Hiện tại, nhỏ Sam đang được chuyền dịch ở phòng vip của bệnh viện nổi tiếng nhất vương quốc. Ông viện trưởng sau khi nghe tin tiểu thư của gia tộc đứng thứ 6 vương quốc phải nhập viện thì vội vội vàng vàng gác ca phẫu thuật ghép tủy sang 1 bên mà đích thân chạy xuống đây khám cho Sam. Sau khi khám trên khám dưới, khám qua khám lại, ông viện trưởng mới quay qua nói với Ken đang sốt sắng đứng ở gần đó:
- Cậu Ken, cô Sam đây chỉ là do choáng quá nên ngất đi thôi ạ! Ken thở phào nhẹ nhõm. Rồi như nhớ ra gì đó lại quay qua hỏi ông viện trưởng:
- Vậy... không ảnh hưởng gì tới bệnh tim của cô ấy chứ?!
Ông viện trưởng trợn tròn mắt nhìn Ken, nghĩ thầm: " Cậu chủ nhà Qualy mắc bệnh tưởng tưởng tượng sao?! " nghĩ rồi không ngại ném cho Ken 1 cái nhìn kỳ dị. Ken nhíu mày nhìn ông viện trưởng:
- Thái độ gì đây?!
Ông viện trưởng hắng giọng:
- E hèm... theo hơn 30 năm kinh nghiệm vào nghề bác sĩ của tôi thì... cô Sam không bị gì cả ạ!
Nghe vậy Ken trợn tròn mắt nhìn ông viện trưởng làm ông ta bất giác rùng mình nghĩ thầm: " Ủa mình nói gì sai sao?! " chưa kịp ú ớ gì đã bị Ken túm cổ áo, ánh mắt cậu lạnh đến đáng sợ nhìn thẳng vào ông viện trưởng làm ông ta khôn rét mà run, gằn giọng:
- Không bị gì là sao hả?!
Ông viện trưởng run như cầy sấy nhìn Ken. Bị 1 thằng oắt dọa cho chết khiếp thế này thật nhục nhã mà! Nhưng rồi ông ta cũng không dám nói gì bởi... nếu nói gì lúc này chắc Ken cho ông ta đi gặp diêm vương lúc nào còn không biết ý chứ! (=.=). Hít 1 hơi lấy lại bình tĩnh, ông viện trưởng nói:
- Cậu Ken, xin cậu bình tĩnh chút đi ạ!
Ken nghe vậy mới bình tĩnh lại, bàn tay đang nắm cổ áo ông viện trưởng cũng lỏng dần lỏng dần rồi buông hẳn. Ông viện trưởng được thả ra thì vội vội vàng vàng lùi 1 bước nhằm đề phòng không bị túm cổ lần 2. Ken gằn:
- Sam... không bị bệnh gì sao?!
- Dạ thưa... cô Sam khỏe re luôn ạ! - ông viện trưởng e dè nói.
Ken nghe xong, ánh mắt lạnh đi vài phần. Phất tay ra hiệu cho ông viện trưởng lui đi. Ông viện trưởng cũng đâu có ngu mà ở lại đó nên đương nhiên là... 3 chân 4 cẳng bỏ chạy rồi! (_ _"). Ken cứ đứng đó, bao nhiêu suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cạu. Vậy ra là Sam lừa dối cậu?! Vậy ra... là cậu hiểu lầm Ari?! Hay do cậu... quá tin người?!... bao nhiêu suy nghĩ hỗn độn tạo nên 1 mớ bòng bong trong đầu Ken. Ken cứ thất thần đứng đó với những suy nghĩ của mình mà không biết rằng Sam đã tỉnh dậy từ lúc nào. Sam yếu ớt gọi:
- Anh... Ken!
Câu nói đó như giải thoát cho Ken khỏi những suy nghĩ trong đầu. Ken vội đi đến bên Sam, nếu để ý sẽ thấy có vài tia lạnh lùng:
- Còn đau không?!
Sam gật nhẹ đầu, mắt bắt đầu phủ 1 tầng hơi nước. Nhỏ nói giọng van nài:
- Anh Ken, anh đừng trách chị Kell nha!
Đáy mắt Ken xẹt qua 1 tia khinh bỉ. Sam à, lúc này tôi tự hỏi không biết cô nếu không phải là tiểu thư của gia tộc Jessud thì chắc cô sẽ đi làm diễn viên đấy nhỉ! Diễn đạt tới mức lừa dối tôi suốt thời gian qua cơ mà! Nghĩ rồi không tự chủ được mà cười khinh bỉ. Đương nhiên là nhỏ Sam nhìn thấy rồi và...
- Anh Ken, anh sao vậy?!
Lúc này Ken không thể chịu đựng được nữa mà nói:
- Cô... đóng kịch cũng giỏi đấy nhỉ!
Sam tròn mắt ngạc nhiên nhìn Ken, vội lên tiếng biện minh:
- Anh... sao vậy Ken?!
- Cô còn hỏi tôi?! Vậy không phải cô đang lừa dối tôi hay sao?! Bệnh tim cái khỉ gì cơ chứ?! - càng nói giọng Ken càng lạnh đi làm nhỏ Sam run lên bần bật.
- Chắc... chắc có hiểu lầm... gì đó ở đây rồi! - Sam nói lấy liếm nhưng không đủ che đi sự run rẩy trong giọng nói
- Hiểu lầm?! Nực cười! - Ken khinh khỉnh nói - Tôi hỏi cô, có phải mọi chuyện là do cô tự biên tự diễn ra không?!
Sam định lên tiếng biện minh nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Ken kiểu như: " Cô thử nói sai 1 từ xem tôi có giết cả họ nhà cô không! " thì chợt im bặt mà ngậm ngùi gật đầu. Ken bật cười tự giễu, nhìn Sam bằng ánh mắt không thể nào khinh bỉ hơn, gằn giọng đe dọa:
- Nếu Ari có làm sao thì cô đừng trách tôi! - nói rồi toan chạy ra ngoài thì bị nhỏ Sam giữ lại:
- Anh Ken, em làm tất cả là vì yêu anh!
Ken nhếch mép, không ngại mà gạt phắt tay nhỏ Sam ra, lạnh giọng:
- Tôi không cần cái tình cảm hèn hạ đó của cô! - nói rồi chạy thẳng ra ngoài
Sam căm phẫn nhìn theo, nghiến răng ken két: " ARI... tất cả là do mày... ăn không được thì đạp đổ vậy! "
- Cậu Ken, cô Sam đây chỉ là do choáng quá nên ngất đi thôi ạ! Ken thở phào nhẹ nhõm. Rồi như nhớ ra gì đó lại quay qua hỏi ông viện trưởng:
- Vậy... không ảnh hưởng gì tới bệnh tim của cô ấy chứ?!
Ông viện trưởng trợn tròn mắt nhìn Ken, nghĩ thầm: " Cậu chủ nhà Qualy mắc bệnh tưởng tưởng tượng sao?! " nghĩ rồi không ngại ném cho Ken 1 cái nhìn kỳ dị. Ken nhíu mày nhìn ông viện trưởng:
- Thái độ gì đây?!
Ông viện trưởng hắng giọng:
- E hèm... theo hơn 30 năm kinh nghiệm vào nghề bác sĩ của tôi thì... cô Sam không bị gì cả ạ!
Nghe vậy Ken trợn tròn mắt nhìn ông viện trưởng làm ông ta bất giác rùng mình nghĩ thầm: " Ủa mình nói gì sai sao?! " chưa kịp ú ớ gì đã bị Ken túm cổ áo, ánh mắt cậu lạnh đến đáng sợ nhìn thẳng vào ông viện trưởng làm ông ta khôn rét mà run, gằn giọng:
- Không bị gì là sao hả?!
Ông viện trưởng run như cầy sấy nhìn Ken. Bị 1 thằng oắt dọa cho chết khiếp thế này thật nhục nhã mà! Nhưng rồi ông ta cũng không dám nói gì bởi... nếu nói gì lúc này chắc Ken cho ông ta đi gặp diêm vương lúc nào còn không biết ý chứ! (=.=). Hít 1 hơi lấy lại bình tĩnh, ông viện trưởng nói:
- Cậu Ken, xin cậu bình tĩnh chút đi ạ!
Ken nghe vậy mới bình tĩnh lại, bàn tay đang nắm cổ áo ông viện trưởng cũng lỏng dần lỏng dần rồi buông hẳn. Ông viện trưởng được thả ra thì vội vội vàng vàng lùi 1 bước nhằm đề phòng không bị túm cổ lần 2. Ken gằn:
- Sam... không bị bệnh gì sao?!
- Dạ thưa... cô Sam khỏe re luôn ạ! - ông viện trưởng e dè nói.
Ken nghe xong, ánh mắt lạnh đi vài phần. Phất tay ra hiệu cho ông viện trưởng lui đi. Ông viện trưởng cũng đâu có ngu mà ở lại đó nên đương nhiên là... 3 chân 4 cẳng bỏ chạy rồi! (_ _"). Ken cứ đứng đó, bao nhiêu suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cạu. Vậy ra là Sam lừa dối cậu?! Vậy ra... là cậu hiểu lầm Ari?! Hay do cậu... quá tin người?!... bao nhiêu suy nghĩ hỗn độn tạo nên 1 mớ bòng bong trong đầu Ken. Ken cứ thất thần đứng đó với những suy nghĩ của mình mà không biết rằng Sam đã tỉnh dậy từ lúc nào. Sam yếu ớt gọi:
- Anh... Ken!
Câu nói đó như giải thoát cho Ken khỏi những suy nghĩ trong đầu. Ken vội đi đến bên Sam, nếu để ý sẽ thấy có vài tia lạnh lùng:
- Còn đau không?!
Sam gật nhẹ đầu, mắt bắt đầu phủ 1 tầng hơi nước. Nhỏ nói giọng van nài:
- Anh Ken, anh đừng trách chị Kell nha!
Đáy mắt Ken xẹt qua 1 tia khinh bỉ. Sam à, lúc này tôi tự hỏi không biết cô nếu không phải là tiểu thư của gia tộc Jessud thì chắc cô sẽ đi làm diễn viên đấy nhỉ! Diễn đạt tới mức lừa dối tôi suốt thời gian qua cơ mà! Nghĩ rồi không tự chủ được mà cười khinh bỉ. Đương nhiên là nhỏ Sam nhìn thấy rồi và...
- Anh Ken, anh sao vậy?!
Lúc này Ken không thể chịu đựng được nữa mà nói:
- Cô... đóng kịch cũng giỏi đấy nhỉ!
Sam tròn mắt ngạc nhiên nhìn Ken, vội lên tiếng biện minh:
- Anh... sao vậy Ken?!
- Cô còn hỏi tôi?! Vậy không phải cô đang lừa dối tôi hay sao?! Bệnh tim cái khỉ gì cơ chứ?! - càng nói giọng Ken càng lạnh đi làm nhỏ Sam run lên bần bật.
- Chắc... chắc có hiểu lầm... gì đó ở đây rồi! - Sam nói lấy liếm nhưng không đủ che đi sự run rẩy trong giọng nói
- Hiểu lầm?! Nực cười! - Ken khinh khỉnh nói - Tôi hỏi cô, có phải mọi chuyện là do cô tự biên tự diễn ra không?!
Sam định lên tiếng biện minh nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Ken kiểu như: " Cô thử nói sai 1 từ xem tôi có giết cả họ nhà cô không! " thì chợt im bặt mà ngậm ngùi gật đầu. Ken bật cười tự giễu, nhìn Sam bằng ánh mắt không thể nào khinh bỉ hơn, gằn giọng đe dọa:
- Nếu Ari có làm sao thì cô đừng trách tôi! - nói rồi toan chạy ra ngoài thì bị nhỏ Sam giữ lại:
- Anh Ken, em làm tất cả là vì yêu anh!
Ken nhếch mép, không ngại mà gạt phắt tay nhỏ Sam ra, lạnh giọng:
- Tôi không cần cái tình cảm hèn hạ đó của cô! - nói rồi chạy thẳng ra ngoài
Sam căm phẫn nhìn theo, nghiến răng ken két: " ARI... tất cả là do mày... ăn không được thì đạp đổ vậy! "
Danh sách chương