Ngay lúc này, Dương Lâm Tây nói: "Lão đại, em đã báo cho Tống đại sư rồi, cậu ấy sẽ tới ngay." Liếc nhìn tình cảnh máu me bừa bồn trong phòng, anh nhíu mày, trong lòng có chút chán ghét lại có chút đồng tình, người sống trên đời, làm gì cũng được nhưng không thể làm bậy a.

Lưu Nhất Minh kinh ngạc nắm di động: "Cậu có số điện thoại Tống đại sư hồi nào vậy?"

Dương Lâm Tây gãi gãi đầu: "Tống đại sư cho em, cậu ấy biết sau này nhất định sẽ xảy ra chuyện, sợ chúng ta không giải quyết được nên đã đưa số điện thoại cho em."

Lưu Nhất Minh không biết nghĩ gì, hừ một tiếng: "Rõ ràng tôi là lão đại, sao Tống đại sư lại đưa số cho cậu?"

Dương Lâm Tây cười hắc hắc: "Chắc tại lão đại hay nói mấy câu làm Tống đại sư mất hứng nên cậu ấy mới chọn em."

Lưu Nhất Minh mím môi, không thể phủ nhận anh hay nói mấy lời đường đường chính chính, làm cảnh sát lâu, nói mấy câu phép tắc nhiều tới thành thói quen luôn rồi.

Thế nhưng không quản thế nào, Tống Triết chịu giúp đỡ là quá tốt rồi.

Lúc Dương Lâm Tây gọi điện tới, Tống Triết đang ngồi trong phòng làm việc của Tiêu Thiên, cậu không ngồi trên ghế sô pha mà xếp bằng trên thảm, trước mặt là bách khoa toàn thư, bên cạnh là mặt kính thủy tinh trong suốt, tùy tiện liếc mắt một cái liền thấy độ cao kinh người.

Tống Triết đang tra tư liệu về anh linh, có rất nhiều phương thức hình thành anh linh, mang thai sinh non cũng có thể sinh ra anh linh, nhất là những tháng nhất định sẽ có xác xuất hình thành cao hơn. Ngoài ra sau khi quan hệ uống thuốc ngừa thai khẩn cấp cũng có thể hình thành anh linh. Còn có trẻ sơ sinh chào đời không bao lâu thì chết yếu, chín chín tám mươi mốt ngày sau sẽ hình thành anh linh.

Mà sự kiện này vốn không nên xuất hiện anh linh, cũng vì đám người tham lam độc ác kia làm sinh ra oán khí, dần dần, anh linh ngày càng nhiều. Anh linh chỉ có thể mang tới vận rủi, oán khí nặng sẽ làm người bị ám tan cửa nát nhà mà thôi, không thể vừa hình thành đã có thể ăn thịt người như vậy.

Quỷ không thể ăn được đồ nhân gian, anh linh ăn máu thịt của nhân loại như vậy không phải chuyện tốt, nếu làm không tốt sẽ trở thành ma.

Nếu ban đầu Tống Triết biết tình huống thì cậu sẽ ngăn cản anh linh ăn thịt người. Thế nhưng lúc cậu biết thì anh linh đã bắt đầu đại khai sát giới, muốn khuyên cũng không được. Tống Triết liền dứt khoát tùy ý anh linh, có thù có thù, có oán báo oán.

Mà lúc Dương Lâm Tây gọi điện báo thì tình huống đã xong rồi, cậu cũng nên ra tay.

"Lão Tiêu, tôi muốn đi giải quyết chuyện anh linh, buổi tối quay lại ăn cơm với anh." Tống Triết đã sớm chuẩn bị sẵn công cụ.

Tiêu Thiên ném cây bút trong tay, lập tức đứng lên nói: "Chúng ta cùng đi."

Tống Triết liếc nhìn đống công vụ đã chất như núi của anh: "Anh chắc chứ? Anh vẫn còn rất nhiều việc chưa xử lý xong kìa!" Trợ lý nhỏ bé sẽ khóc mất.

Tiêu Thiên u ám liếc nhìn đống văn kiện: "Không sao cả, toàn mấy thứ đơn giản, tăng ca là làm xong thôi."

"Vậy được rồi, chúng ta đi thôi!"

Lúc Tiêu Thiên lái xe chở Tống Triết tới nhà hàng, khách nhân trong nhà hàng đã bị Lưu Nhất Minh giải tán ra ngoài, tiếng xe cảnh sát xe cứu thương kêu vang không ngừng.

Trong ghế lô chỗ Lưu Nhất Minh, cả sáu người đều chết hết.

Ngay cả tên quản lý cũng biến thành một bộ xương ngay dưới mí mắt Lưu Nhất Minh.

Nghe tiếng gặm két két ở bên tai mà anh nổi hết gai ốc, cảm thấy răng tê rần, thậm chí có cảm giác đời này mình không thể ăn thịt được nữa.

Lưu Nhất Minh không biết nhà hàng có bao nhiêu ghế lô như vậy, thế nhưng anh không thể thả anh linh đi, chờ đến khi quản lý tắt thở, ghê lô này giống hệt như địa ngục nhân gian, chân Lưu Nhất Minh cùng Dương Minh Nhân đều đã mềm nhũn.

Nếu không phải bọn họ là cảnh sát, nếu không phải bọn họ chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý thì bọn họ cũng không có lá gan đóng chặt cửa không cho anh linh rời đi.

Thế nhưng anh linh sao có thể bị một cánh cửa cản trở, con ngươi đỏ ngầu của nó nhìn chằm chằm hai người đang run sợ muốn chết nhưng vẫn cố gắng chịu đựng bảo nó dừng tay. Anh linh nhe răng, xuyên qua bức tường chạy tới căn phòng cách vách.

Người ở phòng bên nghe thấy động tĩnh đã hoảng sợ muốn chạy ra ngoài, thế nhưng cửa bị anh linh khóa, mặc cho bọn họ đạp đá đẩy thế nào cũng không mở được.

Anh linh cười khanh khách, răng nhọn còn dính máu thịt đỏ tươi, nó thích nhìn dáng vẻ sợ tới chảy nước mắt nước mũi, tuyệt vọng tới tè ra quần của bọn họ, nghĩ tới khi đó bọn họ dùng dao nĩa cắt tay của nó, ăn tim nó, nó đau đớn biết bao nhiêu, tuyệt vọng biết bao nhiêu, hết thảy hết thảy phải trả lại cho bọn họ.

Người trong ghế lô thứ hai còn chưa giải quyết xong thì Tống Triết đã tới.

Cậu liếc mắt một cái liền nhận ra anh linh cổ quái, nó không đơn thuần ăn máu thịt mà còn cắn nuốt đồng bọn để mình mạnh mẽ hơn.

Anh linh cũng phát hiện Tống Triết, trên người cậu có thứ làm nó sợ, nó nhe răng trợn mắt, biểu tình hung ác, ý đồ muốn dọa Tống Triết.

Tống Triết im lặng sử dụng bùa chú bày trận vây anh linh ở bên trong.

Sau khi phát hiện mình bị vây khốn, anh linh bắt đầu phát điên, cổ họng phát ra âm thanh quỷ dị như tiếng khóc, mọi người không nhìn thấy anh linh nhưng nghe được âm thanh của nó, nhất thời rợn tóc gáy, da đầu tê dại, người nhát gan thì trực tiếp ngất đi.

Oán khí nồng đậm lan tràn khắp ghế lô, Tống Triết nhanh chóng bấm pháp quyết, không cho nó tràn ra ngoài, toàn bộ phản phệ vào đám người trong ghế lô.

Anh linh thoạt nhìn đáng sợ nhưng rất dễ giải quyết, hơn nữa pháp lực của Tống Triết đã rất mạnh mẽ nên có thể dễ dàng chế trụ nó, không ngừng dùng linh khí xua tan oán khí trên người nó, hoàn toàn tinh lọc. Sau đó ôn nhu gọi nó tới.

Rút đi dáng vẻ hung tợn, khôi phục dáng vẻ mũm mĩm đáng yêu, cánh tay bắp chân tròn vo như ngó sen, đáng yêu đến mức làm người ta chỉ muồn niết vài cái.

Anh linh tròn mắt, sau khi oán khí tiêu tán nhìn nó hệt như tán tài đồng tử bên cạnh Quan Âm, đáng yêu vô cùng, làm người ta chỉ muốn ôm một cái hôn một cái.

Anh linh đưa tay muốn Tống Triết ôm, Tống Triết ôm lấy nó, còn véo gương mặt mũm mĩm non mềm, anh linh vui vẻ cười khanh khách, sau đó chỉ đám người sợ tới choáng váng trong ghế lô, y nha y a không ngừng.

Tống Triết ôn nhu nói: "Ta biết, ta biết, bọn họ sẽ nhận được trừng phạt thích đáng. Ngoan nào, ta đưa bé đi đầu thai, đời sau nhất định sẽ có được cuộc sống tốt đẹp."

Anh linh nũng nịu cọ cọ Tống Triết, rúc vào trong lòng cậu, dần dần biến mất trong tiếng đọc kinh trầm thấp ôn nhu của Tống Triết.

Sau khi siêu độ anh linh xong, Tống Triết yên lặng một hồi rồi thu thập đồ đạc, nói với Lưu Nhất Minh: "Chuyện anh linh tôi đã giải quyết, chuyện mấy người này hi vọng anh không làm tôi thất vọng."

Lưu Nhất Minh lúc này nhìn Tống Triết cư như đại thần, vội vàng gật gù như gà mổ thóc: "Đương nhiên, đương nhiên! Cậu yên tâm, tuyệt đối sẽ không để cậu thất vọng, cũng không để những đứa bé vô tội kia thất vọng."

Tống Triết gật đầu dẫn Tiêu Thiên rời đi, không xen vào chuyện này nữa.

Sau khi lên xe, Tiêu Thiên xoa đầu Tống Triết, ôn nhu nói: "Đừng khổ sở, giống như em đã nói ấy, chúng sẽ có tương lai tốt đẹp."

Thật ra tâm tình Tống Triết vẫn có chút nặng nề, biết bao nhiêu đóa hoa của tổ quốc còn chưa trưởng thành đã phải héo tàn.

"Anh sẽ nhìn chằm chằm bọn họ, không để tên nào chạy thoát." Ánh mắt Tiêu Thiên lóe lên tia tàn khốc.

Tống Triết ừm một tiếng: "Có lúc tôi nghĩ, nếu tôi không phải thuật sĩ thì sẽ có biết bao nhiêu người chết oan bị chôn vùi dưới nền đất, chỉ có thể căm hận thống khổ nhìn những kẻ hại mình nhơn nhởn ngoài vòng pháp luật."

Tiêu Thiên nhẹ nhàng chỉnh lại phần tóc mái nghịch ngợm trước trán Tống Triết, nhìn vào mắt cậu nói: "Trên thế giới này, hắc ám vẫn cuồn cuộn không ngừng tăng trưởng, thế nhưng không phải không có quang minh. Em nên vui vì mình có năng lực trợ giúp bọn họ, tà không thể nào thắng chính được."

"Phải không?" Tống Triết có chút mê mang hỏi ngược lại, nếu trên thế giới này không có quỷ thì liệu chính còn thắng được tà hay không? Tiêu Thiên khẳng định nói: "Dĩ nhiên, một người đã làm chuyện xấu thì khẳng định sẽ có ngày bại lộ. Không có chuyện gì có thể chôn vùi vĩnh viễn cả."

"Lão Tiêu có cảm thấy tôi xấu xa không? Cố ý kéo dài tới tận bây giờ mới hỗ trợ giải quyết anh linh, để nhiều người phải chết như vậy." Lúc mới phát hiện chuyện này, Tống Triết chỉ ước gì đám cặn bã kia bị ăn sạch không còn một mống. Thế nhưng sau khi tỉnh táo lại thì cảm thấy có lẽ người khác nhìn vào sẽ thấy cậu quá trớn, dù sao cũng là mạng người.

Thế nhưng, Tống Triết vẫn không thể nào quên được những kẻ cặn bã kia đã làm ra chuyện mất trí ghê tởm đến thế nào, cho dù là sinh mệnh thì cũng hôi thối tới không thể nào tưởng tượng được!

Tiêu Thiên cuối cùng đứng về phía Tống Triết: "Em không sai, người làm chuyện sai phải gặp báo ứng. Nếu tất cả mọi người đều tùy tiện giết người phóng hỏa thì thế giới này sẽ hỗn loạn mất. Chuyện bọn họ làm sai không thể dùng một câu xin lỗi đơn giản để bù đắp được. Tống Tống, em phải biết, trên thế giới này có rất nhiều chuyện không thể dùng câu xin lỗi để giải quyết." Tiêu Thiên so với Tống Triết lại càng hiểu rõ hơn, thế giới này không phân trắng đen rõ ràng.

Tống Triết cười một tiếng: "Đúng vậy, nào có chuyện tốt như vậy chứ. Chỉ cần nói xin lỗi tôi sai rồi là có thể tha thứ hết mọi thương tổn, khống khổ đã gây ra sao? Không có cửa đâu, không có khả năng."

"Lão Tiêu, cám ơn anh!"

"Cám ơn cái gì, giữa chúng ta không cần nói cám ơn!" Tiêu Thiên đưa tay niết mũi Tống Triết, biểu tình lưu luyến, anh thật cao hứng vì mình có thể giúp đỡ em, anh thực cao hứng vì em để ý tới cái nhìn của anh về em."

...*... 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện