Edit: Mộc Tử Đằng

Chân của Sở Chiêu bị trật khớp.

Trong phòng y tế, chị y tá bôi thuốc cho Sở Chiêu, dặn dò cô những ngày gần đây phải cẩn thận nhiều hơn, đừng làm tổn hại đến gân cốt trong 100 ngày, phải dưỡng bệnh thật tốt.

Bên ngoài ô cửa sổ thủy tinh, trên những ngọn cây xanh biếc bắt đầu đâm chồi nảy lộc, dưới ánh nắng trông vô cùng tươi mới.

Sở Chiêu nhìn cành cây xanh xanh ngoài cửa sổ, cảm thấy tâm trạng của mình rất tốt, cười mỉm mỉm.

Chị y tá thấy cô bị ngã mà còn có tâm trạng như vậy, hiển nhiên sẽ nghĩ đến chuyện khác, chị ấy cong cong mắt, nói: “Bạn trai của em đẹp trai lắm, lúc ôm em vào, nhiều người đều ngó vào xem ý.”

Trong lòng Sở Chiêu hoảng hốt, vội giải thích: “Anh ấy không phải bạn trai của em!”

Sao có thể được, người tự cho là đúng đó…

Chị y tá cười cười, không nói thêm nữa.

Kinh Trì đi lấy thuốc cho Sở Chiêu, sau đó quay lại phòng ý tế, bác sĩ dặn dò anh: “Bạn học này cần phải cẩn thận cái chân hơn, giảm đi đứng lại, nếu có đi thì cậu cũng phải đỡ nhé.”

“Em biết rồi ạ.”

Kinh Trì ngồi xuống cạnh Sở Chiêu, cúi đầu nhìn chân trái của cô, ở ngay mắt cá chân trơn bóng có vết bầm, sau khi bôi thuốc xong thì Sở Chiêu mang tất vào.

Anh nhặt đôi giày màu hồng trên đất lên, tháo giây giày ra, mở miệng giày thật rộng rồi nắm bàn chân nhỏ của cô, nhẹ nhàng mang giày vào.

“Nếu có đau thì nói anh nhé.”

Anh cúi đầu, trong đôi mắt đen nhánh lộ ra vẻ nghiêm túc và sự chuyên tâm.

Bình thường anh là người cà lơ phất phơ không đứng đắn, thích trêu chọc, rất hiếm khi thấy dáng vẻ chú tâm như này của anh, đúng là đẹp trai thật.

Mà cũng đáng ghét thật.

Anh từ từ mang giày vào cho Sở Chiêu, lúc chạm phải vết thương có hơi đau, Sở Chiêu không nhịn được dùng móng vuốt nhỏ ra sức kéo áo anh.

Kinh Trì hiểu được nên thả chậm động tác hơn, vỗ nhẹ lên tay cô: “Em không nói lời nào sao anh biết được chứ?”

Sở Chiêu cảm nhận được bàn tay ấm áp của anh đang nắm chân mình, từng chút từng chút mang giày vào, động tác cực kỳ dịu dàng.

Rốt cuộc cũng mang xong, anh thở phào nhẹ nhõm một hơi, còn cột thành nơ bướm cho cô.

“Anh có nói không?”

Đôi mắt đen láy của anh nhìn về phía cô: “Anh nói gì?”

Sở Chiêu hơi mím đôi môi đỏ mọng, thấp giọng nói: “Anh có nói với huấn luyện viên Hứa là em…em thích anh ấy không.”

Kinh Trì cúi đầu cười khẽ, không biết làm sao nói: “Sao anh có thể nói được chứ, nói em hẹn cậu ta đi tự học không biết cậu ta có đi không nữa, em dùng đầu óc chút đi.”

Sở Chiêu vội nói: “Anh tuyệt đối không được nói đó!”

Trong lòng Kinh Trì có chút chua chua, trầm giọng nói: “Anh ôm em về.”

“Anh cõng em là được rồi.”

“Ừ cũng được.” Kinh Trì ngồi xổm xuống, Sở Chiêu bám vào tay anh, nhoài người nằm lên lưng anh.

Anh vững vàng đứng lên, nâng mông cô, kéo hai chân cô ra vòng bên hông, còn thuận tay cầm cập sách của cô: “Đi nhé.”

Sở Chiêu để ý thấy bả vai anh rất rộng, nằm lên đó rất có cảm giác an toàn.

“Học muội tiểu Chiêu, sau này không nên đi đứng tùy tiện, phải cẩn thận hơn.”

“Em biết rồi.”

Thật kỳ lạ, người này vốn là người không đáng tin nhất ở phòng ngủ đối diện, mà giờ phút này lại khiến người khác cảm thấy vô cùng an tâm.

Dường như cũng không ghét anh đến nỗi nào.

Dưới lầu ký túc xá, Sở Chiêu giải thích rõ ràng mọi chuyện với dì quản lý, dì quản lý còn ân cần hỏi han vài câu, sau đó dặn dò cô nhớ chú ý nghỉ ngơi.

Quay lại phòng ngủ, Kinh Trì đặt Sở Chiêu lên giường, nói với cô: “Cửa phòng bên anh không đóng, em có cần gì thì gọi anh một tiếng.”

“Cảm ơn ạ.”

**

Buổi tối, Kim Tịch không muốn ở phòng ký túc xá, một mình cô đi đến sân vận động số ba ngồi.

Nhớ đến cảnh tượng vừa rồi bị dì quản lý bắt gặp được, nhớ đến những lời bàn tán xì xào của mấy nam sinh đáng ghét kia, Kim Tịch xấu hổ không thôi, cực kỳ tủi thân.

Từ nhỏ cho đến lớn, cô là người nghiêm túc, không nghịch ngợm gây chuyện, cũng không cãi nhau với giáo viên và người lớn, nhiều lắm chỉ…đấu võ mồm với Thẩm Bình Xuyên mà thôi.

Dưới sự trông chừng của Thẩm Bình Xuyên, cho đến giờ cô cũng chưa từng chịu oan ức gì lớn. Thường ngày Thẩm Bình Xuyên trông cô rất chặt chẽ, ngay cả đi xem phim riêng với nam sinh cũng chưa từng xảy ra.

Bạc Diên là người con trai mà Kim Tịch tin cậy nhất ngoại trừ Thẩm Bình Xuyên ra. Một mình cô đến nhà anh, dường như xem anh là người thân thiết nhất của mình.

Vậy mà anh lại giữ cô, nói trước mặt dì quản lý khiến người khác hiểu lầm, còn để cho mấy tên nam sinh đáng ghét kia cười nhạo cô.

Anh hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của cô sao.

Cô cắn chặt môi, đến mức môi trắng bệch.

Thật ra đó không phải chuyện gì lớn lao, nhưng cô thật sự rất rất rất khó chịu trong lòng.

Kim Tịch dụi mắt, vành mắt tuôn ra hai hàng nước mắt.

Cô không thèm khóc đâu, đây chỉ là chuyện nhỏ, không đáng để rơi nước mắt.

Ngay lúc này, Kim Tịch nhận được điện thoại của Giản Tư Tầm: “Học muội tiểu Tịch, do tiểu Chiêu không cẩn thận bị trật chân rồi, những việc liên quan đến chuyện Thụy Đạt làm nhà tài trợ, có lẽ cần em hỗ trợ thêm, bây giờ em có rảnh không?”

“Vâng có ạ.”

“Bây giờ em đang ở đâu vậy, anh đến tìm em.”

“Em ở…sân vận động số ba.”

Giản Tư Tầm nhanh chóng đến sân vận động số ba, những nam sinh khỏe khoắn đang chạy trong sân bóng.

Giản Tư Tầm nhìn xung quanh, thấy cô đang cô đơn ngồi trên khán đài, tay đút vào túi áo màu cam, đầu đội mũ áo, mái tóc đen nhánh xõa ra hai bên, trên mũ áo còn có hai lỗ tai gấu, nhìn vô cùng đáng yêu.

Giản Tư Tầm bước tới ngồi xuống cạnh cô, đi thẳng vào chủ đề—-

“Là thế này, ngày mai chúng ta phải đến tập đoàn Thụy Đạt một chuyến, vốn tiểu Chiêu sẽ đi với anh nhưng hôm nay em ấy đã bị trật chân, nên phải phiền em rồi. Đây là tài liệu về hợp tác tài trợ, em mang về xem sơ qua đi, ngày mai chúng ta sẽ đi chung, cũng coi như thực tập rèn luyện.”

Kim Tịch nhận lấy tài liệu, buồn buồn nghe Giản Tư Tầm nói.

“Vốn chúng ta chỉ tổ chức hoạt động ở trường, không thể nào kéo được tập đoàn lớn Thụy Đạt tài trợ, nhưng gần đây Thụy Đạt có tung ra một ứng dụng dành cho sinh viên trong tường kết bạn với nhau, muốn mượn Hội Thơ Cốc Vũ của chúng ta để tuyên truyền, đây chắc là chó ngáp phải ruồi rồi.”

“Tách”, một giọt nước mắt rơi vào trong tập tài liệu.

Giản Tư Tầm lập tức ngậm miệng, ngồi ở cạnh cô, chớp chớp đôi mắt hai mí, lặng lẽ nhìn cô.

Kim Tịch lấy tay áo dùng sức dụi mắt, hít hít mũi.

Giản Tư Tầm lập tức sờ đông sờ tây trong balo, tìm khăn giấy đưa cho Kim Tịch, dè dặt hỏi: “Học muội, em….thất tình hả?”

Kim Tịch lắc đầu, dùng khăn giấy hỉ mũi.

Giản Tư Tầm ngồi cùng cô, nhìn cô chăm chú, tựa như mấy đời chưa từng nhìn thấy con gái khóc.

Nhìn như thể không hề chớp mắt.

Kim Tịch ngước đôi mắt đẫm nước nhìn anh ta, thế là anh ta ngồi thẳng người lên, luôn trong tư thế sẵn sàng.

Sẵn sàng cái gì, chính anh ta cũng không biết.

Cô bé Kim Tịch này, không thể nào nhào vào lòng anh ta khóc được, nhưng ai biết được…dù sao thì vai anh ta cũng vững chắc đáng tin.

Thật sự nhìn cô bé này khóc khiến anh ta rất đau lòng.

“Học muội tiểu Tịch ơi, anh dẫn em đi ăn Haagen-Dazs nhé, ngoài trường mới mở một cửa hàng.”

Tim Kim Tịch bị đâm một nhát.

Lần đó Bạc Diên thấy cô không vui nên mời cô ăn Haagen-Dazs, nhớ đến đây cô càng khóc dữ dội hơn.

“Em ghét ăn kem nhất.” Kim Tịch cắn môi, không thở nổi: “Đời này em cũng không muốn ăn kem nữa.”

Giản Tư Tầm vội vàng dỗ dành nói: “Em đừng khóc nữa, chúng ta đi ăn lẩu cay nhé?”

Kim Tịch lắc đầu một cái: “Em không muốn ăn gì cả.”

Giản Tư Tầm nhẹ thở dài một hơi, lại lấy một tờ khăn giấy khác lau nước mắt cho cô: “Vậy mai anh sẽ nhờ bạn học khác đi cùng, em điều chỉnh tâm trạng lại cho tốt đi. Đường đời dài lắm, sau này có khi sẽ gặp phải nhiều khó khăn trắc trở hơn nữa, chỉ một vài chuyện nhỏ không đáng để rơi nước mắt.”

Kim Tịch ra sức gật đầu, lau sạch nước mắt đi: “Đúng ạ, không đáng, em không khóc nữa, mai em sẽ đi với học trưởng.”

Giản Tư Tầm cong môi cười, cảm thấy cô rất ngoan, là kiểu con gái có thể nghe lời khuyên của người khác.

Anh ta lộ ra một nụ cười ấm áp: “Vậy thì tốt.”

Kim Tịch kinh ngạc nhìn anh ta, rốt cuộc cũng hiểu vì sao con gái gọi anh ta là trời tháng tư của trần gian, hình dáng nụ cười của anh giống như cơn gió xuân, ấm áp nhẹ nhàng thổi cành liễu phất phơ, cực kỳ yên bình.



Học viện quốc phòng đang được huấn luyện, cùng bước đi trên con đường lớn đầy ngô đồng trong trường.

Dưới ngọn đèn đường, từng hàng ngũ mặc quân trang xanh, từng người đều đứng thắng tấp đi đều bước.

Không ít nữ sinh lấy điện thoại ra chụp hình mấy anh trai ở học viện quốc phòng.

Giản Tư Tầm đưa Kim Tịch về ký túc xá, hai người đang đi trên con đường ngô đồng đó, anh ta cầm khăn giấy lau hết nước mắt còn sót lại trên mặt Kim Tịch—

“Dạo một lúc rồi về thôi, đừng để các bạn cùng phòng của em lo lắng.”

Kim Tịch gật đầu một cái, ngước đầu lên liền bắt gặp đội ngũ trong học viện quốc phòng.

Bạc Diên đứng bên trái hàng thứ nhất, Kim Tịch nhìn thấy anh thì ngạc nhiên dừng bước.

Ánh mắt lại đỏ lên.

Vành nón của Bạc Diên hơi nâng lên, trong bóng tối, đôi mắt anh như lưỡi dao lạnh băng, nhìn về phía cô.

Chỉ nhìn vài giây rồi thu hồi tầm mắt lại và nhìn thẳng phía trước, cất bước đi ngang qua người cô, cũng không nhìn cô cái nào nữa.

Kim Tịch không để ý tới anh, dùng tay áo xao xoa mắt, bước vội vả về ký túc xá.

Giản Tư Tầm không hiểu chuyện gì, vội đuổi theo, thấp giọng an ủi cô.

Mạch nước ngầm trong con ngươi của Bạc Diên biến động dữ dội, trong lòng tựa như bị cây gai đâm trúng.

Đi cả đêm không về, anh chỉ sợ cô trốn vào chỗ nào đó khóc, gấp đến độ muốn điên lên.

Thế mà không ngờ….

Huấn luyện viên thổi còi giải tán, Bạc Diên xoay người đi ra đầu con đường ngô đồng, Kinh Trì và Hứa Triều Dương thấy không đúng bèn gấp rút đuổi theo.

Bạc Diên đi tới ven đường, bất ngờ đạp cái thùng rác trước mặt một cái! Chỉ nghe ‘ầm’ một tiếng rất lớn, cái thùng rác bằng sắt ngã ra lề đường, mấy cô gái đi ngang qua bị dọa sợ hét chói tai.

Hứa Triều Dương và Kinh Trì vội chạy tới giữ anh lại, sợ anh phẫn nộ thấy cái gì đạp cái đó, thùng rác thì thôi, lỡ làm người đi đường bị thương thì tiêu đời.

Đáy mắt Bạc Diên lóe lên một tia cay độc, giãy khỏi tay hai người, tay siết lại thành quả đấm, chợt đấm vào đèn đường.

Lại một âm thanh nặng nề vang lên, đèn đường lung lay, mấy con thiêu thân đang đậu quanh ngọn đèn chợt bay tán loạn khắp nơi.

“Bạc Diên, em nổi điên gì đó!” Huấn luyện viên đi tới, nhìn thùng rác ngã lăn ra đất, tức giọng quát: “Ăn no có sức không có chỗ phát hả, đi chạy bộ cho ông! Chạy cả đêm!”

Mặt Bạc Diên âm trầm, xoay người ra thao trường chạy bộ.



Ỏ ký túc xá nam, Kinh Trì kết thúc giờ huấn luyện, xách theo áo khoác đi ngang qua phòng 409, cửa phòng đang mở nên anh ta đứng cạnh cửa nhìn: “Tiểu Chiêu đã đỡ hơn chút nào chưa?”

Sở Chiêu đang ngồi trên giường học thuộc từ vựng cấp bốn, cái chân được băng bó đang đặt bên mép giường: “Không còn đau nữa ạ.”

“Sáng mai mấy giờ em có tiết?”

“10h30.”

“Được, lúc đó anh rảnh, anh cỏng em đến lớp học nhé.”

“Cảm ơn học trưởng nhiều.”

Kim Tịch quay đầu lại, nhìn ra sau Kinh Trì, nhìn phòng ngủ đối diện một lúc, chỉ có ba người quay về, không thấy ai kia đâu.

Một bụng đầy nghi ngờ, nhưng nghĩ lại cô quản anh làm gì chứ, anh thích làm gì thì tùy, không liên quan gì đến cô hết.”

Kim Tịch bĩu môi, tiếp túc đọc tài liệu trong tay.

Kinh Trì cố lơ đãng nói: “Vừa rồi lúc giải tán, có cái thùng rác xấu xí làm chướng mắt Bạc gia của mấy em, cậu ấy không nói lời nào đi lên đạp một cước ngã lăn ra đất.”

Lâm Lạc không hiểu hỏi: “Sao anh ấy giận ghê thế.”

“Chắc uống lộn thuốc thôi.”

Kinh Trì nhìn bóng lưng Kim Tịch: “Cậu ấy đúng ngốc, tìm chỗ chết cũng nên chọn thời gian, vừa mới giản tán đã gây chuyện, nên bị huấn luyện viên phạt liền, bây giờ đang chạy trong thao trường, đoán chừng hơn nửa đêm cũng không được về.”

Kim Tịch đột nhiên đứng lên đi tới cạnh cửa, nói với Kinh Trì: “Không còn sớm nữa đâu học trưởng ơi, anh nên về rồi.”

Nói xong cũng không chờ Kinh Trì phản ứng lại đã ‘rầm’ một tiếng đóng chặt cửa.

Sở Chiêu thả chân ở mép giường: “Anh ấy tới tìm tớ mà, sao cậu đuổi anh ấy đi.”

Kim Tịch quệt miệng ngồi xuống, tâm trạng rối bời.

Để anh phát cáu nổi giận, đáng đời.

Chỉ chạy vài vòng thôi mà, hít đất mấy trăm cái còn làm được, chạy không chết đâu.

Người tự cho là đúng, đến lượt bị xơi tái sẽ là người chịu khổ đầu tiên.

Kim Tịch đi vào nhà vệ sinh tắm, rồi lên giường sớm, chui vào ổ chăn, không nghĩ ngợi gì nữa, bắt ép mình nhắm mắt đi ngủ.

Rất nhanh, các bạn cùng phòng lục tục leo lên giường tắt đèn.

Kim Tịch không ngủ, cô nằm trên giường trằn trọc trở mình, chú ý lắng nghe âm thành ngoài hành lang.

Phòng ngủ đối diện không có động tĩnh gì.

Không quay về.

Không quay về thì không quay về, liên quan gì tới cô!

Kim Tịch ép mình nhắm mắt lại.

Ngoài cửa sổ chợt vang lên tiếng sấm đầu xuân, ngay sau đó tiếng mưa ào ạt bao phủ trời đất.

Một cơn mưa xuân đúng lúc, vạn vật được hồi sinh, cơn gió nhẹ mang theo hạt mưa bay vào phòng.

Kim Tịch bước xuống giường, xỏ dép chạy đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, dưới ngọn đèn đường, cơn mưa xối xả rơi xuống mặt đất rồi văng lên bọt nước tung tóe.

Lâm Lạc thò đầu ra: “Tiểu Tịch thối, không ngủ mà nhìn gì vậy?”

Kim Tịch nhẹ giọng nói: “Trời mua rồi.”

Cô ấy ngáp một cái, miễn cường nói: “Tớ biết trời mưa chứ, ngoan nào, mau ngủ thôi.”

Kim Tịch vội chạy đến bên giường cô ấy: “Lạc Lạc ơi, có phải cậu có thẻ quẹt cửa của dì quản lý bên dưới không?”

“Ôi móa, sao cậu biết.”

“Anh trai Nike nói anh ý bán cho cậu một tấm thẻ.”

“Anh ta bắt nạt cậu một lần, rồi bây giờ cậu nói gì cũng nghe nấy.” Lâm Lạc ngồi dậy, thần bí cười hì hì nói: “Chuyện này đặc biệt phải giữ bí mật, nếu dì quản lý biết thì chúng ta xong đời.”

Thẻ quẹt cửa ký túc xá này, không biết ai thần thông quản đại có thể trộm được ở chỗ dì quản lý, còn tìm cách làm một cái giống y như đúc, sau đó thần không biết quỷ không hay trả về chỗ cũ cho dì quản lý mà không bị phát hiện.

Nhiều nam sinh ở ký túc xá nam số tám đều có chúng, quay về ký túc trễ sẽ lén lút mở cửa đi vào, cực kỳ tiện lợi.

Kim Tịch lấy được tấm thẻ từ trong ngăn tủ của Lâm Lạc, sau đó mang ô đi ra cửa, Lâm Lạc gọi với theo cô: “Cậu phải cẩn thện kẻo bị dì quản lý phát hiện!”

“Tớ biết rồi.”

Kim Tịch vội vàng xuống lầu, đứng một góc ngó dáo dác nhìn về phía phòng trực, bây giờ đã hơn nửa đêm, đèn trong phòng đã tắt hết, chắc dì quản lý đã ngủ rồi.

Cô khom lưng đi tới cạnh cửa, quẹt thẻ vào cửa một cái, ‘tích’ một tiếng cửa mở ra.

Kim Tịch không dám gây ra tiếng động quá lớn, cô lách người qua khe cửa, sau đó nhẹ nhàng đóng lại.

Trận mưa xuân kèm sấm này không được xem là mưa như trút nước, nhưng lượng mưa không nhỏ, tí ta tí tách, xen lẫn là từng cơn gió lạnh thấu xương.

Kim Tịch che ô, bước đi nhanh hơn về phía sân vận động số ba.

Chung quanh không có ai đi trên đường, lúc đi ngang qua từng lầu ký túc xá, có cửa sổ vẫn sáng đèn nhưng phần lớn đều tối đen.

Giọt mưa rơi vào ô truyền đến âm thanh lộp bộp.

Đèn chiếu xa trên sân đã tắt hết, chỉ có vài ánh sáng mờ mờ phát ra từ đèn đường, loáng thoáng có thể thấy được một người con trai đang chạy trong thao trường.

Quân trang màu xanh đã bị ướt sũng nước mưa, tóc thấm nước bếch vào trán, bước chân không ổn định chạy vòng quanh thao trường.

Huấn luyện viên đã sớm rời đi, không còn ai trông coi, câu nói để anh chạy suốt đêm chỉ là nói lẫy, Bạc Diên không cần phải làm theo, cũng không biết anh đang làm khó dễ ai…

Kim Tịch cầm ô hoa, đứng nấp sau thân cây lén lút nhìn anh.

Bạc Diên ngẩng đầu liền nhìn thấy thân hình đơn độc của cô gái, dần dần anh dừng bước lại.

Hai người cách nhau nửa thao trường, đứng ở xa xa đối mặt nhìn nhau.

Bạc Diên dừng một lúc mới bước tới phía cô.

Tim Kim Tịch đập nhanh liên hồi, tay chân luống cuống lui về sau cho đến khi dựa vào lưới sắt, không thể lui được nữa.

Bạc Diên đi tới cách cô ba bốn bước thì ngừng lại.

Nước mưa chảy dài đến hàng mi cong của anh rồi nhỏ xuống, ánh mắt tựa như không thể mở ra được, mày hơi nhíu, nhìn cô gái đứng dưới ô—

“Em tới đây làm gì?”

“Sao em biết…..”

Giọng Kim Tịch hơi khàn, cô khẽ ho một tiếng: “Sao em biết được.”

Bạc Diên lặng lẽ liếm nước mưa trên môi, trầm giọng nói: “Mau về đi.”

Kim Tịch nhìn xung quanh một lượt, trên thao trường trống rỗng, không có ai cả, tối đen như mực.

Cô rụt người lại, rùng mình một cái, dáng vẻ rất đáng thương.

Bạc Diên nhớ tới hình ảnh nam thần kia lau nước mắt cho cô, tâm tình cực kỳ phiền muộn, đạp hòn đá dưới chân một cái.

Chỉ có trận mưa to này mới rột rửa được sự không thoải mái trong lòng anh.

Mấy ngày nay anh trở nên càng không giống mình tẹo nào.

Nhớ ai đó không thôi, trong lòng cứ chìm nổi lên xuống, hận không thể lấy hết những thứ tốt đẹp nhất của mình cho cô, sợ cô biết lại sợ cô không biết, mỗi tối đều ở đây nhớ cô, nhớ cô, nhớ đến tận tâm can, nhưng ngay cả dũng khí ôm cô cũng không có.

Người ta căn bản không xem mày ra gì.

Mày giống như một trò hề.

Chân trời có trận sét xẹt qua, cô không nhịn được co rúm lại, cơ hồ quần jean ở bắp chân đều ướt nước mưa cả rồi.

Bạc Diên chạy tới nắm cánh tay cô: “Anh bảo em về đi, em nghe không hiểu hả!”

Kim Tịch bị anh kéo, giống như một con rối phất phơ cùng mưa gió, ô cũng rơi ra, cả người cô nhẹ hẫng, dường như không chịu nổi sức lực của anh.

“Bạc…”

Bạc Diên không đợi cô nói xong đã đè bả vai cô lại, giọng điệu đè nén nặng nề, nghe vào còn rất tàn nhẫn: “Em cho là ông đây rất quan tâm tới em hả, dầm mưa thì ông đây đau lòng sao, em nghĩ mình là ai, dựa vào cái gì ảnh hưởng tới anh.”

Kim Tịch đột nhiên không khống chế được, nước mắt lăn dài theo gò má, hòa lẫn với nước mưa.

Cô run rẩy dùng sức hất tay Bạc Diên ra, lui về sau hai bước, nức nở nói: “Rõ ràng…chính anh là người không đúng.”

“Rõ ràng chính anh là người không đúng mà còn hung dữ với em.”

Nước mắt không kiềm chế được lăn khỏi hốc mắt cô, đôi mắt cô vốn sưng đỏ, giờ phút này nước mắt đọng trên hàng mi, đôi con ngươi đen láy như đá lưu ly được ngâm qua nước vô cùng óng ánh.

“Anh còn dữ với em, anh em cũng chưa từng dữ như vậy, anh dựa vào đâu…”

Cô cực kỳ tủi thân, cực kỳ khó chịu.

Bạc Diên cảm giác tim mình như thắt lại, anh hơi há miệng, muốn nói gì đó nhưng nỗi chua xót ngăn ở cổ họng, một câu cũng không nói thành lời, chỉ cảm thấy tâm can như xoắn cả lại thành một khối cực kỳ khó chịu.

“Em đừng…đừng khóc.”

Anh không có cách nào ngăn nước mắt cô ngừng rơi, lửa giận gì cũng tan thành mây khói, bây giờ ngoại trừ đau lòng cũng không còn cảm giác gì khác.

“Anh không dữ với em nữa, anh không nỡ.” Anh hốt hoảng đi lên phía trước, dùng tay nâng mặt cô: “Tịch Tịch, xin em đó, được không em, anh xin em đó.”

Kim Tịch lui về sau, Bạc Diên lại tiến lên một bước, muốn ôm cô vào lòng nhưng sợ ôm sẽ hỏng. Một cô bé mềm mại yếu ớt thế này, dù cho cả người anh có sức cũng không chỗ trút ra được.

Kìm nén đến khó chịu vô cùng.

Kim Tịch căm giận trừng mắt với anh, giọng run rẩy nói: “Anh chỉ lo cho bản thân mình, cho tới giờ cũng không quan tâm tới suy nghĩ của em, em nói em không nghĩ thế, không muốn bị người khác cười nhạo, có lẽ anh không nghe lọt tai, cũng không quan tâm tới.”

Bạc Diên nhìn thân thể run cầm cập của cô, nghe cô dùng giọng điệu nức nở tố cáo mình, lần đầu tiên anh cảm thấy mình thật cmn….

Thật khốn kiếp.

Sống hơn hai mươi năm, anh luôn thấy, là đàn ông thì ngẩng đầu không thẹn, cúi đầu không thẹn, không thể làm mấy chuyện lén lén lút lút, trốn tránh các thứ, anh thích cô bé này thì có gì mất mặt.

Đây là suy nghĩ của anh, không phải của cô…

Mày khiến người ta mất mặt, mày khiến người ta oan ức, mày còn làm con gái người ta khóc.

Bạc Diên thật muốn đấm cho mình hai phát, anh mà coi là đàn ông gì chứ.

Thân thể cô dưới làn nước mưa, đã lạnh lẽo không chịu được, đôi môi run rẩy.

Bạc Diên đau lòng không thôi: “Tịch Tịch, anh xin lỗi.”

Mưa to rơi trên đầu anh, nương theo gò má trượt xuống cằm, ánh mắt tàn nhẫn của anh đã trở nên mềm mại, giọng nói thì mềm nhũn: “Anh sai rồi, được không em?”

Gần như là khẩn cầu.

“Mỗi ngày anh sẽ hâm nóng sữa bò cho em…hay là dẫn em đi xem Đại Bạch Bạch nhé, đừng giận anh nữa có được không.”

Kim Tịch dùng tay áo lau nước mắt, không khóc nữa, nhưng cũng không nói chuyện với anh, vẫn cúi đầu.

Thân thể anh giống như một khối sắc nóng bỏng, nhiệt độ trên người truyền từ tay anh sang người cô, trở thành nguồn nhiệt duy nhất.

Bạc Diên cảm nhận được thân thể cô lạnh ngắt, bèn không chút nghĩ ngợi kéo cô vào lòng, ôm lấy cô.

Tay anh không ngừng vuốt ve sau lưng cô, để nó ấm lên.

“Con gái không thể dầm mưa nhiễm lạnh.” Bạc Diên ôm cô rất chặt, truyền nhiệt sang cho cô: “Sau này sẽ không dễ có bé con đâu.”

Kim Tịch dùng sức đẩy anh, nhưng sức lực có cũng như không, không có tác dụng gì.

Cô hít hít mũi, tức giận nói: “Anh nói tới bé con làm gì.”

Chuyện giữa cô và anh còn chưa xử lý xong đâu, người này..nói mấy thứ lung tung thế kia.

Bạc Diên nhặt ô trên đất lên che cho cô, dẫn cô nhanh chóng rời đi: “Em ôm anh sẽ không lạnh nữa đâu.”

Kim Tịch không chịu ôm anh, Bạc Diên bèn nắm tay cô đặt bên hông mình.

Kim Tịch không chịu nên bỏ tay xuống thế là Bạc Diên tiếp tục để tay cô lên, làm mấy lần liên tiếp, rốt cuộc cô cũng thỏa hiệp, cánh tay run rẩy…ôm lấy thân thể nóng bỏng của anh.

Dựa vào anh thật thoải mái, thật ấm áp.

“Tịch Tịch, anh sai rồi.”

Kim Tịch không đáp lời.

Bạc Diên dịu dàng nói: “Em ghét anh thì không bằng giết anh luôn đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện