Ở bên này Kim Tịch còn chưa đỡ Thẩm Bình Xuyên đi ra khỏi phòng y tế thì Trần Vũ Tường và mấy tên chung nhóm đã dìu nhau đi vào, mặt mũi sưng húp.
Trong hành lang, mấy người họ đường nhỏ gặp nhau, trừng mắt nhìn đối phương.
Kim Tịch mở to mắt nhìn mấy người đó, hung dữ nói: “Mấy người muốn làm gì nữa! Tôi…tôi cảnh cáo bọn anh, Bạc Diên đang đi lấy thuốc, anh ấy sẽ về ngay thôi, nếu các anh dám có hành động thiếu suy nghĩ, sẽ đánh ….đánh các anh!”
Không thể tưởng được là mấy tên nam sinh trước mặt lại đồng loạt cúi người chín mươi độ với Thẩm Bình Xuyên: “Chủ tịch Thẩm, thật xin lỗi! Chúng tôi không nên gây phiền phức cho cậu, sau này sẽ không làm nữa! Xin cậu tha thứ cho bọn tôi!”
Thẩm Bình Xuyên lui về sau, không tin được: “Các cậu đang làm gì đó, uống lộn thuốc hả?”
“Chủ tịch Thẩm, xin cậu hãy tha thứ cho mấy người ngu dốt dám xúc phạm đến cậu!”
“Chúng tôi không dám nữa.”
Vẻ mặt Trần Vũ Tường rất căng thẳng: “Chủ tịch Thẩm, chúng tôi không biết cậu còn có…có bạn như vậy, thật sự rất xin lỗi!”
Ngay lúc này, Bạc Diên đi đến từ cửa thang lầu, anh thấy thế thì lập tức đứng chắn trước mặt Thẩm Bình Xuyên: “Các cậu lại muốn làm gì?”
“Chúng tôi tới xin lỗi.”
Kim Tịch thấp giọng hỏi Bạc Diên: “Là anh đánh họ thành như vậy à?”
Bạc Diên nhún vai: “Anh là sinh viên ba tốt nhé, anh sẽ không tùy tiện ra tay đâu.”
Dĩ nhiên nguyên nhân chính là vừa kết thúc trận đấu anh đã tới đây xem tình hình của Thẩm Bình Xuyên, vẫn chưa có ý nghĩ dạy dỗ bọn khốn kiếp này.
“Các cậu mau cút đi, tôi không muốn gặp lại mấy người nữa.” Thẩm Bình Xuyên khoác tay lên vai em rể, khập khễnh muốn rời đi.
Trần Vũ Tường hoảng hốt nói: “Anh Thẩm, đừng, anh Thẩm, anh nhất định phải tha thứ cho bọn tôi, người kia nói nếu cậu không tha thứ thì mỗi ngày chúng tôi đều sẽ..sẽ bị đánh!”
“Cậu bệnh thần kinh à, ông đây muốn đi ăn cơm, chó ngoan không cản đường!”
“Anh Thẩm, anh Thẩm hãy nói một câu đi, bọn tôi quỳ xuống được không!”
Thẩm Bình Xuyên là người ngay thẳng: “Ông đây không nói! Mau cút hết đi!”
Do có Bạc Diên ở đây, họ không dám dây dưa nhiều, giả vờ đáng thương nhìn Thẩm Bình Xuyên rồi rời đi.
Đối với thái độ đám người Trần Vũ Tường đột nhiên thay đổi, sau lưng có người ra tay giúp Thẩm Bình Xuyên, thật ra chỉ cần dùng đầu ngón chân nghĩ anh cũng biết đó là ai làm.
Tuy nhiên anh không chắc chắn.
Ngày hôm đó ở sân bóng, anh đã thấy được Hạ Khinh, nhưng không dám tin đó là thật.
Sau khi chân lành, Thẩm Bình Xuyên có đi tìm Hạ Khinh mấy lần, lần nào cô cũng biểu hiện vẻ ngoài lạnh lùng, trò chuyện không được mấy câu bèn vội rời đi.
**
Đầu tháng 12, Hạ Kinh đến bệnh viện tỉnh, cha cô vừa mới tiêm hóa chất, cô xin nghỉ một ngày định cùng mẹ thay phiên nhau chăm sóc cha.
Lúc cô đến bệnh viện thì phát hiện trong phòng bệnh trống trơn, tất cả vật dụng hay đồ ăn cũng biến mất, các chị y tá đang bận rộn dọn phòng để đón một bệnh nhân mới vào.
Hạ Khinh nghĩ cha lại bị bệnh viện đuổi ra ngoài, nên vội đến phòng làm việc của bác sĩ chữa trị hỏi tình hình, cô gấp đến độ muốn khóc.
“Bác sĩ, cháu đã mượn được tiền để trả, ông đừng cho cha cháu xuất viện, tình huống của ông ấy còn nghiêm trọng hơn những bệnh nhân khác, nếu xuất viện sẽ gặp nguy hiểm mất, xin ông đấy ạ!”
Trong phòng làm việc của bác sĩ, cô gần như muón quỳ xuống cầu xin, nước mắt lăn dài hai má, tâm trạng vô cùng hụt hẫng: “Cháu nhất định sẽ nghĩ biện pháp kiếm tiền, xin ông đấy!”
Bác sĩ chữa trị vội đỡ Hạ Khinh lên: “Này, cô gái à, cháu đừng kích động, cha cháu không có xuất viện đâu, chỉ chuyển tới phòng bệnh đặc biệt thôi.”
Hạ Khinh không tin được ngẩng đầu lên: “Phòng..phòng bệnh đặc biệt?”
“Người thân của cháu đã đến đóng tiền sáng nay rồi, trả hết mấy khoảng còn thiếu trước đó, không chỉ vậy, tiền ba tháng tiếp theo cũng thanh toán luôn, nên bây giờ cha cháu được chuyển đến phòng đặc biệt.”
Lúc Hạ Khinh đi ra khỏi phòng làm việc còn tưởng mình đang mơ, bước đi của cô nhẹ bỗng như đang đạp trên mây..
Cảnh tượng thế này đã diễn ra vô số lần trong đầu cô, nhưng tại sao nó lại có thật, nhà cô sao có thể ở được phòng đặc biệt…
Hạ Khinh chạy về phía phòng đặc biệt, cha của cô đang nằm nghỉ ngơi trên chiếc giường trắng mềm mại, còn mẹ đang ngồi trên ghế trông nom ông.
Trong phòng bệnh bình thường có ba giường bệnh, không gian chật hẹp, còn phòng đặc biệt chỉ có một giường, rộng rãi sáng sủa, có tivi và lò vi sóng, còn có giường nghỉ, trang bị rất đầy đủ.
Bất luận là giường bệnh hay máy móc thiết bị chữa bệnh trông rất mới, thậm chí trong phòng còn được trang bị máy điều hòa.
Hạ Khinh nhìn xung quanh, kinh ngạc hỏi: “Mẹ ơi, chuyện gì xảy ra vậy ạ.”
“Thì…tiền chữa bệnh đã được thanh toán, bác sĩ bảo đổi phòng.”
“Chúng ra còn thiếu nhiều tiền lắm mà, tại sao đột nhiên đã thanh toán hết, mẹ, nhà chúng ta có tiền từ khi nào vậy?”
Mẹ Hạ là một người phụ nữ mộc mạc thành thực, bà không biết nói dối, thấy Hạ Khinh hoit tới thì im lặng lúc lâu, sau đó nói thật: “Ừm..là do tường học của con tài trợ.”
Hạ Khinh càng nghi ngờ hơn: “Trường học tài trợ? Sao con không biết gì?”
“Thằng nhóc kia nói trường học tài trợ tiền chữa bệnh cho nhà mình, không nói cho con biết là sợ con tự ái không chịu, sẽ cảm thấy thấp kém trước mặt bạn học, nên bảo mẹ đừng nói với con.”
Hạ Khinh càng nghe càng thấy sai, lại hỏi tiếp: “Là tên nhóc nào ạ?”
“Mẹ, mẹ không biết, chỉ nói là người của trường học con…” Mẹ Hạ vô cùng lo lắng: “Hạ Khinh, sao vậy con, có phải lai lịch của mớ tiền này không được không, nhiều như vậy khiến mẹ thấy nghi lắm, nhưng nhìn bệnh tình của cha con, bệnh viện lại thúc giục nộp tiền gấp, nếu không sẽ không vào hóa chất nữa, sẽ để cha con xuất viện, mẹ chỉ đành…Haiz.”
“Anh ấy cho mẹ bao nhiêu tiền?”
“Khoảng chừng hai trăm ngàn.”
“Hai trăm ngàn! Mẹ, có phải mẹ điên rồi không! Sao mẹ có thể nhận được!”
Mẹ Hạ ngẩn người, lắp bắp nói: “Ban đầu không nhiều lắm, chỉ có mấy ngàn thôi, đủ để chúng ta trang trải, sau đó mới cho nhiều hơn. Hạ Khinh, mẹ mẹ mẹ….không giữ lại gì, đã đóng tiền hết cho cha con rồi, nghe bảo do trường học tài trợ, không phải của người khác..nên mẹ..”
“Mẹ nhận nhiều tiền của người ta như vậy có hỏi người ta là ai không?”
“Mẹ có hỏi! Đã hỏi rồi!” Mẹ Hạ vội nói: “Tên là Diên gì đó…”
“Bạc Diên?”
“Đúng đúng đúng, Bạc Diên! Bảo là học trưởng của con, đại diện trường học đến thăm cha con…”
Hạ Khinh khẽ lắc đầu, cảm thấy không thể ngờ được, cô hoàn toàn không quen biết Bạc Diên, chỉ nghe mỗi tên của anh, chỉ vậy thôi, học trưởng Bạc Diên làm sao có thể làm chuyện này vì cô được.
Cô thậm chí còn không biết số điện thoại của Bạc Diên, bây giờ anh thường xuyên ra ngoài huấn luyện thực chiến, không hay ở lại trường, cô muốn tìm người cũng không biết đường đâu mà lần.
Hạ Khinh nặng nề rời khỏi phòng bệnh, cô bơ phờ xuống lầu, chuẩn bị đến phòng bác sĩ chữa trị hỏi thăm.
Những phòng bệnh ở lầu ba thường truyền ra tiếng khóc kêu gào của người thân bệnh nhân, có bệnh nhân không muốn xuất viện nhưng giường bệnh quá chật, họ thật sự không cách nào thanh toán được viện phí nên chỉ có thể về nhà điều dưỡng.
Mỗi ngày Hạ Khinh đều thấy được những chuyện như thế này, cô rất sợ hãi.
Bệnh của cha luôn không ổn đinh, tùy lúc phát bệnh, nếu rời khỏi bệnh viện vậy chuyện gì sẽ xảy ra, cô không dám nghĩ tới.
Hạ Khinh dùng tay càu tóc, cả người vô lực dựa vào tường ngồi xuống, nhìn người thân đỡ bệnh nhân, run rẩy đi ngnang qua người cô.
Cô lấy tay xoa mũi, nước mắt chảy tràn qua kẻ tay.
Thật lâu sau Hạ Khinh mới đứng đậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt rồi quay về phòng bệnh.
Mẹ cô đã bị phản ứng vừa rồi của cô dọa, thấy cô vào bèn thấp thỏm đứng lên: “Hạ Khinh, đã xảy ra chuyện gì vậy, tiền kia có vấn gì sao con?”
“Mẹ, mẹ đừng lo, tiền đó không có vấn đề gì cả, con muốn tìm học trưởng Bạc Diên, đích thân cảm ơn anh ấy, nhưng bây giờ con không liên lạc được với anh ấy.”
“À, đúng rồi, thằng bé có lưu lại phương thức liên lạc, bảo nếu cha con có vấn đề gì, nếu cần tiền hãy gọi cậu ấy.”
Mẹ Ha vội vàng lấy giấy tờ trong tủ ra, giấy tờ đó là bệnh án và danh sách đóng tiền của chồng bà, bà tìm được tờ giấy ghi lại số điện thoại trong xấp giấy, sau đó đưa nó cho Hạ Khinh.
**
Lúc Thẩm Bình Xuyên nhận được điện thoại của Bạc Diên, anh đang đi theo cha tiếp khách bàn chuyện làm ăn. Trong phòng làm việc có cửa sổ sát đất bằng kính trong, thủy tinh đó có hiệu quả cách âm cao.
Trong phòng làm việc yên tĩnh, Thẩm Bình Xuyên nhấn nút nghe máy, giọng nói tức giận của Bạc Diên bèn tuyền đến, trong phòng làm việc có thể nghe được rất rõ ràng—
“Thẩm Bình Xuyên đại gia nhà cậu! Trước khi dùng danh nghĩa ông đây đi làm việc tốt có thể nói trước một tiếng không! Cậu nghĩ cậu thật sự là anh Thẩm của tôi à!”
Vị khách quý mang giày da mặc âu phục duy trì nụ cười bao dung và lễ phép với hậu bối, mặt mày Thẩm Thạch Sơn thâm trầm, ông quở trách Thẩm Bình Xuyên: “Đi ra ngoài nghe điện thoại! Không có lễ phép gì cả!”
Thẩm Bình Xuyên nhận lỗi xong thì vội vã rời khỏi phòng làm việc, anh che điện thoại, thấp giọng trấn an: “Cậu là anh tôi, có được chưa, tôi gọi cậu một tiếng đại ca, cậu đừng ồn ào, muốn nói gì thì nói đi.”
“Cậu hố tôi không hề do dự gì à, dùng danh nghĩa của tôi cho tiền Hạ Khinh, cậu để người khác nghĩ thế nào về tôi đây, cậu để em gái cậu nghĩ như nào!”
“Không phải chứ, biết nhanh vậy sao!”
Thẩm Bình Xuyên không ngờ nhanh vậy mọi chuyện đã bại lộ, anh dặn dò trăm lần bảo mẹ Hạ tuyệt đối đừng nói cho Hạ Khinh biết, việc này rất nghiêm trọng, mẹ vợ tương lai của anh trông là một người thành thục, đồng ý không nói, không ngờ nhanh vậy đã…”
Nhưng anh đã sớm nghĩ ra phương án đề phòng, tất nhiên là lấy danh nghĩa Bạc Diên làm việc này.
Cho dù Hạ Khinh tìm Bạc Diên hỏi thì với trình độ tinh ranh của Bạc Diên chắc chắn sẽ làm việc ăn ý với anh, phương án này là phương án dự phòng cao nhất, cậu ta sẽ dùng trí thông mình của mình để lấp liếm qua chuyện.
“Em rể yêu dấu nhất của anh, em…không để lộ đúng không.”
“Tôi đã nói với cô ấy là có chuyện như vậy.”
Giọng Bạc Diên khẽ dịu hơn, khí nóng cũng bớt lại, đoán hơn phân nữa là nhờ vào mặt mũi Kim Tịch, không thèm so đo với anh nữa, chỉ nói: “Tôi bảo là có biết một doanh nghiệp từ thiện muốn quyên góp cho cô ấy, nhưng không muốn tiết lộ tên, còn gì mà trường học rồi giảng viên trong trường chẳng có nửa cọng lông liên quan, cậu có tìm cớ cũng tìm cớ giống trên, trường học sao có thể đi tài trợ cho gia đình sinh viên như này được!”
“Tôi biết chứ, chẳng qua là để mẹ cô ấy dễ đón nhận thôi, cậu nói từ doanh nghiệp không chừng khiến người ta suy nghĩ lung tung ý.” Thẩm Bình Xuyên vẫn không quên nịnh bợ em rể mình: “Nhưng cậu tìm cớ nói với cô ấy hợp lý lắm, hoàn toàn ổn! Em gái tôi thật có phúc, đã tìm cho tôi em rể tốt như vậy.”
“Thẩm Bình Xuyên, tôi chỉ giúp cậu một lần này thôi, sau này tự nghĩ cách đi.”
“Đừng mà, anh Bạc, nếu cậu không giúp tôi vượt qua vụ này, nói dối không tròn vai thì tôi tiêu luôn.”
“Tôi dùng số tiền lớn như vậy đi giúp cô gái khác, em gái cậu mà biết tôi càng tiêu đời hơn.”
“Cậu yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ nói cho Tịch Tịch biết, hơn phân nửa khoảng tiền này là của em ấy đó.”
Đầu dây bên kia im lặng mấy giây, Bạc Diên không chắc chắn hỏi: “Vợ tôi có tiền vậy sao?”
“Đúng đó! Từ nhỏ đến lớn con bé chưa bao giờ phung phí tiền mừng tuổi hay tiền tiêu vặt, bao giờ cũng chi li tích góp, đồ con bé mặc trên người không quá một ngàn tệ, đừng nói chứ, con bé không dám tiêu nhiều tiền của cha tôi, con nhóc này hiểu chuyện hơn cậu nghĩ nhiều.” Thẩm Bình Xuyên từ tốn nói: “Lần này con bé thật sự muốn giúp Hạ Khinh.”
Bạc Diên cúi đầu nhìn đồ vật giá trị đắt đỏ trên tay mình, trong lòng đau xót không thôi.
“Nếu là tấm lòng của Tịch Tịch vậy được rồi, tôi giúp cậu.”
“Ôi, đúng là anh Bạc của tôi!”
“Nhưng cậu phải chuẩn bị tâm lý đi, nếu cậu không định nói cho cha cậu biết, tiền chữa bệnh sau này không thể dùng tiền tích góp là có thể giải quyết được.”
Thẩm Bình Xuyên kéo kéo cà vạt, để dễ thở hơn: “Tôi làm dự án có tiền, tôi đang cố gắng…”
“Thẩm Bình Xuyên, không phải cậu cố gắng thì mọi chuyện sẽ diễn ra như những gì cậu dự tính, có rất nhiều tình huống phát sinh, buộc cậu phải đưa ra giải pháp nhanh nhất.”
“Cậu có ý gì?”
Bạc Diên thấp giọng nói: “Cậu cho cô ấy số tiền không hề nhỏ, có thể cả đời này cô ấy cũng không thấy nhiều tiền như vậy, đồng thời không thể trả hết được, đến khi đó, cô ấy tự giải quyết như thế nào….”
Thẩm Bình Xuyên lập tức cắt đứt lời nói của anh: “Tôi không muốn cô ấy trả, tôi làm hết thảy mọi chuyện là do tôi tự nguyện.”
Bạc Diên thở dài một hơi, không nói gì thêm nữa.
Rất nhanh Thẩm Bình Xuyên đã hiểu được ý của Bạc Diên.
Chuyện này kéo dài tận nửa năm, còn trong lúc này Thẩm Bình Xuyên lại liên tục đưa cho nhà họ Hạ rất nhiều tiền.
Số tiền này do anh làm dự án kiếm được, cũng lấy khá nhiều tiền mừng tuổi dịp tết mà họ hàng cho, cộng với khoảng tiền thu được từ việc bán giày bóng rổ phiên bản kỷ niệm, những thứ này hầu như là phiên bản quốc tế có hạn, giá trị đắt đỏ.
Được xem là con trai độc nhất của nhà họ Thẩm, tuy Thẩm Thạch Sơn cắt bớt tiền tiêu của anh, tránh nuôi dưỡng anh thành kiểu con nhà giàu quần áo lụa là ăn chơi, Thẩm Bình Xuyên chỉ yêu thích những thứ nhỏ nhắn đáng yêu vô hại này nên Thẩm Thạch Sơn rất an tâm.
Những món này dù là hàng đã dùng rồi vẫn bán được giá cao.
Anh tiến hành kế hoạch vô cùng thuận lợi, phối hợp với Bạc Diên khiến Hạ Khinh không phát hiện được.
Đầu tháng 7, bệnh tình của cha Hạ có chuyển biến tốt, tạm thời có thể về nhà, hôm xuất viện, Hạ Khinh bất ngờ hẹn gặp Thẩm Bình Xuyên.
Địa điểm ở một phòng khách sạn ngoài trường học.
Trong hành lang, mấy người họ đường nhỏ gặp nhau, trừng mắt nhìn đối phương.
Kim Tịch mở to mắt nhìn mấy người đó, hung dữ nói: “Mấy người muốn làm gì nữa! Tôi…tôi cảnh cáo bọn anh, Bạc Diên đang đi lấy thuốc, anh ấy sẽ về ngay thôi, nếu các anh dám có hành động thiếu suy nghĩ, sẽ đánh ….đánh các anh!”
Không thể tưởng được là mấy tên nam sinh trước mặt lại đồng loạt cúi người chín mươi độ với Thẩm Bình Xuyên: “Chủ tịch Thẩm, thật xin lỗi! Chúng tôi không nên gây phiền phức cho cậu, sau này sẽ không làm nữa! Xin cậu tha thứ cho bọn tôi!”
Thẩm Bình Xuyên lui về sau, không tin được: “Các cậu đang làm gì đó, uống lộn thuốc hả?”
“Chủ tịch Thẩm, xin cậu hãy tha thứ cho mấy người ngu dốt dám xúc phạm đến cậu!”
“Chúng tôi không dám nữa.”
Vẻ mặt Trần Vũ Tường rất căng thẳng: “Chủ tịch Thẩm, chúng tôi không biết cậu còn có…có bạn như vậy, thật sự rất xin lỗi!”
Ngay lúc này, Bạc Diên đi đến từ cửa thang lầu, anh thấy thế thì lập tức đứng chắn trước mặt Thẩm Bình Xuyên: “Các cậu lại muốn làm gì?”
“Chúng tôi tới xin lỗi.”
Kim Tịch thấp giọng hỏi Bạc Diên: “Là anh đánh họ thành như vậy à?”
Bạc Diên nhún vai: “Anh là sinh viên ba tốt nhé, anh sẽ không tùy tiện ra tay đâu.”
Dĩ nhiên nguyên nhân chính là vừa kết thúc trận đấu anh đã tới đây xem tình hình của Thẩm Bình Xuyên, vẫn chưa có ý nghĩ dạy dỗ bọn khốn kiếp này.
“Các cậu mau cút đi, tôi không muốn gặp lại mấy người nữa.” Thẩm Bình Xuyên khoác tay lên vai em rể, khập khễnh muốn rời đi.
Trần Vũ Tường hoảng hốt nói: “Anh Thẩm, đừng, anh Thẩm, anh nhất định phải tha thứ cho bọn tôi, người kia nói nếu cậu không tha thứ thì mỗi ngày chúng tôi đều sẽ..sẽ bị đánh!”
“Cậu bệnh thần kinh à, ông đây muốn đi ăn cơm, chó ngoan không cản đường!”
“Anh Thẩm, anh Thẩm hãy nói một câu đi, bọn tôi quỳ xuống được không!”
Thẩm Bình Xuyên là người ngay thẳng: “Ông đây không nói! Mau cút hết đi!”
Do có Bạc Diên ở đây, họ không dám dây dưa nhiều, giả vờ đáng thương nhìn Thẩm Bình Xuyên rồi rời đi.
Đối với thái độ đám người Trần Vũ Tường đột nhiên thay đổi, sau lưng có người ra tay giúp Thẩm Bình Xuyên, thật ra chỉ cần dùng đầu ngón chân nghĩ anh cũng biết đó là ai làm.
Tuy nhiên anh không chắc chắn.
Ngày hôm đó ở sân bóng, anh đã thấy được Hạ Khinh, nhưng không dám tin đó là thật.
Sau khi chân lành, Thẩm Bình Xuyên có đi tìm Hạ Khinh mấy lần, lần nào cô cũng biểu hiện vẻ ngoài lạnh lùng, trò chuyện không được mấy câu bèn vội rời đi.
**
Đầu tháng 12, Hạ Kinh đến bệnh viện tỉnh, cha cô vừa mới tiêm hóa chất, cô xin nghỉ một ngày định cùng mẹ thay phiên nhau chăm sóc cha.
Lúc cô đến bệnh viện thì phát hiện trong phòng bệnh trống trơn, tất cả vật dụng hay đồ ăn cũng biến mất, các chị y tá đang bận rộn dọn phòng để đón một bệnh nhân mới vào.
Hạ Khinh nghĩ cha lại bị bệnh viện đuổi ra ngoài, nên vội đến phòng làm việc của bác sĩ chữa trị hỏi tình hình, cô gấp đến độ muốn khóc.
“Bác sĩ, cháu đã mượn được tiền để trả, ông đừng cho cha cháu xuất viện, tình huống của ông ấy còn nghiêm trọng hơn những bệnh nhân khác, nếu xuất viện sẽ gặp nguy hiểm mất, xin ông đấy ạ!”
Trong phòng làm việc của bác sĩ, cô gần như muón quỳ xuống cầu xin, nước mắt lăn dài hai má, tâm trạng vô cùng hụt hẫng: “Cháu nhất định sẽ nghĩ biện pháp kiếm tiền, xin ông đấy!”
Bác sĩ chữa trị vội đỡ Hạ Khinh lên: “Này, cô gái à, cháu đừng kích động, cha cháu không có xuất viện đâu, chỉ chuyển tới phòng bệnh đặc biệt thôi.”
Hạ Khinh không tin được ngẩng đầu lên: “Phòng..phòng bệnh đặc biệt?”
“Người thân của cháu đã đến đóng tiền sáng nay rồi, trả hết mấy khoảng còn thiếu trước đó, không chỉ vậy, tiền ba tháng tiếp theo cũng thanh toán luôn, nên bây giờ cha cháu được chuyển đến phòng đặc biệt.”
Lúc Hạ Khinh đi ra khỏi phòng làm việc còn tưởng mình đang mơ, bước đi của cô nhẹ bỗng như đang đạp trên mây..
Cảnh tượng thế này đã diễn ra vô số lần trong đầu cô, nhưng tại sao nó lại có thật, nhà cô sao có thể ở được phòng đặc biệt…
Hạ Khinh chạy về phía phòng đặc biệt, cha của cô đang nằm nghỉ ngơi trên chiếc giường trắng mềm mại, còn mẹ đang ngồi trên ghế trông nom ông.
Trong phòng bệnh bình thường có ba giường bệnh, không gian chật hẹp, còn phòng đặc biệt chỉ có một giường, rộng rãi sáng sủa, có tivi và lò vi sóng, còn có giường nghỉ, trang bị rất đầy đủ.
Bất luận là giường bệnh hay máy móc thiết bị chữa bệnh trông rất mới, thậm chí trong phòng còn được trang bị máy điều hòa.
Hạ Khinh nhìn xung quanh, kinh ngạc hỏi: “Mẹ ơi, chuyện gì xảy ra vậy ạ.”
“Thì…tiền chữa bệnh đã được thanh toán, bác sĩ bảo đổi phòng.”
“Chúng ra còn thiếu nhiều tiền lắm mà, tại sao đột nhiên đã thanh toán hết, mẹ, nhà chúng ta có tiền từ khi nào vậy?”
Mẹ Hạ là một người phụ nữ mộc mạc thành thực, bà không biết nói dối, thấy Hạ Khinh hoit tới thì im lặng lúc lâu, sau đó nói thật: “Ừm..là do tường học của con tài trợ.”
Hạ Khinh càng nghi ngờ hơn: “Trường học tài trợ? Sao con không biết gì?”
“Thằng nhóc kia nói trường học tài trợ tiền chữa bệnh cho nhà mình, không nói cho con biết là sợ con tự ái không chịu, sẽ cảm thấy thấp kém trước mặt bạn học, nên bảo mẹ đừng nói với con.”
Hạ Khinh càng nghe càng thấy sai, lại hỏi tiếp: “Là tên nhóc nào ạ?”
“Mẹ, mẹ không biết, chỉ nói là người của trường học con…” Mẹ Hạ vô cùng lo lắng: “Hạ Khinh, sao vậy con, có phải lai lịch của mớ tiền này không được không, nhiều như vậy khiến mẹ thấy nghi lắm, nhưng nhìn bệnh tình của cha con, bệnh viện lại thúc giục nộp tiền gấp, nếu không sẽ không vào hóa chất nữa, sẽ để cha con xuất viện, mẹ chỉ đành…Haiz.”
“Anh ấy cho mẹ bao nhiêu tiền?”
“Khoảng chừng hai trăm ngàn.”
“Hai trăm ngàn! Mẹ, có phải mẹ điên rồi không! Sao mẹ có thể nhận được!”
Mẹ Hạ ngẩn người, lắp bắp nói: “Ban đầu không nhiều lắm, chỉ có mấy ngàn thôi, đủ để chúng ta trang trải, sau đó mới cho nhiều hơn. Hạ Khinh, mẹ mẹ mẹ….không giữ lại gì, đã đóng tiền hết cho cha con rồi, nghe bảo do trường học tài trợ, không phải của người khác..nên mẹ..”
“Mẹ nhận nhiều tiền của người ta như vậy có hỏi người ta là ai không?”
“Mẹ có hỏi! Đã hỏi rồi!” Mẹ Hạ vội nói: “Tên là Diên gì đó…”
“Bạc Diên?”
“Đúng đúng đúng, Bạc Diên! Bảo là học trưởng của con, đại diện trường học đến thăm cha con…”
Hạ Khinh khẽ lắc đầu, cảm thấy không thể ngờ được, cô hoàn toàn không quen biết Bạc Diên, chỉ nghe mỗi tên của anh, chỉ vậy thôi, học trưởng Bạc Diên làm sao có thể làm chuyện này vì cô được.
Cô thậm chí còn không biết số điện thoại của Bạc Diên, bây giờ anh thường xuyên ra ngoài huấn luyện thực chiến, không hay ở lại trường, cô muốn tìm người cũng không biết đường đâu mà lần.
Hạ Khinh nặng nề rời khỏi phòng bệnh, cô bơ phờ xuống lầu, chuẩn bị đến phòng bác sĩ chữa trị hỏi thăm.
Những phòng bệnh ở lầu ba thường truyền ra tiếng khóc kêu gào của người thân bệnh nhân, có bệnh nhân không muốn xuất viện nhưng giường bệnh quá chật, họ thật sự không cách nào thanh toán được viện phí nên chỉ có thể về nhà điều dưỡng.
Mỗi ngày Hạ Khinh đều thấy được những chuyện như thế này, cô rất sợ hãi.
Bệnh của cha luôn không ổn đinh, tùy lúc phát bệnh, nếu rời khỏi bệnh viện vậy chuyện gì sẽ xảy ra, cô không dám nghĩ tới.
Hạ Khinh dùng tay càu tóc, cả người vô lực dựa vào tường ngồi xuống, nhìn người thân đỡ bệnh nhân, run rẩy đi ngnang qua người cô.
Cô lấy tay xoa mũi, nước mắt chảy tràn qua kẻ tay.
Thật lâu sau Hạ Khinh mới đứng đậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt rồi quay về phòng bệnh.
Mẹ cô đã bị phản ứng vừa rồi của cô dọa, thấy cô vào bèn thấp thỏm đứng lên: “Hạ Khinh, đã xảy ra chuyện gì vậy, tiền kia có vấn gì sao con?”
“Mẹ, mẹ đừng lo, tiền đó không có vấn đề gì cả, con muốn tìm học trưởng Bạc Diên, đích thân cảm ơn anh ấy, nhưng bây giờ con không liên lạc được với anh ấy.”
“À, đúng rồi, thằng bé có lưu lại phương thức liên lạc, bảo nếu cha con có vấn đề gì, nếu cần tiền hãy gọi cậu ấy.”
Mẹ Ha vội vàng lấy giấy tờ trong tủ ra, giấy tờ đó là bệnh án và danh sách đóng tiền của chồng bà, bà tìm được tờ giấy ghi lại số điện thoại trong xấp giấy, sau đó đưa nó cho Hạ Khinh.
**
Lúc Thẩm Bình Xuyên nhận được điện thoại của Bạc Diên, anh đang đi theo cha tiếp khách bàn chuyện làm ăn. Trong phòng làm việc có cửa sổ sát đất bằng kính trong, thủy tinh đó có hiệu quả cách âm cao.
Trong phòng làm việc yên tĩnh, Thẩm Bình Xuyên nhấn nút nghe máy, giọng nói tức giận của Bạc Diên bèn tuyền đến, trong phòng làm việc có thể nghe được rất rõ ràng—
“Thẩm Bình Xuyên đại gia nhà cậu! Trước khi dùng danh nghĩa ông đây đi làm việc tốt có thể nói trước một tiếng không! Cậu nghĩ cậu thật sự là anh Thẩm của tôi à!”
Vị khách quý mang giày da mặc âu phục duy trì nụ cười bao dung và lễ phép với hậu bối, mặt mày Thẩm Thạch Sơn thâm trầm, ông quở trách Thẩm Bình Xuyên: “Đi ra ngoài nghe điện thoại! Không có lễ phép gì cả!”
Thẩm Bình Xuyên nhận lỗi xong thì vội vã rời khỏi phòng làm việc, anh che điện thoại, thấp giọng trấn an: “Cậu là anh tôi, có được chưa, tôi gọi cậu một tiếng đại ca, cậu đừng ồn ào, muốn nói gì thì nói đi.”
“Cậu hố tôi không hề do dự gì à, dùng danh nghĩa của tôi cho tiền Hạ Khinh, cậu để người khác nghĩ thế nào về tôi đây, cậu để em gái cậu nghĩ như nào!”
“Không phải chứ, biết nhanh vậy sao!”
Thẩm Bình Xuyên không ngờ nhanh vậy mọi chuyện đã bại lộ, anh dặn dò trăm lần bảo mẹ Hạ tuyệt đối đừng nói cho Hạ Khinh biết, việc này rất nghiêm trọng, mẹ vợ tương lai của anh trông là một người thành thục, đồng ý không nói, không ngờ nhanh vậy đã…”
Nhưng anh đã sớm nghĩ ra phương án đề phòng, tất nhiên là lấy danh nghĩa Bạc Diên làm việc này.
Cho dù Hạ Khinh tìm Bạc Diên hỏi thì với trình độ tinh ranh của Bạc Diên chắc chắn sẽ làm việc ăn ý với anh, phương án này là phương án dự phòng cao nhất, cậu ta sẽ dùng trí thông mình của mình để lấp liếm qua chuyện.
“Em rể yêu dấu nhất của anh, em…không để lộ đúng không.”
“Tôi đã nói với cô ấy là có chuyện như vậy.”
Giọng Bạc Diên khẽ dịu hơn, khí nóng cũng bớt lại, đoán hơn phân nữa là nhờ vào mặt mũi Kim Tịch, không thèm so đo với anh nữa, chỉ nói: “Tôi bảo là có biết một doanh nghiệp từ thiện muốn quyên góp cho cô ấy, nhưng không muốn tiết lộ tên, còn gì mà trường học rồi giảng viên trong trường chẳng có nửa cọng lông liên quan, cậu có tìm cớ cũng tìm cớ giống trên, trường học sao có thể đi tài trợ cho gia đình sinh viên như này được!”
“Tôi biết chứ, chẳng qua là để mẹ cô ấy dễ đón nhận thôi, cậu nói từ doanh nghiệp không chừng khiến người ta suy nghĩ lung tung ý.” Thẩm Bình Xuyên vẫn không quên nịnh bợ em rể mình: “Nhưng cậu tìm cớ nói với cô ấy hợp lý lắm, hoàn toàn ổn! Em gái tôi thật có phúc, đã tìm cho tôi em rể tốt như vậy.”
“Thẩm Bình Xuyên, tôi chỉ giúp cậu một lần này thôi, sau này tự nghĩ cách đi.”
“Đừng mà, anh Bạc, nếu cậu không giúp tôi vượt qua vụ này, nói dối không tròn vai thì tôi tiêu luôn.”
“Tôi dùng số tiền lớn như vậy đi giúp cô gái khác, em gái cậu mà biết tôi càng tiêu đời hơn.”
“Cậu yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ nói cho Tịch Tịch biết, hơn phân nửa khoảng tiền này là của em ấy đó.”
Đầu dây bên kia im lặng mấy giây, Bạc Diên không chắc chắn hỏi: “Vợ tôi có tiền vậy sao?”
“Đúng đó! Từ nhỏ đến lớn con bé chưa bao giờ phung phí tiền mừng tuổi hay tiền tiêu vặt, bao giờ cũng chi li tích góp, đồ con bé mặc trên người không quá một ngàn tệ, đừng nói chứ, con bé không dám tiêu nhiều tiền của cha tôi, con nhóc này hiểu chuyện hơn cậu nghĩ nhiều.” Thẩm Bình Xuyên từ tốn nói: “Lần này con bé thật sự muốn giúp Hạ Khinh.”
Bạc Diên cúi đầu nhìn đồ vật giá trị đắt đỏ trên tay mình, trong lòng đau xót không thôi.
“Nếu là tấm lòng của Tịch Tịch vậy được rồi, tôi giúp cậu.”
“Ôi, đúng là anh Bạc của tôi!”
“Nhưng cậu phải chuẩn bị tâm lý đi, nếu cậu không định nói cho cha cậu biết, tiền chữa bệnh sau này không thể dùng tiền tích góp là có thể giải quyết được.”
Thẩm Bình Xuyên kéo kéo cà vạt, để dễ thở hơn: “Tôi làm dự án có tiền, tôi đang cố gắng…”
“Thẩm Bình Xuyên, không phải cậu cố gắng thì mọi chuyện sẽ diễn ra như những gì cậu dự tính, có rất nhiều tình huống phát sinh, buộc cậu phải đưa ra giải pháp nhanh nhất.”
“Cậu có ý gì?”
Bạc Diên thấp giọng nói: “Cậu cho cô ấy số tiền không hề nhỏ, có thể cả đời này cô ấy cũng không thấy nhiều tiền như vậy, đồng thời không thể trả hết được, đến khi đó, cô ấy tự giải quyết như thế nào….”
Thẩm Bình Xuyên lập tức cắt đứt lời nói của anh: “Tôi không muốn cô ấy trả, tôi làm hết thảy mọi chuyện là do tôi tự nguyện.”
Bạc Diên thở dài một hơi, không nói gì thêm nữa.
Rất nhanh Thẩm Bình Xuyên đã hiểu được ý của Bạc Diên.
Chuyện này kéo dài tận nửa năm, còn trong lúc này Thẩm Bình Xuyên lại liên tục đưa cho nhà họ Hạ rất nhiều tiền.
Số tiền này do anh làm dự án kiếm được, cũng lấy khá nhiều tiền mừng tuổi dịp tết mà họ hàng cho, cộng với khoảng tiền thu được từ việc bán giày bóng rổ phiên bản kỷ niệm, những thứ này hầu như là phiên bản quốc tế có hạn, giá trị đắt đỏ.
Được xem là con trai độc nhất của nhà họ Thẩm, tuy Thẩm Thạch Sơn cắt bớt tiền tiêu của anh, tránh nuôi dưỡng anh thành kiểu con nhà giàu quần áo lụa là ăn chơi, Thẩm Bình Xuyên chỉ yêu thích những thứ nhỏ nhắn đáng yêu vô hại này nên Thẩm Thạch Sơn rất an tâm.
Những món này dù là hàng đã dùng rồi vẫn bán được giá cao.
Anh tiến hành kế hoạch vô cùng thuận lợi, phối hợp với Bạc Diên khiến Hạ Khinh không phát hiện được.
Đầu tháng 7, bệnh tình của cha Hạ có chuyển biến tốt, tạm thời có thể về nhà, hôm xuất viện, Hạ Khinh bất ngờ hẹn gặp Thẩm Bình Xuyên.
Địa điểm ở một phòng khách sạn ngoài trường học.
Danh sách chương