Điều này khiến cho thực lực của họ giảm đi không ít, Đường Kiếp đấu với chúng còn nhẹ nhàng hơn so với các đối thủ trước, dường như chỉ một lúc là quật ngã một người. Cũng có kẻ dựa vào thân pháp nhanh nhẹn, định kéo dài thời gian nhằm tiêu hao sức lực Đường Kiếp, nhưng Tử Điện Túng Thân Pháp của Đường Kiếp còn nhanh hơn, kết quả là đối phương rớt đài cũng nhanh hơn.

Một kẻ xui xẻo trong đó mặc một kiện giáp cấp thuật khí, vốn tưởng rằng có thể kháng trụ, không ngờ một trảo của Đường Kiếp đánh tới, trực tiếp xé nát áo giáp, vì vậy lại thêm một kẻ khóc lóc đi ra.

Liền một hơi lại đánh thêm vài trận nữa, mắt nhìn thấy một đám người lần lượt bị thua, sắc mặt của đám người Thu Cảnh càng ngày càng khó coi.

Rốt cuộc, một tiếng hô vang lên.

- Diệp Hưng, Đường Kiếp.

- Mẹ nó, lại là người của chúng ta. Đường Kiếp cho Triệu Thư Tân bao nhiêu tiền, mà tên khốn đó lại ra sức như vậy? Mấy người tức giận nghiến chặt răng.

Mười linh tiền, Đường Kiếp vung tay không tính là nhỏ. Đối với một gã học sinh cấ thấp mà nói, một linh tiền đã khiến bọn họ không thèm để ý tới quy tắc, mười linh tiền có thể khiến bọn họ giẫm đạp lên quy tắc, huống hồ còn là tiền của một vị học sinh được kế thừa Kiếm Điển.

Ngược lại Diệp Hưng cũng không thèm để ý, oang oang nói:

- Đánh thì đánh, xem ai giáo huấn ai.

Nói đến thực lực, Diệp Hưng được coi là kẻ xuất sắc nhất trong mấy người này.

Gã vung chiến chùy trong tay, đi về phía phòng đấu.

Người này tuy là thiếu gia nhà giàu, nhưng lớn lên vẻ mặt dữ tợn, béo nục béo nịch, thuật khí trong tay lại càng hiếm thấy, là một chiếc búa lớn.

Gã tu luyện Cự Cốt Đại Lực Quyết, là một loại tâm pháp hiếm thấy thay đổi tố chất cơ thể. Ở học viện Tẩy Nguyệt cũng là một con đường mà ít người chọn, sức lực mạnh mẽ vô cùng, mạnh nhất là cận chiến, nếu không cân nhắc tới tương lai, thì ít nhất ở bậc Linh Hồ có ưu thế là sức chiến đấu trời sinh. Cũng là đấu pháp của Vệ Thiên Xung mới có thể khắc chế được gã, nếu là chiến thuật đánh chính diện thì không có mấy người có thể làm đối thủ của gã.

Chính bởi vì dùng chiến chùy làm vũ khí, cho nên gã cũng không lo lắng Đường Kiếp có thể làm gì được vũ khí của mình, vì vậy mới dám yên tâm sử dụng.

Lúc bước vào phòng, Diệp Hưng đặt chiến chùy lên mặt đất, phát ra một tiếng "rầm" vang dội.

Diệp Hưng nhìn Đường Kiếp cười nói: - Tiểu tử, đừng tưởng rằng lão tử cũng dễ đối phó như mấy tay mơ lúc nãy.

Ánh mắt Đường Kiếp dùng lại trên chiến chùy của gã, nhẹ nhàng nói: - Ngươi chính là dùng chiếc búa này đập phá con rối của thiếu gia nhà ta? Diệp Hưng cười to: - Đúng, con rối vô dụng gì đó, lão tử chỉ nện mấy búa thì nó đã nát nhừ. Tiểu tử Vệ Thiên Xung còn ôm chân của ta khóc, ha ha.

Nói xong gã chỉ vào một vết sẹo trên mặt mình, lạnh lùng nói: - Nhìn thấy cái này không? Là do móng vuốt của con rối kia đấy, lão tử liều mạng bị thương, cũng muốn đập nát đồ của gã, xem gã sau này lấy cái gì mà huyeenh hoang.

- Được, tốt lắm. Đường Kiếp gật gật đầu: - Nếu đã vậy, ta cũng sẽ đập nát chiếc búa của ngươi.

- Đập nát búa của ta? Ngươi đang nói đùa sao?

Diệp Hưng quả thật không tin vào lỗ tai mình.

Chiến chùy của gã nặng hơn một trăm cân, người thường căn bản không nhấc lên nổi. Ngay cả bản thân gã cũng phải dựa vào Man Lực Thuật mới có thể nhấc được nó. Tuy rằng chiếc búa giá rẻ hơn con rối, nhưng độ bền cứng thì mạnh hơn con rối rất nhiều.

Tên này không ngờ nói muốn đập vỡ chiếc búa của mình, quả là hoang đường.

Ngay sau đó Đường Kiếp đã vọt về phía gã, đánh ra một quyền vào Diệp Hưng.

Diệp Hưng thét lên một tiếng lớn: - Hoàn Phong Chùy.

Đại thiết chùy bay lên, mang theo một cơn lốc xoáy hướng về phía Đường Kiếp.

Dựa vào Man Lực Thuật, dùng Hoàn Phong Chùy oanh kích, là chiêu thức sở trường cũng là tuyệt chiêu của Diệp Hưng, lại thêm bản thân thuật khí có tác dụng cường hóa sức mạnh, nên búa này nện xuống ít nhất phải nặng ngàn cân.

Xuất kích chiêu này, Diệp Hưng tin tưởng rằng Đường Kiếp chắc chắn không tránh nổi.

Không ai có thể cứng rắn chống đỡ chiếc búa của mình, không chỉ là Đường Kiếp không được, cho dù là kẻ mạnh nhất trên bảng xếp hạng cũng không đỡ được. Về điểm này, Diệp Hưng từ trước tới nay đều vô cùng tự tin.

Chỉ cần gã lui lại tránh, như vậy mình có thể tiếp tục dùng Phong Châm Phi tập kích, một khi trúng chiêu hành động của hắn tất nhiên sẽ chậm lại, lúc đó mình có thể dùng búa đập mạnh vào người tên khốn khiếp này. Gã nghĩ mà vui vẻ, trên khuôn mặt dữ tợn lộ ra ý cười, dường như thấy cảnh Đường Kiếp bị chiếc búa của mình đánh cho bong xương nứt gân.

Đáng tiếc là không thể giết hắn.

Trong lòng gã thậm chí còn có một tia tiếc nuối.

Nhưng mà ngay trong khoảng khắc đó, gã lại nhìn thấy Đường Kiếp không hề tránh né mà là xông lên.

Nghênh đỡ thiết chùy, ánh mắt nhìn thẳng vào đầu búa, vung nắm đấm, hung hăng đấm xuống.

Sao có thể như vậy?

Diệp Hưng có hơi chút kinh ngạc.

Không ngờ hắn lại có can đảm, dùng nắm đấm nện vào chiếc búa?

Mọi chuyện phát sinh còn nhanh hơn tốc độ suy nghĩ của gã.

Ngay tại khi đầu búa đụng phải nắm đấm của Đường Kiếp, Đường Kiếp đột nhiên chỉ một ngón tay ra.

Dưới ánh hào quang của ngón tay trên đầu chiếc búa, ẩn hiện một chút huyết quang.

Điểm trên thiết chùy.

Chỉ là một ngón tay.

"ẦM".

Bỗng nhiên cả gian phòng tràn ngập ánh hào quang.

Diệp Hưng chỉ thấy trong tay chợt nhẹ đi, lại có thêm một sức mạnh không thể kháng cự, gã không tự chủ được ngã về phía trước.

Ngã về hướng Đường Kiếp.

Không gian trở nên mù mịt bụi giống như vụn sắt.

Sau đó gã nhìn thấy Đường Kiếp bước về phía trước một bước.

Lại tiến thêm một bước.

Đầu gối nhấc lên húc bào bụng gã.

- A. Diệp Hưng đau đớn phát ra tiếng kêu thảm thiết, đầu gối đánh vào bụng gã, khiến gã cảm giác muốn nôn ra cả mật.

Sau đó gã chỉ thấy mọi thứ như xoay tròn, trời đất đảo lộn gã bị đánh bay ra ngoài, ngã mạnh trên mặt đất.

- Không chịu nổi một kích.

Đường Kiếp nhẹ nhàng thở ra một câu, như tùy ý lau sạch vụn sắt dưới chân, một hạt kim quang vô thanh vô thức từ dưới đất, theo chân bay vào trong cơ thể hắn.

Vừa rồi, hắn dùng Binh Tự Quyết. So với lần trước, Đường Kiếp sau khi trải qua hai lần tẩy luyện, sau khi sử dụng Binh Tự Quyết cũng không bị hôn mê, nhưng dù vậy, toàn thân hắn cũng trở nên mệt mỏi.

Lúc này Đường Kiếp tiện tay nhặt lên chiếc thẻ của Diệp Hưng, thuận tay vẽ trên vai vài cái, một vết thương hiện ra. Sau đó hắn đi nhanh ra ngoài, phía sau vang lên tiếng Diệp Hưng gào khóc, chính là đang tiếc thương cho chiếc búa của gã.

Nhìn thấy Đường Kiếp đi ra, Vệ Thiên Xung hưng phấn nghênh đón: - Lại thắng?

- Ừ, ta đã đập nát chiếc búa của gã.

- Đập nát chiếc búa của gã? Vệ Thiên Xung hoảng hốt la lên: - Làm sao có thể như vậy chứ?

Nói có thể nện đứt kiếm, gã còn có thể chấp nhận, nhưng ngay cả chiếc búa cũng đập vỡ được?

- Có lẽ là do gã mua phải hàng chất lượng kém. Đường Kiếp phất phất tay.

- Đường Kiếp, dù có chất lượng kém thì nó cũng là làm bằng sắt đấy.

- Ta tu Thiếu Hải Động Kim Quyết, là động kim đó nha, nếu nó là bằng gỗ có khi ta ko đập vỡ được.

-.

Bên này Diệp Hưng đang cầm một đống vụn sắt đi ra.

Nhìn thấy cây búa của Diệp Hưng cũng bị đánh nát, đám người Thu Cảnh sắc mặt đại biến, ánh mắt nhìn Đường Kiếp cũng tràn đầy kiêng nể.

Cả trường Đối Luyện đều xôn xao.

Một kích vỡ chùy, mặc dù không biết là công pháp gì, nhưng chỉ cần có phần sức mạnh này đã đủ khiến người ta khiếp sợ.

Cũng có người lẩm bẩm nói: - Thần Tiêu Kiếm Điển. Nhất định là công pháp trong Thần Tiêu Kiếm Điển.

Trên thực tế, trong Thần Tiêu Kiếm Điển đích thực có nhiều công pháp, có thể một kích phá vỡ thuật khí. Chỉ là phải luyện tới mức độ cao thâm mới làm được như vậy. Nếu dựa vào Vô Tương Kim Thân của Đường Kiếp, nếu muốn làm được như vậy phải luyện ít nhất ba năm.

Bởi vậy Đường Kiếp làm như thế cũng thật mạo hiểm.

Nhưng hắn vẫn nhất định phải làm như vậy.

Đây là một cơ hội, một cơ hội mình có thể công khai đập vỡ binh khí.

Nếu bỏ qua lần này này, hắn cũng không biết phải khi nào mới lại có cơ hội.

Mà việc này đã làm một lần, sau này hắn lại làm như vậy, thì cũng có đầy đủ lý do.

Khi có một số việc không thể che giấu được hết, liền tìm cho nó một cái cơ, sau đó để nó công khai xuất hiện. Ở điểm này, thì hắn và Cố Trường Thanh có suy nghĩ giống nhau.

Cũng bởi vì thế hắn mới cố ý tạo ra thương tích, để cho mọi người nghĩ rằng, một kích này hắn dùng quá nhiều sức mạnh, khiến bản thân cũng bị thương.

Bên này Triệu Thư Tân thấy hắn như vậy, liền hỏi: - Còn muốn tiếp tục không?

Đường Kiếp cười cười: - Ta nghỉ ngơi một lát đã.

Đánh nhiều trận như vậy, lại dùng Binh Tự Quyết, cho dù là hắn thì cũng tạm thời không còn sức đánh tiếp.

Nói xong đã ngồi xuống đất, vận chuyển Chu Thiên điều trị thân thể.

Hắn là đang khôi phục lại thể lực bị tiêu hao, tuy nhiên trong mắt người khác là chữa thương cho chính mình.

Nhìn bộ dạng như vậy, tức là hắn vẫn muốn tiếp tục đánh. Nhất thời mọi người đều xôn xao nghị luận, ánh mắt nhìn đám người Thu Cảnh, tràn ngập vui sướng khi thấy người gặp họa.

- Lão đại, chúng ta phải làm gì bây giờ? Mấy người Hàn Triết cũng có chút hoảng rồi.

Thu Cảnh dậm chân: - Chúng ta đi.

Rời khỏi trường Đối Luyện, Đường Kiếp không thể tiếp tục gây phiến toái cho bọn họ.

Mấy người đó vội vàng đi ra khỏi trường đấu.

Nhìn thấy bọn họ rời đi,, sân tập lập tức xôn xao, các học sinh đều cười ha hả, nhao nhao bàn luận, đây vốn là việc mà xưa nay mọi người thích làm.

Trận chiến ngày hôm nay, đám người Thu Cảnh coi như bại hoàn toàn rồi, về sau phỏng chừng cũng không ngẩng đầu lên nhìn người khác được.

Đường Kiếp không tiếp tục khiêu khích, chỉ hỏi Vệ Thiên Xung: - Như thế nào? Hết giận chưa?

- Ừ, hết giận rồi. Vệ Thiên Xung hé miệng cười.

Một mạch làm hỏng kiếm, xé rách giáp, đánh nát búa của người ta. Nếu nói về tổn thất, đối phương hôm nay tổn thất còn nhiều hơn mình, lại còn bị đánh trước mặt mọi người, tức giận đều được trút hết rồi.

- Vậy thì tốt.

Đường Kiếp thản nhiên nói, ánh mắt vẫn như cũ nhìn theo bóng lưng đám người Thu Cảnh. Hắn nhìn thấy đám người Chung Hàm đang ném kiếm gãy và áo giáp của mình đi, trong lòng vừa động: - Tiểu thiếu gia, có thể giúp ta một việc được không?

- Ngươi nói đi, có chuyện gì thiếu gia ta đều đáp ứng ngươi.

- Cũng không có gì, có thấy hai người kia vứt đi thứ bị ta làm hỏng không? Ta muốn ngươi giúp ta lấy những thứ đó.

- Ngươi định làm gì? Vệ Thiên Xung ngạc nhiên hỏi.

- Không có gì, chính là muốn giữ làm kỷ niệm, dù gì cũng là thành quả mà ta lần đầu tiên xuất trận, nên muốn cất giữ chúng. Đường Kiếp cười nói.

Vệ Thiên Xung bừng tỉnh hiểu ra, liền chạy đi nhặt lại kiếm và áo giáp, còn không quên khoe khoang một hồi với mọi người.

Thu được kiếm giáp, Đường Kiếp thấy thể lực hiện tại của mình nhất thời không thể phục hồi, cũng không có ý định đánh tiếp, xoay người rời đi.

Khi đang đi ra, nghe thấy đám học sinh đều nghị luận: - Lần đầu tiên tới liền lấy ngay danh hiệu đầu bảng, quả không hổ là cuồng sinh Đường Kiếp.

- Xì, chỉ là may mắn, chưa đụng phải người có năng lực mà thôi.

- Cũng đúng, chưa đụng phải một kẻ dũng mãnh nào, coi như hắn may mắn. Trận đấu hôm nay chẳng đánh giá được gì, toàn đấu với bọn tay mơ.

Một đám người lần lượt nghị luận.

Cũng có kẻ tỉnh táo, nói: - Một kích vỡ chùy, cũng coi là may mắn?

Tuy nhiên câu nói đó, rất nhanh bị dìm trong tiếng hô tức giận của mọi người.

Đường Kiếp bị danh hiệu đầu bảng làm ngây người một lúc, sau đó mới nhìn lên bảng chiến đấu cấp Linh Tuyền ngày hôm nay. Không ngờ hắn thắng liền mười bốn trận, xếp ở vi trí đầu tiên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện