Có người âm thầm dùng ám khí đánh lén các thành viên Akatsuki, ngay cả Hồng Hi cũng lọt vào tập kích. May mắn là không có ai bị thương, thích khách cũng chỉ ra một đòn duy nhất rồi nhanh chóng tẩu thoát.
Để Akatsuki mọi người khá nghi hoặc là tên thích khách kia giống như rất hiểu đường đi lối lại của Thanh Vân Phủ, liền trận pháp và bẫy rập được bố trí như thế nào đều nắm trong lòng bàn tay, dễ dàng tránh qua mọi thứ và thoát khỏi mọi người truy đuổi.
Bữa tối mọi người có nhắc qua chuyện này với Chính Nam nhưng hắn chỉ hàm hồ cho qua chuyện, liền cơm cũng ăn ít hơn mọi ngày mà tranh thủ về phòng sớm, nói là có việc bận.
Trong phòng, Chính Nam đang ngồi uống trà, còn Vũ Vân đang đứng im lặng sau lưng chờ hắn nói chuyện.
“Em làm rất tốt, trong tình huống không để lộ danh tính, có thể ra tay ám sát người cao hơn mình tới hẳn một đại cảnh giới mà không bị bắt lại. Tuy nói có rất nhiều yếu tố khách quan nhưng làm được như vậy đã là đáng khen rồi.”
Chính Nam chưa xem trong Lưu Ảnh Thạch có gì nhưng thông qua cách các phú bà nói chuyện trong bữa cơm tối đã thấy được bọn họ không hề nghi ngờ Vũ Vân, cũng như không có manh mối gì về thủ phạm khiến Thanh Vân Phủ nháo nhào chiều nay là ai, nói rõ Vũ Vân đã thành công mỹ mãn.
“Đều là nhờ vũ khí và trang phục này của Chủ nhân, em còn là lần đầu làm loại nhiệm vụ ám sát bí mật này. Thật sự là kích thích.” – Vũ Vân xem như quên hẳn chuyện lúc trưa còn bị hắn đè ra khinh bạc, chỉ cảm thấy vũ khí Chủ nhân mới chế tạo ra quả thật là ám sát thần khí.
Nếu tu vi cô tốt hơn, hay là có bản lĩnh sát thủ của Bạch Vô Thường thần sứ, hoặc là vũ khí này cao cấp hơn một chút thì mọi chuyện đều đã khác.
Còn trang phục Akatsuki thì khỏi phải nói, hàng xuất ra từ tay Trang phú bà tất nhiên là tinh phẩm, đơn giản chính là một loại hack hợp pháp. Không thấy Chính Nam mặc nó còn chịu được lửa của Thái Dương Thần đấy sao.
“Ừ, loại vũ khí này còn đang trong quá trình phát triển, hôm nay thử nghiệm như vậy đã đủ rồi, trả lại cho anh nào.”
Vũ Vân mặt đầy tiếc nuối nộp lại Desert Eagle cho Chính Nam, có chút không dứt.
“Chờ anh hoàn thiện nó xong sẽ tặng cho em một khẩu, làm cái vẻ mặt cún con ấy với anh làm gì.” – Chính Nam cười mắng.
“Hì hì, Chủ nhân nói rồi đấy, sau này nhất định phải cho em một cái tốt hơn, mạnh hơn cái này mới được.”
“Rồi rồi, trở về tu luyện thêm đi, em sắp bị tiểu Phụng vượt qua tới nơi rồi đấy.”
“Vâng, không làm phiền Chủ nhân nữa.”
…
Chính Nam cười lắc đầu, cầm lấy Lưu Ảnh Thạch trên bàn áp vào trán.
…
“Ừm, đối với Nguyên Anh Kỳ hiệu quả còn có thể, đụng phải Không Minh Kỳ trở lên thì hoàn toàn vô dụng.”
Bước vào Không Minh Kỳ tu luyện giả đã bắt đầu có thần thức cho mình. Tùy vào thiên phú và tu vi thì vùng bao phủ thần thức quanh thân trở nên lớn hay nhỏ và đậm hay nhạt không giống nhau, nhưng điểm chung là mọi chuyện xảy ra trong phạm vi được thần thức kiểm soát đều sẽ bị phát hiện.
Súng mà Chính Nam chế tạo có đạn dạng năng lượng được chiết từ linh thạch nguồn ra, sau đó trải qua trận pháp cường hóa và gia trì để nó trở nên cuồng bạo hơn, đưa tới hiệu quả tăng tốc độ bay và tăng sát thương và xuyên thấu.
Tuy nhiên cho dù là đạn năng lượng hay đạn kim loại thì muốn trúng đối phương vẫn là phải đi qua “vùng thần thức”, đối với Không Minh Kỳ thì phản xạ thân thể đã dư sức tránh được sát thương dạng này.
Suy cho cùng vũ khí, công cụ gì đó cũng chỉ là vật chết, con người mới là trọng tâm a.
“Tạm thời chỉ có thể tự vệ nếu đụng phải Nguyên Anh viên mãn trở xuống, còn trên nữa thì đành phải nhờ Hồng Hi rồi.” – Chính Nam thở dài.
Lực bất tòng tâm!
…
Vài ngày sau.
“Xong! Xem như vũ trang tận răng.”
Chính Nam nhìn mình trong gương, khắp khuôn mặt là hài lòng.
Trước mặt hắn lúc này là một nhân dạng vừa lạ, vừa quen, bản thân Chính Nam cũng không nhớ là vì sao mình lại nghĩ ra thứ này, nhưng hắn biết trước sau gì cũng sẽ đi tới điểm dừng cuối cùng của trí tuệ hiện đại.
Chế tạo bộ giáp Iron Man!
Không sai, Chính Nam liên tục nhiều ngày liền ăn tranh thủ, ngủ khẩn trương, làm việc phi thường và quan trọng nhất là đầu óc luôn thoải mái mới ra được thành quả ngày hôm nay.
Toàn thân hắn hiện tại đang được bọc trong một bộ giáp kim loại màu trắng bạc, ngoại hình đơn giản chính là Iron Man Mark II từ trong phim ra.
Tại sao lại là Mark II màu bạc mà không phải những mẫu khác? Tại vì nó… màu bạc a, nghề nghiệp chính của hắn là tiểu Bạch Kiểm đúng không, vậy thì màu trắng bạc là hợp rồi, không ý kiến thêm!
Mặc dù không bằng Iron Man ở khoản trí tuệ nhận tạo, bởi vì A.I của hắn là Trang phú bà đang nghỉ mát ở đâu đó chẳng ai biết, thì bộ giáp Iron Man từ tay Chính Nam vượt qua Tony Stark ở tất cả mọi mặt.
Nó có thể bay vô tận nhờ vào bộ trận pháp hấp thu và chuyển hóa thiên địa linh khí làm nhiên liệu Chính Nam học được từ các mẫu phi hành khí của mọi người, đồng thời nó cũng mang theo khả năng bắn ra công kích năng lượng tương đương Nguyên Anh sơ kỳ một kích toàn lực.
Ngoài ra bộ giáp Iron Man này còn có khả năng phòng ngự công kích vật lý và phản lại công kích năng lượng dưới Nguyên Anh trung kỳ. Hệ thống giảm xóc chân không cũng giúp người dùng hoàn toàn vô sự khi hứng chịu công kích trong phạm vị thiết kế.
Đặc biệt hơn, Chính Nam cố ý chế tạo phần khớp khuỷu tay và chân của bộ giáp liên kết với nhau bằng năng lượng thể tương tự như các con Thạch Khôi Thú mà hắn từng giết qua khi làm nhiệm vụ tu chân trước đây. Kiểu liên kết này sẽ đảm bảo bộ giáp giữ được tính linh động tuyệt đối để phục vụ cho giao đấu cận thân, vốn là nơi mà Đồng Thuật của Chính Nam phát huy được ưu thế lớn nhất.
“Vấn đề bây giờ là làm sao nén nó lại giống như cách mà Tony Stark làm với bộ Iron Man nano đây!?”
Mặc dù rất tiện lợi nhưng áo giáp cuối cùng vẫn là áo giáp, không thể lúc nào cũng mặc được a.
“Sử dụng Không Gian Thạch kích hoạt bằng máu? Không được, quá chậm.”
“Không Gian Phù kích hoạt nhanh hơn nhưng muốn khởi động phù văn lại cần chân khí…”
...
Đang lúc Chính Nam phân vân thì có người gõ cửa.
"Anh, mọi người đã tập trung đầy đủ rồi, chỉ còn thiếu mình anh đấy."
"Hả!? Muộn như vậy rồi sao?"
Chính Nam hoàn toàn quên mất mình hẹn mọi người tối nay tập trung tại phòng nghị sự để họp, loay hoay ở đây với bộ giáp Iron Man này đúng là đốt thời gian.
Hắn mở cửa phòng ra, bên ngoài là Ngọc Ngân phú bà đang lẳng lặng đứng đợi: "Em chờ anh một lát, anh tắm qua một cái."
Ngọc Ngân phú bà gật đầu vào phòng ngồi đợi. Mặc dù đã cố giữ cho mình bình tĩnh nhưng khi nhìn bộ giáp trắng bạc đứng ở góc phòng kia, cô vẫn nhịn không được nhìn thêm vài lần.
"Trang phục Akatsuki mới sao? hay là anh ấy chuẩn bị cho sự kiện sắp tới? có thể nào là... vì Hồng Hi?" - Một loạt câu hỏi nhảy ra trong đầu Ngọc Ngân phú bà, Hồng Hi nằm cũng bị thương.
Khoảng 15 phút sau Chính Nam sạch sẽ, thơm tho cùng Ngọc Ngân phú bà đi họp, trước sau không nói một lời về bộ giáp kia.
...
Thanh Vân Phủ, phòng nghị sự.
"Được rồi, hôm nay anh tập trung mọi người lại đây vì lý do gì thì tin rằng mọi người đều đã biết, anh sẽ không nói lại.
Vậy câu hỏi đầu tiên đặt ra là cái nhìn của chúng ta đối với Hải thành Hải gia là như thế nào?
Là giống như Ngô gia tại Hà thành, dùng đàm phán và thỏa thuận đổi tới mục đích, hay giống Dương gia của Cửu Dương Các, diệt tộc!"
Chính Nam trên ghế trung tâm mở đầu cuộc họp bằng câu hỏi cho mọi người bên dưới. Hắn luôn chủ trương có thể dùng trí thì không dùng sức, cho nên bằng phương pháp nhẹ nhõm nhất cầm tới Hải thành thì không thể tốt hơn.
Cửu Dương Các bên kia là nơi Chính Nam "chết" qua, thủ phạm ai cũng biết là Thái Dương Thần, thế nhưng các phú bà tất nhiên phải tìm nơi để trút giận và Dương gia rất không may phải cõng cái nồi này.
Bị các cô đồ sát toàn bộ gia tộc, không một người sống sót. Lý do, thờ phụng tà ma ngoại đạo, nhiễu hại bá tánh.
Nghe được lý do này khóe miệng Chính Nam cũng co giật, trả thù liền trả thù đi, lại còn nói giống như thay trời hành đạo, chính khí ngời ngợi như vậy làm gì!?
Hắn đâu biết là mọi người muốn để bá tánh Hà thành ghi nhớ Không thần sứ như một vị cứu thế, cứu Hà thành chưa đủ, bây giờ cứu thêm người dân vạn dặm lãnh thổ Cửu Dương Các nữa, đã đủ chưa a!
...
Trở lại với buổi họp, sau câu hỏi của Chính Nam thì trong phòng họp lập tức phân ra thành hai luồng ý kiến.
"Diệt!"
"Không nên!"
Để Akatsuki mọi người khá nghi hoặc là tên thích khách kia giống như rất hiểu đường đi lối lại của Thanh Vân Phủ, liền trận pháp và bẫy rập được bố trí như thế nào đều nắm trong lòng bàn tay, dễ dàng tránh qua mọi thứ và thoát khỏi mọi người truy đuổi.
Bữa tối mọi người có nhắc qua chuyện này với Chính Nam nhưng hắn chỉ hàm hồ cho qua chuyện, liền cơm cũng ăn ít hơn mọi ngày mà tranh thủ về phòng sớm, nói là có việc bận.
Trong phòng, Chính Nam đang ngồi uống trà, còn Vũ Vân đang đứng im lặng sau lưng chờ hắn nói chuyện.
“Em làm rất tốt, trong tình huống không để lộ danh tính, có thể ra tay ám sát người cao hơn mình tới hẳn một đại cảnh giới mà không bị bắt lại. Tuy nói có rất nhiều yếu tố khách quan nhưng làm được như vậy đã là đáng khen rồi.”
Chính Nam chưa xem trong Lưu Ảnh Thạch có gì nhưng thông qua cách các phú bà nói chuyện trong bữa cơm tối đã thấy được bọn họ không hề nghi ngờ Vũ Vân, cũng như không có manh mối gì về thủ phạm khiến Thanh Vân Phủ nháo nhào chiều nay là ai, nói rõ Vũ Vân đã thành công mỹ mãn.
“Đều là nhờ vũ khí và trang phục này của Chủ nhân, em còn là lần đầu làm loại nhiệm vụ ám sát bí mật này. Thật sự là kích thích.” – Vũ Vân xem như quên hẳn chuyện lúc trưa còn bị hắn đè ra khinh bạc, chỉ cảm thấy vũ khí Chủ nhân mới chế tạo ra quả thật là ám sát thần khí.
Nếu tu vi cô tốt hơn, hay là có bản lĩnh sát thủ của Bạch Vô Thường thần sứ, hoặc là vũ khí này cao cấp hơn một chút thì mọi chuyện đều đã khác.
Còn trang phục Akatsuki thì khỏi phải nói, hàng xuất ra từ tay Trang phú bà tất nhiên là tinh phẩm, đơn giản chính là một loại hack hợp pháp. Không thấy Chính Nam mặc nó còn chịu được lửa của Thái Dương Thần đấy sao.
“Ừ, loại vũ khí này còn đang trong quá trình phát triển, hôm nay thử nghiệm như vậy đã đủ rồi, trả lại cho anh nào.”
Vũ Vân mặt đầy tiếc nuối nộp lại Desert Eagle cho Chính Nam, có chút không dứt.
“Chờ anh hoàn thiện nó xong sẽ tặng cho em một khẩu, làm cái vẻ mặt cún con ấy với anh làm gì.” – Chính Nam cười mắng.
“Hì hì, Chủ nhân nói rồi đấy, sau này nhất định phải cho em một cái tốt hơn, mạnh hơn cái này mới được.”
“Rồi rồi, trở về tu luyện thêm đi, em sắp bị tiểu Phụng vượt qua tới nơi rồi đấy.”
“Vâng, không làm phiền Chủ nhân nữa.”
…
Chính Nam cười lắc đầu, cầm lấy Lưu Ảnh Thạch trên bàn áp vào trán.
…
“Ừm, đối với Nguyên Anh Kỳ hiệu quả còn có thể, đụng phải Không Minh Kỳ trở lên thì hoàn toàn vô dụng.”
Bước vào Không Minh Kỳ tu luyện giả đã bắt đầu có thần thức cho mình. Tùy vào thiên phú và tu vi thì vùng bao phủ thần thức quanh thân trở nên lớn hay nhỏ và đậm hay nhạt không giống nhau, nhưng điểm chung là mọi chuyện xảy ra trong phạm vi được thần thức kiểm soát đều sẽ bị phát hiện.
Súng mà Chính Nam chế tạo có đạn dạng năng lượng được chiết từ linh thạch nguồn ra, sau đó trải qua trận pháp cường hóa và gia trì để nó trở nên cuồng bạo hơn, đưa tới hiệu quả tăng tốc độ bay và tăng sát thương và xuyên thấu.
Tuy nhiên cho dù là đạn năng lượng hay đạn kim loại thì muốn trúng đối phương vẫn là phải đi qua “vùng thần thức”, đối với Không Minh Kỳ thì phản xạ thân thể đã dư sức tránh được sát thương dạng này.
Suy cho cùng vũ khí, công cụ gì đó cũng chỉ là vật chết, con người mới là trọng tâm a.
“Tạm thời chỉ có thể tự vệ nếu đụng phải Nguyên Anh viên mãn trở xuống, còn trên nữa thì đành phải nhờ Hồng Hi rồi.” – Chính Nam thở dài.
Lực bất tòng tâm!
…
Vài ngày sau.
“Xong! Xem như vũ trang tận răng.”
Chính Nam nhìn mình trong gương, khắp khuôn mặt là hài lòng.
Trước mặt hắn lúc này là một nhân dạng vừa lạ, vừa quen, bản thân Chính Nam cũng không nhớ là vì sao mình lại nghĩ ra thứ này, nhưng hắn biết trước sau gì cũng sẽ đi tới điểm dừng cuối cùng của trí tuệ hiện đại.
Chế tạo bộ giáp Iron Man!
Không sai, Chính Nam liên tục nhiều ngày liền ăn tranh thủ, ngủ khẩn trương, làm việc phi thường và quan trọng nhất là đầu óc luôn thoải mái mới ra được thành quả ngày hôm nay.
Toàn thân hắn hiện tại đang được bọc trong một bộ giáp kim loại màu trắng bạc, ngoại hình đơn giản chính là Iron Man Mark II từ trong phim ra.
Tại sao lại là Mark II màu bạc mà không phải những mẫu khác? Tại vì nó… màu bạc a, nghề nghiệp chính của hắn là tiểu Bạch Kiểm đúng không, vậy thì màu trắng bạc là hợp rồi, không ý kiến thêm!
Mặc dù không bằng Iron Man ở khoản trí tuệ nhận tạo, bởi vì A.I của hắn là Trang phú bà đang nghỉ mát ở đâu đó chẳng ai biết, thì bộ giáp Iron Man từ tay Chính Nam vượt qua Tony Stark ở tất cả mọi mặt.
Nó có thể bay vô tận nhờ vào bộ trận pháp hấp thu và chuyển hóa thiên địa linh khí làm nhiên liệu Chính Nam học được từ các mẫu phi hành khí của mọi người, đồng thời nó cũng mang theo khả năng bắn ra công kích năng lượng tương đương Nguyên Anh sơ kỳ một kích toàn lực.
Ngoài ra bộ giáp Iron Man này còn có khả năng phòng ngự công kích vật lý và phản lại công kích năng lượng dưới Nguyên Anh trung kỳ. Hệ thống giảm xóc chân không cũng giúp người dùng hoàn toàn vô sự khi hứng chịu công kích trong phạm vị thiết kế.
Đặc biệt hơn, Chính Nam cố ý chế tạo phần khớp khuỷu tay và chân của bộ giáp liên kết với nhau bằng năng lượng thể tương tự như các con Thạch Khôi Thú mà hắn từng giết qua khi làm nhiệm vụ tu chân trước đây. Kiểu liên kết này sẽ đảm bảo bộ giáp giữ được tính linh động tuyệt đối để phục vụ cho giao đấu cận thân, vốn là nơi mà Đồng Thuật của Chính Nam phát huy được ưu thế lớn nhất.
“Vấn đề bây giờ là làm sao nén nó lại giống như cách mà Tony Stark làm với bộ Iron Man nano đây!?”
Mặc dù rất tiện lợi nhưng áo giáp cuối cùng vẫn là áo giáp, không thể lúc nào cũng mặc được a.
“Sử dụng Không Gian Thạch kích hoạt bằng máu? Không được, quá chậm.”
“Không Gian Phù kích hoạt nhanh hơn nhưng muốn khởi động phù văn lại cần chân khí…”
...
Đang lúc Chính Nam phân vân thì có người gõ cửa.
"Anh, mọi người đã tập trung đầy đủ rồi, chỉ còn thiếu mình anh đấy."
"Hả!? Muộn như vậy rồi sao?"
Chính Nam hoàn toàn quên mất mình hẹn mọi người tối nay tập trung tại phòng nghị sự để họp, loay hoay ở đây với bộ giáp Iron Man này đúng là đốt thời gian.
Hắn mở cửa phòng ra, bên ngoài là Ngọc Ngân phú bà đang lẳng lặng đứng đợi: "Em chờ anh một lát, anh tắm qua một cái."
Ngọc Ngân phú bà gật đầu vào phòng ngồi đợi. Mặc dù đã cố giữ cho mình bình tĩnh nhưng khi nhìn bộ giáp trắng bạc đứng ở góc phòng kia, cô vẫn nhịn không được nhìn thêm vài lần.
"Trang phục Akatsuki mới sao? hay là anh ấy chuẩn bị cho sự kiện sắp tới? có thể nào là... vì Hồng Hi?" - Một loạt câu hỏi nhảy ra trong đầu Ngọc Ngân phú bà, Hồng Hi nằm cũng bị thương.
Khoảng 15 phút sau Chính Nam sạch sẽ, thơm tho cùng Ngọc Ngân phú bà đi họp, trước sau không nói một lời về bộ giáp kia.
...
Thanh Vân Phủ, phòng nghị sự.
"Được rồi, hôm nay anh tập trung mọi người lại đây vì lý do gì thì tin rằng mọi người đều đã biết, anh sẽ không nói lại.
Vậy câu hỏi đầu tiên đặt ra là cái nhìn của chúng ta đối với Hải thành Hải gia là như thế nào?
Là giống như Ngô gia tại Hà thành, dùng đàm phán và thỏa thuận đổi tới mục đích, hay giống Dương gia của Cửu Dương Các, diệt tộc!"
Chính Nam trên ghế trung tâm mở đầu cuộc họp bằng câu hỏi cho mọi người bên dưới. Hắn luôn chủ trương có thể dùng trí thì không dùng sức, cho nên bằng phương pháp nhẹ nhõm nhất cầm tới Hải thành thì không thể tốt hơn.
Cửu Dương Các bên kia là nơi Chính Nam "chết" qua, thủ phạm ai cũng biết là Thái Dương Thần, thế nhưng các phú bà tất nhiên phải tìm nơi để trút giận và Dương gia rất không may phải cõng cái nồi này.
Bị các cô đồ sát toàn bộ gia tộc, không một người sống sót. Lý do, thờ phụng tà ma ngoại đạo, nhiễu hại bá tánh.
Nghe được lý do này khóe miệng Chính Nam cũng co giật, trả thù liền trả thù đi, lại còn nói giống như thay trời hành đạo, chính khí ngời ngợi như vậy làm gì!?
Hắn đâu biết là mọi người muốn để bá tánh Hà thành ghi nhớ Không thần sứ như một vị cứu thế, cứu Hà thành chưa đủ, bây giờ cứu thêm người dân vạn dặm lãnh thổ Cửu Dương Các nữa, đã đủ chưa a!
...
Trở lại với buổi họp, sau câu hỏi của Chính Nam thì trong phòng họp lập tức phân ra thành hai luồng ý kiến.
"Diệt!"
"Không nên!"
Danh sách chương