Thị Mộng cẩn thận nghĩ lại tình hình lúc trước.
- Nàng biểu hiện mình quá nhanh. Lúc ta hỏi về chuyện Lâm Lãng, nàng ta nói thao thao bất tuyệt, cẩn thận không chút sơ hở, thật ra trong quá trình người thường tự thuật đều phải có một lúc hồi tưởng lại còn nàng ta nói ngay gần như trong nháy mắt, rõ ràng đã chuẩn bị tốt từ lâu. Chỉ khi hỏi nàng ta những câu ngoài chủ đề, nàng ta lập tức lộ nguyên hình!
Đường Kiếp cười lạnh
- Ngươi nói là…
Thị Mộng vỡ vạc.
Đường Kiếp trả lời.
- Đúng vậy, trong bữa ăn ta đã cố ý thử họ. Quả hồng Nhạc Dương đâu phải thứ giải rượu mà dùng để dưỡng nha, Lâm xuyên Bạch Liên cũng có tác dụng thẩm mỹ, ngó sen Tam Giang cũng là đồ ngọt nữ nhân yêu thích. Từ lão gia không biết ba vật kia không có gì lạ, nhưng Từ đại tiểu thư không biết thì đã không có lý rồi. Còn về trà Ngọc tùng thạch thì càng không cần nói. Ngọc tùng thạch là một loại trà nổi tiếng của Thiên Nhai Hải Các, hương vị mát mẻ…nữ nhân rất yêu thích, do là trà thạch chứ không phải lá trà, chỉ cần ngâm không cần xung ẩm, là trà uống lúc xuất hành, không uống trong các bữa tiệc trà. Nàng ta thân là tiểu thư danh gia mà cũng không biết!
Mấy thứ này là do lúc trước tiếp xúc với Hứa Diệu Nhiên nên mới biết được, Hứa Diệu Nhiên du ngoạn khắp nơi, rất có kiến thức hưởng thủ đổ trong Văn Tâm Quốc, món trà Ngọc tùng thì Đường Kiếp từng uống với Hứa Diệu Nhiên, trong lúc nói chuyện cũng hiểu qua được.
Từ Mộ Quân kia không biết một hai chuyện thì không lạ, nhưng chuyện gì cũng không biết thì thật kỳ quặc.
- Cũng có khả năng nàng ta không ham mấy món này? Vệ Thiên Xung nói.
- Đúng vậy.
Đường Kiếp gật đầu.
- Thế nên cuối cùng ta hỏi nàng ta, Phong Lâm Uyển và Mi Gian Phường ở đâu thêu tốt hơn, không ngờ nàng ta lại nói Phong Lâm Uyển…Ha ha.
Nói đến đây, Đường Kiếp cười ha ha.
Điều này khiến Vệ Thiên Xung và Thị Mộng không hiểu ra sao, Vệ Thiên Xung nói.
- Nói Phong Lâm Uyển tốt hơn thì có gì lạ? Sở thích khác nhau, dù Mi Gian Phường có xuất sắc hơn một chút cũng chẳng nói được điều gì.
- Vấn đề Mi Gian Phường không phải phường thêu mà là kỹ viện!
- Cái gì?
Hai người lại bị hắn làm chấn động.
Đường Kiếp cười nói.
- Đó là một chỗ nằm trên phố Vạn Tuyền Thành Hoa, lúc chúng ta du lịch sau kỳ thi, ta từng tới nơi đó. Nếu nàng ta là Từ đại tiểu thư thật thì nên nói mình chưa từng nghe qua Mi Gian Phường. Rõ ràng không biết còn ra vẻ nghiêm trang nói Phong Lâm Viên tốt hơn, rõ ràng trong có quỷ.
- Hóa ra là vậy!
Hai người bừng tỉnh đại ngộ.
- Người mạo nhận Từ tiểu thư kia chắc là người hầu học nàng ta. Từ gia thật to gan dám chấp chứa tội phạm bỏ trốn, sao họ lại to gan tới vậy!
Thị Mộng tức giận.
Vốn tưởng chỉ có mình Từ Mộ Quân che giấu Lâm Làng, nhưng giờ xem ra cả phủ đã thông đồng với địch, tính chất sự việc trở nên nghiêm trọng.
Đối với chuyện này Đường Kiếp cũng phải lắc đầu.
- Đúng vậy, mới đầu ta cũng không dám tin họ làm thế. Nhưng dù nguyên nhân gì, họ cũng đã làm ra rồi.
- Nếu vậy còn chờ gì nữa? Xông vào bắt giết Lâm Lãng là được.
Vệ Thiên Xung kêu lên.
Đường Kiếp cười nói.
- Thiếu gia xác định làm vậy sao?
- Hả? Ngươi có ý gì?
Vệ Thiên Xung khó hiểu.
Không phải họ tới đây để bắt Lâm Lãng sao? Giờ Đường Kiếp đã xác nhận, sao còn nói lời này.
Đường Kiếp nói.
- Thật ra Từ Mộ Quân giả kia che giấu cũng không tốt, dù nàng ta tính toán tốt đến đâu nhưng vẫn dễ lộ đuôi cáo trước mặt người tu tiên, dù là học sinh cũng không ngoại lệ. Từ gia tuy là đại tộc nhưng chung quy cũng chỉ là thế gia phàm tộc, vọng tưởng lừa gạt ánh mắt người tu tiên quả đúng là người si nói mộng…Thiếu gia người không thấy kỳ quái sao? Sao học có thể lừa được Thường Vũ Bình Thường thượng sư?
Vệ Thiên Xung và Thị Mộng nhìn nhau, vẫn là Thị Mộng nói.
- Ta thấy tám phần là do tác dụng cả linh tiền?
Đường Kiếp gật đầu.
- Từ gia lúc bắt đầu đã biết không thể lừa gạt, thế nên họ dùng tiền mở đường.
Thị Mộng hiểu ra.
- Ý ngươi nói, Thường thượng sư đã xác nhận Từ phủ vô can, nếu giờ chúng ta bắt y sẽ khiến Thường thượng sư không xuống đài được?
Đường Kiếp gật đầu.
- Có một số việc vốn không phải làm càng nhiều càng tốt mà càng làm nhiều càng hỏng! Có những công lao sinh ra dựa trên cơ sở sỉ nhục và thất bại, muốn đạt được công lao, cũng là cách khẳng định sự tồn tại.
Nghe vậy, Thị Mộng và Vệ Thiên Xung đều run lên.
Vệ Thiên Xung cuống quít.
- Thường Vũ Bình kia dù sao cũng là thượng sư, chúng ta không nên đắc tội lão. Hoàn thành nhiệm vụ này chưa chắc ta có thể thành chân truyền, nhưng đắc tội Tẩy Nguyệt thượng sư, ngày tháng sau này cũng không dễ dàng gì.
- Nếu không các ngươi nghĩ sao Trường Phong chân nhân lại ra nhiệm vụ này?
Đường Kiếp hỏi lại.
- Hả?
Hai người ngây ngốc.
- Ngươi nói là…
Đường Kiếp nghiêm mặt.
- Thường Vũ Bình là thượng sư Luật Đường. Luật đường là một trong tám đường ở Tẩy Nguyệt chịu trách nhiệm xử phạt, chấp hành luật. Vụ án của Lâm Minh Nguyên là việc bên ngoài, vốn không thuộc phạm vi quản lý của Luật đường, theo lý phải do Thám đường phụ trách đối ngoại ứng phó. Người của Luật đường chạy tới đây là đã có vấn đề. Còn nhớ chuyện phe phái tranh giành ta nói với các ngươi không?
Vệ Thiên Xung và Thị Mộng nhìn nhau, Vệ Thiên Xung cẩn thận nói.
- Ngươi nói…chuyện này có liên quan tới bề trên tranh đấu.
Đường Kiếp cười ha ha.
- Suy cho cùng Thường Vũ Bình vì muốn kiếm lời riêng cho bản thân, ăn hối lộ trái pháp luật, hơn phân nửa đã bị người của Thám đường phát hiện. Luật đường thuộc phe bảo thủ muốn chiếm cứ thế lực, nếu có thể ra đề thăm dò, nói không chừng có thể thừa cơ đả kích Luật đường một phen. Họ không rùm beng, ngược lại còn dùng nhiệm vụ chân truyền để mọi người theo đuổi Lâm Lãng, còn cố ý để lại đầu mối là muốn chúng ta tới vạch trần chuyện của Thường Vũ Bình…
- Ta hiểu rồi.
Thị Mộng nói.
- Để học sinh đi bắt Thường Vũ Bình, thật ra là kéo học viện về theo hướng Trường Phong chân nhân.
- Đúng vậy!
Đường Kiếp khẳng định gật đầu.
- Về phần Lâm Lãng, y bất quá chỉ là con mồi. Một con chó nhà có tang, trốn không thoát, cũng không có khả năng ảnh hưởng tới Tẩy Nguyệt phái.
Sau việc này, dù bắt được Lâm Lãng hay không, Thường Vũ Bình đều sẽ gặp xui xẻo. Mà đám học sinh vì chân truyền giúp Yến Trường Phong đả kích phe bảo thủ, dù không hoàn thành nhiệm vụ, nhưng chỉ cầm tham gia vào chuyện này, tương lại cũng chẳng vui vẻ gì, hơn nữa còn phải dựa vào Yến Trường Phong.
Chiêu này của Yến Trường Phong có thể nói là khiến phe bảo thủ ngậm bồ hòn làm ngọt, đồng thời lôi kéo nhân tài cho mình.
Đương nhiên phe bảo thủ cũng có thể lấy chân truyền của chân nhân chống lại, tuy nhiên cách này quá mức hạ đẳng, lộ liễu. Trong lúc phân tranh, quan trọng nhất là không được lộ diện, nhiều mâu thuẫn nếu công khai càng thêm khó giải quyết.
Thường Vũ Bình tự làm tự chịu, không thể trách người khác buông tha.
Nếu không nhẫn được để sau này tìm cơ hội lấy lại danh dự - trong thế giới chống tham ô, tham nhũng đều là vũ khí vững bền.
Hiểu được ý nghĩa của lần chân truyền này, đám người Vệ Thiên Xung cũng hiểu ra. Dù Vệ Thiên Xung vẫn là thiếu niên không hiểu chuyện, nhưng khi giải thích vẫn có thể hiểu được.
Điều này cũng khiến y cảm nhận con đường tu tiên khó lường, tương lai không chỉ đối mặt với vô số yêu ma hung thú mà còn những người nấp trong tối đâm lén sau lưng. Có lúc bàng hoàng, khờ dại trước âm mưu quỷ quyệt nhưng cuối cùng cũng tỉnh ngộ.
Y nói.
- Nói vậy, Trường Phong chân nhân đang muốn chúng ta lựa chọn lập trường?
- Phải!
Đường Kiếp trả lời.
- Muốn thành chân truyền phải tỏ rõ lập trường. Dù có là đệ tử thiên tài hơn người, nhưng tâm không hướng về ta thì cũng vô dụng. Bề ngoài chuyện này nghe có vẻ ghê tởm, nhưng lại là giá trị tồn tại tất yếu. Thiếu gia, đây là khâu quan trọng nhất của nhiệm vụ này, nếu ngươi có thể hoàn thành, dù hình tượng khí chất của ngươi…Khụ khụ, cho dù có những người khác hoàn thành nhiệm vụ ưu tú hơn, chỉ cần chênh lệch không lớn, ngươi vẫn có khả năng được chọn rất lớn.
- Xem ngươi là muốn chúng ta lựa chọn tiến vào?
- Ta không có thói quen bỏ nửa giữa chừng.
Đường Kiếp thản nhiên nói.
Đường Kiếp nói cho Vệ Thiên Xung chân tướng không phải để y lùi bước mà là cho y biết sau khi lựa chọn sẽ gặp phải chuyện gì.
Hắn không muốn tương lai Vệ Thiên Xung vì thấy mình dối gạt mà giận mình.
- Nhưng như vậy sẽ đắc tội…
Vệ Thiên Xung do dự.
- Người sống trên đời kiểu gì chẳng có lúc đắc tội người khác? Có sợ thì vẫn có lúc vô tình đắc tội với người, kết thù kết oán! Tiên lộ tranh phong, không tiến tức là lùi. Thiếu gia, trên đại đạo này, có chỗ nào dưới chân không chứa đầy xương cốt! Đừng do dự nữa!
Nhưng ngạc nhiên là, lời này không phải Đường Kiếp nói mà là Thị Mộng nói.
Đường Kiếp và Thị Mộng nhìn nhau, trong mắt đều toát lên ý cười.
Trên đại đạo này, phải dũng cảm tiến lên, phá bỏ hết thảy nguy cơ.
Yêu tinh quỷ quái là nguy cơ, chẳng lẽ lòng người hiểm ác không phải sao?
Vệ Thiên Xung nhìn hai bên, rốt cuộc cắn răng nói.
- Được, chúng ta xông lên một lần.
Lời nói hùng hồn, hiển nhiên đã quyết định.
Ngay lúc y sắp xông vào, Đường Kiếp ngăn lại.
- Đợi một chút.
- Còn chuyện gì nữa?
Vệ Thiên Xung khó hiểu.
- Không có gì, chỉ là dự phòng, không cho họ cơ hội chạy thoát.
Nói xong, Đường Kiếp chỉ tay, pháp ấn hạ xuống, thiên địa bắt đầu nổi gió.
- Đây là…
Vệ Thiên Xung ngạc nhiên.
- Ảo trận nhỏ, có tác dụng vây địch!
Đường Kiếp nói.
- Từ gia dám thu giữ tội phạm bỏ trốn bịt mắt tiên nhân, cả nhà phạm pháp đương nhiên phải bắt không sót một người! Thị Mộng thả linh nhãn thăm dò, ngăn người ngoài quấy nhiễu.
- Hiểu rồi!
Lúc này, Đường Kiếp không che giấu thực lực về trận pháp của mình trước Vệ Thiên Xung, một trận pháp cấp thấp đã vây Từ phủ trong lòng bàn tay.
Kinh Môn Kỳ hiện, từ trên không bay vào Từ phủ, trong luồng sáng kia cấu thành trung tâm trận pháp, mê cục Vạn Tượng hiện, bên trong truyền ra những tiếng kinh hô liên tục.
Hoàn thành xong, Đường Kiếp mới nói.
- Đi!
Một quyền tùy ý tung ra đánh nát cửa chính!
- Nàng biểu hiện mình quá nhanh. Lúc ta hỏi về chuyện Lâm Lãng, nàng ta nói thao thao bất tuyệt, cẩn thận không chút sơ hở, thật ra trong quá trình người thường tự thuật đều phải có một lúc hồi tưởng lại còn nàng ta nói ngay gần như trong nháy mắt, rõ ràng đã chuẩn bị tốt từ lâu. Chỉ khi hỏi nàng ta những câu ngoài chủ đề, nàng ta lập tức lộ nguyên hình!
Đường Kiếp cười lạnh
- Ngươi nói là…
Thị Mộng vỡ vạc.
Đường Kiếp trả lời.
- Đúng vậy, trong bữa ăn ta đã cố ý thử họ. Quả hồng Nhạc Dương đâu phải thứ giải rượu mà dùng để dưỡng nha, Lâm xuyên Bạch Liên cũng có tác dụng thẩm mỹ, ngó sen Tam Giang cũng là đồ ngọt nữ nhân yêu thích. Từ lão gia không biết ba vật kia không có gì lạ, nhưng Từ đại tiểu thư không biết thì đã không có lý rồi. Còn về trà Ngọc tùng thạch thì càng không cần nói. Ngọc tùng thạch là một loại trà nổi tiếng của Thiên Nhai Hải Các, hương vị mát mẻ…nữ nhân rất yêu thích, do là trà thạch chứ không phải lá trà, chỉ cần ngâm không cần xung ẩm, là trà uống lúc xuất hành, không uống trong các bữa tiệc trà. Nàng ta thân là tiểu thư danh gia mà cũng không biết!
Mấy thứ này là do lúc trước tiếp xúc với Hứa Diệu Nhiên nên mới biết được, Hứa Diệu Nhiên du ngoạn khắp nơi, rất có kiến thức hưởng thủ đổ trong Văn Tâm Quốc, món trà Ngọc tùng thì Đường Kiếp từng uống với Hứa Diệu Nhiên, trong lúc nói chuyện cũng hiểu qua được.
Từ Mộ Quân kia không biết một hai chuyện thì không lạ, nhưng chuyện gì cũng không biết thì thật kỳ quặc.
- Cũng có khả năng nàng ta không ham mấy món này? Vệ Thiên Xung nói.
- Đúng vậy.
Đường Kiếp gật đầu.
- Thế nên cuối cùng ta hỏi nàng ta, Phong Lâm Uyển và Mi Gian Phường ở đâu thêu tốt hơn, không ngờ nàng ta lại nói Phong Lâm Uyển…Ha ha.
Nói đến đây, Đường Kiếp cười ha ha.
Điều này khiến Vệ Thiên Xung và Thị Mộng không hiểu ra sao, Vệ Thiên Xung nói.
- Nói Phong Lâm Uyển tốt hơn thì có gì lạ? Sở thích khác nhau, dù Mi Gian Phường có xuất sắc hơn một chút cũng chẳng nói được điều gì.
- Vấn đề Mi Gian Phường không phải phường thêu mà là kỹ viện!
- Cái gì?
Hai người lại bị hắn làm chấn động.
Đường Kiếp cười nói.
- Đó là một chỗ nằm trên phố Vạn Tuyền Thành Hoa, lúc chúng ta du lịch sau kỳ thi, ta từng tới nơi đó. Nếu nàng ta là Từ đại tiểu thư thật thì nên nói mình chưa từng nghe qua Mi Gian Phường. Rõ ràng không biết còn ra vẻ nghiêm trang nói Phong Lâm Viên tốt hơn, rõ ràng trong có quỷ.
- Hóa ra là vậy!
Hai người bừng tỉnh đại ngộ.
- Người mạo nhận Từ tiểu thư kia chắc là người hầu học nàng ta. Từ gia thật to gan dám chấp chứa tội phạm bỏ trốn, sao họ lại to gan tới vậy!
Thị Mộng tức giận.
Vốn tưởng chỉ có mình Từ Mộ Quân che giấu Lâm Làng, nhưng giờ xem ra cả phủ đã thông đồng với địch, tính chất sự việc trở nên nghiêm trọng.
Đối với chuyện này Đường Kiếp cũng phải lắc đầu.
- Đúng vậy, mới đầu ta cũng không dám tin họ làm thế. Nhưng dù nguyên nhân gì, họ cũng đã làm ra rồi.
- Nếu vậy còn chờ gì nữa? Xông vào bắt giết Lâm Lãng là được.
Vệ Thiên Xung kêu lên.
Đường Kiếp cười nói.
- Thiếu gia xác định làm vậy sao?
- Hả? Ngươi có ý gì?
Vệ Thiên Xung khó hiểu.
Không phải họ tới đây để bắt Lâm Lãng sao? Giờ Đường Kiếp đã xác nhận, sao còn nói lời này.
Đường Kiếp nói.
- Thật ra Từ Mộ Quân giả kia che giấu cũng không tốt, dù nàng ta tính toán tốt đến đâu nhưng vẫn dễ lộ đuôi cáo trước mặt người tu tiên, dù là học sinh cũng không ngoại lệ. Từ gia tuy là đại tộc nhưng chung quy cũng chỉ là thế gia phàm tộc, vọng tưởng lừa gạt ánh mắt người tu tiên quả đúng là người si nói mộng…Thiếu gia người không thấy kỳ quái sao? Sao học có thể lừa được Thường Vũ Bình Thường thượng sư?
Vệ Thiên Xung và Thị Mộng nhìn nhau, vẫn là Thị Mộng nói.
- Ta thấy tám phần là do tác dụng cả linh tiền?
Đường Kiếp gật đầu.
- Từ gia lúc bắt đầu đã biết không thể lừa gạt, thế nên họ dùng tiền mở đường.
Thị Mộng hiểu ra.
- Ý ngươi nói, Thường thượng sư đã xác nhận Từ phủ vô can, nếu giờ chúng ta bắt y sẽ khiến Thường thượng sư không xuống đài được?
Đường Kiếp gật đầu.
- Có một số việc vốn không phải làm càng nhiều càng tốt mà càng làm nhiều càng hỏng! Có những công lao sinh ra dựa trên cơ sở sỉ nhục và thất bại, muốn đạt được công lao, cũng là cách khẳng định sự tồn tại.
Nghe vậy, Thị Mộng và Vệ Thiên Xung đều run lên.
Vệ Thiên Xung cuống quít.
- Thường Vũ Bình kia dù sao cũng là thượng sư, chúng ta không nên đắc tội lão. Hoàn thành nhiệm vụ này chưa chắc ta có thể thành chân truyền, nhưng đắc tội Tẩy Nguyệt thượng sư, ngày tháng sau này cũng không dễ dàng gì.
- Nếu không các ngươi nghĩ sao Trường Phong chân nhân lại ra nhiệm vụ này?
Đường Kiếp hỏi lại.
- Hả?
Hai người ngây ngốc.
- Ngươi nói là…
Đường Kiếp nghiêm mặt.
- Thường Vũ Bình là thượng sư Luật Đường. Luật đường là một trong tám đường ở Tẩy Nguyệt chịu trách nhiệm xử phạt, chấp hành luật. Vụ án của Lâm Minh Nguyên là việc bên ngoài, vốn không thuộc phạm vi quản lý của Luật đường, theo lý phải do Thám đường phụ trách đối ngoại ứng phó. Người của Luật đường chạy tới đây là đã có vấn đề. Còn nhớ chuyện phe phái tranh giành ta nói với các ngươi không?
Vệ Thiên Xung và Thị Mộng nhìn nhau, Vệ Thiên Xung cẩn thận nói.
- Ngươi nói…chuyện này có liên quan tới bề trên tranh đấu.
Đường Kiếp cười ha ha.
- Suy cho cùng Thường Vũ Bình vì muốn kiếm lời riêng cho bản thân, ăn hối lộ trái pháp luật, hơn phân nửa đã bị người của Thám đường phát hiện. Luật đường thuộc phe bảo thủ muốn chiếm cứ thế lực, nếu có thể ra đề thăm dò, nói không chừng có thể thừa cơ đả kích Luật đường một phen. Họ không rùm beng, ngược lại còn dùng nhiệm vụ chân truyền để mọi người theo đuổi Lâm Lãng, còn cố ý để lại đầu mối là muốn chúng ta tới vạch trần chuyện của Thường Vũ Bình…
- Ta hiểu rồi.
Thị Mộng nói.
- Để học sinh đi bắt Thường Vũ Bình, thật ra là kéo học viện về theo hướng Trường Phong chân nhân.
- Đúng vậy!
Đường Kiếp khẳng định gật đầu.
- Về phần Lâm Lãng, y bất quá chỉ là con mồi. Một con chó nhà có tang, trốn không thoát, cũng không có khả năng ảnh hưởng tới Tẩy Nguyệt phái.
Sau việc này, dù bắt được Lâm Lãng hay không, Thường Vũ Bình đều sẽ gặp xui xẻo. Mà đám học sinh vì chân truyền giúp Yến Trường Phong đả kích phe bảo thủ, dù không hoàn thành nhiệm vụ, nhưng chỉ cầm tham gia vào chuyện này, tương lại cũng chẳng vui vẻ gì, hơn nữa còn phải dựa vào Yến Trường Phong.
Chiêu này của Yến Trường Phong có thể nói là khiến phe bảo thủ ngậm bồ hòn làm ngọt, đồng thời lôi kéo nhân tài cho mình.
Đương nhiên phe bảo thủ cũng có thể lấy chân truyền của chân nhân chống lại, tuy nhiên cách này quá mức hạ đẳng, lộ liễu. Trong lúc phân tranh, quan trọng nhất là không được lộ diện, nhiều mâu thuẫn nếu công khai càng thêm khó giải quyết.
Thường Vũ Bình tự làm tự chịu, không thể trách người khác buông tha.
Nếu không nhẫn được để sau này tìm cơ hội lấy lại danh dự - trong thế giới chống tham ô, tham nhũng đều là vũ khí vững bền.
Hiểu được ý nghĩa của lần chân truyền này, đám người Vệ Thiên Xung cũng hiểu ra. Dù Vệ Thiên Xung vẫn là thiếu niên không hiểu chuyện, nhưng khi giải thích vẫn có thể hiểu được.
Điều này cũng khiến y cảm nhận con đường tu tiên khó lường, tương lai không chỉ đối mặt với vô số yêu ma hung thú mà còn những người nấp trong tối đâm lén sau lưng. Có lúc bàng hoàng, khờ dại trước âm mưu quỷ quyệt nhưng cuối cùng cũng tỉnh ngộ.
Y nói.
- Nói vậy, Trường Phong chân nhân đang muốn chúng ta lựa chọn lập trường?
- Phải!
Đường Kiếp trả lời.
- Muốn thành chân truyền phải tỏ rõ lập trường. Dù có là đệ tử thiên tài hơn người, nhưng tâm không hướng về ta thì cũng vô dụng. Bề ngoài chuyện này nghe có vẻ ghê tởm, nhưng lại là giá trị tồn tại tất yếu. Thiếu gia, đây là khâu quan trọng nhất của nhiệm vụ này, nếu ngươi có thể hoàn thành, dù hình tượng khí chất của ngươi…Khụ khụ, cho dù có những người khác hoàn thành nhiệm vụ ưu tú hơn, chỉ cần chênh lệch không lớn, ngươi vẫn có khả năng được chọn rất lớn.
- Xem ngươi là muốn chúng ta lựa chọn tiến vào?
- Ta không có thói quen bỏ nửa giữa chừng.
Đường Kiếp thản nhiên nói.
Đường Kiếp nói cho Vệ Thiên Xung chân tướng không phải để y lùi bước mà là cho y biết sau khi lựa chọn sẽ gặp phải chuyện gì.
Hắn không muốn tương lai Vệ Thiên Xung vì thấy mình dối gạt mà giận mình.
- Nhưng như vậy sẽ đắc tội…
Vệ Thiên Xung do dự.
- Người sống trên đời kiểu gì chẳng có lúc đắc tội người khác? Có sợ thì vẫn có lúc vô tình đắc tội với người, kết thù kết oán! Tiên lộ tranh phong, không tiến tức là lùi. Thiếu gia, trên đại đạo này, có chỗ nào dưới chân không chứa đầy xương cốt! Đừng do dự nữa!
Nhưng ngạc nhiên là, lời này không phải Đường Kiếp nói mà là Thị Mộng nói.
Đường Kiếp và Thị Mộng nhìn nhau, trong mắt đều toát lên ý cười.
Trên đại đạo này, phải dũng cảm tiến lên, phá bỏ hết thảy nguy cơ.
Yêu tinh quỷ quái là nguy cơ, chẳng lẽ lòng người hiểm ác không phải sao?
Vệ Thiên Xung nhìn hai bên, rốt cuộc cắn răng nói.
- Được, chúng ta xông lên một lần.
Lời nói hùng hồn, hiển nhiên đã quyết định.
Ngay lúc y sắp xông vào, Đường Kiếp ngăn lại.
- Đợi một chút.
- Còn chuyện gì nữa?
Vệ Thiên Xung khó hiểu.
- Không có gì, chỉ là dự phòng, không cho họ cơ hội chạy thoát.
Nói xong, Đường Kiếp chỉ tay, pháp ấn hạ xuống, thiên địa bắt đầu nổi gió.
- Đây là…
Vệ Thiên Xung ngạc nhiên.
- Ảo trận nhỏ, có tác dụng vây địch!
Đường Kiếp nói.
- Từ gia dám thu giữ tội phạm bỏ trốn bịt mắt tiên nhân, cả nhà phạm pháp đương nhiên phải bắt không sót một người! Thị Mộng thả linh nhãn thăm dò, ngăn người ngoài quấy nhiễu.
- Hiểu rồi!
Lúc này, Đường Kiếp không che giấu thực lực về trận pháp của mình trước Vệ Thiên Xung, một trận pháp cấp thấp đã vây Từ phủ trong lòng bàn tay.
Kinh Môn Kỳ hiện, từ trên không bay vào Từ phủ, trong luồng sáng kia cấu thành trung tâm trận pháp, mê cục Vạn Tượng hiện, bên trong truyền ra những tiếng kinh hô liên tục.
Hoàn thành xong, Đường Kiếp mới nói.
- Đi!
Một quyền tùy ý tung ra đánh nát cửa chính!
Danh sách chương