Tính ra thì đây là lần đầu tiên Lăng Tiểu Ngư thân mật với một cô gái như vậy, trong lòng dù không có tà niệm cũng khó tránh mà nảy sinh chút cảm giác khác lạ. Phần Lệ Thắng Nam...
So với Lăng Tiểu Ngư thì xúc cảm của nàng càng thêm mạnh mẽ. Nếu như đây là lần đầu tiên Lăng Tiểu Ngư ôm một cô gái thì Lệ Thắng Nam nàng cũng là lần đầu tiên được một nam nhân ôm lấy. Ngẫm lại thì kể từ lúc bái nhập vào Mặc Kiếm Phong tới nay, trải qua mấy mươi năm sinh hoạt, thường ngày, đừng nói ôm, một cái chạm tay cùng nam nhân Lệ Thắng Nam nàng còn chẳng có. Bốn chữ "băng thanh ngọc khuyết" thực dùng để ví von nàng cũng không hề ngoa.
Vậy mà...
Ngày hôm nay, tại khoảnh khắc này, theo khía cạnh nào đó thì tâm linh nàng đã bị vấy bẩn. Một chút. Thể xác... nó cũng là như vậy...
Sau giây phút "bốn mắt nhìn nhau trong im lặng", Lăng Tiểu Ngư và Lệ Thắng Nam cuối cùng cũng bình an đáp xuống Ngũ Kiếm Đài. Nhưng chính tại lúc này, khi định thần lại, Lệ Thắng Nam chợt cựa mình thì mới cảm nhận được có điều không ổn: Một trong hai gò bồng đảo của nàng hình như đang bị thứ gì đó chiếm giữ.
Theo phản xạ, nàng liếc mắt nhìn xuống ngực mình.
Đây rồi. Nàng đã tìm ra thủ phạm. "Thứ gì đó" kia cũng chẳng phải cái gì xa lạ. Rất quen là khác. Đích xác là bàn tay của Lăng Tiểu Ngư. Lúc nãy, chính bàn tay này đã vươn ra ôm lấy hông nàng. Chỉ là nàng không hiểu tại sao bây giờ, thay vì hông nó lại dời hẳn lên trên ngực, giữ trọn gò bồng đảo bên phải của nàng.
Vừa ngượng vừa tức, Lệ Thắng Nam chẳng màng tới việc bình ổn khí huyết nữa, lập tức vùng ra khỏi người Lăng Tiểu Ngư.
Xui xẻo thay, trong trạng thái hư nhược cộng thêm kích động, nàng đã phạm phải sai lầm. Một trong hai chân nàng đã vô tình giẫm lên thanh kiếm của chính mình vốn bị Lăng Tiểu Ngư tước đi trước đó, trật khớp ngã nhào.
"A...!".
Hoảng càng thêm hoảng, loạn càng thêm loạn, Lệ Thắng Nam vội với lấy Lăng Tiểu Ngư - chỗ duy nhất nàng có thể bám víu - để không bị té ngã.
Nhưng... có vẻ nàng đã lầm. Chỗ dựa mang tên Lăng Tiểu Ngư kia không thực vững chắc như nàng tưởng. Sau cái bám víu, hay đúng hơn là lôi kéo ấy của nàng, bởi quá bất ngờ nên Lăng Tiểu Ngư nhất thời đã chẳng kịp phản ứng. Hệ quả là giống như Lệ Thắng Nam, cả người hắn cũng đổ hẳn về một phía.
Đen đủi?
Thực ra thì chân chính đen đủi vẫn còn nằm ở phía sau. Không chỉ một mà cho cả hai người.
Cú ngã nọ, nó đã gây ra một hậu quả vô cùng "nghiêm trọng". Có thể nói từ lúc Thiên nhân luận pháp bắt đầu cho tới bây giờ thì nó mới chính là điều bất ngờ lớn nhất, khiến người phải rung động nhiều nhất.
Lệ Thắng Nam và Lăng Tiểu Ngư, hai người bọn họ... Nữ dưới nam trên, mắt nhìn mắt, môi mềm chạm môi, cảnh tượng thật sự là... kinh tâm động phách.
...
"Này...".
"Chuyện này...".
Khắp năm hướng Ngũ Kiếm Đài, mười người như một, khi chứng kiến cảnh tượng khoá môi thân mật kia của Lăng Tiểu Ngư và Lệ Thắng Nam thì ai nấy đều há hốc, nói chẳng thành lời.
Bao nhiêu kỳ đại hội, tính cả cổ kim, có lẽ đây mới là trận đấu "đặc sắc" nhất. Cú ngã kia, nó quá thần thánh rồi.
...
Thế đấy. Cần gì những đòn đánh uy lực hay những kiếm chiêu hoa mỹ biến ảo khôn lường, chỉ một cú "va chạm" ngẫu nhiên thôi cũng quá đủ để làm thế nhân phải trợn mắt há mồm.
Tuy nhiên, nói thì nói vậy chứ thực lòng mình, hai kẻ trong cuộc là Lăng Tiểu Ngư và Lệ Thắng Nam, bọn họ tuyệt chẳng hề mong đợi sẽ khiến mọi người kinh tâm động phách theo cách này đâu. Tất cả chỉ là ngoài ý muốn. Thật sự là ngoài ý muốn.
Hãy nhìn đi. Ngay chính bọn họ cũng đang cứng đờ ra đấy thôi.
...
Phần bởi sự thể xảy ra quá bất ngờ, phần vì nội tâm cả hai trước nay vốn luôn thuần khiết, chưa từng nghĩ đến một cảnh tượng trần tục như vầy nên thành ra cả Lăng Tiểu Ngư và Lệ Thắng Nam đều chẳng ai phản ứng được. Nói cách khác, nụ hôn - kết quả từ cú ngã tai hại kia - vẫn còn đang được duy trì.
Đối với điều này, Lý Ngọc Thường dĩ nhiên không cách nào chấp nhận được. Bất ngờ qua đi là tức giận, nàng đập mạnh xuống bàn, hướng đài cao nói lớn: "Còn không mau tách ra!".
"A...!".
Nghe được tiếng ân sư, Lệ Thắng Nam rốt cuộc cũng lấy lại được năng lực phản ứng. Nàng khẩn trương đem nam nhân đè trên người mình đẩy ra, mau chóng đứng lên.
Mặt hồng như gấc, trong tiếng thở hổn hển, Lệ Thắng Nam thoáng nhìn quanh một vòng, chừng trông thấy ánh mắt khác lạ của mọi người thì tâm tình càng trở nên kích động. Ngón tay chỉ thẳng Lăng Tiểu Ngư - kẻ đã chiếm tiện nghi của mình, nàng bật thốt: "Ngươi... ngươi....".
"Ngươi vô lại!".
p/s: Pea cũng muốn làm người vô lại ^^
So với Lăng Tiểu Ngư thì xúc cảm của nàng càng thêm mạnh mẽ. Nếu như đây là lần đầu tiên Lăng Tiểu Ngư ôm một cô gái thì Lệ Thắng Nam nàng cũng là lần đầu tiên được một nam nhân ôm lấy. Ngẫm lại thì kể từ lúc bái nhập vào Mặc Kiếm Phong tới nay, trải qua mấy mươi năm sinh hoạt, thường ngày, đừng nói ôm, một cái chạm tay cùng nam nhân Lệ Thắng Nam nàng còn chẳng có. Bốn chữ "băng thanh ngọc khuyết" thực dùng để ví von nàng cũng không hề ngoa.
Vậy mà...
Ngày hôm nay, tại khoảnh khắc này, theo khía cạnh nào đó thì tâm linh nàng đã bị vấy bẩn. Một chút. Thể xác... nó cũng là như vậy...
Sau giây phút "bốn mắt nhìn nhau trong im lặng", Lăng Tiểu Ngư và Lệ Thắng Nam cuối cùng cũng bình an đáp xuống Ngũ Kiếm Đài. Nhưng chính tại lúc này, khi định thần lại, Lệ Thắng Nam chợt cựa mình thì mới cảm nhận được có điều không ổn: Một trong hai gò bồng đảo của nàng hình như đang bị thứ gì đó chiếm giữ.
Theo phản xạ, nàng liếc mắt nhìn xuống ngực mình.
Đây rồi. Nàng đã tìm ra thủ phạm. "Thứ gì đó" kia cũng chẳng phải cái gì xa lạ. Rất quen là khác. Đích xác là bàn tay của Lăng Tiểu Ngư. Lúc nãy, chính bàn tay này đã vươn ra ôm lấy hông nàng. Chỉ là nàng không hiểu tại sao bây giờ, thay vì hông nó lại dời hẳn lên trên ngực, giữ trọn gò bồng đảo bên phải của nàng.
Vừa ngượng vừa tức, Lệ Thắng Nam chẳng màng tới việc bình ổn khí huyết nữa, lập tức vùng ra khỏi người Lăng Tiểu Ngư.
Xui xẻo thay, trong trạng thái hư nhược cộng thêm kích động, nàng đã phạm phải sai lầm. Một trong hai chân nàng đã vô tình giẫm lên thanh kiếm của chính mình vốn bị Lăng Tiểu Ngư tước đi trước đó, trật khớp ngã nhào.
"A...!".
Hoảng càng thêm hoảng, loạn càng thêm loạn, Lệ Thắng Nam vội với lấy Lăng Tiểu Ngư - chỗ duy nhất nàng có thể bám víu - để không bị té ngã.
Nhưng... có vẻ nàng đã lầm. Chỗ dựa mang tên Lăng Tiểu Ngư kia không thực vững chắc như nàng tưởng. Sau cái bám víu, hay đúng hơn là lôi kéo ấy của nàng, bởi quá bất ngờ nên Lăng Tiểu Ngư nhất thời đã chẳng kịp phản ứng. Hệ quả là giống như Lệ Thắng Nam, cả người hắn cũng đổ hẳn về một phía.
Đen đủi?
Thực ra thì chân chính đen đủi vẫn còn nằm ở phía sau. Không chỉ một mà cho cả hai người.
Cú ngã nọ, nó đã gây ra một hậu quả vô cùng "nghiêm trọng". Có thể nói từ lúc Thiên nhân luận pháp bắt đầu cho tới bây giờ thì nó mới chính là điều bất ngờ lớn nhất, khiến người phải rung động nhiều nhất.
Lệ Thắng Nam và Lăng Tiểu Ngư, hai người bọn họ... Nữ dưới nam trên, mắt nhìn mắt, môi mềm chạm môi, cảnh tượng thật sự là... kinh tâm động phách.
...
"Này...".
"Chuyện này...".
Khắp năm hướng Ngũ Kiếm Đài, mười người như một, khi chứng kiến cảnh tượng khoá môi thân mật kia của Lăng Tiểu Ngư và Lệ Thắng Nam thì ai nấy đều há hốc, nói chẳng thành lời.
Bao nhiêu kỳ đại hội, tính cả cổ kim, có lẽ đây mới là trận đấu "đặc sắc" nhất. Cú ngã kia, nó quá thần thánh rồi.
...
Thế đấy. Cần gì những đòn đánh uy lực hay những kiếm chiêu hoa mỹ biến ảo khôn lường, chỉ một cú "va chạm" ngẫu nhiên thôi cũng quá đủ để làm thế nhân phải trợn mắt há mồm.
Tuy nhiên, nói thì nói vậy chứ thực lòng mình, hai kẻ trong cuộc là Lăng Tiểu Ngư và Lệ Thắng Nam, bọn họ tuyệt chẳng hề mong đợi sẽ khiến mọi người kinh tâm động phách theo cách này đâu. Tất cả chỉ là ngoài ý muốn. Thật sự là ngoài ý muốn.
Hãy nhìn đi. Ngay chính bọn họ cũng đang cứng đờ ra đấy thôi.
...
Phần bởi sự thể xảy ra quá bất ngờ, phần vì nội tâm cả hai trước nay vốn luôn thuần khiết, chưa từng nghĩ đến một cảnh tượng trần tục như vầy nên thành ra cả Lăng Tiểu Ngư và Lệ Thắng Nam đều chẳng ai phản ứng được. Nói cách khác, nụ hôn - kết quả từ cú ngã tai hại kia - vẫn còn đang được duy trì.
Đối với điều này, Lý Ngọc Thường dĩ nhiên không cách nào chấp nhận được. Bất ngờ qua đi là tức giận, nàng đập mạnh xuống bàn, hướng đài cao nói lớn: "Còn không mau tách ra!".
"A...!".
Nghe được tiếng ân sư, Lệ Thắng Nam rốt cuộc cũng lấy lại được năng lực phản ứng. Nàng khẩn trương đem nam nhân đè trên người mình đẩy ra, mau chóng đứng lên.
Mặt hồng như gấc, trong tiếng thở hổn hển, Lệ Thắng Nam thoáng nhìn quanh một vòng, chừng trông thấy ánh mắt khác lạ của mọi người thì tâm tình càng trở nên kích động. Ngón tay chỉ thẳng Lăng Tiểu Ngư - kẻ đã chiếm tiện nghi của mình, nàng bật thốt: "Ngươi... ngươi....".
"Ngươi vô lại!".
p/s: Pea cũng muốn làm người vô lại ^^
Danh sách chương