Nam Cung Hận thong thả phất quạt giấy đi trước một bước, Hoàng Tử Thần âm thầm chán chường theo sau, đây chính là thực tập không lương ở thế giới hiện đại, công việc thì vất vả, trợ cấp chẳng có, còn phải cộng sự với một tên mặt sắt như Nam Cung Hận.
- Chiêu Minh Quân, đêm nay chúng ta nghỉ lại đâu? Nam Cung Hận gấp quạt, dừng chân, nhìn lên bảng hiệu sơn son trước mặt.
- Khách điếm!
Hoàng Tử Thần thở phào nhẹ nhõm, miếu thờ của Nam Cung Hận cách đây hơn ba trăm dặm, may mà y không muốn đến đó. Hoàng Tử Thần nhận khóa phòng, chậm rãi đi lên cầu thang gỗ ọp ẹp, hắn thật không dám mạnh chân, chỉ sợ gãy đổ xuống đám quan khách đang dùng bữa. Cầu thang có thể tệ hại đến mức này không trách được những vị đại hiệp trong phim ảnh một cước phá hủy.
Nam Cung Hận thấy Hoàng Tử Thần trầm tư liền đẩy nhẹ:
- Vào đi!
Hoàng Tử Thần loay hoay mở cửa, nhìn giường nệm sạch sẽ, thoải mái liền dâng lên:
- Chiêu Minh Quân, sao ngươi chỉ lấy một phòng?
Nam Cung Hận rót trà ra bát, nhàn nhạt không nhìn lại:
- Kinh phí không đủ!
Hoàng Tử Thần lờ mờ không hiểu:
- Kinh phí cái gì? Ngươi đường đường là một Chiêu Minh Quân?
Nam Cung Hận cởi áo ngoài gấp gọn, một chút biểu tình cũng không hiện ra:
- Tọa Linh Thông Trấn không xuất chúng ta nhiều bạc, phải biết tiết kiệm!
Hoàng Tử Thần ngả người ra sau, bắt đầu than ngắn thở dài:
- Không phải Nam Võ Thần rất giàu có đấy sao?
- Hắn là Thần chủ một phương, tín đồ đông đảo bậc nhất, đừng nói là kim ngân, cho dù công đức cũng đủ trùng tu cả Tiên Kinh như mới!
Hoàng Tử Thần gục mặt vào gối, đây là đạo lý gì, thần tiên cũng có thần tiên này thần tiên nọ, thu nhập còn dựa vào chức vị, khả năng quảng bá càng cao cuộc sống càng tốt.
Trời đổ về tối, nguyệt quang không tỏ, dạ đăng leo lét, Hoàng Tử Thần ôm y phục đi đi lại lại trước tịnh phòng, thầm mắng chửi:
- Nam Cung Hận nhà ngươi là loại người gì, có thể tắm đến hơn một canh giờ sao? Ngươi cũng đâu phải nữ nhi!
Nam Cung Hận thản nhiên ngâm mình, xoẹt một viên đá cuội xuyên qua rèm vải thô:
- Bớt than vãn đi! Là ngươi cầu xin Thượng Thiên Đế để ta cùng hạ phàm! Tự làm tự chịu không trách được ai!
Nam Cung Hận loáng thoáng thấy bóng nam tử rời khỏi, cũng không để tâm nhiều, Hoàng Tử Thần hiện tại cùng Phạn Cổ Tu Lang quá sức khác biệt, chính y cũng muốn làm sáng tỏ.
Nước trong bồn tắm nguội dần, Nam Cung Hận chậm rãi khoác trung y, giữa đêm hè vẫn điêu linh khí lạnh, trong phòng không chút ánh sáng, ngọn nến đã tàn từ lâu. Nam Cung Hận cau mày nhìn đoạn hành lang, Hoàng Tử Thần không thể tự ý ra ngoài một câu cũng chẳng lưu lại như thế này.
Y choàng áo ngoài, đột ngột nhận ra mùi máu tanh tao nồng đậm lan tỏa trong không khí.
Nam Cung Hận cảnh giác lùi lại, giữa cửa lớn, bóng nam tử lảo đảo đẫm huyết tinh dần đi vào, bạch phát bị nhuộm đỏ, mà phượng mâu kia dường như u hỏa xâm chiếm.
- Hy Phong, ngươi...
Hắn một tay ôm ngực, máu vương trên môi, tay còn lại bám lấy bạch y Nam Cung Hận, vệt đỏ sẫm màu lưu lại dấu tay năm ngón ghê rợn:
- Hàn Hoa!
Nhận thấy Nam Cung Hận thất thần, hắn cười nhạt theo vệt máu tươi:
- Hàn Hoa quên mất bản quân rồi, thật đáng thất vọng!
Nam Cung Hận không thể tiến cũng không thể lùi, toàn thân chấn động, duy thần trí lại vô cùng thanh tỉnh.
- Phạn Cổ Tu Lang? Là ngươi sao?
Hắn thê lương điệu cười, cúi mặt:
- "Hàn mai tối kham hận,
Trường tác khứ niên hoa."
Tự danh ngươi bản quân có thể nhớ rõ đến vậy, thế mà ngươi cứ nghĩ tự danh bản quân chỉ là một cái tử tước!*
Nam Cung Hận lệ nóng doanh tròng, y đợi hắn gần bốn trăm năm, cuối cùng hắn cũng đã thật sự trở về. Nam Cung Hận vội vàng khép lại cánh cửa, dìu Phạn Cổ Tu Lang lên giường.
- Ngươi gấp cái gì? Năm xưa bản quân không chết, hiện tại chính là không thể chết!
Nam Cung Hận một câu cũng không nói, lặng lẽ đem y phục sạch đến, Phạn Cổ Tu Lang giễu cợt ý cười:
- Chiêu Minh Quân mấy trăm năm vẫn nhạt nhẽo như vậy, bạch y thanh đạm sao, bản quân đã nhìn đến phát chán!
Nam Cung Hận vốn quen chịu đựng, cũng không phản ứng:
- Năm đó...ta vô cách cứu vãn...
- Bản quân còn không thể thay đổi càn khôn, ngươi...bản quân liền không trách, một lời cũng không!
Nam Cung Hận siết đôi bàn tay, nhìn bóng lưng nam tử tinh mỹ như tạc tượng in lên rèm vải thô, cay đắng dâng trào, bốn trăm năm nơi Vô Nhai Cực, hắn đã tồn tại thế nào, duy trì linh khí ra sao, bao nhiêu cô độc, bao nhiêu thống hận, bao nhiêu đau đớn.
Phạn Cổ Tu Lang đổi xong y phục, Nam Cung Hận mới phát hiện vốn dĩ phần lớn số máu ấy không phải của hắn, mà là máu kẻ khác, nhìn cổ tay đầy vết sẹo dài, y thoáng nhói lòng:
- Có thể kể ta nghe được không? Nếu ngươi không tin tưởng cũng không sao!
Phạn Cổ Tu Lang ngả người ra giường kéo lấy Nam Cung Hận đến bên cạnh:
- Ngoài ngươi bản quân có người thứ hai để tin tưởng ư? Năm đó mà bản quân gánh đại tội vì ai, nhận thiêu linh án vì ai? Bản quân nửa phần cũng không để ngươi thương tổn...
Nam Cung Hận cười buồn, ngước mắt lên trần nhà:
- Nhưng chính ngươi lại phải chịu thương tổn! Ngươi nghĩ ta không khổ sở sao?
Phạn Cổ Tu Lang phất phất tay áo, lùi sâu vào góc giường:
- Bản quân dung hợp song hồn trong nhục thể này không dễ, tính cách tiểu tử kia quá khác xa, nếu không cùng bát tự niên canh lại tận số đúng ngày tử của bản quân thì đã không có phúc phần cùng bản quân dung hợp!
Nam Cung Hận mù mờ ít nhiều, nằm xuống cạnh hắn, xoay người đối diện gương mặt vô song thiên địa kia:
- Ta...không hiểu...
Phạn Cổ Tu Lang khẽ cười:
- Không hiểu cũng chẳng sao! Bản quân tuy hiện tại không hoàn toàn là Hoàng Tử Thần Thái tử Vĩnh Quốc, không hoàn toàn là Phạn Cổ Tu Lang, nhưng vẫn là bằng hữu tốt nhất của ngươi, vì ngươi sinh tử không màng!
Nam Cung Hận bật dậy ho sặc sụa, xua xua tay:
- Này, ngươi có quá khoa trương không? Lời này nên để cho vị hôn thê ngươi nghe! Yên Chi Hoa Tử vẫn chưa đại hôn cùng đệ đệ ngươi đâu!
Phạn Cổ Tu Lang sảng khoái cười, phượng mâu đen huyền phản chiếu ánh nến rực rỡ:
- Ngươi không muốn biết máu trên người ta từ đâu ư?
Nam Cung Hận xoay lưng về phía hắn, nhắm hờ mắt:
- Ngươi là tà thần, ta còn cần phải quan tâm ư? Cùng lắm như bốn trăm năm trước, ngươi hóa ma lần nữa, ta sẽ cùng ngươi đi...
Phạn Cổ Tu Lang dập tắt ngọn nến cuối cùng, căn phòng chìm trong đêm trường tĩnh mịch, rất lâu sau, mới nghe tiếng thở Nam Cung Hận đều đều, hắn vắt tay lên trán, nặng nề suy nghĩ.
Dung hợp song hồn, hắn may mắn đạt được mà khôi phục linh lực điều khiển nhục thể này, chỉ là hắn hiện tại không còn là chính bản thân. Hắn có ký ức thế giới hiện đại, có tư duy nhân loại hiện đại, lại có cả thù hận cùng tình cảm của thân thể này. Hắn không từ bỏ được tình huynh đệ sinh tử cùng Nam Cung Hận, nhưng cũng không thể thôi những ý nghĩ hiện đại.
Đây chính là hỗn loạn, mượn hồn kẻ khác để trùng sinh, thật không dễ dàng.
Mờ sáng.
Nắng hanh hao rọi qua ô cửa nhỏ, Nam Cung Hận trở người thức giấc, bên cạnh hắn vẫn là nam tử quen thuộc đang ngon giấc, y lắc đầu cười, cho dù khi còn là Vĩnh Quốc Thái tử nam chinh bắc chiến hay là Phạn Cổ Tu Lang ác danh thiên địa, Hoàng Tử Thần vẫn không thể ngủ bên ngoài giường, hắn phải nằm cạnh tường, vào sâu nơi góc giường mới có cảm giác an toàn.
Đến khi Hoàng Tử Thần tỉnh giấc, trên bàn đã đầy đủ bữa sáng, hắn liền thói cũ trào phúng:
- Nghe nói chúng ta không có kinh phí, Chiêu Minh Quân lần này bỏ tiền túi đãi ta sao?
Nam Cung Hận hời hợt không đáp, tự tay đẩy bát cháo hạt sen về phía đối diện:
- Ăn hay không thì tùy ngươi, Phạn...
Hoàng Tử Thần đưa tay lên miệng, suỵt một tiếng, Nam Cung Hận liền hiểu ra, vốn dĩ cái tính cách hỗn đãn kia là hắn đang cố tình tạo nên che giấu bản thân.
Chỉ là tò mò vẫn không suy chuyển, Nam Cung Hận đành phải thì thầm:
- Vậy sao đêm qua, ngươi lại...
Hoàng Tử Thần cau nhẹ hàng mày, trông ra gay gắt nắng hạ ngoài đại lộ cổ trấn, khẽ giọng:
- Máu đó là của một tên tiểu tiên từ Nam Võ Thần Cung!
Nam Cung Hận cảnh giác ánh nhìn, Nam Võ Thần Chủ Hoàng Tử Quân đã đứng hàng thượng thần, lại còn chưa đủ thỏa mãn, đây chính là lòng tham không đáy. Hoàng Tử Thần giả ngây giả ngốc thế này, ngoài tránh tai mắt của hắn ta còn tránh sự giám sát từ Tọa Linh Thông Trấn, chưa kể là của Thượng Thiên Đế. Đêm qua hắn có thể liều lĩnh như vậy thể hiện, là có bao nhiêu ân tình cho y, sợ y lo lắng, sợ y không rõ.
Hoàng Tử Thần cắn vội màn thầu, trêu chọc:
- Nghe nói thần tiên không cần ăn vẫn sống tốt, sao Chiêu Minh Quân lại tranh cơm của ta?
Thực tế, buổi tối hôm trước, Hoàng Tử Thần phát hiện có kẻ đang theo dõi, liền âm thầm muốn bắt giữ, chỉ là không rõ ràng vì sao một quyền đã khiến tiểu tiên đó mất mạng. Lực đạo vô cùng lớn từ cánh tay thương tổn đi ra đột ngột trả ngược về kinh mạch, hắn ngất một lúc lâu, ký ức nguyên chủ, ký ức bản thân dần hòa lẫn vào một thân thể.
Sau khi tỉnh lại, Hoàng Tử Thần rơi vào tình trạng hỗn độn giác quan, mãi đến khi về được khách điếm mới trấn tỉnh một phần. Hắn tự khâm phục bản thân, hay đúng hơn là khâm phục Phạn Cổ Tu Lang chân chính, tài hoa đến độ hồn phách chỉ còn nửa mảnh vẫn có thể lôi một kẻ từ hiện đại xuyên về dung hợp, thì loại chuyện cuồng khinh tam giới năm xưa, cũng không cần phải gọi là chiến tích gì.
Hoàng Tử Thần vừa ngẫm nghĩ vừa ăn uống, đến khi trên bàn nhẵn sạch, hắn mới kéo kéo tay áo Nam Cung Hận:
- Chiêu Minh Quân, chúng ta đến Triệu gia thôn được không?
Nam Cung Hận hơi ngạc nhiên nhưng cũng không từ chối:
- Sao thế?
Hoàng Tử Thần có chút ngập ngừng, hiện tại dung hợp song hồn đã thành, hắn liền biết thế nào là xấu hổ, mất mặt, hủy hoại hình tượng:
- Ta gây ra lỗi với một cô nương, muốn thành tâm tạ lỗi!
Nam Cung Hận mỉm cười:
- Xem ra nợ đào hoa của ngươi mấy trăm năm vẫn không khác gì!
Hoàng Tử Thần cố gắng lục lọi trí nhớ, bị giam bốn trăm năm, đến mộ phần nếu có cũng đã đóng rêu, huống hồ gì là ký ức, hắn thật không nhớ nổi đã từng phong lưu thế nào.
Hoàng Tử Thần nhìn nét cười nhạo báng đối diện, đột ngột thay đổi ánh mắt, lướt ngang Nam Cung Hận, nhỏ giọng uy hiếp:
- Hàn Hoa, ngươi nghĩ hiện tại có thể thỏa sức khi dễ? Bản quân liền không có cách với ngươi sao?
__________________
Chú thích:
(*) Tử tước: chim sẻ
- Chiêu Minh Quân, đêm nay chúng ta nghỉ lại đâu? Nam Cung Hận gấp quạt, dừng chân, nhìn lên bảng hiệu sơn son trước mặt.
- Khách điếm!
Hoàng Tử Thần thở phào nhẹ nhõm, miếu thờ của Nam Cung Hận cách đây hơn ba trăm dặm, may mà y không muốn đến đó. Hoàng Tử Thần nhận khóa phòng, chậm rãi đi lên cầu thang gỗ ọp ẹp, hắn thật không dám mạnh chân, chỉ sợ gãy đổ xuống đám quan khách đang dùng bữa. Cầu thang có thể tệ hại đến mức này không trách được những vị đại hiệp trong phim ảnh một cước phá hủy.
Nam Cung Hận thấy Hoàng Tử Thần trầm tư liền đẩy nhẹ:
- Vào đi!
Hoàng Tử Thần loay hoay mở cửa, nhìn giường nệm sạch sẽ, thoải mái liền dâng lên:
- Chiêu Minh Quân, sao ngươi chỉ lấy một phòng?
Nam Cung Hận rót trà ra bát, nhàn nhạt không nhìn lại:
- Kinh phí không đủ!
Hoàng Tử Thần lờ mờ không hiểu:
- Kinh phí cái gì? Ngươi đường đường là một Chiêu Minh Quân?
Nam Cung Hận cởi áo ngoài gấp gọn, một chút biểu tình cũng không hiện ra:
- Tọa Linh Thông Trấn không xuất chúng ta nhiều bạc, phải biết tiết kiệm!
Hoàng Tử Thần ngả người ra sau, bắt đầu than ngắn thở dài:
- Không phải Nam Võ Thần rất giàu có đấy sao?
- Hắn là Thần chủ một phương, tín đồ đông đảo bậc nhất, đừng nói là kim ngân, cho dù công đức cũng đủ trùng tu cả Tiên Kinh như mới!
Hoàng Tử Thần gục mặt vào gối, đây là đạo lý gì, thần tiên cũng có thần tiên này thần tiên nọ, thu nhập còn dựa vào chức vị, khả năng quảng bá càng cao cuộc sống càng tốt.
Trời đổ về tối, nguyệt quang không tỏ, dạ đăng leo lét, Hoàng Tử Thần ôm y phục đi đi lại lại trước tịnh phòng, thầm mắng chửi:
- Nam Cung Hận nhà ngươi là loại người gì, có thể tắm đến hơn một canh giờ sao? Ngươi cũng đâu phải nữ nhi!
Nam Cung Hận thản nhiên ngâm mình, xoẹt một viên đá cuội xuyên qua rèm vải thô:
- Bớt than vãn đi! Là ngươi cầu xin Thượng Thiên Đế để ta cùng hạ phàm! Tự làm tự chịu không trách được ai!
Nam Cung Hận loáng thoáng thấy bóng nam tử rời khỏi, cũng không để tâm nhiều, Hoàng Tử Thần hiện tại cùng Phạn Cổ Tu Lang quá sức khác biệt, chính y cũng muốn làm sáng tỏ.
Nước trong bồn tắm nguội dần, Nam Cung Hận chậm rãi khoác trung y, giữa đêm hè vẫn điêu linh khí lạnh, trong phòng không chút ánh sáng, ngọn nến đã tàn từ lâu. Nam Cung Hận cau mày nhìn đoạn hành lang, Hoàng Tử Thần không thể tự ý ra ngoài một câu cũng chẳng lưu lại như thế này.
Y choàng áo ngoài, đột ngột nhận ra mùi máu tanh tao nồng đậm lan tỏa trong không khí.
Nam Cung Hận cảnh giác lùi lại, giữa cửa lớn, bóng nam tử lảo đảo đẫm huyết tinh dần đi vào, bạch phát bị nhuộm đỏ, mà phượng mâu kia dường như u hỏa xâm chiếm.
- Hy Phong, ngươi...
Hắn một tay ôm ngực, máu vương trên môi, tay còn lại bám lấy bạch y Nam Cung Hận, vệt đỏ sẫm màu lưu lại dấu tay năm ngón ghê rợn:
- Hàn Hoa!
Nhận thấy Nam Cung Hận thất thần, hắn cười nhạt theo vệt máu tươi:
- Hàn Hoa quên mất bản quân rồi, thật đáng thất vọng!
Nam Cung Hận không thể tiến cũng không thể lùi, toàn thân chấn động, duy thần trí lại vô cùng thanh tỉnh.
- Phạn Cổ Tu Lang? Là ngươi sao?
Hắn thê lương điệu cười, cúi mặt:
- "Hàn mai tối kham hận,
Trường tác khứ niên hoa."
Tự danh ngươi bản quân có thể nhớ rõ đến vậy, thế mà ngươi cứ nghĩ tự danh bản quân chỉ là một cái tử tước!*
Nam Cung Hận lệ nóng doanh tròng, y đợi hắn gần bốn trăm năm, cuối cùng hắn cũng đã thật sự trở về. Nam Cung Hận vội vàng khép lại cánh cửa, dìu Phạn Cổ Tu Lang lên giường.
- Ngươi gấp cái gì? Năm xưa bản quân không chết, hiện tại chính là không thể chết!
Nam Cung Hận một câu cũng không nói, lặng lẽ đem y phục sạch đến, Phạn Cổ Tu Lang giễu cợt ý cười:
- Chiêu Minh Quân mấy trăm năm vẫn nhạt nhẽo như vậy, bạch y thanh đạm sao, bản quân đã nhìn đến phát chán!
Nam Cung Hận vốn quen chịu đựng, cũng không phản ứng:
- Năm đó...ta vô cách cứu vãn...
- Bản quân còn không thể thay đổi càn khôn, ngươi...bản quân liền không trách, một lời cũng không!
Nam Cung Hận siết đôi bàn tay, nhìn bóng lưng nam tử tinh mỹ như tạc tượng in lên rèm vải thô, cay đắng dâng trào, bốn trăm năm nơi Vô Nhai Cực, hắn đã tồn tại thế nào, duy trì linh khí ra sao, bao nhiêu cô độc, bao nhiêu thống hận, bao nhiêu đau đớn.
Phạn Cổ Tu Lang đổi xong y phục, Nam Cung Hận mới phát hiện vốn dĩ phần lớn số máu ấy không phải của hắn, mà là máu kẻ khác, nhìn cổ tay đầy vết sẹo dài, y thoáng nhói lòng:
- Có thể kể ta nghe được không? Nếu ngươi không tin tưởng cũng không sao!
Phạn Cổ Tu Lang ngả người ra giường kéo lấy Nam Cung Hận đến bên cạnh:
- Ngoài ngươi bản quân có người thứ hai để tin tưởng ư? Năm đó mà bản quân gánh đại tội vì ai, nhận thiêu linh án vì ai? Bản quân nửa phần cũng không để ngươi thương tổn...
Nam Cung Hận cười buồn, ngước mắt lên trần nhà:
- Nhưng chính ngươi lại phải chịu thương tổn! Ngươi nghĩ ta không khổ sở sao?
Phạn Cổ Tu Lang phất phất tay áo, lùi sâu vào góc giường:
- Bản quân dung hợp song hồn trong nhục thể này không dễ, tính cách tiểu tử kia quá khác xa, nếu không cùng bát tự niên canh lại tận số đúng ngày tử của bản quân thì đã không có phúc phần cùng bản quân dung hợp!
Nam Cung Hận mù mờ ít nhiều, nằm xuống cạnh hắn, xoay người đối diện gương mặt vô song thiên địa kia:
- Ta...không hiểu...
Phạn Cổ Tu Lang khẽ cười:
- Không hiểu cũng chẳng sao! Bản quân tuy hiện tại không hoàn toàn là Hoàng Tử Thần Thái tử Vĩnh Quốc, không hoàn toàn là Phạn Cổ Tu Lang, nhưng vẫn là bằng hữu tốt nhất của ngươi, vì ngươi sinh tử không màng!
Nam Cung Hận bật dậy ho sặc sụa, xua xua tay:
- Này, ngươi có quá khoa trương không? Lời này nên để cho vị hôn thê ngươi nghe! Yên Chi Hoa Tử vẫn chưa đại hôn cùng đệ đệ ngươi đâu!
Phạn Cổ Tu Lang sảng khoái cười, phượng mâu đen huyền phản chiếu ánh nến rực rỡ:
- Ngươi không muốn biết máu trên người ta từ đâu ư?
Nam Cung Hận xoay lưng về phía hắn, nhắm hờ mắt:
- Ngươi là tà thần, ta còn cần phải quan tâm ư? Cùng lắm như bốn trăm năm trước, ngươi hóa ma lần nữa, ta sẽ cùng ngươi đi...
Phạn Cổ Tu Lang dập tắt ngọn nến cuối cùng, căn phòng chìm trong đêm trường tĩnh mịch, rất lâu sau, mới nghe tiếng thở Nam Cung Hận đều đều, hắn vắt tay lên trán, nặng nề suy nghĩ.
Dung hợp song hồn, hắn may mắn đạt được mà khôi phục linh lực điều khiển nhục thể này, chỉ là hắn hiện tại không còn là chính bản thân. Hắn có ký ức thế giới hiện đại, có tư duy nhân loại hiện đại, lại có cả thù hận cùng tình cảm của thân thể này. Hắn không từ bỏ được tình huynh đệ sinh tử cùng Nam Cung Hận, nhưng cũng không thể thôi những ý nghĩ hiện đại.
Đây chính là hỗn loạn, mượn hồn kẻ khác để trùng sinh, thật không dễ dàng.
Mờ sáng.
Nắng hanh hao rọi qua ô cửa nhỏ, Nam Cung Hận trở người thức giấc, bên cạnh hắn vẫn là nam tử quen thuộc đang ngon giấc, y lắc đầu cười, cho dù khi còn là Vĩnh Quốc Thái tử nam chinh bắc chiến hay là Phạn Cổ Tu Lang ác danh thiên địa, Hoàng Tử Thần vẫn không thể ngủ bên ngoài giường, hắn phải nằm cạnh tường, vào sâu nơi góc giường mới có cảm giác an toàn.
Đến khi Hoàng Tử Thần tỉnh giấc, trên bàn đã đầy đủ bữa sáng, hắn liền thói cũ trào phúng:
- Nghe nói chúng ta không có kinh phí, Chiêu Minh Quân lần này bỏ tiền túi đãi ta sao?
Nam Cung Hận hời hợt không đáp, tự tay đẩy bát cháo hạt sen về phía đối diện:
- Ăn hay không thì tùy ngươi, Phạn...
Hoàng Tử Thần đưa tay lên miệng, suỵt một tiếng, Nam Cung Hận liền hiểu ra, vốn dĩ cái tính cách hỗn đãn kia là hắn đang cố tình tạo nên che giấu bản thân.
Chỉ là tò mò vẫn không suy chuyển, Nam Cung Hận đành phải thì thầm:
- Vậy sao đêm qua, ngươi lại...
Hoàng Tử Thần cau nhẹ hàng mày, trông ra gay gắt nắng hạ ngoài đại lộ cổ trấn, khẽ giọng:
- Máu đó là của một tên tiểu tiên từ Nam Võ Thần Cung!
Nam Cung Hận cảnh giác ánh nhìn, Nam Võ Thần Chủ Hoàng Tử Quân đã đứng hàng thượng thần, lại còn chưa đủ thỏa mãn, đây chính là lòng tham không đáy. Hoàng Tử Thần giả ngây giả ngốc thế này, ngoài tránh tai mắt của hắn ta còn tránh sự giám sát từ Tọa Linh Thông Trấn, chưa kể là của Thượng Thiên Đế. Đêm qua hắn có thể liều lĩnh như vậy thể hiện, là có bao nhiêu ân tình cho y, sợ y lo lắng, sợ y không rõ.
Hoàng Tử Thần cắn vội màn thầu, trêu chọc:
- Nghe nói thần tiên không cần ăn vẫn sống tốt, sao Chiêu Minh Quân lại tranh cơm của ta?
Thực tế, buổi tối hôm trước, Hoàng Tử Thần phát hiện có kẻ đang theo dõi, liền âm thầm muốn bắt giữ, chỉ là không rõ ràng vì sao một quyền đã khiến tiểu tiên đó mất mạng. Lực đạo vô cùng lớn từ cánh tay thương tổn đi ra đột ngột trả ngược về kinh mạch, hắn ngất một lúc lâu, ký ức nguyên chủ, ký ức bản thân dần hòa lẫn vào một thân thể.
Sau khi tỉnh lại, Hoàng Tử Thần rơi vào tình trạng hỗn độn giác quan, mãi đến khi về được khách điếm mới trấn tỉnh một phần. Hắn tự khâm phục bản thân, hay đúng hơn là khâm phục Phạn Cổ Tu Lang chân chính, tài hoa đến độ hồn phách chỉ còn nửa mảnh vẫn có thể lôi một kẻ từ hiện đại xuyên về dung hợp, thì loại chuyện cuồng khinh tam giới năm xưa, cũng không cần phải gọi là chiến tích gì.
Hoàng Tử Thần vừa ngẫm nghĩ vừa ăn uống, đến khi trên bàn nhẵn sạch, hắn mới kéo kéo tay áo Nam Cung Hận:
- Chiêu Minh Quân, chúng ta đến Triệu gia thôn được không?
Nam Cung Hận hơi ngạc nhiên nhưng cũng không từ chối:
- Sao thế?
Hoàng Tử Thần có chút ngập ngừng, hiện tại dung hợp song hồn đã thành, hắn liền biết thế nào là xấu hổ, mất mặt, hủy hoại hình tượng:
- Ta gây ra lỗi với một cô nương, muốn thành tâm tạ lỗi!
Nam Cung Hận mỉm cười:
- Xem ra nợ đào hoa của ngươi mấy trăm năm vẫn không khác gì!
Hoàng Tử Thần cố gắng lục lọi trí nhớ, bị giam bốn trăm năm, đến mộ phần nếu có cũng đã đóng rêu, huống hồ gì là ký ức, hắn thật không nhớ nổi đã từng phong lưu thế nào.
Hoàng Tử Thần nhìn nét cười nhạo báng đối diện, đột ngột thay đổi ánh mắt, lướt ngang Nam Cung Hận, nhỏ giọng uy hiếp:
- Hàn Hoa, ngươi nghĩ hiện tại có thể thỏa sức khi dễ? Bản quân liền không có cách với ngươi sao?
__________________
Chú thích:
(*) Tử tước: chim sẻ
Danh sách chương