gia, nghĩ kỹ rồi sao, cậu không di thật hả?”
Bạc Diên yêu chiều xoa xoa đầu nhỏ của Kim Tịch: “Chỉ cần vợ tớ không chê tiền đồ của tớ thì đời này tớ đều ở cạnh cô ấy.”
Kim Tịch lắc đầu liên tục tỏ ý mình sẽ không chê, cô không yêu cầu Bạc Diên phải đi xa gây dựng sự nghiệp, muốn có tương lai, rồi có thể diện, cô đã trải qua những lần chia ly đau khổ nên càng quý trọng khoảng thời gian hai người có thể tở cạnh nhau một cách bình yên và ấm áp.
“Vậy tớ chúc trước hai cậu, hạnh phúc mãi mãi nhé.” Kinh Trì nói: “Không biết còn cơ hội quay lại tham gia hôn lễ của hai người không.”
“Chờ cậu quay lại, sau khi Tịch Tịch tốt nghiệp xong bọn tớ sẽ cử hành hôn lễ.”
“Được nha, vậy tớ sẽ làm phù rể của cậu.
“Hứa rồi nhé.”
Hai chàng trai đập tay hứa hẹn, Kim Tịch đỏ mặt tách tay hai người ra: “Hứa hẹn gì mà hứa hẹn, ai muốn gả cho anh chứ, nói mấy lời này không…”
Bạc Diên cười nhìn cô: “Em không muốn kết hôn với anh sao?”
Kim Tịch đỏ mặt thấp giọng lầm bầm: “Không cầu hôn mà đòi cưới, chỉ như vậy đã muốn em gả cho anh, nào có chuyện tốt vậy được.”
Mấy chàng trai sâu xa nhìn nhau, cười lưu manh dùng khủy ta chọt chọt Bạc Diên.
Kim Tịch cảm giác có gì đó sai sai từ trong ánh mắt lưu manh của họ, thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã thấy Bạc Diên cho tay vào túi.
Chẳng lẽ định lấy nhẫn ra sao!
Hơi thở Kim Tịch như ngừng lại, tuy…tuy có rất nhiều cặp đôi cầu hôn nhau lúc tốt nghiệp, cũng từng thấy qua mấy lần trong trường, nhưng cô còn chưa chuẩn bị tâm lý xong đâu nha!’
Kim Tịch cảm giác máu cả người sôi lên sùng sục, cô đưa tay lên kéo kéo sợi tóc của mình, gò má đã ửng hồng.
Bạc Diên chậm rãi rút tay ra khỏi túi, Kim Tịch hít một hơi thật sâu, vừa khẩn trương vừa kích động.
Tới, sắp tới rồi!
Cô nhất định phải bình tĩnh, phải xinh đẹp, phải dè dặt….
Bạc Diên lấy bật lửa ra khỏi túi, châm điếu thuốc.
“…”
Bạc Diên nhìn bàn tay trái không kiềm được đang chìa ra ngoài của cô, chậm rãi nói: “Em định làm gì đó?”
Kim Tịch: …
Lại bị anh đùa giỡn rồi!
Mấy chàng trai đi cùng cười ngã nghiêng ngã ngửa.
Bạc Diên cười hỏi: “Em đang nghĩ gì thế?”
“Không nghĩ gì hết.”
“Em nghĩ anh muốn làm gì?”
“Không không có gì cả!”
“Chẳng lẽ…em nghĩ anh muốn cầu hôn sao?”
“Em không có nghĩ vậy nha! Ghét quá! Đi ra!”
Bạc Diên nhìn gò má hồng hồng của cô, khóe môi cong lên: “Em thật sự nghĩ anh muốn cầu hôn à?”
“Phiền chết đi được! Ai nghĩ anh cầu hôn, anh có cầu xin em cũng không đồng ý đâu, đi đi!”
Kim Tịch xấu hổ không thôi, tăng nhanh bước chân đi về phía trước.
Bạc Diên vội kéo cô, ôm cô vào lòng, dỗ dành nói: “Được rồi, anh sai rồi, chỉ đùa chút thôi mà.”
Mấy chàng trai bên cạnh cười nói: “Bạc gia, mấy chuyện cầu hôn như này không đùa bậy được đâu.”
“Cậu xem tiểu Tịch thối sắp khóc rồi kìa.”
“Cậu đừng có cười đùa người ta, làm việc chính sự đi.”
Bạc Diên không thể làm gì khác hơn là cười, lại lần nữa lấy một hộp nhẫn bằng nhung từ trong túi ra, anh từ tốn hỏi: “Mặc dù việc cầu hôn trước mặt mọi người thế này nhìn thế nào cũng thấy lúng túng. Nhưng ngay trước mặt anh em tốt của anh và bạn bè tốt của em, anh có lời muốn nói cho em nghe.”
Kim Tịch trải qua vài lần tâm tình biến đổi, trái lại lúc này bình tĩnh hơn, cô nghiêm túc nhìn Bạc Diên: “Anh muốn nói gì.”
Bạc Diên mím môi, lời vừa ra khỏi miệng đã tự cười mình, anh dùng bàn tay trắng nõn che mặt lại, ngượng ngùng nói: “Mẹ nó.”
Kim Tịch:….
Được rồi, không cần nói nữa, cô biết rồi.
Đồ ngu ngốc, không cần nói.
Mấy người đứng xem suýt nữa đã nhấc chân đạp anh vài cái—
“Cậu có phải đàn ông không thế!”
“Bình thượng liều mạng lắm mà!”
“Cầu hôn thôi chứ có phải bảo cậu sinh con tại chỗ đâu!”
…
Kim Tịch tới giờ chưa từng thấy Bạc Diên thẹn thùng ở mức độ này, cả khuôn mặt đỏ hồng, ngay cả vành tai đáng yêu cũng đỏ lên, ngoài miệng thì cười mỉm, mấy lần mở miệng nói có lời muốn nói nhưng không cách nào nói thành lời.
Chó già này bình thường mặt dày mày dạn, lúc này lại thẹn thùng ghê…
Bạc Diên bình ổn tâm tình, nghiêm túc nói: “Anh đã viết một bức thư cầu hôn, anh đọc em nghe nhé.”
Anh lấy một lá thư nhăn nhó trong túi ra.
Hứa Triều Dương vội lui về sau: “Trời, Bạc gia viết thư tình nữa rồi, mọi người cẩn thận tự bảo vệ mình, năng lượng cao sắp bùng phát!”
Kinh Trì che kín tai: “Lần trước ông đây nghe thư tình của cậu ấy xong ói đến mức ba ngày không thèm ăn thứ gì, không thể hồi phục được.”
Kim Tịch thấy anh viết thư tình thật, hơn nữa còn viết ngay ngắn hết cả trang, cô hoảng hốt đoạt lấy hộp nhẫn trong tay anh, sau đó nhanh chóng mở ra, lấy chiếc nhẫn lớn đeo vào ngón áp út của mình—
“Đồng ý đồng ý! Đại ca, anh đừng đọc, em xin anh đó!”
“…”
Khóe môi Bạc Diên giật giật: “Hay là em nghe chút đi, anh viết mất ba đêm đó.”
“Không không không, thư tình quý giá như này tự em lấy về đọc, không…không nhọc Bạc gai anh tự đọc đâu.”
Kim Tịch dụ dỗ lừa gạt rút lá thư đi, cẩn thận xếp lại rồi bỏ vào túi xách của mình.
Bạc Diên nhìn chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón áp út của cô, cau mày nói: “Mẹ nó hoàn toàn chả có cảm giác lễ nghi gì cả.”
Kim Tịch bị anh chọc cười, đẩy người anh một cái: “Tỏ tình thì viết thư, đến cầu hôn cũng viết thư, anh có thể sáng tạo hơn không.”
“Phải sáng tạo chứ.” Bạc Diên thần bí nói: “Tối nay anh sẽ cho em thấy sự sáng tạo của anh.”
Mấy người bên cạnh giả vờ ho khan.
“À, hả, chuyện đó, giờ không còn sớm nữa, hay là chúng ta giải tán đi.”
“Giải tán giải tán thôi.”
“Bạc gia, chúc cậu hạnh phúc nhé.”
Đợi nhóm bạn rời đi, Kim Tịch theo Bạc Diên về nhà, trên đường luôn ngắm nhìn chiếc nhẫn kim cương sáng chói trên tay mình: “Thật lớn nha! Anh lấy tiền đâu mua cái này vậy?”
“Anh không mua, là nhẫn cưới của mẹ.”
Gió đêm dịu dàng thổi nhẹ qua bên tai, trong lòng cô run rẩy, cúi đầu nhìn chiếc nhận sáng lấp lánh, sau đó dùng sức nắm chặt tay anh.
“Bảo bối, sau này em sẽ chăm sóc anh, cho anh một ngôi nhà ấm áp nhất.”
Bạc Diên tự nhiên nắm lại tay cô, để lên môi hôn một cái: “Anh thật sự nghiêm túc viết thư tình, em nhất định pahỉ xem nhé.”
“Vâng ạ, tối nay em sẽ đọc, nghiêm túc đọc.”
“Tối nay không được đâu.”
“Hở, sao vậy ạ?”
Khóe môi Bạc Diên cong lên, kéo cô nhanh chóng về nhà.
Kim Tịch cảm thấy tối nay Bạc Diên đang âm mưu chuyện xấu gì đó, nhưng Kim Tịch vẫn tranh thủ lúc Bạc Diên tắm lấy thư tình ra.
Cô nhận ra lá thư này, nó đã có từ khi Bạc Diên tỏ tình với cô, lần đó anh cầm nhầm thư, tuy nhiên lúc đó chỉ có một câu: Tịch Tịch, anh yêu em, gả cho anh nhé? Bây giờ trong thư có nhiều nội dung hơn.
Quanh lá thư được vẽ hình những chú mèo chú chó và hoa văn nhỏ nhắn xinh xắn, giống như đang làm chứng cho mỗi câu nói của anh.
Anh mang cảm xúc những năm này hóa thành những con chữ, viết lên lá thư.
Mỗi lần tim đập, mỗi lần cảm động, còn cả tâm tình sau mỗi lần cãi nhau…anh đều viết vào đây, lời nói rất mộc mạc, khiến Kim Tịch cười khanh khách, sau khi cười xong lại thấy cảm động.
Cô đứng dậy đi tới bên phòng tắm, gõ nhẹ cửa.
Trong cửa truyền đến giọng nói ồm ồm của Bạc Diên: “Sao vậy em?”
“Em đang đọc thư tình của anh.”
“Ừm, có ý kiến gì muốn trao đổi với anh à.”
“Anh đang chọc cười em ý, còn nói mắt em giống như trăng sáng.”
“Ông đây nghiêm túc đó, em cười cái rắm.”
“Anh còn nói tiếng cười của em giống như gió lay qua dây bìm bìm ha ha, rực rỡ ngẩn ngơ, hí~”
Bạc Diên:…
Anh muốn thu lại những lời này.
“Kim Tịch, em có thể đừng cười nhạo anh lúc anh tắm không.”
Kim Tịch tựa vào cạnh cửa, cười hỏi: “Tại sao không được?”
“Đàn ông không mặc quần áo rất yếu ớt đó.”
“Vậy em sẽ dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn nhất, lớn tiếng đọc thư tình của anh, cảm xúc dào dạt đọc diễn cảm một lần nhé, Tịch thối yêu dấu, anh yêu em, xin em hãy gả cho anh!”
Chợt một tiếng ‘cạch; vang lên, cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra, người đàn ông ‘yếu ớt’ trần truồng đứng trước mặt Kim Tịch, dĩ nhiên bên hông có cột khăn tắm, nhưng vẫn không che được ‘cảnh sắc tươi tốt’ của anh.
Đây không phải lần đầu Kim Tịch nhìn thấy thân thể của người nào đó, nhưng đột ngột thế này khiến cô ngừng thở, mặt vì xấu hổ mà đỏ bừng.
“Anh…muốn làm gì?”
“Em nói xem anh muốn làm gì?”
Anh xách cô vào phòng ngủ.
Kim Tịch giống như chú thỏ con bị anh xách đi: “Này, anh…muốn đánh nhau hả! Em nói cho anh biết, hôm nay em ăn no lắm luôn, sức lực em rất tốt đó!”
Bạc Diên ném cô lên giường, đuôi mắt hẹp dài lóe lên một tia tà khí: “Ở bên nhau với anh chơi trò ‘trong sáng’ quá lâu nên em quên mất chúng ta còn một chuyện lớn cần phải làm nhỉ.”
Hình như…còn chuyện gì chưa làm thật.
….
Gió tháng sáu dịu dàng thổi cành cây xào xạc, bóng đêm dày đặc như một bức thủy mặc.
Ở lúc thế giới của cô hoàn toàn sụp đổ, cô nghe Bạc Diên nói thầm bên tai mình, anh dùng giong nói trầm thấp cuốn hút, thở hổn hển nói—
“Kim Tịch, cảm ơn em.”
Cô siết chặt lá thư kia, trên đó hiện lên một hàng chữ—
Cảm ơn em đã cho anh một ngôi nhà đẹp như vậy, có người thân tốt như vậy, cảm ơn em đã bao dung cho tính tình xấu của anh.
Trên đường đời tương lai dài dằng dặc, Bạc Diên đồng ý với em, sẽ che mưa chắn gió cho em, bảo vệ em, yêu thương em, trân trọng em.
Anh xin lấy tình yêu thương chân thành nhất đời này dâng tặng cho em.
Trong tiệc chia tay, Hứa Triều Dương uống không ít, đứng cạnh Kinh Trì, dùng sức siết tay Sở Chiêu: “Học muội, em cứ yên tâm, huấn luyện viên Hứa nhất định sẽ để ý tới cậu ấy giúp em! Sẽ không để cậu ấy gặp nguy hiểm gì đâu.”
Nói xong lời này, tên ngốc còn oa oa lên khóc, anh ta nói không nỡ xa mọi người, bốn năm đại học điều vui vẻ nhất là được kết bạn cùng nhóm anh em và chị em gái.
Đơn nhiên Hạ Vưu bị anh ta kéo vào hàng ngũ chị em gái.
Kinh Trì lấy móng vuốt chó của Hứa Triều Dương ra khỏi tay bạn gái mình, dùng thân thể cản Hứa chó con đang táy máy tay chân, không cho phép anh ta chạm vào bạn gái mình.
“Không có gì ghê gớm hết, cũng chả phải sinh ly tử biệt, sau này chắc chắn sẽ thường xuyên gặp nhau, bọn tớ kết hôn nhất định sẽ mời cậu, khi có con cũng cho cậu làm cha nuôi.”
Hứa Triều Dương ôm ngực, cảm thấy ghen tỵ.
Sau đó trưởng khoa đi lên sân khấu, mời rượu tất cả mọi người, phát biểu một bài diễn cảm cảm động dài lê thê, khiến những sinh viên tràn đầy nhiệt huyết chuẩn bị tốt nghiệp khóc ròng.
Kim Tịch nhìn Bạc Diên bên canh, con ngươi đen nhánh của anh luôn yên tĩnh như một đầm nước sâu, rất ít khi xuất hiện ánh sáng dao động của thanh niên.
Anh đã trải qua nhiều thất bại hơn những người khác, sớm nếm trải nỗi bi thương nhất, nên rất khó giống những thanh niên nhiệt huyết này, không dễ dàng bị những lời diễn thuyết mạnh mẽ đánh động.
Trông anh rất thờ ơ, nhưng Kim Tịch biết chỉ khi đi qua sống chết anh mới ung dung như vậy.
Kinh Trì xúi bậy Hứa Triều Dương, bảo nếu hôm nay anh ta có thể chuốc say Bạc gia thì sẽ gọi anh ta một tiếng “anh”.
Hứa Triều Dương lập tức đồng ý, cầm ly rượu đến trước mặt Bạc Diên: “Bạc gia, hôm nay là ngày cuối cùng chúng ta làm sinh viên, cậu không thể cầm mãi như vậy, phải uống hai ly.”
Kim Tịch biết tửu lượng Bạc Diên không tốt, cô định ra mặt cản rượu cho anh thì Bạc Diên dịu dàng cười nói: “Không sao hết.”
Anh cầm rượu lên, nhẹ nhàng chạm vào ly của Hứa Triều Dương, dịu dàng nói: “Đến đó thi hành nhiệm vụ sẽ không phải là những cảnh diễn tập bình thường chúng ta hay làm, nhiệm vụ quan trọng nhưng tính mạng quan trọng hơn.”
Anh vỗ vai Kinh Trì: “Trước nay cậu là người chững chạc, tớ vốn chẳng lo lắng gì, nhưng Kinh Trì, phải nhớ lời tớ nói, bất kỳ con đường tương lai nào cũng không bằng cậu bình an vô sự quay về.”
Kinh Trì im lặng một lát rồi gật đầu mạnh: “Tớ biết rồi.”
Mặc dù Bạc Diên không phải là người lớn tuổi nhất phòng ký túc 409, nhưng suy nghĩ của anh trưởng thành hơn mọi người trong phòng nhiều, họ cùng ở chung một phòng, ai cũng đối xử với anh như anh cả.
Trước đây Bạc Diên bao bọc họ, mạnh dạn trốn học đánh nhau, sau đó thành lập câu lạc bộ Meo Meo, giúp đỡ động vật lang thang, chuyện tốt xấu gì cũng làm, tựa như chỉ cần có anh ở đây, các chàng trai sẽ có chỗ dựa vững chắc, không sợ hãi, dám chọc thủng cả bầu trời.
Bây giờ Bạc Diên ở lại, còn họ phải rời đi, trong lòng đều không muốn, cũng rất khó khăn để tiếp nhận.
Mọi người cười đùa chơi chung với nhau, không cảm nhận được bầu không khí chia ly, sau tiệc rượu, mọi người phải dọn đồ đạc, không khí thương tâm lập túc dâng trào.
Mọi người đi bộ trong sân trường, ánh mắt Hứa Triều Dương đỏ au, nhiều lần hỏi Bạc Diên: “Bạc gia, nghĩ kỹ rồi sao, cậu không di thật hả?”
Bạc Diên yêu chiều xoa xoa đầu nhỏ của Kim Tịch: “Chỉ cần vợ tớ không chê tiền đồ của tớ thì đời này tớ đều ở cạnh cô ấy.”
Kim Tịch lắc đầu liên tục tỏ ý mình sẽ không chê, cô không yêu cầu Bạc Diên phải đi xa gây dựng sự nghiệp, muốn có tương lai, rồi có thể diện, cô đã trải qua những lần chia ly đau khổ nên càng quý trọng khoảng thời gian hai người có thể tở cạnh nhau một cách bình yên và ấm áp.
“Vậy tớ chúc trước hai cậu, hạnh phúc mãi mãi nhé.” Kinh Trì nói: “Không biết còn cơ hội quay lại tham gia hôn lễ của hai người không.”
“Chờ cậu quay lại, sau khi Tịch Tịch tốt nghiệp xong bọn tớ sẽ cử hành hôn lễ.”
“Được nha, vậy tớ sẽ làm phù rể của cậu.
“Hứa rồi nhé.”
Hai chàng trai đập tay hứa hẹn, Kim Tịch đỏ mặt tách tay hai người ra: “Hứa hẹn gì mà hứa hẹn, ai muốn gả cho anh chứ, nói mấy lời này không…”
Bạc Diên cười nhìn cô: “Em không muốn kết hôn với anh sao?”
Kim Tịch đỏ mặt thấp giọng lầm bầm: “Không cầu hôn mà đòi cưới, chỉ như vậy đã muốn em gả cho anh, nào có chuyện tốt vậy được.”
Mấy chàng trai sâu xa nhìn nhau, cười lưu manh dùng khủy ta chọt chọt Bạc Diên.
Kim Tịch cảm giác có gì đó sai sai từ trong ánh mắt lưu manh của họ, thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã thấy Bạc Diên cho tay vào túi.
Chẳng lẽ định lấy nhẫn ra sao!
Hơi thở Kim Tịch như ngừng lại, tuy…tuy có rất nhiều cặp đôi cầu hôn nhau lúc tốt nghiệp, cũng từng thấy qua mấy lần trong trường, nhưng cô còn chưa chuẩn bị tâm lý xong đâu nha!’
Kim Tịch cảm giác máu cả người sôi lên sùng sục, cô đưa tay lên kéo kéo sợi tóc của mình, gò má đã ửng hồng.
Bạc Diên chậm rãi rút tay ra khỏi túi, Kim Tịch hít một hơi thật sâu, vừa khẩn trương vừa kích động.
Tới, sắp tới rồi!
Cô nhất định phải bình tĩnh, phải xinh đẹp, phải dè dặt….
Bạc Diên lấy bật lửa ra khỏi túi, châm điếu thuốc.
“…”
Bạc Diên nhìn bàn tay trái không kiềm được đang chìa ra ngoài của cô, chậm rãi nói: “Em định làm gì đó?”
Kim Tịch: …
Lại bị anh đùa giỡn rồi!
Mấy chàng trai đi cùng cười ngã nghiêng ngã ngửa.
Bạc Diên cười hỏi: “Em đang nghĩ gì thế?”
“Không nghĩ gì hết.”
“Em nghĩ anh muốn làm gì?”
“Không không có gì cả!”
“Chẳng lẽ…em nghĩ anh muốn cầu hôn sao?”
“Em không có nghĩ vậy nha! Ghét quá! Đi ra!”
Bạc Diên nhìn gò má hồng hồng của cô, khóe môi cong lên: “Em thật sự nghĩ anh muốn cầu hôn à?”
“Phiền chết đi được! Ai nghĩ anh cầu hôn, anh có cầu xin em cũng không đồng ý đâu, đi đi!”
Kim Tịch xấu hổ không thôi, tăng nhanh bước chân đi về phía trước.
Bạc Diên vội kéo cô, ôm cô vào lòng, dỗ dành nói: “Được rồi, anh sai rồi, chỉ đùa chút thôi mà.”
Mấy chàng trai bên cạnh cười nói: “Bạc gia, mấy chuyện cầu hôn như này không đùa bậy được đâu.”
“Cậu xem tiểu Tịch thối sắp khóc rồi kìa.”
“Cậu đừng có cười đùa người ta, làm việc chính sự đi.”
Bạc Diên không thể làm gì khác hơn là cười, lại lần nữa lấy một hộp nhẫn bằng nhung từ trong túi ra, anh từ tốn hỏi: “Mặc dù việc cầu hôn trước mặt mọi người thế này nhìn thế nào cũng thấy lúng túng. Nhưng ngay trước mặt anh em tốt của anh và bạn bè tốt của em, anh có lời muốn nói cho em nghe.”
Kim Tịch trải qua vài lần tâm tình biến đổi, trái lại lúc này bình tĩnh hơn, cô nghiêm túc nhìn Bạc Diên: “Anh muốn nói gì.”
Bạc Diên mím môi, lời vừa ra khỏi miệng đã tự cười mình, anh dùng bàn tay trắng nõn che mặt lại, ngượng ngùng nói: “Mẹ nó.”
Kim Tịch:….
Được rồi, không cần nói nữa, cô biết rồi.
Đồ ngu ngốc, không cần nói.
Mấy người đứng xem suýt nữa đã nhấc chân đạp anh vài cái—
“Cậu có phải đàn ông không thế!”
“Bình thượng liều mạng lắm mà!”
“Cầu hôn thôi chứ có phải bảo cậu sinh con tại chỗ đâu!”
…
Kim Tịch tới giờ chưa từng thấy Bạc Diên thẹn thùng ở mức độ này, cả khuôn mặt đỏ hồng, ngay cả vành tai đáng yêu cũng đỏ lên, ngoài miệng thì cười mỉm, mấy lần mở miệng nói có lời muốn nói nhưng không cách nào nói thành lời.
Chó già này bình thường mặt dày mày dạn, lúc này lại thẹn thùng ghê…
Bạc Diên bình ổn tâm tình, nghiêm túc nói: “Anh đã viết một bức thư cầu hôn, anh đọc em nghe nhé.”
Anh lấy một lá thư nhăn nhó trong túi ra.
Hứa Triều Dương vội lui về sau: “Trời, Bạc gia viết thư tình nữa rồi, mọi người cẩn thận tự bảo vệ mình, năng lượng cao sắp bùng phát!”
Kinh Trì che kín tai: “Lần trước ông đây nghe thư tình của cậu ấy xong ói đến mức ba ngày không thèm ăn thứ gì, không thể hồi phục được.”
Kim Tịch thấy anh viết thư tình thật, hơn nữa còn viết ngay ngắn hết cả trang, cô hoảng hốt đoạt lấy hộp nhẫn trong tay anh, sau đó nhanh chóng mở ra, lấy chiếc nhẫn lớn đeo vào ngón áp út của mình—
“Đồng ý đồng ý! Đại ca, anh đừng đọc, em xin anh đó!”
“…”
Khóe môi Bạc Diên giật giật: “Hay là em nghe chút đi, anh viết mất ba đêm đó.”
“Không không không, thư tình quý giá như này tự em lấy về đọc, không…không nhọc Bạc gai anh tự đọc đâu.”
Kim Tịch dụ dỗ lừa gạt rút lá thư đi, cẩn thận xếp lại rồi bỏ vào túi xách của mình.
Bạc Diên nhìn chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón áp út của cô, cau mày nói: “Mẹ nó hoàn toàn chả có cảm giác lễ nghi gì cả.”
Kim Tịch bị anh chọc cười, đẩy người anh một cái: “Tỏ tình thì viết thư, đến cầu hôn cũng viết thư, anh có thể sáng tạo hơn không.”
“Phải sáng tạo chứ.” Bạc Diên thần bí nói: “Tối nay anh sẽ cho em thấy sự sáng tạo của anh.”
Mấy người bên cạnh giả vờ ho khan.
“À, hả, chuyện đó, giờ không còn sớm nữa, hay là chúng ta giải tán đi.”
“Giải tán giải tán thôi.”
“Bạc gia, chúc cậu hạnh phúc nhé.”
Đợi nhóm bạn rời đi, Kim Tịch theo Bạc Diên về nhà, trên đường luôn ngắm nhìn chiếc nhẫn kim cương sáng chói trên tay mình: “Thật lớn nha! Anh lấy tiền đâu mua cái này vậy?”
“Anh không mua, là nhẫn cưới của mẹ.”
Gió đêm dịu dàng thổi nhẹ qua bên tai, trong lòng cô run rẩy, cúi đầu nhìn chiếc nhận sáng lấp lánh, sau đó dùng sức nắm chặt tay anh.
“Bảo bối, sau này em sẽ chăm sóc anh, cho anh một ngôi nhà ấm áp nhất.”
Bạc Diên tự nhiên nắm lại tay cô, để lên môi hôn một cái: “Anh thật sự nghiêm túc viết thư tình, em nhất định pahỉ xem nhé.”
“Vâng ạ, tối nay em sẽ đọc, nghiêm túc đọc.”
“Tối nay không được đâu.”
“Hở, sao vậy ạ?”
Khóe môi Bạc Diên cong lên, kéo cô nhanh chóng về nhà.
Kim Tịch cảm thấy tối nay Bạc Diên đang âm mưu chuyện xấu gì đó, nhưng Kim Tịch vẫn tranh thủ lúc Bạc Diên tắm lấy thư tình ra.
Cô nhận ra lá thư này, nó đã có từ khi Bạc Diên tỏ tình với cô, lần đó anh cầm nhầm thư, tuy nhiên lúc đó chỉ có một câu: Tịch Tịch, anh yêu em, gả cho anh nhé? Bây giờ trong thư có nhiều nội dung hơn.
Quanh lá thư được vẽ hình những chú mèo chú chó và hoa văn nhỏ nhắn xinh xắn, giống như đang làm chứng cho mỗi câu nói của anh.
Anh mang cảm xúc những năm này hóa thành những con chữ, viết lên lá thư.
Mỗi lần tim đập, mỗi lần cảm động, còn cả tâm tình sau mỗi lần cãi nhau…anh đều viết vào đây, lời nói rất mộc mạc, khiến Kim Tịch cười khanh khách, sau khi cười xong lại thấy cảm động.
Cô đứng dậy đi tới bên phòng tắm, gõ nhẹ cửa.
Trong cửa truyền đến giọng nói ồm ồm của Bạc Diên: “Sao vậy em?”
“Em đang đọc thư tình của anh.”
“Ừm, có ý kiến gì muốn trao đổi với anh à.”
“Anh đang chọc cười em ý, còn nói mắt em giống như trăng sáng.”
“Ông đây nghiêm túc đó, em cười cái rắm.”
“Anh còn nói tiếng cười của em giống như gió lay qua dây bìm bìm ha ha, rực rỡ ngẩn ngơ, hí~”
Bạc Diên:…
Anh muốn thu lại những lời này.
“Kim Tịch, em có thể đừng cười nhạo anh lúc anh tắm không.”
Kim Tịch tựa vào cạnh cửa, cười hỏi: “Tại sao không được?”
“Đàn ông không mặc quần áo rất yếu ớt đó.”
“Vậy em sẽ dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn nhất, lớn tiếng đọc thư tình của anh, cảm xúc dào dạt đọc diễn cảm một lần nhé, Tịch thối yêu dấu, anh yêu em, xin em hãy gả cho anh!”
Chợt một tiếng ‘cạch; vang lên, cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra, người đàn ông ‘yếu ớt’ trần truồng đứng trước mặt Kim Tịch, dĩ nhiên bên hông có cột khăn tắm, nhưng vẫn không che được ‘cảnh sắc tươi tốt’ của anh.
Đây không phải lần đầu Kim Tịch nhìn thấy thân thể của người nào đó, nhưng đột ngột thế này khiến cô ngừng thở, mặt vì xấu hổ mà đỏ bừng.
“Anh…muốn làm gì?”
“Em nói xem anh muốn làm gì?”
Anh xách cô vào phòng ngủ.
Kim Tịch giống như chú thỏ con bị anh xách đi: “Này, anh…muốn đánh nhau hả! Em nói cho anh biết, hôm nay em ăn no lắm luôn, sức lực em rất tốt đó!”
Bạc Diên ném cô lên giường, đuôi mắt hẹp dài lóe lên một tia tà khí: “Ở bên nhau với anh chơi trò ‘trong sáng’ quá lâu nên em quên mất chúng ta còn một chuyện lớn cần phải làm nhỉ.”
Hình như…còn chuyện gì chưa làm thật.
….
Gió tháng sáu dịu dàng thổi cành cây xào xạc, bóng đêm dày đặc như một bức thủy mặc.
Ở lúc thế giới của cô hoàn toàn sụp đổ, cô nghe Bạc Diên nói thầm bên tai mình, anh dùng giong nói trầm thấp cuốn hút, thở hổn hển nói—
“Kim Tịch, cảm ơn em.”
Cô siết chặt lá thư kia, trên đó hiện lên một hàng chữ—
Cảm ơn em đã cho anh một ngôi nhà đẹp như vậy, có người thân tốt như vậy, cảm ơn em đã bao dung cho tính tình xấu của anh.
Trên đường đời tương lai dài dằng dặc, Bạc Diên đồng ý với em, sẽ che mưa chắn gió cho em, bảo vệ em, yêu thương em, trân trọng em.
Anh xin lấy tình yêu thương chân thành nhất đời này dâng tặng cho em.
Danh sách chương