Chiêu Liêu tháp trơ trọi giữa từng cơn thu phong lạnh lẽo, đại lộ loang loáng đá xanh, xác pháo hồng rơi đầy cổng lớn Vệ gia. Hoàng Tử Thần cô độc lầu cao, Minh Tâm cung đã hướng về Vệ nhị thiếu khoác áo tân lang đang hồ hởi cưỡi ngựa đi đầu đoàn rước dâu.
Nam Cung Hận thong thả đọc một cuốn du ký nhàn nhã bên cạnh, trên bàn bày một vò rượu mai chưa mở, lò than lách tách đun sôi ấm nung. Nam Cung Hận nhấp một ngụm trà nóng, hờ hững ngắm nam tử ngũ vị tạp trần biểu tình trước mắt.
- Hy Phong không cần gấp, một tiễn cũng đủ đưa hắn xuống hoàng tuyền!
Hoàng Tử Thần thanh lệ ý cười, hàng mày như mực cau hẹp:
- Muốn xem bản quân biểu diễn không?
Nam Cung Hận đứng sau lưng Hoàng Tử Thần nhàn nhạt nhìn tên đã lắp sẵn vào cung, lại thấy mồ hôi đọng trên thái dương hắn nhỏ từng giọt một chứng tỏ tâm trạng vô cùng căng thẳng. Nam Cung Hận hướng mắt đến kiệu hoa đã dừng lại bên dưới, chỉ thấy đoàn đoàn đỏ đỏ hồng hồng náo náo nhiệt nhiệt.
Vút một tiếng, mũi tên cắt ngang không khí, lao xuống đám đông kèn trống inh ỏi, lại như biết chọn người, xuyên thẳng vào đôi mắt hắc mã đeo hồng lăng, ngựa lồng lên, hất mạnh Vệ nhị thiếu xuống. Xung quanh lập tức hỗn loạn, Vệ nhị thiếu quằn quại kêu gào.
Nam Cung Hận hừ nhẹ:
- Ngựa không có tội!
Hoàng Tử Thần nghiêng đầu cười, mắt phượng hẹp dài linh lung tỏa sáng, nhưng không đáp lời.
Vết máu hắc mã lưu lại thành vệt dài trên đường lớn. Lúc này, phu kiệu tám kẻ chạy trốn, kiệu hoa ngả nghiêng, tân nương cũng đã nâng vạt váy mà ra ngoài.
Kiệu còn chưa qua cửa liền xảy ra chuyện không hay khiến Nam Cung Hận có chút khó hiểu:
- Nàng là nữ nhi, kế hoạch như vậy thật không mấy tốt!
Hoàng Tử Thần nhếch môi, căng dây cung nhìn Vệ nhị thiếu lẫn nữa, chỉ là khi tiễn vừa lúc bắn ra, Nam Cung Hận đột ngột huých cánh tay, mũi tên trật nhịp lao về hướng khác.
Trúc Huyên giữa hỗn loạn không thể không tháo khăn phượng, nàng còn chưa muốn bị người giẫm đạp chết, Đối Vân cứ thế cuống quýt nắm lấy áo nàng, gương mặt trắng bệch sợ hãi. Trúc Huyên nhìn lên Chiêu Liêu tháp, không rõ ràng thấy hoa phục quen thuộc bên ngoài đoạn hành lang cao cao.
Đại môn Vệ phủ gia nhân trong ồn ào bỗng nhiên lùi thành hai hàng, nhường chỗ cho một trung niên nữ nhân áo xanh sẫm thêu hà đồ đi ra. Trúc Huyên cư nhiên đoán được thân phận, liền xoay người tiến đến, chỉ là còn chưa kịp định hình, đã thấy mũi tên hướng về phía Vệ lão phu nhân.
Trúc Huyên nghĩ một giây, mím môi lao vào. Nếu nàng cứu được người, Vệ gia liền có thể cho nàng một ân huệ. Kỳ thực, thời điểm bắt đầu kế hoạch, Trúc Huyên chỉ tính đến đường hoãn chuyện động phòng tránh kiếp nạn từ Chu Thành. Nàng chỉ có thể chọn giữa thanh danh và sinh mệnh, Trúc Huyên trân quý sinh mệnh, nên mới lập kế gả đến Vệ gia. Hiện tại sự cố này xảy ra, coi như là một nửa cơ hội.
Trúc Huyên ôm lấy Vệ lão phu nhân, mũi tên cắm thẳng vào bả vai nàng, Trúc Huyên nhìn dòng máu chảy dọc theo tay áo, mơ hồ chìm vào hôn mê. Hạnh mâu nàng lần nữa hướng về Chiêu Liêu tháp, nơi đó không còn bóng nam tử hoa phục. Nàng ngã xuống giữa tầng tầng lớp lớp xác pháo đỏ thẫm, giá y nhuộm huyết tanh tao nồng đậm.
Vệ phủ vốn là Hầu tước, đã tập ấm đến tám đời, thừa tước Sở Quốc, trấn giữ Liêu Thành này đã mấy trăm năm. Vệ gia không chỉ là trung thần mà còn là gia tộc tiên kỳ, xuất ra được một Trinh Đức Thần nữ thờ phượng vô cùng hưng thịnh. Vì thế Vệ gia cũng coi như là một trong những đại gia tộc danh giá bậc nhất Sở Quốc, có thể không so được với Triệu gia, nhưng cơ bản ở phía Nam, không có gia tộc thứ hai đối địch.
Đứng đầu Vệ gia lúc này là Vệ lão gia Vệ Trọng, Vệ Trọng từng đảm nhiệm chức vị Chính Phụng Đại phu - là một Đại học sĩ nổi danh không chỉ Sở Quốc mà còn những quốc gia lân cận. Vệ Trọng về sau không chịu được sự chèn ép của Triệu Thái sư, đã cáo lão hồi hương hưởng một tước Hầu. Tuy vậy, Hoàng Đế không quên trung thần, đôi lúc vẫn nhờ vả công vụ.
Vệ Trọng không vượng đường tôn tử, chỉ có duy nhất một đích tử là Vệ Lân - Vệ nhị thiếu hài tử nguyên phối Vu phu nhân đã mất, nổi danh bại hoại đệ nhất Liêu Thành. Cùng thứ trưởng tử Vệ Kinh Hồng lại xuất thân thấp kém, sinh mẫu chỉ là ca kỹ, từ nhỏ đã bị đưa đi thôn trang, trưởng thành tự thân đầu quân, sống chết thế nào Vệ Trọng cũng chưa từng màng đến.
Chủ mẫu Vệ gia hiện tại là kế phu nhân Du thị, Du thị đối với Vệ nhị thiếu vô cùng tận tâm, muốn trời được trời muốn đất được đất. Du thị luận về tuổi tác cũng chỉ hơn Vệ nhị thiếu mười tuổi, nhưng phúc phần không tốt, hạ sinh hai lần đều là nữ nhi, đại tiểu thư Vệ Linh Linh và nhị tiểu thư Vệ Liên Nga, còn chưa gả đi.
Vệ nhị thiếu một thê mười ba thiếp, chính thê nhị thiếu phu nhân Hạ thị không nữ không tử, nổi bật thêm một Đoái di nương có được tam tiểu thư Vệ Bối San. Trong phủ âm thịnh dương suy, khiến cho Vệ lão phu nhân thất thập cổ lai hy ngày ngày đều than thở.
Thọ Vinh đường, viện tử Vệ lão phu nhân.
Chính sảnh người qua kẻ lại đông đảo nhưng một tiếng động cũng đều không có. Vệ lão phu nhân cau mày ngồi trên ghế chủ vị, cánh tay hơi bầm tím vì bị ngã đè xuống đất.
Bà nhìn đại phu bên cạnh chăm chú viết đơn thuốc:
- Cũng không phải bệnh trạng gì nghiêm trọng, lấy một ít an thần là được rồi!
Đại tiểu thư Vệ Linh Linh từ đầu đứng bên cạnh hầu hạ, bộ dáng thập phần cau có, không xứng với gương mặt xinh đẹp nổi bật, nàng ta bĩu môi:
- Tổ mẫu thân thể quý giá, làm sao lại không nghiêm trọng, huống hồ Triệu thị ả ta không tốt, còn cố ý đẩy người đến bị thương thế này!
Vệ lão phu nhân liếc nhẹ Vệ Linh Linh, đại chất nữ này tuy rằng dung mạo xuất chúng, nhưng tính cách vô cùng ngạo mạn, năm nay đã mười tám, còn chưa được gả đi. Vốn là đích nữ Vệ gia đầu tiên xuất giá, trước có hứa hôn cùng Triệu gia, sau hai nhà nảy sinh hiềm khích, hôn sự từ đó lừng khừng không quyết.
Vệ lão phu nhân nhìn sang ma ma bên cạnh, nhẹ giọng:
- Triệu cô nương thế nào rồi? Lân nhi đã tỉnh hay chưa?
Bùi ma ma quét tà váy nâu thẫm qua nền đá cẩm thạch bóng loang loáng, nếp nhăn giữa trán hiện hữu rõ ràng:
- Nhị thiếu vẫn chưa tỉnh, đại phu có nói chỉ do sợ hãi quá độ, xương cốt không tổn thương...lão gia cùng phu nhân cũng đã qua bên đó!
Vệ lão phu nhân lắc đầu, buồn bực:
- Đã vậy cứ đợi, Lân nhi bên ngoài gây nợ phong lưu không sao kể hết được, đại hôn bị người ta gây rối cũng không phải đặc biệt!
Vệ Linh Linh đỡ từ tay tì nữ bát thuốc mới sắc, nàng từ tốn đem lên bàn gỗ, còn bày thêm cả mứt quả:
- Tổ mẫu dùng thuốc!
Vệ lão phu nhân nuốt xuống bát nước đen đặc, chưa kịp tan vị đắng lưu cữu nơi cổ họng, đã nghe Vệ Linh Linh tiếp tục:
- Triệu thị vừa đến đã gây náo nhiệt, thật khiến người khác khó chịu!
Vệ lão phu nhân đột ngột buông bát sứ, hừ một tiếng:
- Một câu Triệu thị hai câu Triệu thị, đây là mẫu thân ngày ngày dạy dỗ ngươi sao?
Vệ Linh Linh không nghĩ đến chỉ vì người ngoài mà tổ mẫu có thể trách cứ mình, tròng mắt thoáng chốc liền đỏ hoe, trong lòng vô cùng uất ức. Nàng ta siết lấy khăn lụa trên tay, khó khăn lắm mới có thể thi lễ:
- Chất nữ lỡ lời!
Vệ lão phu nhân chậm chạp bước ra khỏi phòng, nhìn bóng trời đã ngả dần về chiều:
- Đến thiên viện!
Triệu Trúc Huyên đang nằm trong thiên viện, Vệ lão phu nhân nhìn ra sau, vẫn thấy Vệ Linh Linh ủy khuất đứng đó, dẫu sao cũng là chất nữ suốt ngày quấn quýt, nhịn không được phất tay:
- Đi thôi! Đã sắp gả đi vẫn như tiểu hài tử!
Vệ Linh Linh mỉm cười nhanh chân chạy theo.
Trúc Huyên vẫn chưa tỉnh, nàng một mình nằm trong tẩm phòng, vết thương cũng đã được băng bó, trên bàn còn bừa bộn một chậu gỗ chứa đầy máu loãng cùng bạch lăng thấm huyết hồng hồng.
Vệ lão phu nhân nhìn qua một vòng, Bùi ma ma nhanh chóng cho người dọn dẹp, chống chế mấy câu:
- Đang vụ mùa, hạ nhân đa phần đều đã về thôn trang phụ giúp...
Vệ lão phu nhân nhìn qua rèm mỏng, cũng không tự mình vào thăm, hồi lâu mở lời:
- Nhũ mẫu Lân nhi có nói nàng ta là nữ nhi Triệu gia Chu thành gửi đến từ bé, có đúng không?
Bùi ma ma gật đầu, không hề giấu giếm:
- Giống như đại thiếu gia vậy, sáu bảy tuổi đã đưa đi, nhưng nàng ta là đích nữ, không rõ vì sao lại bị vứt bỏ!
Vệ lão phu nhân ngạc nhiên ngẩng người:
- Đích nữ?
Để đích nữ lưu lạc đến bước đường này, không nghĩ Triệu Thái sư trong triều có còn muốn danh tiếng, Vệ lão phu nhân khoa trương nở nụ cười, tuy rằng đã bảy mươi, nhưng bởi vì điều dưỡng tốt, kể về dung mạo lẫn sức khỏe đều vô cùng cao, tinh thần so với người trẻ càng giống như minh mẫn hơn.
- Gọi lão gia, phu nhân đến đây!
Vệ Linh Linh nhìn bóng Bùi ma ma đi xa, cau mày xoa xoa vai tổ mẫu:
- Phụ thân khó khăn lắm mới nhìn mặt nhị ca, lần này lại...tất cả đều vì ả ta!
Vệ lão phu nhân lướt qua rèm lụa lần nữa, nghĩ nghĩ Trúc Huyên vừa rồi nếu không đỡ mũi tên ấy, người nằm xuống nơi này có lẽ là bà rồi, bởi thế trong lòng cư nhiên sinh thương cảm:
- Triệu cô nương còn chưa vào cửa, đại tỉ nhi sao cứ gây khó dễ?
Vệ Linh Linh xì một tiếng:
- Nàng ta thấp kém như vậy lại muốn gả cho nhị ca, còn là bình thê!
Vệ lão phu nhân cười nhạt, chăm chú nhìn lá trà trôi trên ly ngọc:
- Đương nhiên Triệu cô nương sẽ không gả cho Lân nhi nữa!
Vệ Linh Linh lập tức đắc ý:
- Tốt nhất là đuổi đi!
Bùi ma ma bên ngoài thận trọng gõ cửa, hai tay chấp vào nhau:
- Lão phu nhân, lão gia và phu nhân đã đến!
Vệ lão phu nhân biểu tình không lộ, điềm nhiên nhìn hài tử cùng con dâu đi vào, môi khẽ động:
- Chuẩn bị một đại lễ, nhận Triệu cô nương thành Vệ gia nghĩa nữ!
Phu nhân Du thị còn chưa kịp hành lễ, đã bị câu nói của Vệ lão phu nhân làm cho sững sờ, Du thị vội vàng quay sang bên cạnh:
- Lão gia...
Vệ lão phu nhân hời hợt:
- Triệu tỉ nhi đổi mạng ta, con không thấy được?
Vệ lão gia tuy bất ngờ, nhưng lại nghĩ mẫu thân làm người trước giờ không hề đơn giản, liền không bài xích:
- Cũng không phải việc gì khó, đợi Triệu cô nương tỉnh lại, con liền lập tức an bài!
Du thị hoảng hốt nhìn lên, ngập ngừng:
- Nhưng còn Lân nhi, dẫu sao cũng là cưới bình thê, lần này...
Vệ lão phu nhân phất phất tay áo:
- Chỉ là hứng thú nhất thời, Triệu cô nương là người tốt, lần sau liền đền bù Lân nhi!
Du thị cúi mặt, len lén nhìn sang Vệ lão gia. Lão phu nhân nói vậy, chính là khẳng định Vệ Lân một kẻ bại hoại như lời đồn. Mâu thuẫn giữa Vệ lão phu nhân cùng Vệ lão gia ở Vệ phủ không ai không biết, đều vì Vệ nhị thiếu không sinh được đích tôn, Vệ lão phu nhân muốn đưa đại thiếu hồi Liêu Thành.
Hiện tại, Vệ lão phu nhân thật sự đã nói ra lời Du thị nghĩ:
- Phải chi Hồng nhi có ở đây...
Vệ lão gia đột ngột gay gắt:
- Mẫu thân!
Trong phòng im ắng, chỉ có tiếng siêu thuốc sùng sục sôi. Vệ lão phu nhân chống gậy đứng dậy, Bùi ma ma nhanh tay đỡ người. Vệ lão gia hồi lâu lại nói:
- Chuyện nhận nghĩa nữ đơn giản con sẽ làm, còn chuyện Vệ Kinh Hồng, về sau hãy nói!
Nửa khắc, thiên viện lại trống trơn, Đối Vân nhìn theo một đám người lăng la gấm vóc rời khỏi, lại rót thuốc ra bát sứ:
- Chủ nhân, còn hơi nóng!
Trúc Huyên từ lâu đã tỉnh, cơ bản nghe được năm phần, tuy rằng mù mờ chỗ hiểu chỗ không, nhưng kết quả xem ra cũng không tệ. Nàng nhìn mũi tên gỗ đen bóng bên cạnh, hành động lần này thật không uổng phí.
Nam Cung Hận thong thả đọc một cuốn du ký nhàn nhã bên cạnh, trên bàn bày một vò rượu mai chưa mở, lò than lách tách đun sôi ấm nung. Nam Cung Hận nhấp một ngụm trà nóng, hờ hững ngắm nam tử ngũ vị tạp trần biểu tình trước mắt.
- Hy Phong không cần gấp, một tiễn cũng đủ đưa hắn xuống hoàng tuyền!
Hoàng Tử Thần thanh lệ ý cười, hàng mày như mực cau hẹp:
- Muốn xem bản quân biểu diễn không?
Nam Cung Hận đứng sau lưng Hoàng Tử Thần nhàn nhạt nhìn tên đã lắp sẵn vào cung, lại thấy mồ hôi đọng trên thái dương hắn nhỏ từng giọt một chứng tỏ tâm trạng vô cùng căng thẳng. Nam Cung Hận hướng mắt đến kiệu hoa đã dừng lại bên dưới, chỉ thấy đoàn đoàn đỏ đỏ hồng hồng náo náo nhiệt nhiệt.
Vút một tiếng, mũi tên cắt ngang không khí, lao xuống đám đông kèn trống inh ỏi, lại như biết chọn người, xuyên thẳng vào đôi mắt hắc mã đeo hồng lăng, ngựa lồng lên, hất mạnh Vệ nhị thiếu xuống. Xung quanh lập tức hỗn loạn, Vệ nhị thiếu quằn quại kêu gào.
Nam Cung Hận hừ nhẹ:
- Ngựa không có tội!
Hoàng Tử Thần nghiêng đầu cười, mắt phượng hẹp dài linh lung tỏa sáng, nhưng không đáp lời.
Vết máu hắc mã lưu lại thành vệt dài trên đường lớn. Lúc này, phu kiệu tám kẻ chạy trốn, kiệu hoa ngả nghiêng, tân nương cũng đã nâng vạt váy mà ra ngoài.
Kiệu còn chưa qua cửa liền xảy ra chuyện không hay khiến Nam Cung Hận có chút khó hiểu:
- Nàng là nữ nhi, kế hoạch như vậy thật không mấy tốt!
Hoàng Tử Thần nhếch môi, căng dây cung nhìn Vệ nhị thiếu lẫn nữa, chỉ là khi tiễn vừa lúc bắn ra, Nam Cung Hận đột ngột huých cánh tay, mũi tên trật nhịp lao về hướng khác.
Trúc Huyên giữa hỗn loạn không thể không tháo khăn phượng, nàng còn chưa muốn bị người giẫm đạp chết, Đối Vân cứ thế cuống quýt nắm lấy áo nàng, gương mặt trắng bệch sợ hãi. Trúc Huyên nhìn lên Chiêu Liêu tháp, không rõ ràng thấy hoa phục quen thuộc bên ngoài đoạn hành lang cao cao.
Đại môn Vệ phủ gia nhân trong ồn ào bỗng nhiên lùi thành hai hàng, nhường chỗ cho một trung niên nữ nhân áo xanh sẫm thêu hà đồ đi ra. Trúc Huyên cư nhiên đoán được thân phận, liền xoay người tiến đến, chỉ là còn chưa kịp định hình, đã thấy mũi tên hướng về phía Vệ lão phu nhân.
Trúc Huyên nghĩ một giây, mím môi lao vào. Nếu nàng cứu được người, Vệ gia liền có thể cho nàng một ân huệ. Kỳ thực, thời điểm bắt đầu kế hoạch, Trúc Huyên chỉ tính đến đường hoãn chuyện động phòng tránh kiếp nạn từ Chu Thành. Nàng chỉ có thể chọn giữa thanh danh và sinh mệnh, Trúc Huyên trân quý sinh mệnh, nên mới lập kế gả đến Vệ gia. Hiện tại sự cố này xảy ra, coi như là một nửa cơ hội.
Trúc Huyên ôm lấy Vệ lão phu nhân, mũi tên cắm thẳng vào bả vai nàng, Trúc Huyên nhìn dòng máu chảy dọc theo tay áo, mơ hồ chìm vào hôn mê. Hạnh mâu nàng lần nữa hướng về Chiêu Liêu tháp, nơi đó không còn bóng nam tử hoa phục. Nàng ngã xuống giữa tầng tầng lớp lớp xác pháo đỏ thẫm, giá y nhuộm huyết tanh tao nồng đậm.
Vệ phủ vốn là Hầu tước, đã tập ấm đến tám đời, thừa tước Sở Quốc, trấn giữ Liêu Thành này đã mấy trăm năm. Vệ gia không chỉ là trung thần mà còn là gia tộc tiên kỳ, xuất ra được một Trinh Đức Thần nữ thờ phượng vô cùng hưng thịnh. Vì thế Vệ gia cũng coi như là một trong những đại gia tộc danh giá bậc nhất Sở Quốc, có thể không so được với Triệu gia, nhưng cơ bản ở phía Nam, không có gia tộc thứ hai đối địch.
Đứng đầu Vệ gia lúc này là Vệ lão gia Vệ Trọng, Vệ Trọng từng đảm nhiệm chức vị Chính Phụng Đại phu - là một Đại học sĩ nổi danh không chỉ Sở Quốc mà còn những quốc gia lân cận. Vệ Trọng về sau không chịu được sự chèn ép của Triệu Thái sư, đã cáo lão hồi hương hưởng một tước Hầu. Tuy vậy, Hoàng Đế không quên trung thần, đôi lúc vẫn nhờ vả công vụ.
Vệ Trọng không vượng đường tôn tử, chỉ có duy nhất một đích tử là Vệ Lân - Vệ nhị thiếu hài tử nguyên phối Vu phu nhân đã mất, nổi danh bại hoại đệ nhất Liêu Thành. Cùng thứ trưởng tử Vệ Kinh Hồng lại xuất thân thấp kém, sinh mẫu chỉ là ca kỹ, từ nhỏ đã bị đưa đi thôn trang, trưởng thành tự thân đầu quân, sống chết thế nào Vệ Trọng cũng chưa từng màng đến.
Chủ mẫu Vệ gia hiện tại là kế phu nhân Du thị, Du thị đối với Vệ nhị thiếu vô cùng tận tâm, muốn trời được trời muốn đất được đất. Du thị luận về tuổi tác cũng chỉ hơn Vệ nhị thiếu mười tuổi, nhưng phúc phần không tốt, hạ sinh hai lần đều là nữ nhi, đại tiểu thư Vệ Linh Linh và nhị tiểu thư Vệ Liên Nga, còn chưa gả đi.
Vệ nhị thiếu một thê mười ba thiếp, chính thê nhị thiếu phu nhân Hạ thị không nữ không tử, nổi bật thêm một Đoái di nương có được tam tiểu thư Vệ Bối San. Trong phủ âm thịnh dương suy, khiến cho Vệ lão phu nhân thất thập cổ lai hy ngày ngày đều than thở.
Thọ Vinh đường, viện tử Vệ lão phu nhân.
Chính sảnh người qua kẻ lại đông đảo nhưng một tiếng động cũng đều không có. Vệ lão phu nhân cau mày ngồi trên ghế chủ vị, cánh tay hơi bầm tím vì bị ngã đè xuống đất.
Bà nhìn đại phu bên cạnh chăm chú viết đơn thuốc:
- Cũng không phải bệnh trạng gì nghiêm trọng, lấy một ít an thần là được rồi!
Đại tiểu thư Vệ Linh Linh từ đầu đứng bên cạnh hầu hạ, bộ dáng thập phần cau có, không xứng với gương mặt xinh đẹp nổi bật, nàng ta bĩu môi:
- Tổ mẫu thân thể quý giá, làm sao lại không nghiêm trọng, huống hồ Triệu thị ả ta không tốt, còn cố ý đẩy người đến bị thương thế này!
Vệ lão phu nhân liếc nhẹ Vệ Linh Linh, đại chất nữ này tuy rằng dung mạo xuất chúng, nhưng tính cách vô cùng ngạo mạn, năm nay đã mười tám, còn chưa được gả đi. Vốn là đích nữ Vệ gia đầu tiên xuất giá, trước có hứa hôn cùng Triệu gia, sau hai nhà nảy sinh hiềm khích, hôn sự từ đó lừng khừng không quyết.
Vệ lão phu nhân nhìn sang ma ma bên cạnh, nhẹ giọng:
- Triệu cô nương thế nào rồi? Lân nhi đã tỉnh hay chưa?
Bùi ma ma quét tà váy nâu thẫm qua nền đá cẩm thạch bóng loang loáng, nếp nhăn giữa trán hiện hữu rõ ràng:
- Nhị thiếu vẫn chưa tỉnh, đại phu có nói chỉ do sợ hãi quá độ, xương cốt không tổn thương...lão gia cùng phu nhân cũng đã qua bên đó!
Vệ lão phu nhân lắc đầu, buồn bực:
- Đã vậy cứ đợi, Lân nhi bên ngoài gây nợ phong lưu không sao kể hết được, đại hôn bị người ta gây rối cũng không phải đặc biệt!
Vệ Linh Linh đỡ từ tay tì nữ bát thuốc mới sắc, nàng từ tốn đem lên bàn gỗ, còn bày thêm cả mứt quả:
- Tổ mẫu dùng thuốc!
Vệ lão phu nhân nuốt xuống bát nước đen đặc, chưa kịp tan vị đắng lưu cữu nơi cổ họng, đã nghe Vệ Linh Linh tiếp tục:
- Triệu thị vừa đến đã gây náo nhiệt, thật khiến người khác khó chịu!
Vệ lão phu nhân đột ngột buông bát sứ, hừ một tiếng:
- Một câu Triệu thị hai câu Triệu thị, đây là mẫu thân ngày ngày dạy dỗ ngươi sao?
Vệ Linh Linh không nghĩ đến chỉ vì người ngoài mà tổ mẫu có thể trách cứ mình, tròng mắt thoáng chốc liền đỏ hoe, trong lòng vô cùng uất ức. Nàng ta siết lấy khăn lụa trên tay, khó khăn lắm mới có thể thi lễ:
- Chất nữ lỡ lời!
Vệ lão phu nhân chậm chạp bước ra khỏi phòng, nhìn bóng trời đã ngả dần về chiều:
- Đến thiên viện!
Triệu Trúc Huyên đang nằm trong thiên viện, Vệ lão phu nhân nhìn ra sau, vẫn thấy Vệ Linh Linh ủy khuất đứng đó, dẫu sao cũng là chất nữ suốt ngày quấn quýt, nhịn không được phất tay:
- Đi thôi! Đã sắp gả đi vẫn như tiểu hài tử!
Vệ Linh Linh mỉm cười nhanh chân chạy theo.
Trúc Huyên vẫn chưa tỉnh, nàng một mình nằm trong tẩm phòng, vết thương cũng đã được băng bó, trên bàn còn bừa bộn một chậu gỗ chứa đầy máu loãng cùng bạch lăng thấm huyết hồng hồng.
Vệ lão phu nhân nhìn qua một vòng, Bùi ma ma nhanh chóng cho người dọn dẹp, chống chế mấy câu:
- Đang vụ mùa, hạ nhân đa phần đều đã về thôn trang phụ giúp...
Vệ lão phu nhân nhìn qua rèm mỏng, cũng không tự mình vào thăm, hồi lâu mở lời:
- Nhũ mẫu Lân nhi có nói nàng ta là nữ nhi Triệu gia Chu thành gửi đến từ bé, có đúng không?
Bùi ma ma gật đầu, không hề giấu giếm:
- Giống như đại thiếu gia vậy, sáu bảy tuổi đã đưa đi, nhưng nàng ta là đích nữ, không rõ vì sao lại bị vứt bỏ!
Vệ lão phu nhân ngạc nhiên ngẩng người:
- Đích nữ?
Để đích nữ lưu lạc đến bước đường này, không nghĩ Triệu Thái sư trong triều có còn muốn danh tiếng, Vệ lão phu nhân khoa trương nở nụ cười, tuy rằng đã bảy mươi, nhưng bởi vì điều dưỡng tốt, kể về dung mạo lẫn sức khỏe đều vô cùng cao, tinh thần so với người trẻ càng giống như minh mẫn hơn.
- Gọi lão gia, phu nhân đến đây!
Vệ Linh Linh nhìn bóng Bùi ma ma đi xa, cau mày xoa xoa vai tổ mẫu:
- Phụ thân khó khăn lắm mới nhìn mặt nhị ca, lần này lại...tất cả đều vì ả ta!
Vệ lão phu nhân lướt qua rèm lụa lần nữa, nghĩ nghĩ Trúc Huyên vừa rồi nếu không đỡ mũi tên ấy, người nằm xuống nơi này có lẽ là bà rồi, bởi thế trong lòng cư nhiên sinh thương cảm:
- Triệu cô nương còn chưa vào cửa, đại tỉ nhi sao cứ gây khó dễ?
Vệ Linh Linh xì một tiếng:
- Nàng ta thấp kém như vậy lại muốn gả cho nhị ca, còn là bình thê!
Vệ lão phu nhân cười nhạt, chăm chú nhìn lá trà trôi trên ly ngọc:
- Đương nhiên Triệu cô nương sẽ không gả cho Lân nhi nữa!
Vệ Linh Linh lập tức đắc ý:
- Tốt nhất là đuổi đi!
Bùi ma ma bên ngoài thận trọng gõ cửa, hai tay chấp vào nhau:
- Lão phu nhân, lão gia và phu nhân đã đến!
Vệ lão phu nhân biểu tình không lộ, điềm nhiên nhìn hài tử cùng con dâu đi vào, môi khẽ động:
- Chuẩn bị một đại lễ, nhận Triệu cô nương thành Vệ gia nghĩa nữ!
Phu nhân Du thị còn chưa kịp hành lễ, đã bị câu nói của Vệ lão phu nhân làm cho sững sờ, Du thị vội vàng quay sang bên cạnh:
- Lão gia...
Vệ lão phu nhân hời hợt:
- Triệu tỉ nhi đổi mạng ta, con không thấy được?
Vệ lão gia tuy bất ngờ, nhưng lại nghĩ mẫu thân làm người trước giờ không hề đơn giản, liền không bài xích:
- Cũng không phải việc gì khó, đợi Triệu cô nương tỉnh lại, con liền lập tức an bài!
Du thị hoảng hốt nhìn lên, ngập ngừng:
- Nhưng còn Lân nhi, dẫu sao cũng là cưới bình thê, lần này...
Vệ lão phu nhân phất phất tay áo:
- Chỉ là hứng thú nhất thời, Triệu cô nương là người tốt, lần sau liền đền bù Lân nhi!
Du thị cúi mặt, len lén nhìn sang Vệ lão gia. Lão phu nhân nói vậy, chính là khẳng định Vệ Lân một kẻ bại hoại như lời đồn. Mâu thuẫn giữa Vệ lão phu nhân cùng Vệ lão gia ở Vệ phủ không ai không biết, đều vì Vệ nhị thiếu không sinh được đích tôn, Vệ lão phu nhân muốn đưa đại thiếu hồi Liêu Thành.
Hiện tại, Vệ lão phu nhân thật sự đã nói ra lời Du thị nghĩ:
- Phải chi Hồng nhi có ở đây...
Vệ lão gia đột ngột gay gắt:
- Mẫu thân!
Trong phòng im ắng, chỉ có tiếng siêu thuốc sùng sục sôi. Vệ lão phu nhân chống gậy đứng dậy, Bùi ma ma nhanh tay đỡ người. Vệ lão gia hồi lâu lại nói:
- Chuyện nhận nghĩa nữ đơn giản con sẽ làm, còn chuyện Vệ Kinh Hồng, về sau hãy nói!
Nửa khắc, thiên viện lại trống trơn, Đối Vân nhìn theo một đám người lăng la gấm vóc rời khỏi, lại rót thuốc ra bát sứ:
- Chủ nhân, còn hơi nóng!
Trúc Huyên từ lâu đã tỉnh, cơ bản nghe được năm phần, tuy rằng mù mờ chỗ hiểu chỗ không, nhưng kết quả xem ra cũng không tệ. Nàng nhìn mũi tên gỗ đen bóng bên cạnh, hành động lần này thật không uổng phí.
Danh sách chương