Chú ý tới việc đột nhiên Kỷ Viên lại trở nên trầm mặc đi, Diệp Quân Trì nhướng mày: “Ta cũng không nói điều gì buồn cười, sao vậy, sợ ta ra tay rồi sẽ làm liên lụy tới Kỷ gia?”

Thực ra tình cảm của nguyên chủ với gia tộc cũng chẳng hề sâu đậm.

Có điều bây giờ không phải là lúc suy xét tới vấn đề này…

Kỷ Viên đen mặt chọt hệ thống: “Độ khó khăn khi hợp tác với Diệp Quân Trì khi làm nhiệm vụ này quá lớn, lấy tính cách của nguyên chủ tuyệt đối sẽ cự tuyệt Diệp Quân Trì, chết cũng không muốn dây dưa thêm, nữa là còn cùng hắn tra ra hung thủ. Không được rồi, hệ thống, đây chính là một nhiệm vụ OOC, ta muốn đổi nhiệm vụ, hoặc là cho ta OOC ít thôi.”

Hệ thống đáp: “Ngươi còn cò kè mặc cả?”

“Ta không cần biết! Cùng lắm là nhiệm vụ này ta không thèm làm!”

Hệ thống suy nghĩ một chút, nhiệm vụ kia quả thực là có phần gây khó dễ cho người ta, đành chấp nhận: “Được rồi, nhưng nếu OOC nghiêm trọng, ngươi vẫn phải chịu phạt như trước.”

Còn không phải chỉ là phụ thuộc vào diễn xuất thôi hay sao.

Kỷ Viên âm thầm nhẹ nhàng thở ra một hơi, nghĩ đi nghĩ lại, khống chế lại biểu cảm trên mặt, đạm giọng đáp: “Trị ngọn không trị được gốc mà thôi. Ngươi nếu thực sự muốn giúp ta, không bằng cùng tìm ra hung thủ, trả lại sự trong sạch cho chính ngươi.”

“Trong sạch quan trọng lắm sao?” Diệp Quân Trì nhíu hàng lông mày dài, tựa như có vẻ không để ý chút nào: “Có điều nếu ngươi đã nói ra, thì để ta giúp ngươi vậy.”

??? Kỷ Viên kinh hoảng: “Ngọa tào, đầu hắn có vấn đề à, sao lại dễ nói chuyện thế nhỉ!”

Hệ thống trầm mặc: “Ngươi không cảm thấy vui mừng sao?”

Kỷ Viên đáp: “Ta cảm thấy sợ thì đúng hơn! Không phải là hắn thèm khát ta đấy chứ?”

Hệ thống lạnh lùng nói: “Vẻ ngoài của ngươi hợp gu của hắn chắc? Người ta cùng lắm là muốn uống máu của ngươi thôi.”

“…” Kỷ Viên không muốn nói chuyện với hệ thống nữa.

Tốc độ của Hồi Trì không nhanh không chậm, chỉ là phải đón cơn gió đêm lạnh buốt tới tận xương, bay giữa không trung, cảm giác thật kì diệu, trên đầu là những chấm sao nhỏ thưa thớt, ánh trăng treo trên bầu trời cao mênh mông, dưới chân là những mảnh đất liên miên bất tận lại thật xa xôi.

Kỷ Viên cảm nhận được gió đêm đập thẳng vào mặt, lạnh tới thấu xương, lần thứ hai hoài nghi Diệp Quân Trì cho hắn đứng trước là để chắn gió.

“Có điều này.” An tĩnh một chút, Diệp Quân Trì chậm rì rì cất lời, “Ngươi tạo ra một phiền toái lớn cho ta rồi, vật nhỏ.”

Kỷ Viên mê mang lại vô tội: “Phiền toái gì?”

Chưa cần Diệp Quân Trì đáp lời, Kỷ Viên đã lập tức hiểu ra là có phiền toái gì.

Hồi Trì đột nhiên rung lên từng đợt, tựa như bị mất khống chế linh lực, vụt một cái rơi xuống.

Kỷ Viên vẫn không đổi sắc mặt: “…” A a a a a a a a a a a a a a tôi chết mất!

Trong nháy mắt khi hai người sắp rơi xuống đất, Diệp Quân Trì vốn luôn giữ thái độ bình tĩnh bỗng nắm lấy eo Kỷ Viên, linh hoạt giẫm lên một cành cây bên cạnh, nhẹ nhàng nhảy lên trên.

Kỷ Viên sợ tới mức linh hồn nhỏ bé thiếu chút nữa đã bay mất, tựa vào ngực Diệp Quân Trì, tay và chân vẫn còn nhũn ra, hơi run run ôm lấy lưng Diệp Quân Trì, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, cứng đờ người hơi chớp chớp mắt.

Hồi Trì thì tựa như một thanh kiếm bình thường, an tĩnh nằm trên mặt đất, thật ủy khuất.

Trong lòng Kỷ Viên hãy còn sợ hãi: “Hệ thống, thiếu chút nữa ta đã nghĩ rằng mình sẽ chết.”

“Không phải là vẫn còn Diệp Quân Trì sao.”

“Chính là bởi có hắn nên mới đáng sợ! Nhỡ đâu hắn dùng ta làm đệm lót lưng thì sao!”

Hệ thống: “… Ngươi nên có lòng tin vào hắn.”

Kỷ Viên mặt không đổi sắc cự tuyệt việc tín nhiệm Diệp Quân Trì, muốn buông Diệp Quân Trì ra, lại sợ vừa buông ra sẽ lập tức quỳ rạp dưới chân người ta, đành phải trơ mặt cầu xin hệ thống không phán OOC, tiếp tục bám lấy Diệp Quân Trì.

Diệp Quân Trì cũng không để ý: “Ngươi thay đổi thật nhiều.”

Hệ thống nói: “Ngươi xem, ta còn chưa phán ngươi OOC mà người ta đã phán rồi đấy.”

Kỷ Viên: “Câm miệng.”

“Ta thật nghi hoặc không biết máu của ngươi rốt cục là vật lạ gì, không ngờ lại có thể khắc chế ma công của ta, hay nên nói là hấp thu linh lực của ta thì đúng hơn, chỉ khi uống máu của ngươi xong mới có thể trở nên xao động.”

Giọng nói của Diệp Quân Trì không nhanh không chậm, chỉ nói nhẹ nhàng bâng quơ, Kỷ Viên lại nhìn thấy vệt lạnh băng lướt qua trong ánh mắt hắn trong nháy mắt, nhất thời dựng đứng cả lông tóc, âm thầm run rẩy cả người, chọt hệ thống: “Phiên dịch cho dễ hiểu hộ ta với?”

Hệ thống đáp: “Ý là không uống máu của ngươi, hắn chỉ là một Ma quân phế vật.”

“…”

Kỷ Viên không hiểu hết được ý tứ trong mắt hắn, nhưng nhờ vào lời giải thích của hệ thống, liền hiểu rõ vì sao vừa rồi lại nhìn thấy sát ý lạnh như băng trong mắt Diệp Quân Trì. Nhất định là trong lòng Ma quân cực kì ủy khuất, muốn băm vằm hắn ra nhưng lại sợ băm rồi sẽ bị phế hoàn toàn.

Kỷ Viên cũng hơi chột dạ: “… Ta cũng không biết là có chuyện gì xảy ra.”

Diệp Quân Trì không nói gì, bình tĩnh nhìn Kỷ Viên một lúc lâu, vươn ngón tay thon dài ra, nhẹ nhàng phất một cái làm rơi cái lá dính trên mái tóc của Kỷ Viên, híp mắt nhìn dấu răng và miệng vết thương trên cái cổ trắng nõn thon dài của Kỷ Viên, áp hắn lên thân cây, im hơi lặng tiếng cúi đầu, cắn lên.

Đôi môi mềm mại ấm áp dán lên cổ trong chớp mắt, rất có xúc cảm kiều diễm ái muội rồi lại lập tức không còn kiều diễm một chút nào nữa.

Kỷ Viên cảm giác cứ làm tổn thương nhau như vậy, không phải là hắn bị phế trước thì chính là Diệp Quân Trì bị phế trước.

Vết thương cũ bị phá rách ra lần thứ hai, Kỷ Viên chỉ có thể hai mắt đẫm lệ nói lời vô nghĩa với hệ thống để dời sự chú ý. Cũng không phải là yếu ớt tới nỗi chỉ mới vết thương nho nhỏ như vậy đã muốn khóc, mà là do cơ thể này rất sợ đau, chỉ đau chút xíu đã bắt đầu chảy nước mắt.

Cẩn thận nghĩ lại… người nên khóc đáng lẽ ra phải là Diệp Quân Trì mới đúng, biết rõ uống máu của hắn xong chỉ có thể áp chế một thời gian, sau đó sẽ còn phát tác lợi hại hơn, nhưng lại không thể không uống.

Chẳng qua cảm giác máu mình bị người khác hút đi không tuyệt tí nào, thậm chí còn có phần khủng bố, chỉ cần cổ mình ở ngay bên cạnh hắn, lúc nào hắn muốn, miệng vết thương ngay cạnh động mạch cũng sẽ bị cắn ra.

Thể chất thần kỳ này của nguyên chủ đúng là nghiệp chướng…

Khi Diệp Quân Trì dừng lại, Kỷ Viên đã suýt ngất, không phải là do mất máu nhiều quá mà là do bổ não quá nhiều bị dọa.

Đôi môi nam tử vốn màu hồng nhạt sau khi dính máu lại càng thêm diễm lệ tới kinh người, quầng sáng quanh vầng trăng rắc từng đốm sáng bạc của nó lên màn trời mênh mang, làm cho quang cảnh nơi này có phần trống trải, ánh trăng thanh lãnh dừng lại bên nửa mặt của hắn, nửa được chiếu sáng, nửa lại âm u, khi áp sát lại gần, lại sinh ra sự mỹ lệ tới kinh tâm động phách.

Diệp Quân Trì miễn cưỡng lè lưỡi ra liếm vết máu dính trên môi, lưỡi và môi lây dính màu sắc diễm lệ, nhìn có phần gợi cảm muốn đòi mạng.

Kỷ Viên nhìn chăm chú trong chốc lát, vội vã dời ánh mắt đi, run rẩy: “Hệ thống đại sự không ổn rồi!”

“Sao vậy bảo bối?”

“Phong cách của Diệp Quân Trì thay đổi rồi! Biến thành hình mẫu mà ta thích!”

“… Cố gắng nắm chặt, tận lực bẻ cong hắn, cố lên, ngươi giỏi nhất.”

Kỷ Viên giỏi nhất bị Diệp Quân Trì ức chế xao động xách lên bằng một tay, mang về Ma giới.

So sánh với Nhân giới, Ma giới lại có phần lạc hậu, trên không trung luôn là một quang cảnh mờ mịt, ngay cả không khí cũng như có phần bất ổn, tràn ngập một bầu không khí xao động, bất an lại hoang vu.

Thiên phú tu luyện của Ma tộc mạnh hơn Nhân loại nhiều, sinh sản cũng là một vấn đề lớn, Ma giới thì rộng mà người lại ít, thế nên… làm Ma quân, diện tích của Ma cung phải nói là khá lãng phí và xa xỉ.

Trước đây Kỷ Viên không quá chú ý tới chuyện này, nay được dẫn về, tận mắt nhìn thấy một mảnh cung điện liên miên nối tiếp nhau xong, liền thở dài nói: “… Đây mới là chủ nghĩa tư bản tà ác, ta quả nhiên là con trai của Đảng và nhân dân.”

“Đảng và nhân dân không có loại con trai như ngươi.” Hệ thống lật xem tư liệu của Kỷ Viên một chút, sau khi nhìn thấy hơn mười căn nhà cùng với hơn mười công ty đã niêm yết trên danh nghĩa của người nào đó xong, không nhịn được mà hung hăng phỉ nhổ hắn một phen.

Diệp Quân Trì không định về Ma cung, mà gọi mấy tên tay sai tới giao nhiệm vụ, rồi xách theo Kỷ Viên bay vào trong sâu Ma giới.

Kỷ Viên không nhịn được mà hỏi: “… Bây giờ ngươi định làm gì?” Không phải là nên đi tra ra hung thủ hay sao?

Diệp Quân Trì cao hơn Kỷ Viên khoảng một cái đầu, vừa lúc có thể nhìn xuống hắn từ trên cao, sắc mặt bình thản: “Trước khi tới Nhân giới, rõ ràng ta đã nghe đồn, những đạo sĩ kia một mực cho rằng ta là kẻ giết người, có vẻ là do trên thi thể có kiếm thương và linh lực giống như do Hồi Trì gây ra.”

Kỷ Viên cũng không ngốc, lập tức hiểu ra.

Có người bắt chước thủ đoạn của Diệp Quân Trì giết Triệu Dương, chính là bởi muốn vu oan hãm hại Diệp Quân Trì, Kỷ Viên có lẽ là do vận khí không tốt nên mới rước họa vào thân.

Mục tiêu của những người đó chính là Diệp Quân Trì.

Về phần vì sao lại giết Triệu Dương để hãm hại Diệp Quân Trì, Kỷ Viên không nghĩ ra, hệ thống cũng không nghĩ ra. Chẳng lẽ thanh danh của Diệp Quân Trì còn chưa đủ nát? Có nhuộm thêm một tầng máu nữa thì cũng vẫn như vậy mà thôi.

Nhân sĩ duy nhất hiểu rõ chuyện lại không định mở miệng giải thích, Kỷ Viên chỉ có thể im lặng chắn gió cho nhân sĩ này.

“Đối phương đã chuẩn bị rồi mới tới, muốn truy ra hung phạm có thể sẽ hơi phiền phức.” Diệp Quân Trì liếc mắt nhìn Kỷ Viên, ngữ khí thanh lãnh, “Nhờ phúc của ngươi, tình trạng bây giờ của ta rất bất ổn, nếu không giải quyết chuyện này trước, tới Nhân giới chẳng khác nào chịu chết.”

Tu sĩ trông chờ hắn chết có cả một đống lớn, mười hòn đá rơi xuống từ trên trời thì đã có chín hòn là muốn đập chết hắn, có người vì muốn nổi danh, có người vì thù hận, muốn lí do gì cũng có, chuyện lần này, người nhằm tới hắn lại càng nhiều thêm. Nhỡ đâu đúng lúc đối đầu với kẻ địch mà máu trong cơ thể hắn lại không an phận, linh lực toàn thân mất hết, tới lúc đó sẽ cực kỳ phấn khích.

Làm đầu sỏ gây chuyện, Kỷ Viên xấu hổ ngậm miệng lại.

Diệp Quân Trì cũng không định giải thích với Kỷ Viên sẽ đi đâu, đi một đêm, cuối cùng cũng tới một ngọn núi vào lúc tờ mờ sáng, hơi dừng lại một chút, liền mang theo Kỷ Viên hạ xuống núi.

Vừa rồi nhìn xuống từ trên không trung, trên núi chỉ là một màu xanh của cây cỏ rậm rạp, giờ hạ xuống rồi, Kỷ Viên mới phát hiện trên núi còn có đình viện, tựa như có người đang ẩn cư ở đây, khói bếp lượn lờ, thậm chí còn có tiếng chó sủa chim hót.

Ma tộc nào lại có nhã hứng thế nhỉ?

Diệp Quân Trì liếc mắt nhìn Kỷ Viên: “Theo sát ta.”

Lập tức đẩy cửa viện ra bước vào, vừa vặn đụng phải nam tử trẻ tuổi vừa bước ra khỏi bếp.

Nam tử vừa ngẩng đầu nhìn Diệp Quân Trì và Kỷ Viên, cũng không lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, thậm chí còn cười tủm tỉm hỏi: “Sao lại rảnh rỗi tới nơi nhỏ bé này của ta vậy? Gặp phải phiền toái gì hả?”

Diệp Quân Trì không trả lời mà nghiêng đầu nói với Kỷ Viên: “Đây là Lạc Tu Ý.”

Kỷ Viên: “?” Hình như từng nghe qua cái tên này ở đâu đấy rồi.

Hệ thống thở dài: “Một trong ba Ma quân của ma giới, nghe đồn thiện bói toán, hiểu dược lý, có nửa huyết mạch nhân loại, nửa huyết mạch Ma tộc. Đồ ngốc, ngươi đi học lại thường thức cơ bản của thế giới này một lần đi, sau đó ta sẽ kiểm tra cho ngươi.”

Kỷ Viên lập tức cảnh giác, cự tuyệt: “Xin đừng thực thi phương pháp giáo dục siêu tàn ác nhồi kiến thức như nhồi vịt ở thế giới tu chân này, cảm ơn.”

Trong lúc hắn đang tán nhảm với hệ thống, Diệp Quân Trì đã kể qua loa tình huống chuyện. Lời vừa nói ra, hai mắt Lạc Tu Ý sáng rực, “Ồ” một tiếng, thò tay ra nắm chặt lấy tay Kỷ Viên, hô hấp dần trở nên gấp gáp, tựa như muốn ôm ấp hôn hít Kỷ Viên để phát tiết tâm tình kích động một chút.

Kỷ Viên: “…” Mẹ nó lại thêm một tên biến thái nữa rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện