Nghiêm Minh Nhân giống như một đứa ngốc quấn drap giường, nhắm mắt cắn răng, sắc mặt dữ tợn nhảy điệu hula. Nghe thấy tiếng cười ha hả của Tống Triết, tiếng hối thúc của Tiêu Thiên, bi thương của Nghiêm Minh Nhân cũng sắp chảy thành sông, cậu thề, trận sau nhất định phải tiêu diệt Tống Triết, đồng đội này đúng là quá hố cha.

Ánh mắt Tiêu Thiên cũng đầy ý cười, thấy Tống Triết cười tới híp mắt thành vầng trăng khuyết, chỉ kém lăn lộn tại chỗ nữa mà thôi, anh cẩn thận che chở đầu cậu, đề phòng bị đập trúng đất.

Thật vất vả kết thục điệu nhảy khuất nhục, Nghiêm Minh Nhân ném bay tấm drap, dùng tinh thần thấy chết không sờn tiếp tục: "Tới, chơi tiếp, xem lần này tôi đè bẹp hai người này."

Tiêu Thiên nhướng mày, không hề sợ hãi: "Tới đây, bại tướng!"

Tống Triết ngồi xem kịch vui, cố gắng rót dầu vào lửa. Hử? Hỏi cậu lương tâm ở đâu mà hố đồng đội như vậy á? Đùa, mấy thời điểm như vậy không hố cậu ngốc đáng yêu này một chút thì còn đợi đến bao giờ chứ? Thế nhưng không ngờ, trận sau đó Tống Triết lại là người tới chót, Nghiêm Minh Nhân vốn đã có thể tới nhất nhưng sống hết ngăn cản không cho Tống Triết có đường chạy, kết quả bị Tiêu Thiên giành về nhất, Nghiêm Minh Nhân về nhì, Tốn Triết bét.

Tống Triết đỡ trán, không thể nào ngờ báo ứng xem kịch vui lại tới nhanh như vậy!

Không phải người về chót, Nghiêm Minh Nhân cười đắc ý, bắt đầu ra chủ ý linh tinh: "Tiêu Thiên, mau, mau bảo Tống Triết nhảy điệu hula đi, tôi muốn rửa nhục."

Tống Triết lập tức giả vờ đáng thương nhìn về phía Tiêu Thiên, ánh mắt long lanh lộ rõ khẩn cầu, cứ hệt như quả cầu thủy tinh vậy, trong suốt thấy cả đáy. Tiêu Thiên rũ mắt, lần đầu tiên đưa tay véo gương mặt nhỏ nhắn mềm nhũn của Tống Triết: "Yên tâm, anh sao nỡ làm vậy."

Tống Triết lập tức vui vẻ tròn mắt, sóng mắt lăn tăn tràn đầy hình ảnh mỉm cười cưng chìu của Tiêu Thiên. Nghiêm Minh Nhân thì thở hổn hển, không cam lòng nói: "Tôi không chịu, tôi không chịu, dựa vào cái gì tôi nhảy mà cậu ta không nhảy?"

Tiêu Thiên liền đáp lại: "Bởi vì tôi thắng, cậu thua."

Nghiêm Minh Nhân chảy nước mắt ròng ròng, hai cái người này rõ ràng chuyên hố cậu mà!

Ngay lúc Nghiêm Minh Nhân gào khóc, Tiêu Thiên lại nói thêm một câu: "Bất quá quy tắc là quy tắc, cho dù là Tống Tống cũng không thể bỏ qua."

Tống Triết nghe vậy cũng không sợ, cậu biết Tiêu Thiên chắc chắn sẽ không chỉnh mình. Hiển nhiên, Nghiêm Minh Nhân cũng nghĩ vậy, đạo mạo nghiêm trang như vậy làm quái gì, rốt cuộc cũng sẽ đơn giản bỏ qua cho Tống Triết thôi. Không được, cậu phải nỗ lực hơn nữa, nhất định phải giành về nhất.

Cho nên Tống Triết thực sảng khoái đáp ứng: "Được, anh nói đi, chơi cái gì?"

Tiêu Thiên ra vẻ hào phóng nói: "Cho em hai lựa chọn, một là tay chống tường làm ra tư thế vách tường đông, chọn một người, thâm tình đối mặt mười giây, sau đó nói câu đưa trái tim nhỏ bé của bạn cho tôi. Hai, chọn một người, đối diện cách một khoảng cách gần giả thành tư thế hôn môi trong mười giây, sau đó nói bảo bối, cưng thực ngọt."

Lời này vừa nói ra, Tống Triết thực sự sắp hóa thành đá cứng ngắc đứng đó, cậu mím môi, biểu tình không dám tin: "Anh thật sự là Lão Tiêu của tôi sao? Sao lại đối xử tàn nhẫn như vậy?" Tống Triết làm dáng bị đả kích thê thảm, muốn làm Tiêu Thiên đổi ý.

Tiêu Thiên nhấn di động, cười híp mắt: "Đây là trừng phạt vì em dám bắt tay với Nghiêm Minh Nhân khi dễ anh."

Tống Triết suýt chút nữa đã chửi tục, khi dễ cái con quỷ, rõ ràng là Tiêu Thiên vẫn luôn khi dễ hai bọn họ. Đau lòng quá đi!

"Ha ha ha ha ha ha ha, thực không ngờ Tống Triết mà cũng có ngày này, ha ha ha ha, Tiêu Thiên, làm đẹp lắm." Lúc này tới lượt Nghiêm Minh Nhân khoái chí, di động cũng đã cầm sẵn.

Nghiêm Minh Nhân nhao nhao nói: "Tống Triết, cậu chọn cái nào? Có cần tôi làm người hợp tác với cậu không?"

Tống Triết liếc mắt xem thường: "Cút, tôi chọn Tiêu Thiên, mới không cần cái kẻ cười trên sự đau khổ của người khác như cậu."

Nghiêm Minh Nhân hừ hừ: "Tiêu Thiên mới chính là đầu sỏ hại cậu, vậy mà còn chọn."

"Ai cần cậu lo!"

Tiêu Thiên cầm di động nhìn Tống Triết: "Em chọn cái nào?"

Tống Triết nghĩ lại hai lựa chọn mà Tiêu Thiên đưa ra, đều mất mặt như nhau, vì thế chỉ đành cố thương lượng: "Hay là đơn giản xíu đi, tôi cảm thấy mấy cái anh tìm trên baidu đều là hình phạt giữa nam với nữ không à."

Tiêu Thiên còn chưa mở miệng, Nghiêm Minh Nhân đã hắc hắc chen miệng: "Nam với nam mới càng thú vị hơn a!"

Tiêu Thiên nhìn Nghiêm Minh Nhân, lần đầu đồng ý quan điểm: "Cậu ta nói không sai."

Tống Triết bế tắc, cắn răng chọn cái đầu tiên, cái thứ hai cậu không thể nào làm được.

"Được rồi, vậy bắt đầu đi!"

Tiêu Thiên vừa dứt lời, chỉ thấy Tống Triết nhắm hai mắt lại đẩy anh tới góc lếu, chờ Tiêu Thiên đứng yên bất động, Tống Triết cắn răng nói với Nghiêm Minh Nhân: "Mau tính giờ đi."

Nghiêm Minh Nhân nhí nhố chạy tới: "Tới đây, bắt đầu đi!"

Tống Triết lập tức bắt đầu, ánh mắt nhìn thẳng Tiêu Thiên, nhìn mười giây, thâm tình gì đó cậu không có, thế nhưng lúc ánh mắt thâm thúy của Tiêu Thiên nhìn thẳng cậu, Tống Triết ngược lại có chút choáng váng. Ánh mắt Tiêu Thiên đặc biệt dễ nhìn, đặc biệt thâm thúy, đặc biệt mê người, lúc nhìn cậu cứ như toàn thể thế giới chỉ có một mình cậu mà thôi, hút cậu chìm đắm vào ánh mắt đó, không thể nào thoát ra được.

"Được rồi, đủ mười giây rồi!" Âm thanh hưng phấn của Nghiêm Minh Nhân ở bên cạnh vang lên, đột ngột kéo Tống Triết ra khỏi vòng xoáy, mặt cậu ửng đỏ, biểu thị tuyệt vọng với người nam đang nhìn mình chăm chú.

Ngay lúc cậu xoay người muốn đi thì một bàn tay kéo cậu lại, âm thanh ấm áp nóng bỏng lại trầm thấp của nam nhân vang lên: "Tống Tống, em quên nói câu sau cùng rồi."

Lỗ tai Tống Triết cũng đỏ ửng, ho khan vài tiếng rồi xoay người cuống cuồng nói câu đưa trái tim nhỏ của anh cho tôi rồi vội vàng giãy khỏi tay Tiêu Thiên, chạy mất dép.

Tiêu Thiên ôn nhu nhìn phần tai đỏ ửng của Tống Triết, trái tim hóng hầm hập hệt như bị đun sôi.

Nhìn Nghiêm Minh Nhân vừa xem video quay được vừa cười đắc ý, Tiêu Thiên nói: "Đưa di động cho tôi."

Nghiêm Minh Nhân lập tức khẩn trương ôm di động: "Tôi hổng có chụp gì hết á, anh không được xóa."

"Không xóa, tôi xem thôi."

Nghiêm Minh Nhân nửa tin nửa ngờ đưa di động cho Tiêu Thiên, Tiêu Thiên xem từng tấm một. Có vài tấm Nghiêm Minh nhân bắt nhịp đặc biệt thú vị, tỷ như lúc Tống Triết xoay người rời đi nhưng bị anh kéo tay lại nên nghiêng đầu kinh hoảng nhìn anh, ánh mắt khi ấy óng ánh long lanh nước, đáng yêu đến mức làm Tiêu Thiên chỉ muốn ôm cậu một cái, còn có tấm gò má ửng hồng ngượng ngùng đến không chịu nổi, hết thảy đều lộ rõ dưới ánh đèn sáng bừng.

Tiêu Thiên lẳng lặng cầm lấy di động của mình, gửi hết hình qua rồi thủ tiêu toàn bộ, anh không thích dáng vẻ này của Tống Triết nằm trong điện thoại người khác.

Chờ đến khi Nghiêm Minh Nhân nhận lại di động thì giận sôi gan: "Tiêu Thiên, uổng công anh là boss trùm Tiêu thị, cư nhiên nói mà không giữ lời."

Tiêu Thiên vuốt ve vành tai đỏ bừng của Tống Triết, hiếm khi tâm tình tốt đáp lại: "Vậy thì cậu nhìn nhầm người rồi."

Nghiêm Minh Nhân hiểu ra độ mặt dày của ai kia, ẳng một tiếng gào khóc, cậu vốn đ8ịnh giữ lại mấy tấm hình này để chê cười Tống Triết a.

Tống Triết ngồi một ngồi, đỏ ửng trên mặt cũng dần dần rút đi, biết mấy tấm hình Nghiêm Minh Nhân chụp đều bị Tiêu Thiên xóa hết thì hừ lạnh: "Đáng đời, đã nói làm người không nên làm chuyện xấu rồi mà."

Nghiêm Minh Nhân lên án: "Nhưng vừa nãy cậu cũng chụp tôi còn gì?"

Tống Triết hùng hồn nói: "Tôi mà giống như cậu sao?"

Nghiêm Minh Nhân ức tới ứa nước mắt, ủy khuất không thôi: "Hai người đều khi dễ tôi!"

Tống Triết không dám nhìn Tiêu Thiên, chỉ lầm bầm xào bài: "Tới tới, tiếp tục, xem tôi đại khai sát giới này."

Tiêu Thiên cười, đưa tay nhận bài: "Được a!"

Vòng này, Tiêu Thiên mở đường cho Tống Triết đi trước, sau đó lại cho Nghiêm Minh Nhân qua, chính mình trở thành người về bét.

Nghiêm Minh Nhân buồn nhanh mà quên cũng nhanh, chống nạnh cười đắc ý: "Há há há, anh cũng có ngày hôm nay, Tống Triết, lên, hung hăng ngược chết cái tên này đi."

Tống Triết cũng lăm le: "Mau mau, chúng ta lên baidu tìm thử xem." Đã tới lúc rửa hận rồi!

Tiêu Thiên cũng không cầu xin tha thứ, cứ lặng lẽ ngồi yên ở đó, nhìn Tống Triết cùng Nghiêm Minh Nhân hưng phấn thảo luận phương thức ngược mình, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười nhàn nhạt.

"Cái này đi, cái này hay này!" Nghiêm Minh Nhân hưng phấn chỉ chỉ màn hình, bên thua phải hít đất tám mươi cái trong vòng một phút, quan trọng là phía dưới phải nằm một người.

Tống Triết do dự: "Cậu chắc chứ?" Tống Triết cũng từng hít đất, hai mươi đã là cực hạn, thầy thể dục của cậu làm bốn mươi cái đã là giỏi lắm rồi.

Nghiêm Minh Nhân đẩy Tống Triết: "Nói nhảm, cơ hội ngàn năm có một, mất rồi là không có nữa đâu, muốn Tiêu Thiên về bét khó cỡ nào a!"

Tống Triết nhìn Nghiêm Minh Nhân: "Vậy cậu không sợ ván sau Tiêu Thiên sẽ ngược cậu thê thảm à?"

Nụ cười trên mặt Nghiêm Minh Nhân cứng lại, cắn răng nói: "Kệ, ngược trước nói sau, dù sao tôi cũng không sợ."

Tống Triết bĩu môi: "Thế nhưng tôi thấy trò này không ổn, ngược lại cái người nằm dưới sẽ rất lúng túng. Chẳng lẽ, cậu muốn làm người nằm dưới à?"

Nghiêm Minh Nhân giật mình: "Tôi mới không cần, cậu làm đi!"

"Vậy cái người nằm dưới kia có tác dụng gì?"

Nghiêm Minh Nhân sờ cằm: "Đại khái là có tác dụng quấy nhiễu đi."

"Cũng có lý."

"Được rồi, đừng nói nhiều nữa, chọn cái này đi, tôi tính giờ."

Cứ vậy, Nghiêm Minh Nhân đẩy Tống Triết nằm xuống rồi Tiêu Thiên nằm úp sấp phía trên.

Tiêu Thiên chống đẩy một cái, lúc bốn mắt nhìn nhau, Tống Triết cảm thấy cả người đều không tốt, cái tên Nghiêm Minh Nhân này tuyệt đối là kẻ hố bạn!

"Được, một phút bắt đầu!"

Nghiêm Minh ra lệnh một tiếng, Tiêu Thiên lập tức bắt đầu hít đất, bả vai cùng bắp tay anh rất săn chắc, bắp thịt rò ràng.

Nghiêm Minh Nhân nhìn mà tròn mắt, Tống Triết thì chỉ cảm thấy khó thở, bởi vì động tác của Tiêu Thiên quá nhanh, hô hấp hai người đan xen vào nhau, có khi còn phả lên mặt cậu, làm cậu có chút khô nóng khó chịu.

Tống Triết mất tự nhiên nghiêng đầu đi không nhìn vào ánh mắt Tiêu Thiên. Thế nhưng cậu không biết mỗi lần Tiêu Thiên cúi người, nhìn cần cổ thon dài trắng nõn ngay trước mắt mà nuốt nước miếng không biết bao nhiêu lần.

Sau đó, anh giả vờ như kiệt sức, thân thể đè thấp, cánh môi như có như không chạm vào da thịt mịn màng, làm người ta không dễ phát hiện nhưng lại làm môi anh nóng bừng, thân thể run rẩy.

Chịu đựng qua tám mươi cái hít đất, Tống Triết so với Tiêu Thiên còn mệt mỏi hơn, cậu không bao giờ tin tưởng đồng đội heo Nghiêm Minh Nhân nữa, chỉ biết hố người là giỏi.

Phỏng chừng vì trải qua hai lần trừng phạt kích thích quá mức nên sau đó ba người càng chơi càng high, Tống Triết bắt đầu chơi nghiêm túc hẳn, có khi cùng Tiêu Thiên hợp sức ngược Nghiêm Minh Nhân, có khi cùng Nghiêm Minh Nhân ngược Tiêu Thiên, cũng có khi hai người kia hợp lực đè bẹp cậu, tóm lại chơi tới nửa đêm, mệt tới ngáp dài, cộng thêm ngày mai phải dậy sớm ngắm mặt trời mọc mới chịu đi ngủ.

Nghiêm Minh Nhân là người thua ván cuối cùng, phải trồng chuối năm phút đồng hồ, choáng tới sắp sung huyết não, đêm nay cậu là người thua thảm nhất, tất cả trừng phạt đều là hoạt động ép khô thể lực, lao động tay chân, cả người cũng sắp bị ép khô tới nơi.

Lúc Tống Triết rửa mặt xong quay lại thì Nghiêm Minh Nhân đã bị Tiêu Thiên đuổi về lều của mình, mà Tiêu Thiên thì đang lui cui trải chăn trải mền, thấy Tống Triết trở lại thì nói: "Em ngủ trước đi, anh đi đánh răng rửa mặt."

Tống Triết gật đầu, ánh mắt liếc nhìn hai tấm chăn trải kế bên nhau, tình tự không biết tên dâng trào trong lòng, cậu vỗ vỗ đầu lẩm bẩm: "Tống Triết a Tống Triết, mày nghĩ vớ vẩn gì đấy? Đó chẳng qua chỉ là trò chơi mà thôi! Mau tỉnh lại, mau tỉnh lại đi!"

Cậu lắc lắc đầu, thừa dịp Tiêu Thiên chưa quay trở lại nhanh chóng thay quần áo ngủ, chui vào chăn, kéo cao chăn trùm kín người.

Lúc Tiêu Thiên quay lại thì nhìn thấy một con sâu bọc kín mình trong kén, biểu tình anh có chút nhu hòa, đốt nhang muỗi, kéo dây kéo cửa vào lều, thay quần áo rồi cũng chui vào chăn, nhẹ giọng nói ngủ ngon.

Kỳ thực Tống Triết có nghe thấy, thế nhưng khi đó đầu óc đã mơ mơ màng màng, mí mắt nặng trĩu, tình trạng nửa tỉnh nửa mơ nên không đáp lại, thẳng đến khi ánh đèn tắt ngúm mới thật sự chìm vào giấc ngủ.

Năm giờ sáng hôm sau, đồng hồ báo thức kêu vang, Tống Triết vùi đầu mình sâu hơn, không muốn động đậy.

Tiêu Thiên thì nhanh chóng mở mắt, liếc nhìn Tống Triết, cậu quấn mình trong chăn hệt như đòn bánh tét, không chịu dậy. Tiêu Thiên cũng không gọi, tắt đồng hồ báo thức, nhẹ nhàng lấy đồ ra bờ hồ rửa mặt, vừa vặn thấy Nghiêm Minh Nhân đỉnh cái đầu rối bù, vẻ mặt mệt mỏi chui ra khỏi lều.

Nghiêm Minh Nhân ngáp ngắn ngáp dài, ánh mắt đờ đẫn, thấy Tiêu Thiên liền hỏi: "Tống Triết vẫn chưa dậy à?"

Tiêu Thiên gật đầu: "Em ấy quá mệt, tôi để em ấy ngủ thêm một chút."

Nghiêm Minh Nhân đờ người gật đầu một cái: "Ò, vậy tôi cũng về ngủ thêm một hồi." Nói xong, đang định chui vào lều thì bị Tiêu Thiên cản lại: "Cậu đã dậy rồi, còn ngủ cái gì nữa? Mau rửa mặt chuẩn bị đi."

Nghiêm Minh Nhân thật sự không biết có nên nói câu này hay không, có cần phân biệt đối xử vậy không? Cậu hừ một tiếng, cơn buồn ngủ đã bị Tiêu Thiên chọc giận tan biến sạch.

Lúc Tiêu Thiên rửa mặt xong quay lại lều, Tống Triết vẫn không có động tĩnh, lúc này không thể để cậu ngủ nướng thêm được nữa.

"Tống Tống, nên dậy rồi, Tống Tống!" Tiêu Thiên kéo chăn, cường ngạnh kéo lộ ra phần đầu Tống Triết.

Tống Triết nhíu chặt mày, làm nũng ưm ưm một tiếng không chịu dậy, hai tay vươn tới muốn giành lại chăn. Nhìn dáng vẻ đáng yêu của Tống Triết, Tiêu Thiên nhịn không được nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn mềm mại kia, ngủ tới béo tròn luôn rồi.

"Heo lười, em có phải heo lười không?" Tiêu Thiên véo mũi Tống Triết, ỷ Tống Triết vẫn không chịu tỉnh liền nhéo tới phát nghiện.

Tống Triết chịu không nổi quấy nhiễu, bất đắc dĩ mở mắt ra, đập vào mắt là nụ cười khe khẽ của Tiêu Thiên, thế nhưng cho dù gương mặt dễ nhìn đến thế nào cũng không bằng sự nghiệp ngủ lớn lao.

Tống Triết đưa tay kéo Tiêu Thiên xuống, đôi chân dài vươn tới kẹp lấy chân anh, chôn đầu mình vào lòng anh rồi tiếp tục ngủ khò khò.

Tiêu Thiên mờ mịt mất một lúc, qua hồi lâu mới bật cười, con heo lười này!

Khí tức ấm áp phả vào ngực Tiêu Thiên, quần áo ngủ mùa hè rất mỏng, Tiêu Thiên có thể rõ ràng cảm nhận được tiếng hít thở của Tống Triết, lồng ngực nóng lên.

Hơi đảo mắt liền thấy gương mặt tinh xảo của Tống Triết đang gối lên ngực mình ngủ, cái miệng nhỏ nhắn dẩu dẩu, hàng mi dài khẽ run run tạo thành vệt bóng mờ ở mí mắt.

Da thịt trắng nõn nên quầng thâm vì đêm qua thức khuya đặc biệt bắt mắt.

Tiêu Thiên đưa tay sờ một chút, xúc cảm tốt đến mức làm anh không muốn buông tay.

Ngay lúc này, mành lều bị giở lên, tiếp theo đó là giọng nói oang oang của Nghiêm Minh Nhân: "Tống Triết, cậu là heo à mà còn chưa chịu dậy? Mặt trời sắp..." Còn chưa kịp nói hết câu, nhìn thấy dáng vẻ quấn quít mập mờ của hai người, Nghiêm Minh Nhân khựng lại, gắng gượng nuốt luôn nửa câu sau.

Excuse me? Tình huống gì đây?

Tống Triết không vui hừ hừ mấy tiếng, lại càng chôn mặt vào lòng ngực Tiêu Thiên sâu hơn, biểu thị cự tuyệt hết thảy tiếng hồn phá rối giấc ngủ của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện