Trời còn chưa sáng, Vệ Thiên Xung đã bị đánh thức. Y còn đang buồn ngủ, gắt gỏng nói: - Đừng làm phiền ta!
Thanh âm của Đường Kiếp vang lên: - Thiếu gia, phải đi học rồi.
- Không đi được không, đang ngủ.
- Đến muộn sẽ phải đứng nghe giảng đấy.
- Đứng thì đứng. Vệ Thiên Xung không kiên nhẫn trả lời.
Ngay sau đó, Đường Kiếp dùng một tay nhấc Vệ Thiên Xung ở trong chăn lên, sau đó mang y ra ngoài.
- Đường Kiếp, ngươi thật lớn mật! Vệ Thiên Xung vung tay đánh tới Đường Kiếp. Đường Kiếp tùy tiện đánh ra một trảo đã bắt được cánh tay của Vệ Thiên Xung. Với khí lực của hắn, Vệ Thiên Xung nào có cơ hội phản kháng.
- Ta sẽ mách mẹ ta, tố cáo ngươi.
- Muốn tố cáo thì cũng để sau khi lên lớp. Thị Mộng, mau rửa mặt cho thiếu gia. Đường Kiếp căn bản là không quan tâm đến lời y nói.
Thị Mộng lao đến, cả giận nói: - Dựa vào cái gì lại là ta, sao ngươi không làm? - Nếu không hai ta đổi nhiệm vụ, ngươi đốc thúc thiếu gia đi học, ta rửa mặt cho thiếu gia? Đường Kiếp nhấc Vệ Thiên Xung đưa đến trước mặt Thị Mộng.
Thị Mộng nhìn thiếu gia đang hoa chân múa tay liên tục mắng chửi Đường Kiếp, lời định nói cũng đành nuốt xuống: - Thôi được, để ta làm.
Sau một hồi ép buộc, Vệ Thiên Xung rốt cuộc cũng tỉnh táo hơn một chút.
Ba người ra khỏi Mặc Hương viện thì thấy đã có rất nhiều người đến Giảng Đạo đường, xem ra chuyện hôm qua đã trở thành bài học cho không ít người.
Học viện Tẩy Nguyệt có thói quen không chia lớp. Một ngàn năm trăm người ở cùng một chỗ nghe giảng nhưng chỉ có hơn trăm chỗ ngồi, chỉ có người đến sớm mới có thể tranh được chỗ ngồi.
Trong số học viên của niên khóa này, người giống như Đường Kiếp, không cần quan tâm đến ý trí của thiếu gia, dùng vũ lực lôi đến lớp học không nhiều lắm, tuyệt đại đa số tôi tớ đều chỉ có thể đau khổ cầu xin thiếu gia nhà mình rơi giường.
Khi sắc trời gần sáng, đám học sinh cũng tới gần hết, đại bộ phận người không có chỗ ngồi đều liên tục mắng mỏ, nhưng có Trận tự viên ở đó, cũng không có thiếu gia nhà nào dám hống hách cưỡng ép người khác nhường chỗ ngồi.
Lúc này, Đường Kiến đột nhiên giơ một tấm biển lên:
- Bán chỗ ngồi, ba miếng linh tiền.
Vệ Thiên Xung kinh hãi: - Ngươi muốn bán chỗ ngồi?
Đường Kiếp cười đáp: - Chúng ta là hạ nhân, đứng đã quen.
- Nhưng ba miếng linh tiền cũng quá đắt.
- Không sao cả, dù sao ta cũng có một chỗ, không bán được thì dùng.
Tuy nói như thế nhưng ba miếng linh tiền đúng là không rẻ.
Thấy hành động của Đường Kiếp, không ít người hầu đến sớm có chỗ ngồi cũng rao bán chỗ ngồi, có điều bọn chúng đưa giá rất thấp, chỉ cần cấp cho một ít bạc liền bán. Ngay cả Thị Mông cũng bán chỗ ngồi của mình, chỉ có vị trí của Đường Kiếp là không ai để ý, tuy nhiên Đường Kiếp cũng không quá để ý.
Đó là một âm mưu của hắn.
Không bao lâu sau, rốt cục tiên sư giảng bài cũng đi vào.
Tiên sư kia là một trung niên râu dài, khuôn mặt đen sẫm, dường như ai cũng thiếu tiền y vậy.
Y vừa đảo mắt một cái, vốn một số người còn đang to nhỏ nói chuyện lập tức im lặng, lớp học lặng như tờ.
Lúc này tiên sư mới gật gật đầu: - Đóng cửa, nhớ số, ai đến sau không được vào.
Tiên sư cũng không cao giọng nhưng thanh âm truyền khắp bốn phía.
Không thấy ai điều khiển, cửa chính đại sảnh ầm ầm đóng lại.
Một lát sau, một gã Trật tự viên đã đếm xong, tiến lên phía trước nói: - Hồi bẩm thượng sư, học sinh kỳ này có một ngàn năm trăm người, hiên có một ngàn ba trăm bốn mươi hai người, còn một trăm năm mươi tám người chưa tới.
Tiên sư mặt đen kia liền nói: - Chưa tới xử lý theo tội trốn học, trừ năm điểm.
Học sinh phía dưới đều đổ mồ hôi trán, đây là biện pháp để đuổi người đi mà.
Tiên sư mặt đen kia như nhìn ra tâm tư của mọi người, hừ lạnh một tiếng: - Tiên lộ gập gềnh, từng bước khó đi, muốn tìm đường lớn, nhất định tâm chí phải cứng cỏi, dũng cảm tiến tới. Nếu có thể dễ dàng cầu đạo, ai sẽ quý trọng? Hôm qua nhập học, hẳn các ngươi đã biết quy củ của học viện này rồi, vậy mà có người còn dám đến muộn. Việc tối thiểu là dậy sớm còn không làm được, nói gì đến tu với tiên, sớm về nhà mà ngủ.
Lời này y nói bằng giọng điệu linh hoạt, sắc bén, khiến tất cả mọi người đều rùng mình.
Đường Kiếp thì cảm thấy vị Tiên sư này nói rất có đạo lý.
Tuy rằng quy củ của học viện Tẩy Nguyệt hết sức nghiêm khắc, nhưng cũng không phải không hợp lý. Ví dụ như học sinh không được gây sự ẩu đả, không được đến muộn là hết sức bình thường. Chỉ là đám thiếu gia đã quen hưởng phúc, đã quen với quyền uy, nhất thời không thích ứng được.
Quy củ của phòng ăn lại có chút quá đáng, nhưng cũng có thể trừng trị đám thiếu gia lấy tật xấu làm đầu, càng cần biết tất cả đều không dễ dàng, cũng có thể để cho bọn chúng từ bỏ thói quen tiêu xài, không tuân thủ kỷ luật và thói quen.
Nếu không thể sửa những tật xấu kia, đem tật xấu lớn nhỏ của đám nhà giàu mang tới Tu Tiên giới, tương lai nhất định không có kết quả tốt đẹp gì.
Hơn nữa Đường Kiếp có cảm giác, phía sau những quy củ này còn có dụng ý khác, chỉ có điều nhất thời không thể phát hiện ra.
Tiên sư kia tiếp tục nói: - Sau này làm việc, các ngươi phải tự giải quyết cho tốt. Học viện Tẩy Nguyệt chúng ta không nói chơi, tất cả đều dùng hành động để chứng minh, cho nên những lời răn dạy các ngươi, ta chỉ nói một lần. Các ngươi tự hiểu thì tốt, không hiểu thì cứ chờ ăn quả đắng đi.
Lời này vừa nói xong, tiên sư lại nói tiếp: - Ta bắt đầu giảng bài. Ta tên là Tân Việt, theo quy củ của học viện, đối với giảng viên đều gọi là thượng sư, có thể thêm họ, không tuân thủ là phạm lỗi. Trên lớp học tuyệt đối phải duy trì trận tự, không thắc mắc. Nếu tự tiện nói chuyện, tranh cãi ầm ĩ, thắc mắc, phạm lỗi, người phạm lỗi mỗi lần trừ một điểm.
Có hơn một ngàn người nghe giảng, nếu mỗi người hỏi một vấn đề, vậy hắn cũng không cần giảng bài nữa rồi.
- Hôm nay là ngày đầu tiên, trước tiên nói cho mọi người biết một chút về sự tồn tại của Tẩy Nguyệt phái. Mục đích của học viện Tẩy Nguyệt được một số tiên gia lịch sử ghi lại trong một số tư liệu lịch sử của Tê Hà Giới, có thể lên tới mười lăm ngàn năm, việc này không thể xác minh, chỉ có thể dựa vào di tích điều tra ra một phần. Chư tiên vào bên trong đã chứng nhận, văn hiền sớm nhất. Chứng pháp thứ hai, khi thiên địa có linh
Không ngờ không nói đến mọi người tu luyện như thế nào, điều này làm cho mọi người có chút thất vọng.
Tê Hà Giới có lịch sử lâu dài. Thời nay chia làm bốn thời đại lớn là Thái cổ, Thượng cổ, Cận cổ và Hiện đại. Trong đó Thái cổ là khoảng mười lăm ngàn năm trước, cách thời đại này quá lâu, cho dù là tiên nhân trường sinh cũng không sống được đến lúc này, bởi vậy sử ký đã không thể xác minh. Thời kỳ Thượng cổ thì có chút ít lịch sử lưu truyền tới nay, Cửu Lê Binh Chủ chính là một tồn tại khủng bố ở thời kỳ Thượng cổ, cách nay ước chừng mười ngàn năm. Tiên nhân ngày đó dĩ nhiên là đã chết, hoặc phá giới tiêu dao, chẳng biết đi đâu, cũng không biết có còn sống đến bây giờ hay không.
Cận cổ thì cách đây năm ngàn năm. Lịch sử của Tê Hà Giới cũng bắt đầu trong khoảng thời gian này.
Thời kỳ Cận cổ đã trải qua ba lần biến động lớn, mỗi một lần đều mang đến biến hóa nghiêng trời lệch đất. Tẩy Nguyệt phái quật khởi vào lần "Hồng Mông tai ương" thứ ba, dần dần phát triển lớn mạnh, tồn tại đến nay đã ba ngàn năm, thời gian quật khởi là một ngàn tám trăm năm, còn học viện Tẩy Nguyệt tồn tại đến nay là hơn một ngàn hai trăm năm. Có thể nói thời điểm huy hoàng của Tẩy Nguyệt phái và thời điểm thành lập của học viện Tẩy Nguyệt là cùng một thời điểm.
Phần lớn đám học sinh đều không có hứng thú với lịch sử của Tê Hà Giới, nhưng Đường Kiếp nghe được lại vô cùng thích thú.
Từ khi hắn tới Tê Hà Giới, tuy rằng cũng có đọc sách biết chữ, nhưng chung quy không trải qua hệ thống giáo dục, mà muốn lăn lộn được trong cái thế giới này, phải xâm nhập toàn diện, hiểu rõ một cách toàn diện cái thế giới này.
Người chân chính lăn lộn trong xã hội đều vô cùng hoài niệm thời học sinh, cũng từng thốt lên rằng - Thời kỳ đi học vẫn là vui nhất. Nếu có cơ hội, thật muốn trở lại ghế nhà trường học tập. Đường Kiếp tự nhên sẽ không lãng phí cơ hội.
Bởi vì hắn không những chăm chú lắng nghe mà còn ghi chép lại những kiến thức trên lớp.
Học sinh ở thời này rất ít có thói quen ghi chép, biểu hiện của Đường Kiếp khiến cho Tân Viêt nhìn hắn nhiều hơn vài lần.
Đợi đến khi hết tiết, Tân Việt rời đi, mọi người đều nghĩ có thể nghỉ ngơi, không ngờ lại có một vị tiên sư đi lên.
Lần này là một nữ sư, giọng nói dịu dàng, êm tai vô cùng, tuy nhiên lời vừa nói ra khiến mọi người thấy lạnh trong lòng.
- Ta là Ti Nguyệt Nhi, kế tiếp sẽ do ta giảng về địa lý Tê Hà Giới cho mọi người.
Không nghĩ tới còn phải tiếp tục học, hơn nữa còn không phải là học tu tiên, mọi người đồng thời lên tiếng oán than, dù là bị khấu trừ cũng phải kêu than.
Đã đứng hơn nửa canh giờ rồi!
Tính tình Ti Nguyệt Nhi cũng khá tốt, cũng không hô hào cái gì trừ điểm, chỉ cười nói: - Ta biết đám học sinh các ngươi đều giống nhau, đến đây cũng chỉ vì muốn tu tiên đắc đạo. Nhưng nếu không thông đạo lý, vậy làm thế nào có thể đắc đạo? Thư viện Tẩy Nguyệt phái ta mênh mông rộng lớn, vừa phải truyền thụ tiên pháp cho mọi người, cũng phải giảng cho mọi người hiểu đạo lý nhân sinh. Nếu sinh ra một đám tiên nhân không hiểu cách đối nhân xử thế, kẻ nghịch ta phải chết, vậy khác gì ma đầu.
Thanh âm của Đường Kiếp vang lên: - Thiếu gia, phải đi học rồi.
- Không đi được không, đang ngủ.
- Đến muộn sẽ phải đứng nghe giảng đấy.
- Đứng thì đứng. Vệ Thiên Xung không kiên nhẫn trả lời.
Ngay sau đó, Đường Kiếp dùng một tay nhấc Vệ Thiên Xung ở trong chăn lên, sau đó mang y ra ngoài.
- Đường Kiếp, ngươi thật lớn mật! Vệ Thiên Xung vung tay đánh tới Đường Kiếp. Đường Kiếp tùy tiện đánh ra một trảo đã bắt được cánh tay của Vệ Thiên Xung. Với khí lực của hắn, Vệ Thiên Xung nào có cơ hội phản kháng.
- Ta sẽ mách mẹ ta, tố cáo ngươi.
- Muốn tố cáo thì cũng để sau khi lên lớp. Thị Mộng, mau rửa mặt cho thiếu gia. Đường Kiếp căn bản là không quan tâm đến lời y nói.
Thị Mộng lao đến, cả giận nói: - Dựa vào cái gì lại là ta, sao ngươi không làm? - Nếu không hai ta đổi nhiệm vụ, ngươi đốc thúc thiếu gia đi học, ta rửa mặt cho thiếu gia? Đường Kiếp nhấc Vệ Thiên Xung đưa đến trước mặt Thị Mộng.
Thị Mộng nhìn thiếu gia đang hoa chân múa tay liên tục mắng chửi Đường Kiếp, lời định nói cũng đành nuốt xuống: - Thôi được, để ta làm.
Sau một hồi ép buộc, Vệ Thiên Xung rốt cuộc cũng tỉnh táo hơn một chút.
Ba người ra khỏi Mặc Hương viện thì thấy đã có rất nhiều người đến Giảng Đạo đường, xem ra chuyện hôm qua đã trở thành bài học cho không ít người.
Học viện Tẩy Nguyệt có thói quen không chia lớp. Một ngàn năm trăm người ở cùng một chỗ nghe giảng nhưng chỉ có hơn trăm chỗ ngồi, chỉ có người đến sớm mới có thể tranh được chỗ ngồi.
Trong số học viên của niên khóa này, người giống như Đường Kiếp, không cần quan tâm đến ý trí của thiếu gia, dùng vũ lực lôi đến lớp học không nhiều lắm, tuyệt đại đa số tôi tớ đều chỉ có thể đau khổ cầu xin thiếu gia nhà mình rơi giường.
Khi sắc trời gần sáng, đám học sinh cũng tới gần hết, đại bộ phận người không có chỗ ngồi đều liên tục mắng mỏ, nhưng có Trận tự viên ở đó, cũng không có thiếu gia nhà nào dám hống hách cưỡng ép người khác nhường chỗ ngồi.
Lúc này, Đường Kiến đột nhiên giơ một tấm biển lên:
- Bán chỗ ngồi, ba miếng linh tiền.
Vệ Thiên Xung kinh hãi: - Ngươi muốn bán chỗ ngồi?
Đường Kiếp cười đáp: - Chúng ta là hạ nhân, đứng đã quen.
- Nhưng ba miếng linh tiền cũng quá đắt.
- Không sao cả, dù sao ta cũng có một chỗ, không bán được thì dùng.
Tuy nói như thế nhưng ba miếng linh tiền đúng là không rẻ.
Thấy hành động của Đường Kiếp, không ít người hầu đến sớm có chỗ ngồi cũng rao bán chỗ ngồi, có điều bọn chúng đưa giá rất thấp, chỉ cần cấp cho một ít bạc liền bán. Ngay cả Thị Mông cũng bán chỗ ngồi của mình, chỉ có vị trí của Đường Kiếp là không ai để ý, tuy nhiên Đường Kiếp cũng không quá để ý.
Đó là một âm mưu của hắn.
Không bao lâu sau, rốt cục tiên sư giảng bài cũng đi vào.
Tiên sư kia là một trung niên râu dài, khuôn mặt đen sẫm, dường như ai cũng thiếu tiền y vậy.
Y vừa đảo mắt một cái, vốn một số người còn đang to nhỏ nói chuyện lập tức im lặng, lớp học lặng như tờ.
Lúc này tiên sư mới gật gật đầu: - Đóng cửa, nhớ số, ai đến sau không được vào.
Tiên sư cũng không cao giọng nhưng thanh âm truyền khắp bốn phía.
Không thấy ai điều khiển, cửa chính đại sảnh ầm ầm đóng lại.
Một lát sau, một gã Trật tự viên đã đếm xong, tiến lên phía trước nói: - Hồi bẩm thượng sư, học sinh kỳ này có một ngàn năm trăm người, hiên có một ngàn ba trăm bốn mươi hai người, còn một trăm năm mươi tám người chưa tới.
Tiên sư mặt đen kia liền nói: - Chưa tới xử lý theo tội trốn học, trừ năm điểm.
Học sinh phía dưới đều đổ mồ hôi trán, đây là biện pháp để đuổi người đi mà.
Tiên sư mặt đen kia như nhìn ra tâm tư của mọi người, hừ lạnh một tiếng: - Tiên lộ gập gềnh, từng bước khó đi, muốn tìm đường lớn, nhất định tâm chí phải cứng cỏi, dũng cảm tiến tới. Nếu có thể dễ dàng cầu đạo, ai sẽ quý trọng? Hôm qua nhập học, hẳn các ngươi đã biết quy củ của học viện này rồi, vậy mà có người còn dám đến muộn. Việc tối thiểu là dậy sớm còn không làm được, nói gì đến tu với tiên, sớm về nhà mà ngủ.
Lời này y nói bằng giọng điệu linh hoạt, sắc bén, khiến tất cả mọi người đều rùng mình.
Đường Kiếp thì cảm thấy vị Tiên sư này nói rất có đạo lý.
Tuy rằng quy củ của học viện Tẩy Nguyệt hết sức nghiêm khắc, nhưng cũng không phải không hợp lý. Ví dụ như học sinh không được gây sự ẩu đả, không được đến muộn là hết sức bình thường. Chỉ là đám thiếu gia đã quen hưởng phúc, đã quen với quyền uy, nhất thời không thích ứng được.
Quy củ của phòng ăn lại có chút quá đáng, nhưng cũng có thể trừng trị đám thiếu gia lấy tật xấu làm đầu, càng cần biết tất cả đều không dễ dàng, cũng có thể để cho bọn chúng từ bỏ thói quen tiêu xài, không tuân thủ kỷ luật và thói quen.
Nếu không thể sửa những tật xấu kia, đem tật xấu lớn nhỏ của đám nhà giàu mang tới Tu Tiên giới, tương lai nhất định không có kết quả tốt đẹp gì.
Hơn nữa Đường Kiếp có cảm giác, phía sau những quy củ này còn có dụng ý khác, chỉ có điều nhất thời không thể phát hiện ra.
Tiên sư kia tiếp tục nói: - Sau này làm việc, các ngươi phải tự giải quyết cho tốt. Học viện Tẩy Nguyệt chúng ta không nói chơi, tất cả đều dùng hành động để chứng minh, cho nên những lời răn dạy các ngươi, ta chỉ nói một lần. Các ngươi tự hiểu thì tốt, không hiểu thì cứ chờ ăn quả đắng đi.
Lời này vừa nói xong, tiên sư lại nói tiếp: - Ta bắt đầu giảng bài. Ta tên là Tân Việt, theo quy củ của học viện, đối với giảng viên đều gọi là thượng sư, có thể thêm họ, không tuân thủ là phạm lỗi. Trên lớp học tuyệt đối phải duy trì trận tự, không thắc mắc. Nếu tự tiện nói chuyện, tranh cãi ầm ĩ, thắc mắc, phạm lỗi, người phạm lỗi mỗi lần trừ một điểm.
Có hơn một ngàn người nghe giảng, nếu mỗi người hỏi một vấn đề, vậy hắn cũng không cần giảng bài nữa rồi.
- Hôm nay là ngày đầu tiên, trước tiên nói cho mọi người biết một chút về sự tồn tại của Tẩy Nguyệt phái. Mục đích của học viện Tẩy Nguyệt được một số tiên gia lịch sử ghi lại trong một số tư liệu lịch sử của Tê Hà Giới, có thể lên tới mười lăm ngàn năm, việc này không thể xác minh, chỉ có thể dựa vào di tích điều tra ra một phần. Chư tiên vào bên trong đã chứng nhận, văn hiền sớm nhất. Chứng pháp thứ hai, khi thiên địa có linh
Không ngờ không nói đến mọi người tu luyện như thế nào, điều này làm cho mọi người có chút thất vọng.
Tê Hà Giới có lịch sử lâu dài. Thời nay chia làm bốn thời đại lớn là Thái cổ, Thượng cổ, Cận cổ và Hiện đại. Trong đó Thái cổ là khoảng mười lăm ngàn năm trước, cách thời đại này quá lâu, cho dù là tiên nhân trường sinh cũng không sống được đến lúc này, bởi vậy sử ký đã không thể xác minh. Thời kỳ Thượng cổ thì có chút ít lịch sử lưu truyền tới nay, Cửu Lê Binh Chủ chính là một tồn tại khủng bố ở thời kỳ Thượng cổ, cách nay ước chừng mười ngàn năm. Tiên nhân ngày đó dĩ nhiên là đã chết, hoặc phá giới tiêu dao, chẳng biết đi đâu, cũng không biết có còn sống đến bây giờ hay không.
Cận cổ thì cách đây năm ngàn năm. Lịch sử của Tê Hà Giới cũng bắt đầu trong khoảng thời gian này.
Thời kỳ Cận cổ đã trải qua ba lần biến động lớn, mỗi một lần đều mang đến biến hóa nghiêng trời lệch đất. Tẩy Nguyệt phái quật khởi vào lần "Hồng Mông tai ương" thứ ba, dần dần phát triển lớn mạnh, tồn tại đến nay đã ba ngàn năm, thời gian quật khởi là một ngàn tám trăm năm, còn học viện Tẩy Nguyệt tồn tại đến nay là hơn một ngàn hai trăm năm. Có thể nói thời điểm huy hoàng của Tẩy Nguyệt phái và thời điểm thành lập của học viện Tẩy Nguyệt là cùng một thời điểm.
Phần lớn đám học sinh đều không có hứng thú với lịch sử của Tê Hà Giới, nhưng Đường Kiếp nghe được lại vô cùng thích thú.
Từ khi hắn tới Tê Hà Giới, tuy rằng cũng có đọc sách biết chữ, nhưng chung quy không trải qua hệ thống giáo dục, mà muốn lăn lộn được trong cái thế giới này, phải xâm nhập toàn diện, hiểu rõ một cách toàn diện cái thế giới này.
Người chân chính lăn lộn trong xã hội đều vô cùng hoài niệm thời học sinh, cũng từng thốt lên rằng - Thời kỳ đi học vẫn là vui nhất. Nếu có cơ hội, thật muốn trở lại ghế nhà trường học tập. Đường Kiếp tự nhên sẽ không lãng phí cơ hội.
Bởi vì hắn không những chăm chú lắng nghe mà còn ghi chép lại những kiến thức trên lớp.
Học sinh ở thời này rất ít có thói quen ghi chép, biểu hiện của Đường Kiếp khiến cho Tân Viêt nhìn hắn nhiều hơn vài lần.
Đợi đến khi hết tiết, Tân Việt rời đi, mọi người đều nghĩ có thể nghỉ ngơi, không ngờ lại có một vị tiên sư đi lên.
Lần này là một nữ sư, giọng nói dịu dàng, êm tai vô cùng, tuy nhiên lời vừa nói ra khiến mọi người thấy lạnh trong lòng.
- Ta là Ti Nguyệt Nhi, kế tiếp sẽ do ta giảng về địa lý Tê Hà Giới cho mọi người.
Không nghĩ tới còn phải tiếp tục học, hơn nữa còn không phải là học tu tiên, mọi người đồng thời lên tiếng oán than, dù là bị khấu trừ cũng phải kêu than.
Đã đứng hơn nửa canh giờ rồi!
Tính tình Ti Nguyệt Nhi cũng khá tốt, cũng không hô hào cái gì trừ điểm, chỉ cười nói: - Ta biết đám học sinh các ngươi đều giống nhau, đến đây cũng chỉ vì muốn tu tiên đắc đạo. Nhưng nếu không thông đạo lý, vậy làm thế nào có thể đắc đạo? Thư viện Tẩy Nguyệt phái ta mênh mông rộng lớn, vừa phải truyền thụ tiên pháp cho mọi người, cũng phải giảng cho mọi người hiểu đạo lý nhân sinh. Nếu sinh ra một đám tiên nhân không hiểu cách đối nhân xử thế, kẻ nghịch ta phải chết, vậy khác gì ma đầu.
Danh sách chương