Từ lúc cùng Đường Kiếp học điêu khắc gỗ, tiểu thiếu gia hoàn toàn say mê môn này.

So với Đường Kiếp, Vệ Xung Thiên không thích tạo hình người. nhưng lại thích điêu khắc hoa cỏ, chim muôn thú vật, các loại kỳ dị khác lạ.

Theo thời gian, trong vườn dần dần để đầy các tác phẩm của hắn, mỗi lần có khách đến chơi, sẽ được biết đây là tác phẩm của tiểu thiếu gia, như vậy sẽ làm mọi người thán phục kỳ tài.

Mỗi lần như vậy, Đường Kiếp đều có cảm giác chán nản về nghề của minh.

Do không có "tài năng" trong phương diện nghệ thuật, dần dần làm cho Đường Kiếp từ bỏ việc điêu khắc, không phải là vì tiêu tử kia, mà Đường Kiếp không thể điêu khắc được.

Hiện tại thành tựu lớn nhất của Đường Kiếp trong điêu khắc gỗ chính là chế tạo mê cunglàm cái này rất đơn giản. Chỉ cần tìm một khúc gỗ, đục 7,8 cái lổ, sau đó bỏ trong phòng, chất thành một núi nhỏ, để cho con vật chui tới chui lui.

Kế hoạch điêu khắc gỗ của Đường Kiếp hoàn toàn thất bại. nhưng trong cái rủi có cái may xuất hiện, chính là mội quan hệ của Đường Kiếp va Vệ Xung Thiên tốt hẳn ra.

Sau sự việc giết con ngựa, Vệ Xung Thiên không lạnh nhạt với Đường Kiếp. Hắn không có ghi hận trong lòng đối với Đường Kiếp,mà trái lại sau sự việc đó, hắn hoàn toàn không oán hận Đường Kiếp.

Điều làm cho hắn không thể nào quên chính là ánh mắt lạnh lùng như băng của Đường Kiếp khi giết con ngựa, mỗi lần nghĩ đến ánh mắt đó. Làm cho lòng hắn run sợ mất tự chủ, chính vì việc này kiến hắn không muốn chơi thân quá với Đường Kiếp.

Hơn nửa Đường Kiếp với thân phận là tôi tớ, càng không hứng thú việc lấy lòng của Vệ Xung Thiên. Vì thế hai người luôn duy trì mối quan hệ chủ tớ.

Mãi cho đến sau khi việc điêu khắc gỗ, mối quan hệ của Vệ Xung Thiên và Đường Kiếp dần dần thân thiết.

Dù có công hay không, khi Vệ Xung Thiên ban thưởng cho một vật gì đó, đều muốn dành cho Đường Kiếp một phần.

Chuyện này làm cho mọi người ghen tỵ. Hiện tại Đường Kiếp đã được yêu thích lại còn có mối quan hệ tốt với tiểu thiếu gia, xem ra việc hy vọng được đi học của người hầu được tăng lên rất nhiều.

Cho dù có ghen ghét, thì đám người Thị Mặc, Thị Mộng cũng chẳng làm được gìkhi một người vừa được lòng của chủ, thì có vẫn có thể bị chèn ép, nhưng khi chủ đã ra mặt lên tiếng, thì việc này càng thêm khó khăn.

Thời gian trôi qua, hiện tại Đường Kiếp cũng giống như bọn Thị Mặc, đã tạo cho minh mối quan hệ từ trước, nếu không rất dễ bị bắt nạt.

Lại một tháng nửa đã trôi qua. Sau khi Đường Kiếp hoàn thành mê cung cho con vật nhỏ, liền quyết bỏ nghề điêu khắc.

Nhưng hắn không muốn nhàn nhã, liền có hứng thứ vào chuyện khác, bắt đầu thích đốt thành những chậu hoa.

So với việc điêu khắc, những chậu hoa mà hắn làm ra càng tệ. Nhưng Đường Kiếp rất có hứng thú với việc này, đáng tiếc là tiểu thiếu gia không có hứng thú với việc này.

Thời gian làm châu ra không cần nhiều, chỉ cần 1 ngày là đủ, bản thân Đường Kiếp đã có thể đốt thành một chậu hoa lớn hoàn chỉnh. Sau đó lấy một gốc cây thẳng tấp điêu khắc rồi cắm vào chậu, sau một hồi nhìn ngắm chậu hoa, Đường Kiếp cũng gật đầu mãn nguyện.

Sau khi đem khúc gỗ đã điêu khắc bỏ vào chậu hoa, thì sau đó hắng không làm bất kỳ chậu hoa nào nữa.

Đương nhiên, hắn vẫn làm công việc điêu khắc, nhưng có điều hắn chuyển hướng từ việc điêu khắc sang việc làm phép thuật. Những người xung quanh không biết chuyện này, còn cho rằng hắn vẫn đang nổ lực chạy theo kịp tiểu thiếu gia, còn cười và nói sau lung hắn: - Cây gỗ mục còn không làm được.

Do từng xảy ra chuyện Đường Kiếp lương tháng được 3 đồng và chuyện Đường Kiếp giết ngựa, sau này lại bàn tán việc Đường Kiếp thanh gỗ mục.

Thời gian trôi qua nhanh, chớt mắt đã qua mấy tháng. Đường Kiếp hằng ngày buổi sáng làm việc, nghiên cứu phép thuật. Buổi tối về phòng luyện chữ và luyện tang thượng kinh. Những lúc rãnh rỗi thì đùa giởn với con vật nhỏ. Thỉnh thoảng cũng nói chuyện với con vật nhỏ. Ngày tháng trôi qua thật yên bình và lặng lẽ.

Đáng tiếc là đến bây giờ YY cũng không thể nói chuyện được. suốt ngày cứ liên tục nói Y Y nha nha, cần thứ gì thì dùng tay mà chỉ, Đường Kiếp phải vội vàng đi phục vụ nó. Cũng may là con vật nhỏ rất đáng yêu, làm cho Đường Kiếp thích thú, nên được đối xử sủng ái.

Chớt mắt đã qua nửa năm. Hôm nay Đường Kiếp phải niệm kinh cho miếng gỗ trong tay mình.

Việc làm phép thuật cho hình nôm, quả thật là một chuyện không hề đơn giản tí nào.

Sở trường của Hư Mộ Dung là phép thuật tự nhiên, dùng những thứ tự nhiên trời đất mà làm thành. Tất cả đều trong tranh sơn dầu của hắn. những thứ hắn muốn vẽ thì chỉ cần hắn vẽ vài nét là tạo nên bức tranh tuyệt đẹp.

Theo góc độ này mà nói, thiên hạ tự nhiên là một tấm vãi tốt nhất, nhưng yêu cầu rất cao, giới hạn sử dụng cũng rất lớn, giống như việc mình không thể di chuyển.

Nó không giống như việc phép thuật trên hình nộm, nó có ảnh hưởng đến việc vẽ tranh sơn dầu xem việc vẽ hình nộm như việc vẽ tranh sơn dầu, diện tích thực tế lớn mình có thể thu nhỏ lại, không gian cũng không đủ.

Tuy Hư Mộ Dung có đọc sơ qua, nhưng rốt cuộc không am hiểu, vì thế đối với việc không tinh thông việc phép thuật cho hình nôm thì Đường Kiếp phải tự mình khổ cực nghiên cứu.

Hôm nay đang lúc hắn đang nghiên cứu cách điêu khắc hoa văn trên hình nôm, thì nhìn thấy Vệ Điệp đang bước đến từ xa.

Đường Kiếp liền đặt hình nộm xuống đứng dậy nghênh tiếp tiểu thư và nói: - Thưa tiểu thư, tiểu thiếu gia đang học.

- Ta tới đây tìm ngươi. Vệ Điệp bước đến nói:

Đường Kiếp hơi ngạc nhiên hỏi: - Nàng tìm ta? Từ sau việc hai người nắm tay trong lễ sinh thần của ltt, làm cho mọi người bàn tán xôn xao, thì Vệ Điệp không đến tìm Đường Kiếp nữa, thỉnh thoảng có gặp một lần, nàng không đi một mình, nhìn thấy Đường Kiếp mà không nói chuyện, Đường Kiếp biết nàng có ý nén tránh, nhưng lần này không ngờ nàng đi một mình đến tìm Đường Kiếp.

- Đúng vậy, ngươi hãy đi theo ta. Vệ Điệp nói xong liền quay lựng bước ra khỏi vườn Tỉnh Tâm.

Đường Kiếp gãi đầu ngơ ngác, chỉ biết tuân lệnh bước theo sau.

Vệ Điệp dắt hắn đi vào vườn trúc nhỏ nằm ở phía sau bên trong phủ. Nơi này vắng vẻ, ít có người đến. Đường Kiếp kinh ngạc về việc Vệ Điệp dẩn hắn đến đây.

Liên tục đi vào sâu bên trong vườn trúc, Vệ Điệp ngừng lại và xoay mình nhìn Đường Kiếp và nói:

- Chuyện ở Tuyệt Tình các đã qua rồi, mấy ngày nữa ta sẽ đi Duyện Châu rồi.

Nghe được tin này Đường Kiếp liền nói: - Thật sao? Như vậy chúc mừng tứ tiểu thư. Đường Kiếp cũng vui mừng cho Vệ Điệp, hắn nói: - Tâm nguyện của tứ tiểu thư đã được đền đáp, thật đáng chúc mừng.

Vệ Điệp buồn bã nói: - Thật vậy, cuối cùng cũng đã thành công, nhưng không biết tại sao ta lại không có cảm giác vui vẽ. - Đi lần này, không biết là dăm ba năm, nói không chừng không thể trở về Linh Châu được. lúc còn ở nhà, luôn muốn đi ra ngoài. Nhưng đến khi được ra ngoài, thì phát hiện bản thân mình không nỡ rời khỏi.

Đường Kiếp cười nói: - Rời khỏi nhà mà tâm trạng lo sợ, đó là chuyện bình thường.

- Rời khỏi nhà mà tâm trạng lo sợ? Vệ Điệp suy nghĩ, rồi khẽ gật đầu - Việc không nở không phải vì nhà, mà là người.

- Nếu nhớ cha me, cũng có thể trở về thăm.

- Nhưng nếu ta nhớ ngươi thì sao?

Câu nói kinh thiên động địa như vậy, làm cho Đường Kiếp trợn mắt há hốc mồm.

Hắng lặng người nhìn Vệ Điệp, một lúc sau mới trả lời Vệ Điệp:

- Tứ tiểu thưchuyện này không thể đùa được đâu.

Vệ Điệp mĩm cười, nụ cười nàng tươi như một bông hoa mới nở. Nàng thì thào: - Thật vậy, chỉ là chuyện đùa thôi, hôm nay kêu ngươi đến đây, chỉ là muốn cám ơn ngươi đã giúp ta, nhưng lời nói không cẩn thận làm ngươi sợ, thật là lỗi của ta.

Ngữ khí nàng thản nhiên, hai chân mày nhíu lại lộ vẽ buồn, dường như đang buồn rầu chuyện gì đó, nhìn thấy Đường Kiếp trong lòng lo sơ.

Thế là hai người không nói với nhau một lời.

Đứng im lặng.

Hai mắt nhìn nhau.

Không nói lời nào.

Một hồi lâu.

Vệ Điệp mới nói: - Nếuta đi rồi, ngươi có nhớ ta không?

Đường Kiếp há hốc mồm, nhất thời không biết trả lời như thế nào, một hồi lầu mới nói được 1 câu: - Đó là chuyện tự nhiên thôi.

Vệ Điệp thấy hắn nghĩ một đằng nói một nẻo, thở dài nói:

- Rốt cuộc trong lòng ngươi không có ta.

- Không dám, chỉ là tương lai nàng rộng lớn trước mắt, không dám có suy nghĩ đó trong lòng. Hắn không dám nói do sự khác biệt tôi tớ, vì sợ Vệ Điệp cùng hắn ước định tương lại, duyên định tam sinh.

- Chẳng qua là chưa gặp được người hợp duyên, nhưng không biết người con gái như thế nào mới hợp với ngươi. Vệ Điệp buồn bã nói. Lúc này bộ dạng nàng nửa đùa nửa thật.

Vệ Điệp đã từng bị lời đồn đã kích lớn, nhưng trong lúc này chỉ trách sự thật nó không như lời đồn.

Nhưng, lời đồn cũng chỉ là lời đồn, hoa rơi có ý, nước chảy vô tình.

Nhìn Đường Kiếp, trong mắt Vệ Điệp ứa lệ.

Nàng đột nhiên khẽ cắn môi, nhấp nhẹ miệng nhỏ nhắn nói: - Đã là kéo ngươi đến chổ không người nói chuyện, dù sao cũng phải làm tí chuyện sấu hổ mới cam lòng.

- Cái gì?

Đường Kiếp ngẩn người, chỉ thấy Đường Kiếp đi đến trước mặt, nhẹ nhàng ôm cổ hắn, hôn lên môi của hắn.

Nụ hôn này, nhẹ nhàng dính chặt trên môi Đường Kiếp, cũng khắc sâu trong tim hắn, làm Đường Kiếp ngẩng người ra không biết như thế nào nữa.

Vừa hôn nhẹ, thì Vệ Điệp đã buông tay ra, khuôn mặt nàng ửng đỏ, cúi đầu bước ra khỏi vườn trúc. Đi được vài bước, như là nhớ ra chuyện gì đó, lại quay đầu nói: - Quên nói ngươi biết, mấy ngày trước ta đã mở Ngọc Môn, cũng là ngũ chuyển, ngươi nhất định phải đi học viện Thành Tẩy Nguyệt. trên đường học vấn, xem ai sẽ có tiến bộ nhiều nhất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện